Chương 60: Quyển 2 - Chương 20: Chín tầng yêu tháp
Hoàng Thành U Hỏa
10/03/2018
Đem máu tươi của mình từ ngọc hoàng Bạch Hổ bôi qua trán nữ thi, Thành Nhạc nhìn nữ thi cứng ngắc ngã vào trên tế đài, liền cất ngọc hoàng vào, sau đó lấy ra một băng cá nhân có bột thuốc Vân Nam dán lên ngón cái đang chảy máu.
"Thi thể này làm sao bây giờ, chẳng lẽ chúng ta phải kéo cô ta?" Đưa tay nắm tóc dài của nữ thi lên, nhìn đôi đồng tử đen toàn bộ mở to kia, Thành Nhạc quay đầu lại hỏi.
"Giao cho tôi." Huyền Vũ đem cánh tay trắng noãn mảnh dẻ từ trong áo choàng dày nặng vươn ra, nữ nhân áo váy bên cạnh lập tức chuyển một thanh dao găm tinh xảo sang. Dùng dao găm cắt ngang cánh tay, máu tươi lập tức tuôn trào, lại không sót một giọt lọt vào trong chén nhỏ bạch ngọc nữ nhân đang cầm, thẳng đến khi chất lỏng đỏ sẫm rót đầy chén nhỏ, Huyền Vũ mới dừng lại dùng băng vải bó tốt vết thương.
Nhìn thấy sắc mặt của Huyền Vũ so với trước đó càng thêm tái nhợt, Thành Nhạc nhíu nhíu mày nói: "Ngươi như vậy không có việc gì chứ, bán máu so ra còn kém ngươi."
"Quen rồi." Hơi khoát tay, Huyền Vũ nâng bát ngọc lên, trong miệng thấp giọng lẩm bẩm, trong chén nhỏ đựng đầy máu tươi từ từ nổi lên gợn sóng, trong mộ thất hắc ám, cảnh tượng này quỷ dị khó tả khôn cùng.
Sau một lát, thi thể mất hồn bị giật dây nọ đột ngột dựng thẳng người lên, ngơ ngác sửng sốt hai giây, liền ngoan ngoãn bước đến bên người Huyền Vũ, cúi đầu chờ đợi mệnh lệnh của chủ nhân.
Nhìn nữ thi áo đỏ tóc đen rũ đất bên trái Huyền Vũ, cùng nữ nhân áo váy bên phải đồng dạng ngoan ngoãn vô cùng, Thành Nhạc không nhịn được bật cười thành tiếng: "Ngươi thật đúng là trâu bò, nhiều tiểu quỷ hộ giá như vậy."
Cười cười, Huyền Vũ lấy ra một bình sứ nhỏ tinh xảo, trút toàn bộ máu trong chén vào đó, sau đó đậy nắp lại cất kỹ bình sứ, áo váy bên cạnh hiển nhiên lại tiếp nhận chén ngọc để vào tay nải bên hông, một người một thi phối hợp ăn ý, giống như chủ tớ làm bạn quanh năm vậy.
Lại nói đến Giản Vô Tranh cùng Lăng Mộ bên này, hai người sau khi phối hợp với nhau cùng đi đến mộ thất phía trước, xuyên thấu qua cửa đá dày nặng hé mở, phát hiện trung tâm mộ thất vậy mà lại đứng sừng sững một tòa tháp trắng cực lớn cao bốn tầng, tầng dưới chót của tháp trắng không ngừng xoay tròn, hơn nữa không ngừng hướng về bốn phía bắn ra tiễn vũ (mũi tên đuôi lông), hiển nhiên là kết quả của cơ quan sau khi bị chạm đến.
Tòa cơ quan tháp trắng này tổng cộng có chín tầng, mỗi tầng sáu góc, trên mỗi góc đều treo chuông mạ vàng to cỡ nắm tay, theo chuyển động của thân tháp, sáu cái chuông ở tầng dưới cùng cũng theo đó phát ra tiếng vang rổn rảng theo quy luật. Điều này làm cho Giản Vô Tranh trốn ngoài cửa không khỏi suy đoán, quy tắc vận hành của chuông và cơ quan này có liên hệ hay không, hoặc giả, chuông này có đủ tính uy hiếp như tiễn hay không.
Trong lúc đang suy tư, chợt nghe bên trong truyền đến một tiếng kêu của nữ nhân: "Mau mau! Qua đó cắn chuông xuống!"
Tiếng kêu vừa dứt, một con động vật đen tuyền vọt nhanh xông vào tầm nhìn, hình thể của con vật nọ chỉ lớn cỡ con chó nhà, động tác lại dị thường nhanh nhẹn, giữa mưa tên chạy băng băng chẳng chút nào yếu thế, ngược lại càng lộ vẻ linh hoạt. Trên cái đầu nọ hai con ngươi màu vàng phát sáng như mắt mèo trong bóng tối lên hiện lên dị sắc, tứ chi ngắn nhỏ che giấu móng vuốt sắc nhọn bên dưới, kỳ quái nhất chính là, trên lưng nó vậy mà lại mọc vỏ sắt như con tê tê vậy, điều này làm cho nó dù đụng tới bất cứ mũi tên nào, cũng có thể dễ dàng cuộn khúc thân thể che chắn nguy hiểm.
Động vật này tuyệt đối không bình thường, trong lòng Giản Vô Tranh thầm nghĩ, cậu căn bản nghe cũng chưa từng nghe qua. Trước đó trên xe lửa cũng chỉ nghe Nhị ca từng nhắc tới năm mới đào động đều cần ném con chim hay gà vịt xuống dò đường, để ngừa trúng độc mộ khí, nhưng hoàn toàn chưa nghe ai nói qua trên đời này còn có loại động vật dùng để trộm mộ thế này, huống chi diện mạo lại kỳ lạ như thế.
Mắt thấy động vật vỏ giáp ngoài như con tê tê kia nhanh chóng nhảy lên tháp trắng, cắn xuống một chuông mạ vàng rồi chạy trở về, Giản Vô Tranh rốt cuộc nhịn không được nữa đẩy Lăng Mộ ra, cẩn thận hướng tầm mắt về phía góc chết kia nhìn lại.
Chỉ thấy cách tòa tháp trắng không xa, một nam nhân mặc âu phục sẫm màu tay đan lại chống một tấm ván gỗ trang trí phức tạp quỷ dị, đứng trong góc nơi tiễn tương đối thưa thớt, phía sau gã còn đứng ba nam một nữ, mà tiễn sắc bén này rơi vào trên tấm ván gỗ, lại chỉ ghim vào nửa mũi tên, hoàn toàn không có khả năng đâm thủng.
Lúc này nữ nhân duy nhất nọ đang ngồi xổm người, dùng bàn tay mang găng cao su từ trong miệng con thú nhỏ màu đen tiếp nhận chuông, cầm đến trước mặt cẩn thận phân biệt. Nữ nhân kia một đầu tóc ngắn gọn gàng, nắm trong tay đèn pin mắt sói tuy nhỏ nhưng vô cùng hữu lực, một đôi mắt to trong veo như nước lóe ánh sáng thông minh lanh lợi, y phục trên người mặc dù đều là hàng hiệu, nhưng không hở hang giống những nữ sinh đương thời, kín kẽ như tiểu thư khuê các, vừa nhìn đã biết gia thế tốt đẹp, từng nhận giáo dục cao.
Mà bốn nam nhân đứng bên cạnh cô, ngoại trừ gã mặc tây trang kia, ba người khác cũng đều khí thế bất phàm, quần áo trên người trang bị tiện lợi giản đơn, có lẽ thân thủ nhất định cũng không tầm thường.
"Chuông vàng tứ giác, lục đạo luân hồi, chín tầng yêu tháp, chúng ta đụng phải phiền toái rồi, đại ca, mau đánh thức Hổ Tử." Cô gái tóc ngắn nhíu hàng mày thanh tú, quay đầu hướng nam nhân vóc dáng cao ráo phía sau mình nói.
"Chín tầng yêu tháp? Đó là gì......" Nam nhân dáng cao một bên nói thầm một bên duỗi tay đến sau lưng túm ra một thứ gì đó đen thui thủi: "Còn về phần gọi Hổ Tử ra......"
"Chín tầng yêu tháp là một trong những cơ quan lớn chỉ có ở đất Tạng, uy lực không thể khinh thường, mà ngay cả tôi cũng không thể xác định mỗi một tầng của nó sẽ phóng ra yêu vật gì, mọi người vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn." Lãnh đạm nhìn thoáng qua mấy người anh em của mình, người đàn ông tây trang tay trái chống tấm ván gỗ bất động, dùng tay phải rảnh rang sờ sờ cà vạt màu đỏ thẫm, trong thần sắc lộ ra một cỗ kiêu căng.
Đối với người đàn ông tây trang lộ rõ bất mãn, cô gái tóc ngắn vừa muốn mở miệng nói, đã bị một người đàn ông bên cạnh cắt ngang: "Vu Anh, cứ trông coi tốt bảo bối của em, anh nghi ngờ trên chuông nọ khả năng có độc."
Người đàn ông kia vừa lên tiếng, Giản Vô Tranh ngoài cửa lập tức kinh ngạc mở to hai mắt, nương nhờ vào ngọn đèn yếu ớt nhìn kỹ qua, quả nhiên, đây không phải là Liêu Hiểu Thịnh khi ở Kỳ Sơn từng cùng nhau xuống đất thì là ai, mới vừa rồi bị người đàn ông kia che khuất, không nhìn rõ dung mạo, lúc này đã thấy rõ rồi, chỉ cảm thấy vô cùng chấn động.
Tâm trạng Giản Vô Tranh trầm xuống, biết Liêu Hiểu Thịnh xuất hiện ở đây, sự tình này tất nhiên càng thêm phức tạp. Những người này nhất định cũng giống như bọn họ, là sau khi nhận được tin tức tới tìm kiếm "chìa khóa" kia, nhưng ngoại trừ thương nhân Hồng Kông Hứa Chí Nông và nhà họ Giản, sao còn có thể có những người khác biết chuyện này, Liêu Hiểu Thịnh sau khi cùng bọn họ tách ra ở Kỳ Sơn cũng không thấy tin tức, Giản Vô Tranh vốn tưởng rằng hắn sẽ thành thành thật thật đợi ở Bắc Kinh, không ngờ tới lần này lại tình cờ gặp, hiển nhiên nhà họ Liêu cũng đã nắm chắc một phần cơ mật, tiếp tục suy đoán như vậy, không phải Lăng Mộ Dương không nói thật, mà chính là Nhị ca chưa đem tất cả chuyện tình nói cho cậu biết.
Tài cải trang của Trần gia là tuyệt nhất trên giới trộm mộ, hiện tại lại nhìn những người bên cạnh Liêu Hiểu Thịnh, e rằng đều là xuất thân danh môn, thân mang độc môn tuyệt kỹ. Nghĩ thế, Giản Vô Tranh không nhịn được sửng sốt, chẳng lẽ nói chuyện lần này, những gia tộc nổi danh trên giới trộm mộ đều chen một chân vào? Vậy thì quá thú vị rồi.
Nhìn thấy Giản Vô Tranh tựa hồ đang trầm tư, Lăng Mộ Dương liền nhẹ nhàng đẩy cậu một chút, sau đó buồn bực nói: "Lúc này thật sự là chơi một vố lớn rồi, rốt cuộc là thứ gì mà có thể dẫn ngũ đại gia tộc toàn bộ lên đường? Theo tôi biết, phát hiện của thương nhân Hồng Kông nọ, bất quá cũng chỉ là một kho tàng mà thôi, tiền tài đối với những danh môn này mà nói quan trọng đến không tiếc liên kết cùng đoạt lấy vậy sao? Nhưng nếu trong đó còn có ẩn tình gì chúng ta chưa biết.......Tam gia à, tôi thấy Nhị gia đã không nói hết sự tình cho chúng ta rồi, thiệt xấu mà, tôi cái gì cũng đều nói ra hết mà....... "
Đôi mắt Giản Vô Tranh buồn bã, trong lòng biết Lăng Mộ cũng nghĩ giống mình, liền nhíu mày hỏi: "Cái gì ngũ đại gia tộc, giải thích rõ ràng, anh biết bọn họ là những ai sao?"
Vẻ mặt tiểu nhân đắc chí lắc lắc đầu, Lăng Mộ Dương cố làm ra vẻ thở dài nói: "Nhị gia thật đúng là cái gì cũng không nói với cậu nha, thân là Tam thiếu gia nhà họ Giản, lượng tri thức này của cậu thật đúng là ít ỏi đến đáng thương." Nói xong chỉ chỉ người đàn ông tây trang: "Ngũ đại gia tộc này chính là ngôi sao sáng nổi danh trong giới trộm mộ, gã biến thái mặc tây trang kia, chính là Triệu gia cơ quan của Trường Sa, chẳng qua không biết đây là lão đại Triệu Vân Long hay lão nhị Triệu Hoành Hâm. Triệu gia am hiểu thuật cơ quan, cơ hồ không có cơ quan nào có thể làm khó bọn họ, bất quá Triệu gia từ xưa nhân khẩu thưa thớt, không có đại sự đều không dám phái người ra ngoài, cho nên lần này chỉ có một người.
Hai người đàn ông bên cạnh gã bộ dáng rất giống nhau, là anh em nhà họ Liêu của Bắc Kinh, Liêu gia am hiểu thuật súc cốt, hiệu dụng này Tam gia anh nghe cũng biết rồi đó, bất quá thời gian súc cốt quá dài, thì phải cần dược vật để duy trì, túi da đặc thù treo trên eo bọn họ kia, chính là cao súc cốt đặc chế dùng để giả trang của nhà họ Liêu. Liêu gia và Giản gia cùng sống ở Bắc Kinh, các anh hẳn có lui tới không ít chứ nhỉ?"
Gật đầu, Giản Vô Tranh chỉ vào Liêu Hiểu Thịnh nói: "Tên kia đã từng cùng chúng tôi đến mộ Chu Công ở Kỳ Sơn, bất quá trước khi đến mộ thất chính xảy ra chút vấn đề, liền mỗi người một ngã."
Không hỏi ra được là vấn đề gì, Lăng Mộ chỉ theo hướng ngón tay của cậu hứng thú nhìn một chút, liền tiếp tục nói: "Người phụ nữ ngồi xổm trên mặt đất kia, cùng người đàn ông phía sau cô ta là anh em, cùng thuộc nhà họ Vu thuần hóa thú ở Lạc Dương, là bậc thầy thuần hóa nổi danh trong giới trộm mộ. Thú của bọn họ cũng không giống với động vật bình thường, mà là một loại mộ thú chuyên môn dùng xuống đất đào hang. Loại mộ thú này linh mẫn hung hãn, thậm chí có thể đào móc đạo động, phía sau lưng chúng nó có mai cứng rắn như sắt, trên răng và móng vuốt còn có kịch độc, người bình thường đụng tới một chút sẽ mất mạng.
Sau đó chính là hai huynh đệ Trần gia đã giả trang thành hai ta, Nhị gia cũng nói, Trần gia đổi mặt ở Thiểm Tây, cũng là một tên tuổi trâu bò. Cơ quan Triệu, súc cốt Liêu, thuần thú Vu, đổi mặt Trần, cộng thêm trộm thuật Giản các anh, được gọi là ngũ đại gia tộc."
Nói xong, Lăng Mộ muốn quay đầu tiếp tục nhìn vào trong cánh cửa tiếp tục xem kịch, lại bị Giản Vô Tranh kéo trở về: "Cái gì trộm thuật Giản? Nói vậy là sao?"
"Không phải chứ?" Trừng lớn hai mắt, Lăng Mộ Dương bộ dáng không thể tin được, khó nén đề cao chút âm lượng nói: "Tam gia của tôi à, ngài còn chưa biết chính nhà của ngài làm sao có thể được sự khẳng định của nhiều Xuyên Sơn Lão Quỷ vậy sao? Thế này thì thật quá lạ lùng....... Tục ngữ nói, trộm cũng có đạo lý, Giản gia mặc dù không có độc môn tuyệt kỹ gì, nhưng lại nắm giữ một chân lý thiên cổ bất biến, cảnh giới cao nhất của trộm thuật, đó là trộm được nhân tâm, anh ngẫm lại đi, ngay cả nhân tâm cũng bị anh trộm rồi, vậy trên đời còn có cái gì anh không chiếm được? Giản gia sở dĩ có thể hương khói như trước hưng thịnh cho tới hiện tại, chính là vì các thời đại quản sự của Giản gia đều hiểu dùng nhân tâm, tỷ như cái khế bán mình chết tiệt kia, khiến cho biết bao anh hùng hảo hán đều thần phục dưới cánh cửa nhà các anh, việc này so với bất kỳ tuyệt kỹ gì cũng hữu dụng hơn, tựa như hiện tại, tam thú cũng đã bị Nhị ca anh thu phục, còn có hang hố nào là Giản Nhị gia anh ấy đi không tới nữa? Cho nên đến hiện tại, Giản gia cũng là gia tộc có số thuộc hạ nhiều nhất. Không giống mấy nhà khác, không chịu truyền tuyệt kỹ cho ngoại nhân, thế nên đến giờ đều có vài phần sa sút."
Nghe xong Lăng Mộ nói, trong lòng Giản Vô Tranh dâng lên một luồng tư vị kỳ quái, không biết là cao hứng hay buồn bực, chung quy nghĩ cái cách trong nhà từ trên xuống dưới đều gạt cậu khiến cậu hiện giờ cảm thấy vô cùng nan kham. Dù sao cũng là chuyện nhà mình, hiện giờ lại từ chính miệng người ngoài nói cho mình hay, mà mình thì cứ như kẻ khờ vậy, cái gì cũng không biết. Bất quá nghe được thực lực gia tộc mình hùng hậu như thế, Giản Vô Tranh vẫn cảm thấy một tia vui vẻ.
Cái này giống như người lớn mang theo trẻ nhỏ la cà vậy, trẻ nhỏ có người lớn phía sau làm chỗ dựa, sẽ đá chân ngẩng cao đầu, chẳng thèm quan tâm, đắc ý dào dạt. Mà Giản Vô Tranh bây giờ, chính là có tâm lý trẻ nhỏ loại này.
Lăng Mộ đang bổ sung kiến thức cho Giản Vô Tranh, đồng thời Vu Anh ngồi xổm trên mặt đất cũng đứng lên, cô liếc mắt nhìn Liêu Hiểu Thịnh một cái, trong lòng hiểu được đối phương cố ý đáp thế, tránh cho mình và Triệu Vân Long bắt đầu cãi nhau, liền nói: "Tiễn của yêu tháp một khi bắn hết, yêu vật của tầng tiếp theo lập tức sẽ phóng ra, ngẫm lại nên làm thế nào ứng phó đi."
"E rằng không có thời gian để chúng ta suy nghĩ đâu, em gái." Chỉ chỉ tháp trắng, khóe miệng Liêu Hiểu Thịnh cong lên một mạt cười nhạt.
Nghe vậy, mọi người đồng loạt quay đầu, liền nhìn thấy tầng dưới cùng vốn không ngừng chuyển động kia bỗng dưng khựng lại, tiếng của cơ quan đình chỉ vang trong mộ thất cực kỳ đột ngột. Tiếp theo, cả tòa tháp trắng chợt chìm xuống phía dưới, thẳng đến khi tầng chót nhất cũng chui vào lồng đất mới dừng lại. Sau đó cơ quan tầng thứ hai bắt đầu hoạt động, thân tháp chạm trổ đầy hoa văn đồ án tinh xảo mở ra sáu cánh cửa nhỏ, trùng nhiều chân lúc nhúc cỡ bằng chân người từ bên trong chui ra, giãy giụa thân thể phì nhiêu cùng cặp càng thô to cấp tốc bò hướng về phía đám người.
"Thi thể này làm sao bây giờ, chẳng lẽ chúng ta phải kéo cô ta?" Đưa tay nắm tóc dài của nữ thi lên, nhìn đôi đồng tử đen toàn bộ mở to kia, Thành Nhạc quay đầu lại hỏi.
"Giao cho tôi." Huyền Vũ đem cánh tay trắng noãn mảnh dẻ từ trong áo choàng dày nặng vươn ra, nữ nhân áo váy bên cạnh lập tức chuyển một thanh dao găm tinh xảo sang. Dùng dao găm cắt ngang cánh tay, máu tươi lập tức tuôn trào, lại không sót một giọt lọt vào trong chén nhỏ bạch ngọc nữ nhân đang cầm, thẳng đến khi chất lỏng đỏ sẫm rót đầy chén nhỏ, Huyền Vũ mới dừng lại dùng băng vải bó tốt vết thương.
Nhìn thấy sắc mặt của Huyền Vũ so với trước đó càng thêm tái nhợt, Thành Nhạc nhíu nhíu mày nói: "Ngươi như vậy không có việc gì chứ, bán máu so ra còn kém ngươi."
"Quen rồi." Hơi khoát tay, Huyền Vũ nâng bát ngọc lên, trong miệng thấp giọng lẩm bẩm, trong chén nhỏ đựng đầy máu tươi từ từ nổi lên gợn sóng, trong mộ thất hắc ám, cảnh tượng này quỷ dị khó tả khôn cùng.
Sau một lát, thi thể mất hồn bị giật dây nọ đột ngột dựng thẳng người lên, ngơ ngác sửng sốt hai giây, liền ngoan ngoãn bước đến bên người Huyền Vũ, cúi đầu chờ đợi mệnh lệnh của chủ nhân.
Nhìn nữ thi áo đỏ tóc đen rũ đất bên trái Huyền Vũ, cùng nữ nhân áo váy bên phải đồng dạng ngoan ngoãn vô cùng, Thành Nhạc không nhịn được bật cười thành tiếng: "Ngươi thật đúng là trâu bò, nhiều tiểu quỷ hộ giá như vậy."
Cười cười, Huyền Vũ lấy ra một bình sứ nhỏ tinh xảo, trút toàn bộ máu trong chén vào đó, sau đó đậy nắp lại cất kỹ bình sứ, áo váy bên cạnh hiển nhiên lại tiếp nhận chén ngọc để vào tay nải bên hông, một người một thi phối hợp ăn ý, giống như chủ tớ làm bạn quanh năm vậy.
Lại nói đến Giản Vô Tranh cùng Lăng Mộ bên này, hai người sau khi phối hợp với nhau cùng đi đến mộ thất phía trước, xuyên thấu qua cửa đá dày nặng hé mở, phát hiện trung tâm mộ thất vậy mà lại đứng sừng sững một tòa tháp trắng cực lớn cao bốn tầng, tầng dưới chót của tháp trắng không ngừng xoay tròn, hơn nữa không ngừng hướng về bốn phía bắn ra tiễn vũ (mũi tên đuôi lông), hiển nhiên là kết quả của cơ quan sau khi bị chạm đến.
Tòa cơ quan tháp trắng này tổng cộng có chín tầng, mỗi tầng sáu góc, trên mỗi góc đều treo chuông mạ vàng to cỡ nắm tay, theo chuyển động của thân tháp, sáu cái chuông ở tầng dưới cùng cũng theo đó phát ra tiếng vang rổn rảng theo quy luật. Điều này làm cho Giản Vô Tranh trốn ngoài cửa không khỏi suy đoán, quy tắc vận hành của chuông và cơ quan này có liên hệ hay không, hoặc giả, chuông này có đủ tính uy hiếp như tiễn hay không.
Trong lúc đang suy tư, chợt nghe bên trong truyền đến một tiếng kêu của nữ nhân: "Mau mau! Qua đó cắn chuông xuống!"
Tiếng kêu vừa dứt, một con động vật đen tuyền vọt nhanh xông vào tầm nhìn, hình thể của con vật nọ chỉ lớn cỡ con chó nhà, động tác lại dị thường nhanh nhẹn, giữa mưa tên chạy băng băng chẳng chút nào yếu thế, ngược lại càng lộ vẻ linh hoạt. Trên cái đầu nọ hai con ngươi màu vàng phát sáng như mắt mèo trong bóng tối lên hiện lên dị sắc, tứ chi ngắn nhỏ che giấu móng vuốt sắc nhọn bên dưới, kỳ quái nhất chính là, trên lưng nó vậy mà lại mọc vỏ sắt như con tê tê vậy, điều này làm cho nó dù đụng tới bất cứ mũi tên nào, cũng có thể dễ dàng cuộn khúc thân thể che chắn nguy hiểm.
Động vật này tuyệt đối không bình thường, trong lòng Giản Vô Tranh thầm nghĩ, cậu căn bản nghe cũng chưa từng nghe qua. Trước đó trên xe lửa cũng chỉ nghe Nhị ca từng nhắc tới năm mới đào động đều cần ném con chim hay gà vịt xuống dò đường, để ngừa trúng độc mộ khí, nhưng hoàn toàn chưa nghe ai nói qua trên đời này còn có loại động vật dùng để trộm mộ thế này, huống chi diện mạo lại kỳ lạ như thế.
Mắt thấy động vật vỏ giáp ngoài như con tê tê kia nhanh chóng nhảy lên tháp trắng, cắn xuống một chuông mạ vàng rồi chạy trở về, Giản Vô Tranh rốt cuộc nhịn không được nữa đẩy Lăng Mộ ra, cẩn thận hướng tầm mắt về phía góc chết kia nhìn lại.
Chỉ thấy cách tòa tháp trắng không xa, một nam nhân mặc âu phục sẫm màu tay đan lại chống một tấm ván gỗ trang trí phức tạp quỷ dị, đứng trong góc nơi tiễn tương đối thưa thớt, phía sau gã còn đứng ba nam một nữ, mà tiễn sắc bén này rơi vào trên tấm ván gỗ, lại chỉ ghim vào nửa mũi tên, hoàn toàn không có khả năng đâm thủng.
Lúc này nữ nhân duy nhất nọ đang ngồi xổm người, dùng bàn tay mang găng cao su từ trong miệng con thú nhỏ màu đen tiếp nhận chuông, cầm đến trước mặt cẩn thận phân biệt. Nữ nhân kia một đầu tóc ngắn gọn gàng, nắm trong tay đèn pin mắt sói tuy nhỏ nhưng vô cùng hữu lực, một đôi mắt to trong veo như nước lóe ánh sáng thông minh lanh lợi, y phục trên người mặc dù đều là hàng hiệu, nhưng không hở hang giống những nữ sinh đương thời, kín kẽ như tiểu thư khuê các, vừa nhìn đã biết gia thế tốt đẹp, từng nhận giáo dục cao.
Mà bốn nam nhân đứng bên cạnh cô, ngoại trừ gã mặc tây trang kia, ba người khác cũng đều khí thế bất phàm, quần áo trên người trang bị tiện lợi giản đơn, có lẽ thân thủ nhất định cũng không tầm thường.
"Chuông vàng tứ giác, lục đạo luân hồi, chín tầng yêu tháp, chúng ta đụng phải phiền toái rồi, đại ca, mau đánh thức Hổ Tử." Cô gái tóc ngắn nhíu hàng mày thanh tú, quay đầu hướng nam nhân vóc dáng cao ráo phía sau mình nói.
"Chín tầng yêu tháp? Đó là gì......" Nam nhân dáng cao một bên nói thầm một bên duỗi tay đến sau lưng túm ra một thứ gì đó đen thui thủi: "Còn về phần gọi Hổ Tử ra......"
"Chín tầng yêu tháp là một trong những cơ quan lớn chỉ có ở đất Tạng, uy lực không thể khinh thường, mà ngay cả tôi cũng không thể xác định mỗi một tầng của nó sẽ phóng ra yêu vật gì, mọi người vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn." Lãnh đạm nhìn thoáng qua mấy người anh em của mình, người đàn ông tây trang tay trái chống tấm ván gỗ bất động, dùng tay phải rảnh rang sờ sờ cà vạt màu đỏ thẫm, trong thần sắc lộ ra một cỗ kiêu căng.
Đối với người đàn ông tây trang lộ rõ bất mãn, cô gái tóc ngắn vừa muốn mở miệng nói, đã bị một người đàn ông bên cạnh cắt ngang: "Vu Anh, cứ trông coi tốt bảo bối của em, anh nghi ngờ trên chuông nọ khả năng có độc."
Người đàn ông kia vừa lên tiếng, Giản Vô Tranh ngoài cửa lập tức kinh ngạc mở to hai mắt, nương nhờ vào ngọn đèn yếu ớt nhìn kỹ qua, quả nhiên, đây không phải là Liêu Hiểu Thịnh khi ở Kỳ Sơn từng cùng nhau xuống đất thì là ai, mới vừa rồi bị người đàn ông kia che khuất, không nhìn rõ dung mạo, lúc này đã thấy rõ rồi, chỉ cảm thấy vô cùng chấn động.
Tâm trạng Giản Vô Tranh trầm xuống, biết Liêu Hiểu Thịnh xuất hiện ở đây, sự tình này tất nhiên càng thêm phức tạp. Những người này nhất định cũng giống như bọn họ, là sau khi nhận được tin tức tới tìm kiếm "chìa khóa" kia, nhưng ngoại trừ thương nhân Hồng Kông Hứa Chí Nông và nhà họ Giản, sao còn có thể có những người khác biết chuyện này, Liêu Hiểu Thịnh sau khi cùng bọn họ tách ra ở Kỳ Sơn cũng không thấy tin tức, Giản Vô Tranh vốn tưởng rằng hắn sẽ thành thành thật thật đợi ở Bắc Kinh, không ngờ tới lần này lại tình cờ gặp, hiển nhiên nhà họ Liêu cũng đã nắm chắc một phần cơ mật, tiếp tục suy đoán như vậy, không phải Lăng Mộ Dương không nói thật, mà chính là Nhị ca chưa đem tất cả chuyện tình nói cho cậu biết.
Tài cải trang của Trần gia là tuyệt nhất trên giới trộm mộ, hiện tại lại nhìn những người bên cạnh Liêu Hiểu Thịnh, e rằng đều là xuất thân danh môn, thân mang độc môn tuyệt kỹ. Nghĩ thế, Giản Vô Tranh không nhịn được sửng sốt, chẳng lẽ nói chuyện lần này, những gia tộc nổi danh trên giới trộm mộ đều chen một chân vào? Vậy thì quá thú vị rồi.
Nhìn thấy Giản Vô Tranh tựa hồ đang trầm tư, Lăng Mộ Dương liền nhẹ nhàng đẩy cậu một chút, sau đó buồn bực nói: "Lúc này thật sự là chơi một vố lớn rồi, rốt cuộc là thứ gì mà có thể dẫn ngũ đại gia tộc toàn bộ lên đường? Theo tôi biết, phát hiện của thương nhân Hồng Kông nọ, bất quá cũng chỉ là một kho tàng mà thôi, tiền tài đối với những danh môn này mà nói quan trọng đến không tiếc liên kết cùng đoạt lấy vậy sao? Nhưng nếu trong đó còn có ẩn tình gì chúng ta chưa biết.......Tam gia à, tôi thấy Nhị gia đã không nói hết sự tình cho chúng ta rồi, thiệt xấu mà, tôi cái gì cũng đều nói ra hết mà....... "
Đôi mắt Giản Vô Tranh buồn bã, trong lòng biết Lăng Mộ cũng nghĩ giống mình, liền nhíu mày hỏi: "Cái gì ngũ đại gia tộc, giải thích rõ ràng, anh biết bọn họ là những ai sao?"
Vẻ mặt tiểu nhân đắc chí lắc lắc đầu, Lăng Mộ Dương cố làm ra vẻ thở dài nói: "Nhị gia thật đúng là cái gì cũng không nói với cậu nha, thân là Tam thiếu gia nhà họ Giản, lượng tri thức này của cậu thật đúng là ít ỏi đến đáng thương." Nói xong chỉ chỉ người đàn ông tây trang: "Ngũ đại gia tộc này chính là ngôi sao sáng nổi danh trong giới trộm mộ, gã biến thái mặc tây trang kia, chính là Triệu gia cơ quan của Trường Sa, chẳng qua không biết đây là lão đại Triệu Vân Long hay lão nhị Triệu Hoành Hâm. Triệu gia am hiểu thuật cơ quan, cơ hồ không có cơ quan nào có thể làm khó bọn họ, bất quá Triệu gia từ xưa nhân khẩu thưa thớt, không có đại sự đều không dám phái người ra ngoài, cho nên lần này chỉ có một người.
Hai người đàn ông bên cạnh gã bộ dáng rất giống nhau, là anh em nhà họ Liêu của Bắc Kinh, Liêu gia am hiểu thuật súc cốt, hiệu dụng này Tam gia anh nghe cũng biết rồi đó, bất quá thời gian súc cốt quá dài, thì phải cần dược vật để duy trì, túi da đặc thù treo trên eo bọn họ kia, chính là cao súc cốt đặc chế dùng để giả trang của nhà họ Liêu. Liêu gia và Giản gia cùng sống ở Bắc Kinh, các anh hẳn có lui tới không ít chứ nhỉ?"
Gật đầu, Giản Vô Tranh chỉ vào Liêu Hiểu Thịnh nói: "Tên kia đã từng cùng chúng tôi đến mộ Chu Công ở Kỳ Sơn, bất quá trước khi đến mộ thất chính xảy ra chút vấn đề, liền mỗi người một ngã."
Không hỏi ra được là vấn đề gì, Lăng Mộ chỉ theo hướng ngón tay của cậu hứng thú nhìn một chút, liền tiếp tục nói: "Người phụ nữ ngồi xổm trên mặt đất kia, cùng người đàn ông phía sau cô ta là anh em, cùng thuộc nhà họ Vu thuần hóa thú ở Lạc Dương, là bậc thầy thuần hóa nổi danh trong giới trộm mộ. Thú của bọn họ cũng không giống với động vật bình thường, mà là một loại mộ thú chuyên môn dùng xuống đất đào hang. Loại mộ thú này linh mẫn hung hãn, thậm chí có thể đào móc đạo động, phía sau lưng chúng nó có mai cứng rắn như sắt, trên răng và móng vuốt còn có kịch độc, người bình thường đụng tới một chút sẽ mất mạng.
Sau đó chính là hai huynh đệ Trần gia đã giả trang thành hai ta, Nhị gia cũng nói, Trần gia đổi mặt ở Thiểm Tây, cũng là một tên tuổi trâu bò. Cơ quan Triệu, súc cốt Liêu, thuần thú Vu, đổi mặt Trần, cộng thêm trộm thuật Giản các anh, được gọi là ngũ đại gia tộc."
Nói xong, Lăng Mộ muốn quay đầu tiếp tục nhìn vào trong cánh cửa tiếp tục xem kịch, lại bị Giản Vô Tranh kéo trở về: "Cái gì trộm thuật Giản? Nói vậy là sao?"
"Không phải chứ?" Trừng lớn hai mắt, Lăng Mộ Dương bộ dáng không thể tin được, khó nén đề cao chút âm lượng nói: "Tam gia của tôi à, ngài còn chưa biết chính nhà của ngài làm sao có thể được sự khẳng định của nhiều Xuyên Sơn Lão Quỷ vậy sao? Thế này thì thật quá lạ lùng....... Tục ngữ nói, trộm cũng có đạo lý, Giản gia mặc dù không có độc môn tuyệt kỹ gì, nhưng lại nắm giữ một chân lý thiên cổ bất biến, cảnh giới cao nhất của trộm thuật, đó là trộm được nhân tâm, anh ngẫm lại đi, ngay cả nhân tâm cũng bị anh trộm rồi, vậy trên đời còn có cái gì anh không chiếm được? Giản gia sở dĩ có thể hương khói như trước hưng thịnh cho tới hiện tại, chính là vì các thời đại quản sự của Giản gia đều hiểu dùng nhân tâm, tỷ như cái khế bán mình chết tiệt kia, khiến cho biết bao anh hùng hảo hán đều thần phục dưới cánh cửa nhà các anh, việc này so với bất kỳ tuyệt kỹ gì cũng hữu dụng hơn, tựa như hiện tại, tam thú cũng đã bị Nhị ca anh thu phục, còn có hang hố nào là Giản Nhị gia anh ấy đi không tới nữa? Cho nên đến hiện tại, Giản gia cũng là gia tộc có số thuộc hạ nhiều nhất. Không giống mấy nhà khác, không chịu truyền tuyệt kỹ cho ngoại nhân, thế nên đến giờ đều có vài phần sa sút."
Nghe xong Lăng Mộ nói, trong lòng Giản Vô Tranh dâng lên một luồng tư vị kỳ quái, không biết là cao hứng hay buồn bực, chung quy nghĩ cái cách trong nhà từ trên xuống dưới đều gạt cậu khiến cậu hiện giờ cảm thấy vô cùng nan kham. Dù sao cũng là chuyện nhà mình, hiện giờ lại từ chính miệng người ngoài nói cho mình hay, mà mình thì cứ như kẻ khờ vậy, cái gì cũng không biết. Bất quá nghe được thực lực gia tộc mình hùng hậu như thế, Giản Vô Tranh vẫn cảm thấy một tia vui vẻ.
Cái này giống như người lớn mang theo trẻ nhỏ la cà vậy, trẻ nhỏ có người lớn phía sau làm chỗ dựa, sẽ đá chân ngẩng cao đầu, chẳng thèm quan tâm, đắc ý dào dạt. Mà Giản Vô Tranh bây giờ, chính là có tâm lý trẻ nhỏ loại này.
Lăng Mộ đang bổ sung kiến thức cho Giản Vô Tranh, đồng thời Vu Anh ngồi xổm trên mặt đất cũng đứng lên, cô liếc mắt nhìn Liêu Hiểu Thịnh một cái, trong lòng hiểu được đối phương cố ý đáp thế, tránh cho mình và Triệu Vân Long bắt đầu cãi nhau, liền nói: "Tiễn của yêu tháp một khi bắn hết, yêu vật của tầng tiếp theo lập tức sẽ phóng ra, ngẫm lại nên làm thế nào ứng phó đi."
"E rằng không có thời gian để chúng ta suy nghĩ đâu, em gái." Chỉ chỉ tháp trắng, khóe miệng Liêu Hiểu Thịnh cong lên một mạt cười nhạt.
Nghe vậy, mọi người đồng loạt quay đầu, liền nhìn thấy tầng dưới cùng vốn không ngừng chuyển động kia bỗng dưng khựng lại, tiếng của cơ quan đình chỉ vang trong mộ thất cực kỳ đột ngột. Tiếp theo, cả tòa tháp trắng chợt chìm xuống phía dưới, thẳng đến khi tầng chót nhất cũng chui vào lồng đất mới dừng lại. Sau đó cơ quan tầng thứ hai bắt đầu hoạt động, thân tháp chạm trổ đầy hoa văn đồ án tinh xảo mở ra sáu cánh cửa nhỏ, trùng nhiều chân lúc nhúc cỡ bằng chân người từ bên trong chui ra, giãy giụa thân thể phì nhiêu cùng cặp càng thô to cấp tốc bò hướng về phía đám người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.