Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa

Chương 129: Ta chính là Tôn Tầm Chân

32++

05/03/2014

Đến giữa trưa, viện quân từ Duyện châu đã tới. Thì ra Tào Tung phái cháu trai đi đến Duyện châu cầu viện tại nửa đường gặp được binh lính do Tào Tháo phái tới tiếp ứng. Lãnh binh chính là thái thú Thái Sơn Ứng Thiệu. Ứng Thiệu kỳ thực là quan văn, bác học đa tài, võ tướng kỹ là "Sáng tác". Công năng của võ tướng kỹ này là viết sách lập truyện, tạo kinh sử. Nàng cũng không phải nhân tài ở phương diện chiến đấu.

Tại nửa đường thượng nghe nói Tào gia bị tập kích, Tào Đức tử, gia quyến chết hơn phân nửa. Ứng Thiệu hoảng sợ vội vàng mang theo binh mã Thái Sơn đuổi tới. Đến chùa hai bên chào hỏi nhau, Ứng Thiệu liền phái binh sĩ phụ trách đánh xe, đưa đám xe ngựa đủ mọi màu sắc kia chuẩn bị đi về Duyện châu.

Tào Tung lần thứ hai mời "Lý Nam" đi duyện châu, nói là gọi Tào Tháo đáp tạ hắn, lại nói một đống cái gì tiến cử hiền tài đại quan. Chẳng qua Tôn Vũ vẫn kiên trì không chịu nhận. Dù sao chính mình có nhuyễn muội tử làm hậu trường, nhuyễn muội tử đối với hắn tốt vô cùng, bây giờ cũng không phải lúc đi ăn máng khác.

Trước lúc đi, Tào Tung nắm tay Tôn Vũ nói: "Ân công, người đưa Mi Phương về Từ Châu sau có ý muốn đi nơi nào?"

"À, dự định trở về quê nhà Hà Bắc." Tôn Vũ thuận miệng nói bậy.

Tào Tung gật đầu, vỗ vai hắn nói: "Sớm đi là tốt... Từ châu... Không thể ở lâu." Bà nói xong câu đó, trong mắt bắn vẻ cừu hận sâu sắc, lãnh đạm nói: "Đào Khiêm ngu xuẩn, lại dám dung túng bộ hạ tới giết cả nhà ta. Chờ ta về Duyện châu sẽ gọi nữ nhi cho Đào Khiêm biết tay."

Đổ mồ hôi! Lẽ nào kế tiếp chính là cố sự Tào Tháo đánh Từ Châu hay sao? Tôn Vũ trong lòng khẽ động. Thế giới này thật thú vị, có rất nhiều thứ không giống với tam quốc trong thế giới kia của mình, nhưng toàn bộ quỹ tích phát triển lại có rất chỗ nhiều tương tự. Thực sự là mọi con đường đều dẫn đến thành Rome!

"Tào lão phu nhân, chuyện này cũng không phải Đào Khiêm cố ý. Người hãy suy nghĩ lại đi!" Tôn Vũ thuận miệng khuyên một câu. Chỉ là hắn cũng biết khuyên bảo như vậy không có ích gì. Người Tào gia nếu không báo thù này thì thực sự là chuyện quỷ dị rồi!

Quả nhiên, Tào lão thái quân tuy trong miệng ngại trước mặt "Ân công" đáp ứng không đánh Từ Châu, nhưng tròng mắt bà xoay chuyển rất nhanh, lời đầu môi cơ bản chẳng có ý nghĩa gì cả. Sau khi cáo biệt Tôn Vũ, Tào Tung theo quân đội Ứng Thiệu về Duyện châu.

Tôn Vũ cưỡi ngựa trắng, để Mi Phương ngồi phía sau, cũng chậm rãi đánh ngựa trở về Từ châu.

Làm vật cưỡi của Tôn Vũ thực sự là mệnh khổ. Tôn Vũ vỗ nhẹ đầu con ngựa, nhẹ giọng than thở: "Bình thường đều phải chở hai người, thực là khổ ngươi rồi. Trở về ta cho ngươi ăn thứ cỏ khô tốt nhất."

Một đôi cánh tay ngọc ngà đột nhiên theo phía sau vươn ra, ôm lấy thắt lưng Tôn Vũ. Mi Phương đẩy ngũ thạch đại cung cảu TÔn Vũ sang một bên, ngả người tựa vào lưng hắn. Hai trái đào căng mọng lám Tôn Vũ thiếu chút nữa phun máu mũi ra.

"Trời ơi, cô làm cái gì vậy?" Tôn Vũ vội la lên: "Ăn đậu hủ của ta sao?"

"Lưng huynh rất rộng, cảm giác thật an toàn. Để ta tựa một lát đi." Mi Phương nhu nhược vô lực nói.

Nhìn mái tóc dài ngắn không đều của nàng, Tôn Vũ mềm lòng lại. Được rồi, cứ kệ nàng đi. Vì tiết kiệm sức ngựa, Tôn Vũ mặc kệ con ngựa trắng từ từ đi tới.

Mi Phương đột nhiên lại mở miệng nói: "Muội phu, dẫn ta đi đi! Ta không muốn trở về Từ châu."



Hừ, ta cũng không phải bệnh tâm thần, không có việc gì tự nhiên nhặt mèo hoang chó hoang về. Tôn Vũ thầm nghĩ trong lòng, ngoài miệng lại nói: "Vì sao không muốn về Từ châu?"

Mi Phương hạ thấp giọng nói: "Vừa nghĩ đến Trương Khải, ta cảm giác được toàn bộ Từ Châu đều giống ả coi ta như vậy... Kỳ thực ta chính mình cũng biết, không ai ở Từ châu thích ta. Ta chính là nữ nhân ngang ngược hư hỏng, toàn bộ bọn họ hận không thể giết ta đi? Chỉ là ngại mặt mũi tỷ tỷ ta, mọ người mới không dám động đế ta. Ta muốn một lần nữa làm người, làm một người tốt, cho nên phải phải rời Từ châu..."

Hừm, cô cũng không phải ngốc nghếch lắm, còn biết chuyện này này. Tôn Vũ thở dài, sớm biết hôm nay như vậy sao còn làm nhưng chuyện kia. Hơn nữa ta cũng không phải người nhặt loạn mèo hoang chó hoang, vì vậy cứng rắn nói: "Nếu như cô đi rồi, tỷ tỷ Mi Trúc của cô chỉ còn một mình. Ta không thể mang cô đi."

"Dẫn ta đi đi!"

"Không dẫn!"

"Huynh không mang theo ta đi, ta liền nói cho mọi người Từ Châu huynh phi lễ ta!" Mi Phương bắt đầu chơi xấu.

"Trời ạ, cô không phải muốn làm người tốt hay sao? Thế nào vừa mở miệng lại nói mấy lời đáng ghét này vậy?" Tôn Vũ đổ mồ hôi.

Mi Phương trong lòng cả kinh. Quả nhiên giang sơn dễ đổi, đánh chết cái nết không chừa, lời này cơ hồ là không cần phải nghĩ liền buột miệng nói ra. Cem ra muốn làm người tốt thực sự rất khó. Nàng cúi đầu than thở: "Ta sai rồi! Ôi, huynh dứt khoát giết chết ta đi. Có lẽ đời này ta không thể trở thành người tốt."

Ặc, lời này nặng quá rồi. Tôn Vũ đưa tay qua nhẹ nhẹ vỗ vào lưng Mi Phương, nói: "Ta sẽ không giết cô. Làm người tốt không khó, chỉ cần cô có tâm trí này nhất định có thể làm được."

Con ngựa trắng lại đi một đoạn, chỉ thấy đường trước bụi mù vunbg lên. Từ Hoảng mặc váy trắng, cầm đại phủ, cưỡi đại mã chạy ở phía trước. Phía sau nàng mặt là đại đội binh mã Từ châu. Sợ phải đến năm nghìn người, lĩnh quân đích thị là Thiên tướng quân Tào Báo, đô úy Tôn quan. Giữa năm nghìn binh mã còn có mấy chiếc xe ngựa, ngồi trên chiếc xe dẫn đầu là thái thú Từ châu Đào Khiêm. Xem ra chuyện lần này rắc rối to rồi, ngay cả Đào Khiêm đều nhịn không được tự mình chạy lại đây xem.

Trông thấy Tôn Vũ, binh mã Từ châu mau chóng xông tới. Đào Khiêm khẩn trương hỏi thăm: "Sơ Kỳ tiên sinh, Tào gia như thế nào rồi?"

Tôn Vũ thở dài, kể tỉ mỉ sự tình Ứng Thiệu tiếp người Tào gia đi một phen.

Nghe Tôn Vũ nói, Đào Khiêm kinh hãi. Qua lúc lâu mới rũ đầu xuống, phiền muộn mà nói: "Chuyện này phiền phức rồi! Nếu là quân Từ châu chúng ta tới trước, hộ vệ Tào gia còn có cơ hội lấy công chuộc tội. Nếu là Tào gia được Ứng Thiệu tiếp đi, ta ngay cả cơ hội giải thích cũng không có... Tào Tháo người này không chịu thiệt, người nhà của nàng bởi vì ta quản bộ hạ không nghiêm mà chết, nhất định sẽ tìm tới cửa trả thù... Thủ hạ Tào Tháo người tài ba vô số, Từ Châu làm sao có thể địch lại?"

Tào Báo Tôn Quan ở phía sau hai mặt nhìn nhau, sự tình lần này thật đúng là khó thu thập rồi.

Lúc này từ trong một chiếc xe ngựa lại có mấy người chạy ra. Thì ra là Mi Trúc cùng Mi Trinh cũng tới rồi. Trông thấy Tôn Vũ và Mi Phương không sao, hai người đều vui mừng, vội vàng đưa Mi Phương lên xe. Ba tỷ muội ôm nhau khóc nức nở nửa ngày, cũng không biết đang nói chuyện gì. Tôn Vũ cưỡi ngữa đi bên ngoài xe, mơ hồ nghe thấy Mi Phương xin lỗi Mi Trinh, sau đó ba tỷ muội lại khóc lóc một phen.

Quân dân Từ Châu hoảng sợ. Người nào cũng biết rõ thế lực Tào Tháo hiện tại rất lớn, đắc tội Tào Tháo không có chuyện gì tốt lành. Đào Khiêm tận mắt thấy Tào Tháo giao chiến với Trương Liêu tại Hổ Lao quan, sức chiến đấu của Thị huyết la lỵ Hạ Hầu Đôn không phải tầm thường. Huống hồ thủ hạ Tào Tháo còn có rất nhiều lương tướng, nghe nói gần đây còn chiêu nạp một nhóm quân sư, so với trận Hổ Lao quan còn mạnh hơn nhiều.

Chúng quân yên lặng chạy tới cổ tự. Thi thể còn chưa thiêu xong, mùi khét vẫn còn lãng đãng trong không khí. Lần này chứng thực Tôn Vũ nói không giả, Đào Khiêm suýt nữa hôn mê bất tỉnh.



Sau khi trấn an tăng nhân trong chùa, Đào Khiêm vội vàng suất quân về Từ Châu. Bà biết rõ lửa giận của Tào Tháo sắp lan tới, mau chóng chiêu mộ quân đội, huấn luyện sĩ tốt, chuẩn bị trận địa sẵn sang nghênh đón quân địch.

Trên đường về Từ châu, Đào Khiêm phái người mời Tôn Vũ qua nói chuyện. Bà hỏi: "Sơ Kỳ tiên sinh, nghe lời hộ về Từ Hoảng của ngài nói, hai người vào chùa giết Trương Khải cứu hơn nửa người nhà Tào gia có phải không? Thật không biết ngài như thế nào làm được vậy? Ta nhớ võ tướng kỹ của tiên sinh là 'Thần toán', chỉ là một võ tướng kỹ của quan văn mà."

Tôn Vũ mỉm cười, nghĩ thầm: vốn không muốn bộc lộ võ tướng kỹ chiến đấu của mình, nhưng găm hàng trong người gạt người khác cũng không có đạo lý.

Kim quang trên thân hắn chợt lóe, hau chữ “Thương vương” nhảy lên đỉnh đầu. Binh lính Từ châu sợ hãi thối lui vài bước.

"Oa!" Chúng quân đồng thời kinh hô lên: "Võ tướng kỹ đỉnh cấp kim sắc."

Tuy rằng võ tướng kỹ trước Hổ Lao quan bay loạn đủ mọi màu sắc, thậm chí bảo thạch sắc của Lữ Bố đều hiện ra nhưng đó là bởi vì mười tám lộ chư hầu tụ tập đầy đủ, thiên hạ anh hùng đều ở Hổ Lao quan. Nếu chỉ xem một phương chư hầu mà nói, võ tướng đỉnh cấp kim sắc đều là của hiếm, không dễ dàng nhìn thấy như vậy. Binh lính Từ châu ngoại trừ tinh binh đi tham dự trận chiến Hổ Lao quan còn tuyệt đại đa số chưa từng thấy qua võ tướng đỉnh cấp kim sắc. Lúc này được mở rộng tầm mắt rồi, từ đáy lòng họ phát ra âm thanh tán thán.

Đào Khiêm ngắm nhìn hai từ "Thương vương" trên đầu Tôn Vũ, thở dài một tiếng: "Sơ Kỳ tiên sinh thực sự là đa tài. Một thân võ tướng kỹ đổi tới đổi lui làm ta nhớ tới một người — Tôn Vũ Tôn Tầm Chân của Công Tôn gia!"

Ặc! Tôn Vũ liền đưa tay tháo chòm râu ngụy trang xuống, xấu hổ cười nói: "Đào đại nhân chớ trách móc, tiểu tử chính là Tôn Vũ, ngụy trang thành Lý nNam Lý Sơ Kỳ thật sự là có chuyện bất đắc dĩ. Lúc này chuyện ta muốn làm cũng đã xong, có thể bày ra thân phận mình rồi."

Lần này Đào Khiêm thực sự kinh ngạc. Bà chỉ tay tới, a a kêu hai tiếng, hô lên: "Thì ra là ngươi, quả thật là ngươi! Ôi chao, cũng chỉ có thể là ngươi, ta thế nào không có sớm nghĩ đến chứ." Bà cũng không quen thuộc với Tôn Vũ. Trận Hổ Lao quan nhìn thấy Tôn Vũ mặc giáp trụ, trên đầu đội mũ giáp, chỉ có thể nhìn thoáng qua khuôn mặt. Trước đó vài ngày Tôn Vũ còn đeo râu giả nên Đào Khiêm căn bản không thể nhận ra. Lúc này Tôn Vũ tự tỏ thân phận, Đào Khiêm mới bừng tỉnh đại ngộ.

Tôn Vũ chứng tỏthân phận, binh mã Từ châu cũng cả kinh. Tào Báo ở trên ngựa vái chào Tôn Vũ: "Thì ra là Tôn Tầm Chân tiên sinh, thảo nào kỳ tài như thế ! Mạt tướng cũng có mặt ở Hổ Lao quan, tận mắt thấy võ tướng kỹ của Tôn Tầm Chân tướng quân giống như trăm hoa đua nở, thực sự làm mạt tướng ước ao không thôi."

Binh sĩ ở bên cạnh cũng hào hứng bàn tán: "Oa, người kia chính là Tôn Tầm Chân à! Ta đã nghe huynh đệ Dương Phong nói tới hắn. Cái gì? Ngươi không biết Dương Phong, ngươi có ngốc không? Dương Phong là tiêu đội trưởng trong tinh binh Đan Dương, đã tham gia chiến trường Hổ Lao quan."

"Dương phong nói qua Tôn Tầm Chân biết vài loại võ tướng kỹ, sử dụng vô cùng biến ảo đa dạng, lợi hại vô cùng. Là thiên hạ đệ nhất nam nhân đó."

"Nam nhân thế nào lại học được võ tướng kỹ?"

"Ta nào biết được, nói chung hắn là thiên hạ đệ nhất nam nhân chuẩn không sai."

"Nhìn xem, ngày hôm qua người ta còn ở trong thành Từ Châu biểu diễn qua 'Thần toán', ngay cả đại tỷ Mi gia cũng bị đánh bại rồi."

Binh lính Từ châu đều lộ vẻ sùng bái cuồng nhiệt trên mặt! Quả là bậc trượng phu! Một nam nhân thật cường đại!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook