Manh Sư Tại Thượng: Nghịch Đồ Đừng Xằng Bậy
Chương 1: Trọng Sinh Xuyên Qua
Phong Dữ Thiên Mạc
22/01/2021
Editor & Beta: Công tử Như Họa
Bụi bay mịt mù, che kín bầu trời.
Nam nhân tuấn mỹ mặc trường bào màu xanh đậm, đứng trên không trung, mắt lạnh nhìn mặt đất phía dưới khắp nơi đều bị san bằng, sau khi đợi cho uy lực của vụ nổ dần dần tiêu tan, chỉ thấy bên trong cái hố lớn nhất, có một bóng người màu đỏ bị chôn vùi dưới đáy hố, thắng bại đã phân.
Trận chiến này, Dạ Trầm Uyên cũng bị trọng thương, lúc này sắc mặt hắn tái nhợt, nhưng lại cầm kiếm cười nói.
"Mặc dù mỗi lần có cơ hội, ngươi đều có thể chiếm trước tiên cơ, nhưng thắng làm vua thua làm giặc, ngươi còn có gì muốn nói!"
Nguyên Sơ chỉ sót lại một hơi thở cuối cùng, nàng gian nan vươn tay ra từ trong đống đá vụn, hướng thẳng tay về phía bầu trời, dựng lên ngón giữa sáng chói.
".. Dạ Trầm Uyên.. Đậu má.."
Ầm! Dạ Trầm Uyên không thể nhịn được nữa đánh ra một chiêu cuối cùng, cuối cùng nàng vẫn bị xử.
Vì vậy, nàng thật sự không thể tránh khỏi vận mệnh bị nam chủ đem ra làm bia đỡ đạn ư?
Trong lòng Nguyên Sơ vô cùng khó chịu, cực độ khó chịu!
Để cho nàng xuyên vào một quyển sách tu tiên, nàng nhận! Gánh vác thân phận bia đỡ đạn đưa trang bị cho nam chủ, nàng cũng nhận!
Nhưng nàng rõ ràng đã cố gắng để trở nên mạnh mẽ như vậy, vì sao cuối cùng vẫn thua?
Là pháp bảo của nàng không đủ trâu? Rõ ràng thứ nàng cầm đều là thần khí a! Là võ lực của nàng không đủ mạnh? Nàng hiện tại so với nam chủ còn cao hơn hẳn một cảnh giới a! Nhưng nàng cứ như vậy bị nam chủ giết chết, thế giới này nhất định có bug, nàng không phục a!
Mang theo cảm giác không cam lòng và tiếc nuối mãnh liệt, Nguyên Sơ nhắm hai mắt lại.
Nhưng nàng không biết rằng, nàng vẫn có thể tỉnh lại..
"Đông -- đông -- đông --"
Tiếng chuông có nguồn linh lực lớn, tiếng vang truyền khắp mọi ngóc ngách của Vạn Kiếm Tông Thập Vạn Đại Sơn, một hàng tiên hạc nghe tiếng liền bay lên, chọc thủng bầu trời, hướng về phía mặt trời mọc.
Nguyên Sơ lấy hai tay bịt lỗ tai lại, nàng muốn chửi má nó rồi.. Lại là tiếng chuông đánh thức phiền nhiễu này!
Không phải nàng sớm đã rời xa cái tông môn cũ kỹ bảo thủ Vạn Kiếm Tông này rồi sao? Tại sao bây giờ lại nghe được tiếng chuông buổi sáng vạn năm không thay đổi của nhà bọn họ?
Chờ đã.. Vạn Kiếm Tông?
Nguyên Sơ mạnh mẽ từ trên giường ngồi dậy, trong nháy mắt, đầu nào bỗng co rút đau đớn một trận, khiến nàng không khỏi che đầu lại rên rỉ một tiếng.
Nàng còn phát hiện linh khí dồi dào trong người giảm hơn phân nửa, nàng chưa từng yếu ớt như vậy!
Còn có! Nàng.. Không phải đã chết rồi sao? Thế nào mà lại sống rồi? Chẳng lẽ lúc nàng chết chấp niệm quá lớn, cho nên được trọng sinh?
Xem bài trí xung quanh đây, rõ ràng là giống như khi nàng còn ở Vạn Kiếm Tông, đây là Nam Phong Điện, vậy nàng?
Nguyên Sơ đè nén khiếp sợ, vẽ ra một cái gương nguyên quang ở giữa không trung, nhìn bản thân mình ở trong gương, nàng trợn tròn mắt!
* * * Nàng chẳng qua là bị nam chủ đánh chết, thế nào còn bị nam chủ đánh nhỏ đi rồi? Cái tay đôi chân nhỏ xíu này, là bị nam chủ nhân đạo phá hủy thành từng phần? Nàng đây là trọng sinh vào thời điểm nào?
Lúc này, một tỳ nữ tướng mạo thanh tú mang theo tiên khí đi tới, hướng nàng hành lễ.
"Tôn thượng, để ta tới hầu hạ ngài thay y phục, đại lễ khai sơn mười năm một lần sắp bắt đầu rồi, chưởng môn mời chư vị phong chủ đi đến Điện Nghị Sự nói chuyện!"
Nguyên Sơ vẻ mặt đờ đẫn. Quả nhiên, nàng vẫn là tên phong chủ Hàn Kiếm Phong khốn nạn, vậy nàng hiện tại mấy tuổi?
Nguyên Sơ nhìn chằm chằm tỳ nữ hỏi, "Tiểu.. Tiểu Thu a, bản tôn hiện nay mấy tuổi?"
Tỳ nữ gọi là tiểu Thu sửng sốt một chút, một đôi mắt sáng tràn đầy ôn nhu nhìn nàng nói, "Tôn thượng, ngài sáu tuổi rồi a."
Sáu tuổi!
Con đường tu tiên tăng cảnh giới khó khăn cỡ nào? Từ Luyện Khí, đến Trúc Cơ, đến Kết Đan, rồi đến Nguyên Anh.. Người thiên tài nhất cũng cần hơn một trăm năm mới có thể miễn cưỡng đạt tới cảnh giới Nguyên Anh.
Nhưng nàng sáu tuổi đã là Nguyên Anh, và là một phong chi chủ, có thể có cái may mắn này, hoàn toàn dựa vào Xuất Khiếu Cảnh của mẫu thân nàng.
Khi nàng ba tuổi, nương nàng dùng cấm thuật Thể Hồ Quán Đỉnh, hao hết toàn bộ tu vi và sinh mệnh, cứng rắn biến nàng từ một người bình thường thành Nguyên Anh, cho nên sau khi nương nàng chết, nàng mới có thể bằng vào tu vi Nguyên Anh, trở thành một phong chi chủ.
Nói cách khác, nói cách khác..
"Ha ha ha ha! Ha ha ha!"
Tiếng cười trầm bổng ma quỷ, truyền ra từ miệng tiểu nữ oa xinh đẹp trên giường, khiến linh điểu sau núi Điện Nam Phong sợ tới bay loạn lên, tiểu Thu cũng sợ ngây người, Tôn thượng đây là thế nào?
Không trách Nguyên Sơ kích động như vậy, bởi vì nàng đột nhiên nhớ ra, khi nàng sáu tuổi, Dạ Trầm Uyên mới mười tuổi a!
Nhưng Dạ Trầm Uyên cũng không có vận khí tốt như nàng, có một mẫu thân tiện nghi làm Thể Hồ Quán Đỉnh cho nàng, còn khi Dạ Trầm Uyên mười tuổi hắn vẫn còn đang luyện khí a!
Lần này.. Hắn chết chắc rồi!
Nguyên Sơ càng nghĩ càng đắc ý, nàng làm động tác *lý ngư đả đĩnh nhảy từ trên giường xuống, cầm lấy kiếm xông ra ngoài!
*Lý ngư đả đĩnh (鲤鱼打挺) : Là chỉ một loại động tác uốn cong thân thể, thông thường dùng trong thể thao hoặc biểu diễn võ thuật. Chữ được lấy ra từ hình tượng cá chép uốn mình nhảy khỏi mặt nước.
Nhất định lão Thiên đồng cảm với cảnh ngộ của nàng, cố ý cho nàng trở lại thời điểm nam chủ còn nhỏ, để nàng có cơ hội giết chết nam chủ, đoạt lấy cơ hội của nam chủ, từ nay về sau nàng bắt đầu đi lên đỉnh cao của đời người! Chuyện tốt như vậy, một giây nàng cũng không thể đợi!
Kết quả ngay khi nàng chuẩn bị ra cửa, liền bị tiểu Thu kéo lại, nàng cảm giác sau khi Tôn thượng tỉnh lại thì giống như biến thành một người khác vậy?
Vẻ mặt nàng ấy đau khổ lắp ba lắp bắp hỏi, "Tôn thượng, ngài muốn đi đâu? Chưởng môn truyền lệnh gọi ngài đi nghị sự.."
Lúc này còn nghị sự cái gì a!
Nguyên Sơ vội vàng ngự kiếm mà đi, thanh âm vui sướng từ chân trời truyền trở về.
"Một tiểu hài tử xấu xa như ta thì nghị sự cái gì chứ? Nói với chưởng môn đại thúc, ta phải đi cứu thế giới!"
Nói xong, nàng liền mất dạng..
Bên kia, Chư Thiên Giới, trong Triều Tịch quốc.
Trời mưa lớn, ở một sân nhỏ cũ nát, nước mưa tụ máu tươi thành dòng sông, thi thể rải rác khắp nơi trên đất.
Một đạo kiếm quang lóe lên, tiểu nam hài che vết thương quỳ gối ngồi trên mặt đất, hiển nhiên bản thân đang bị trọng thương!
Người khiến tiểu nam hài bị thương mặc y phục màu trắng, ánh mắt của hắn tràn đầy trào phúng.
"Thực sự là ngu xuẩn a.. Nếu ta là ngươi, thấy có người đến truy sát chính mình, ta tuyệt đối sẽ quay đầu mà chạy, nhưng ngươi còn đần độn xông vào cứu người? Nhưng thế này cũng tốt, đỡ mất công ta phải đi khắp nơi tìm ngươi. Những người này cũng thực sự xui xẻo mà, giúp ai không giúp, lại giúp đúng tên tai tinh nhà ngươi, đáng đời bị ta giết chết!"
Tiểu nam hài nghe vậy trong lòng đau xót! Chỉ hận hắn trở lại quá muộn, người trong viện này, một người hắn cũng không kịp cứu.
Hắn cắn răng đứng lên.. Đôi mắt đen như mực chăm chú nhìn đối phương, thân thể đơn bạc gầy gò ở trong mưa lạnh run rẩy, nhưng sự phẫn nộ nơi lồng ngực thì đang gào thét!
"Ngươi giết bọn họ.. Ta muốn ngươi -- phải đền mạng!"
Nghe hắn nói như vậy, bạch y nhân cười lên ha hả, "Chỉ bằng ngươi? Cho dù ngươi có luyện tám trăm năm cũng không phải đối thủ của ta, tốt nhất là ngoan ngoãn để mạng lại a! Chủ tử đã đợi cái đầu của ngươi từ lâu lắm rồi."
Vào lúc đó, tiểu nam hài vốn dĩ đang đứng không vững đột nhiên híp mắt lại, thân thể nghiêng về trước, dùng một loại bộ pháp quỷ dị như sương mù rất nhanh tiến lại gần!
Chỉ nghe "Ầm" một tiếng thật lớn, bạch y nhân phải dùng pháp bảo bản mệnh ngăn cản, mới hiểm hóc tránh được một kiếp, nhưng dù vậy, pháp bảo bản mệnh của hắn cũng đồng thời bị tổn hại, trên vai để lại một đường vết máu thật dài, suýt chút nữa bị đối phương một kích mất mạng!
Bụi bay mịt mù, che kín bầu trời.
Nam nhân tuấn mỹ mặc trường bào màu xanh đậm, đứng trên không trung, mắt lạnh nhìn mặt đất phía dưới khắp nơi đều bị san bằng, sau khi đợi cho uy lực của vụ nổ dần dần tiêu tan, chỉ thấy bên trong cái hố lớn nhất, có một bóng người màu đỏ bị chôn vùi dưới đáy hố, thắng bại đã phân.
Trận chiến này, Dạ Trầm Uyên cũng bị trọng thương, lúc này sắc mặt hắn tái nhợt, nhưng lại cầm kiếm cười nói.
"Mặc dù mỗi lần có cơ hội, ngươi đều có thể chiếm trước tiên cơ, nhưng thắng làm vua thua làm giặc, ngươi còn có gì muốn nói!"
Nguyên Sơ chỉ sót lại một hơi thở cuối cùng, nàng gian nan vươn tay ra từ trong đống đá vụn, hướng thẳng tay về phía bầu trời, dựng lên ngón giữa sáng chói.
".. Dạ Trầm Uyên.. Đậu má.."
Ầm! Dạ Trầm Uyên không thể nhịn được nữa đánh ra một chiêu cuối cùng, cuối cùng nàng vẫn bị xử.
Vì vậy, nàng thật sự không thể tránh khỏi vận mệnh bị nam chủ đem ra làm bia đỡ đạn ư?
Trong lòng Nguyên Sơ vô cùng khó chịu, cực độ khó chịu!
Để cho nàng xuyên vào một quyển sách tu tiên, nàng nhận! Gánh vác thân phận bia đỡ đạn đưa trang bị cho nam chủ, nàng cũng nhận!
Nhưng nàng rõ ràng đã cố gắng để trở nên mạnh mẽ như vậy, vì sao cuối cùng vẫn thua?
Là pháp bảo của nàng không đủ trâu? Rõ ràng thứ nàng cầm đều là thần khí a! Là võ lực của nàng không đủ mạnh? Nàng hiện tại so với nam chủ còn cao hơn hẳn một cảnh giới a! Nhưng nàng cứ như vậy bị nam chủ giết chết, thế giới này nhất định có bug, nàng không phục a!
Mang theo cảm giác không cam lòng và tiếc nuối mãnh liệt, Nguyên Sơ nhắm hai mắt lại.
Nhưng nàng không biết rằng, nàng vẫn có thể tỉnh lại..
"Đông -- đông -- đông --"
Tiếng chuông có nguồn linh lực lớn, tiếng vang truyền khắp mọi ngóc ngách của Vạn Kiếm Tông Thập Vạn Đại Sơn, một hàng tiên hạc nghe tiếng liền bay lên, chọc thủng bầu trời, hướng về phía mặt trời mọc.
Nguyên Sơ lấy hai tay bịt lỗ tai lại, nàng muốn chửi má nó rồi.. Lại là tiếng chuông đánh thức phiền nhiễu này!
Không phải nàng sớm đã rời xa cái tông môn cũ kỹ bảo thủ Vạn Kiếm Tông này rồi sao? Tại sao bây giờ lại nghe được tiếng chuông buổi sáng vạn năm không thay đổi của nhà bọn họ?
Chờ đã.. Vạn Kiếm Tông?
Nguyên Sơ mạnh mẽ từ trên giường ngồi dậy, trong nháy mắt, đầu nào bỗng co rút đau đớn một trận, khiến nàng không khỏi che đầu lại rên rỉ một tiếng.
Nàng còn phát hiện linh khí dồi dào trong người giảm hơn phân nửa, nàng chưa từng yếu ớt như vậy!
Còn có! Nàng.. Không phải đã chết rồi sao? Thế nào mà lại sống rồi? Chẳng lẽ lúc nàng chết chấp niệm quá lớn, cho nên được trọng sinh?
Xem bài trí xung quanh đây, rõ ràng là giống như khi nàng còn ở Vạn Kiếm Tông, đây là Nam Phong Điện, vậy nàng?
Nguyên Sơ đè nén khiếp sợ, vẽ ra một cái gương nguyên quang ở giữa không trung, nhìn bản thân mình ở trong gương, nàng trợn tròn mắt!
* * * Nàng chẳng qua là bị nam chủ đánh chết, thế nào còn bị nam chủ đánh nhỏ đi rồi? Cái tay đôi chân nhỏ xíu này, là bị nam chủ nhân đạo phá hủy thành từng phần? Nàng đây là trọng sinh vào thời điểm nào?
Lúc này, một tỳ nữ tướng mạo thanh tú mang theo tiên khí đi tới, hướng nàng hành lễ.
"Tôn thượng, để ta tới hầu hạ ngài thay y phục, đại lễ khai sơn mười năm một lần sắp bắt đầu rồi, chưởng môn mời chư vị phong chủ đi đến Điện Nghị Sự nói chuyện!"
Nguyên Sơ vẻ mặt đờ đẫn. Quả nhiên, nàng vẫn là tên phong chủ Hàn Kiếm Phong khốn nạn, vậy nàng hiện tại mấy tuổi?
Nguyên Sơ nhìn chằm chằm tỳ nữ hỏi, "Tiểu.. Tiểu Thu a, bản tôn hiện nay mấy tuổi?"
Tỳ nữ gọi là tiểu Thu sửng sốt một chút, một đôi mắt sáng tràn đầy ôn nhu nhìn nàng nói, "Tôn thượng, ngài sáu tuổi rồi a."
Sáu tuổi!
Con đường tu tiên tăng cảnh giới khó khăn cỡ nào? Từ Luyện Khí, đến Trúc Cơ, đến Kết Đan, rồi đến Nguyên Anh.. Người thiên tài nhất cũng cần hơn một trăm năm mới có thể miễn cưỡng đạt tới cảnh giới Nguyên Anh.
Nhưng nàng sáu tuổi đã là Nguyên Anh, và là một phong chi chủ, có thể có cái may mắn này, hoàn toàn dựa vào Xuất Khiếu Cảnh của mẫu thân nàng.
Khi nàng ba tuổi, nương nàng dùng cấm thuật Thể Hồ Quán Đỉnh, hao hết toàn bộ tu vi và sinh mệnh, cứng rắn biến nàng từ một người bình thường thành Nguyên Anh, cho nên sau khi nương nàng chết, nàng mới có thể bằng vào tu vi Nguyên Anh, trở thành một phong chi chủ.
Nói cách khác, nói cách khác..
"Ha ha ha ha! Ha ha ha!"
Tiếng cười trầm bổng ma quỷ, truyền ra từ miệng tiểu nữ oa xinh đẹp trên giường, khiến linh điểu sau núi Điện Nam Phong sợ tới bay loạn lên, tiểu Thu cũng sợ ngây người, Tôn thượng đây là thế nào?
Không trách Nguyên Sơ kích động như vậy, bởi vì nàng đột nhiên nhớ ra, khi nàng sáu tuổi, Dạ Trầm Uyên mới mười tuổi a!
Nhưng Dạ Trầm Uyên cũng không có vận khí tốt như nàng, có một mẫu thân tiện nghi làm Thể Hồ Quán Đỉnh cho nàng, còn khi Dạ Trầm Uyên mười tuổi hắn vẫn còn đang luyện khí a!
Lần này.. Hắn chết chắc rồi!
Nguyên Sơ càng nghĩ càng đắc ý, nàng làm động tác *lý ngư đả đĩnh nhảy từ trên giường xuống, cầm lấy kiếm xông ra ngoài!
*Lý ngư đả đĩnh (鲤鱼打挺) : Là chỉ một loại động tác uốn cong thân thể, thông thường dùng trong thể thao hoặc biểu diễn võ thuật. Chữ được lấy ra từ hình tượng cá chép uốn mình nhảy khỏi mặt nước.
Nhất định lão Thiên đồng cảm với cảnh ngộ của nàng, cố ý cho nàng trở lại thời điểm nam chủ còn nhỏ, để nàng có cơ hội giết chết nam chủ, đoạt lấy cơ hội của nam chủ, từ nay về sau nàng bắt đầu đi lên đỉnh cao của đời người! Chuyện tốt như vậy, một giây nàng cũng không thể đợi!
Kết quả ngay khi nàng chuẩn bị ra cửa, liền bị tiểu Thu kéo lại, nàng cảm giác sau khi Tôn thượng tỉnh lại thì giống như biến thành một người khác vậy?
Vẻ mặt nàng ấy đau khổ lắp ba lắp bắp hỏi, "Tôn thượng, ngài muốn đi đâu? Chưởng môn truyền lệnh gọi ngài đi nghị sự.."
Lúc này còn nghị sự cái gì a!
Nguyên Sơ vội vàng ngự kiếm mà đi, thanh âm vui sướng từ chân trời truyền trở về.
"Một tiểu hài tử xấu xa như ta thì nghị sự cái gì chứ? Nói với chưởng môn đại thúc, ta phải đi cứu thế giới!"
Nói xong, nàng liền mất dạng..
Bên kia, Chư Thiên Giới, trong Triều Tịch quốc.
Trời mưa lớn, ở một sân nhỏ cũ nát, nước mưa tụ máu tươi thành dòng sông, thi thể rải rác khắp nơi trên đất.
Một đạo kiếm quang lóe lên, tiểu nam hài che vết thương quỳ gối ngồi trên mặt đất, hiển nhiên bản thân đang bị trọng thương!
Người khiến tiểu nam hài bị thương mặc y phục màu trắng, ánh mắt của hắn tràn đầy trào phúng.
"Thực sự là ngu xuẩn a.. Nếu ta là ngươi, thấy có người đến truy sát chính mình, ta tuyệt đối sẽ quay đầu mà chạy, nhưng ngươi còn đần độn xông vào cứu người? Nhưng thế này cũng tốt, đỡ mất công ta phải đi khắp nơi tìm ngươi. Những người này cũng thực sự xui xẻo mà, giúp ai không giúp, lại giúp đúng tên tai tinh nhà ngươi, đáng đời bị ta giết chết!"
Tiểu nam hài nghe vậy trong lòng đau xót! Chỉ hận hắn trở lại quá muộn, người trong viện này, một người hắn cũng không kịp cứu.
Hắn cắn răng đứng lên.. Đôi mắt đen như mực chăm chú nhìn đối phương, thân thể đơn bạc gầy gò ở trong mưa lạnh run rẩy, nhưng sự phẫn nộ nơi lồng ngực thì đang gào thét!
"Ngươi giết bọn họ.. Ta muốn ngươi -- phải đền mạng!"
Nghe hắn nói như vậy, bạch y nhân cười lên ha hả, "Chỉ bằng ngươi? Cho dù ngươi có luyện tám trăm năm cũng không phải đối thủ của ta, tốt nhất là ngoan ngoãn để mạng lại a! Chủ tử đã đợi cái đầu của ngươi từ lâu lắm rồi."
Vào lúc đó, tiểu nam hài vốn dĩ đang đứng không vững đột nhiên híp mắt lại, thân thể nghiêng về trước, dùng một loại bộ pháp quỷ dị như sương mù rất nhanh tiến lại gần!
Chỉ nghe "Ầm" một tiếng thật lớn, bạch y nhân phải dùng pháp bảo bản mệnh ngăn cản, mới hiểm hóc tránh được một kiếp, nhưng dù vậy, pháp bảo bản mệnh của hắn cũng đồng thời bị tổn hại, trên vai để lại một đường vết máu thật dài, suýt chút nữa bị đối phương một kích mất mạng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.