Chương 85: Quá khứ
Cửu Lộ Phi Hương
15/12/2023
Trận chiến tiên thần kéo dài năm ngàn năm, bắt đầu từ đây.
Ban đầu, đương nhiên là thiên thần chiếm thế thượng phong tuyệt đối, người tu tiên bị trọng thương, bọn họ rất nhanh đã có ý thần phục, thiên thần đã dừng việc trách phạt.
Nhưng do nhân tộc liên tục sinh sôi, người tu tiên càng lúc càng nhiều, người sợ thiên thần cũng càng lúc càng đông, mà sinh tồn trong nỗi sợ hãi tất nhiên sẽ sinh ra phản kháng.
Do đó, trận "thần phạt" này liền trở thành trận chiến kéo dài, cuối cùng trở thành trận chiến toàn diện giữa tiên và thần.
Linh khí trời đất trở nên quý hiếm trong chiến tranh, thảo mộc khô héo, vạn vật điêu tàn.
Thiên thần cũng cần linh khí để duy trì sự sống của bản thân. Vì thế, những trận cướp bóc liên quan đến linh khí càng khiến trận chiến không thể ngừng lại.
Thiên thần nhìn có vẻ như chiếm ưu thế, nhưng trong tình huống linh khí trời đất ít dần, cán cân thắng bại lại dần đổi hướng.
Nguyên nhân không vì gì khác, cứ cách vài năm, Uẩn Thần Đài sẽ sinh ra một vị thần mới dưới sự nuôi dưỡng của linh khí trời đất, từ xưa đến nay thần linh đều có nguồn gốc như vậy, tuy nhiên, bây giờ linh khí trời đất đã không đủ để nuôi dưỡng thần linh nữa, trên Uẩn Thần Đài cũng không còn thiên thần mới được sinh ra nữa.
Còn nhân tộc vẫn sinh sôi nảy nở mạnh mẻ.
Thậm chí dưới áp lực nguy cơ lớn, số lượng nhân tộc đã đạt đến con số chưa từng có.
Người nhiều, kỳ nhân dị sĩ đương nhiên cũng nhiều lên.
Trận chiến kéo dài đến năm thứ bốn ngàn thì thiên thần tổn thất càng nhiều, đến khi mấy vạn người tu tiên dùng mưu kế bao vây Thiên Lăng thần quân, chiến đấu đến chết, rồi hút hết linh lực của ông ta.
Thần quân thanh lãnh chết trong âm mưu, bước vào "vạn vật luân hồi" trong miệng người đời.
Sau khi ông ta bại trận, linh khí trời đất dường như dồi dào hơn chút.
Người tu tiên cướp lấy linh khí tràn ra sau cái chết của ông ta, giúp cho tu vi của bản thân, không ít người đột phá giới hạn của mình, cũng vì vậy, người tu tiên càng thêm kiên định rằng nên giết thần linh.
Khi tin tức Thiên Lăng thần quân tử trận truyền về thần vực, chúng thần đều rất bi thương.
Mục Tuỳ đã quỳ bảy ngày bảy đêm trước tấm bia trống trên Uẩn Thần Đài.
Mạnh Như Ký ở trong cơ thể của hắn, nàng cảm nhận rõ ràng sự đau đớn, không cam tâm, thù hận của hắn. Cơ thể thần linh này lại mang đến cảm xúc giống hệt con người.
Ý thức của bản thân Mạnh Như Ký bị nỗi đau của cơ thể này chiếm lấy, nàng gần như có cùng mối hận với hắn.
Ngay khi nghi thức truy điệu kết thúc, Mục Tuỳ liền đứng dậy xuống hạ giới.
Hắn giáng xuống lần thần phạt đầu tiên trong đời, sau đó lại đích thân cướp đi tính mạng của mấy chục người tu tiên. Bọn họ đều là "người chiến thắng" sống sót từ trận chiến bao vây Thiên Lăng thần quân, bọn họ đều chia nhau linh khí sau khi Thiên Lăng thần quân tử trận.
Mà Mục Tuỳ đứng trong núi sông ở nhân gian, nhìn trên thi cốt bay ra linh khí của đồng tộc, Mạnh Như Ký cảm nhận được hốc mắt hắn hơi nóng lên.
Linh khí lơ lửng, lượn quanh người hắn.
Trên một thế gian linh khí khan hiếm, bất luận là người hay thần đều khao khát linh khí, hắn vốn nên dung nạp hết linh khí vào cơ thể, nhưng hắn lại xua tay, dẫn khí tức quý báu này vào đất cát, sông hồ, rừng núi.
Mà chỗ linh khí này cũng giống như đôi mắt của thần linh nhiều năm trước, vừa vô tình vừa dịu dàng, lặng lẽ vỗ về vạn vật.
... Giống như khi xưa, vỗ về một Mục Tuỳ tự trách.
Mạnh Như Ký nhìn thấy cái cây khô héo trước mặt hắn sống lại, nước hồ đục ngầu trở nên trong veo, mầm xanh mọc lên từ mặt đất, nhen nhóm lại sự sống.
Nhưng cùng lúc đó, nàng cũng nhìn thấy Mục Tuỳ không chống đỡ được cơ thể nữa, hắn chậm rãi cúi người, quỳ trước mảnh đất mọc đầy cỏ tươi trước mắt, khóc không thành tiếng.
Mạnh Như Ký không tìm được bất kỳ từ ngữ hay câu thơ miêu tả sự đau khổ nào để hình dung được cảm nhận lúc này, nàng chỉ nghĩ, nếu lúc đó nàng có mặt, nàng có lẽ sẽ muốn ôm lấy vị thần linh đang đau khổ này.
Nhưng nếu lúc đó nàng thực sự có mặt.
Nàng và vị thần linh đang đau khổ này, e rằng trong thù hận giữa hai tộc đối lập, sẽ chém giết nhau đến chết.
Mục Tuỳ hạ giới đánh với người tu tiên, danh tiếng thần diệt kiếp lại truyền khắp giới tu tiên.
Còn Mục Tuỳ bị Trường Ninh thần quân ép quay về thần vực, hắn bị nhốt ở thần vực.
Trường Ninh thần quân là thần trật tự, trong trật tự của thiên thần, thiên thần chưa hoàn toàn trưởng thành không được phép giáng thần phạt.
Thời gian thiên thần trưởng thành rất dài.
Mục Tuỳ ra đời được bốn ngàn năm, nhưng cũng chỉ là trẻ con trong số thần linh.
Hắn không được giáng thần phạt, cũng không được hạ giới chiến đấu, càng không được rời khỏi thần vực.
Cho dù lúc này mọi người đều ý thức được, trận chiến tiên thần này đã vạch ra một vết nứt khổng lồ giữa tiên và thần. Thâm thù ngàn năm như biển máu, lấp đầy vết nứt này, bọn họ chỉ có thể đứng ở hai phía đối lập, không chết không dừng.
Nhưng cũng không có bất kỳ thiên thần nào định đẩy Mục Tuỳ ra chiến đấu đến chết với người tu tiên ở hạ giới.
Bọn họ vẫn thờ phụng quy tắc của quá khứ.
Mục Tuỳ lén hạ giới, giáng thần phạt với phàm nhân, cơ thể chưa hoàn toàn trưởng thành bị phản phệ sức mạnh, vì thế để tránh cho hắn kích động gây chuyện, chúng thần liền nhốt hắn lại.
Trường Ninh thần quân đích thân giam hắn.
Ngày Mục Tuỳ bị nhốt lại, hắn lạnh lùng nói với Trường Ninh thần quân qua lồng giam: "Ta là thần diệt kiếp, ta giáng thần phạt với nhân tộc, là thích hợp nhất."
Trường Ninh thần quân chỉ nhàn nhạt phủ nhận: "Ngươi vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành, một lần giáng phạt đã làm tổn hại đến thần cách của ngươi, nỗi đau bị ngàn vạn con kiến gặm cắn, xem ra vẫn chưa khiến ngươi tỉnh ngộ."
"Ta không để ý."
Hắn nói rồi, thực sự không để ý.
Trường Ninh thần quân ngoài lồng giam khẽ sững người, lúc ngước mắt nhìn Tinh Toại, ánh mắt ông ta dao động, có vẻ áy náy: "Sự mất mát Thiên Lăng thần quân, ta biết ngươi đau lòng, ta cũng đau lòng. Chuyện đến hôm nay, mỗi vị thần linh đều rất quý giá, Tinh Toại thần quân, đừng vì báo thù bọn họ mà bỏ mặc bản thân. Những chuyện này, là chuyện chúng ta nên làm."
"Ta cũng có thể! Ta cũng nên làm!" Mục Tuỳ nắm lấy lồng giam, vẻ mặt kích động hiếm thấy: "Chuyện do ta gây ra, nên do ta đi!"
"Tinh Toại..." Trường Ninh thần quân thở dài: "Sao ngươi vẫn chưa chịu hiểu, không phải ngươi, cũng sẽ có thần linh khác bị người tu tiên kiêng dè. Trận chiến này, sẽ quyết định ai làm chủ thế gian."
Sau khi Trường Ninh thần quân rời đi, Mục Tuỳ bị nhốt trong lồng giam. Hắn đọc sách, tu hành, dần dần trưởng thành ở nơi này, nhưng lại không rõ ngày tháng.
Khi ánh sáng phá tan bóng tối lần nữa, qua ánh mắt của Mục Tuỳ, Mạnh Như Ký lại nhìn thấy thần vực bên ngoài đã bị thiêu đến đỏ rực.
Một nữ thần với ánh sáng nhàn nhạt chạy về phía Mục Tuỳ.
Mạnh Như Ký quen vị nữ thần này, là nữ thần đón Mục Tuỳ trên Uẩn Thần Đài ngày Mục Tuỳ ra đời. Y phục vốn không nhuốm bụi trần của nàng ta đã dính đầy máu và lửa, vừa rách rưới vừa nhếch nhác.
Nàng ta thi triển thuật pháp, phá bỏ cấm chế của Mục Tuỳ, sau đó kéo tay Mục Tuỳ chạy ra bên ngoài.
"Sao thế?" Mục Tuỳ hỏi: "Trường Ninh thần quân đâu?"
Nữ thần kéo hắn chạy đi quay đầu liếc hắn một cái, đôi mắt đã đẫm lệ: "Tinh Toại, thiên thần bại trận rồi, trong số những người tu tiên có một người, nàng ta đã giết Trường Ninh, sau đó phi thăng thành thần rồi."
Mục Tuỳ sững sờ tại chỗ.
Lúc này ý thức của Mạnh Như Ký trong cơ thể này cũng sững sờ.
Mạnh Như Ký đột nhiên nhớ lại quá khứ của Mạc Hĩ mà nàng nhìn thấy trong cái sân nhỏ của Lâm phu nhân, vị thần linh hấp hối mà Mạc Hĩ đã giết là...
Trường Ninh thần quân.
Thế nên... Mục Tuỳ đứng cạnh nàng lúc đó mới đột nhiên trở nên buồn bã như vậy.
Khi ấy Mạnh Như Ký không biết, bây giờ sau khi đã biết, nàng chỉ hận bản thân lúc đó không nắm chặt tay Mục Tuỳ hơn một chút.
"Nhân tộc có thần linh của riêng mình..." Nữ thần bi thương nói: "Chúng ta liên tục thất bại, nhân thần đưa ra lời hoà đàm, chúng ta đã đồng ý, nhưng người tu tiên lại nhân cơ hội đánh lén thần vực... Chúng ta không trốn được nữa. Nhưng ngươi vẫn có thể đi."
Nữ thần nói rồi, bỏ mặc sự sững sờ của Mục Tuỳ, nàng ta gần như kéo lấy hắn tiến về trước.
"Ngươi vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành, trước đây thần cách của ngươi cũng chưa bị tổn hại, chúng ta có thể tập trung thần lực để tước bỏ thần cách của ngươi, chúng ta sẽ đưa ngươi xuống hạ giới, sau đó chúng ta sẽ chết trong thiên hoả, sẽ không có ai biết đến tung tích của ngươi. Từ nay về sau, thế gian không còn thiên thần nữa."
Nàng ta nói một câu, sắc mặt của Mục Tuỳ liền trắng thêm một phần.
Đến khi nàng ta kéo hắn lên Uẩn Thần Đài.
Thần đài đã đổ nát, không còn thần thánh như trước đây nữa, bậc thềm xung quanh cũng bị nhuốm bụi từ những đốm lửa tấn công từ hạ giới.
Giống như ngày Mục Tuỳ ra đời, chư thần đứng trên các bậc thang riêng, chỉ là số người đã ít đến đáng thương, trên người từng thiên thần cũng đều nhiễm bụi trần, ánh lửa nhuốm đỏ bầu trời, như cảnh hoàng hôn ngày tận thế.
"Tinh Toại." Nữ thần một mạch kéo Mục Tuỳ lên Uẩn Thần Đài, nàng ta rưng rưng, nhưng rất kiên định nói với hắn: "Ngươi phải sống tiếp."
Ngay khi Mục Tuỳ đứng trên Uẩn Thần Đài, chúng thần đồng loạt niệm chú, trong thoáng chốc, ánh sáng trên Uẩn Thần Đài bay lên, như dây leo trói Mục Tuỳ lại, hắn vươn tay ra, muốn giữ lấy nữ thần đưa hắn đến.
Nhưng nữ thần chỉ bay đến trên bậc thang của mình, quay đầu nhìn hắn, rồi cũng niệm chú. Trong mắt nàng ta vẫn luôn có ánh nước.
Ánh sáng trói lấy tứ chi của Mục Tuỳ, đặt hắn nằm trên Uẩn Thần Đài, không được vùng vẫy.
Tước bỏ thần cách, vốn là sự trừng phạt lớn nhất với thiên thần.
Nhưng lúc này lại trở thành cách duy nhất để cứu một vị thiên thần.
Khi âm thanh niệm chú ngày càng lớn dần, những đám mây trên bầu trời liền ngưng thành những mũi băng.
Mũi băng đâm vào da thịt của Mục Tuỳ, cơn đau kịch liệt lập tức truyền đến từng sợi dây thần kinh trong cơ thể.
Lúc này Mạnh Như Ký cảm nhận được sự đau đớn và vùng vẫy của hắn rất rõ ràng.
Băng nhọn xé rách da thịt, đâm vào cơ thịt, đến tận xương tuỷ, sau đó men theo xương tuỷ, cạo bỏ từng sợi tơ vàng trên xương tuỷ hắn, đây như thể một pháp hình tàn nhẫn muốn lột bỏ từng tấc da thịt của hắn.
Có mũi băng còn xuyên vào từ kẽ hở dưới móng tay, tước bỏ sợi tơ vàng quấn quanh đầu ngón tay hắn.
Máu tươi chảy xuống từ Uẩn Thần Đài, trong mắt toàn bộ thần linh dường như đều có ánh nước.
Nhưng chú ngữ trong miệng bọn họ lại không hề dừng lại.
Sợi tơ vàng từ Uẩn Thần Đài bị tước bỏ từng chút một, Mạnh Như Ký cảm nhận được tầm mắt Mục Tuỳ không còn rõ ràng nữa, nàng không còn nhìn thấy đàn hạc bay ở phía xa, cũng không còn nghe thấy âm thanh của thế gian nữa.
Nàng trơ mắt nhìn mối liên hệ giữa cơ thể này với thế gian bị đoạt đi từng chút một.
Mạnh Như Ký ở trong cơ thể của hắn gần như sắp không chịu nổi sự hành hạ của cơn đau cực điểm này nữa.
Nhưng từ đầu đến cuối Mục Tuỳ vẫn cắn chặt răng, nhẫn nhịn cơn đau thấu xương này.
Không qua bao lâu, Mạnh Như Ký đã đau đến mức ù tai, linh hồn cũng run rẩy, giữa cơn mơ hồ nàng nghe thấy tiếng niệm chú của thần linh, nhưng dường như ngoài tiếng niệm chú của bọn họ, còn có máu và nước mắt, mang theo sự không cam tâm, lặp đi lặp lại:
"Giết bọn chúng!"
"Giết bọn chúng!"
"Giết sạch tất cả bọn chúng!"
Thù hận sôi sục trong lòng, tạo thành một vực thẳm, buộc phải dùng máu tươi và thi thể mới có thể lấp đầy.
"Rầm!"
Trong vòng xoáy của cơn đau, Mạnh Như Ký dường như đột ngột bật ra khỏi cơ thể của Mục Tuỳ, nàng hình như bay trong không trung, Mục Tuỳ nằm bên dưới, Mạnh Như Ký bay song song phía trên hắn.
Nàng đối mặt với hắn, nhìn thấy rõ từng giọt máu chảy ra từ cơ thể hắn, từng vẻ đau khổ trên khuôn mặt hắn.
Nàng còn nhìn thấy sau khi "hình pháp" kết thúc, thần cách của hắn bị tước bỏ hoàn toàn, Uẩn Thần Đài biến mất, Mục Tuỳ yếu ớt rơi xuống từ không trung.
Hắn rơi vào một bầu trời sao vỡ vụn, sau đó càng rơi càng nhanh trong bầu trời sao, giống như một ngôi sao băng trên bầu trời.
Không có chỗ nào trên cơ thể hắn còn lành lặn, máu tươi như cơn mưa chảy ngược, xuyên qua cơ thể trong suốt của Mạnh Như Ký rồi bay vào trong gió.
Trong khoảng không, Mục Tuỳ mở mắt, hắn nhìn thần vực càng lúc càng xa, đó là "cố hương" mà hắn không quay về được nữa, có chúng thần mà hắn không gặp được nữa. Trong đôi mắt đen của hắn, toàn bộ cảm xúc đều phai nhạt, chỉ còn lại lệ khí và thù hận.
Hắn không còn là một vị thần thanh lãnh bi thương nữa, mà là một con người tràn đầy thù hận.
Cuối cùng, lại thêm một tiếng "rầm", hắn rơi vào trong một hồ nước...
Hắn ngủ say trong hồ băng, ở đáy hồ nơi ánh sáng không chiếu đến, vết thương trên cơ thể hắn dần phục hồi dưới đáy hồ. Vết thương của hắn lành rất chậm, nhưng may mắn dưới đáy hồ không có thứ gì ảnh hưởng đến hắn.
Mất một ngàn năm, hắn mới chữa lành được vết thương da thịt trong giấc mộng.
Lại thêm một ngàn năm, hắn sắp trở thành một tảng đá dưới đáy hồ.
Một ngàn năm sau, lệ khí trong cơ thể hắn vận động theo quy luật, phục hồi lục phủ ngũ tạng của hắn, nối lại kinh mạch cho hắn.
Một ngàn năm cuối, lệ khí trong cơ thể hắn tràn ra không thể khống chế...
Đến một ngày, một tia sáng, như thể ánh sáng của thần linh xuyên qua lớp băng, xuyên qua đáy hồ u tối, từ trên chiếu xuống như chỉ để đánh thức hắn.
Mục Tuỳ mở mắt.
Mạnh Như Ký lơ lửng bên cạnh hắn, nàng nhìn lên theo ánh mắt hắn.
Người đang thi pháp trên hồ băng là một nữ tử, ánh sáng trên người nàng ta giống như ánh sáng từ thần linh trong quá khứ.
Nàng ta đang cứu người, nàng ta hình như...
Chính là bản thân.
Trái tim Mạnh Như Ký đột nhiên thắt lại, trong cơn mơ màng, bên tai nàng xuất hiện tiếng nước chảy.
Trước mặt, Mục Tuỳ đang hướng về phía trên hồ băng.
Mà cơ thể nàng cũng giống như không thể khống chế, giống như bị một sức mạnh không thể kháng cự kéo lấy, cùng hướng lên trên.
Khi Mục Tuỳ phá vỡ lớp băng, đặt chân lên mảnh đất nhân gian lần nữa, Mạnh Như Ký chỉ cảm thấy bản thân cũng như bị một sức mạnh kéo lấy, rời khỏi mặt nước.
"Loạt soạt" một tiếng.
Toàn bộ cảnh tượng lập tức xa dần.
Sau bóng tối ngắn ngủi, Mạnh Như Ký đột nhiên mở mắt.
Bầu trời là bầu trời đêm giống như quá khứ, Mạnh Như Ký nhất thời không phân biệt được bản thân đang ở đâu, bây giờ là lúc nào, đến khi nàng nhìn thấy Nại Hà chảy ngược cực lớn bên cạnh, nàng mới phản ứng lại...
Lúc này, nàng đang ở Nhu Vĩ Thảo Âm.
Nàng được đưa ra khỏi Nại Hà rồi, nàng bước ra khỏi đoạn ký ức đó rồi...
Vậy...
Mạnh Như Ký quay đầu nhìn, Mục Tuỳ quả nhiên ngồi bên cạnh nàng.
Hô hấp của hắn hơi gấp, như thể kéo nàng ra khỏi Nại Hà là chuyện không hề dễ dàng.
"Mục Tuỳ." Mạnh Như Ký gọi một tiếng, nhưng giọng nói của nàng đã rất khàn, như thể chưa bước ra khỏi nỗi đau trong quá khứ, vì thế giọng nói nhỏ như tiếng thở, gần như không thể nghe thấy.
Toàn thân Mục Tuỳ ướt sũng, tóc vẫn nhỏ nước, hắn không nghe thấy giọng nói của Mạnh Như Ký, nhưng lại nhìn thấy nàng mở miệng, vì thế hắn quay đầu nhìn Mạnh Như Ký, nhưng chưa đợi ánh mắt hắn dừng trên người nàng, hắn vẫn chưa kịp nhìn rõ, thì một cơ thể ấm áp đã nhào vào lòng.
Mạnh Như Ký ôm lấy hắn, đập mạnh đến mức khiến hắn ngã về phía sau, nàng bò trên người hắn, ôm lấy hắn, cơ thể khẽ run.
Sau sự kinh ngạc và sững sờ ngắn ngủi, Mục Tuỳ liền hiểu được tại sao nàng run rẩy...
Y phục bị nước Nại Hà thấm ướt lạnh lẽo dán trước ngực, nhưng nước mắt của Mạnh Như Ký đã sưởi ấm chỗ y phục lạnh băng đó.
Hơi ấm được truyền đến da thịt hắn, rồi len thẳng vào tim.
Nàng ôm lấy hắn, dùng sức lực lớn nhất.
Nàng không lên tiếng, nhưng lại khóc rất nhiều, như thể muốn khóc hết chỗ nước mắt không thể chảy ra trong đoạn quá khứ kia.
Bàn tay đặt bên người muốn nắm lấy mu bàn tay Mạnh Như Ký, nhưng cuối cùng hắn vẫn đặt tay lên hai bên vai nàng, cánh tay khẽ dùng sức, hắn...
Đẩy Mạnh Như Ký ra.
Mạnh Như Ký không vùng vẫy, nàng ngồi dậy theo lực của hắn, sau đó kiềm chế cảm xúc, để bản thân từ từ bình tĩnh lại.
Mục Tuỳ cũng ngồi dậy, nhưng rời khỏi nhiệt độ cơ thể của Mạnh Như Ký, trước ngực hắn, nơi được sưởi ấm bởi nước mắt của nàng lại càng thêm lạnh lẽo.
"Xin lỗi..." Mạnh Như Ký lau nước mắt, mở miệng trước. Nàng nhìn Mục Tuỳ, đôi mắt bị nàng lau qua nước mắt còn sáng hơn đá quý: "Do ta tự cho là đúng, tình yêu mà ta có thể cho ngươi, không thể lấp đầy huyết hải thâm thù kia."
Mục Tuỳ im lặng giây lát, gật đầu: "Giấu Tinh Toại trong ngàn núi, tuân theo ý chí của chúng thần, ngày rời khỏi hồ băng, đây là việc duy nhất ta cần làm trong đời này."
Sau sự im lặng ngắn ngủi, Mạnh Như Ký cũng gật đầu: "Gánh vác những điều đó, nếu ta là ngươi, ta cũng sẽ đưa ra lựa chọn giống ngươi." Nàng nói: "Có lẽ hôm nay ngươi... không nên đến Nại Hà cứu ta."
"Ta biết."
"Nhưng ngươi vẫn đã tới cứu ta."
Mục Tuỳ nhìn Nại Hà, một lúc lâu sau, hắn tự cười giễu, có chút bất lực:
"Giống như lần trước."
Lần trước mà hắn nói, Mạnh Như Ký biết rõ.
Là lần Trản Diệp, nàng rơi vào nguy hiểm, còn hắn chấp nhận để lộ thân phận thiên thần của mình, tới cứu nàng.
Hắn không nên, nhưng hắn đã tới.
Lý do là... "Ta cũng không biết tại sao. Khi ta phản ứng lại, thì đã ở bên cạnh ngươi rồi."
Lần này, và lần trước, giống hệt.
Dưới bầu trời đêm, Mạnh Như Ký nhìn Mục Tuỳ, nàng chưa từng cảm nhận một cách rõ ràng như vậy, bọn họ gần trong gang tấc, bọn họ rung động lẫn nhau... bọn họ thậm chí có thể chết vì đối phương... nhưng lại không thể sống vì đối phương.
Khoảng cách đã sớm ngăn giữa bọn họ từ ngàn vạn năm trước rồi.
"Ta có thù cần phải báo."
"Ta có người cần phải bảo vệ."
Đây đều là ý nghĩa tồn tại mà bọn họ không thể từ bỏ.
Ban đầu, đương nhiên là thiên thần chiếm thế thượng phong tuyệt đối, người tu tiên bị trọng thương, bọn họ rất nhanh đã có ý thần phục, thiên thần đã dừng việc trách phạt.
Nhưng do nhân tộc liên tục sinh sôi, người tu tiên càng lúc càng nhiều, người sợ thiên thần cũng càng lúc càng đông, mà sinh tồn trong nỗi sợ hãi tất nhiên sẽ sinh ra phản kháng.
Do đó, trận "thần phạt" này liền trở thành trận chiến kéo dài, cuối cùng trở thành trận chiến toàn diện giữa tiên và thần.
Linh khí trời đất trở nên quý hiếm trong chiến tranh, thảo mộc khô héo, vạn vật điêu tàn.
Thiên thần cũng cần linh khí để duy trì sự sống của bản thân. Vì thế, những trận cướp bóc liên quan đến linh khí càng khiến trận chiến không thể ngừng lại.
Thiên thần nhìn có vẻ như chiếm ưu thế, nhưng trong tình huống linh khí trời đất ít dần, cán cân thắng bại lại dần đổi hướng.
Nguyên nhân không vì gì khác, cứ cách vài năm, Uẩn Thần Đài sẽ sinh ra một vị thần mới dưới sự nuôi dưỡng của linh khí trời đất, từ xưa đến nay thần linh đều có nguồn gốc như vậy, tuy nhiên, bây giờ linh khí trời đất đã không đủ để nuôi dưỡng thần linh nữa, trên Uẩn Thần Đài cũng không còn thiên thần mới được sinh ra nữa.
Còn nhân tộc vẫn sinh sôi nảy nở mạnh mẻ.
Thậm chí dưới áp lực nguy cơ lớn, số lượng nhân tộc đã đạt đến con số chưa từng có.
Người nhiều, kỳ nhân dị sĩ đương nhiên cũng nhiều lên.
Trận chiến kéo dài đến năm thứ bốn ngàn thì thiên thần tổn thất càng nhiều, đến khi mấy vạn người tu tiên dùng mưu kế bao vây Thiên Lăng thần quân, chiến đấu đến chết, rồi hút hết linh lực của ông ta.
Thần quân thanh lãnh chết trong âm mưu, bước vào "vạn vật luân hồi" trong miệng người đời.
Sau khi ông ta bại trận, linh khí trời đất dường như dồi dào hơn chút.
Người tu tiên cướp lấy linh khí tràn ra sau cái chết của ông ta, giúp cho tu vi của bản thân, không ít người đột phá giới hạn của mình, cũng vì vậy, người tu tiên càng thêm kiên định rằng nên giết thần linh.
Khi tin tức Thiên Lăng thần quân tử trận truyền về thần vực, chúng thần đều rất bi thương.
Mục Tuỳ đã quỳ bảy ngày bảy đêm trước tấm bia trống trên Uẩn Thần Đài.
Mạnh Như Ký ở trong cơ thể của hắn, nàng cảm nhận rõ ràng sự đau đớn, không cam tâm, thù hận của hắn. Cơ thể thần linh này lại mang đến cảm xúc giống hệt con người.
Ý thức của bản thân Mạnh Như Ký bị nỗi đau của cơ thể này chiếm lấy, nàng gần như có cùng mối hận với hắn.
Ngay khi nghi thức truy điệu kết thúc, Mục Tuỳ liền đứng dậy xuống hạ giới.
Hắn giáng xuống lần thần phạt đầu tiên trong đời, sau đó lại đích thân cướp đi tính mạng của mấy chục người tu tiên. Bọn họ đều là "người chiến thắng" sống sót từ trận chiến bao vây Thiên Lăng thần quân, bọn họ đều chia nhau linh khí sau khi Thiên Lăng thần quân tử trận.
Mà Mục Tuỳ đứng trong núi sông ở nhân gian, nhìn trên thi cốt bay ra linh khí của đồng tộc, Mạnh Như Ký cảm nhận được hốc mắt hắn hơi nóng lên.
Linh khí lơ lửng, lượn quanh người hắn.
Trên một thế gian linh khí khan hiếm, bất luận là người hay thần đều khao khát linh khí, hắn vốn nên dung nạp hết linh khí vào cơ thể, nhưng hắn lại xua tay, dẫn khí tức quý báu này vào đất cát, sông hồ, rừng núi.
Mà chỗ linh khí này cũng giống như đôi mắt của thần linh nhiều năm trước, vừa vô tình vừa dịu dàng, lặng lẽ vỗ về vạn vật.
... Giống như khi xưa, vỗ về một Mục Tuỳ tự trách.
Mạnh Như Ký nhìn thấy cái cây khô héo trước mặt hắn sống lại, nước hồ đục ngầu trở nên trong veo, mầm xanh mọc lên từ mặt đất, nhen nhóm lại sự sống.
Nhưng cùng lúc đó, nàng cũng nhìn thấy Mục Tuỳ không chống đỡ được cơ thể nữa, hắn chậm rãi cúi người, quỳ trước mảnh đất mọc đầy cỏ tươi trước mắt, khóc không thành tiếng.
Mạnh Như Ký không tìm được bất kỳ từ ngữ hay câu thơ miêu tả sự đau khổ nào để hình dung được cảm nhận lúc này, nàng chỉ nghĩ, nếu lúc đó nàng có mặt, nàng có lẽ sẽ muốn ôm lấy vị thần linh đang đau khổ này.
Nhưng nếu lúc đó nàng thực sự có mặt.
Nàng và vị thần linh đang đau khổ này, e rằng trong thù hận giữa hai tộc đối lập, sẽ chém giết nhau đến chết.
Mục Tuỳ hạ giới đánh với người tu tiên, danh tiếng thần diệt kiếp lại truyền khắp giới tu tiên.
Còn Mục Tuỳ bị Trường Ninh thần quân ép quay về thần vực, hắn bị nhốt ở thần vực.
Trường Ninh thần quân là thần trật tự, trong trật tự của thiên thần, thiên thần chưa hoàn toàn trưởng thành không được phép giáng thần phạt.
Thời gian thiên thần trưởng thành rất dài.
Mục Tuỳ ra đời được bốn ngàn năm, nhưng cũng chỉ là trẻ con trong số thần linh.
Hắn không được giáng thần phạt, cũng không được hạ giới chiến đấu, càng không được rời khỏi thần vực.
Cho dù lúc này mọi người đều ý thức được, trận chiến tiên thần này đã vạch ra một vết nứt khổng lồ giữa tiên và thần. Thâm thù ngàn năm như biển máu, lấp đầy vết nứt này, bọn họ chỉ có thể đứng ở hai phía đối lập, không chết không dừng.
Nhưng cũng không có bất kỳ thiên thần nào định đẩy Mục Tuỳ ra chiến đấu đến chết với người tu tiên ở hạ giới.
Bọn họ vẫn thờ phụng quy tắc của quá khứ.
Mục Tuỳ lén hạ giới, giáng thần phạt với phàm nhân, cơ thể chưa hoàn toàn trưởng thành bị phản phệ sức mạnh, vì thế để tránh cho hắn kích động gây chuyện, chúng thần liền nhốt hắn lại.
Trường Ninh thần quân đích thân giam hắn.
Ngày Mục Tuỳ bị nhốt lại, hắn lạnh lùng nói với Trường Ninh thần quân qua lồng giam: "Ta là thần diệt kiếp, ta giáng thần phạt với nhân tộc, là thích hợp nhất."
Trường Ninh thần quân chỉ nhàn nhạt phủ nhận: "Ngươi vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành, một lần giáng phạt đã làm tổn hại đến thần cách của ngươi, nỗi đau bị ngàn vạn con kiến gặm cắn, xem ra vẫn chưa khiến ngươi tỉnh ngộ."
"Ta không để ý."
Hắn nói rồi, thực sự không để ý.
Trường Ninh thần quân ngoài lồng giam khẽ sững người, lúc ngước mắt nhìn Tinh Toại, ánh mắt ông ta dao động, có vẻ áy náy: "Sự mất mát Thiên Lăng thần quân, ta biết ngươi đau lòng, ta cũng đau lòng. Chuyện đến hôm nay, mỗi vị thần linh đều rất quý giá, Tinh Toại thần quân, đừng vì báo thù bọn họ mà bỏ mặc bản thân. Những chuyện này, là chuyện chúng ta nên làm."
"Ta cũng có thể! Ta cũng nên làm!" Mục Tuỳ nắm lấy lồng giam, vẻ mặt kích động hiếm thấy: "Chuyện do ta gây ra, nên do ta đi!"
"Tinh Toại..." Trường Ninh thần quân thở dài: "Sao ngươi vẫn chưa chịu hiểu, không phải ngươi, cũng sẽ có thần linh khác bị người tu tiên kiêng dè. Trận chiến này, sẽ quyết định ai làm chủ thế gian."
Sau khi Trường Ninh thần quân rời đi, Mục Tuỳ bị nhốt trong lồng giam. Hắn đọc sách, tu hành, dần dần trưởng thành ở nơi này, nhưng lại không rõ ngày tháng.
Khi ánh sáng phá tan bóng tối lần nữa, qua ánh mắt của Mục Tuỳ, Mạnh Như Ký lại nhìn thấy thần vực bên ngoài đã bị thiêu đến đỏ rực.
Một nữ thần với ánh sáng nhàn nhạt chạy về phía Mục Tuỳ.
Mạnh Như Ký quen vị nữ thần này, là nữ thần đón Mục Tuỳ trên Uẩn Thần Đài ngày Mục Tuỳ ra đời. Y phục vốn không nhuốm bụi trần của nàng ta đã dính đầy máu và lửa, vừa rách rưới vừa nhếch nhác.
Nàng ta thi triển thuật pháp, phá bỏ cấm chế của Mục Tuỳ, sau đó kéo tay Mục Tuỳ chạy ra bên ngoài.
"Sao thế?" Mục Tuỳ hỏi: "Trường Ninh thần quân đâu?"
Nữ thần kéo hắn chạy đi quay đầu liếc hắn một cái, đôi mắt đã đẫm lệ: "Tinh Toại, thiên thần bại trận rồi, trong số những người tu tiên có một người, nàng ta đã giết Trường Ninh, sau đó phi thăng thành thần rồi."
Mục Tuỳ sững sờ tại chỗ.
Lúc này ý thức của Mạnh Như Ký trong cơ thể này cũng sững sờ.
Mạnh Như Ký đột nhiên nhớ lại quá khứ của Mạc Hĩ mà nàng nhìn thấy trong cái sân nhỏ của Lâm phu nhân, vị thần linh hấp hối mà Mạc Hĩ đã giết là...
Trường Ninh thần quân.
Thế nên... Mục Tuỳ đứng cạnh nàng lúc đó mới đột nhiên trở nên buồn bã như vậy.
Khi ấy Mạnh Như Ký không biết, bây giờ sau khi đã biết, nàng chỉ hận bản thân lúc đó không nắm chặt tay Mục Tuỳ hơn một chút.
"Nhân tộc có thần linh của riêng mình..." Nữ thần bi thương nói: "Chúng ta liên tục thất bại, nhân thần đưa ra lời hoà đàm, chúng ta đã đồng ý, nhưng người tu tiên lại nhân cơ hội đánh lén thần vực... Chúng ta không trốn được nữa. Nhưng ngươi vẫn có thể đi."
Nữ thần nói rồi, bỏ mặc sự sững sờ của Mục Tuỳ, nàng ta gần như kéo lấy hắn tiến về trước.
"Ngươi vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành, trước đây thần cách của ngươi cũng chưa bị tổn hại, chúng ta có thể tập trung thần lực để tước bỏ thần cách của ngươi, chúng ta sẽ đưa ngươi xuống hạ giới, sau đó chúng ta sẽ chết trong thiên hoả, sẽ không có ai biết đến tung tích của ngươi. Từ nay về sau, thế gian không còn thiên thần nữa."
Nàng ta nói một câu, sắc mặt của Mục Tuỳ liền trắng thêm một phần.
Đến khi nàng ta kéo hắn lên Uẩn Thần Đài.
Thần đài đã đổ nát, không còn thần thánh như trước đây nữa, bậc thềm xung quanh cũng bị nhuốm bụi từ những đốm lửa tấn công từ hạ giới.
Giống như ngày Mục Tuỳ ra đời, chư thần đứng trên các bậc thang riêng, chỉ là số người đã ít đến đáng thương, trên người từng thiên thần cũng đều nhiễm bụi trần, ánh lửa nhuốm đỏ bầu trời, như cảnh hoàng hôn ngày tận thế.
"Tinh Toại." Nữ thần một mạch kéo Mục Tuỳ lên Uẩn Thần Đài, nàng ta rưng rưng, nhưng rất kiên định nói với hắn: "Ngươi phải sống tiếp."
Ngay khi Mục Tuỳ đứng trên Uẩn Thần Đài, chúng thần đồng loạt niệm chú, trong thoáng chốc, ánh sáng trên Uẩn Thần Đài bay lên, như dây leo trói Mục Tuỳ lại, hắn vươn tay ra, muốn giữ lấy nữ thần đưa hắn đến.
Nhưng nữ thần chỉ bay đến trên bậc thang của mình, quay đầu nhìn hắn, rồi cũng niệm chú. Trong mắt nàng ta vẫn luôn có ánh nước.
Ánh sáng trói lấy tứ chi của Mục Tuỳ, đặt hắn nằm trên Uẩn Thần Đài, không được vùng vẫy.
Tước bỏ thần cách, vốn là sự trừng phạt lớn nhất với thiên thần.
Nhưng lúc này lại trở thành cách duy nhất để cứu một vị thiên thần.
Khi âm thanh niệm chú ngày càng lớn dần, những đám mây trên bầu trời liền ngưng thành những mũi băng.
Mũi băng đâm vào da thịt của Mục Tuỳ, cơn đau kịch liệt lập tức truyền đến từng sợi dây thần kinh trong cơ thể.
Lúc này Mạnh Như Ký cảm nhận được sự đau đớn và vùng vẫy của hắn rất rõ ràng.
Băng nhọn xé rách da thịt, đâm vào cơ thịt, đến tận xương tuỷ, sau đó men theo xương tuỷ, cạo bỏ từng sợi tơ vàng trên xương tuỷ hắn, đây như thể một pháp hình tàn nhẫn muốn lột bỏ từng tấc da thịt của hắn.
Có mũi băng còn xuyên vào từ kẽ hở dưới móng tay, tước bỏ sợi tơ vàng quấn quanh đầu ngón tay hắn.
Máu tươi chảy xuống từ Uẩn Thần Đài, trong mắt toàn bộ thần linh dường như đều có ánh nước.
Nhưng chú ngữ trong miệng bọn họ lại không hề dừng lại.
Sợi tơ vàng từ Uẩn Thần Đài bị tước bỏ từng chút một, Mạnh Như Ký cảm nhận được tầm mắt Mục Tuỳ không còn rõ ràng nữa, nàng không còn nhìn thấy đàn hạc bay ở phía xa, cũng không còn nghe thấy âm thanh của thế gian nữa.
Nàng trơ mắt nhìn mối liên hệ giữa cơ thể này với thế gian bị đoạt đi từng chút một.
Mạnh Như Ký ở trong cơ thể của hắn gần như sắp không chịu nổi sự hành hạ của cơn đau cực điểm này nữa.
Nhưng từ đầu đến cuối Mục Tuỳ vẫn cắn chặt răng, nhẫn nhịn cơn đau thấu xương này.
Không qua bao lâu, Mạnh Như Ký đã đau đến mức ù tai, linh hồn cũng run rẩy, giữa cơn mơ hồ nàng nghe thấy tiếng niệm chú của thần linh, nhưng dường như ngoài tiếng niệm chú của bọn họ, còn có máu và nước mắt, mang theo sự không cam tâm, lặp đi lặp lại:
"Giết bọn chúng!"
"Giết bọn chúng!"
"Giết sạch tất cả bọn chúng!"
Thù hận sôi sục trong lòng, tạo thành một vực thẳm, buộc phải dùng máu tươi và thi thể mới có thể lấp đầy.
"Rầm!"
Trong vòng xoáy của cơn đau, Mạnh Như Ký dường như đột ngột bật ra khỏi cơ thể của Mục Tuỳ, nàng hình như bay trong không trung, Mục Tuỳ nằm bên dưới, Mạnh Như Ký bay song song phía trên hắn.
Nàng đối mặt với hắn, nhìn thấy rõ từng giọt máu chảy ra từ cơ thể hắn, từng vẻ đau khổ trên khuôn mặt hắn.
Nàng còn nhìn thấy sau khi "hình pháp" kết thúc, thần cách của hắn bị tước bỏ hoàn toàn, Uẩn Thần Đài biến mất, Mục Tuỳ yếu ớt rơi xuống từ không trung.
Hắn rơi vào một bầu trời sao vỡ vụn, sau đó càng rơi càng nhanh trong bầu trời sao, giống như một ngôi sao băng trên bầu trời.
Không có chỗ nào trên cơ thể hắn còn lành lặn, máu tươi như cơn mưa chảy ngược, xuyên qua cơ thể trong suốt của Mạnh Như Ký rồi bay vào trong gió.
Trong khoảng không, Mục Tuỳ mở mắt, hắn nhìn thần vực càng lúc càng xa, đó là "cố hương" mà hắn không quay về được nữa, có chúng thần mà hắn không gặp được nữa. Trong đôi mắt đen của hắn, toàn bộ cảm xúc đều phai nhạt, chỉ còn lại lệ khí và thù hận.
Hắn không còn là một vị thần thanh lãnh bi thương nữa, mà là một con người tràn đầy thù hận.
Cuối cùng, lại thêm một tiếng "rầm", hắn rơi vào trong một hồ nước...
Hắn ngủ say trong hồ băng, ở đáy hồ nơi ánh sáng không chiếu đến, vết thương trên cơ thể hắn dần phục hồi dưới đáy hồ. Vết thương của hắn lành rất chậm, nhưng may mắn dưới đáy hồ không có thứ gì ảnh hưởng đến hắn.
Mất một ngàn năm, hắn mới chữa lành được vết thương da thịt trong giấc mộng.
Lại thêm một ngàn năm, hắn sắp trở thành một tảng đá dưới đáy hồ.
Một ngàn năm sau, lệ khí trong cơ thể hắn vận động theo quy luật, phục hồi lục phủ ngũ tạng của hắn, nối lại kinh mạch cho hắn.
Một ngàn năm cuối, lệ khí trong cơ thể hắn tràn ra không thể khống chế...
Đến một ngày, một tia sáng, như thể ánh sáng của thần linh xuyên qua lớp băng, xuyên qua đáy hồ u tối, từ trên chiếu xuống như chỉ để đánh thức hắn.
Mục Tuỳ mở mắt.
Mạnh Như Ký lơ lửng bên cạnh hắn, nàng nhìn lên theo ánh mắt hắn.
Người đang thi pháp trên hồ băng là một nữ tử, ánh sáng trên người nàng ta giống như ánh sáng từ thần linh trong quá khứ.
Nàng ta đang cứu người, nàng ta hình như...
Chính là bản thân.
Trái tim Mạnh Như Ký đột nhiên thắt lại, trong cơn mơ màng, bên tai nàng xuất hiện tiếng nước chảy.
Trước mặt, Mục Tuỳ đang hướng về phía trên hồ băng.
Mà cơ thể nàng cũng giống như không thể khống chế, giống như bị một sức mạnh không thể kháng cự kéo lấy, cùng hướng lên trên.
Khi Mục Tuỳ phá vỡ lớp băng, đặt chân lên mảnh đất nhân gian lần nữa, Mạnh Như Ký chỉ cảm thấy bản thân cũng như bị một sức mạnh kéo lấy, rời khỏi mặt nước.
"Loạt soạt" một tiếng.
Toàn bộ cảnh tượng lập tức xa dần.
Sau bóng tối ngắn ngủi, Mạnh Như Ký đột nhiên mở mắt.
Bầu trời là bầu trời đêm giống như quá khứ, Mạnh Như Ký nhất thời không phân biệt được bản thân đang ở đâu, bây giờ là lúc nào, đến khi nàng nhìn thấy Nại Hà chảy ngược cực lớn bên cạnh, nàng mới phản ứng lại...
Lúc này, nàng đang ở Nhu Vĩ Thảo Âm.
Nàng được đưa ra khỏi Nại Hà rồi, nàng bước ra khỏi đoạn ký ức đó rồi...
Vậy...
Mạnh Như Ký quay đầu nhìn, Mục Tuỳ quả nhiên ngồi bên cạnh nàng.
Hô hấp của hắn hơi gấp, như thể kéo nàng ra khỏi Nại Hà là chuyện không hề dễ dàng.
"Mục Tuỳ." Mạnh Như Ký gọi một tiếng, nhưng giọng nói của nàng đã rất khàn, như thể chưa bước ra khỏi nỗi đau trong quá khứ, vì thế giọng nói nhỏ như tiếng thở, gần như không thể nghe thấy.
Toàn thân Mục Tuỳ ướt sũng, tóc vẫn nhỏ nước, hắn không nghe thấy giọng nói của Mạnh Như Ký, nhưng lại nhìn thấy nàng mở miệng, vì thế hắn quay đầu nhìn Mạnh Như Ký, nhưng chưa đợi ánh mắt hắn dừng trên người nàng, hắn vẫn chưa kịp nhìn rõ, thì một cơ thể ấm áp đã nhào vào lòng.
Mạnh Như Ký ôm lấy hắn, đập mạnh đến mức khiến hắn ngã về phía sau, nàng bò trên người hắn, ôm lấy hắn, cơ thể khẽ run.
Sau sự kinh ngạc và sững sờ ngắn ngủi, Mục Tuỳ liền hiểu được tại sao nàng run rẩy...
Y phục bị nước Nại Hà thấm ướt lạnh lẽo dán trước ngực, nhưng nước mắt của Mạnh Như Ký đã sưởi ấm chỗ y phục lạnh băng đó.
Hơi ấm được truyền đến da thịt hắn, rồi len thẳng vào tim.
Nàng ôm lấy hắn, dùng sức lực lớn nhất.
Nàng không lên tiếng, nhưng lại khóc rất nhiều, như thể muốn khóc hết chỗ nước mắt không thể chảy ra trong đoạn quá khứ kia.
Bàn tay đặt bên người muốn nắm lấy mu bàn tay Mạnh Như Ký, nhưng cuối cùng hắn vẫn đặt tay lên hai bên vai nàng, cánh tay khẽ dùng sức, hắn...
Đẩy Mạnh Như Ký ra.
Mạnh Như Ký không vùng vẫy, nàng ngồi dậy theo lực của hắn, sau đó kiềm chế cảm xúc, để bản thân từ từ bình tĩnh lại.
Mục Tuỳ cũng ngồi dậy, nhưng rời khỏi nhiệt độ cơ thể của Mạnh Như Ký, trước ngực hắn, nơi được sưởi ấm bởi nước mắt của nàng lại càng thêm lạnh lẽo.
"Xin lỗi..." Mạnh Như Ký lau nước mắt, mở miệng trước. Nàng nhìn Mục Tuỳ, đôi mắt bị nàng lau qua nước mắt còn sáng hơn đá quý: "Do ta tự cho là đúng, tình yêu mà ta có thể cho ngươi, không thể lấp đầy huyết hải thâm thù kia."
Mục Tuỳ im lặng giây lát, gật đầu: "Giấu Tinh Toại trong ngàn núi, tuân theo ý chí của chúng thần, ngày rời khỏi hồ băng, đây là việc duy nhất ta cần làm trong đời này."
Sau sự im lặng ngắn ngủi, Mạnh Như Ký cũng gật đầu: "Gánh vác những điều đó, nếu ta là ngươi, ta cũng sẽ đưa ra lựa chọn giống ngươi." Nàng nói: "Có lẽ hôm nay ngươi... không nên đến Nại Hà cứu ta."
"Ta biết."
"Nhưng ngươi vẫn đã tới cứu ta."
Mục Tuỳ nhìn Nại Hà, một lúc lâu sau, hắn tự cười giễu, có chút bất lực:
"Giống như lần trước."
Lần trước mà hắn nói, Mạnh Như Ký biết rõ.
Là lần Trản Diệp, nàng rơi vào nguy hiểm, còn hắn chấp nhận để lộ thân phận thiên thần của mình, tới cứu nàng.
Hắn không nên, nhưng hắn đã tới.
Lý do là... "Ta cũng không biết tại sao. Khi ta phản ứng lại, thì đã ở bên cạnh ngươi rồi."
Lần này, và lần trước, giống hệt.
Dưới bầu trời đêm, Mạnh Như Ký nhìn Mục Tuỳ, nàng chưa từng cảm nhận một cách rõ ràng như vậy, bọn họ gần trong gang tấc, bọn họ rung động lẫn nhau... bọn họ thậm chí có thể chết vì đối phương... nhưng lại không thể sống vì đối phương.
Khoảng cách đã sớm ngăn giữa bọn họ từ ngàn vạn năm trước rồi.
"Ta có thù cần phải báo."
"Ta có người cần phải bảo vệ."
Đây đều là ý nghĩa tồn tại mà bọn họ không thể từ bỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.