Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa
Chương 78: Nhân trung Lữ Bố (3)
32++
07/04/2013
Trước đó Lữ Bố đã từng nói qua mấy câu nhưng các chư hầu ở cách nàng quá xa nên đều không nghe rõ, chỉ có Tôn Vũ nhờ có chức năng thu âm thanh của NM01 mới có thể nghe được rành mạch. Hắn nghe được trong mỗi câu nói của Lữ Bố đều mang theo mấy từ "Ngươi quá ầm ĩ!" Nói như vậy dường như chỉ cần không làm ồn thì nàng sẽ không đả thương ngươi.
Vì vậy Tôn Vũ nói với Tôn Kiên: "Tôn Tướng quân, cố gắng không phát ra tiếng động. Như vậy có lẽ sẽ có lợi cho chiến đấu."
Tôn Kiên không biết hắn nói vậy có ý gì, nhưng nàng cho rằng Tôn Vũ tất có kỳ mưu, vì vậy thấp giọng nói: "Chuyện này không thành vấn đề. Chúng ta không nói lời nào, không thét to, chỉ để ý tới việc đánh nhau là được."
Tôn Kiên vốn muốn nói vài lời mào đầu trước trận đấu, nhưng nàng nghĩ đến Tôn Vũ khuyên nàng chớ có lên tiếng nên đã lược bớt đoạn này đi. Nàng vung Cổ Đĩnh đao lên lao thẳng về phía Lữ Bố.
Tôn Vũ không dám khinh thường, mau chóng thả ra "Phụ tá". NM01 chui vào trong cơ thể của Tôn Kiên, liền sau đó kim quang tỏa sáng trên người Tôn Kiên, hai chữ "Hổ tướng" hiện ra chói mắt.
Lữ Bố kỳ quái nhìn Tôn Vũ thả ra "Phụ Tá", trong đôi mắt giống như mắt mèo tràn đầy mê hoặc. Nàng lại nhìn về phía hai chữ màu lam "Phụ tá" xuất hiện ở phía trên hai chữ màu vàng "Hổ tướng" của Tôn Kiên, trong lòng lấy làm lạ: tướng địch này là cấp kim sắc hay sao? Tại sao không có đấu khí?
"Các ngươi chơi rất khá, không hề ồn ào." Lữ Bố thấp giọng nói: "Ta cũng dùng kim sắc để chơi đùa đi!"
Một luồn kim quang rực rỡ đột nhiên bắn ra từ trong thân thể của Lữ Bố. Bốn chữ "Nhân trung Lữ Bố" trên đầu nàng lại từ màu lam biến thành màu vàng. Đấu khí mãnh liệt từ trong cơ thể Lữ Bố tuôn ra, xông thẳng đến trước mặt Tôn Kiên khiến nàng phải nhắm mắt lại.
Nhưng Lữ Bố bỗng ồ một tiếng, trong lòng thầm nghĩ: vì sao ta biến thành kim sắc liền phát ra đấu khí? Không được, địch nhân không có đấu khí, ta cũng không nên dùng đấu khí.
Thân thể nàng khẽ rung. Đấu khí tỏa ra ngoài rõ ràng lại bị nàng hút trở về. Điều này khiến thực lực của nàng giảm mạnh, không khác biệt lắm so với Tôn Kiên giả kim sắc.
Quả nhiên... Lữ Bố là một quái vật có thể khống chế sức chiến đấu! Tôn Vũ thầm nghĩ: Má ơi! Ta và Tôn Kiên chắc chắn không thể thắng nàng được. Được rồi, chỉ cần ta và Tôn Kiên không làm ồn ào, nàng sẽ không ra tay hung ác. Tiện thể ta mượn cơ hội quan sát một chút.
Lúc này Tôn Kiên đã vọt tới trước mặt Lữ Bố. Nàng vung Cổ Đĩnh đao lên, bổ một đao về phía ngực Lữ Bố. Lữ Bố nhẹ nhàng giơ họa kích lên, vô thanh vô tức đón đỡ. Đao kích giao nhau, không hề có một chút âm thanh nào phát ra.
Tôn Kiên đánh một đao không thành công, liền chém liên tiếp vài đao. Lữ Bố vung Phương thiên họa kích tiện tay đánh trả. Nàng có vẻ vô cùng cao hứng chơi đùa cùng Tôn Kiên.
Sau vài chục chiêu, Tôn Kiên đã không địch lại! Lữ Bố xuất thủ chiêu sau nhanh hơn chiêu trước làm cho Tôn Kiên phải chống trả khổ sở. Tôn Kiên thật sự khó chịu, nhịn không được muốn hét to vài tiếng. Nhưng nàng nghĩ đến lời Tôn Vũ nói không thể phát ra âm thanh, đành phải cố gắng nhẫn nại.
Cũng may mắn nàng không có phát ra tiếng quát cho nên còn có thể kiên trì, nếu không Lữ Bố đã sớm hạ độc thủ rồi.
Cứ đánh tiếp như vậy không được. Tôn Vũ trong lòng buồn bực, nhưng khổ nỗi hắn không có biện pháp. Nếu như meo meo mắt đồng ý phái thị huyết la lỵ xuất chiến thì tốt rồi. Mình dùng "Phụ tá" phối hợp với thị huyết la lỵ vốn đã là kim sắc, nói không chừng có thể đánh một trận sòng phẳng với Lữ Bố.
Đang nghĩ tới đây, trên con đường bên cạnh gò núi đột nhiên chui ra ba nữ nhân.
Hổ Lao quan khắp nam bắc đều là núi cao liên miên bất tận. Bên cạnh nơi trú quân của liên minh quân cũng có nhiều núi rừng, hai bên chiến trường đều có núi rừng. Trong rừng cây đột nhiên chui ra ba người, cũng không có gì là kỳ lạ! Thần kỳ ở chỗ chính là thân phận của ba người này.
Ba người này đều cưỡi những con ngựa cao to, lưng đeo binh khí, hẳn là ba vị chiến tướng, nhưng trông hình dáng của ba người này cũng không giống như chiến tướng lắm. Vị dẫn đường ở phía trước là một mỹ nữ đeo râu. Dung mạo tuy rất đẹp nhưng bộ râu giả lại phá hủy hoàn toàn hình tượng của nàng. Nàng mặc trên người một bộ thiết giáp, ở bên ngoài lại khoác một bộ áo văn sĩ màu xanh lá khiến cho nàng càng trở nên văn không ra văn võ không ra võ. Trên lưng nàng là cây Thanh long yển nguyệt đao nặng tam mươi hai cân, chính là Quan Vũ Quan Vân Trường.
Đi phía sau Quan Vũ là một vị thiếu nữ mặc cung trang màu lục, lưng đeo Thư Hùng song kiếm, thướt tha như nước, chính là Lưu Bị Lưu Huyền Đức.
Đi sau cùng là một vị thiếu nữ có mái tóc ngắn dựng thẳng, thân hình mạnh mẽ. Nàng đeo trượng bát xà mâu sau lưng, trên mũi mâu còn treo một hồ lô rượu lắc lư theo từng bước chân ngựa. Không phải đoán cũng biết đó là Trương Phi Trương Dực Đức.
Ba người này chui ra từ rừng cây liền nhìn thấy trên chiến trường phía trước Lữ Bố đang đánh nhau với Tôn Kiên!
Quan Vũ mừng rỡ, cười to nói: "Oa ha ha ha! Nhìn đi, ta đã nói ta tìm được đường mà, đây không phải đã tìm được hay sao? Dĩ Thủy quan! Đào viên tam tỷ muội chúng ta đến rồi!"
Lưu Bị ôn nhu cười nói: "Nhị muội, bản lĩnh của muội thật sự là cao, từ trong núi ngoằn nghèo như vậy cũng có thể chui ra được. Tỷ tỷ sớm đã không nhận ra Dĩ Thủy quan ở phương hướng nào rồi."
Trương Phi nhếch miệng nói: "Nhị tỷ, tỷ hình như lại nhầm rồi... Ta cảm thấy nơi đây không giống với Dĩ Thủy quan, ngược lại là có điểm giống với Hổ Lao quan... Chúng ta muốn đi Dĩ Thủy quan giúp đỡ liên minh quân đối phó với Hoa Hùng, không phải muốn tới Hổ Lao quan. Đi, quay về trong núi tìm đường tiếp thôi."
Quan Vũ mở to đôi mắt đang khép hờ, ngó trái ngó phải, liền thấy được Tôn Vũ đang đứng ở trước cổng doanh trại của liên minh. Vì vậy Quan Vũ cười nói: "Nơi đây rõ ràng là Dĩ Thủy quan mà. Hai người xem, tên kia không phải là Tôn Vũ Tôn Tầm Chân sao? Nhìn kìa, phía trước người đang đánh nhau với tướng địch không phải là Tôn Kiên tướng quân hay sao? Chúng ta nhận được tin tức Tôn Kiên tướng quân và Công Tôn Toản tướng quân cùng làm tiên phong tấn công Dĩ Thủy quan... Điều này làm sao sai được!"
Quan Vũ khé lắc lư đầu, cho ra kết luận: "Nơi này là Dĩ Thủy quan, người phía trước đang cùng Tôn Kiên tướng quân đánh nhau chính là Hoa Hùng. Nhưng, ta nghe nói bộ dạng Hoa Hùng giống như một mẫu tinh tinh, tại sao lại biến thành một tiểu cô nương mặc mũ đen giáp đen rồi?"
Trương Phi quay qua nhìn. Thật đúng là Tôn Kiên, Tôn Vũ. Nàng có chút buồn bực nói: "Ta cảm thấy nơi này rõ ràng là Hổ Lao quan. Nghe lời của tỷ nói ngược lại thực có điểm giống Dĩ Thủy quan. Ôi chao, Hoa Hùng sắp đánh bại Tôn Kiên tướng quân rồi. Xem kìa, Tôn Kiên đã bị Hoa Hùng áp chế hoàn toàn. Hì hì, ta đi giúp nàng!"
Trương Phi gỡ trượng bát xà mâu từ trên lưng xuống rồi vung lên cao. Chỉ nghe một tiếng “Ầm!” vang lên, kim quang bắn ra, hai chữ "Đấu Thần" nhảy lên trên trên đỉnh đầu. Rừng cây sau lưng kêu xào xạc khi bị đấu khí của nàng quét qua.
Trương Phi một mình cưỡi ngựa lao ra, hét lớn một tiếng nói: "Ta chính là Yến nhân Trương Dực Đức, ai dám cùng ta quyết một trận tử chiến?" Tiếng rống thật lớn, âm thanh chấn động khắp Hổ Lao quan. Lỗ tai của mười tám lộ chư hầu liên minh quân đều bị chấn động ong ong.
Nghe được tiếng rống, Tôn Vũ thiếu chút nữa rơi nước mắt. Lưu Quan Trương, các ngươi rốt cuộc đã tới rồi. Không có các ngươi thì làm sao đối phó được với Lữ Bố đây? Bây giờ thì tốt rồi, rốt cục có thể tọa sơn quan hổ đấu, mình không cần phải liều mạng nữa.
"Đấu thần" của Trương Phi không chỉ là một võ tướng kỹ đơn thuần. Nó bao gồm hai công năng lớn, một là đề cao sức chiến đấu của bản thân Trương Phi đến cực đại, thứ hai là có thể khiến cho tiếng quát của Trương Phi có uy lực kinh tâm đoạt phách. Cho nên trước khi Trương Phi lâm trận nhất định sẽ hét lớn một tiếng, phát ra hiệu quả chấn nhiếp quân địch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.