Chương 37: Tình nhân cũ
Cửu Lộ Phi Hương
24/03/2023
Mạnh Như Ký bị Mục Tuỳ chọc tức đến bốc khói, nàng giận dữ thoát khỏi sự khống chế của Mục Tuỳ, hai tay nắm lấy vạt áo hắn, tiến lên hai bước,
đẩy Mục Tuỳ đến bức tường đất phía sau.
Hai người bước qua con thỏ, "bốp" một tiếng, Mục Tuỳ đâm sầm vào bức tường sau lưng, lấn át cả tiếng rên rỉ đột ngột của con thỏ trên đất.
Mạnh Như Ký và Mục Tuỳ đều không nghe thấy.
Mạnh Như Ký nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Mục Tuỳ, giận quá hoá cười: "Nam nhân có tiền thì đều trở nên xấu xa, sách ở nhân gian quả không lừa ta. Thiên Sơn Quân, tính toán khá lắm."
"Mạnh sơn chủ, quá lời rồi." Mục Tuỳ để mặc Mạnh Như Ký giữ vạt áo mình, trong ánh mắt nhìn Mạnh Như Ký, ít nhiều mang theo sự khinh thường và chế giễu: "Bàn về tính kế, ngươi cũng không kém."
Mạnh Như Ký nghiến răng ken két.
Con thỏ bò trên mặt đất như tấm thảm lông lại phát ra tiếng rên rỉ, không ngoài dự liệu, vẫn bị hai người phớt lờ.
Mục Tuỳ nhìn Mạnh Như Ký thu lại nụ cười trên mặt, cười lạnh: "Dùng tâm pháp, đổi ngàn vàng. Ta nói được làm được."
"Tên trộm, ngươi ăn trộm đồ của ta, còn uy hiếp ta. Thế gian không có đạo lý chuyện gì tốt cũng để ngươi chiếm đâu."
"Ta cho ngươi ngàn vàng, không phải chiếm tiện nghi, mà là giao dịch."
"Oa ha ha..." Con thỏ phát ra âm thanh kỳ lạ không thể làm ngơ.
Mạnh Như Ký đang phẫn nộ, cuối cùng cũng không nhịn được mà mắng con thỏ thành tinh: "Ta vừa cứu ngươi một mạng, khuyên ngươi đừng có nhiều lời lúc này!" Nàng cúi đầu trừng mắt, sau đó biểu cảm phẫn nộ cứng đờ trên mặt.
Mục Tuỳ thấy vậy, ánh mắt cũng lướt đến.
Chỉ thấy trên mặt đất, con thỏ giống như một con rối, cơ thể cứng ngắc như bị người khác nhấc lên.
"Con thỏ của ngươi sao thế?" Mạnh Như Ký kéo tay áo Mục Tuỳ hỏi: "Hắn không có bệnh thỏ dại gì đó chứ?"
Ánh mắt Mục Tuỳ cũng rơi trên người con thỏ, chỉ thấy trên người nó tản ra khí tức màu đen quỷ dị. Ánh mắt Mục Tuỳ nhất thời lạnh lẽo, siết chặt tay Mạnh Như Ký, còn chưa đợi Mạnh Như Ký tức giận, hắn đã kéo cả người Mạnh Như Ký ra sau lưng mình.
Gần như là vô thức, hắn lại chắn trước mặt Mạnh Như Ký lần nữa.
Mạnh Như Ký nhìn Mục Tuỳ đang đứng trước mặt mình trong hố hẹp, có chút ngẩn ngơ.
Còn chưa cãi nhau xong mà...
Trong lòng nàng còn muốn nói như vậy.
Giây tiếp theo, con thỏ đột nhiên bật dậy, nó phát động tấn công, nhưng động tác hoàn toàn không giống trước kia nữa.
Động tác của nó nhanh hơn, sát khí nặng hơn, hai con mắt đỏ như có thể rỉ máu. Cái miệng mở to của nó còn không ngừng phát ra âm thanh sắc bén chói tai, giống như...
"Lẽ nào ở vùng đất Vô Lưu này có ác quỷ?" Mạnh Như Ký đứng sau lưng Mục Tuỳ, nhìn một tay hắn nắm tai con thỏ ném đi, không nhịn được hỏi: "Nó bị thứ gì đó ám rồi?"
"Lệ khí." Mục Tuỳ đáp ngắn gọn một câu: "Giống như ác quỷ mà ngươi nói..."
Vừa nói dứt lời, giống như phụ hoạ cho lời Mục Tuỳ, con thỏ bị ném ra bám hai chân vào tường đất, mở to miệng, gào thét: "Ta muốn mạng của ngươi!"
"Nó vẫn muốn mạng ta." Mạnh Như Ký nhìn mà đần ra: "Sủng vật của ngươi không nói đạo lý giống hệt ngươi, ta cũng không phải người muốn giết nó! Ta còn cứu nó đó!"
"Mục Tuỳ!" Con thỏ lại hét lớn, cơ thể như đang tích luỹ sức mạnh: "Ta muốn ngươi chết!"
Mạnh Như Ký: "..."
Nàng đánh giá Mục Tuỳ từ phía sau: "Nó vì yêu sinh hận mà muốn mạng ngươi kìa."
Câu nói này, ít nhiều mang ý tứ xem kịch.
Mục Tuỳ không quan tâm Mạnh Như Ký, chỉ lạnh giọng hỏi: "Còn bạc không?"
"Hết rồi." Thấy vẻ mặt hắn ngưng trọng, Mạnh Như Ký không đùa nữa, suy cho cùng nếu Mục Tuỳ chết thật, nàng không còn Đậu Xanh Nhỏ thì cũng không qua khỏi đêm nay: "Một con thỏ, bị lệ khí ám cũng khó giải quyết vậy sao?"
"Sức mạnh của nó sẽ tăng." Mục Tuỳ nói: "Khó trách có thể tìm đến đây nhanh như vậy, còn có thể đào mấy cái động này. Có lẽ đã bị trúng chiêu lúc ở thành Trục Lưu rồi."
Mục Tuỳ vẫn đang phân tích, giây tiếp theo, con thỏ tích luỹ đủ sức mạnh lại lao đến lần nữa!
Lần này động tác của nó còn nhanh hơn, răng cửa vốn đã rất dài đã hoàn toàn lộ ra ngoài, vừa sắc vừa nhọn. Hai cái chân trước vốn rất ngắn còn mọc thêm móng chân khiến Mạnh Như Ký nhìn cũng kinh hãi, tựa như có thể trực tiếp dùng móng chân khoét tim bọn họ.
Động tác của con thỏ nhanh đến mức Mạnh Như Ký nhìn còn hơi khó, nhưng Mục Tuỳ vẫn lập tức giữ được con thỏ, bóp cổ nó rồi đập mạnh vào tường.
"Muốn giết nó sao?" Mạnh Như Ký nhìn động tác của Mục Tuỳ, lại là một chiêu chế trụ kẻ địch, chỉ cần dùng thêm chút lực là có thể đưa con thỏ về trời.
Nhưng Mục Tuỳ không vội ra tay, hắn ấn mặt con thỏ lên tường rồi ma sát: "Cút ra."
Mặt con thỏ bị ấn trên tường, răng và lông trên mặt đều sắp bị Mục Tuỳ mài trụi, nhưng Mục Tuỳ không dừng lại, lạnh mặt không chút lưu tình tiếp tục: "Ta chỉ cho ngươi một cơ hội, còn không ra, ta giết cả nàng ta."
Tựa như, đang cảnh cáo "lệ khí" ám trên người con thỏ.
Mạnh Như Ký bĩu môi nhìn Mục Tuỳ ma sát con thỏ, không nhịn được mà mở miệng: "Xử dễ như vậy, ngươi muốn bạc của ta làm gì?"
"Ép lệ khí ra, bạc có thể làm vật chứa."
"Oa ha ha ha!" Dưới sự ma sát điên cuồng của Mục Tuỳ, con thỏ lại phát ra tiếng thét chói tai.
Mà sau tiếng thét này, giọng của con thỏ bắt đầu đổi sang giọng người, vẫn là giọng một nam tử, nhưng mềm mại hơn "thỏ ngọc ca ca" vừa rồi rất nhiều.
Giọng nói đó nói: "Mục Tuỳ! Mạnh Như Ký! Gian phu dâm phụ!"
"Hả?" Mạnh Như Ký vểnh tai lên.
Mục Tuỳ nghe vậy, cũng dùng ánh mắt vi diệu nhìn Mạnh Như Ký.
"Ngươi phản bội ta!" Trong cổ họng con thỏ, giọng nói thanh tú của nam nhân kia phẫn nộ gào thét: "Ngươi phản bội ta! Nữ nhân bạc tình bạc nghĩa nhà ngươi!"
"Hắn đang..." Mạnh Như Ký xoa cằm mình: "...mắng ta sao?"
"Hắn đang mắng ngươi..." Ngữ điệu của Mục Tuỳ cũng trở nên vi diệu: "Bạc, tình, bạc, nghĩa."
"Ồ..." Mạnh Như Ký rơi vào trầm tư: "Tại sao thế?"
"Tại sao? Chuyện này sao có thể hỏi người khác." Mục Tuỳ âm u cười: "Ngoại trừ một phụ thân già, Mạnh sơn chủ, xem ra ngươi có không ít nợ tình."
"Đợi chút." Mạnh Như Ký xoa huyệt thái dương giật giật của mình: "Ngươi đừng vội..."
"Ta tất nhiên không vội. Ta có gì phải vội, ta cũng chưa từng có nợ tình cũ, ngày ngày dây dưa, mãi không ngừng nghỉ."
Mạnh Như Ký bất lực liếc Mục Tuỳ một cái: "Không phải, ý ta là... âm thanh này... ngươi nghe xem... có phải hơi quen tai không, có phải từng nghe ở đâu rồi không?"
Mục Tuỳ lại cười lạnh, sự trào phúng đã bật ra từ cổ họng: "Sao ta có thể nghe quen tai được, tất nhiên phải là Mạnh sơn chủ nghe quen tai. Nhất định là trước kia từng nghe, ngày ngày nhớ mong, khó mà lãng quên..."
"Thiên Sơn Quân." Mạnh Như Ký nhìn chằm chằm hắn: "Ngươi có thể khắc chế mùi giấm của một vật Treo Mệnh không."
"Mùi giấm".
Hai chữ này, trực tiếp bị Mạnh Như Ký nói ra.
Sắc mặt Mục Tuỳ suýt chút nữa không giữ nổi.
Mạnh Như Ký trợn trắng mắt với hắn: "Chúng ta đã thẳng thắn rồi, ngươi kiềm chế bản thân chút được không. Bộ dạng âm dương quái khí này của ngươi, như thể có tình cảm với ta thật vậy."
Mục Tuỳ bị câu này chặn họng.
Trong cổ họng, ý chua và trào phúng còn định phát ra lại bị nuốt về toàn bộ.
"Được." Môi hắn động đậy hồi lâu: "Chuyện của ngươi, tự ngươi giải quyết."
Nói rồi, hắn ném con thỏ cho Mạnh Như Ký.
"Tự giải quyết thì tự giải quyết, ta ngay thẳng chính trực, có thể có nợ tình gì chứ."
Mạnh Như Ký thẳng lưng, thản nhiên nói, vươn tay định đón lấy con thỏ từ tay Mục Tuỳ.
Nhưng bất ngờ, lại xảy ra ngay lúc nàng đón lấy con thỏ.
Lệ khí trên người con thỏ "soạt" một tiếng bạo phát, trực tiếp xông ra khỏi người con thỏ. Một đám khói đen, lao về phía mặt Mạnh Như Ký.
"Nếu không có được! Ta sẽ huỷ ngươi!"
Lệ khí màu đen đó hét lớn.
Mục Tuỳ thấy vậy, hai mắt khẽ mở, cho dù trước đó vẫn còn âm dương quái khí, nhưng lúc này cơ thể vẫn dựa vào ý thức, xông ra ném con thỏ đi, tay giữ lấy Mạnh Như Ký, ôm nàng vào lòng, muốn dùng cơ thể che chắn nguy hiểm cho nàng.
Nhưng lệ khí màu đen không tha bọn họ, Mục Tuỳ chắn trước Mạnh Như Ký nhưng không chắn được khí tức đó xuyên qua hai người, sau đó vòng quanh, vây lấy bọn họ trong hố sâu.
"Huỷ ngươi! Huỷ các ngươi..."
Giọng nói của nam tử vang vọng bên tai bọn họ, hai mắt Mục Tuỳ bắt đầu không tự chủ được mà nhắm lại.
Bọn họ ôm nhau, tựa vào tường, trượt xuống đất.
Đầu Mạnh Như Ký dán lên vai hắn, giọng nói của nàng cũng trở nên ngắt quãng, mơ mơ hồ hồ: "Ta nhớ ra rồi... Giọng nói này..."
Quả nhiên là tình nhân cũ của nàng...
"Diệp Đại Hà..."
Tên tình nhân cũ của nàng...
Đúng là khó nghe...
Mục Tuỳ nghĩ vậy, rồi cùng rơi vào vực thẳm tối đen vô tận cùng Mạnh Như Ký.
Hai người bước qua con thỏ, "bốp" một tiếng, Mục Tuỳ đâm sầm vào bức tường sau lưng, lấn át cả tiếng rên rỉ đột ngột của con thỏ trên đất.
Mạnh Như Ký và Mục Tuỳ đều không nghe thấy.
Mạnh Như Ký nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Mục Tuỳ, giận quá hoá cười: "Nam nhân có tiền thì đều trở nên xấu xa, sách ở nhân gian quả không lừa ta. Thiên Sơn Quân, tính toán khá lắm."
"Mạnh sơn chủ, quá lời rồi." Mục Tuỳ để mặc Mạnh Như Ký giữ vạt áo mình, trong ánh mắt nhìn Mạnh Như Ký, ít nhiều mang theo sự khinh thường và chế giễu: "Bàn về tính kế, ngươi cũng không kém."
Mạnh Như Ký nghiến răng ken két.
Con thỏ bò trên mặt đất như tấm thảm lông lại phát ra tiếng rên rỉ, không ngoài dự liệu, vẫn bị hai người phớt lờ.
Mục Tuỳ nhìn Mạnh Như Ký thu lại nụ cười trên mặt, cười lạnh: "Dùng tâm pháp, đổi ngàn vàng. Ta nói được làm được."
"Tên trộm, ngươi ăn trộm đồ của ta, còn uy hiếp ta. Thế gian không có đạo lý chuyện gì tốt cũng để ngươi chiếm đâu."
"Ta cho ngươi ngàn vàng, không phải chiếm tiện nghi, mà là giao dịch."
"Oa ha ha..." Con thỏ phát ra âm thanh kỳ lạ không thể làm ngơ.
Mạnh Như Ký đang phẫn nộ, cuối cùng cũng không nhịn được mà mắng con thỏ thành tinh: "Ta vừa cứu ngươi một mạng, khuyên ngươi đừng có nhiều lời lúc này!" Nàng cúi đầu trừng mắt, sau đó biểu cảm phẫn nộ cứng đờ trên mặt.
Mục Tuỳ thấy vậy, ánh mắt cũng lướt đến.
Chỉ thấy trên mặt đất, con thỏ giống như một con rối, cơ thể cứng ngắc như bị người khác nhấc lên.
"Con thỏ của ngươi sao thế?" Mạnh Như Ký kéo tay áo Mục Tuỳ hỏi: "Hắn không có bệnh thỏ dại gì đó chứ?"
Ánh mắt Mục Tuỳ cũng rơi trên người con thỏ, chỉ thấy trên người nó tản ra khí tức màu đen quỷ dị. Ánh mắt Mục Tuỳ nhất thời lạnh lẽo, siết chặt tay Mạnh Như Ký, còn chưa đợi Mạnh Như Ký tức giận, hắn đã kéo cả người Mạnh Như Ký ra sau lưng mình.
Gần như là vô thức, hắn lại chắn trước mặt Mạnh Như Ký lần nữa.
Mạnh Như Ký nhìn Mục Tuỳ đang đứng trước mặt mình trong hố hẹp, có chút ngẩn ngơ.
Còn chưa cãi nhau xong mà...
Trong lòng nàng còn muốn nói như vậy.
Giây tiếp theo, con thỏ đột nhiên bật dậy, nó phát động tấn công, nhưng động tác hoàn toàn không giống trước kia nữa.
Động tác của nó nhanh hơn, sát khí nặng hơn, hai con mắt đỏ như có thể rỉ máu. Cái miệng mở to của nó còn không ngừng phát ra âm thanh sắc bén chói tai, giống như...
"Lẽ nào ở vùng đất Vô Lưu này có ác quỷ?" Mạnh Như Ký đứng sau lưng Mục Tuỳ, nhìn một tay hắn nắm tai con thỏ ném đi, không nhịn được hỏi: "Nó bị thứ gì đó ám rồi?"
"Lệ khí." Mục Tuỳ đáp ngắn gọn một câu: "Giống như ác quỷ mà ngươi nói..."
Vừa nói dứt lời, giống như phụ hoạ cho lời Mục Tuỳ, con thỏ bị ném ra bám hai chân vào tường đất, mở to miệng, gào thét: "Ta muốn mạng của ngươi!"
"Nó vẫn muốn mạng ta." Mạnh Như Ký nhìn mà đần ra: "Sủng vật của ngươi không nói đạo lý giống hệt ngươi, ta cũng không phải người muốn giết nó! Ta còn cứu nó đó!"
"Mục Tuỳ!" Con thỏ lại hét lớn, cơ thể như đang tích luỹ sức mạnh: "Ta muốn ngươi chết!"
Mạnh Như Ký: "..."
Nàng đánh giá Mục Tuỳ từ phía sau: "Nó vì yêu sinh hận mà muốn mạng ngươi kìa."
Câu nói này, ít nhiều mang ý tứ xem kịch.
Mục Tuỳ không quan tâm Mạnh Như Ký, chỉ lạnh giọng hỏi: "Còn bạc không?"
"Hết rồi." Thấy vẻ mặt hắn ngưng trọng, Mạnh Như Ký không đùa nữa, suy cho cùng nếu Mục Tuỳ chết thật, nàng không còn Đậu Xanh Nhỏ thì cũng không qua khỏi đêm nay: "Một con thỏ, bị lệ khí ám cũng khó giải quyết vậy sao?"
"Sức mạnh của nó sẽ tăng." Mục Tuỳ nói: "Khó trách có thể tìm đến đây nhanh như vậy, còn có thể đào mấy cái động này. Có lẽ đã bị trúng chiêu lúc ở thành Trục Lưu rồi."
Mục Tuỳ vẫn đang phân tích, giây tiếp theo, con thỏ tích luỹ đủ sức mạnh lại lao đến lần nữa!
Lần này động tác của nó còn nhanh hơn, răng cửa vốn đã rất dài đã hoàn toàn lộ ra ngoài, vừa sắc vừa nhọn. Hai cái chân trước vốn rất ngắn còn mọc thêm móng chân khiến Mạnh Như Ký nhìn cũng kinh hãi, tựa như có thể trực tiếp dùng móng chân khoét tim bọn họ.
Động tác của con thỏ nhanh đến mức Mạnh Như Ký nhìn còn hơi khó, nhưng Mục Tuỳ vẫn lập tức giữ được con thỏ, bóp cổ nó rồi đập mạnh vào tường.
"Muốn giết nó sao?" Mạnh Như Ký nhìn động tác của Mục Tuỳ, lại là một chiêu chế trụ kẻ địch, chỉ cần dùng thêm chút lực là có thể đưa con thỏ về trời.
Nhưng Mục Tuỳ không vội ra tay, hắn ấn mặt con thỏ lên tường rồi ma sát: "Cút ra."
Mặt con thỏ bị ấn trên tường, răng và lông trên mặt đều sắp bị Mục Tuỳ mài trụi, nhưng Mục Tuỳ không dừng lại, lạnh mặt không chút lưu tình tiếp tục: "Ta chỉ cho ngươi một cơ hội, còn không ra, ta giết cả nàng ta."
Tựa như, đang cảnh cáo "lệ khí" ám trên người con thỏ.
Mạnh Như Ký bĩu môi nhìn Mục Tuỳ ma sát con thỏ, không nhịn được mà mở miệng: "Xử dễ như vậy, ngươi muốn bạc của ta làm gì?"
"Ép lệ khí ra, bạc có thể làm vật chứa."
"Oa ha ha ha!" Dưới sự ma sát điên cuồng của Mục Tuỳ, con thỏ lại phát ra tiếng thét chói tai.
Mà sau tiếng thét này, giọng của con thỏ bắt đầu đổi sang giọng người, vẫn là giọng một nam tử, nhưng mềm mại hơn "thỏ ngọc ca ca" vừa rồi rất nhiều.
Giọng nói đó nói: "Mục Tuỳ! Mạnh Như Ký! Gian phu dâm phụ!"
"Hả?" Mạnh Như Ký vểnh tai lên.
Mục Tuỳ nghe vậy, cũng dùng ánh mắt vi diệu nhìn Mạnh Như Ký.
"Ngươi phản bội ta!" Trong cổ họng con thỏ, giọng nói thanh tú của nam nhân kia phẫn nộ gào thét: "Ngươi phản bội ta! Nữ nhân bạc tình bạc nghĩa nhà ngươi!"
"Hắn đang..." Mạnh Như Ký xoa cằm mình: "...mắng ta sao?"
"Hắn đang mắng ngươi..." Ngữ điệu của Mục Tuỳ cũng trở nên vi diệu: "Bạc, tình, bạc, nghĩa."
"Ồ..." Mạnh Như Ký rơi vào trầm tư: "Tại sao thế?"
"Tại sao? Chuyện này sao có thể hỏi người khác." Mục Tuỳ âm u cười: "Ngoại trừ một phụ thân già, Mạnh sơn chủ, xem ra ngươi có không ít nợ tình."
"Đợi chút." Mạnh Như Ký xoa huyệt thái dương giật giật của mình: "Ngươi đừng vội..."
"Ta tất nhiên không vội. Ta có gì phải vội, ta cũng chưa từng có nợ tình cũ, ngày ngày dây dưa, mãi không ngừng nghỉ."
Mạnh Như Ký bất lực liếc Mục Tuỳ một cái: "Không phải, ý ta là... âm thanh này... ngươi nghe xem... có phải hơi quen tai không, có phải từng nghe ở đâu rồi không?"
Mục Tuỳ lại cười lạnh, sự trào phúng đã bật ra từ cổ họng: "Sao ta có thể nghe quen tai được, tất nhiên phải là Mạnh sơn chủ nghe quen tai. Nhất định là trước kia từng nghe, ngày ngày nhớ mong, khó mà lãng quên..."
"Thiên Sơn Quân." Mạnh Như Ký nhìn chằm chằm hắn: "Ngươi có thể khắc chế mùi giấm của một vật Treo Mệnh không."
"Mùi giấm".
Hai chữ này, trực tiếp bị Mạnh Như Ký nói ra.
Sắc mặt Mục Tuỳ suýt chút nữa không giữ nổi.
Mạnh Như Ký trợn trắng mắt với hắn: "Chúng ta đã thẳng thắn rồi, ngươi kiềm chế bản thân chút được không. Bộ dạng âm dương quái khí này của ngươi, như thể có tình cảm với ta thật vậy."
Mục Tuỳ bị câu này chặn họng.
Trong cổ họng, ý chua và trào phúng còn định phát ra lại bị nuốt về toàn bộ.
"Được." Môi hắn động đậy hồi lâu: "Chuyện của ngươi, tự ngươi giải quyết."
Nói rồi, hắn ném con thỏ cho Mạnh Như Ký.
"Tự giải quyết thì tự giải quyết, ta ngay thẳng chính trực, có thể có nợ tình gì chứ."
Mạnh Như Ký thẳng lưng, thản nhiên nói, vươn tay định đón lấy con thỏ từ tay Mục Tuỳ.
Nhưng bất ngờ, lại xảy ra ngay lúc nàng đón lấy con thỏ.
Lệ khí trên người con thỏ "soạt" một tiếng bạo phát, trực tiếp xông ra khỏi người con thỏ. Một đám khói đen, lao về phía mặt Mạnh Như Ký.
"Nếu không có được! Ta sẽ huỷ ngươi!"
Lệ khí màu đen đó hét lớn.
Mục Tuỳ thấy vậy, hai mắt khẽ mở, cho dù trước đó vẫn còn âm dương quái khí, nhưng lúc này cơ thể vẫn dựa vào ý thức, xông ra ném con thỏ đi, tay giữ lấy Mạnh Như Ký, ôm nàng vào lòng, muốn dùng cơ thể che chắn nguy hiểm cho nàng.
Nhưng lệ khí màu đen không tha bọn họ, Mục Tuỳ chắn trước Mạnh Như Ký nhưng không chắn được khí tức đó xuyên qua hai người, sau đó vòng quanh, vây lấy bọn họ trong hố sâu.
"Huỷ ngươi! Huỷ các ngươi..."
Giọng nói của nam tử vang vọng bên tai bọn họ, hai mắt Mục Tuỳ bắt đầu không tự chủ được mà nhắm lại.
Bọn họ ôm nhau, tựa vào tường, trượt xuống đất.
Đầu Mạnh Như Ký dán lên vai hắn, giọng nói của nàng cũng trở nên ngắt quãng, mơ mơ hồ hồ: "Ta nhớ ra rồi... Giọng nói này..."
Quả nhiên là tình nhân cũ của nàng...
"Diệp Đại Hà..."
Tên tình nhân cũ của nàng...
Đúng là khó nghe...
Mục Tuỳ nghĩ vậy, rồi cùng rơi vào vực thẳm tối đen vô tận cùng Mạnh Như Ký.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.