Chương 43: "Muội ấy à... Hình như sắp đi vãng sinh rồi."
Cửu Lộ Phi Hương
13/04/2023
Lại lần nữa, mệt mỏi, quay về chợ.
Lại lần nữa...
Rất mệt mỏi.
"Ài..."
Giữa ban ngày, đứng trên đường phố người qua người lại, Mạnh Như Ký thở một hơi dài.
Vòng đi vòng lại, vòng một vòng lớn, vậy mà vẫn phải về đây làm công. Nếu trước sau đều là làm công, tại sao không làm từ đầu đến cuối luôn. Không lăn lộn, không thăng trầm, yên yên ổn ổn, nói không chừng bây giờ trong tay nàng đã dư tiền rồi...
Đi đưa đồ gì đó... Giết sơn tặc gì đó... Luẩn quẩn cả một vòng lớn...
"Ài..."
Mạnh Như Ký lại nặng nề thở dài, không còn điều gì luyến tiếc.
Mạnh Như Ký quay đầu, nhìn bốn nam nhân sau lưng nàng.
Đúng vậy, bốn người.
Trên đường quay về, con thỏ đã biến lại thành bộ dạng tráng hán, hắn ta nói muốn bảo vệ thành chủ ca ca.
Nhưng bây giờ, Mạnh Như Ký bảo bốn người họ lên phố tìm vài việc làm...
Vì con thỏ này phải bảo vệ thành chủ ca ca, nên hắn ta khoanh cánh tay thô hơn chân nàng, đứng sau lưng Mục Tuỳ như một vị thần canh cửa, hai mắt trừng lớn, cảnh giác nhìn chằm chằm từng người đến gần "thành chủ ca ca".
Quanh người Mục Tuỳ cũng đầy tà khí, hai người đứng thành một đống, đừng nói là tìm việc làm, đến cả con chó bên đường cũng sợ bọn họ.
Còn Mạc Ly...
Mạnh Như Ký còn không muốn nói...
Sau khi tới chợ, lão già này liên tục kêu "Ai dô ai dô" rồi tìm một góc râm mát ngồi xuống, thuận thế ngả người ngủ luôn.
Người duy nhất nhìn đáng tin một chút là Diệp Xuyên...
Cũng chỉ đáng tin "một chút".
Hắn quả thực là người rất cố chấp, Mạnh Như Ký nhìn ra rồi.
Hắn tìm được việc, giúp một nhà bên phố sửa lại cột cửa bị vẹo, kết quả thì sao, Diệp Đại Hà này quá tỉ mỉ, sửa mãi sửa mãi rồi bắt đầu khắc hoa văn lên cột giùm người ta luôn. Hắn nói nhìn ra đường nét trên cột, cho rằng không nên lãng phí vẻ đẹp tự nhiên của vân gỗ...
Kết quả, vì làm vướng tay các công nhân khác, hắn bị đuổi việc.
Nhưng hắn vẫn cố chấp muốn điêu khắc miễn phí cho người ta, bây giờ đang trốn trong góc cửa khắc gì đó...
Khó trách bị tẩu hoả nhập ma mấy trăm năm.
Mạnh Như Ký hiểu rồi! Bản tính khó dời!
"Ài!"
Mạnh Như Ký cúi đầu nhìn đôi bàn tay cần cù của mình, nàng nghĩ, vừa rồi nói cần tiền lộ phí để đến thành Trục Lưu, không phải ý là một mình nàng kiếm đấy chứ?
Số mệnh vất vả, cũng không thể vất vả đến mức đó chứ?
Khác với sự tuyệt vọng của Mạnh Như Ký, Mục Tuỳ đứng ở góc phố vô cùng nhàn nhã bình tĩnh. Chỉ có mãnh nam thỏ cường tráng của hắn là hơi bất bình:
"Dám để thành chủ đến chợ làm công, nữ nhân xấu xa này quá mưu mô rồi!" Con thỏ liếc nhìn Mạc Ly đang ngủ rồi lại nhìn Diệp Xuyên đang điêu khắc, giọng nói trầm thấp mắng mỏ: "Hai kẻ này cũng kỳ lạ, nữ nhân này không phải định bắt thành chủ đi làm công nuôi hai tiểu bạch kiểm của nàng ta chứ!"
Mục Tuỳ liếc con thỏ một cái.
Con thỏ rùng mình, lập tức cúi đầu, nhưng yên tĩnh được một lúc lại không nhịn được mà nhìn chằm chằm Diệp Xuyên: "Nhưng mà thành chủ, tại sao chúng ta phải đồng ý cho tên đó cùng đến thành Trục Lưu? Hắn bị lệ khí ám, từng hại chúng ta, nói không chừng sau này còn..."
"Bây giờ hắn đã tỉnh táo, tạm thời không đáng lo ngại. Hơn nữa, Diệp Đại Hà này bản tính cố chấp, cho dù từ chối thì hắn cũng sẽ đi theo." Mục Tuỳ liếc Mạnh Như Ký đang mò mẫm tìm việc trong chợ: "Vị 'phu nhân' này của ta cũng sẽ không thả hắn đi. Thay vì để bọn họ liên lạc ngầm, không bằng đặt hết quân cờ lên bàn."
Con thỏ lập tức gật đầu: "Không hổ là thành chủ! Thành chủ anh minh!"
"Nhưng vị bên đó." Mục Tuỳ liếc Mạc Ly đang ngủ bên đường, vẻ mặt lạnh băng: "Tìm cơ hội, giết."
Con thỏ kinh ngạc: "Phải giết hắn sao? Đó không phải là trưởng bối của nữ nhân xấu xa à? Ồ!" Con thỏ bừng tỉnh: "Giết gà doạ khỉ! Doạ nữ nhân xấu xa đó!"
Mục Tuỳ: "..."
Một câu "Cút về thành Trục Lưu" lăn lộn trong cổ họng Mục Tuỳ, hắn nhẫn nhịn, mấy ngày này con thỏ còn có ích, không thể đuổi đi.
Mục Tuỳ chỉ nói: "Hắn không đơn giản, giữ lại, là hoạ lớn."
Có thể dùng bản thể để sử dụng linh lực ở vùng đất Vô Lưu, Mục Tuỳ tới nơi này nhiều năm như vậy rồi mà chưa từng gặp ai làm được.
Hơn nữa, hắn còn định dùng sức mạnh của yểm yêu để xâm nhập mộng cảnh của hắn...
Mục Tuỳ nghĩ vậy, sự lạnh lẽo trong mắt càng nồng đượm.
Hắn biết, lần này Mạc Ly không dò được gì, nhưng có Mạc Ly ở đây thì là một tai hoạ ngầm rất lớn.
"Bây giờ hắn đã bị thương, đang suy yếu, trong một tháng này thích hợp cho chúng ta ngầm ra tay." Mục Tuỳ nói.
"Nữ nhân xấu xa đó sẽ để yên sao? Nếu nàng ta phát hiện ra rồi ngăn chúng ta thì phải làm sao? Cùng giết?"
Mục Tuỳ nhìn Mạnh Như Ký trong dòng người, cánh tay bị thương treo trên cổ hắn đột nhiên hơi ngứa, "băng gạc" quấn quanh tay hắn còn được xé ra từ y phục rách nát trên người nàng...
"Giữ lại nàng ấy. Còn có tác dụng."
"Vậy nếu chúng ta giết trưởng bối của nàng ta, nàng ta sẽ đau lòng đúng không? Nàng ta giận thành chủ thì sao?"
"Cảm xúc của nàng ấy cũng đáng được để ý?" Mục Tuỳ liếc con thỏ một cái: "Đưa nàng ấy về thành Trục Lưu, không chết là được."
Con thỏ đáp một tiếng "Ồ", nhưng vẫn nghiêng đầu quan sát Mục Tuỳ vài cái.
Cảm xúc của nàng ta không đáng được để ý, vậy người nhìn chằm chằm người ta làm gì?
Trong lòng con thỏ nghi hoặc nhưng không dám mở miệng, chỉ tiếp tục khoanh tay đứng cạnh Mục Tuỳ, làm một tên bảo vệ như hung thần ác sát. Hắn ta muốn xem thử, hôm nay kẻ nào không có mắt muốn sai thành chủ ca ca của hắn ta làm công!
Mạnh Như Ký lăn lộn trong chợ vẫn không tìm được việc làm, nàng sắp mệt phát khóc rồi.
Đúng lúc này, trước mặt đột nhiên truyền đến một tiếng gọi mừng rỡ: "A tỷ?" Mạnh Như Ký ngẩng đầu nhìn, thấy Diệu Diệu cầm một túi vải trong tay vui vẻ chạy tới.
Nhìn thấy nụ cười vừa đơn thuần vừa xán lạn của Diệu Diệu, Mạnh Như Ký xem như cũng nhẹ nhõm hơn chút: "Diệu Diệu."
"Mấy ngày nay muội không thấy tỷ đâu! Tỷ đi đâu thế? Tỷ không biết hai ngày trước chợ chúng ta náo nhiệt thế nào đâu, Lâm Lam sơn chủ trước đó đã tới tỷ có biết không! Hình như còn bắt được Thiên Sơn Quân! Tỷ biết không! Thiên Sơn Quân của thành Trục Lưu đó!"
"Ta..."
Nàng biết, nàng quá biết ấy chứ...
"Thiên Sơn Quân đó hình như bị Lâm Lam sơn chủ đẩy xuống Nại Hà rồi! Có người nói thành chủ thành Trục Lưu chết rồi, thành Trục Lưu sắp loạn rồi, nhưng cũng có người nói hắn chưa chết, Lâm Lam sơn chủ hình như sau đó còn bị thương nặng, hôn mê bất tỉnh, được đưa về núi Lâm Lam rồi."
"Ừm..." Mạnh Như Ký cười khan hai tiếng: "Chuyện của người có tiền thật đặc sắc..." Mạnh Như Ký không muốn nhớ lại mấy chuyện xui xẻo đó nữa, chuyển đề tài, chỉ vào cái túi trong tay Diệu Diệu: "Muội cầm gì thế?"
"Ồ... Cái này à..." Diệu Diệu gãi đầu, hơi xấu hổ nói: "Đây là toàn bộ gia tài của muội."
Nhắc đến chuyện này, Mạnh Như Ký liền trở nên thận trọng: "Vậy muội giữ cho chắc đó, đừng đánh mất vì vài chuyện linh tinh."
"Không sao, đã đi đến đây rồi, lát nữa muội sẽ đến tiệm cầm đồ phía trước, cầm hết."
Mạnh Như Ký sững người: "Cầm đồ? Tại sao?"
"Đổi lấy tiền đó, làm lộ phí, muội muốn đến thành Trục Lưu, nhưng không dám đi một mình, muốn thuê người bảo vệ muội, đưa muội đến thành Trục Lưu. Gần đây vùng đất Vô Lưu loạn lắm..."
Đây!
Đây không phải đang muốn ngủ thì có gối sao!
Mạnh Như Ký nhìn Diệu Diệu, đứng thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc, giọng nói trịnh trọng: "Diệu Diệu cô nương, muội thấy ta, với đám côn đồ sau lưng ta, có thể bảo vệ muội chu toàn không?"
Mạnh Như Ký vốn muốn soái khí xoay người phất tay, khí thế đánh đổ giang sơn này cho muội, nhưng bất đắc dĩ mấy tên phía sau quả thực cách nhau quá xa, Mạnh Như Ký chỉ đành chỉ chỉ trỏ trỏ trong đám người.
"Tên khắc cửa kia, tên ngủ bên đường đó..." Mạnh Như Ký tự nói còn thấy xấu hổ gãi mũi: "Nhưng còn hai tên kia nữa! Hai tên đó nhìn có phải khá đáng tin không!"
Mạnh Như Ký long trọng chỉ tổ hợp thỏ và thành chủ ở góc tường.
Diệu Diệu quét mắt nhìn qua, hai người trước đó khiến nàng ta hơi khó nói thành lời, nhưng nhìn thấy Mục Tuỳ và con thỏ thì nàng ta lại như lấy lại lòng tin.
"Mục công tử? Hình như muội thấy so với trước kia..." Diệu Diệu không biết nghĩ đến chuyện gì, rúm người che miệng: "Không khác là bao... Nhưng người bên cạnh là ai?"
"Sủng vật của hắn."
"Sủng vật?"
"Bảo kê."
"Ồ..." Diệu Diệu ngẫm nghĩ, ước lượng túi đồ trong tay: "Vậy chỗ tiền này của muội có đủ thuê mọi người không? Muội không thể cho quá nhiều."
"Đủ ăn là được!" Mạnh Như Ký lập tức đáp.
Diệu Diệu mở miệng muốn đồng ý, nhưng rồi lại sợ sệt liếc nhìn Mục Tuỳ: "Cơm cho Mục công tử cũng tính sao?"
Mạnh Như Ký cũng mở miệng, sau đó thận trọng đánh giá một chút.
Mạnh Như Ký quay đầu nhìn Mục Tuỳ, nào ngờ lúc này ánh mắt Mục Tuỳ cũng đang rơi trên người nàng. Bốn mắt nhìn nhau, nhưng Mục Tuỳ lập tức dời mắt, nhìn sang chỗ khác, như thể ánh nhìn vừa rồi chỉ là hắn không cẩn thận lướt đến.
Mạnh Như Ký không rảnh suy nghĩ nhiều, ánh mắt nàng rơi trên bụng Mục Tuỳ, cẩn thận suy xét hồi lâu, sau đó nói với Diệu Diệu:
"Cơm của hắn ta lo!"
Nói năng rất khí phách.
Diệu Diệu quan sát Mạnh Như Ký: "A tỷ, tỷ có được không?"
"Trước đây được, bây giờ đương nhiên cũng được!" Mạnh Như Ký vỗ ngực: "Muội chỉ cần cho hắn tiền cơm như người thường, hắn ăn không no thì ta lo. Hơn nữa, bây giờ hắn có chân có tay..." Mạnh Như Ký nhìn cánh tay treo trước ngực Mục Tuỳ, ngừng lại, nghiêm túc sửa lời: "Bây giờ hắn có một tay hai chân, còn có một kẻ bảo kê, không có đạo lý chúng ta phải lo cái ăn cho hắn. Muội yên tâm!"
Có được lời hứa này, Diệu Diệu rất vui vẻ.
"A tỷ và Mục công tử đều là người có bản lĩnh, muội chứng kiến rồi! Mọi người có thể đưa muội đến thành Trục Lưu thì còn gì bằng! Các tỷ đợi muội một chút, muội đi cầm mấy thứ này, lấy tiền về rồi chúng ta lập tức lên đường!"
"Gấp vậy sao?" Mạnh Như Ký hoàn hồn sau niềm vui được lộc trời ban, xem xét kỹ quyết định của Diệu Diệu: "Muội cầm hết đồ trong nhà thì còn quay về được không? Sau này định sống ở thành Trục Lưu sao?"
"Không phải." Diệu Diệu gãi đầu: "Muội ấy à... hình như sắp đi vãng sinh rồi."
Mạnh Như Ký sững sờ, nhìn khuôn mặt mang theo chút ý cười của Diệu Diệu, nhất thời im lặng.
"Ở vùng đất Vô Lưu, có người vãng sinh không hề cảm nhận được gì, có người có thể có chút dự cảm. Mấy ngày này, muội thường thấy bàn tay mình lúc biến mất lúc xuất hiện, cũng thường vô cớ nhớ lại những chuyện trước kia, trong đầu xuất hiện rất nhiều ký ức. Không biết tại sao, chỉ là cảm thấy, có thể sắp đến lúc rồi."
"Có lẽ... là ảo giác chăng?" Mạnh Như Ký nói.
Diệu Diệu lắc đầu: "Muội không nói rõ được, nhưng a tỷ, muội cảm thấy rất chắc chắn. Tới vùng đất Vô Lưu nhiều năm như vậy, thực ra muội cũng nhìn thấu rồi, vãng sinh ấy à, giống sinh lão bệnh tử của con người vậy, không ai tránh được. Mấy năm muội ở vùng đất Vô Lưu rất chân thực, sống rất yên ổn."
Mạnh Như Ký không lên tiếng.
"Những thứ này về sau cũng không dùng được nữa, không bằng đi cầm lấy tiền, đến nơi khác ở vùng đất Vô Lưu xem thử. Sau khi muội tới đây thì chưa từng ra ngoài, chỉ nghe người khác nói vùng đất Vô Lưu rất lớn, có rất nhiều nơi, nơi muội muốn ngắm nhìn nhất chính là thành Trục Lưu, cây Nhân Duyên, nghe nói cây Nhân Duyên lúc ra hoa rất đẹp đó."
Diệu Diệu lộ vẻ mong chờ, mỉm cười ấm áp: "Muội muốn nhìn cái cây đó nở rộ ngàn hoa."
Lại lần nữa...
Rất mệt mỏi.
"Ài..."
Giữa ban ngày, đứng trên đường phố người qua người lại, Mạnh Như Ký thở một hơi dài.
Vòng đi vòng lại, vòng một vòng lớn, vậy mà vẫn phải về đây làm công. Nếu trước sau đều là làm công, tại sao không làm từ đầu đến cuối luôn. Không lăn lộn, không thăng trầm, yên yên ổn ổn, nói không chừng bây giờ trong tay nàng đã dư tiền rồi...
Đi đưa đồ gì đó... Giết sơn tặc gì đó... Luẩn quẩn cả một vòng lớn...
"Ài..."
Mạnh Như Ký lại nặng nề thở dài, không còn điều gì luyến tiếc.
Mạnh Như Ký quay đầu, nhìn bốn nam nhân sau lưng nàng.
Đúng vậy, bốn người.
Trên đường quay về, con thỏ đã biến lại thành bộ dạng tráng hán, hắn ta nói muốn bảo vệ thành chủ ca ca.
Nhưng bây giờ, Mạnh Như Ký bảo bốn người họ lên phố tìm vài việc làm...
Vì con thỏ này phải bảo vệ thành chủ ca ca, nên hắn ta khoanh cánh tay thô hơn chân nàng, đứng sau lưng Mục Tuỳ như một vị thần canh cửa, hai mắt trừng lớn, cảnh giác nhìn chằm chằm từng người đến gần "thành chủ ca ca".
Quanh người Mục Tuỳ cũng đầy tà khí, hai người đứng thành một đống, đừng nói là tìm việc làm, đến cả con chó bên đường cũng sợ bọn họ.
Còn Mạc Ly...
Mạnh Như Ký còn không muốn nói...
Sau khi tới chợ, lão già này liên tục kêu "Ai dô ai dô" rồi tìm một góc râm mát ngồi xuống, thuận thế ngả người ngủ luôn.
Người duy nhất nhìn đáng tin một chút là Diệp Xuyên...
Cũng chỉ đáng tin "một chút".
Hắn quả thực là người rất cố chấp, Mạnh Như Ký nhìn ra rồi.
Hắn tìm được việc, giúp một nhà bên phố sửa lại cột cửa bị vẹo, kết quả thì sao, Diệp Đại Hà này quá tỉ mỉ, sửa mãi sửa mãi rồi bắt đầu khắc hoa văn lên cột giùm người ta luôn. Hắn nói nhìn ra đường nét trên cột, cho rằng không nên lãng phí vẻ đẹp tự nhiên của vân gỗ...
Kết quả, vì làm vướng tay các công nhân khác, hắn bị đuổi việc.
Nhưng hắn vẫn cố chấp muốn điêu khắc miễn phí cho người ta, bây giờ đang trốn trong góc cửa khắc gì đó...
Khó trách bị tẩu hoả nhập ma mấy trăm năm.
Mạnh Như Ký hiểu rồi! Bản tính khó dời!
"Ài!"
Mạnh Như Ký cúi đầu nhìn đôi bàn tay cần cù của mình, nàng nghĩ, vừa rồi nói cần tiền lộ phí để đến thành Trục Lưu, không phải ý là một mình nàng kiếm đấy chứ?
Số mệnh vất vả, cũng không thể vất vả đến mức đó chứ?
Khác với sự tuyệt vọng của Mạnh Như Ký, Mục Tuỳ đứng ở góc phố vô cùng nhàn nhã bình tĩnh. Chỉ có mãnh nam thỏ cường tráng của hắn là hơi bất bình:
"Dám để thành chủ đến chợ làm công, nữ nhân xấu xa này quá mưu mô rồi!" Con thỏ liếc nhìn Mạc Ly đang ngủ rồi lại nhìn Diệp Xuyên đang điêu khắc, giọng nói trầm thấp mắng mỏ: "Hai kẻ này cũng kỳ lạ, nữ nhân này không phải định bắt thành chủ đi làm công nuôi hai tiểu bạch kiểm của nàng ta chứ!"
Mục Tuỳ liếc con thỏ một cái.
Con thỏ rùng mình, lập tức cúi đầu, nhưng yên tĩnh được một lúc lại không nhịn được mà nhìn chằm chằm Diệp Xuyên: "Nhưng mà thành chủ, tại sao chúng ta phải đồng ý cho tên đó cùng đến thành Trục Lưu? Hắn bị lệ khí ám, từng hại chúng ta, nói không chừng sau này còn..."
"Bây giờ hắn đã tỉnh táo, tạm thời không đáng lo ngại. Hơn nữa, Diệp Đại Hà này bản tính cố chấp, cho dù từ chối thì hắn cũng sẽ đi theo." Mục Tuỳ liếc Mạnh Như Ký đang mò mẫm tìm việc trong chợ: "Vị 'phu nhân' này của ta cũng sẽ không thả hắn đi. Thay vì để bọn họ liên lạc ngầm, không bằng đặt hết quân cờ lên bàn."
Con thỏ lập tức gật đầu: "Không hổ là thành chủ! Thành chủ anh minh!"
"Nhưng vị bên đó." Mục Tuỳ liếc Mạc Ly đang ngủ bên đường, vẻ mặt lạnh băng: "Tìm cơ hội, giết."
Con thỏ kinh ngạc: "Phải giết hắn sao? Đó không phải là trưởng bối của nữ nhân xấu xa à? Ồ!" Con thỏ bừng tỉnh: "Giết gà doạ khỉ! Doạ nữ nhân xấu xa đó!"
Mục Tuỳ: "..."
Một câu "Cút về thành Trục Lưu" lăn lộn trong cổ họng Mục Tuỳ, hắn nhẫn nhịn, mấy ngày này con thỏ còn có ích, không thể đuổi đi.
Mục Tuỳ chỉ nói: "Hắn không đơn giản, giữ lại, là hoạ lớn."
Có thể dùng bản thể để sử dụng linh lực ở vùng đất Vô Lưu, Mục Tuỳ tới nơi này nhiều năm như vậy rồi mà chưa từng gặp ai làm được.
Hơn nữa, hắn còn định dùng sức mạnh của yểm yêu để xâm nhập mộng cảnh của hắn...
Mục Tuỳ nghĩ vậy, sự lạnh lẽo trong mắt càng nồng đượm.
Hắn biết, lần này Mạc Ly không dò được gì, nhưng có Mạc Ly ở đây thì là một tai hoạ ngầm rất lớn.
"Bây giờ hắn đã bị thương, đang suy yếu, trong một tháng này thích hợp cho chúng ta ngầm ra tay." Mục Tuỳ nói.
"Nữ nhân xấu xa đó sẽ để yên sao? Nếu nàng ta phát hiện ra rồi ngăn chúng ta thì phải làm sao? Cùng giết?"
Mục Tuỳ nhìn Mạnh Như Ký trong dòng người, cánh tay bị thương treo trên cổ hắn đột nhiên hơi ngứa, "băng gạc" quấn quanh tay hắn còn được xé ra từ y phục rách nát trên người nàng...
"Giữ lại nàng ấy. Còn có tác dụng."
"Vậy nếu chúng ta giết trưởng bối của nàng ta, nàng ta sẽ đau lòng đúng không? Nàng ta giận thành chủ thì sao?"
"Cảm xúc của nàng ấy cũng đáng được để ý?" Mục Tuỳ liếc con thỏ một cái: "Đưa nàng ấy về thành Trục Lưu, không chết là được."
Con thỏ đáp một tiếng "Ồ", nhưng vẫn nghiêng đầu quan sát Mục Tuỳ vài cái.
Cảm xúc của nàng ta không đáng được để ý, vậy người nhìn chằm chằm người ta làm gì?
Trong lòng con thỏ nghi hoặc nhưng không dám mở miệng, chỉ tiếp tục khoanh tay đứng cạnh Mục Tuỳ, làm một tên bảo vệ như hung thần ác sát. Hắn ta muốn xem thử, hôm nay kẻ nào không có mắt muốn sai thành chủ ca ca của hắn ta làm công!
Mạnh Như Ký lăn lộn trong chợ vẫn không tìm được việc làm, nàng sắp mệt phát khóc rồi.
Đúng lúc này, trước mặt đột nhiên truyền đến một tiếng gọi mừng rỡ: "A tỷ?" Mạnh Như Ký ngẩng đầu nhìn, thấy Diệu Diệu cầm một túi vải trong tay vui vẻ chạy tới.
Nhìn thấy nụ cười vừa đơn thuần vừa xán lạn của Diệu Diệu, Mạnh Như Ký xem như cũng nhẹ nhõm hơn chút: "Diệu Diệu."
"Mấy ngày nay muội không thấy tỷ đâu! Tỷ đi đâu thế? Tỷ không biết hai ngày trước chợ chúng ta náo nhiệt thế nào đâu, Lâm Lam sơn chủ trước đó đã tới tỷ có biết không! Hình như còn bắt được Thiên Sơn Quân! Tỷ biết không! Thiên Sơn Quân của thành Trục Lưu đó!"
"Ta..."
Nàng biết, nàng quá biết ấy chứ...
"Thiên Sơn Quân đó hình như bị Lâm Lam sơn chủ đẩy xuống Nại Hà rồi! Có người nói thành chủ thành Trục Lưu chết rồi, thành Trục Lưu sắp loạn rồi, nhưng cũng có người nói hắn chưa chết, Lâm Lam sơn chủ hình như sau đó còn bị thương nặng, hôn mê bất tỉnh, được đưa về núi Lâm Lam rồi."
"Ừm..." Mạnh Như Ký cười khan hai tiếng: "Chuyện của người có tiền thật đặc sắc..." Mạnh Như Ký không muốn nhớ lại mấy chuyện xui xẻo đó nữa, chuyển đề tài, chỉ vào cái túi trong tay Diệu Diệu: "Muội cầm gì thế?"
"Ồ... Cái này à..." Diệu Diệu gãi đầu, hơi xấu hổ nói: "Đây là toàn bộ gia tài của muội."
Nhắc đến chuyện này, Mạnh Như Ký liền trở nên thận trọng: "Vậy muội giữ cho chắc đó, đừng đánh mất vì vài chuyện linh tinh."
"Không sao, đã đi đến đây rồi, lát nữa muội sẽ đến tiệm cầm đồ phía trước, cầm hết."
Mạnh Như Ký sững người: "Cầm đồ? Tại sao?"
"Đổi lấy tiền đó, làm lộ phí, muội muốn đến thành Trục Lưu, nhưng không dám đi một mình, muốn thuê người bảo vệ muội, đưa muội đến thành Trục Lưu. Gần đây vùng đất Vô Lưu loạn lắm..."
Đây!
Đây không phải đang muốn ngủ thì có gối sao!
Mạnh Như Ký nhìn Diệu Diệu, đứng thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc, giọng nói trịnh trọng: "Diệu Diệu cô nương, muội thấy ta, với đám côn đồ sau lưng ta, có thể bảo vệ muội chu toàn không?"
Mạnh Như Ký vốn muốn soái khí xoay người phất tay, khí thế đánh đổ giang sơn này cho muội, nhưng bất đắc dĩ mấy tên phía sau quả thực cách nhau quá xa, Mạnh Như Ký chỉ đành chỉ chỉ trỏ trỏ trong đám người.
"Tên khắc cửa kia, tên ngủ bên đường đó..." Mạnh Như Ký tự nói còn thấy xấu hổ gãi mũi: "Nhưng còn hai tên kia nữa! Hai tên đó nhìn có phải khá đáng tin không!"
Mạnh Như Ký long trọng chỉ tổ hợp thỏ và thành chủ ở góc tường.
Diệu Diệu quét mắt nhìn qua, hai người trước đó khiến nàng ta hơi khó nói thành lời, nhưng nhìn thấy Mục Tuỳ và con thỏ thì nàng ta lại như lấy lại lòng tin.
"Mục công tử? Hình như muội thấy so với trước kia..." Diệu Diệu không biết nghĩ đến chuyện gì, rúm người che miệng: "Không khác là bao... Nhưng người bên cạnh là ai?"
"Sủng vật của hắn."
"Sủng vật?"
"Bảo kê."
"Ồ..." Diệu Diệu ngẫm nghĩ, ước lượng túi đồ trong tay: "Vậy chỗ tiền này của muội có đủ thuê mọi người không? Muội không thể cho quá nhiều."
"Đủ ăn là được!" Mạnh Như Ký lập tức đáp.
Diệu Diệu mở miệng muốn đồng ý, nhưng rồi lại sợ sệt liếc nhìn Mục Tuỳ: "Cơm cho Mục công tử cũng tính sao?"
Mạnh Như Ký cũng mở miệng, sau đó thận trọng đánh giá một chút.
Mạnh Như Ký quay đầu nhìn Mục Tuỳ, nào ngờ lúc này ánh mắt Mục Tuỳ cũng đang rơi trên người nàng. Bốn mắt nhìn nhau, nhưng Mục Tuỳ lập tức dời mắt, nhìn sang chỗ khác, như thể ánh nhìn vừa rồi chỉ là hắn không cẩn thận lướt đến.
Mạnh Như Ký không rảnh suy nghĩ nhiều, ánh mắt nàng rơi trên bụng Mục Tuỳ, cẩn thận suy xét hồi lâu, sau đó nói với Diệu Diệu:
"Cơm của hắn ta lo!"
Nói năng rất khí phách.
Diệu Diệu quan sát Mạnh Như Ký: "A tỷ, tỷ có được không?"
"Trước đây được, bây giờ đương nhiên cũng được!" Mạnh Như Ký vỗ ngực: "Muội chỉ cần cho hắn tiền cơm như người thường, hắn ăn không no thì ta lo. Hơn nữa, bây giờ hắn có chân có tay..." Mạnh Như Ký nhìn cánh tay treo trước ngực Mục Tuỳ, ngừng lại, nghiêm túc sửa lời: "Bây giờ hắn có một tay hai chân, còn có một kẻ bảo kê, không có đạo lý chúng ta phải lo cái ăn cho hắn. Muội yên tâm!"
Có được lời hứa này, Diệu Diệu rất vui vẻ.
"A tỷ và Mục công tử đều là người có bản lĩnh, muội chứng kiến rồi! Mọi người có thể đưa muội đến thành Trục Lưu thì còn gì bằng! Các tỷ đợi muội một chút, muội đi cầm mấy thứ này, lấy tiền về rồi chúng ta lập tức lên đường!"
"Gấp vậy sao?" Mạnh Như Ký hoàn hồn sau niềm vui được lộc trời ban, xem xét kỹ quyết định của Diệu Diệu: "Muội cầm hết đồ trong nhà thì còn quay về được không? Sau này định sống ở thành Trục Lưu sao?"
"Không phải." Diệu Diệu gãi đầu: "Muội ấy à... hình như sắp đi vãng sinh rồi."
Mạnh Như Ký sững sờ, nhìn khuôn mặt mang theo chút ý cười của Diệu Diệu, nhất thời im lặng.
"Ở vùng đất Vô Lưu, có người vãng sinh không hề cảm nhận được gì, có người có thể có chút dự cảm. Mấy ngày này, muội thường thấy bàn tay mình lúc biến mất lúc xuất hiện, cũng thường vô cớ nhớ lại những chuyện trước kia, trong đầu xuất hiện rất nhiều ký ức. Không biết tại sao, chỉ là cảm thấy, có thể sắp đến lúc rồi."
"Có lẽ... là ảo giác chăng?" Mạnh Như Ký nói.
Diệu Diệu lắc đầu: "Muội không nói rõ được, nhưng a tỷ, muội cảm thấy rất chắc chắn. Tới vùng đất Vô Lưu nhiều năm như vậy, thực ra muội cũng nhìn thấu rồi, vãng sinh ấy à, giống sinh lão bệnh tử của con người vậy, không ai tránh được. Mấy năm muội ở vùng đất Vô Lưu rất chân thực, sống rất yên ổn."
Mạnh Như Ký không lên tiếng.
"Những thứ này về sau cũng không dùng được nữa, không bằng đi cầm lấy tiền, đến nơi khác ở vùng đất Vô Lưu xem thử. Sau khi muội tới đây thì chưa từng ra ngoài, chỉ nghe người khác nói vùng đất Vô Lưu rất lớn, có rất nhiều nơi, nơi muội muốn ngắm nhìn nhất chính là thành Trục Lưu, cây Nhân Duyên, nghe nói cây Nhân Duyên lúc ra hoa rất đẹp đó."
Diệu Diệu lộ vẻ mong chờ, mỉm cười ấm áp: "Muội muốn nhìn cái cây đó nở rộ ngàn hoa."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.