Chương 53
Ú Nu Tiểu Muội
28/09/2024
Mười tên hắc y nhân bịt mặt từ bốn phương tám hướng xông ra, vây khốn bốn người thành một vòng.
“Sát!” Triệu Thiên Minh lạnh giọng nói: “Một tên cũng không được để thoát.”
Cả hai lao vào hỗn chiến, đám hắc y nhân mỗi lần ra tay đều hạ sát chiêu, Triệu Tinh và Lôi Thạch đều là trợ thủ đắc lực bên cạnh Triệu Thiên Minh, lũ tôm tép này cơ bản không phải đối thủ của hai người, chẳng mấy chốc tất cả đều bị hạ gục. Tướng quân đại nhân ra lệnh giữ mạng một tên để tra khảo, ngay khi Triệu Thiên Minh định mở miệng hỏi về kẻ chủ mưu, tên hắc y nhân liền chọn cách cắn lưỡi tự sát. Giữa lúc bọn họ hơi lơ là cảnh giác, một thiết tiễn “sưu” bay tới, nhằm thẳng vào lồng ngực Tàn Thư.
“Huynh tẩu!”
“Thư ca ca!”
Triệu Phong Quảng, Bạch Thanh Sương đồng thời hét lớn.
Hai người Triệu Tinh còn chưa kịp phản ứng, đảo mắt một cái, Tàn Thư đã được Triệu Thiên Minh ôm trong lòng. Lỗi Thạch quay đầu muốn đuổi theo, chớp mắt liền không thấy tên ám sát.
Cuộc đi chơi vui vẻ do Triệu Thiên Minh cất công chuẩn bị suốt đêm qua, cứ thế mà kết thúc. Lúc về, Lôi Thạch và Triệu Tinh phụ trách đánh xe ngựa, còn lại thì ngồi trong mã xa. Bạch Thanh Sương im lặng ngồi ở một góc, sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên vẫn còn bị đả kích do chuyện ban nãy. Thấy vậy, Triệu Phong Quảng liền nhẹ nhàng ôm lấy bả vai hắn, dịu giọng trấn an: “Đừng sợ, đã không sao rồi.”
Bị cho ăn “cẩu lương”, sắc mặt Triệu tướng quân lập tức đen thui, nghiêng đầu nhìn thê tử ngồi cạnh, người nọ vẫn một bộ điềm nhiên như không. Y còn định, nếu Tàn Thư tỏ ra sợ hãi, bản thân sẽ đóng vai anh hùng rồi ôm ấp dỗ dành
mỹ nhân một trận, chẳng ngờ so với y, người này còn chẳng thèm nhíu mày lấy một cái.
Thật ra, Nguyễn Vũ Kỳ cũng chẳng phải gan to lớn gì, hắn chỉ đang mãi suy nghĩ, rõ ràng mũi tên lúc đó là nhắm vào mình. Nếu không phải tướng công nhanh tay kéo hắn tránh sang một bên, thì bản thân hiện tại chắc đã thành một nấm mồ rồi. Suy đi nghĩ lại nhiều lần, Nguyễn Vũ Kỳ thật sự không nhớ bản thân đã đắc tội với ai đến mức phải lấy mạng mình, ngoại trừ lão già Tàn Viễn đã ngủm, thì cũng chỉ có thể là... đế vương Hồng Hiên quốc?
“Ngươi yên tâm, có ta ở đây.”
Kinh ngạc nhìn người vừa thì thầm bên tai mình, Nguyễn Vũ Kỳ hơi ngơ ra, chẳng hiểu sao khi nhìn vào mắt Triệu Thiên Minh, hắn liền có cảm giác an tâm đến lạ, hoàn toàn phó thác chính mình cho y: “Ừm, ta tin chàng”
Nhận được sự tin tưởng của người đối diện, khóe môi Triệu Thiên Minh khế nhếch, vươn tay xoa xoa mái tóc Tàn Thư, giọng điệu tràn ngập sủng nịch nói: “Tối nay vừa hay là tết hoa đăng, ta mang ngươi ra ngoài chơi.
Nguyễn Vũ Kỳ mơ hồ hỏi lại: “Tết hoa đăng?”
Buổi tối, giờ Dậu hai khắc.
Tết hoa đăng trong miệng tướng công ngốc thì ra là lễ hội trung thu, Nguyễn Vũ Kỳ hai mắt bừng sáng ngắm nhìn khung cảnh tuyệt mỹ trước mặt, miệng há to đầy kinh ngạc. Kinh thành về đêm được trang hoàng lộng lẫy, trên cao treo đầy vải lụa đa màu sắc buông thõng xuống, phấp phới bay trong gió, đèn lồng đỏ được thắp sáng hai bên, kéo dài đến tận cuối đường.
Quả nhiên là ngày lễ lớn hằng năm, trên đường tấp nập các sạp hàng buôn bán lớn nhỏ, người qua kẻ lại, âm thanh huyên náo khắp một vùng trời. Nguyễn Vũ Kỳ lia mắt sang trái, rồi lại lia mắt sang phải, khắp nơi đều mỹ nhân, đúng là lóa mù mắt cẩu hắn mà.
Bốn người Triệu Phong Quảng đi cùng đôi phu phu, tinh ý phát hiện biến hóa khôn lường trên gương mặt tướng quân đại nhân, từ trắng sang đỏ rồi triệt để đen thui. Cả đám không hẹn mà cùng hiểu ý lùi vào sau ba bước, ánh mắt lơ đãng ngó sang chỗ khác, cực lực né tránh quả bom sắp phát nổ bên này.
Nguyễn Vũ Kỳ cũng nhanh chóng phát hiện vấn đề, hắn quay đầu nhìn người đứng sau lưng mình từ nãy giờ. Sắc mặt Triệu Thiên Minh lúc này đặc biệt âm trầm, ánh mắt sắc lẹm ném tới đám nữ nhân gần đó, bọn họ liền bị dọa sợ, nhanh chóng co giò bỏ chạy. Nguyễn Vũ Kỳ “ực” một cái, nuốt nước miếng xuống họng, thảo nào ban nãy tấm lưng mình lại lạnh toát, nam nhân này quả thật rất đáng sợ.
“Ngươi thích đám người đó.” Triệu Thiên Minh đưa tay chỉ về hướng những nữ nhân vừa rời đi, giọng nói vô cùng lạnh nhạt, căn bản không phải câu hỏi mà là chắc nịch khẳng định.
Nguyễn Vũ Kỳ lập tức xua tay, lắc đầu nguây nguẩy: “Không... không thích, ta làm sao mà thích bọn họ được.
Y khẽ nheo mi mắt, hiển nhiên vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng.
Cái này là ghen rồi? Nguyễn Vũ Kỳ mơ hồ cảm nhận được, hắn không khỏi mừng thầm trong lòng, bề ngoài lại bắt đầu diễn kịch: “Nói đi cũng phải nói lại, đây là lần đầu ta được nhìn thấy nhiều mỹ nhân như vậy, chàng nghĩ xem có phải rất đẹp không?”
Tâm trạng Triệu Thiên Minh lập tức chùng xuống, trong đầu đã chửi mắng bốn kẻ ăn hại kia 7749 lần rồi, là tên bảo Tàn Thư chỉ thích mỗi y, dù ra sao vẫn sẽ thích. Còn cái gì mà mặc đồ đôi sẽ tăng độ hảo cảm, từ lúc thê tử xuất hiện, Triệu Thiên Minh đã cảm thấy hai người đi cạnh nhau có khác gì “Hắc Bạch Vô Thường” không!!
Đương lúc y định tìm chỗ trút giận, Nguyễn Vũ Kỳ đã nhanh tay túm lấy cổ áo Triệu Thiên Minh lôi lại, áp sát người, bên tai đối phương nói khẽ: “Nhưng ta cảm thấy chàng mới là đẹp nhất.”
“Sát!” Triệu Thiên Minh lạnh giọng nói: “Một tên cũng không được để thoát.”
Cả hai lao vào hỗn chiến, đám hắc y nhân mỗi lần ra tay đều hạ sát chiêu, Triệu Tinh và Lôi Thạch đều là trợ thủ đắc lực bên cạnh Triệu Thiên Minh, lũ tôm tép này cơ bản không phải đối thủ của hai người, chẳng mấy chốc tất cả đều bị hạ gục. Tướng quân đại nhân ra lệnh giữ mạng một tên để tra khảo, ngay khi Triệu Thiên Minh định mở miệng hỏi về kẻ chủ mưu, tên hắc y nhân liền chọn cách cắn lưỡi tự sát. Giữa lúc bọn họ hơi lơ là cảnh giác, một thiết tiễn “sưu” bay tới, nhằm thẳng vào lồng ngực Tàn Thư.
“Huynh tẩu!”
“Thư ca ca!”
Triệu Phong Quảng, Bạch Thanh Sương đồng thời hét lớn.
Hai người Triệu Tinh còn chưa kịp phản ứng, đảo mắt một cái, Tàn Thư đã được Triệu Thiên Minh ôm trong lòng. Lỗi Thạch quay đầu muốn đuổi theo, chớp mắt liền không thấy tên ám sát.
Cuộc đi chơi vui vẻ do Triệu Thiên Minh cất công chuẩn bị suốt đêm qua, cứ thế mà kết thúc. Lúc về, Lôi Thạch và Triệu Tinh phụ trách đánh xe ngựa, còn lại thì ngồi trong mã xa. Bạch Thanh Sương im lặng ngồi ở một góc, sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên vẫn còn bị đả kích do chuyện ban nãy. Thấy vậy, Triệu Phong Quảng liền nhẹ nhàng ôm lấy bả vai hắn, dịu giọng trấn an: “Đừng sợ, đã không sao rồi.”
Bị cho ăn “cẩu lương”, sắc mặt Triệu tướng quân lập tức đen thui, nghiêng đầu nhìn thê tử ngồi cạnh, người nọ vẫn một bộ điềm nhiên như không. Y còn định, nếu Tàn Thư tỏ ra sợ hãi, bản thân sẽ đóng vai anh hùng rồi ôm ấp dỗ dành
mỹ nhân một trận, chẳng ngờ so với y, người này còn chẳng thèm nhíu mày lấy một cái.
Thật ra, Nguyễn Vũ Kỳ cũng chẳng phải gan to lớn gì, hắn chỉ đang mãi suy nghĩ, rõ ràng mũi tên lúc đó là nhắm vào mình. Nếu không phải tướng công nhanh tay kéo hắn tránh sang một bên, thì bản thân hiện tại chắc đã thành một nấm mồ rồi. Suy đi nghĩ lại nhiều lần, Nguyễn Vũ Kỳ thật sự không nhớ bản thân đã đắc tội với ai đến mức phải lấy mạng mình, ngoại trừ lão già Tàn Viễn đã ngủm, thì cũng chỉ có thể là... đế vương Hồng Hiên quốc?
“Ngươi yên tâm, có ta ở đây.”
Kinh ngạc nhìn người vừa thì thầm bên tai mình, Nguyễn Vũ Kỳ hơi ngơ ra, chẳng hiểu sao khi nhìn vào mắt Triệu Thiên Minh, hắn liền có cảm giác an tâm đến lạ, hoàn toàn phó thác chính mình cho y: “Ừm, ta tin chàng”
Nhận được sự tin tưởng của người đối diện, khóe môi Triệu Thiên Minh khế nhếch, vươn tay xoa xoa mái tóc Tàn Thư, giọng điệu tràn ngập sủng nịch nói: “Tối nay vừa hay là tết hoa đăng, ta mang ngươi ra ngoài chơi.
Nguyễn Vũ Kỳ mơ hồ hỏi lại: “Tết hoa đăng?”
Buổi tối, giờ Dậu hai khắc.
Tết hoa đăng trong miệng tướng công ngốc thì ra là lễ hội trung thu, Nguyễn Vũ Kỳ hai mắt bừng sáng ngắm nhìn khung cảnh tuyệt mỹ trước mặt, miệng há to đầy kinh ngạc. Kinh thành về đêm được trang hoàng lộng lẫy, trên cao treo đầy vải lụa đa màu sắc buông thõng xuống, phấp phới bay trong gió, đèn lồng đỏ được thắp sáng hai bên, kéo dài đến tận cuối đường.
Quả nhiên là ngày lễ lớn hằng năm, trên đường tấp nập các sạp hàng buôn bán lớn nhỏ, người qua kẻ lại, âm thanh huyên náo khắp một vùng trời. Nguyễn Vũ Kỳ lia mắt sang trái, rồi lại lia mắt sang phải, khắp nơi đều mỹ nhân, đúng là lóa mù mắt cẩu hắn mà.
Bốn người Triệu Phong Quảng đi cùng đôi phu phu, tinh ý phát hiện biến hóa khôn lường trên gương mặt tướng quân đại nhân, từ trắng sang đỏ rồi triệt để đen thui. Cả đám không hẹn mà cùng hiểu ý lùi vào sau ba bước, ánh mắt lơ đãng ngó sang chỗ khác, cực lực né tránh quả bom sắp phát nổ bên này.
Nguyễn Vũ Kỳ cũng nhanh chóng phát hiện vấn đề, hắn quay đầu nhìn người đứng sau lưng mình từ nãy giờ. Sắc mặt Triệu Thiên Minh lúc này đặc biệt âm trầm, ánh mắt sắc lẹm ném tới đám nữ nhân gần đó, bọn họ liền bị dọa sợ, nhanh chóng co giò bỏ chạy. Nguyễn Vũ Kỳ “ực” một cái, nuốt nước miếng xuống họng, thảo nào ban nãy tấm lưng mình lại lạnh toát, nam nhân này quả thật rất đáng sợ.
“Ngươi thích đám người đó.” Triệu Thiên Minh đưa tay chỉ về hướng những nữ nhân vừa rời đi, giọng nói vô cùng lạnh nhạt, căn bản không phải câu hỏi mà là chắc nịch khẳng định.
Nguyễn Vũ Kỳ lập tức xua tay, lắc đầu nguây nguẩy: “Không... không thích, ta làm sao mà thích bọn họ được.
Y khẽ nheo mi mắt, hiển nhiên vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng.
Cái này là ghen rồi? Nguyễn Vũ Kỳ mơ hồ cảm nhận được, hắn không khỏi mừng thầm trong lòng, bề ngoài lại bắt đầu diễn kịch: “Nói đi cũng phải nói lại, đây là lần đầu ta được nhìn thấy nhiều mỹ nhân như vậy, chàng nghĩ xem có phải rất đẹp không?”
Tâm trạng Triệu Thiên Minh lập tức chùng xuống, trong đầu đã chửi mắng bốn kẻ ăn hại kia 7749 lần rồi, là tên bảo Tàn Thư chỉ thích mỗi y, dù ra sao vẫn sẽ thích. Còn cái gì mà mặc đồ đôi sẽ tăng độ hảo cảm, từ lúc thê tử xuất hiện, Triệu Thiên Minh đã cảm thấy hai người đi cạnh nhau có khác gì “Hắc Bạch Vô Thường” không!!
Đương lúc y định tìm chỗ trút giận, Nguyễn Vũ Kỳ đã nhanh tay túm lấy cổ áo Triệu Thiên Minh lôi lại, áp sát người, bên tai đối phương nói khẽ: “Nhưng ta cảm thấy chàng mới là đẹp nhất.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.