Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa

Chương 146: "Phích Lịch" đấu "Phích Lịch"

32++

30/10/2015

Ở dưới sự căn dặn của Tôn Vũ, Đào Khiêm lập tức phái người tìm thợ mộc tốt nhất trong thành Từ Châu, với cả đám binh sĩ xuất thân thủ công nghệ.

Tôn Vũ tra được bản vẽ chế tạo của máy bắn đá cổ đại trong kho số liệu của NM01, mặc dù NM01 cũng có thể tra ra bản vẽ chế tạo súng kíp, đại pháo, nhưng mấy bản vẽ này đều không có ý nghĩa, thời đại này căn bản không có điều kiện công nghệ chế tạo những vũ khí giết người cỡ lớn này. Đừng nói rãnh nòng súng gì đó, chỉ cò súng, chất lượng sắt cũng đã không phù hợp rồi. Cũng chỉ có thể lựa chọn công cụ thô ráp như đinh sắt, bó củi, gân trâu để chế tạo ra vũ khí.

Trải qua sàng lọc, Tôn Vũ máy bắn đá kiểu nặng người Mông Cổ thích dùng, được gọi là Hồi Hồi pháo. Nhân lực cùng sức kéo máy bắn đá này sử dụng tương đối nhỏ, trước tiên có thể dùng bàn kéo nâng vật nặng lên, kéo cơ quan, súc tích lực ném. Sau khi để đá lên gáo, thả vật nặng ra, bật tung gáo lớn, ném đá lớn ra.

Người điều khiển cùng không gian Hồi Hồi pháo cần đều ít hơn so với máy bắn đá kiểu cũ, hơn nữa độ chính xác cũng cao hơn nhiều, nhưng nguyên liệu cần dùng lại không tiên tiến bằng máy bắn đá cũ. Chỉ cần gỗ, gân trâu, đinh sắt, ... cũng có thể làm ra được, là vũ khí tầm xa mạnh nhất Tôn Vũ có thể nghĩ tới ở thời tam quốc này.

Tôn Vũ không có võ tướng kỹ phụ trợ, chỉ có thể tìm điểm đột phá về mặt máy móc trước, đây cũng là chuyện bắt buộc. Tôn Vũ vẽ bản vẽ ra, bọn thợ thành Từ Châu vội chặt cây cối trong thành xuống để chế tạo Hồi Hồi pháo.

Trong thành ngoài thành, giống như so tài làm thợ mộc, đương nhiên, là thợ trong thành Từ Châu đang tranh tài với bên ngoài, Tào quân thì hoàn toàn không biết gì về tình hình trong thành.

Vạn người xoắn tay vào làm thợ mộc, cảnh này quả thật khá náo nhiệt, bởi vì Đào Khiêm là người chủ nhân hậu, bách tính thành Từ Châu đều rất kính yêu nàng. Hơn nữa các nạn dân chạy tới Từ Châu mấy ngày trước bị Tào nhuộm thành người đủ màu, ai cũng không muốn thành bị nhuộm thành như vậy, vì vậy tất cả đều coi Tào là trứng ung, chủ động ra làm thợ mộc giúp đỡ Đào Khiêm.

Người niên đại này ăn khổ làm cực hơn người người đời sau nhiều lắm, gia cụ trong nhà hỏng bình thường đều tự xoắn tay sữa, cho nên ai hoặc nhiều hoặc ít đều biết chút kỹ thuật thủ công. Cư dân trong thành Từ Châu đâu chỉ mười vạn, lúc này vừa ra tay, lập tức náo nhiệt, tất cả cây trong thành đều bị chặt mấy lần, phòng trống không có chủ đều bị bọn bách tính dỡ xuống, lấy đá với gỗ ra chế tạo máy bắn đá.

Tôn Vũ chạy xuôi chạy ngược ở trong đám "Thợ", vẽ bản vẽ, lại tìm tới cả đống họa sĩ, giúp sao chép bản vẽ máy bắn đá phát cho các "Thợ", cảnh náo nhiệt sôi nổi vẫn kéo dài đến nửa đêm, bọn bách tính châm đèn gấp rút tạo máy bắn đá, quả thật khiến Tôn Vũ cảm động vô cùng, cho dù nghĩa vụ hiến máu đời sau cũng không có cảnh náo nhiệt như thế, xem ra hành động nhuộm người của mắt mèo quả thật chọc giận bách tính Từ Châu.

Tới sớm hôm sau, trong thành Từ Châu không ngờ tạo ra được năm mươi máy bắn đá kiểu nặng giống như kỳ tích. Đương nhiên, không ít bách tính đã mệt rũ rượi, đánh trận vốn không phải là chuyện của bọn họ, mệt thì trở về nhà ngủ, không ảnh hưởng quân Từ Châu thủ thành.

Tôn Vũ ra lệnh cho các binh sĩ đẩy mấy máy bắn đá này ra sau nhà dân cạnh thành phía tây, che rất kỹ, nhờ sự che chắn của tường thành cùng dân cư, ở ngoài thành căn bản không nhìn thấy nó, cho dù Tào quân ngoài thành đứng ở trên thang, cũng không thấy mấy chục máy bắn đá kỳ quái giấu trong thành.

Khi tất cả chuẩn bị xong, Tào cũng đã tỉnh ngủ.

Tiếng trống "Thùng thùng thùng" vang lên, Tào quân lại bắt đầu hành động công thành của ngày mới. Hôm nay trận thế của Tào quân cũng không nhỏ, mặc dù chưa kịp tạo ra hơn trăm máy bắn đá, nhưng Tào quân vẫn đẩy ra gần tám mươi chiếc, số lượng này cũng không tính là nhỏ. Không biết đã làm bao nhiêu binh sĩ Tào quân ngã gục mới có thể có hiệu suất như vậy.

Mắt mèo trèo lên đỉnh bồng xe đủ màu, ra lệnh cho mấy trăm binh lính cùng cười to gào lên: - Lão thái bà Đào Khiêm, Tôn Tầm Chân, các người còn không mau đầu hàng, là định chờ ta bắt các người sao? Hôm nay sẽ bắn nát tường thành Từ Châu.

Lúc này trong lòng Tôn Vũ đã có lòng tin, sao còn sợ nàng, có điều Tôn Vũ cũng không phải là người thích lòe thiên hạ, vẫn hờ hững với khiêu khích của Tào Tháo, cũng không bảo binh sĩ mắng lại, hại Tào ở ngoài thành có sức mà không tìm được nơi xả, nhịn một bụng tức.



Chỉ lát sau, tám mươi cỗ máy bắn đá của Tào quân đẩy ra đất giữa hai quân ở ngoài thành Từ Châu, bọn lính bận rộn một hồi, nhét đá vào xong, Lưu Diệp theo thường lệ dùng võ tướng kỹ "Phích Lịch" màu lam, chỉ một ngón tay về tường thành thành Từ Châu, hơn tám mươi máy bắn đá lập tức bắn ầm ầm về phía tay nàng chỉ.

Đá bay tới đầy trời, từng khối từng khối đá nặng mấy chục cân nện lên tường thành thành Từ Châu, khói bụi bay mù mịt, mảnh đá văng khắp nơi. Thành Từ Châu cổ kính phảng phất như bị một cự thú húc vào, cả mặt đất đều chấn động từng cơn. May nhờ thành Từ Châu là thành cổ nổi tiếng, tường thành cao dày, nếu không quả đúng là chống đỡ không được bao lâu.

Nhìn Tào quân uy thế như thế, mọi người trong thành Từ Châu đều hơi thiếu tự tin. Đào Khiêm nói với Tôn Vũ: - Tôn tướng quân, mấy "Hồi Hồi pháo" ngươi tạo tối hôm qua rốt cuộc có hữu dụng không? Phích Lịch xa của Tào quân là có võ tướng kỹ chỉ huy đó.

Lần này ngay cả Công Tôn Việt cũng hơi không nắm chắc, nàng nhịn không được mà kéo cánh tay Tôn Vũ nói: - Tầm Chân, ta chưa từng thấy ngươi sống bằng nghề mộc đó, ngươi có thể đối phó võ tướng kỹ của người ta không vậy? Nếu không được, chúng ta mở cửa bắc ra chạy trốn đi.

Tôn Vũ ra hiệu an tâm với người nhà mình cùng chúng tướng Từ Châu, có điều một cái ra hiệu đơn giản hiển nhiên không cách nào làm cho các nàng an tâm, Tôn Vũ cũng bất đắc dĩ, thở dài dặn NM01 một câu. Chỉ thấy ánh lam nhạt trên người Tôn Vũ chợt lóe, trên đỉnh đầu vọt lên hai chữ to màu lam - "Phích Lịch", giống chữ của Lưu Diệp như đúc, chỉ là màu nhạt hơn nhiều.

Tôn Vũ kiên trì nói dối: - Chiêu này của Lưu Diệp ta cũng biết, mọi người cứ yên tâm.

Đổ mồ hôi, lần này tất cả mọi người bị hắn dọa sợ hết hồn, - Tôn Tầm Chân ngươi thật đúng là đa tài đa nghệ, ngay cả chiêu thức kỳ quái "Phích Lịch" này cũng biết? Vậy ngươi sao còn không mau chỉ huy máy bắn đá bắn đi chứ?

Tôn Vũ kiên trì nói: - "Phích Lịch " của ta hơi khác của Lưu Diệp, nàng có thể trực tiếp chỉ huy Phích Lịch xa, ta lại chỉ có thể đi điều khiển từng chiếc nhắm bắn ... ặc ... tóm lại ta kém hơn một chút, nhưng hơn ở việc quân địch không biết rõ tình hình, dù sao chúng ta có thể thử ám toán nàng một lần.

Sau khi nói xong, Tôn Vũ thu lại Phích Lịch giả, đi tới cạnh một máy bắn đá, để NM01 tính hướng gió, lực cản không khí, đường vòng cung ... điều chỉnh sẵn một đống lớn số liệu, để máy bắn đá này tập trung nhắm vào một máy bắn đá của Tào quân. Sau đó hắn gọi một binh sĩ tới dặn: - Tí nữa ta nói bắn, ngươi cứ thả cơ quan.

Khổ cực mà dạo qua một vòng, Tôn Vũ đều điều chỉnh xong năm mươi cỗ máy bắn đá, chia ra nhắm vào năm mươi máy bắn đá của Tào quân, lúc này mọi sự đều đã chuẩn bị xong, chỉ chờ hắn hạ lệnh bắn.

Lúc này dưới oanh kích liên tục của Tào quân ở tường thành phía tây, tổn thương đã không còn nhỏ, có không ít gạch đá trên tường thành bị bắn nát, một mảng lớn tường thành trở nên lồi lõm, binh sĩ trên tường thành đã sớm sợ tới mức chạy vào trong thành.

Tôn Vũ nhân lúc máy bắn đá của Lưu Diệp đang nhét vào để bắn, đánh bạo đi lên tường thành, lớn tiếng cười nói với Tào quân ngoài thành: - Đừng tưởng rằng chỉ có các người có "Phích Lịch", Tôn Vũ ta cũng biết.

Tào quân ở ngoài thành giễu cợt một hồi, loly đại kích Điển Vi hùng hổ quát: - Bớt gạt người đi, mấy ngày hôm trước ngươi liên tục lừa bọn ta rất nhiều lần, bọn ta không bao giờ tin ngươi nữa.

- A a, vậy đành để các người mở mắt một phen đi Tôn Vũ cười dài một tiếng, trên người nhấp nhoáng một luồng sáng lam, trên đỉnh đầu vọt ra hai chữ lớn "Phích Lịch" khiến Tào quân ngoài thành đều kinh hãi.

Mắt mèo đứng ở trên đỉnh bồng xa, tò mò nhìn chữ trên đỉnh đầu Tôn Vũ, nàng thật sự có điểm nôn nóng, gọi binh sĩ cùng truyền lời: .- Tôn Tầm Chân, ta biết ngươi lắm trò, nhưng ... ngươi muốn dùng "Phích Lịch", dù sao cũng phải có Phích Lịch xa đã chứ, xe cũng không có, cho dù ngươi có võ tướng kỹ thì sao? Ta cũng không bảo Lưu Diệp dạy ngươi chế tạo Phích Lịch xa như thế nào.

Tôn Vũ cười to ha ha ha ha một tiếng: - Ai nói ta không có Phích Lịch xa? Bây giờ để các người chứng kiến thử.



- Bắn.

- Bắn.

Mệnh lệnh của Tôn Vũ truyền vào trong thành giống như tiếng vọng, lính liên lạc hết người này tới người khác hét lớn: - Bắn.

Theo từng tiếng "Bắn" vang lên, năm mươi cỗ xe bắn đá trong Từ Châu, đồng thời phát ra tiếng "Két", bọn binh sĩ kéo cơ quan xuống, năm mươi máy bắn đá cùng bật cánh tay lớn lên, ném một tảng đá lớn ra ngoài không trung.

Khụ khụ, "Phích Lịch" của ta mặc dù không thể khống chế trực tiếp máy bắn đá, nhưng mỗi một máy bắn đá của ta kết hợp với một binh sĩ, hừ hừ, tiếng chỉ huy này giống võ tướng kỹ, ha ha ha, trong lòng Tôn Vũ đầy đắc ý.

Năm mươi khối đá lớn xẹt qua trời cao, bắn về phía máy bắn đá do Lưu Diệp chỉ huy.

- Không ổn Điển Vi vẫn đứng bên cạnh Lưu Diệp làm hộ vệ quát to một tiếng, hai tay vác Lưu Diệp lên vai, vắt chân bỏ chạy. Chỉ thấy năm mươi khối đá lớn rơi thẳng xuống, không chút sai lệch, nện đúng vào năm mươi cỗ Phích Lịch xa của Tào quân.

Tiếng "Răng rắc" vang lên liên miên không ngớt, cái tên Phích Lịch xa mặc dù nghe thì rất phong cách, nhưng thật ra chỉ là một cái khung do gỗ dựng thành mà thôi, hơn mấy chục cân đá từ trên trời giáng xuống vừa đập nhẹ, Phích Lịch xe đã vỡ tan tành. Chỉ thấy mảnh đá cùng gỗ vụn bay lả tả khắp nơi ở trong tràng, bọn binh sĩ Tào quân phụ trách khống chế Phích Lịch xa sợ hãi kêu lên một tiếng, đều nhào xuống đất, sợ bị đá vụn với gỗ vụn gây thương tích.

Đợi đến khi bụi mù tản đi, mọi người nhìn kỹ thấy trận máy bắn đá của Tào quân đã vô cùng thê thảm, bị máy bắn đá của Tôn Vũ bắn đến thất linh bát lạc, quân lính tan rã, tám mươi máy bắn đá chỉ còn lại có ba mươi chiếc, đây là vì máy bắn đá của Tôn Vũ có mấy cái bắn sai, nếu không tổn thất còn lớn hơn.

Oa, quân coi giữ thành Từ Châu phát ra tiếng hoan hô cực lớn.

- Tôn Tầm Chân uy vũ.

- Tôn tướng quân là nhất.

- Tôn tướng quân thật giỏi.

- Tầm Chân, ta yêu ngươi chết mất Công Tôn Việt ôm lấy Tôn Vũ, hôn cái chụt lên mặt hắn.

- Đồ khốn Tôn Tầm Chân, ngươi Ở trên đỉnh bồng xa phía tây ngoài thành Từ Châu, mắt mèo giận đến nhảy tới nhảy lui, nàng giẫm đỉnh bồng ra một lỗ thủng: - Rốt cuộc ngươi giấu bao nhiêu võ tướng kỹ chưa dùng tới? Ta phải bắt ngươi lại, cởi trần như nhộng ... sau đó ... hừ hừ ... tìm hiểu kỹ ngươi từ trong ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook