Manh Sư Tại Thượng: Nghịch Đồ Đừng Xằng Bậy
Chương 62: Biểu Muội Cố Thanh Kha
Phong Dữ Thiên Mạc
27/07/2022
Edit: Xi
Beta: Dừa
Một thiếu nữ xinh đẹp ăn mặc tao nhã thanh lịch đi ra, vừa thấy Dạ Trầm Uyên, bỗng sững sờ trong nháy mắt!
"Ngươi.. Ngươi là.."
Bàn tay bé nhỏ che miệng của nàng che miệng, đôi mắt đẹp trợn tròn, dáng vẻ khó tin: "Là Trầm Uyên ca ca!"
Nhìn thấy nàng, Dạ Trầm Uyên cũng có chút bất ngờ, trong đầu chợt nhớ tới chuyện cũ, người trước mặt khiến ánh mắt hắn có thêm được một chút ấm áp, hắn khẽ mỉm cười.
"Đã lâu không gặp, biểu muội Thanh Kha."
Nhìn thấy một Dạ Trầm Uyên khí tức nội liễm, ngọc thụ lâm phong (*), Cố Thanh Kha che miệng, một hồi lâu vẫn chưa nói nên lời, đột nhiên sau lưng nàng vang lên giọng nói phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này.
(*) : Ngọc thụ lâm phong: 玉树临风: Dịch nghĩa là Cây ngọc đón gió, ý chỉ người con trai có cốt cách tao nhã như cây ngọc, hiên ngang đứng trước gió để lộ phong thái tiêu sái. Xuất phát của thành ngữ này từ bài thơ Bài ca bát tiên uống rượu của Đỗ Phủ.
"Cố muội muội, ai tới vậy?"
Thiếu niên bề ngoài bình thường, trong mắt mang hơi nước bước ra, hắn có vẻ mới mười lăm mười sáu tuổi, nhưng bước chân rất phù phiếm, không hề có sức sống mà những người trẻ tuổi nên có.
"Vị này là.."
Trong nháy mắt nhìn thấy Dạ Trầm Uyên, hắn trợn to hai mắt, ngay sau đó, vừa chạy vào trong vừa hét lớn như gặp phải quỷ!
"Không xong rồi! Tên phế vật kia còn sống trở về!"
Hắn vừa hô lên, cả Dạ gia đều bị làm cho hoảng sợ, Dạ Trầm Uyên nhíu mày, sau đó Cố Thanh Kha liền kéo hắn đi vào: "Trầm Uyên ca ca, thật sự là huynh!" Nàng dường như vô cùng kích động, khuôn mặt xinh đẹp hơi đỏ lên: "Chỉ trách lúc huynh đi muội không ở đây, nếu không muội tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ làm như vậy! Sau khi huynh đi muội có xin nhờ phụ thân tìm huynh, nhưng phụ thân nói không tìm được huynh, còn nói huynh có thể đã chết, muội.."
Dạ Trầm Uyên nhìn nàng đầy biết ơn, nhưng vẫn rụt tay lại: "Cám ơn muội, hồi còn ở Dạ gia, cám ơn muội đã giúp ta nhiều lần."
Khi đó Dạ Trầm Uyên còn đang phải vật lộn ở Dạ gia, dường như tất cả mọi người đều muốn giết chết hắn, nhưng biểu muội họ hàng xa này thì khác, rất nhiều lần cứu giúp hắn, cho nên Dạ Trầm Uyên vô cùng biết ơn nàng.
Nhưng không chờ bọn họ nói được mấy câu, một đám người đã hung hăng xông ra, mà kẻ cầm đầu, chính là Nhị thiếu của Dạ gia vừa mới chạy vào.
"Đáng chết! Ngươi giết Tứ gia gia, mà vẫn còn dám trở lại? Người đâu, bắt hắn lại! Nếu dám phản kháng cứ đánh chết hắn!"
"Để ta xem kẻ nào dám!"
Dạ Trầm Uyên chưa kịp nói gì, Cố Thanh Kha đã lạnh lùng bước lên chắn trước mặt hắn.
"Trầm Uyên ca ca đã không còn là người của Dạ gia các người, mấy người không có quyền xử lí huynh ấy!"
"Cái này.. Cố muội muội, vậy sao muội có thể bảo vệ người ngoài?"
Cố Thanh Kha lạnh nhạt nhìn hắn: "Ta và huynh cũng đâu phải người một nhà."
"Ngươi!" Dạ Vi nuốt không trôi cục tức này, đã nhiều năm như vậy, hắn vẫn luôn cẩn thận phục vụ ở bên cạnh nàng, nhưng Cố Thanh Kha này lúc nào cũng tỏ vẻ không kiên nhẫn, hoặc là chẳng thèm để ý, nếu không phải do Cố gia là thế gia có công trạng ở nhất đẳng quốc, hắn đã cưỡng bức Cố Thanh Kha từ lâu rồi!
Cố Thanh Kha có thể phớt lờ, không thèm để ý tới ai, nhưng lại vô cùng coi trọng cái thứ phế vật Dạ Trầm Uyên này! Đúng là làm cho người khác tức chết!
"Cố muội muội, muội cũng chớ quên! Dạ Trầm Uyên chỉ là một tên phế vật Ngũ Linh Căn! Muội muốn che chở hắn, cũng phải xem hắn có phúc hưởng hay không!"
Cố Thanh Kha đang định đáp trả, Dạ Trầm Uyên đột nhiên vươn tay, kéo nàng ra sau.
"Thanh Kha, muội không cần nhúng tay vào chuyện này, cứ để ta đối phó với bọn họ."
"Trầm Uyên ca ca, huynh.. có thể không? Dạ Vi đã đến tầng mười của Luyện Khí kỳ (*).."
(*) : Con đường chuyên về Luyện Khí có chín chu kỳ:
Luyện Khí kỳ -> Trúc Cơ kỳ -> Kim Đan kỳ -> Nguyên Anh kỳ -> Xuất Khiếu kỳ -> Phân Thần kỳ -> Hợp Thể kỳ -> Đại Thừa kỳ -> Giải Thoát kỳ.
Mỗi giai đoạn sẽ có: Sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ.
Cố Thanh Kha lo lắng nhìn Dạ Trầm Uyên, Dạ Trầm Uyên đúng là một Ngũ Linh Căn, loại người có linh căn hỗn tạp, không hề thích hợp để tu luyện, nếu không phải do có cuộc gặp gỡ bất ngờ kia, cả đời hắn sẽ chỉ dừng lại ở Luyện Khí kỳ, cho nên, nàng thật sự rất lo lắng.
Dạ Trầm Uyên còn chưa lên tiếng, Dạ Vi đã cười lạnh: "Biết sự lợi hại của tiểu gia rồi sao? Ta đã tới Luyện Khí tầng mười rồi! Nếu không muốn bị ta đánh chết, thì mau ngoan ngoãn buông tay chịu trói đi! Chờ gia chủ xử lý!"
Dạ Trầm Uyên không khỏi bật cười, tu tiên rất khó để lên cấp, Dạ Vi mới mười sáu tuổi, đã luyện đến tầng mười, quả thật là có tư chất tốt, nhưng mà hắn lại luôn gặp được người tốt, có sư phụ tốt như Nguyên Sơ, còn có cả lão Lệ hết lòng dạy bảo, tầng mười? Hắn đã qua từ lâu rồi.
"Vậy ta cũng muốn lãnh giáo một chút cao chiêu của ngươi." Ánh mắt Dạ Trầm Uyên giễu cợt, khẽ cười: "Cũng không biết nhị thiếu xuất sắc của Dạ gia, có bao nhiêu bản lĩnh."
Hai chữ "Nhị thiếu" này chọc đúng chỗ đau của Dạ Vi, bởi vì Dạ gia có một thiên tài, Đại thiếu gia từ nhỏ đã rất nổi tiếng ở nhất đẳng quốc, cho tới tận bây giờ hắn vẫn chưa vượt qua ca ca hắn!
"Câm miệng!" Dạ Vi hung hăng tung đòn đánh về phía Dạ Trầm Uyên, mấy chiêu thức trong Luyện Khí kỳ, đếm đi đếm lại cũng chỉ có mấy chiêu này, mà đòn đánh Dạ Vi sắp đánh chính là chiêu mạnh nhất, một luồng sáng màu trắng hội tụ trên tay hắn, nếu bị hắn đánh trúng phát này, người bình thường chắc chắn sẽ bị thương nặng.
Nhưng nắm đấm của hắn, khi chỉ còn cách Dạ Trầm Uyên nửa mét liền dừng lại! Phía trước như có lá chắn vô hình chắn lại, hắn làm thế nào cũng không phá được.
"Vậy ra, ngươi cũng chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao?"
Dạ Trầm Uyên có chút thất vọng, hồi hắn còn nhỏ không có linh lực, không ít lần đã phải chịu nắm đấm của Dạ Vi, nhưng bây giờ, nắm đấm của Dạ Vi đối với hắn mà nói, cũng chỉ như lông hồng mà thôi.
Hắn vung tay lên, Dạ Vi liền kêu thảm một tiếng, cả người bị đẩy ra, nếu không phải do các hộ vệ đỡ được, chỉ sợ đã ngã mất nửa cái mạng!
Cố Thanh Kha hoảng sợ nhìn Dạ Trầm Uyên, vẻ mặt khó tin!
Dạ Trầm Uyên là Ngũ Linh Căn, thế nhưng hắn lại dễ dàng đánh bại Dạ Vi, nói cách khác, tu vi của Dạ Trầm Uyên, cao hơn Dạ Vi? Nhưng hắn mới có mười bốn tuổi thôi?
Dạ Trầm Uyên không để ý tiếng kêu rên của tên kia, đưa tay ra với Cố Thanh Kha.
"Thanh Kha muội muội, muốn đi xem trò vui với ta không?"
*
Gia chủ hiện tại của Dạ gia, cũng chính là phụ thân của Dạ Vi, nhìn con trai bảo bối của mình được khiêng vào, lập tức giật nảy mình!
"Chuyện gì thế này? Chẳng lẽ tên Dạ Trầm Uyên còn dám mang theo người đến giúp?"
Dù thế nào lão ta cũng không cho rằng Dạ Trầm Uyên có thể đánh Dạ Vi bị thương đến như vây.
Lão vừa dứt lời, Dạ Trầm Uyên đã bước vào, lạnh lùng nhìn lão.
"Không, chỉ có một mình ta, đại bá, đã lâu không gặp?"
"Dạ.. Dạ Trầm Uyên!"
Dạ Lỗi khiếp sợ nhìn Dạ Trầm Uyên, không nghĩ tới mới chỉ bảy năm ngắn ngủi, Dạ Trầm Uyên đã thay đổi lớn đến vậy!
Ban đầu, lão vì lợi ích, cố giết bằng được lão Tứ vẫn luôn đối đầu với lão, sau đó nhất quyết giá họa cho Dạ Trầm Uyên, cuối cùng, Dạ Trầm Uyên quả nhiên bị đuổi đi, lão còn tưởng rằng hắn đã chết từ lâu rồi!
Nhưng hắn vẫn chưa chết, mà hắn còn dám trở về!
Dạ Lỗi có chút sợ hãi, nhưng nghĩ kỹ lại, tu vi của lão đã tới Trúc Cơ hậu kì, chẳng lẽ lại phải sợ tên phế vật Ngũ Linh Căn Dạ Trầm Uyên này sao? Lão mặt lạnh nói:
"Ngươi vẫn còn mặt mũi trở về ư? Ngươi đã không còn là người của Dạ gia nữa, không có tư cách bước qua ngưỡng cửa Dạ gia!"
Cố Thanh Kha đi cùng tỏ vẻ không phục: "Dạ thúc, người không thể nói như vậy." Nàng cười nhạo một tiếng: "Trầm Uyên ca ca là con trai của tộc trưởng! Năm đó tộc trưởng mất tích, Dạ gia đáng lẽ nên chờ Trầm Uyên ca ca trưởng thành, rồi giao cho huynh ấy làm chủ! Chẳng qua là có kẻ tham lam quyền lực, vu oan cho Trầm Uyên ca ca giết người, còn đuổi huynh ấy ra ngoài, cũng không thèm để ý xem Trầm Uyên ca ca khi ấy mới bảy tuổi, không có chút linh lực nào, giết người bằng cách nào?"
Beta: Dừa
Một thiếu nữ xinh đẹp ăn mặc tao nhã thanh lịch đi ra, vừa thấy Dạ Trầm Uyên, bỗng sững sờ trong nháy mắt!
"Ngươi.. Ngươi là.."
Bàn tay bé nhỏ che miệng của nàng che miệng, đôi mắt đẹp trợn tròn, dáng vẻ khó tin: "Là Trầm Uyên ca ca!"
Nhìn thấy nàng, Dạ Trầm Uyên cũng có chút bất ngờ, trong đầu chợt nhớ tới chuyện cũ, người trước mặt khiến ánh mắt hắn có thêm được một chút ấm áp, hắn khẽ mỉm cười.
"Đã lâu không gặp, biểu muội Thanh Kha."
Nhìn thấy một Dạ Trầm Uyên khí tức nội liễm, ngọc thụ lâm phong (*), Cố Thanh Kha che miệng, một hồi lâu vẫn chưa nói nên lời, đột nhiên sau lưng nàng vang lên giọng nói phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này.
(*) : Ngọc thụ lâm phong: 玉树临风: Dịch nghĩa là Cây ngọc đón gió, ý chỉ người con trai có cốt cách tao nhã như cây ngọc, hiên ngang đứng trước gió để lộ phong thái tiêu sái. Xuất phát của thành ngữ này từ bài thơ Bài ca bát tiên uống rượu của Đỗ Phủ.
"Cố muội muội, ai tới vậy?"
Thiếu niên bề ngoài bình thường, trong mắt mang hơi nước bước ra, hắn có vẻ mới mười lăm mười sáu tuổi, nhưng bước chân rất phù phiếm, không hề có sức sống mà những người trẻ tuổi nên có.
"Vị này là.."
Trong nháy mắt nhìn thấy Dạ Trầm Uyên, hắn trợn to hai mắt, ngay sau đó, vừa chạy vào trong vừa hét lớn như gặp phải quỷ!
"Không xong rồi! Tên phế vật kia còn sống trở về!"
Hắn vừa hô lên, cả Dạ gia đều bị làm cho hoảng sợ, Dạ Trầm Uyên nhíu mày, sau đó Cố Thanh Kha liền kéo hắn đi vào: "Trầm Uyên ca ca, thật sự là huynh!" Nàng dường như vô cùng kích động, khuôn mặt xinh đẹp hơi đỏ lên: "Chỉ trách lúc huynh đi muội không ở đây, nếu không muội tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ làm như vậy! Sau khi huynh đi muội có xin nhờ phụ thân tìm huynh, nhưng phụ thân nói không tìm được huynh, còn nói huynh có thể đã chết, muội.."
Dạ Trầm Uyên nhìn nàng đầy biết ơn, nhưng vẫn rụt tay lại: "Cám ơn muội, hồi còn ở Dạ gia, cám ơn muội đã giúp ta nhiều lần."
Khi đó Dạ Trầm Uyên còn đang phải vật lộn ở Dạ gia, dường như tất cả mọi người đều muốn giết chết hắn, nhưng biểu muội họ hàng xa này thì khác, rất nhiều lần cứu giúp hắn, cho nên Dạ Trầm Uyên vô cùng biết ơn nàng.
Nhưng không chờ bọn họ nói được mấy câu, một đám người đã hung hăng xông ra, mà kẻ cầm đầu, chính là Nhị thiếu của Dạ gia vừa mới chạy vào.
"Đáng chết! Ngươi giết Tứ gia gia, mà vẫn còn dám trở lại? Người đâu, bắt hắn lại! Nếu dám phản kháng cứ đánh chết hắn!"
"Để ta xem kẻ nào dám!"
Dạ Trầm Uyên chưa kịp nói gì, Cố Thanh Kha đã lạnh lùng bước lên chắn trước mặt hắn.
"Trầm Uyên ca ca đã không còn là người của Dạ gia các người, mấy người không có quyền xử lí huynh ấy!"
"Cái này.. Cố muội muội, vậy sao muội có thể bảo vệ người ngoài?"
Cố Thanh Kha lạnh nhạt nhìn hắn: "Ta và huynh cũng đâu phải người một nhà."
"Ngươi!" Dạ Vi nuốt không trôi cục tức này, đã nhiều năm như vậy, hắn vẫn luôn cẩn thận phục vụ ở bên cạnh nàng, nhưng Cố Thanh Kha này lúc nào cũng tỏ vẻ không kiên nhẫn, hoặc là chẳng thèm để ý, nếu không phải do Cố gia là thế gia có công trạng ở nhất đẳng quốc, hắn đã cưỡng bức Cố Thanh Kha từ lâu rồi!
Cố Thanh Kha có thể phớt lờ, không thèm để ý tới ai, nhưng lại vô cùng coi trọng cái thứ phế vật Dạ Trầm Uyên này! Đúng là làm cho người khác tức chết!
"Cố muội muội, muội cũng chớ quên! Dạ Trầm Uyên chỉ là một tên phế vật Ngũ Linh Căn! Muội muốn che chở hắn, cũng phải xem hắn có phúc hưởng hay không!"
Cố Thanh Kha đang định đáp trả, Dạ Trầm Uyên đột nhiên vươn tay, kéo nàng ra sau.
"Thanh Kha, muội không cần nhúng tay vào chuyện này, cứ để ta đối phó với bọn họ."
"Trầm Uyên ca ca, huynh.. có thể không? Dạ Vi đã đến tầng mười của Luyện Khí kỳ (*).."
(*) : Con đường chuyên về Luyện Khí có chín chu kỳ:
Luyện Khí kỳ -> Trúc Cơ kỳ -> Kim Đan kỳ -> Nguyên Anh kỳ -> Xuất Khiếu kỳ -> Phân Thần kỳ -> Hợp Thể kỳ -> Đại Thừa kỳ -> Giải Thoát kỳ.
Mỗi giai đoạn sẽ có: Sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ.
Cố Thanh Kha lo lắng nhìn Dạ Trầm Uyên, Dạ Trầm Uyên đúng là một Ngũ Linh Căn, loại người có linh căn hỗn tạp, không hề thích hợp để tu luyện, nếu không phải do có cuộc gặp gỡ bất ngờ kia, cả đời hắn sẽ chỉ dừng lại ở Luyện Khí kỳ, cho nên, nàng thật sự rất lo lắng.
Dạ Trầm Uyên còn chưa lên tiếng, Dạ Vi đã cười lạnh: "Biết sự lợi hại của tiểu gia rồi sao? Ta đã tới Luyện Khí tầng mười rồi! Nếu không muốn bị ta đánh chết, thì mau ngoan ngoãn buông tay chịu trói đi! Chờ gia chủ xử lý!"
Dạ Trầm Uyên không khỏi bật cười, tu tiên rất khó để lên cấp, Dạ Vi mới mười sáu tuổi, đã luyện đến tầng mười, quả thật là có tư chất tốt, nhưng mà hắn lại luôn gặp được người tốt, có sư phụ tốt như Nguyên Sơ, còn có cả lão Lệ hết lòng dạy bảo, tầng mười? Hắn đã qua từ lâu rồi.
"Vậy ta cũng muốn lãnh giáo một chút cao chiêu của ngươi." Ánh mắt Dạ Trầm Uyên giễu cợt, khẽ cười: "Cũng không biết nhị thiếu xuất sắc của Dạ gia, có bao nhiêu bản lĩnh."
Hai chữ "Nhị thiếu" này chọc đúng chỗ đau của Dạ Vi, bởi vì Dạ gia có một thiên tài, Đại thiếu gia từ nhỏ đã rất nổi tiếng ở nhất đẳng quốc, cho tới tận bây giờ hắn vẫn chưa vượt qua ca ca hắn!
"Câm miệng!" Dạ Vi hung hăng tung đòn đánh về phía Dạ Trầm Uyên, mấy chiêu thức trong Luyện Khí kỳ, đếm đi đếm lại cũng chỉ có mấy chiêu này, mà đòn đánh Dạ Vi sắp đánh chính là chiêu mạnh nhất, một luồng sáng màu trắng hội tụ trên tay hắn, nếu bị hắn đánh trúng phát này, người bình thường chắc chắn sẽ bị thương nặng.
Nhưng nắm đấm của hắn, khi chỉ còn cách Dạ Trầm Uyên nửa mét liền dừng lại! Phía trước như có lá chắn vô hình chắn lại, hắn làm thế nào cũng không phá được.
"Vậy ra, ngươi cũng chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao?"
Dạ Trầm Uyên có chút thất vọng, hồi hắn còn nhỏ không có linh lực, không ít lần đã phải chịu nắm đấm của Dạ Vi, nhưng bây giờ, nắm đấm của Dạ Vi đối với hắn mà nói, cũng chỉ như lông hồng mà thôi.
Hắn vung tay lên, Dạ Vi liền kêu thảm một tiếng, cả người bị đẩy ra, nếu không phải do các hộ vệ đỡ được, chỉ sợ đã ngã mất nửa cái mạng!
Cố Thanh Kha hoảng sợ nhìn Dạ Trầm Uyên, vẻ mặt khó tin!
Dạ Trầm Uyên là Ngũ Linh Căn, thế nhưng hắn lại dễ dàng đánh bại Dạ Vi, nói cách khác, tu vi của Dạ Trầm Uyên, cao hơn Dạ Vi? Nhưng hắn mới có mười bốn tuổi thôi?
Dạ Trầm Uyên không để ý tiếng kêu rên của tên kia, đưa tay ra với Cố Thanh Kha.
"Thanh Kha muội muội, muốn đi xem trò vui với ta không?"
*
Gia chủ hiện tại của Dạ gia, cũng chính là phụ thân của Dạ Vi, nhìn con trai bảo bối của mình được khiêng vào, lập tức giật nảy mình!
"Chuyện gì thế này? Chẳng lẽ tên Dạ Trầm Uyên còn dám mang theo người đến giúp?"
Dù thế nào lão ta cũng không cho rằng Dạ Trầm Uyên có thể đánh Dạ Vi bị thương đến như vây.
Lão vừa dứt lời, Dạ Trầm Uyên đã bước vào, lạnh lùng nhìn lão.
"Không, chỉ có một mình ta, đại bá, đã lâu không gặp?"
"Dạ.. Dạ Trầm Uyên!"
Dạ Lỗi khiếp sợ nhìn Dạ Trầm Uyên, không nghĩ tới mới chỉ bảy năm ngắn ngủi, Dạ Trầm Uyên đã thay đổi lớn đến vậy!
Ban đầu, lão vì lợi ích, cố giết bằng được lão Tứ vẫn luôn đối đầu với lão, sau đó nhất quyết giá họa cho Dạ Trầm Uyên, cuối cùng, Dạ Trầm Uyên quả nhiên bị đuổi đi, lão còn tưởng rằng hắn đã chết từ lâu rồi!
Nhưng hắn vẫn chưa chết, mà hắn còn dám trở về!
Dạ Lỗi có chút sợ hãi, nhưng nghĩ kỹ lại, tu vi của lão đã tới Trúc Cơ hậu kì, chẳng lẽ lại phải sợ tên phế vật Ngũ Linh Căn Dạ Trầm Uyên này sao? Lão mặt lạnh nói:
"Ngươi vẫn còn mặt mũi trở về ư? Ngươi đã không còn là người của Dạ gia nữa, không có tư cách bước qua ngưỡng cửa Dạ gia!"
Cố Thanh Kha đi cùng tỏ vẻ không phục: "Dạ thúc, người không thể nói như vậy." Nàng cười nhạo một tiếng: "Trầm Uyên ca ca là con trai của tộc trưởng! Năm đó tộc trưởng mất tích, Dạ gia đáng lẽ nên chờ Trầm Uyên ca ca trưởng thành, rồi giao cho huynh ấy làm chủ! Chẳng qua là có kẻ tham lam quyền lực, vu oan cho Trầm Uyên ca ca giết người, còn đuổi huynh ấy ra ngoài, cũng không thèm để ý xem Trầm Uyên ca ca khi ấy mới bảy tuổi, không có chút linh lực nào, giết người bằng cách nào?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.