Manh Phu Tướng Quân

Chương 14: Học sinh xuất sắc kiên cường bất khuất chống đỡ được nửa giờ

Ú Nu Tiểu Muội

19/05/2024

Độ xứng đôi 99%, hiếm thấy nhưng không phải không có.

Tạ Thần Vũ biết được chuyện này là vì lúc trước khi nghe dân tình xung quanh thổi phồng làm quá lên, anh đã từng lên mạng tìm kiếm một ít tư liệu liên quan.

Trong đó có một video phỏng vấn một cặp tình nhân, nói là vừa mới gặp là đã có ấn tượng tốt với nhau, lúc sau càng ở chung càng cảm thấy ăn ý. Về phương diện pheromone, hai người đều cảm thấy pheromone của đối phương rất dễ ngửi, nhưng không đến mức quá khoa trương, cũng giống như bao cặp tình nhân bình thường mà thôi.

Anh tin.

Ngay cả khi vô tình bị pheromone của Tống Ngạn trêu chọc vào tối hôm đó, anh cũng phát hiện đúng là dễ ngửi thật, cũng không cảm thấy có gì khác thường.

Cho tới bây giờ.

Không biết có phải “Đánh dấu giả” này khiến pheromone của Tống Ngạn trở nên ngọt ngào hơn hay không, hay là lần này thời gian tiếp xúc dài hơn so với lần trước, anh cảm thấy hoặc là đôi tình nhân kia làm màu trên tivi không nói thật, hoặc là… thật ra 99% cũng có phân cấp độ, chỉ là hệ thống xứng đôi bị hạn chế không có thể hiện ra mà thôi.

Tạ Thần Vũ cảm giác tư tưởng cùng thân thể của anh đang muốn tách ra làm hai.

Một cái thì cực kỳ bình tĩnh, hiểu rất rõ rằng trái tim mình không có rung động, người đang nằm trong lòng anh là Omega của nhà người ta, hơn nữa còn đang là một bệnh nhân.

Một cái khác thì luôn không ngừng xao động, pheromone và tính chiếm hữu của anh bị khơi lên, đang không ngừng gào thét ở trong đầu anh rằng: Tui thích! Tui muốn!

Anh bình tĩnh đi ra khỏi thang máy, cố gắng chịu đựng sự giày vò bên trong thân thể, cất bước đi về phía trước, dường như có chút căm giận mà nghĩ: Một người đang yên đang lành, mắc cái thứ pheromone này để làm gì?

Cũng may rất nhanh sau đó đã đến được phòng bệnh, anh bước nhanh qua đặt cậu nằm xuống giường.

Tống Ngạn vẫn chưa ngủ, cậu cau mày hơi hơi cuộn tròn người lại.

Tạ Thần Vũ giúp cậu cởi giày, anh không dám chạm vào quần áo của cậu, chỉ giũ chăn ra đắp lên, sau đó quay đầu đi ra ngoài.

Đứng ở ngoài hành lang chưa được một phút, lúc này nghiên cứu viên cũng đã đi theo lên lầu, nói rằng trong tủ quần áo có chuẩn bị trước một bộ đồ ngủ cho Tống Ngạn rồi, có thể thay cho Tống Ngạn, đừng để cậu phải ngủ không được thoải mái.

Tạ Thần Vũ bày ra vẻ mặt nho nhã thân thiện, mỉm cười gật đầu nói lời cảm ơn, nghĩ thầm, đương nhiên là không thể thay được rồi, hiện tại anh không muốn đến gần Tống Ngạn một chút nào.Hơn nữa nếu anh thật sự thay đồ giúp cậu, chắc chắn ngày mai khi tỉnh dậy tên bộ não tình yêu kia sẽ chỉ trích và xem thường anh cho mà xem.

Nghiên cứu viên là một Alpha, anh ta nhạy bén phát hiện được một tia hơi thở không mấy ổn định đến từ đồng loại, bèn tỏ vẻ ý tốt nhắc nhở: “Nơi này có thuốc ức chế, nếu anh cần có thể tiêm một mũi.”

Trước đây, Tạ Thần Vũ đã từng trải qua huấn luyện đặc biệt về khả năng chống chịu pheromone rồi, thành tích ưu tú dị thường, nên mặt không hề đổi sắc nói: “Không cần đâu, tôi cảm thấy có lẽ tạm thời không cần đâu.”

Nghiên cứu viên nhìn vẻ mặt của anh vẫn giống như bình thường, liền “Ừm” một tiếng, nói: “Hãy để mắt đến cậu ấy, có bất kỳ tình huống bất thường nào cứ liên hệ với chúng tôi.”

Tạ Thần Vũ: “……”

Ý là vẫn phải vào trong đó à?

Anh nhìn đối phương đi càng lúc càng xa, đứng yên tại chỗ tầm hai phút để ổn định lại tinh thần, sau đó mới mở cửa quay về phòng.

Diện tích căn phòng bệnh không lớn, bố trí cũng đơn giản, có một chiếc giường đơn nhưng lại đặt ở sát bên cạnh giường bệnh, Tạ Thần Vũ hoàn toàn không muốn qua đó nằm chút nào.

Anh bật một chiếc đèn ngủ nhỏ lên, cuối cùng kéo ghế ngồi ở bên cạnh cửa sổ.

Nhưng cho dù đã kéo ghế xa tận hai mét, anh vẫn có thể ngửi được hương thơm ngọt ngào mê người kia, từng đợt từng đợt nhẹ nhàng, đâu đâu cũng có.



Học sinh xuất sắc kiên cường bất khuất chống đỡ được nửa giờ, cuối cùng vẫn không chịu nổi mà đầu hàng chạy xuống lầu tiêm một liều thuốc ức chế, lúc này mới cảm thấy thoải mái.

Khi trở về Tống Ngạn vẫn chưa đổi tư thế, nhưng vẻ mặt lúc này thì đã yên tĩnh, có lẽ là đã ngủ say rồi.

Tạ Thần Vũ lại gần cẩn thận đánh giá, anh vươn tay sờ thử trán cậu, cảm giác có hơi nong nóng, nhớ tới nghiên cứu viên có nói, đây là hiện tượng bình thường, bèn muốn rút tay về.

Đúng lúc này, dường như Tống Ngạn ngửi thấy một ít pheromone Alpha vẫn còn vươn lại trên người anh lúc mất khống chế vừa rồi, cậu theo bản năng mà lại gần cọ vào tay anh.

Lập tức Tạ Thần Vũ như bị điện giật mà giật cả mình. Anh dừng tay ở giữa không trung một hồi, cúi đầu thấy Tống Ngạn vẫn đang nhíu mày, do dự hồi lâu, cuối cùng lại đặt tay xuống, cách một lớp chăn mà vỗ vỗ người cậu.

Vài giây sau, Tống Ngạn lại tiến vào giấc ngủ say.

Tạ Thần Vũ thở ra một hơi, nhanh chóng quay về ghế ngồi.

Dựa theo đồng hồ sinh học của hai người họ, hiện tại thời gian đang là ban ngày, nên căn bản anh không hề cảm thấy mệt, vì vậy liền lên mạng xem tin tức.

Tống Ngạn ngủ hơn 6 tiếng đồng hồ, đến khi cậu mở mắt ra thì bên ngoài trời vẫn chưa sáng. Cậu xoay đầu nhìn về nguồn sáng duy nhất trong phòng, vừa lúc đối diện với tầm mắt của Tạ Thần Vũ.

Tạ Thần Vũ vẫn là dáng vẻ thong dong thoải mái như không có gì, hoàn toàn không hề nhìn ra một chút chật vật nào vào tối hôm qua, anh hỏi: “Tỉnh rồi à? Có cảm thấy khó chịu ở chỗ nào không?”

Tống Ngạn cảm nhận một hồi, sau đó liền lắc đầu.

Cậu cũng đâu phải bị đánh dấu thật, chỉ cần ngủ một giấc là tốt rồi.

Tống Ngạn ngồi dậy, tiếp theo đó liền nghe thấy Tạ Thần Vũ hỏi có muốn ăn cơm hay không, lại tiếp tục lắc đầu.

Tạ Thần Vũ rót một ly nước cho cậu, lòng lại thầm nghĩ.

Tiêm thuốc thử xong, từ giờ trở đi trong tuyến thể sẽ có pheromone của một Alpha khác, liệu tên bộ não tình yêu này có cảm giác như bầu trời đều đang sụp đổ rồi hay không đây? Sợ là sẽ hoảng loạn luôn miệng nói “Tôi bị ô uế rồi” mất.

Tống Ngạn cầm lấy ly nước, phát hiện có một ánh mắt cứ thi thoảng lại dừng ở trên người mình, bèn ngẩng đầu lên nhìn qua.

Tạ Thần Vũ vẫn làm như không có gì, kịp thời dời mắt đi.

Tống Ngạn tự hỏi vài giây, cuối cùng cũng nhận ra, cậu hỏi thẳng: “Anh nhìn tôi làm gì?”

Tạ Thần Vũ phủ nhận: “Đâu có nhìn.”

Tống Ngạn vẫn hoài nghi, cậu nheo mắt lại, nói: “Có phải anh đang nghĩ tôi đã nhiễm pheromone của anh rồi thì sẽ là người của anh hay không? Tôi nói cho anh biết, đừng có mơ!”

Tạ Thần Vũ: “……”

Sao lại quăng đến chuyện này được hay vậy?

Anh cạn lời: “Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ thích Elizabeth nhà tôi thôi. Hơn nữa cũng có phải tôi cắn đâu, đây là vì chữa bệnh cho cậu.”

Vừa nói đến đây anh liền nhớ đến một màn tối hôm qua, liền quay lại cảnh cáo: “Nhưng cậu cũng phải chú ý đấy, đừng có vì tiêm thuốc thử xong mà nảy sinh tính ỷ lại vào tôi.”



Tống Ngạn trừng mắt: “Không có khả năng, trong lòng tôi chỉ có một mình anh Cương Tử nhà tôi thôi!”

Cậu chán ghét mà lùi về sau, không chịu thua nói ngược trở lại, “Anh cũng đừng vì pheromone của tôi mà thích tôi, chúng ta không có kết quả đâu!”

Tạ Thần Vũ nói: “Yên tâm, tôi không có cảm giác với pheromone của cậu đâu.”

Tống Ngạn hừ một tiếng: “Tốt nhất là như vậy.”

Sau đó cậu cũng không nháo lại chuyện này nữa, bởi vì hơn ai hết, cậu vẫn hiểu Tạ Thần Vũ là ân nhân của cậu.

Nếu không phải vừa rồi Tạ Thần Vũ cứ luôn nhìn chằm chằm cậu, cậu sẽ chẳng duy trì vai diễn này đâu.

Thế nhưng trải qua một trận náo loạn này, hai người không còn cảm thấy xấu hổ về chuyện “tuyến thể có pheromone” nữa, rất nhanh hai người đã quay về hình thức ở chung thường ngày.

Sắc trời dần dần thay đổi, Tạ Thần Vũ thấy cậu không muốn ngủ nữa, liền đứng dậy lấy một bộ đồ ngủ ra, ném lên giường.

Tống Ngạn khó hiểu: “Anh làm gì vậy?”

Tạ Thần Vũ nói: “Chứng minh tôi đã thay đồ ngủ cho cậu.” Miễn cho người khác cảm thấy anh là một tên tồi tệ.

Tống Ngạn chịu thua rồi, cậu xuống giường thay đồ xong, liền đi theo anh xuống lầu.

Tạ Thần Vũ lại nghĩ thầm trong lòng.

Mấy người trực ban này đều biết tối hôm qua mình đã tiêm thuốc ức chế, mới vừa rồi mình còn nói không có cảm giác với tên bộ não tình yêu kia, lỡ như sau đó bị vạch trần, cái mặt này có thể vác đi đâu được đây?

Cũng may vận khí không tồi, nghiên cứu viên đều đặt sự chú ý lên trên người Tống Ngạn.

Bọn họ lại tiến hành kiểm tra cho Tống Ngạn thêm một lần nữa, sau khi hẹn thời gian cho lần tiêm kế tiếp xong, liền thả hai người đi.

Tạ Thần Vũ lập tức cảm thấy tâm tình mình vô cùng tốt, vẻ mặt tràn ngập tươi cười ôm lấy quà tân hôn, thân thiện nói lời từ biệt, đồng thời cũng mời bọn họ có rảnh thì đến tinh cầu Đế Đô làm khách.

Nghiên cứu viên rất có ấn tượng tốt về anh, nói: “Được được, chăm sóc Ngạn Ngạn thật tốt nha.”

Tạ Thần Vũ “theo bản năng” mà dịu dàng nhìn về phía Tống Ngạn, kế đó liền quay lại nghiêm túc nói: “Không cần mọi người nói, tôi cũng sẽ chăm sóc em ấy thật tốt.”

Nghiên cứu viên vô cùng vui vẻ đưa hai người xuống lầu, cuối cùng lại lên tiếng dặn dò: “Anh đã tiêm thuốc ức chế, hai ngày này tốt nhất nên chú ý ăn uống một chút, uống ít rượu thôi.”

Tạ Thần Vũ: “……”

Tống Ngạn: “?”

Mãi cho đến khi ngồi trên xe rồi, Tạ Thần Vũ vẫn chưa nói thêm lời nào.

===============

Tạ Thần Vũ nghĩ thầm trong lòng: Báo không hàaaaa =))

Tui chờ ngày hai đứa bị vả mặt =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Manh Phu Tướng Quân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook