Chương 18
Pickle Không Chua
06/06/2021
Ivan yên lặng đứng nhìn người con gái đã lâu anh không nhìn thấy bằng
chính đôi mắt của mình hiện tại đang dùng biểu cảm ngơ ngác, tay vẫn cầm chặt điện thoại đặt ở trước ngực đi đến trước mắt anh, sau đó lại nhẹ
chau mày, cúi đầu, nhìn đi nơi khác tựa như ngại ngùng. Cảm giác trống
rỗng trong tâm của Laya vẫn không hề giảm bớt khi nhận được tin Ivan
đang đến. Cô chỉ như một con búp bê gỗ đặt đâu liền ngồi đó, bảo làm gì
thì làm đó, tâm trí hiện tại chỉ đều là một màu xám đặt, không cảm xúc,
không suy nghĩ và điều đó khiến cô lo lắng tự hỏi hiện tại mình rốt cục
đang làm gì, tại sao lại như vậy.
Nhận thấy sự căng thẳng cùng lo lắng của Laya, Ivan thở dài, mỉm cười, vươn tay ôm lấy cô vào lòng, sau đó ôm thật chặt, như muốn cảm nhận rõ rằng cô hiện tại ở ngay bên cạnh anh, thật dịu dàng ở bên tai cô thủ thỉ, bàn tay nhẹ nhàng luồn vào tóc cô, vuốt ve vành tai cô: "Không sao, không sao cả, mọi chuyện rồi sẽ ổn, tôi vẫn sẽ chờ em, đừng lo, không sao cả"
Laya không rõ dù cho Ivan có dịu dàng đến đâu, mềm dịu với cô đến đâu, nhưng thật sâu trong tâm, Laya vẫn sợ người đàn ông này, sợ nhưng không thể phòng bị, không thể né tránh, dù cô đã khóc và van xin rằng anh ta đừng quan tâm, đừng thương hại cô, buông tha cho cô nhưng người kia trước sau vẫn như một. Ivan đã nói rằng anh ấy đã sai lầm khi yên lặng và để cô quen với Jame, rằng anh vốn đã yêu cô từ rất lâu về trước. Thứ tình cảm này, ánh mắt của anh, hành động và giọng nói của Ivan luôn khiến Laya sợ hãi, nó như muốn nghiền nát, muốn chôn chặt cô vào một nơi mà Ivan là người duy nhất cô có thể chạm đến.
Ivan tựa như sự tồn tại khiến Laya không tình nguyện trở thành con người yếu đuối, chỉ có thể rúc vào lòng anh mà run rẩy khóc lóc, mệt mỏi bỏ mặt tất cả chuyện xung quanh, co người thu lại vào thế giới của mình để cho anh an ủi. Ivan xoay đầu, môi anh như có như không chạm vào tai của Laya, thỏa mãn mỉm cười khi không khí xung quanh, tràn ngập khoang mũi mình hiện tại là mùi gỗ nhàn nhạt từ loại dầu thơm yêu thích của Laya: "Đi được không?"
Laya cả người khẽ run rẩy, chậm chạp nhón chân, Ivan thức thời nới lỏng vòng ôm của mình để Laya vươn tay ôm cổ anh, đồng thời chuyển tư thế, duỗi tay bế Laya lên, bước ra khỏi sân bay. Chiếc xe Jeep của Laya lúc đi đến hoàn hảo được trưng dụng, Owen thành thục mở bản đồ, sau đó chuyển vô lăng rời đi cùng một vệ sĩ từ đầu đến cuối chỉ yên lặng ngồi ở ghế phó láy. Phía sau Laya yên lặng ngồi trên đùi Ivan, đầu vùi vào lòng anh, cả người như thu nhỏ lại, chen chúc vào cái ôm kia.
Ivan thở dài hài lòng với sự ngoan ngoãn của Laya, hơi dùng sức nâng cô lên để đầu cô tựa lên vai của mình, bản thân thì có thể dễ dàng thủ thỉ bên tay cô, chạm đến gương mặt, làn môi, nhìn vào ánh mắt, con người mà bấy lâu nay anh vẫn luôn nhung nhớ. Đúng, là nhớ đến muốn phát điên, đến mức nếu Laya trái ý anh, anh sẽ bắt cô giấu đi, không cho trốn đi nữa, mặc kệ cho cô cầu xin anh đi chăng nữa.
"Laya, tôi sẽ không ở đây lâu, nên em không cần lo lắng, nhưng hiện tại xem ra tôi và em vẫn nên làm rõ vài vấn đề" : Ivan thấy người trong lòng khẽ run rẩy, lại như muốn rúc sâu hơn vào lòng anh như một sự cầu xin tha thứ khiến lòng anh như tan ra, nghiêng đầu, ở khóe mắt cô hôn lên: "Không cần lo lắng, tôi giữ lời"
Ivan ngồi ở trên giường, quần áo thoải mái trên người khiến anh thả lỏng không ít, hiện tại đang chậm chạp lau qua tóc ướt. Laya đẩy ra cửa phòng bước vào, vẻ mặt ủ rủ được khăn lớn dế đầu che lại, bước về phía giường nơi Ivan đang ngồi chờ
Anh ôm vào vòng eo mảnh gầy kia, áp sát vào người mình, ngẩng đầu nhìn vào Laya cũng như cách mà cô đang hạ mi nhìn anh, ánh mắt ấy của Ivan khiến Laya sợ hãi, muốn trốn tránh nhưng lại không thể. Rõ ràng không lâu trước đó cô đã đưa ra quyết định, vậy mà hôm nay lại như mất đi phương hướng, như nai nhỏ ngơ ngác đứng yên trước chiếc xe lớn cùng đèn pha với vận tốc không thể dừng lại, chờ đợi lãnh án: "Hôm qua em làm gì?"
Laya ngơ ngác lắc đầu, sau đó chớp mắt mang theo lo âu, hạ mi mắt tránh né không nhìn Ivan: "Eli tìm không thấy Aiden, em đã đi và tình cờ gặp, sau đó xem biểu diễn, sau đó anh ta sốt.. sau đó đến sân bay"
"Không chỉ có vậy" : Ivan siết lại vòng tay khiến Laya mất thăng bằng, khụy người, hai tay ôm choàng lấy Ivan, làm cho khoảng cách giữa hai người thêm gần: "Tôi nghe nói chân em bị mất lực nhiều hơn bình thường, Laya, em có thể giúp tôi không cảm thấy hối hận bởi quyết định của mình được hay không?"
Laya cảm thấy bất lực, tình thần như sắp bị đánh vỡ, thu người ngồi lọt thỏm vào lòng Ivan, hai tay nắm lấy áo anh, lắc đầu, giọng nghẹn đặc ở cổ họng đến phát đau: "Làm ơn Ivan, Aiden là hy vọng cuối cùng của em.. em có thể không cần chân nữa, thật sự cái gì cũng không cần, nhưng mà giấc mơ của em, anh có thể để cho Aiden có cơ hội thực hiện không?"
Ivan nhìn người trong lòng, lại nhắm mắt thở dài, nhẹ nhàng cầm khăn lau tóc cho Laya đang vùi đầu trong lòng mình: "Laya, em không hiểu rồi, nhưng cũng không cần hiểu. Em chỉ cần nhớ, chuyện của Jame đã là quá đủ cho sự khoang nhượng của tôi, em trở về đây là giải quyết chuyện năm đó giữa em và hắn, chuyện giúp cậu học trò kia, tôi sẽ xem như em cần thêm thời gian thả lỏng bản thân. Khi em nói em đã quyết định, tôi cũng có quyết định. Nếu em đã quyết định buông tay Jame, thì người kế đến em nên nhìn đến chính là tôi, chỉ mình tôi, Ivan Allard này. Laya Eve, em có nghe thấy không?" : Ivan dùng giọng điệu thật trầm, thật nhẹ như thủ thỉ, lại cứng rắn nhắc nhở đến Laya, chờ đợi câu trả lời từ cô. Anh buông khăn, nghiêng đầu hai tay ôm lấy gương mặt Laya, muốn nhìn thấy cô, muốn nghe cô cho anh một đáp án mà anh muốn nghe: "Laya?"
Laya vẻ mặt ngơ ngác nhìn Ivan, mà Ivan lại thoáng nhăn mày, khẽ bật cười, trán tựa vào cái trán nóng hổi của Laya: "Không sao, thời gian vẫn còn, tôi phải đảm bảo em sẽ phải về lại với tôi"
Tôi là một giai điệu lãng mạn buồn, giai điệu của tôi cũng chỉ có thể những người đau vì tình mới hiểu được, nhưng đáng tiếc, họ không phải tôi.
Aiden tỉnh lại, khó chịu với quần áo bám sát vào người nhưng bản thân lại cảm thấy nhẹ nhàng rất nhiều so với tối hôm qua, đến một ngón tay cũng không nhúc nhích nổi, trong đầu thoáng qua vài hình ảnh đêm qua, còn có giọng nói nhẹ nhàng thủ thỉ bên tai. Aiden bỗng nhiên tự giật mình nhìn quanh thì lại chẳng thấy ai, từ bên khe hở của rèm che bên khung cửa sổ giúp anh nhận ra hiện tại cũng chỉ là buổi sáng và điều đó khiến Aiden muốn lười biếng, tay gác qua mắt định lại ngủ một chút thì điện thoại run lên, là Eli gọi đến, hét rất to vào điện thoại rằng anh nên sớm nhất có thể mà trở lại phòng tập bởi vì Aiden đã quên mất rằng anh chỉ còn lại ba ngày trước khi đến ngày thi và Eli hứa sẽ cho anh trả giá nếu anh không được hạng cao trong lần thi này chỉ bởi vì sự bất cẩn của bản thân.
Aiden nghe xong thì vội vã đứng dậy, cả người lão đảo ngã lại ra giường, rồi lại chuyển mình, đứng dậy, mở cửa ra ngoài phòng khách
"Dậy rồi hả? Mau thay đồ, đi tập"
Aiden giật mình bởi giọng nói kia, một thoáng nhanh chóng anh đã nghĩ đó là Laya, nhưng khi anh nhìn qua thì lại thấy Gray đang ngang nhiên ngồi ở sopha nhà mình, tay cầm điều khiển, tay cầm chai rượu, sau đó bởi vì không nhận được hồi đáp mà nhìn qua, nóng nảy cho anh một ánh nhìn khó chịu: "Còn đứng đó làm gì? Có biết tôi đợi bao lâu không hả? Có tin tôi dùng chai rượu này đánh cậu cho bất tỉnh rồi mang cậu đi không hả tên ngốc kia? Thật là phiền phức mà"
Aiden khá bất ngờ với biểu hiện này của Gray, lại cảm thấy dường như Gray đang rất tức giận, trên sàn đều là vỏ bọc thức ăn, vài vỏ chai rượu, còn có chén bát mọi nơi. Aiden muốn dọn dẹp nhưng Gray đã ngăn cản và bắt anh phải chuẩn bị với lý do mà anh đã không thể phản bác, lại còn thêm lo lắng: "Cậu tốt nhất nên tập cho ra hồn, Laya bởi vì cậu mà nó phát sốt rồi, tôi lại không thể ở bên cạnh để chăm mà còn phải chạy qua lại vì cậu, Aiden, cậu tốt nhất cho tôi một đáp án rõ ràng, không thì bà đây xiên chết cậu!"
"Nếu Gray ở đây? Ai sẽ chăm sóc Laya? Hay là chị về chăm cô ấy, tôi sẽ tự tập hôm nay, chỉ cần dợt lại vào ngày mai thì sẽ ổn"
Nghe Aiden nói vậy, Gray liền chau mày, khó chịu nhìn đi nơi khác, đứng dậy mặt vào áo khoác: "Hừ, không đến lượt tôi lo cho em gái mình đâu. Tôi ở cửa đợi, cậu tốt nhất là nhanh lên cho tôi!". Sau đó thì Gray lại lầm bầm mà Aiden chỉ có thể thoáng nghe nhưng lại chẳng quan tâm, xoay người đi thay đồ: "Đúng là tư sản chết tiệt, chờ đó đi, bà sẽ cho Aiden đập chết mi sau đó bà sẽ mang Laya đi biệt tích cho mi chừa, cái tên khó ưa kia!"
Aiden vừa rời đi không bao lâu thì nhận được tin nhắn của em gái anh Illian cùng một chuổi biểu cảm tức giận bởi vì sự bừa bộn bên trong căn nhà của anh. Lúc này Aiden mới nhớ đến hình như hôm nay là ngày con bé vừa trở về sau khi cùng bạn trai du lịch, mà như thường lệ, sau một khoảng thời gian, con bé sẽ ghé vào xem anh, chỉ tiếc, hôm nay có lẽ không gặp được nhất là vơi đi cơn nóng giận không có vẻ nguôi đi của Gray ở phía tay láy.
Nhận thấy sự căng thẳng cùng lo lắng của Laya, Ivan thở dài, mỉm cười, vươn tay ôm lấy cô vào lòng, sau đó ôm thật chặt, như muốn cảm nhận rõ rằng cô hiện tại ở ngay bên cạnh anh, thật dịu dàng ở bên tai cô thủ thỉ, bàn tay nhẹ nhàng luồn vào tóc cô, vuốt ve vành tai cô: "Không sao, không sao cả, mọi chuyện rồi sẽ ổn, tôi vẫn sẽ chờ em, đừng lo, không sao cả"
Laya không rõ dù cho Ivan có dịu dàng đến đâu, mềm dịu với cô đến đâu, nhưng thật sâu trong tâm, Laya vẫn sợ người đàn ông này, sợ nhưng không thể phòng bị, không thể né tránh, dù cô đã khóc và van xin rằng anh ta đừng quan tâm, đừng thương hại cô, buông tha cho cô nhưng người kia trước sau vẫn như một. Ivan đã nói rằng anh ấy đã sai lầm khi yên lặng và để cô quen với Jame, rằng anh vốn đã yêu cô từ rất lâu về trước. Thứ tình cảm này, ánh mắt của anh, hành động và giọng nói của Ivan luôn khiến Laya sợ hãi, nó như muốn nghiền nát, muốn chôn chặt cô vào một nơi mà Ivan là người duy nhất cô có thể chạm đến.
Ivan tựa như sự tồn tại khiến Laya không tình nguyện trở thành con người yếu đuối, chỉ có thể rúc vào lòng anh mà run rẩy khóc lóc, mệt mỏi bỏ mặt tất cả chuyện xung quanh, co người thu lại vào thế giới của mình để cho anh an ủi. Ivan xoay đầu, môi anh như có như không chạm vào tai của Laya, thỏa mãn mỉm cười khi không khí xung quanh, tràn ngập khoang mũi mình hiện tại là mùi gỗ nhàn nhạt từ loại dầu thơm yêu thích của Laya: "Đi được không?"
Laya cả người khẽ run rẩy, chậm chạp nhón chân, Ivan thức thời nới lỏng vòng ôm của mình để Laya vươn tay ôm cổ anh, đồng thời chuyển tư thế, duỗi tay bế Laya lên, bước ra khỏi sân bay. Chiếc xe Jeep của Laya lúc đi đến hoàn hảo được trưng dụng, Owen thành thục mở bản đồ, sau đó chuyển vô lăng rời đi cùng một vệ sĩ từ đầu đến cuối chỉ yên lặng ngồi ở ghế phó láy. Phía sau Laya yên lặng ngồi trên đùi Ivan, đầu vùi vào lòng anh, cả người như thu nhỏ lại, chen chúc vào cái ôm kia.
Ivan thở dài hài lòng với sự ngoan ngoãn của Laya, hơi dùng sức nâng cô lên để đầu cô tựa lên vai của mình, bản thân thì có thể dễ dàng thủ thỉ bên tay cô, chạm đến gương mặt, làn môi, nhìn vào ánh mắt, con người mà bấy lâu nay anh vẫn luôn nhung nhớ. Đúng, là nhớ đến muốn phát điên, đến mức nếu Laya trái ý anh, anh sẽ bắt cô giấu đi, không cho trốn đi nữa, mặc kệ cho cô cầu xin anh đi chăng nữa.
"Laya, tôi sẽ không ở đây lâu, nên em không cần lo lắng, nhưng hiện tại xem ra tôi và em vẫn nên làm rõ vài vấn đề" : Ivan thấy người trong lòng khẽ run rẩy, lại như muốn rúc sâu hơn vào lòng anh như một sự cầu xin tha thứ khiến lòng anh như tan ra, nghiêng đầu, ở khóe mắt cô hôn lên: "Không cần lo lắng, tôi giữ lời"
Ivan ngồi ở trên giường, quần áo thoải mái trên người khiến anh thả lỏng không ít, hiện tại đang chậm chạp lau qua tóc ướt. Laya đẩy ra cửa phòng bước vào, vẻ mặt ủ rủ được khăn lớn dế đầu che lại, bước về phía giường nơi Ivan đang ngồi chờ
Anh ôm vào vòng eo mảnh gầy kia, áp sát vào người mình, ngẩng đầu nhìn vào Laya cũng như cách mà cô đang hạ mi nhìn anh, ánh mắt ấy của Ivan khiến Laya sợ hãi, muốn trốn tránh nhưng lại không thể. Rõ ràng không lâu trước đó cô đã đưa ra quyết định, vậy mà hôm nay lại như mất đi phương hướng, như nai nhỏ ngơ ngác đứng yên trước chiếc xe lớn cùng đèn pha với vận tốc không thể dừng lại, chờ đợi lãnh án: "Hôm qua em làm gì?"
Laya ngơ ngác lắc đầu, sau đó chớp mắt mang theo lo âu, hạ mi mắt tránh né không nhìn Ivan: "Eli tìm không thấy Aiden, em đã đi và tình cờ gặp, sau đó xem biểu diễn, sau đó anh ta sốt.. sau đó đến sân bay"
"Không chỉ có vậy" : Ivan siết lại vòng tay khiến Laya mất thăng bằng, khụy người, hai tay ôm choàng lấy Ivan, làm cho khoảng cách giữa hai người thêm gần: "Tôi nghe nói chân em bị mất lực nhiều hơn bình thường, Laya, em có thể giúp tôi không cảm thấy hối hận bởi quyết định của mình được hay không?"
Laya cảm thấy bất lực, tình thần như sắp bị đánh vỡ, thu người ngồi lọt thỏm vào lòng Ivan, hai tay nắm lấy áo anh, lắc đầu, giọng nghẹn đặc ở cổ họng đến phát đau: "Làm ơn Ivan, Aiden là hy vọng cuối cùng của em.. em có thể không cần chân nữa, thật sự cái gì cũng không cần, nhưng mà giấc mơ của em, anh có thể để cho Aiden có cơ hội thực hiện không?"
Ivan nhìn người trong lòng, lại nhắm mắt thở dài, nhẹ nhàng cầm khăn lau tóc cho Laya đang vùi đầu trong lòng mình: "Laya, em không hiểu rồi, nhưng cũng không cần hiểu. Em chỉ cần nhớ, chuyện của Jame đã là quá đủ cho sự khoang nhượng của tôi, em trở về đây là giải quyết chuyện năm đó giữa em và hắn, chuyện giúp cậu học trò kia, tôi sẽ xem như em cần thêm thời gian thả lỏng bản thân. Khi em nói em đã quyết định, tôi cũng có quyết định. Nếu em đã quyết định buông tay Jame, thì người kế đến em nên nhìn đến chính là tôi, chỉ mình tôi, Ivan Allard này. Laya Eve, em có nghe thấy không?" : Ivan dùng giọng điệu thật trầm, thật nhẹ như thủ thỉ, lại cứng rắn nhắc nhở đến Laya, chờ đợi câu trả lời từ cô. Anh buông khăn, nghiêng đầu hai tay ôm lấy gương mặt Laya, muốn nhìn thấy cô, muốn nghe cô cho anh một đáp án mà anh muốn nghe: "Laya?"
Laya vẻ mặt ngơ ngác nhìn Ivan, mà Ivan lại thoáng nhăn mày, khẽ bật cười, trán tựa vào cái trán nóng hổi của Laya: "Không sao, thời gian vẫn còn, tôi phải đảm bảo em sẽ phải về lại với tôi"
Tôi là một giai điệu lãng mạn buồn, giai điệu của tôi cũng chỉ có thể những người đau vì tình mới hiểu được, nhưng đáng tiếc, họ không phải tôi.
Aiden tỉnh lại, khó chịu với quần áo bám sát vào người nhưng bản thân lại cảm thấy nhẹ nhàng rất nhiều so với tối hôm qua, đến một ngón tay cũng không nhúc nhích nổi, trong đầu thoáng qua vài hình ảnh đêm qua, còn có giọng nói nhẹ nhàng thủ thỉ bên tai. Aiden bỗng nhiên tự giật mình nhìn quanh thì lại chẳng thấy ai, từ bên khe hở của rèm che bên khung cửa sổ giúp anh nhận ra hiện tại cũng chỉ là buổi sáng và điều đó khiến Aiden muốn lười biếng, tay gác qua mắt định lại ngủ một chút thì điện thoại run lên, là Eli gọi đến, hét rất to vào điện thoại rằng anh nên sớm nhất có thể mà trở lại phòng tập bởi vì Aiden đã quên mất rằng anh chỉ còn lại ba ngày trước khi đến ngày thi và Eli hứa sẽ cho anh trả giá nếu anh không được hạng cao trong lần thi này chỉ bởi vì sự bất cẩn của bản thân.
Aiden nghe xong thì vội vã đứng dậy, cả người lão đảo ngã lại ra giường, rồi lại chuyển mình, đứng dậy, mở cửa ra ngoài phòng khách
"Dậy rồi hả? Mau thay đồ, đi tập"
Aiden giật mình bởi giọng nói kia, một thoáng nhanh chóng anh đã nghĩ đó là Laya, nhưng khi anh nhìn qua thì lại thấy Gray đang ngang nhiên ngồi ở sopha nhà mình, tay cầm điều khiển, tay cầm chai rượu, sau đó bởi vì không nhận được hồi đáp mà nhìn qua, nóng nảy cho anh một ánh nhìn khó chịu: "Còn đứng đó làm gì? Có biết tôi đợi bao lâu không hả? Có tin tôi dùng chai rượu này đánh cậu cho bất tỉnh rồi mang cậu đi không hả tên ngốc kia? Thật là phiền phức mà"
Aiden khá bất ngờ với biểu hiện này của Gray, lại cảm thấy dường như Gray đang rất tức giận, trên sàn đều là vỏ bọc thức ăn, vài vỏ chai rượu, còn có chén bát mọi nơi. Aiden muốn dọn dẹp nhưng Gray đã ngăn cản và bắt anh phải chuẩn bị với lý do mà anh đã không thể phản bác, lại còn thêm lo lắng: "Cậu tốt nhất nên tập cho ra hồn, Laya bởi vì cậu mà nó phát sốt rồi, tôi lại không thể ở bên cạnh để chăm mà còn phải chạy qua lại vì cậu, Aiden, cậu tốt nhất cho tôi một đáp án rõ ràng, không thì bà đây xiên chết cậu!"
"Nếu Gray ở đây? Ai sẽ chăm sóc Laya? Hay là chị về chăm cô ấy, tôi sẽ tự tập hôm nay, chỉ cần dợt lại vào ngày mai thì sẽ ổn"
Nghe Aiden nói vậy, Gray liền chau mày, khó chịu nhìn đi nơi khác, đứng dậy mặt vào áo khoác: "Hừ, không đến lượt tôi lo cho em gái mình đâu. Tôi ở cửa đợi, cậu tốt nhất là nhanh lên cho tôi!". Sau đó thì Gray lại lầm bầm mà Aiden chỉ có thể thoáng nghe nhưng lại chẳng quan tâm, xoay người đi thay đồ: "Đúng là tư sản chết tiệt, chờ đó đi, bà sẽ cho Aiden đập chết mi sau đó bà sẽ mang Laya đi biệt tích cho mi chừa, cái tên khó ưa kia!"
Aiden vừa rời đi không bao lâu thì nhận được tin nhắn của em gái anh Illian cùng một chuổi biểu cảm tức giận bởi vì sự bừa bộn bên trong căn nhà của anh. Lúc này Aiden mới nhớ đến hình như hôm nay là ngày con bé vừa trở về sau khi cùng bạn trai du lịch, mà như thường lệ, sau một khoảng thời gian, con bé sẽ ghé vào xem anh, chỉ tiếc, hôm nay có lẽ không gặp được nhất là vơi đi cơn nóng giận không có vẻ nguôi đi của Gray ở phía tay láy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.