Manh Sư Tại Thượng: Nghịch Đồ Đừng Xằng Bậy
Chương 72: Thể Âm Dương Chuyển Kiếp
Phong Dữ Thiên Mạc
27/07/2022
Editor: Xi
Beta: Dừa
Thấy Nguyên Sơ trốn đi, quả trứng kia dường như có chút bất mãn, lăn theo đến chỗ Nguyên Sơ, nàng lùi đến đâu, quả trứng cũng lăn theo đến đó!
Dạ Trầm Uyên còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, mở mắt ra lại thấy cảnh này có chút sững sờ, bởi vì quả trứng kia, là trứng rồng! Sao nó lại chạy ra đây?
"A! Tiểu Uyên Uyên cái quái quỷ gì thế này?"
Nguyên Sơ chợt lao đến núp sau lưng Dạ Trầm Uyên, Dạ Trầm Uyên nhìn bọn họ, bất đắc dĩ cười cười, cuối cùng đưa tay ôm quả trứng rồng không đứng đắn lên:
"Sư phụ, người còn nhớ con đã từng nói với người chuyện gì không?"
"Chuyện gì?"
Dạ Trầm Uyên vừa định nói, nhưng chợt nhớ ra khi đó Nguyên Sơ đang dùng tên giả là Nhạc Trầm Câu, nếu hắn nói ra, không phải là lộ rồi sao? Hắn dừng lại kịp thời, nhẹ nhàng bỏ qua:
"Là con nhớ nhầm, à, quên nói với người, sư phụ, lúc trước con lịch luyện, có ký khế ước với một quả trứng rồng!"
Lúc này Nguyên Sơ mới nhớ ra, trước đây Dạ Trầm Uyên nói là hắn ký khế ước với một con rồng, hơn nữa ở kiếp trước, nàng cũng đã gặp con rồng kia, thân mình trắng như tuyết, oai phong lẫm liệt, nhưng lúc này, nó còn chưa nở!
"Thì ra là nó sao.."
"Sư phụ người nói gì?"
"A, không có gì không có gì!" Nguyên Sơ suýt nữa thì lỡ miệng, nàng bước ra khỏi sau lưng Dạ Trầm Uyên, dùng gót chân nhỏ trắng nõn chạm vào quả trứng, mà quả trứng kia như là muốn làm thân với con người vậy, thân mật cọ một cái vào chân Nguyên Sơ.
Ha, đùa cũng vui thật!
"Quả trứng này khi nào mới nở chứ!" Nguyên Sơ không hiểu chuyện gây náo loạn, lúc này hơi ngượng ngùng hỏi.
Dạ Trầm Uyên lắc đầu, "Lão Lệ nói nếu như không tìm được báu vật thiên tài nào có sinh lực cực kỳ mạnh mẽ, thì có lẽ phải mất trăm năm.."
"Cái gì?" Nguyên Sơ kinh hãi. Có điều, nàng nhớ lại kiếp trước, khi mà Dạ Trầm Uyên có con rồng này bên cạnh, hắn đã là Kết Anh rồi, cho nên khế ước với thần thú cũng không tốt đến vậy, bỏ sức quá nhiều vào giai đoạn đầu, chưa chắc đã có thể dùng được!
Đột nhiên lão Lệ chui ra từ mi tâm Dạ Trầm Uyên, lão vừa sờ râu mép vừa kỳ quái nói, "Ồ, Tiểu Uyên, ngươi nhìn quả trứng này có phải lớn lên rồi không?"
Vừa nghe lão Lệ nói thế, Dạ Trầm Uyên nhìn kỹ lại, quả thật nó lớn hơn trước một chút, hơn nữa còn hoạt bát hơn trước đây nhiều, mặc dù trước đây quả trứng này nhờ có huyết mạch của hắn mà sống lại, nhưng vẫn luôn bất động, đâu có nghịch ngợm như bây giờ.
"Chẳng lẽ.." Cặp mắt lão Lệ lại liếc qua Nguyên Sơ.
"Ngài nhìn ta làm gì?" Hai tay Nguyên Sơ ôm lấy ngực, bị lão Lệ nhìn đến mức sợ hãi.
"Tiểu Sơ à, trước đây ngươi có từng kiểm tra qua huyết mạch hoặc thể chất của mình chưa?"
Nguyên Sơ đảo mắt một vòng, trong nháy mắt hiểu ý lão: "Chẳng lẽ ngài muốn nói, là do ta, nên quả trứng này mới lớn lên sao? Chẳng lẽ trong huyết mạch ta có gì bất thường?"
"Ừ, rất có thể." Vẻ mặt lão Lệ nghiêm túc: "Nghe nói huyết mạch Phượng hoàng đối với thần thú mà nói, có tác dụng ôn dưỡng rất lớn, hẳn là ngươi là huyết mạch Phượng hoàng đi?"
Lời nói của lão Lệ làm mắt Nguyên Sơ lập tức sáng lên! Huyết mạch Phượng hoàng hả, vừa nghe đã thấy rất đỉnh rồi! Nàng liền vội vàng hỏi: "Vậy làm sao để kiểm tra huyết mạch Phượng hoàng? Ta cũng chưa kiểm tra bao giờ!"
Lão Lệ ho khan một tiếng, có chút ngạo mạn nói: "Nhìn ta, bây giờ, ngươi nhỏ ra một giọt máu đi!"
Nguyên Sơ nghe xong, nhanh chóng cắt trên ngón tay một vết, nhỏ ra một giọt máu, mong đợi nhìn lão.
Chỉ thấy lão Lệ duỗi ngón tay hơi trong suốt ra, vẽ một vòng tròn trên không, giọt máu kia bay vào ngay chính giữa, vòng tròn đó lóe sáng một cái, sau đó lập tức mờ đi.
Lão Lệ hơi khó hiểu, nhưng vẫn lắc đầu một cái, "Xem ra là ta đoán sai rồi, ngươi không có huyết mạch ẩn gì hết."
"A.."
Nguyên Sơ thất vọng, nàng còn tưởng rằng, nàng có bàn tay vàng! Quả nhiên là vẫn không được làm nhân vật chính sao?
Trong khi nàng đang nản chí, quả trứng rồng trong ngực Dạ Trầm Uyên đột nhiên lăn ra, dùng sức cọ cọ vào người Nguyên Sơ, dáng vẻ vội vàng kia, khiến Nguyên Sơ không nhịn được, bật cười một tiếng, duỗi đầu ngón tay chọc chọc nó.
"Ha, hai người nói xem, cái vật nhỏ này tưởng ta là mẫu thân nó sao?"
Có lẽ là do lúc nãy, Nguyên Sơ nặn ra giọt máu trên đầu ngón tay, miệng vết thương vẫn chưa khép lại, cho nên một giọt máu nhỏ lên trên quả trứng rồng, quả trứng lập tức sáng lên! Nhưng một giọt máu vẫn chưa đủ, cho nên quả trứng liên tục cọ sát vào người Nguyên Sơ, hy vọng lấy được nhiều hơn.
Lần này, không chỉ lão Lệ, mà cả Nguyên Sơ đều trợn to mắt: "Cái thứ này hút máu ta sao!"
Lão Lệ thấy vậy, vẻ mặt lão hoàn toàn đơ ra.
Dạ Trầm Uyên nhận ra có gì đó không đúng, nhanh chóng ôm lấy trứng rồng, sợ nó sẽ làm thương Nguyên Sơ.
"Lão Lệ, chuyện gì vậy, có phải có vấn đề gì hay không?"
Lão Lệ cũng không dám chắc chắn điều gì, lão nghi ngờ bối rối nói với Nguyên Sơ, "Tiểu Sơ à, ngươi mau nói cho ta, lúc ngươi tu luyện, có cảm thấy gì bất thường không?"
Nguyên Sơ nghe giọng lão khẩn trương cũng bị căng thẳng theo, nàng cẩn thận nhớ lại. Kết quả, đúng là phát hiện có chỗ không đúng, nhưng mà điểm không đúng mà nàng phát hiện này, là khi nàng đã tu luyện tới cảnh giới Xuất Khiếu.
Nàng nhướng mày, "Không có gì bất thường hết, chỉ là mỗi lần ta tu luyện lên cấp, lại cần gấp đôi linh khí so với người khác, Chưởng môn đại thúc nói, là bởi vì khi ta còn bé đã chịu thể hồ quán đỉnh, căn cơ bất ổn." Nhưng thực ra trong lòng nàng biết rõ, vốn dĩ chẳng có chuyện đó, bởi vì kiếp trước sau khi nàng tu luyện đến cảnh giới Xuất Khiếu, căn cơ đã vô cùng vững chắc, nhưng khi nàng lên cấp, lại cần gấp đôi linh khí, cho nên nàng chỉ tu luyện đến Xuất Khiếu, rồi dừng bước không tiến thêm. Cho dù nàng tu luyện mỗi ngày, cái linh khí kia lúc nào cũng bất mãn.
Sau đó, sở dĩ nàng đột phá được, là bởi vì có kỳ ngộ.
Nhưng điều này nàng khó mà nói ra được, cho nên nàng chỉ cần nói cần quá nhiều linh khí, hy vọng lão Lệ có thể tự hiểu.
Ai ngờ lão Lệ nghe lời nàng nói, ánh mắt trừng lớn, có khi còn to hơn chuông đồng!
"Gấp đôi linh khí!"
"Sao vậy lão Lệ?" Dạ Trầm Uyên mơ hồ có chút lo lắng, bởi vì biểu cảm của lão Lệ cũng không giống như đang vui mừng.
Một lúc lâu sau lão Lệ mới đóng cằm lại, đau khổ nói, "Có vẻ như ta biết ngươi có thể chất gì rồi.."
Nguyên Sơ và Dạ Trầm Uyên cùng đồng thanh hỏi, "Thể chất gì cơ?"
"Ngươi.. rất có thể là thể âm dương chuyển kiếp."
"Đó.. là cái gì?" Nguyên Sơ tự thấy bản thân cũng coi như có kiến thức rộng, cái gọi là thân thể thuần dương, thân thể thuần âm, nàng đều từng gặp qua, nhưng cái âm dương chuyển kiếp này là cái quái gì?
Lão Lệ cau mày nói.
"Nói phức tạp quá ngươi nghe cũng không hiểu được, ta nói đơn giản cho ngươi nghe, cái thể chất này của ngươi.. là thể chất thích hợp nhất để song tu."
"Song, song tu?" Nguyên Sơ trợn to mắt.
Mà lỗ tai Dạ Trầm Uyên lại đỏ lên một cách đáng nghi. Chỉ là thể chất mà thôi, làm sao lại song tu được?
Beta: Dừa
Thấy Nguyên Sơ trốn đi, quả trứng kia dường như có chút bất mãn, lăn theo đến chỗ Nguyên Sơ, nàng lùi đến đâu, quả trứng cũng lăn theo đến đó!
Dạ Trầm Uyên còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, mở mắt ra lại thấy cảnh này có chút sững sờ, bởi vì quả trứng kia, là trứng rồng! Sao nó lại chạy ra đây?
"A! Tiểu Uyên Uyên cái quái quỷ gì thế này?"
Nguyên Sơ chợt lao đến núp sau lưng Dạ Trầm Uyên, Dạ Trầm Uyên nhìn bọn họ, bất đắc dĩ cười cười, cuối cùng đưa tay ôm quả trứng rồng không đứng đắn lên:
"Sư phụ, người còn nhớ con đã từng nói với người chuyện gì không?"
"Chuyện gì?"
Dạ Trầm Uyên vừa định nói, nhưng chợt nhớ ra khi đó Nguyên Sơ đang dùng tên giả là Nhạc Trầm Câu, nếu hắn nói ra, không phải là lộ rồi sao? Hắn dừng lại kịp thời, nhẹ nhàng bỏ qua:
"Là con nhớ nhầm, à, quên nói với người, sư phụ, lúc trước con lịch luyện, có ký khế ước với một quả trứng rồng!"
Lúc này Nguyên Sơ mới nhớ ra, trước đây Dạ Trầm Uyên nói là hắn ký khế ước với một con rồng, hơn nữa ở kiếp trước, nàng cũng đã gặp con rồng kia, thân mình trắng như tuyết, oai phong lẫm liệt, nhưng lúc này, nó còn chưa nở!
"Thì ra là nó sao.."
"Sư phụ người nói gì?"
"A, không có gì không có gì!" Nguyên Sơ suýt nữa thì lỡ miệng, nàng bước ra khỏi sau lưng Dạ Trầm Uyên, dùng gót chân nhỏ trắng nõn chạm vào quả trứng, mà quả trứng kia như là muốn làm thân với con người vậy, thân mật cọ một cái vào chân Nguyên Sơ.
Ha, đùa cũng vui thật!
"Quả trứng này khi nào mới nở chứ!" Nguyên Sơ không hiểu chuyện gây náo loạn, lúc này hơi ngượng ngùng hỏi.
Dạ Trầm Uyên lắc đầu, "Lão Lệ nói nếu như không tìm được báu vật thiên tài nào có sinh lực cực kỳ mạnh mẽ, thì có lẽ phải mất trăm năm.."
"Cái gì?" Nguyên Sơ kinh hãi. Có điều, nàng nhớ lại kiếp trước, khi mà Dạ Trầm Uyên có con rồng này bên cạnh, hắn đã là Kết Anh rồi, cho nên khế ước với thần thú cũng không tốt đến vậy, bỏ sức quá nhiều vào giai đoạn đầu, chưa chắc đã có thể dùng được!
Đột nhiên lão Lệ chui ra từ mi tâm Dạ Trầm Uyên, lão vừa sờ râu mép vừa kỳ quái nói, "Ồ, Tiểu Uyên, ngươi nhìn quả trứng này có phải lớn lên rồi không?"
Vừa nghe lão Lệ nói thế, Dạ Trầm Uyên nhìn kỹ lại, quả thật nó lớn hơn trước một chút, hơn nữa còn hoạt bát hơn trước đây nhiều, mặc dù trước đây quả trứng này nhờ có huyết mạch của hắn mà sống lại, nhưng vẫn luôn bất động, đâu có nghịch ngợm như bây giờ.
"Chẳng lẽ.." Cặp mắt lão Lệ lại liếc qua Nguyên Sơ.
"Ngài nhìn ta làm gì?" Hai tay Nguyên Sơ ôm lấy ngực, bị lão Lệ nhìn đến mức sợ hãi.
"Tiểu Sơ à, trước đây ngươi có từng kiểm tra qua huyết mạch hoặc thể chất của mình chưa?"
Nguyên Sơ đảo mắt một vòng, trong nháy mắt hiểu ý lão: "Chẳng lẽ ngài muốn nói, là do ta, nên quả trứng này mới lớn lên sao? Chẳng lẽ trong huyết mạch ta có gì bất thường?"
"Ừ, rất có thể." Vẻ mặt lão Lệ nghiêm túc: "Nghe nói huyết mạch Phượng hoàng đối với thần thú mà nói, có tác dụng ôn dưỡng rất lớn, hẳn là ngươi là huyết mạch Phượng hoàng đi?"
Lời nói của lão Lệ làm mắt Nguyên Sơ lập tức sáng lên! Huyết mạch Phượng hoàng hả, vừa nghe đã thấy rất đỉnh rồi! Nàng liền vội vàng hỏi: "Vậy làm sao để kiểm tra huyết mạch Phượng hoàng? Ta cũng chưa kiểm tra bao giờ!"
Lão Lệ ho khan một tiếng, có chút ngạo mạn nói: "Nhìn ta, bây giờ, ngươi nhỏ ra một giọt máu đi!"
Nguyên Sơ nghe xong, nhanh chóng cắt trên ngón tay một vết, nhỏ ra một giọt máu, mong đợi nhìn lão.
Chỉ thấy lão Lệ duỗi ngón tay hơi trong suốt ra, vẽ một vòng tròn trên không, giọt máu kia bay vào ngay chính giữa, vòng tròn đó lóe sáng một cái, sau đó lập tức mờ đi.
Lão Lệ hơi khó hiểu, nhưng vẫn lắc đầu một cái, "Xem ra là ta đoán sai rồi, ngươi không có huyết mạch ẩn gì hết."
"A.."
Nguyên Sơ thất vọng, nàng còn tưởng rằng, nàng có bàn tay vàng! Quả nhiên là vẫn không được làm nhân vật chính sao?
Trong khi nàng đang nản chí, quả trứng rồng trong ngực Dạ Trầm Uyên đột nhiên lăn ra, dùng sức cọ cọ vào người Nguyên Sơ, dáng vẻ vội vàng kia, khiến Nguyên Sơ không nhịn được, bật cười một tiếng, duỗi đầu ngón tay chọc chọc nó.
"Ha, hai người nói xem, cái vật nhỏ này tưởng ta là mẫu thân nó sao?"
Có lẽ là do lúc nãy, Nguyên Sơ nặn ra giọt máu trên đầu ngón tay, miệng vết thương vẫn chưa khép lại, cho nên một giọt máu nhỏ lên trên quả trứng rồng, quả trứng lập tức sáng lên! Nhưng một giọt máu vẫn chưa đủ, cho nên quả trứng liên tục cọ sát vào người Nguyên Sơ, hy vọng lấy được nhiều hơn.
Lần này, không chỉ lão Lệ, mà cả Nguyên Sơ đều trợn to mắt: "Cái thứ này hút máu ta sao!"
Lão Lệ thấy vậy, vẻ mặt lão hoàn toàn đơ ra.
Dạ Trầm Uyên nhận ra có gì đó không đúng, nhanh chóng ôm lấy trứng rồng, sợ nó sẽ làm thương Nguyên Sơ.
"Lão Lệ, chuyện gì vậy, có phải có vấn đề gì hay không?"
Lão Lệ cũng không dám chắc chắn điều gì, lão nghi ngờ bối rối nói với Nguyên Sơ, "Tiểu Sơ à, ngươi mau nói cho ta, lúc ngươi tu luyện, có cảm thấy gì bất thường không?"
Nguyên Sơ nghe giọng lão khẩn trương cũng bị căng thẳng theo, nàng cẩn thận nhớ lại. Kết quả, đúng là phát hiện có chỗ không đúng, nhưng mà điểm không đúng mà nàng phát hiện này, là khi nàng đã tu luyện tới cảnh giới Xuất Khiếu.
Nàng nhướng mày, "Không có gì bất thường hết, chỉ là mỗi lần ta tu luyện lên cấp, lại cần gấp đôi linh khí so với người khác, Chưởng môn đại thúc nói, là bởi vì khi ta còn bé đã chịu thể hồ quán đỉnh, căn cơ bất ổn." Nhưng thực ra trong lòng nàng biết rõ, vốn dĩ chẳng có chuyện đó, bởi vì kiếp trước sau khi nàng tu luyện đến cảnh giới Xuất Khiếu, căn cơ đã vô cùng vững chắc, nhưng khi nàng lên cấp, lại cần gấp đôi linh khí, cho nên nàng chỉ tu luyện đến Xuất Khiếu, rồi dừng bước không tiến thêm. Cho dù nàng tu luyện mỗi ngày, cái linh khí kia lúc nào cũng bất mãn.
Sau đó, sở dĩ nàng đột phá được, là bởi vì có kỳ ngộ.
Nhưng điều này nàng khó mà nói ra được, cho nên nàng chỉ cần nói cần quá nhiều linh khí, hy vọng lão Lệ có thể tự hiểu.
Ai ngờ lão Lệ nghe lời nàng nói, ánh mắt trừng lớn, có khi còn to hơn chuông đồng!
"Gấp đôi linh khí!"
"Sao vậy lão Lệ?" Dạ Trầm Uyên mơ hồ có chút lo lắng, bởi vì biểu cảm của lão Lệ cũng không giống như đang vui mừng.
Một lúc lâu sau lão Lệ mới đóng cằm lại, đau khổ nói, "Có vẻ như ta biết ngươi có thể chất gì rồi.."
Nguyên Sơ và Dạ Trầm Uyên cùng đồng thanh hỏi, "Thể chất gì cơ?"
"Ngươi.. rất có thể là thể âm dương chuyển kiếp."
"Đó.. là cái gì?" Nguyên Sơ tự thấy bản thân cũng coi như có kiến thức rộng, cái gọi là thân thể thuần dương, thân thể thuần âm, nàng đều từng gặp qua, nhưng cái âm dương chuyển kiếp này là cái quái gì?
Lão Lệ cau mày nói.
"Nói phức tạp quá ngươi nghe cũng không hiểu được, ta nói đơn giản cho ngươi nghe, cái thể chất này của ngươi.. là thể chất thích hợp nhất để song tu."
"Song, song tu?" Nguyên Sơ trợn to mắt.
Mà lỗ tai Dạ Trầm Uyên lại đỏ lên một cách đáng nghi. Chỉ là thể chất mà thôi, làm sao lại song tu được?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.