Chương 44
Ú Nu Tiểu Muội
29/08/2024
Chuyện Triệu Thiên Minh bình phục đã sớm truyền ra khắp kinh thành, vị tướng quân uy vũ trong truyền thuyết đã thật sự trở về, dù sớm hay muộn cũng sẽ truyền đến tai lão hoàng đế. Liệu sự từ trước, cho nên khi nhận được khẩu dụ truyền vào cung của Lữ Đồng Hiên, Triệu Thiên Minh không chút bận tâm, sau khi khoác lên quân phục đại tướng quân, y nhàn nhã ngồi trên xe ngựa, theo hướng hoàng cung mà xuất phát.
Đến nơi, Triệu Thiên Minh chỉnh trang lại bản thân đôi chút rồi mới bước xuống xe ngựa. Ngước mắt nhìn con đường hoa lệ phía trước, nhãn cầu y dãn uy ra, ẩn chứa hàn ý không dễ dàng nhận biết, nhưng rất nhanh đã được giấu đi. Tức thì, Triệu Thiên Minh không nói không rằng, dùng tay chưởng mạnh vào bụng mình, máu trong cơ thể lập tức phun ra ngoài.
Thân thể Triệu Thiên Minh đổ xuống, rất lâu sau y mới chậm rãi đứng lên, vươn tay lau sạch vết máu ở khóe miệng, gương mặt y lúc này trắng bệch, nhìn qua không khác gì một người đang mắc bệnh nặng. Triệu Thiên Minh cố trụ vững thân thể, từng bước lết về phía đại điện, cả người lung lay y như rằng chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể làm y ngã xuống.
Cung điện nguy nga tráng lệ, lấy sắc kim làm màu chủ đạo, óng a óng ánh chói lọi, nơi này như được đúc ra từ vàng nguyên chất, vừa sang trọng lại không kém phần uy nghiêm. Quần thần xếp thành hai hàng, phía bên trái là các quan văn, bên phải là các quan võ, vị trí đứng đầu quan võ vốn là của Triệu Thiên Minh, nhưng từ lâu đã được thay thế bởi thống lĩnh thị vệ Ung Thạch, người từng là phó tướng của y.
Bốn mắt chạm nhau, Ung Thạch nhìn về phía nam nhân khí phách ngày xưa, hiện tại chỉ là một con gà bệnh không chút huyết sắc, nói thế nào cũng khiến ông thật hoài niệm. Năm đó Ung Thạch chỉ là một tiểu binh trong quân doanh, may mắn trong một trận chiến với địch ông vì không màn nguy hiểm, quyết tâm bảo vệ tiền tướng quân – cha ruột của Triệu Thiên Minh, từ đó được đối phương trọng dụng, trở thành cánh tay đắc lực bên người.
Nửa đời nỗ lực phấn đấu, chỉ mong một ngày công thành danh toại, nhưng tất cả đều bị phụ thân Triệu Thiên Minh hủy hoại. Đáng nhẽ, chức đại tướng quân Hồng Hiên quốc phải thuộc về ông, chứ không phải là tên oắt con mặt búng ra sữa này, nhưng biết làm sao được, trước khi chết cha của y đã nhờ ông chăm sóc cho hài tử mình.
Sau cùng, sự việc đau lòng ba năm trước cũng đã diễn ra, không cách nào thay đổi được.
Triệu Thiên Minh lập tức né đi, lướt qua Ung Thạch, đến giữa đại điện y quỳ xuống, hành lễ với vị quân chủ đang ngồi chễm chệ phía trên long ỷ: “Thần... Triệu Thiên Minh... xin tham kiến bệ hạ, ngô hoàng vạn tuế... vạn vạn tuế!”
Lời nói Triệu Thiên Minh không liền mạch mà bị đứt quãng từng khúc, khó khăn lắm mới nói xong một câu trọn vẹn, y cúi đầu nhìn tấm thảm màu đỏ dưới gối, hai vai run run như đang sợ hãi điều gì.
Lữ Tông hoàng đế oai nghiêm ngồi trên ghế, long nhan lạnh nhạt diện vô biểu tình làm người không rét mà run, lão không hề có ý định lên tiếng cho người bên dưới miễn lễ, một bộ xem ngươi sẽ chịu đựng được tới bao giờ?
Không khí trong điện ngày càng trầm lắng, thứ âm thanh còn sót lại chỉ là hơi thở của những người xung quanh, thấy bệ hạ sắc mặt “trì” xuống, bọn họ cũng chẳng dám lộ ra biểu cảm khác thường.
Chẳng biết qua bao lâu, Lữ Đồng Hiên mới lạnh lùng nói: “Trẫm nghe được rằng, Triệu Minh tướng quân đã hồi phục khá lâu, chẳng biết vì lý do gì không đích thân diện kiến mà phải đợi trẫm triệu hồi vào cung. Hay là... Triệu tướng quân đang trách trẫm chuyện ba năm về trước, đã sớm không thèm để trẫm vào mắt?”
Tới rồi! Đám quần thần hai bên không khỏi hô lên một tiếng trong lòng, bệ hạ đây là muốn làm khó dễ người kia rồi, ít nhiều lời đồn hoàng đế nghi kỵ binh mã trong tay Triệu tướng quân vẫn bị truyền ra ngoài, dẫu không muốn thừa nhận, nhưng là bậc đế vương ai lại muốn trọng dụng một kẻ trong tay nắm sẵn binh quyền cả nước chứ!
Triệu Thiên Minh gượng ngẩng đầu, cả người trông qua vô cùng yếu ớt, y lấp bấp giải thích: “Bệ hạ tha mạng, thần thần... khụ khụ khụ!”
Cơn ho bất chợt tuôn trào, y điên cuồng khắc chế nhưng vẫn không làm cách nào hạ bớt được, sau cùng Triệu Thiên Minh bất ngờ phun ra một ngụm máu tươi.
Cả cung điện lạnh ngắt như tờ, chìm vào biển lặng. Hoàng đế sâu xa nhìn người bên dưới, trong mắt ẩn nhẫn nghi ngờ.
Gần chiều tối Triệu Thiên Minh mới ra khỏi cung, ngay lúc y chuẩn bị leo lên xe ngựa, phía xa bỗng truyền tới một giọng nói quen thuộc: “A Minh, lâu lắm không gặp, ngươi vẫn khỏe chứ?”
Triệu Thiên Minh quay đầu nhìn người kia, sau đó bật cười: “Ngươi nhìn ta của hiện tại chẳng phải có được đáp án rồi sao?”
“... Đối phương có chút kinh ngạc: “A Minh, lúc trước ngươi chưa từng nói chuyện kiểu này, thật sự thay đổi rất nhiều.
Nhìn người nọ ngồi trên xe lăn, cả người gầy gò không chút sức sống, sau cùng Triệu Thiên Minh vẫn không nỡ nói lời cay nghiệt, quay lưng muốn bỏ đi, ai dè góc áo đã bị người nhanh chóng giữ lấy.
“A Minh!”
“Dữ Toàn, đủ rồi đó.” Y khẽ quát: “Đừng bắt ta phải hận ngươi!”
Lữ Dữ Toàn ngồi xe lăn, trên người chỉ mặc một bộ quần áo mỏng manh rộng thùng thình, để lộ thân thể gầy guộc của mình, hắn ngước đôi mắt đỏ oe nhìn y, lệ lăn dài trên má: “A Minh, chúng ta có thể quay về được không? Giống như lúc trước..”
Triệu Thiên Minh rút lại tay áo, lạnh lùng quay đi, chỉ bỏ lại hai từ: “Muộn rồi.”
Đến nơi, Triệu Thiên Minh chỉnh trang lại bản thân đôi chút rồi mới bước xuống xe ngựa. Ngước mắt nhìn con đường hoa lệ phía trước, nhãn cầu y dãn uy ra, ẩn chứa hàn ý không dễ dàng nhận biết, nhưng rất nhanh đã được giấu đi. Tức thì, Triệu Thiên Minh không nói không rằng, dùng tay chưởng mạnh vào bụng mình, máu trong cơ thể lập tức phun ra ngoài.
Thân thể Triệu Thiên Minh đổ xuống, rất lâu sau y mới chậm rãi đứng lên, vươn tay lau sạch vết máu ở khóe miệng, gương mặt y lúc này trắng bệch, nhìn qua không khác gì một người đang mắc bệnh nặng. Triệu Thiên Minh cố trụ vững thân thể, từng bước lết về phía đại điện, cả người lung lay y như rằng chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể làm y ngã xuống.
Cung điện nguy nga tráng lệ, lấy sắc kim làm màu chủ đạo, óng a óng ánh chói lọi, nơi này như được đúc ra từ vàng nguyên chất, vừa sang trọng lại không kém phần uy nghiêm. Quần thần xếp thành hai hàng, phía bên trái là các quan văn, bên phải là các quan võ, vị trí đứng đầu quan võ vốn là của Triệu Thiên Minh, nhưng từ lâu đã được thay thế bởi thống lĩnh thị vệ Ung Thạch, người từng là phó tướng của y.
Bốn mắt chạm nhau, Ung Thạch nhìn về phía nam nhân khí phách ngày xưa, hiện tại chỉ là một con gà bệnh không chút huyết sắc, nói thế nào cũng khiến ông thật hoài niệm. Năm đó Ung Thạch chỉ là một tiểu binh trong quân doanh, may mắn trong một trận chiến với địch ông vì không màn nguy hiểm, quyết tâm bảo vệ tiền tướng quân – cha ruột của Triệu Thiên Minh, từ đó được đối phương trọng dụng, trở thành cánh tay đắc lực bên người.
Nửa đời nỗ lực phấn đấu, chỉ mong một ngày công thành danh toại, nhưng tất cả đều bị phụ thân Triệu Thiên Minh hủy hoại. Đáng nhẽ, chức đại tướng quân Hồng Hiên quốc phải thuộc về ông, chứ không phải là tên oắt con mặt búng ra sữa này, nhưng biết làm sao được, trước khi chết cha của y đã nhờ ông chăm sóc cho hài tử mình.
Sau cùng, sự việc đau lòng ba năm trước cũng đã diễn ra, không cách nào thay đổi được.
Triệu Thiên Minh lập tức né đi, lướt qua Ung Thạch, đến giữa đại điện y quỳ xuống, hành lễ với vị quân chủ đang ngồi chễm chệ phía trên long ỷ: “Thần... Triệu Thiên Minh... xin tham kiến bệ hạ, ngô hoàng vạn tuế... vạn vạn tuế!”
Lời nói Triệu Thiên Minh không liền mạch mà bị đứt quãng từng khúc, khó khăn lắm mới nói xong một câu trọn vẹn, y cúi đầu nhìn tấm thảm màu đỏ dưới gối, hai vai run run như đang sợ hãi điều gì.
Lữ Tông hoàng đế oai nghiêm ngồi trên ghế, long nhan lạnh nhạt diện vô biểu tình làm người không rét mà run, lão không hề có ý định lên tiếng cho người bên dưới miễn lễ, một bộ xem ngươi sẽ chịu đựng được tới bao giờ?
Không khí trong điện ngày càng trầm lắng, thứ âm thanh còn sót lại chỉ là hơi thở của những người xung quanh, thấy bệ hạ sắc mặt “trì” xuống, bọn họ cũng chẳng dám lộ ra biểu cảm khác thường.
Chẳng biết qua bao lâu, Lữ Đồng Hiên mới lạnh lùng nói: “Trẫm nghe được rằng, Triệu Minh tướng quân đã hồi phục khá lâu, chẳng biết vì lý do gì không đích thân diện kiến mà phải đợi trẫm triệu hồi vào cung. Hay là... Triệu tướng quân đang trách trẫm chuyện ba năm về trước, đã sớm không thèm để trẫm vào mắt?”
Tới rồi! Đám quần thần hai bên không khỏi hô lên một tiếng trong lòng, bệ hạ đây là muốn làm khó dễ người kia rồi, ít nhiều lời đồn hoàng đế nghi kỵ binh mã trong tay Triệu tướng quân vẫn bị truyền ra ngoài, dẫu không muốn thừa nhận, nhưng là bậc đế vương ai lại muốn trọng dụng một kẻ trong tay nắm sẵn binh quyền cả nước chứ!
Triệu Thiên Minh gượng ngẩng đầu, cả người trông qua vô cùng yếu ớt, y lấp bấp giải thích: “Bệ hạ tha mạng, thần thần... khụ khụ khụ!”
Cơn ho bất chợt tuôn trào, y điên cuồng khắc chế nhưng vẫn không làm cách nào hạ bớt được, sau cùng Triệu Thiên Minh bất ngờ phun ra một ngụm máu tươi.
Cả cung điện lạnh ngắt như tờ, chìm vào biển lặng. Hoàng đế sâu xa nhìn người bên dưới, trong mắt ẩn nhẫn nghi ngờ.
Gần chiều tối Triệu Thiên Minh mới ra khỏi cung, ngay lúc y chuẩn bị leo lên xe ngựa, phía xa bỗng truyền tới một giọng nói quen thuộc: “A Minh, lâu lắm không gặp, ngươi vẫn khỏe chứ?”
Triệu Thiên Minh quay đầu nhìn người kia, sau đó bật cười: “Ngươi nhìn ta của hiện tại chẳng phải có được đáp án rồi sao?”
“... Đối phương có chút kinh ngạc: “A Minh, lúc trước ngươi chưa từng nói chuyện kiểu này, thật sự thay đổi rất nhiều.
Nhìn người nọ ngồi trên xe lăn, cả người gầy gò không chút sức sống, sau cùng Triệu Thiên Minh vẫn không nỡ nói lời cay nghiệt, quay lưng muốn bỏ đi, ai dè góc áo đã bị người nhanh chóng giữ lấy.
“A Minh!”
“Dữ Toàn, đủ rồi đó.” Y khẽ quát: “Đừng bắt ta phải hận ngươi!”
Lữ Dữ Toàn ngồi xe lăn, trên người chỉ mặc một bộ quần áo mỏng manh rộng thùng thình, để lộ thân thể gầy guộc của mình, hắn ngước đôi mắt đỏ oe nhìn y, lệ lăn dài trên má: “A Minh, chúng ta có thể quay về được không? Giống như lúc trước..”
Triệu Thiên Minh rút lại tay áo, lạnh lùng quay đi, chỉ bỏ lại hai từ: “Muộn rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.