Chương 46
Ú Nu Tiểu Muội
07/09/2024
Những ngày kế tiếp, trên dưới phủ đều giữ thái độ trung lập, ngoài mặt chủ tử kêu gì làm nấy, thật ra sau lưng đám nha hoàn đầy tớ vẫn luyện huyện bàn luận không ngừng. Nhớ lại những tháng ngày yên bình lúc trước, bọn họ không khỏi hoài niệm, tuy khi đó Triệu Minh tướng quân vẫn chỉ là tên a ngốc, nhưng mối quan hệ giữa ngài ấy và phu nhân rất tốt. Hiện tại tướng quân phu nhân vẫn như ngày xưa nhiệt tình như lửa, trái lại Triệu đại nhân thì trở nên vô cùng lạnh nhạt, cả ngày chỉ biết treo lên gương mặt khó ở như đúc từ băng sơn ngàn năm, trên trán chỉ thiếu viết thêm vài chữ “chớ lại gần, kẻo ta cắn”.
Nếu có một ngày phu nhân bỏ rơi ngài ấy, bọn họ cũng chỉ có thể mắng hai chữ “đáng đời”, chẳng ai có đủ kiên nhẫn đuổi theo một thứ mà bản thân không biết kết quả cả. Đặc biệt, tính tình chủ tử từ lúc bình phục cho đến nay ngày càng xấu, luôn cáu gắt vô cớ, chẳng hạn như...
“Triệu Tinh, thức ăn đã nấu xong chưa?” Tiếng nói của Triệu Thiên Minh như có lực phát tán dọa cho hạ nhân trên dưới giật nẩy mình, đoán ra tâm tình y đang chuyển biến xấu, bọn họ liền thức thời ly khai, tránh cho họa rơi xuống đầu lúc nào không hay.
“Tới rồi, tới rồi đây!” Nghe ra bất mãn trong lời nói của chủ nhân, Triệu Tinh nhanh chóng cầm khay thức ăn chạy vội đến. Thấy sắc mặt y vì đói mà cáu gắt, hắn liền đoán ra đối phương là bị Tàn công tử chiều đến hỏng rồi, ngày trước ở trên hoang mạc chịu bao nhiêu cực khổ, có khi ba ngày liên tiếp phải uống nước thay cơm cũng chưa thấy y tỏ thái độ hách dịch kiểu này bao giờ.
Chẳng biết Triệu tướng quân lên cơn động kinh gì, sáng sớm đã bắt A Thạch nhà hắn ra sân luyện võ suốt tám canh giờ liền, ngay cả bữa sáng cũng chưa được ăn. Nhìn bảo bối của mình đang ngồi trên đất thở hổn hển, áo quần nhem nhuốc bẩn thỉu, không cần đoán cũng biết đã bị ác bá bóc lột đến mức độ nào: “A Thạch, ngươi có làm sao không?” (2)
Hắn đặt khay thức ăn lên bàn đá, vội vàng chạy đến đỡ lấy Lôi Thạch, còn tinh ý dùng khăn tay lau mặt cho người nọ, giọng nói đặc biệt quan tâm: “Có đói không? Ta có chuẩn bị màn thầu và cháo trắng cho ngươi đó.”
Lôi Thạch thản nhiên gật đầu, đuôi mắt hơi cong, dĩ nhiên tâm trạng hắn đang phi thường vui vẻ. Bình thường Lôi Thạch rất ít khi nói chuyện, có nói cũng chỉ là nghĩ trong tim, người đoán ra được suy nghĩ của hắn, ắt hẳn duy mỗi Triệu Tinh, lý do đơn giản bởi hai bọn họ đều là cô nhi, từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên.
Trông thấy một màn tình chàng ý chàng của cả hai, Triệu Thiên Minh không hiểu sao cảm thấy cổ họng mình có hơi “nghẹn”. Chẳng phải y bài xích chuyện tình yêu giữa nam nhân với nam nhân đâu, mà là trước đó so với một tên mãn phu như y, suốt ngày chỉ biết bầu bạn với ngựa, thì Triệu tiểu tử lại là một tên trăng hoa, ngày ngày trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện trái ôm phải ấp đại mỹ nhân, có bao giờ hắn thể hiện niềm yêu thích với đồng loại đâu a.
Chẳng lẽ trong thời gian y biến ngốc giữa hai tên này cũng xảy ra chuyện? Dẫu còn nghi ngờ chưa được thông tỏ, nhưng lúc này Triệu Thiên Minh đang rất đói bụng, so sánh cả hai, vẫn là cái bụng y quan trọng hơn. Khay đồ ăn đựng đầy món sơn hào hải vị, vậy mà y một chút cũng không muốn ăn, còn có loại xúc động chán ghét không rõ, nghĩ lại mới thấy từ lúc bình phục tới giờ, dường như y chưa được ăn ngon miệng ngày nào.
Có cảm giác rất muốn ăn mì...
“Oa, đồ ăn ngon thật nha!” Bất thình lình Triệu Phong Quảng từ đâu xuất hiện, mắt miệng mở to mà nhìn chằm chằm vào đồ ăn của y, nước miếng thiếu điều sắp rơi nữa thôi.
“Đệ thích thì ăn hết đi.” Triệu Thiên Minh hờ hững nói.
Dĩ nhiên hắn sẽ không từ chối: “Vậy đệ không khách sáo nữa, ăn đây.
...” Thấy đệ đệ ruột hì hục cấm đầu ăn như sắp chết đói tới nơi, nếu không phải hiểu rõ, Triệu Thiên Minh còn tưởng rằng trong phủ bạc đãi hắn lắm chứ. Cùng lúc, nội tâm y lại phát ra tiếng kêu đói inh ỏi của tên Tiểu Minh Ngốc, hết gào thét lại chuyển sang khóc lóc ăn vạ, hại y nhức hết cả đầu. Mấy bữa trước vì bị làm phiền y cũng đành chiều theo, nào ngờ cái tên ngốc đó không hề có liêm sỉ, được đà lấn tới, hết đòi ăn kẹo hồ lô, màn thầu, rồi tới bánh hoa quế,... Căn bản bao nhiêu cũng không đủ hết!
Chắc chắn là vì mấy hôm trước y làm Tàn Thư buồn, nên tên ngốc đó mới tìm tới để hành hạ đây mà, bây giờ y chỉ cần đi gặp người kia là được chứ gì? Nhắc mới nhớ, sao hôm nay không thấy bóng dáng Tàn Thư, mọi ngày người nọ đều lén la lén lút đứng từ xa nhìn y cơ mà, không phải bỏ cuộc rồi chứ!
Chẳng hiểu sao nghĩ như vậy khiến Triệu Thiên Minh có chút hụt hẫng, sắc mặt lập tức trở nên ủ dột. Triệu Phong Quảng từ đầu tới cuối đều luôn lắng lặng quan sát từng biến hóa trên khuôn mặt của huynh trưởng, biết thời cơ đã tới, liền lên tiếng khuyên nhủ: “Huynh tẩu là người vô cùng hiếm thấy, ngoại hình cũng hảo, tính tình khỏi phải nói là phi thường tốt, đệ chẳng hiểu vì sao ca ca lại không chịu cùng tẩu ấy ở chung một chỗ.”
“Đệ thì biết cái quái gì?” Triệu Thiên Minh dựng lông mày, trừng mắt với hắn: “Người Tàn Thư thích chẳng phải ta, mà là tên ngốc kia kìa, ngươi bảo ta phải làm thế thân của hắn hay sao hả?”
" "
Triệu Phong Quảng bị lý lẽ hùng hồn của huynh trưởng làm cho câm nín, nghe qua cũng thật có lý ha.
Đương lúc hắn sắp bị thao túng tâm lý tới nơi, Triệu Tinh đã nhanh mồm chen vào: “Nhưng Tiểu Minh Ngốc và ngài là một cơ mà.”
Triệu Thiên Minh lập tức quay đầu, Lôi Thạch sợ Triệu Tinh bị chủ tử giận cá chém thớt, đành tự mình đứng ra chắn cho đối phương, sắc mặt vẫn lạnh nhạt như cũ.
“Dạo này ca ca ăn cái gì cũng không ngon đúng không?” Hắn chớp chớp mắt, tỏ vẻ thần thần bí bí hỏi huynh trưởng.
“Thì, thì sao?” Triệu Thiên Minh có hơi chột dạ, sao đối phương biết được chuyện này.
Bí mật mà y xem là to lớn từ lâu đã bị hạ nhân trong phủ biết hết rồi, chỉ là không ai nói ra thôi. Nhận ra huynh trưởng nhà mình ngoài việc giết địch, thì tình trường còn ngốc hơn con lợn nữa, Triệu Phong Quảng tin chắc nếu hắn không nói ra huỵch toẹt, nam nhân này mười năm nữa cũng chả thông suốt nổi đâu: “Bởi vì huynh khi trước chỉ thích ăn mì.”
Triệu Thiên Minh: “”
Sao có thể, mì là món y ghét nhất từ nhỏ đó.
“Ngày nào cũng mì với mì, đệ nói thật tới bây giờ đệ vẫn còn sợ từ mì này đó.” Hắn chỉ nghĩ tới thôi đã nổi da gà rồi, sao ca ca có thể ăn trong thời gian dài mà không ngán được vậy nhỉ?
Đương lúc còn đang mơ hồ, bỗng một hương thơm quen thuộc bay tới xộc vào mũi y, Triệu Thiên Minh kinh ngạc nhìn về hướng mùi hương truyền đến, là thê tử trên danh nghĩa đang cầm theo một cái bát lớn, đi bên cạnh còn có Bạch Thanh Sương. Thứ mà y để ý nhất chính là thứ trong cái bát kia, không sai... là mì.
“Tướng công, ta làm món mì chàng thích nhất đó.” Trời vừa sáng Nguyễn Vũ Kỳ đã tranh thủ xuống bếp nấu đồ ăn ngon cho phu quân, thấy y vẫn giữ thái độ đanh thép không để tâm, nhưng ánh mắt lại không ngừng đảo tới lui, tròng mắt sáng rực như mắt mèo, dáng vẻ này hắn rất quen thuộc, y chang Tiểu Minh Ngốc khi thấy đồ ăn ngon.
Bước thứ nhất, thành công!
Nguyễn Vũ Kỳ cười mỉm, nét mặt vô cùng dịu dàng: “Chàng có muốn ăn không?”
Triệu Thiên Minh: “
Quần chúng ăn dưa hai mắt tròn xoe, âm thầm tặng cho tướng quân phu nhân một ngón cái, đúng là cao thủ mà.
Nếu có một ngày phu nhân bỏ rơi ngài ấy, bọn họ cũng chỉ có thể mắng hai chữ “đáng đời”, chẳng ai có đủ kiên nhẫn đuổi theo một thứ mà bản thân không biết kết quả cả. Đặc biệt, tính tình chủ tử từ lúc bình phục cho đến nay ngày càng xấu, luôn cáu gắt vô cớ, chẳng hạn như...
“Triệu Tinh, thức ăn đã nấu xong chưa?” Tiếng nói của Triệu Thiên Minh như có lực phát tán dọa cho hạ nhân trên dưới giật nẩy mình, đoán ra tâm tình y đang chuyển biến xấu, bọn họ liền thức thời ly khai, tránh cho họa rơi xuống đầu lúc nào không hay.
“Tới rồi, tới rồi đây!” Nghe ra bất mãn trong lời nói của chủ nhân, Triệu Tinh nhanh chóng cầm khay thức ăn chạy vội đến. Thấy sắc mặt y vì đói mà cáu gắt, hắn liền đoán ra đối phương là bị Tàn công tử chiều đến hỏng rồi, ngày trước ở trên hoang mạc chịu bao nhiêu cực khổ, có khi ba ngày liên tiếp phải uống nước thay cơm cũng chưa thấy y tỏ thái độ hách dịch kiểu này bao giờ.
Chẳng biết Triệu tướng quân lên cơn động kinh gì, sáng sớm đã bắt A Thạch nhà hắn ra sân luyện võ suốt tám canh giờ liền, ngay cả bữa sáng cũng chưa được ăn. Nhìn bảo bối của mình đang ngồi trên đất thở hổn hển, áo quần nhem nhuốc bẩn thỉu, không cần đoán cũng biết đã bị ác bá bóc lột đến mức độ nào: “A Thạch, ngươi có làm sao không?” (2)
Hắn đặt khay thức ăn lên bàn đá, vội vàng chạy đến đỡ lấy Lôi Thạch, còn tinh ý dùng khăn tay lau mặt cho người nọ, giọng nói đặc biệt quan tâm: “Có đói không? Ta có chuẩn bị màn thầu và cháo trắng cho ngươi đó.”
Lôi Thạch thản nhiên gật đầu, đuôi mắt hơi cong, dĩ nhiên tâm trạng hắn đang phi thường vui vẻ. Bình thường Lôi Thạch rất ít khi nói chuyện, có nói cũng chỉ là nghĩ trong tim, người đoán ra được suy nghĩ của hắn, ắt hẳn duy mỗi Triệu Tinh, lý do đơn giản bởi hai bọn họ đều là cô nhi, từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên.
Trông thấy một màn tình chàng ý chàng của cả hai, Triệu Thiên Minh không hiểu sao cảm thấy cổ họng mình có hơi “nghẹn”. Chẳng phải y bài xích chuyện tình yêu giữa nam nhân với nam nhân đâu, mà là trước đó so với một tên mãn phu như y, suốt ngày chỉ biết bầu bạn với ngựa, thì Triệu tiểu tử lại là một tên trăng hoa, ngày ngày trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện trái ôm phải ấp đại mỹ nhân, có bao giờ hắn thể hiện niềm yêu thích với đồng loại đâu a.
Chẳng lẽ trong thời gian y biến ngốc giữa hai tên này cũng xảy ra chuyện? Dẫu còn nghi ngờ chưa được thông tỏ, nhưng lúc này Triệu Thiên Minh đang rất đói bụng, so sánh cả hai, vẫn là cái bụng y quan trọng hơn. Khay đồ ăn đựng đầy món sơn hào hải vị, vậy mà y một chút cũng không muốn ăn, còn có loại xúc động chán ghét không rõ, nghĩ lại mới thấy từ lúc bình phục tới giờ, dường như y chưa được ăn ngon miệng ngày nào.
Có cảm giác rất muốn ăn mì...
“Oa, đồ ăn ngon thật nha!” Bất thình lình Triệu Phong Quảng từ đâu xuất hiện, mắt miệng mở to mà nhìn chằm chằm vào đồ ăn của y, nước miếng thiếu điều sắp rơi nữa thôi.
“Đệ thích thì ăn hết đi.” Triệu Thiên Minh hờ hững nói.
Dĩ nhiên hắn sẽ không từ chối: “Vậy đệ không khách sáo nữa, ăn đây.
...” Thấy đệ đệ ruột hì hục cấm đầu ăn như sắp chết đói tới nơi, nếu không phải hiểu rõ, Triệu Thiên Minh còn tưởng rằng trong phủ bạc đãi hắn lắm chứ. Cùng lúc, nội tâm y lại phát ra tiếng kêu đói inh ỏi của tên Tiểu Minh Ngốc, hết gào thét lại chuyển sang khóc lóc ăn vạ, hại y nhức hết cả đầu. Mấy bữa trước vì bị làm phiền y cũng đành chiều theo, nào ngờ cái tên ngốc đó không hề có liêm sỉ, được đà lấn tới, hết đòi ăn kẹo hồ lô, màn thầu, rồi tới bánh hoa quế,... Căn bản bao nhiêu cũng không đủ hết!
Chắc chắn là vì mấy hôm trước y làm Tàn Thư buồn, nên tên ngốc đó mới tìm tới để hành hạ đây mà, bây giờ y chỉ cần đi gặp người kia là được chứ gì? Nhắc mới nhớ, sao hôm nay không thấy bóng dáng Tàn Thư, mọi ngày người nọ đều lén la lén lút đứng từ xa nhìn y cơ mà, không phải bỏ cuộc rồi chứ!
Chẳng hiểu sao nghĩ như vậy khiến Triệu Thiên Minh có chút hụt hẫng, sắc mặt lập tức trở nên ủ dột. Triệu Phong Quảng từ đầu tới cuối đều luôn lắng lặng quan sát từng biến hóa trên khuôn mặt của huynh trưởng, biết thời cơ đã tới, liền lên tiếng khuyên nhủ: “Huynh tẩu là người vô cùng hiếm thấy, ngoại hình cũng hảo, tính tình khỏi phải nói là phi thường tốt, đệ chẳng hiểu vì sao ca ca lại không chịu cùng tẩu ấy ở chung một chỗ.”
“Đệ thì biết cái quái gì?” Triệu Thiên Minh dựng lông mày, trừng mắt với hắn: “Người Tàn Thư thích chẳng phải ta, mà là tên ngốc kia kìa, ngươi bảo ta phải làm thế thân của hắn hay sao hả?”
" "
Triệu Phong Quảng bị lý lẽ hùng hồn của huynh trưởng làm cho câm nín, nghe qua cũng thật có lý ha.
Đương lúc hắn sắp bị thao túng tâm lý tới nơi, Triệu Tinh đã nhanh mồm chen vào: “Nhưng Tiểu Minh Ngốc và ngài là một cơ mà.”
Triệu Thiên Minh lập tức quay đầu, Lôi Thạch sợ Triệu Tinh bị chủ tử giận cá chém thớt, đành tự mình đứng ra chắn cho đối phương, sắc mặt vẫn lạnh nhạt như cũ.
“Dạo này ca ca ăn cái gì cũng không ngon đúng không?” Hắn chớp chớp mắt, tỏ vẻ thần thần bí bí hỏi huynh trưởng.
“Thì, thì sao?” Triệu Thiên Minh có hơi chột dạ, sao đối phương biết được chuyện này.
Bí mật mà y xem là to lớn từ lâu đã bị hạ nhân trong phủ biết hết rồi, chỉ là không ai nói ra thôi. Nhận ra huynh trưởng nhà mình ngoài việc giết địch, thì tình trường còn ngốc hơn con lợn nữa, Triệu Phong Quảng tin chắc nếu hắn không nói ra huỵch toẹt, nam nhân này mười năm nữa cũng chả thông suốt nổi đâu: “Bởi vì huynh khi trước chỉ thích ăn mì.”
Triệu Thiên Minh: “”
Sao có thể, mì là món y ghét nhất từ nhỏ đó.
“Ngày nào cũng mì với mì, đệ nói thật tới bây giờ đệ vẫn còn sợ từ mì này đó.” Hắn chỉ nghĩ tới thôi đã nổi da gà rồi, sao ca ca có thể ăn trong thời gian dài mà không ngán được vậy nhỉ?
Đương lúc còn đang mơ hồ, bỗng một hương thơm quen thuộc bay tới xộc vào mũi y, Triệu Thiên Minh kinh ngạc nhìn về hướng mùi hương truyền đến, là thê tử trên danh nghĩa đang cầm theo một cái bát lớn, đi bên cạnh còn có Bạch Thanh Sương. Thứ mà y để ý nhất chính là thứ trong cái bát kia, không sai... là mì.
“Tướng công, ta làm món mì chàng thích nhất đó.” Trời vừa sáng Nguyễn Vũ Kỳ đã tranh thủ xuống bếp nấu đồ ăn ngon cho phu quân, thấy y vẫn giữ thái độ đanh thép không để tâm, nhưng ánh mắt lại không ngừng đảo tới lui, tròng mắt sáng rực như mắt mèo, dáng vẻ này hắn rất quen thuộc, y chang Tiểu Minh Ngốc khi thấy đồ ăn ngon.
Bước thứ nhất, thành công!
Nguyễn Vũ Kỳ cười mỉm, nét mặt vô cùng dịu dàng: “Chàng có muốn ăn không?”
Triệu Thiên Minh: “
Quần chúng ăn dưa hai mắt tròn xoe, âm thầm tặng cho tướng quân phu nhân một ngón cái, đúng là cao thủ mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.