Manh Sư Tại Thượng: Nghịch Đồ Đừng Xằng Bậy
Chương 28: Song Tu Là Như Thế Nào?
Phong Dữ Thiên Mạc
05/03/2021
Editor: Khả Ái
Nguyên Sơ thấy Dạ Trầm Uyên cả buổi vẫn chưa thấy có tiến triển gì, từ pháp khí phi hành nhảy xuống. Chỉ là nàng không quên bộ dạng của mình không thể gặp người, nên nàng lợi dụng huyễn hình đan, thay đổi dung mạo của mình.
Ngửi được mùi hương của Nguyên Sơ, Dạ Trầm Uyên nhịn không được quay đầu lại mỉm cười, lại thấy một nam nhân tuấn tú, phe phẩy cây quạt tới chỗ bọn họ.
Hình dáng Nguyên Sơ biển ảo chính là bộ dạng trưởng thành của Dạ Trầm Uyên, nhưng mà hắn quanh năm không phải lam y thì là bạch y hắc y, nàng lại biến thành một mỹ nam mặc hồng y, góc áo còn nạm vàng trên tay cầm quạt khảm ngọc, quả thực đem hai chữ có tiền viết lên mặt!
Nàng nhìn Dạ Trầm Uyên cùng nữ tử kia mỉm cười, nam chủ sau khi trưởng thành đúng là đẹp không sao chê được, kết hợp với y phục thượng hạng muốn mù mắt người khác cười lên quả thực làm người ta thần hồn điên đảo!
"Đồ nhi, làm sao vậy? Còn có vị tiên tử này, không biết nên xưng hô như thế nào?"
Thiếu nữ nhìn chằm chằm vào mặt Nguyên Sơ, hoàn toàn không nhìn ra ác ý, thấy Nguyên Sơ hỏi, bèn theo bản năng trả lời.
"Tiểu nữ tên là Phương Điệp."
Vẻ mặt nàng ta dại ra, nội tâm lại điên cuồng gào thét! Trời ơi, trên đời này làm sao mà có người đẹp như vậy? Chẳng lẽ hắn chính là thần tiên? Nhưng mà, tại sao mặt mũi của người này cùng với thiếu niên cùng nàng có chút giống nhau? Chẳng lẽ là.. Huynh đệ?
Mặt Dạ Trầm Uyên đã hoàn toàn đen, đặc biệt là nữ nhân tên Phương Điệp kia cứ nhìn chằm chằm sư phụ hắn, làm hắn có cảm giác mình bị coi thường.
Nhưng mà tại sao sư phụ lại biến thành bộ dáng giống hắn như vậy, hắn cũng không nén nổi tò mò.
Hắn bất đắc dĩ thở dài: "Sư phụ, người đã cứu xong, chúng ta còn có việc, không bằng.."
Vừa nghe Dạ Trầm Uyên muốn đi, nữ nhân kia như tỉnh mộng, đột nhiên "Bộp" một tiếng quỳ xuống!
Đang ngồi xem chuyện, mỹ nam Nguyên Sơ cũng kinh ngạc, cười hỏi: "Phương tiên tử, chuyện gì cũng từ từ, ngươi đang làm gì vậy?"
Dạ Trầm Uyên hơi hơi mím môi nhìn Phương Điệp, không hài lòng về hành động của nàng.
"Thỉnh đại tiên cứu mạng! Tiểu nữ thật sự là không có cách nào, mới mạo phạm cầu cứu ngài!" Phương Điệp một bên nói, một bên nỗ lực rơi vài giọt nước mắt, nhưng không tài nào khóc được, chỉ có thể trách hình ảnh Nguyên Sơ biến ảo rất là đẹp, nàng còn đang ngây người, xém chút còn quên lời thoại.
Tới rồi, đoạn anh hùng cứu mỹ nhân! Trong lòng Nguyên Sơ thích thú, hoàn toàn đã quên nàng đến đây để chỉ điểm cho đệ tử mình hiểu, lại chơi đùa đến nỗi quên mất.
Chỉ thấy nàng thu quạt lại nghiêm túc nói: "Ngươi có chuyện gì khó xử? Cứ nói ra đi, ta có thể giúp được sẽ giúp ngay."
"Sư phụ!" Dạ Trầm Uyên thật sự không nhẫn nhịn được nữa, bỏ qua nữ nhân trước mặt, nghiến răng nói: "Chúng ta còn có việc!"
Nguyên Sơ bĩu môi, nhìn bộ dáng nghiêm túc của Dạ Trầm Uyên, hừ một tiếng, làm bộ như mình không nghe thấy.
Sau đó phương Điệp cũng làm bộ không nghe được, vội vàng kể chuyện của mình.
Thì ra, ở Lợi Hải Thiên Xuyên này, Chu gia đã xưng bá mấy ngàn năm, bọn họ sở dĩ có thể phồn vinh không suy, chính là phương thức tu luyện độc đáo. Bọn họ ngoại trừ tu luyện bình thường bên ngoài, bọn họ còn tu luyện thuật mà tổ tiên truyền xuống - song tu thuật, Song tu thuật ở Chu gia rất đặc biệt, bình thường, song tu sẽ là hai người, cùng nhau tiến bộ, nhưng Chu gia thì khác, thuật Song Tu của bọn họ chỉ cần nam nhân tu luyện, mỗi một lần song tu khi, nam nhân muốn trở nên mạnh hơn cần rất nhiều nữ nhân, hơn nữa tu vi càng cao, nhu cầu càng nhiều, cho nên nam nhân ở Chu gia có rất nhiều thê thiếp, tu vi của bọn cũng tiến bộ khác người thường.
Nếu không phải bọn họ song tu theo cách này, nam nữ cùng có lợi, bằng không Chu gia đã sớm nhập ma đạo.
Nhưng mà vì nghiệp lớn, Chu gia cần rất nhiều nữ nhân, mà những kẻ có tu vi cao sẽ không thích những người bình thường, mà thích những nữ nhân xinh đẹp.
Có quyền có thế tự nhiên sẽ không cần lo lắng, dù sao cũng sẽ có những nữ nhân cam tâm tình nguyện, nhưng ngoài ra còn có người không có quyền thế, bọn họ cũng muốn có rất nhiều nữ nhân, cũng chỉ có thể dùng thủ đoạn, có những người không đồng ý làm thê thiếp của bọn họ, bọn họ liền cướp, cho nên mới đã xảy ra việc ngày hôm nay
Nguyên Sơ nghe xong, nhìn nàng: "Vậy ra ngươi không muốn làm thiếp, nên mới bỏ trốn?"
Phương Điệp gật đầu: "Tuy rằng loại tu luyện này đối với ta không có hại, nhưng mà, nhưng mà.." Nàng liếc nhìn Nguyên Sơ một cái, uể oải nói: "Tuy lão già kia coi trọng ta nhưng mà lão đã ba trăm tuổi! Ta mới ba mươi thôi.."
Nguyên Sơ cười gượng một cái, trong lòng không ngừng phun máu, người trước mắt giống như mới mười lăm tuổi, không lẽ người này ăn Trú Nhan Đan để lừa đảo? Làm hại nàng còn tính giới thiệu cho đệ tử nhà mình!
Nhưng mà tiểu nữ này cầu cứu nàng, thuận tay giúp cũng chả có gì dù sao nàng cũng muốn đi Chu gia.
Vì thế Nguyên Sơ gật đầu: "Ngươi yên tâm, ta là đệ tử của Vạn Kiếm tông, đi chuyến này chính là muốn đến Chu gia mừng thọ, thế nên chuyện của ngươi ta sẽ nói lại thay ngươi làm chủ, để Chu gia sau này không tìm ngươi gây phiền phức."
Thiếu nữ.. à không, Phương Điệp nghe vậy, hai mắt sáng lên, người trước mặt này thế mà lại là đệ tử của Vạn kiếm tông, tông môn đứng đầu trong mười đại tông môn! Khó trách phong tư trác tuyệt, tuấn mỹ vô song!
Dạ Trầm Uyên ở một bên buồn bực, đặc biệt là nữ nhân này một hai phải đi theo bọn họ đến Chu gia, chính là sư phụ đã đồng ý sẽ giúp nàng. Rõ ràng đây chính là mơ ước dung mạo của sư phụ mà!
Trên pháp khí phi hành, Dạ Trầm Uyên không quen việc Nguyên Sơ cùng Phương Điệp vẫn luôn nói chuyện, hắn che dấu cảm xúc căm giận kéo Phương Điệp nói chuyện
"Phương tiên tử, lúc nãy, ngươi nói đến song tu, song tu là như thế nào?" Tuy rằng là tìm chuyện để nói nhưng quả thật Dạ Trầm Uyên không biết song tu là gì, trước kia hắn ở Tàng Thư Các đọc sách, song tu thuật bị đem cất ở góc xó xỉn nào đó, hắn hỏi lão già trong coi lão thấy hắn tuổi còn nhỏ, nên nói cho hắn, đó là một thuật mà cần hai ngừoi tu luyện không có gì đặt biệt cả
Vì thế trong trí nhớ của Dạ Trầm Uyên song tu chỉ là "một người không luyện được", "không có gì to tát hết"
Ai ngờ, nghe Dạ Trầm Uyên hỏi xong, mặt Phương Điệp bỗng đỏ lên!
Dạ Trầm Uyên không chú ý đến sắc mặt nàng, nghĩ đến cái gì, cau mày lại hỏi, "Hơn nữa song tu đạo lữ, tại sao trước hai chữ đạo lữ lại có thêm song tu?"
Lúc này, mặt Phương Điệp đỏ như chảy máu!
Nguyên Sơ ở một bên tức khắc huyết khí sôi trào! Nghĩ rằng, đệ tử của mình cuối cùng cũng đã thông suốt!
Vì thế, nàng thấy Phương Điệp không trả lời, lập tức nghiêm mặt nói, "Phương tiên tử, ngươi nói cho hắn nghe đi! Đồ đệ ta tuổi còn nhỏ không biết nhiều, ta cũng không biết dạy hắn thế nào."
Nguyên Sơ lộ ra vẻ mặt khẩn cầu, Phương Điệp vốn đang khó xử, ngay lập tức liền đồng ý.
Nguyên Sơ thấy Dạ Trầm Uyên cả buổi vẫn chưa thấy có tiến triển gì, từ pháp khí phi hành nhảy xuống. Chỉ là nàng không quên bộ dạng của mình không thể gặp người, nên nàng lợi dụng huyễn hình đan, thay đổi dung mạo của mình.
Ngửi được mùi hương của Nguyên Sơ, Dạ Trầm Uyên nhịn không được quay đầu lại mỉm cười, lại thấy một nam nhân tuấn tú, phe phẩy cây quạt tới chỗ bọn họ.
Hình dáng Nguyên Sơ biển ảo chính là bộ dạng trưởng thành của Dạ Trầm Uyên, nhưng mà hắn quanh năm không phải lam y thì là bạch y hắc y, nàng lại biến thành một mỹ nam mặc hồng y, góc áo còn nạm vàng trên tay cầm quạt khảm ngọc, quả thực đem hai chữ có tiền viết lên mặt!
Nàng nhìn Dạ Trầm Uyên cùng nữ tử kia mỉm cười, nam chủ sau khi trưởng thành đúng là đẹp không sao chê được, kết hợp với y phục thượng hạng muốn mù mắt người khác cười lên quả thực làm người ta thần hồn điên đảo!
"Đồ nhi, làm sao vậy? Còn có vị tiên tử này, không biết nên xưng hô như thế nào?"
Thiếu nữ nhìn chằm chằm vào mặt Nguyên Sơ, hoàn toàn không nhìn ra ác ý, thấy Nguyên Sơ hỏi, bèn theo bản năng trả lời.
"Tiểu nữ tên là Phương Điệp."
Vẻ mặt nàng ta dại ra, nội tâm lại điên cuồng gào thét! Trời ơi, trên đời này làm sao mà có người đẹp như vậy? Chẳng lẽ hắn chính là thần tiên? Nhưng mà, tại sao mặt mũi của người này cùng với thiếu niên cùng nàng có chút giống nhau? Chẳng lẽ là.. Huynh đệ?
Mặt Dạ Trầm Uyên đã hoàn toàn đen, đặc biệt là nữ nhân tên Phương Điệp kia cứ nhìn chằm chằm sư phụ hắn, làm hắn có cảm giác mình bị coi thường.
Nhưng mà tại sao sư phụ lại biến thành bộ dáng giống hắn như vậy, hắn cũng không nén nổi tò mò.
Hắn bất đắc dĩ thở dài: "Sư phụ, người đã cứu xong, chúng ta còn có việc, không bằng.."
Vừa nghe Dạ Trầm Uyên muốn đi, nữ nhân kia như tỉnh mộng, đột nhiên "Bộp" một tiếng quỳ xuống!
Đang ngồi xem chuyện, mỹ nam Nguyên Sơ cũng kinh ngạc, cười hỏi: "Phương tiên tử, chuyện gì cũng từ từ, ngươi đang làm gì vậy?"
Dạ Trầm Uyên hơi hơi mím môi nhìn Phương Điệp, không hài lòng về hành động của nàng.
"Thỉnh đại tiên cứu mạng! Tiểu nữ thật sự là không có cách nào, mới mạo phạm cầu cứu ngài!" Phương Điệp một bên nói, một bên nỗ lực rơi vài giọt nước mắt, nhưng không tài nào khóc được, chỉ có thể trách hình ảnh Nguyên Sơ biến ảo rất là đẹp, nàng còn đang ngây người, xém chút còn quên lời thoại.
Tới rồi, đoạn anh hùng cứu mỹ nhân! Trong lòng Nguyên Sơ thích thú, hoàn toàn đã quên nàng đến đây để chỉ điểm cho đệ tử mình hiểu, lại chơi đùa đến nỗi quên mất.
Chỉ thấy nàng thu quạt lại nghiêm túc nói: "Ngươi có chuyện gì khó xử? Cứ nói ra đi, ta có thể giúp được sẽ giúp ngay."
"Sư phụ!" Dạ Trầm Uyên thật sự không nhẫn nhịn được nữa, bỏ qua nữ nhân trước mặt, nghiến răng nói: "Chúng ta còn có việc!"
Nguyên Sơ bĩu môi, nhìn bộ dáng nghiêm túc của Dạ Trầm Uyên, hừ một tiếng, làm bộ như mình không nghe thấy.
Sau đó phương Điệp cũng làm bộ không nghe được, vội vàng kể chuyện của mình.
Thì ra, ở Lợi Hải Thiên Xuyên này, Chu gia đã xưng bá mấy ngàn năm, bọn họ sở dĩ có thể phồn vinh không suy, chính là phương thức tu luyện độc đáo. Bọn họ ngoại trừ tu luyện bình thường bên ngoài, bọn họ còn tu luyện thuật mà tổ tiên truyền xuống - song tu thuật, Song tu thuật ở Chu gia rất đặc biệt, bình thường, song tu sẽ là hai người, cùng nhau tiến bộ, nhưng Chu gia thì khác, thuật Song Tu của bọn họ chỉ cần nam nhân tu luyện, mỗi một lần song tu khi, nam nhân muốn trở nên mạnh hơn cần rất nhiều nữ nhân, hơn nữa tu vi càng cao, nhu cầu càng nhiều, cho nên nam nhân ở Chu gia có rất nhiều thê thiếp, tu vi của bọn cũng tiến bộ khác người thường.
Nếu không phải bọn họ song tu theo cách này, nam nữ cùng có lợi, bằng không Chu gia đã sớm nhập ma đạo.
Nhưng mà vì nghiệp lớn, Chu gia cần rất nhiều nữ nhân, mà những kẻ có tu vi cao sẽ không thích những người bình thường, mà thích những nữ nhân xinh đẹp.
Có quyền có thế tự nhiên sẽ không cần lo lắng, dù sao cũng sẽ có những nữ nhân cam tâm tình nguyện, nhưng ngoài ra còn có người không có quyền thế, bọn họ cũng muốn có rất nhiều nữ nhân, cũng chỉ có thể dùng thủ đoạn, có những người không đồng ý làm thê thiếp của bọn họ, bọn họ liền cướp, cho nên mới đã xảy ra việc ngày hôm nay
Nguyên Sơ nghe xong, nhìn nàng: "Vậy ra ngươi không muốn làm thiếp, nên mới bỏ trốn?"
Phương Điệp gật đầu: "Tuy rằng loại tu luyện này đối với ta không có hại, nhưng mà, nhưng mà.." Nàng liếc nhìn Nguyên Sơ một cái, uể oải nói: "Tuy lão già kia coi trọng ta nhưng mà lão đã ba trăm tuổi! Ta mới ba mươi thôi.."
Nguyên Sơ cười gượng một cái, trong lòng không ngừng phun máu, người trước mắt giống như mới mười lăm tuổi, không lẽ người này ăn Trú Nhan Đan để lừa đảo? Làm hại nàng còn tính giới thiệu cho đệ tử nhà mình!
Nhưng mà tiểu nữ này cầu cứu nàng, thuận tay giúp cũng chả có gì dù sao nàng cũng muốn đi Chu gia.
Vì thế Nguyên Sơ gật đầu: "Ngươi yên tâm, ta là đệ tử của Vạn Kiếm tông, đi chuyến này chính là muốn đến Chu gia mừng thọ, thế nên chuyện của ngươi ta sẽ nói lại thay ngươi làm chủ, để Chu gia sau này không tìm ngươi gây phiền phức."
Thiếu nữ.. à không, Phương Điệp nghe vậy, hai mắt sáng lên, người trước mặt này thế mà lại là đệ tử của Vạn kiếm tông, tông môn đứng đầu trong mười đại tông môn! Khó trách phong tư trác tuyệt, tuấn mỹ vô song!
Dạ Trầm Uyên ở một bên buồn bực, đặc biệt là nữ nhân này một hai phải đi theo bọn họ đến Chu gia, chính là sư phụ đã đồng ý sẽ giúp nàng. Rõ ràng đây chính là mơ ước dung mạo của sư phụ mà!
Trên pháp khí phi hành, Dạ Trầm Uyên không quen việc Nguyên Sơ cùng Phương Điệp vẫn luôn nói chuyện, hắn che dấu cảm xúc căm giận kéo Phương Điệp nói chuyện
"Phương tiên tử, lúc nãy, ngươi nói đến song tu, song tu là như thế nào?" Tuy rằng là tìm chuyện để nói nhưng quả thật Dạ Trầm Uyên không biết song tu là gì, trước kia hắn ở Tàng Thư Các đọc sách, song tu thuật bị đem cất ở góc xó xỉn nào đó, hắn hỏi lão già trong coi lão thấy hắn tuổi còn nhỏ, nên nói cho hắn, đó là một thuật mà cần hai ngừoi tu luyện không có gì đặt biệt cả
Vì thế trong trí nhớ của Dạ Trầm Uyên song tu chỉ là "một người không luyện được", "không có gì to tát hết"
Ai ngờ, nghe Dạ Trầm Uyên hỏi xong, mặt Phương Điệp bỗng đỏ lên!
Dạ Trầm Uyên không chú ý đến sắc mặt nàng, nghĩ đến cái gì, cau mày lại hỏi, "Hơn nữa song tu đạo lữ, tại sao trước hai chữ đạo lữ lại có thêm song tu?"
Lúc này, mặt Phương Điệp đỏ như chảy máu!
Nguyên Sơ ở một bên tức khắc huyết khí sôi trào! Nghĩ rằng, đệ tử của mình cuối cùng cũng đã thông suốt!
Vì thế, nàng thấy Phương Điệp không trả lời, lập tức nghiêm mặt nói, "Phương tiên tử, ngươi nói cho hắn nghe đi! Đồ đệ ta tuổi còn nhỏ không biết nhiều, ta cũng không biết dạy hắn thế nào."
Nguyên Sơ lộ ra vẻ mặt khẩn cầu, Phương Điệp vốn đang khó xử, ngay lập tức liền đồng ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.