Manh Sư Tại Thượng: Nghịch Đồ Đừng Xằng Bậy

Chương 44: Linh Hồn Ôm Nhau

Phong Dữ Thiên Mạc

26/08/2021

Edit: Trang

Beta: Giang

Dạ Trầm Uyên không khống chế được mở to hai mắt, hắn muốn từ chối nhưng Nguyên Sơ đã nhanh chóng nắm lấy tay hắn. Hắn dùng toàn lực muốn đẩy tay nàng ra, nhưng giây tiếp theo Nguyên Sơ lại đưa hai tay vòng qua cổ hắn, kiễng chân ôm lấy hắn!

"Chúng ta cùng nhau chịu đựng."

Không.. không được! Đùng một tiếng, lôi điện mạnh mẽ đánh xuống, bên trong lôi điện Nguyên Sơ càng ôm Dạ Trầm Uyên chặt hơn. Trong khoảng thời gian này, bọn họ đã tìm được rất nhiều pháp bảo kháng lôi nhưng đều đã dùng hết. Người làm sư phụ như nàng đây không làm tròn trách nhiệm. Nàng đã không đoán trước được tình huống ngoài ý muốn, để cho đồ đệ lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm. Lúc này điều duy nhất nàng có thể làm được là cùng hắn chịu đựng.

Dạ Trầm Uyên mở thật to hai mắt. Thiên kiếp có thể giết chết hắn nhưng nếu vượt qua thành công nó sẽ trở thành bước đệm giúp hắn mạnh lên sau này. Nhưng lôi kiếp này đối với Nguyên Sơ không hề có ích, chỉ làm nàng phải chịu đau đớn. Thực ra nàng không cần phải chịu khổ như vậy.

Cho nên nàng tránh ra đi, cách hắn xa một chút!

Hắn rất muốn nói chuyện nhưng không nói nên lời. Cho đến khi ngửi thấy mùi thịt cháy từ người Nguyên Sơ, tim hắn nhói lên, chưa bao giờ hắn tức giận đến như vậy!

Nguyên Sơ rất khó chịu, vốn dĩ nàng rất sợ đau, huống chi đây lại là nỗi đau đánh thẳng tới linh hồn, nhưng càng đau nàng càng ôm chặt Dạ Trầm Uyên hơn. Nàng nhất định phải cùng hắn trải qua, nàng là sư phụ hắn!

Lại một đạo lôi kiếp đánh xuống, thân thể nàng run rẩy đau nhức, Dạ Trầm Uyên cảm nhận được, nhưng nàng lại nói.

"Một.. Một chút cũng không đau, ngươi.. Ngươi có đau không?"

Hai mắt Dạ Trầm Uyên đỏ lên, giây tiếp theo hắn không đẩy Nguyên Sơ ra nữa, mà gắt gao ôm chặt nàng trong lồng ngực.

Hắn cũng đau, nhưng thân thể đã chết lặng, hắn đau lòng!

Lôi điện che kín bầu trời, linh khí không vào bên trong được, bên ngoài lôi điện tạo thành cuồng phong lốc xoáy. Ở bên trong lôi điện, Dạ Trầm Uyên gắt gao ôm chặt lấy Nguyên Sơ giống như trọn đời cũng không muốn buông ra.

Cảnh này làm cho Kỷ Hồng Nhan đứng ở bên cạnh rung động sâu sắc.

Từ trước tới nay nàng cũng không nghĩ rằng sẽ có một người vì muốn ủng hộ người khác kiên trì mà lựa chọn cùng hắn trải qua lôi kiếp.



Nếu tu vi của tiểu cô nương đó không cao, không phải sẽ chết ư?

Mấy đạo lôi kiếp cuối cùng so với trước đó càng tàn nhẫn hơn, nhưng lão Lệ cũng không nói gì nữa. Nguyên Sơ thà rằng cùng hắn chịu đựng lôi kiếp cũng không muốn hắn từ bỏ, hiện tại việc duy nhất lão có thể làm được chính là kiên trì, chờ bọn họ bình an vô sự.

Dạ Trầm Uyên ôm Nguyên Sơ, trong lòng không ngừng lặp đi lặp lại một câu.

* * * Là nàng không chịu đi, là nàng ôm hắn trước!

Một khi đã không chịu đi, vậy thì lên cùng trời xanh hay xuống suối vàng đều ở bên cạnh hắn đi!

Một đạo lại một đạo lôi kiếp đánh xuống làm Nguyên Sơ bị thương càng nặng, Dạ Trầm Uyên ôm nàng, hai mắt ngày càng đỏ, đau lòng và phẫn nộ làm cho đáy lòng hắn phát ra một loại năng lượng đáng sợ. Cuối cùng hắn ngửa mặt lên trời hét dài một tiếng, nghênh đón đạo lôi kiếp cuối cùng.

Đạo lôi kiếp thứ bốn mươi chín cũng không phải một chùm, mà sau tiếng rống giận dữ của hắn, lôi kiếp hóa thành trăm ngàn chùm lôi quang, nhìn giống như trời đang mưa xuống, bên tai đều là tiếng nổ ầm ầm, lôi quang chiếu sáng khắp nơi. Bị lôi quang tím bao phủ, Kỷ Hồng Nhan không có chỗ trốn cũng bị thương không ít.

Nhưng chấn động càng sâu sắc hơn!

Cảnh tượng kỳ lạ trước mắt có thể nói lên một điều, chính là trong Chư Thiên Giới lại xuất hiện một nhân tài, còn đang ở trước mặt nàng.

Mưa to sấm chớp kéo dài một thời gian rồi mới không tự nguyện tan đi, vào lúc tia lôi quang cuối cùng biến mất, đột nhiên trong không trung chiếu xuống một luồng ánh sáng. Ánh sáng đó dừng lại trên người Dạ Trầm Uyên, làm vết thương trên người hắn đều được chữa trị hết.

Linh khí xung quanh không bị lôi kiếp cản trở điên cuồng tiến vào cơ thể Dạ Trầm Uyên, hắn dần bình phục lại, trên người phát ra quầng sáng nhàn nhạt. Cảnh tượng như tận thế vừa rồi đã biến mất, trên bầu trời xuất hiện cầu vồng, vô số ánh sáng chiếu xuống mặt đất. Vùng đất bị lôi điện đánh tan nát lúc nãy nháy mắt đã được bao phủ bởi một màu xanh cây cỏ, nở ra đủ mọi loại hoa. Nếu trên người Nguyên Sơ không còn vết thương mới bị lôi điện đánh thì cảnh tượng lúc nãy giống như chưa từng xảy ra.

Dạ Trầm Uyên ôm chặt Nguyên Sơ, giống như ôm báu vật quý giá nhất trên đời.

Lão Lệ thông qua Dạ Trầm Uyên xem xét Nguyên Sơ một chút, nhẹ nhàng thở ra: "Đứa nhỏ này cũng không biết là đã tu luyện như thế nào, căn cơ thật vững chắc. Lôi điện đáng sợ như vậy cũng không làm tổn thương đến thần hồn của nàng ta, chỉ bị tổn thương cơ thể thôi, nghỉ ngơi vài ngày là được rồi."

Dạ Trầm Uyên không nói gì, gương mặt tuấn mỹ biểu tình nghiêm trọng. Hắn thay quần áo xong, lúc đi ngang qua Kỷ Hồng Nhan, bước chân dừng lại.

Vẫn là lão Lệ ở trong thức hải nhắc nhở: "Từ từ, lúc nãy tiểu cô nương này vì giúp ngươi mà tốn biết bao nhiêu pháp khí, ngươi cũng không thể cứ bỏ đi như vậy được."

Dạ Trầm Uyên có chút bất đắc dĩ, hiện tại hắn chỉ muốn nhanh chóng đem sư phụ vào linh tuyền để dưỡng thương, nhưng nhận ân huệ của người ta cũng không thể không báo đáp, cho nên hắn dừng lại, đặt mấy bình linh đan ở trước mặt Kỷ Hồng Nhan.



Hiện giờ Dạ Trầm Uyên đã là luyện dược sư tam phẩm, có thể luyện ra đan dược cao cấp tam phẩm, nhưng để báo đáp, hắn không dùng đan dược do chính mình luyện ra, mà hắn tìm Ngũ phẩm linh đan trong túi trữ vật đưa cho Kỷ Hồng Nhan.

Đan dược này tuy không thể sửa lại pháp khí cho nàng, nhưng có thể chữa khỏi tất cả vết thương trên người cũng như giúp nàng tăng tu vi, tính thế nào cũng vẫn đủ trả ân tình này.

Dạ Trầm Uyên nhìn nàng, thấp giọng nói:

"Vừa rồi đa tạ đạo hữu đã ra tay giúp đỡ."

Kỷ Hồng Nhan ôm ngực khó chịu đứng dậy, bình tĩnh nhìn hắn, thân là thánh nữ Ma tộc, nàng đương nhiên biết đan dược này bất phàm, nhưng hiện tại nàng chỉ cảm thấy hứng thú với thiếu niên tuấn mỹ đứng trước mặt này thôi.

Chỉ tiếc hiện tại nàng đang bị nội thương nên không nói được, vị thiếu niên kia cũng không chút lưu luyến nào xoay người rời đi.

"Cáo từ, sau này gặp lại."

Thời điểm hắn nói bốn từ "sau này gặp lại" thật sự rất lãnh đạm, hiển nhiên không hề tính toán gặp lại nàng, vẫn là lão Lệ trong thức hải oa oa kêu to.

"Tiểu tử ngươi có biết thương hoa tiếc ngọc không vậy? Ít nhất ngươi cũng phải giúp người ta nuốt đan dược vào chứ!"

Dạ Trầm Uyên nhíu mày thật sâu, hắn nhìn Nguyên Sơ đang hôn mê trong lồng ngực, không khách khí nói: "Không rảnh."

Lão Lệ nhất thời không còn lời gì để nói.

Hơn nữa Dạ Trầm Uyên thấy, dung mạo nữ tử kia quá mức yêu dị, hắn thật sự không hi vọng sau này vì nàng mà gặp phải liên lụy, hiện tại trả hết ân tình, không liên quan là tốt nhất.

Ai ngờ bóng dáng lúc hắn rời đi lại in thật sâu trong trí nhớ của Kỷ Hồng Nhan.

Ngực nàng còn rất đau, nhưng nhìn Dạ Trầm Uyên bỏ đi không một chút lưu luyến, nàng nhếch môi cười tà mị, lần đầu tiên có người nguyện dùng bảo vật trả hết ân tình cho nàng, chỉ vì không muốn sau này còn dây dưa với nàng.

Người này, nàng sẽ nhớ kĩ.

Lúc này nàng hoàn toàn không biết tình địch của mình lại là một tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa, dù sao ai mà nghĩ được một thiếu niên lại có cảm tình sâu nặng với một tiểu cô nương nhỏ bé chứ? Dạ Trầm Uyên tất nhiên không biết yêu nữ kia vừa mới gặp mặt lần đầu đã bắt đầu nhớ thương mình. Hắn ôm Nguyên Sơ vào trong Thiên Châu, lấy ra rất nhiều đan dược, cuối cùng lựa chọn những viên thích hợp nhất giúp nàng nuốt vào để trị thương

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Manh Sư Tại Thượng: Nghịch Đồ Đừng Xằng Bậy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook