Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa
Chương 151: Hậu viện Tào Tháo bị cháy
32++
18/04/2017
Việt
151, Hậu viện Tào Tháo bị cháy.
Trần Cung đốt hết hai cây đuốc, toàn thân phát sáng, vẻ mặt vốn nghiêm túc nay lại dịu đi rất nhiều. Nàng vòng tay ôm bụng, suýt nữa té ngã trên đất, quân sư kỹ mạnh mẽ như vậy sẽ làm hao tổn tinh thần vô cùng lớn. Nàng lại dùng liên tục hai lần, lần đầu đốt phích lịch xa, lần thứ hai đốt vân lâu. Việc này làm tổn hao tinh lực rất lớn, tuy nhiên khi nàng thấy bộ dáng thảm thương của mắt mèo kia thì trong lòng lại cảm thấy rất thỏa mãn. Nàng nhịn không được cười “ha ha ha”, nhưng tiếng cười còn chưa dứt thanh âm đã trở nên khàn khàn.
Đào Khiêm nhanh chóng sai người đỡ Trần Cung đi nghỉ, người hầu đi tới đi lui, bưng trà đưa nước cho Trần Cung, giúp nàng khôi phục khí lực, bởi vì quân Tào bấtkỳ lúc nào cũng có thể tiến công. Hiện tại Trần Cung và Tôn Vũ đều là con át chủ bài của thành Từ Châu, cho nên không thể để nàng mệt mỏi quá sức mà không chiến đấu được.
Quân sư thật đáng thương. Tôn Vũ nghĩ thầm, tuy uy lực của quân sư kỹ rất lớn nhưng dạng kỹ năng này nếu sử dụng lại gần như mất mạng. Vì thế võ tướng kỹ chiến đấu vẫn tốt hơn, ít nhất không làm tổn thương bản thân. Trần Cung này cũng thật cố chấp, chỉ vì mắt mèo kia chiếm nam nhân của mình mà lại oán hận đến nỗi đem chính tính mạng mình ra đặt cược.
Trần Cung mặc dù rất mệt nhưng nàng vẫn không muốn mất phong độ. Nàng cố sức ngồi ngay ngắn trên ghế, khuôn mặt tái nhợt nhìn Tôn Vũ nói:
- Tầm Chân tiên sinh, ta đã cố gắng hết sức rồi, hiện tại phải nghỉ ngơi một lúc, tiếp theo đều nhờ vào ngài.Ố ồ, ai dựa vào ai không nói trước được. Tôn Vũ chắp tay, hắn không thích loại người có học thức cổ đại này, quá cứng nhắc cũng không hay. Tuy nhiên dù sao người ta cũng là tới viện trợ, hơn nữa lại nói chuyện rất lễ phép với hắn, cho nên hắn vẫn cư xử mềm mỏng một chút.
Trần Cung nghiêm mặt nói:
- Quân sư kỹ của ta tuy có thể chống đỡ trong lúc này, nhưng cũng không phải là kế sách lâu dài. Nghe nói lần này mưu sĩ chủ chốt cũng gia nhập quân Tào, nếu người kia ra tay vậy ta cũng không phải là đối thủ của nàng.
“Ồ“. Bệnh tò mò của Tôn Vũ lại tái phát, vội vàng hỏi:
- Mưu sĩ chủ chốt? Là Tuân Úc, Tuân Du hay là Trình Dục?
Trần Cung trong mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn hắn một chút, nghiêm túc nói:- Sao ngươi lại biết rõ mưu sĩ của quân Tào như vậy? Ngươi có thông tin ở đâu?
- Ôi.
Tôn Vũ xấu hổ nhanh chóng nói:
- Chỉ là đoán mò hôi, hi hi, vậy rốt cuộc là ai?
Trần Cung thở dài một tiếng rồi nói:
- Ba người ngươi nói tới đều lợi hại hơn ta, nhưng người lợi hại nhất lại không nằm trong số ba người này. Nàng tên là Quách Gia, tự Phụng Hiếu, được người đời gọi là quỷ tài. Nàng đáng lẽ cũng ở trong doanh binh quân Tào, nhưng không biết vì sao hôm nay lại không ra phá giải quân sư kỹ của ta.
- Quách Phụng Hiếu cũng tới ư?
Tôn Vũ cảm thấy lạnh hết cả lưng, giống như một luồng khí lạnh dần dần lan tỏa.Quách Gia không phải là người thường, sau này theo sử ký ghi lại Quách Gia là nhân vật vô cùng lợi hại, cũng giống như Gia Cát Lượng, Chu Du, hắn giúp Tào Tháo bày mưu tính kế, bình sinh không thích nói nhiều, nhưng tính tình lại chi tiết tỉ mỉ. Nếu không phải do hắn bệnh mà chết sớm, không chừng hắn đã có những trận chiến sống mái với Gia Cát Lượng. Sau khi Tào Tháo đại bại trong trận Xích Bích đã từng khóc nói:
- Nếu như Quách Phụng Hiếu còn sống, ta nhất định sẽ không bị trúng kế.
Nhân vật khủng bố như vậy mà lại ở trong doanh trại quân Tào ngoài thành Từ Châu sao? Nếu vị này dùng quân sư kỹ ở Từ Châu như vậy Từ Châu coi như xong đời? Tôn Vũ toát mồ hôi nghĩ.Ngoài thành Từ Châu bị thiêu cháy rối loạn lung tung, hơn năm mươi cỗ xe phích lịch xa to lớn, cộng với tòa vân lâu hùng vĩ cũng bị thiêu rụi, thảm thiết vô cùng, khói đen cuồn cuộn, trong không khí người lẫn vật đều không nhìn rõ.
Binh lính quân Tào đều bị bụi đất rơi đầy người, tất cả đành phải lui về phía sau một dặm, những ngày khổ cực này đều do Tôn Tầm Chân, hơn nữa lại có thêm Trần Cung tới giúp, thực là khóc không xong.
Tào Tháo trên mặt bị khói bám vào đen xì, rất ảnh hưởng đến khuôn mặt mỹ lệ của nàng. Nàng giơ tay lên sờ thử, kết quả có một lớp khói đen bám vào, khiến nàng càng trở nên giận dữ. Nhưng có tức giận cũng chẳng làm thế nào được đành phải quay về.
Trở lại doanh trại, Tào Tháo triệu tập các võ tướng tề tựu lại nói:- Thành Từ Châu thật ngoan cố, Tôn Tầm Chân và Trần Cung quả là khinh người quá đáng, ta muốn sử dụng tất cả mọi biện pháp, sử dụng thang mây, trùng xa công thành bằng được.
Tào Nhân lau mồ hôi nói:
- Thang mây, trùng xa Đây toàn là đồ bằng gỗ.
Những lời này khiến chúng tướng quân Tào đều sợ hãi, những đồ bằng gỗ này nếu gặp phải Trần Cung
Hạ Hầu Uyên nhanh chóng nói:
- Chúa công, để ta dùng cung tiễn chặn ở đầu thành, khiến Trần Cung không thể dùng tới quân sư kỹ.Tào Tháo lắc đầu nói:
- Không được. Trong thành có Tôn Tầm Chân, tài bắn cung của hắn với ngươi ngang nhau, ngươi sẽ không hạ được Trần Cung .
Nhóc con Điển Vi kích động hét lên:
- Chúa công, ta không sợ lửa, ta có thể dùng đấu khí thổi lửa, để ta leo lên tường thành, đập bẹp cái tên đáng ghét kia.
Tào Tháo lại lắc đầu nói:
- Mặc dù ngươi lợi hại hơn Hạ Hầu Đôn một chút, nhưng cũng không phải là quá nhiều. Nếu leo lên tường thành sẽ bị Tôn Tầm Chân và nữ nhân mặc đồ trắng kia vây công, vậy ngươi cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Hạ Hầu Uyên, Tào Nhân, Tào Hồng, Nhạc Tiến, Lý Điển, Lữu Kiền, Chu Linh,Hạ Hầu Ân, Mãn Sủng và các tướng lĩnh cùng nhau nói:
- Hãy để vi thần đi theo Điển Vi tướng quân leo lên đầu thành, Từ Châu đang thiếu đại tướng, hãy để chúng thần cùng lên, nhất định sẽ đánh bại Từ Châu.
Tào Tháo chăm chú nhìn các chúng tướng thủ hạ, thở dài một hơi nói:
- Các ngươi đều là phụ tá đắc lực của ta, ai bị tổn thương ta đều khổ sở tỏng lòng, thực không muốn để các ngươi gặp phải nguy hiểm. Trong thành Từ Châu bây giờ tướng lãnh cũng không thiếu, có Tôn Tầm Chân, Từ Công Minh, Tôn Quan, Điền Giai, Tông Bảo Các ngươi leo lên đầu thành tiến công, đối phương từ trên cao đánh xuống sẽ có lợi thế hơn, ta sợ các ngươi sẽ bị thương tổn.
- Chiến tranh sao có thể không có thương tổn, nếu chúng ta chết, thì cũng là báo đáp sự ưu ái của chúa công mà thôi.
Chúng tướng trăm miệng một lời cùng nói.Tào Tháo trong lòng do dự, nàng muốn có Từ Châu, nhưng không muốn tướng lĩnh của mình bị tổn thất, đúng là khó nghĩ.
Lúc này cửa doanh trướng hiện lên một thân ảnh, mỹ nhân bệnh tật Quách Gia được hai binh lính nâng tới, nàng ho nhẹ hai tiếng rồi nói:
- Chúa công Khiến cho các tướng quân lâm vào nguy hiểm như vậy, chi bằng để ta đi.
- Ai nha, Phụng Hiếu, sao ngươi lại tới đây.
Tào Tháo nhanh chóng đỡ mỹ nhân bệnh tật này, giúp nàng nằm trên ghế nghỉ ngơi, sau đó trách cứ nói:
- Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, hãy ngoan ngoãn tĩnh dưỡng, hết bệnh lại giúp ta.Quách Gia thở dài một hơi nói:
- Chúa công, trận chiến hôm nay ta đã nghe các binh lính kể lại. Nếu có Tuân Úc, Tuân Du, Trình Dục ở đây tất nhiên ta sẽ không phải ra tay, nhưng ba vị kia lại đang ở Duyện Châu không đi theo đoàn quân tới đây, vậy ngoại trừ ta không ai có thể phá được quân sư kỹ của Trần Cung Quách Gia xin Chúa công chấp nhận cho ta xuất chiến.
Quách Gia nói một hơi, lập tức cảm thấy khí huyết không thông, ho mạnh một tiếng, nàng cúi đầu, cầm một chiếc khăn trắng bịt miệng, lát sau thấy trên góc khăn có màu đỏ tươi, hiển nhiên là đã ho ra máu.
“Ồ!”
Chúng tướng trong doanh Tào lập tức đứng lên nói:
- Mau gọi đại phu, Quách quân sư ho ra máu.Tào Tháo thở dài một tiếng, nhanh chóng vỗ vỗ vào đầu vai Quách Gia nói:
- Phụng Hiếu, ta biết ngươi muốn giúp ta, nhưng hiện tại ngươi Không nói tới chuyện dùng quân sư kỹ, cho dù nói năng bình thường cũng còn ho ra máu, ta làm sao dám để ngươi xuất trận. Đừng nói là thành Từ Châu, có dù dùng toàn thiên hạ đổi lấy ngươi, Chúa công ta cũng không chấp nhận. Thiện hạ này chúng ta có thể từ từ thâu tóm, hôm nay đánh một thành, ngày mai đánh thành khác, nhưng mạng của ngươi chỉ có một, mất đi rồi sẽ không có nữa.
- Chúa công nhân hậu
Chúng tướng Tào doanh nghe thấy lời Tào Tháo nói, đều thấy mình đã gặp được minh chủ, cảm động phát khóc.
- Báo.
Một lính liên lạc đột nhiên xông vào lều lớn kêu to:- Tuân Úc quân sư đưa thư cấp báo, Đổng Trác đột nhiên xuất binh đánh quân ta, do “Uy phong” Trương Liêu, “Thương vương” Trương Tú mỗi người dẫn một đạo quân, chia làm hai ngả đột kích Duyện Châu Tình thế trước mắt vô cùng nguy hiểm, toàn bộ nhờ Tuân Úc, Tuân Du, Trình Dục ba vị dùng quân sư kỹ để chống đỡ, xin Chúa công cấp tốc quay về cứu trợ.
Tào Tháo “”
Chúng tướng Tào quân “”
- Ngươi đưa tin giả cho Trần Khuê đúng không?
Tào Tháo bắt lấy lính liên lạc kia, dùng sức nắm chặt vai, đầu ngón tay bấm vào người tên lính kia quát lên “Phá”Kết quả chẳng phá được cái gì, tên lính liên lạc kia vẻ mặt thảm thương nói:
- Là thật, xin Chúa công xem, đây là tín vật quân sư Tuân Úc đưa ta.
Hắn cho tay vào ngực, lấy ra một chiếc mệnh phù to khoảng một bàn tay, đây là tín vật bất ly thân của Tuân Úc.
Lần này tin tức đã được chứng thực, mọi người lập tức trở nên ngưng trọng. Duyện Châu là căn cứ chính của Tào Tháo, Tào Tháo đã dốc hết tâm sức để xây dựng nên thành này. Hiện tại Đổng Trác đã biết rõ đó là căn cứ của mình, thật là không thể nhẫn nhịn được.
Tào Tháo giận dữ nói:
- Cái tên Đổng Trác chết toi này, bây giờ chúng ta phải làm thế nào đây?
Chúng tướng cùng nói:- Hãy để chúng thần cùng tiến đánh, cường công Từ Châu, một ngày là có thể công thành, sau đó nhanh chóng khải hoàn trở lại cứu Duyện Châu, Chúa công, xin hạ lệnh.
Lúc này trong doanh đột nhiên có một tiếng nói yếu ớt vang lên: “Từ từ”
Thanh âm yếu ớt vô lực của Quách Gia vang lên:
- Các vị tướng quân không cần vội vàng, hãy nghe lời ta.
Mọi người đều quay đầu lại nhìn nàng, Quách Gia thở gấp một hơi sau đó nói:
- Hôm nay Đổng Trác soán quốc, thanh thế rất lớn, chỉ với thế lực của chúng ta muốn ngăn cản Đổng Trác thì không khác gì là lấy trứng chọi đá. Chỉ riêng Lữ Bố với Điêu Thiền quân ta cũng khó mà chống lại được, hơn nữa trong quân Đổng Trác còn có Giả Hủ, Lý Nho, Trương Liêu, Trương Tú và rất nhiều nhân vật lợi hại, chúngta đã không thể tấn công Từ Châu, chi bằng nhân cơ hội này cho Tôn Tầm Chân, Đào Khiêm, Trần Chung chút thể diện.
- A? Cho bọn họ thể diện?
Tào Tháo tò mò hỏi.
Quách Gia gật gật đầu:
- Chúng ta muốn chiếm Từ Châu, nguyên nhân chính là vì Từ Châu giàu có đông đúc, tài phú lương nhiều, nay đã không chiếm được, chi bằng lấy danh nghĩa chống lại Đổng Trác, không đánh Từ Châu, ngược lại kết minh với Từ Châu, như vậy ruộng đất Từ Châu chúng ta cũng có phần, lại tiết kiệm sức lực để đối phó với Đổng Trác, như vậy chẳng phải vẹn cả đôi đường hay sao? Hơn nữa, chúng ta còn có thể nhân cơ hội này yêu cầu thả Hạ Hầu Đôn, Vu Cấm hai vị tướng quân, ta nghĩ Tôn Tầm Chân cũng sẽ không bắt giữ các nàng. Khụ khụQuách Gia nói xong một hơi, lại ho ra một ngụm máu.
Tào Tháo nghe xong lời Quách Gia, nghĩ lại cẩn thật, thật lâu sau mới thở dài nói:
- Được rồi, vậy hãy xử lý theo ý ngươi.
151, Hậu viện Tào Tháo bị cháy.
Trần Cung đốt hết hai cây đuốc, toàn thân phát sáng, vẻ mặt vốn nghiêm túc nay lại dịu đi rất nhiều. Nàng vòng tay ôm bụng, suýt nữa té ngã trên đất, quân sư kỹ mạnh mẽ như vậy sẽ làm hao tổn tinh thần vô cùng lớn. Nàng lại dùng liên tục hai lần, lần đầu đốt phích lịch xa, lần thứ hai đốt vân lâu. Việc này làm tổn hao tinh lực rất lớn, tuy nhiên khi nàng thấy bộ dáng thảm thương của mắt mèo kia thì trong lòng lại cảm thấy rất thỏa mãn. Nàng nhịn không được cười “ha ha ha”, nhưng tiếng cười còn chưa dứt thanh âm đã trở nên khàn khàn.
Đào Khiêm nhanh chóng sai người đỡ Trần Cung đi nghỉ, người hầu đi tới đi lui, bưng trà đưa nước cho Trần Cung, giúp nàng khôi phục khí lực, bởi vì quân Tào bấtkỳ lúc nào cũng có thể tiến công. Hiện tại Trần Cung và Tôn Vũ đều là con át chủ bài của thành Từ Châu, cho nên không thể để nàng mệt mỏi quá sức mà không chiến đấu được.
Quân sư thật đáng thương. Tôn Vũ nghĩ thầm, tuy uy lực của quân sư kỹ rất lớn nhưng dạng kỹ năng này nếu sử dụng lại gần như mất mạng. Vì thế võ tướng kỹ chiến đấu vẫn tốt hơn, ít nhất không làm tổn thương bản thân. Trần Cung này cũng thật cố chấp, chỉ vì mắt mèo kia chiếm nam nhân của mình mà lại oán hận đến nỗi đem chính tính mạng mình ra đặt cược.
Trần Cung mặc dù rất mệt nhưng nàng vẫn không muốn mất phong độ. Nàng cố sức ngồi ngay ngắn trên ghế, khuôn mặt tái nhợt nhìn Tôn Vũ nói:
- Tầm Chân tiên sinh, ta đã cố gắng hết sức rồi, hiện tại phải nghỉ ngơi một lúc, tiếp theo đều nhờ vào ngài.Ố ồ, ai dựa vào ai không nói trước được. Tôn Vũ chắp tay, hắn không thích loại người có học thức cổ đại này, quá cứng nhắc cũng không hay. Tuy nhiên dù sao người ta cũng là tới viện trợ, hơn nữa lại nói chuyện rất lễ phép với hắn, cho nên hắn vẫn cư xử mềm mỏng một chút.
Trần Cung nghiêm mặt nói:
- Quân sư kỹ của ta tuy có thể chống đỡ trong lúc này, nhưng cũng không phải là kế sách lâu dài. Nghe nói lần này mưu sĩ chủ chốt cũng gia nhập quân Tào, nếu người kia ra tay vậy ta cũng không phải là đối thủ của nàng.
“Ồ“. Bệnh tò mò của Tôn Vũ lại tái phát, vội vàng hỏi:
- Mưu sĩ chủ chốt? Là Tuân Úc, Tuân Du hay là Trình Dục?
Trần Cung trong mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn hắn một chút, nghiêm túc nói:- Sao ngươi lại biết rõ mưu sĩ của quân Tào như vậy? Ngươi có thông tin ở đâu?
- Ôi.
Tôn Vũ xấu hổ nhanh chóng nói:
- Chỉ là đoán mò hôi, hi hi, vậy rốt cuộc là ai?
Trần Cung thở dài một tiếng rồi nói:
- Ba người ngươi nói tới đều lợi hại hơn ta, nhưng người lợi hại nhất lại không nằm trong số ba người này. Nàng tên là Quách Gia, tự Phụng Hiếu, được người đời gọi là quỷ tài. Nàng đáng lẽ cũng ở trong doanh binh quân Tào, nhưng không biết vì sao hôm nay lại không ra phá giải quân sư kỹ của ta.
- Quách Phụng Hiếu cũng tới ư?
Tôn Vũ cảm thấy lạnh hết cả lưng, giống như một luồng khí lạnh dần dần lan tỏa.Quách Gia không phải là người thường, sau này theo sử ký ghi lại Quách Gia là nhân vật vô cùng lợi hại, cũng giống như Gia Cát Lượng, Chu Du, hắn giúp Tào Tháo bày mưu tính kế, bình sinh không thích nói nhiều, nhưng tính tình lại chi tiết tỉ mỉ. Nếu không phải do hắn bệnh mà chết sớm, không chừng hắn đã có những trận chiến sống mái với Gia Cát Lượng. Sau khi Tào Tháo đại bại trong trận Xích Bích đã từng khóc nói:
- Nếu như Quách Phụng Hiếu còn sống, ta nhất định sẽ không bị trúng kế.
Nhân vật khủng bố như vậy mà lại ở trong doanh trại quân Tào ngoài thành Từ Châu sao? Nếu vị này dùng quân sư kỹ ở Từ Châu như vậy Từ Châu coi như xong đời? Tôn Vũ toát mồ hôi nghĩ.Ngoài thành Từ Châu bị thiêu cháy rối loạn lung tung, hơn năm mươi cỗ xe phích lịch xa to lớn, cộng với tòa vân lâu hùng vĩ cũng bị thiêu rụi, thảm thiết vô cùng, khói đen cuồn cuộn, trong không khí người lẫn vật đều không nhìn rõ.
Binh lính quân Tào đều bị bụi đất rơi đầy người, tất cả đành phải lui về phía sau một dặm, những ngày khổ cực này đều do Tôn Tầm Chân, hơn nữa lại có thêm Trần Cung tới giúp, thực là khóc không xong.
Tào Tháo trên mặt bị khói bám vào đen xì, rất ảnh hưởng đến khuôn mặt mỹ lệ của nàng. Nàng giơ tay lên sờ thử, kết quả có một lớp khói đen bám vào, khiến nàng càng trở nên giận dữ. Nhưng có tức giận cũng chẳng làm thế nào được đành phải quay về.
Trở lại doanh trại, Tào Tháo triệu tập các võ tướng tề tựu lại nói:- Thành Từ Châu thật ngoan cố, Tôn Tầm Chân và Trần Cung quả là khinh người quá đáng, ta muốn sử dụng tất cả mọi biện pháp, sử dụng thang mây, trùng xa công thành bằng được.
Tào Nhân lau mồ hôi nói:
- Thang mây, trùng xa Đây toàn là đồ bằng gỗ.
Những lời này khiến chúng tướng quân Tào đều sợ hãi, những đồ bằng gỗ này nếu gặp phải Trần Cung
Hạ Hầu Uyên nhanh chóng nói:
- Chúa công, để ta dùng cung tiễn chặn ở đầu thành, khiến Trần Cung không thể dùng tới quân sư kỹ.Tào Tháo lắc đầu nói:
- Không được. Trong thành có Tôn Tầm Chân, tài bắn cung của hắn với ngươi ngang nhau, ngươi sẽ không hạ được Trần Cung .
Nhóc con Điển Vi kích động hét lên:
- Chúa công, ta không sợ lửa, ta có thể dùng đấu khí thổi lửa, để ta leo lên tường thành, đập bẹp cái tên đáng ghét kia.
Tào Tháo lại lắc đầu nói:
- Mặc dù ngươi lợi hại hơn Hạ Hầu Đôn một chút, nhưng cũng không phải là quá nhiều. Nếu leo lên tường thành sẽ bị Tôn Tầm Chân và nữ nhân mặc đồ trắng kia vây công, vậy ngươi cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Hạ Hầu Uyên, Tào Nhân, Tào Hồng, Nhạc Tiến, Lý Điển, Lữu Kiền, Chu Linh,Hạ Hầu Ân, Mãn Sủng và các tướng lĩnh cùng nhau nói:
- Hãy để vi thần đi theo Điển Vi tướng quân leo lên đầu thành, Từ Châu đang thiếu đại tướng, hãy để chúng thần cùng lên, nhất định sẽ đánh bại Từ Châu.
Tào Tháo chăm chú nhìn các chúng tướng thủ hạ, thở dài một hơi nói:
- Các ngươi đều là phụ tá đắc lực của ta, ai bị tổn thương ta đều khổ sở tỏng lòng, thực không muốn để các ngươi gặp phải nguy hiểm. Trong thành Từ Châu bây giờ tướng lãnh cũng không thiếu, có Tôn Tầm Chân, Từ Công Minh, Tôn Quan, Điền Giai, Tông Bảo Các ngươi leo lên đầu thành tiến công, đối phương từ trên cao đánh xuống sẽ có lợi thế hơn, ta sợ các ngươi sẽ bị thương tổn.
- Chiến tranh sao có thể không có thương tổn, nếu chúng ta chết, thì cũng là báo đáp sự ưu ái của chúa công mà thôi.
Chúng tướng trăm miệng một lời cùng nói.Tào Tháo trong lòng do dự, nàng muốn có Từ Châu, nhưng không muốn tướng lĩnh của mình bị tổn thất, đúng là khó nghĩ.
Lúc này cửa doanh trướng hiện lên một thân ảnh, mỹ nhân bệnh tật Quách Gia được hai binh lính nâng tới, nàng ho nhẹ hai tiếng rồi nói:
- Chúa công Khiến cho các tướng quân lâm vào nguy hiểm như vậy, chi bằng để ta đi.
- Ai nha, Phụng Hiếu, sao ngươi lại tới đây.
Tào Tháo nhanh chóng đỡ mỹ nhân bệnh tật này, giúp nàng nằm trên ghế nghỉ ngơi, sau đó trách cứ nói:
- Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, hãy ngoan ngoãn tĩnh dưỡng, hết bệnh lại giúp ta.Quách Gia thở dài một hơi nói:
- Chúa công, trận chiến hôm nay ta đã nghe các binh lính kể lại. Nếu có Tuân Úc, Tuân Du, Trình Dục ở đây tất nhiên ta sẽ không phải ra tay, nhưng ba vị kia lại đang ở Duyện Châu không đi theo đoàn quân tới đây, vậy ngoại trừ ta không ai có thể phá được quân sư kỹ của Trần Cung Quách Gia xin Chúa công chấp nhận cho ta xuất chiến.
Quách Gia nói một hơi, lập tức cảm thấy khí huyết không thông, ho mạnh một tiếng, nàng cúi đầu, cầm một chiếc khăn trắng bịt miệng, lát sau thấy trên góc khăn có màu đỏ tươi, hiển nhiên là đã ho ra máu.
“Ồ!”
Chúng tướng trong doanh Tào lập tức đứng lên nói:
- Mau gọi đại phu, Quách quân sư ho ra máu.Tào Tháo thở dài một tiếng, nhanh chóng vỗ vỗ vào đầu vai Quách Gia nói:
- Phụng Hiếu, ta biết ngươi muốn giúp ta, nhưng hiện tại ngươi Không nói tới chuyện dùng quân sư kỹ, cho dù nói năng bình thường cũng còn ho ra máu, ta làm sao dám để ngươi xuất trận. Đừng nói là thành Từ Châu, có dù dùng toàn thiên hạ đổi lấy ngươi, Chúa công ta cũng không chấp nhận. Thiện hạ này chúng ta có thể từ từ thâu tóm, hôm nay đánh một thành, ngày mai đánh thành khác, nhưng mạng của ngươi chỉ có một, mất đi rồi sẽ không có nữa.
- Chúa công nhân hậu
Chúng tướng Tào doanh nghe thấy lời Tào Tháo nói, đều thấy mình đã gặp được minh chủ, cảm động phát khóc.
- Báo.
Một lính liên lạc đột nhiên xông vào lều lớn kêu to:- Tuân Úc quân sư đưa thư cấp báo, Đổng Trác đột nhiên xuất binh đánh quân ta, do “Uy phong” Trương Liêu, “Thương vương” Trương Tú mỗi người dẫn một đạo quân, chia làm hai ngả đột kích Duyện Châu Tình thế trước mắt vô cùng nguy hiểm, toàn bộ nhờ Tuân Úc, Tuân Du, Trình Dục ba vị dùng quân sư kỹ để chống đỡ, xin Chúa công cấp tốc quay về cứu trợ.
Tào Tháo “”
Chúng tướng Tào quân “”
- Ngươi đưa tin giả cho Trần Khuê đúng không?
Tào Tháo bắt lấy lính liên lạc kia, dùng sức nắm chặt vai, đầu ngón tay bấm vào người tên lính kia quát lên “Phá”Kết quả chẳng phá được cái gì, tên lính liên lạc kia vẻ mặt thảm thương nói:
- Là thật, xin Chúa công xem, đây là tín vật quân sư Tuân Úc đưa ta.
Hắn cho tay vào ngực, lấy ra một chiếc mệnh phù to khoảng một bàn tay, đây là tín vật bất ly thân của Tuân Úc.
Lần này tin tức đã được chứng thực, mọi người lập tức trở nên ngưng trọng. Duyện Châu là căn cứ chính của Tào Tháo, Tào Tháo đã dốc hết tâm sức để xây dựng nên thành này. Hiện tại Đổng Trác đã biết rõ đó là căn cứ của mình, thật là không thể nhẫn nhịn được.
Tào Tháo giận dữ nói:
- Cái tên Đổng Trác chết toi này, bây giờ chúng ta phải làm thế nào đây?
Chúng tướng cùng nói:- Hãy để chúng thần cùng tiến đánh, cường công Từ Châu, một ngày là có thể công thành, sau đó nhanh chóng khải hoàn trở lại cứu Duyện Châu, Chúa công, xin hạ lệnh.
Lúc này trong doanh đột nhiên có một tiếng nói yếu ớt vang lên: “Từ từ”
Thanh âm yếu ớt vô lực của Quách Gia vang lên:
- Các vị tướng quân không cần vội vàng, hãy nghe lời ta.
Mọi người đều quay đầu lại nhìn nàng, Quách Gia thở gấp một hơi sau đó nói:
- Hôm nay Đổng Trác soán quốc, thanh thế rất lớn, chỉ với thế lực của chúng ta muốn ngăn cản Đổng Trác thì không khác gì là lấy trứng chọi đá. Chỉ riêng Lữ Bố với Điêu Thiền quân ta cũng khó mà chống lại được, hơn nữa trong quân Đổng Trác còn có Giả Hủ, Lý Nho, Trương Liêu, Trương Tú và rất nhiều nhân vật lợi hại, chúngta đã không thể tấn công Từ Châu, chi bằng nhân cơ hội này cho Tôn Tầm Chân, Đào Khiêm, Trần Chung chút thể diện.
- A? Cho bọn họ thể diện?
Tào Tháo tò mò hỏi.
Quách Gia gật gật đầu:
- Chúng ta muốn chiếm Từ Châu, nguyên nhân chính là vì Từ Châu giàu có đông đúc, tài phú lương nhiều, nay đã không chiếm được, chi bằng lấy danh nghĩa chống lại Đổng Trác, không đánh Từ Châu, ngược lại kết minh với Từ Châu, như vậy ruộng đất Từ Châu chúng ta cũng có phần, lại tiết kiệm sức lực để đối phó với Đổng Trác, như vậy chẳng phải vẹn cả đôi đường hay sao? Hơn nữa, chúng ta còn có thể nhân cơ hội này yêu cầu thả Hạ Hầu Đôn, Vu Cấm hai vị tướng quân, ta nghĩ Tôn Tầm Chân cũng sẽ không bắt giữ các nàng. Khụ khụQuách Gia nói xong một hơi, lại ho ra một ngụm máu.
Tào Tháo nghe xong lời Quách Gia, nghĩ lại cẩn thật, thật lâu sau mới thở dài nói:
- Được rồi, vậy hãy xử lý theo ý ngươi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.