Manh Sư Tại Thương

Chương 42

Phong Dữ Thiên Mạc

17/11/2019

Edit: Asakari

*Từ gốc là " tùy thân lão gia gia " (随身老爷爷), hiểu theo tiếng Việt là người chỉ dẫn. Nhưng do đây là truyện tu tiên nên dùng từ " người chỉ dẫn " không hợp nên đổi thành " lão gia gia chỉ dẫn ". Ai có từ khác phù hợp hơn xin trợ giúp. Cảm ơn.

Hắn nói như vậy, Phương Điệp phi thường cao hứng, hai người nói vài câu nữa rồi mới từ biệt, Dạ Trầm Uyên nhìn nam tử cường tráng đỡ nàng ta đi, Phương Điệp không biết nhớ tới cái gì nhỏ giọng trách mắng gã vài câu. Hai người họ vừa đỡ nhau vừa rời đi, càng lúc càng xa, không biết vì sao, khi nhìn thấy cảnh như vậy trong lòng hắn lại nảy sinh ra một khát vọng.

- ---- Nếu có một ngày hắn cùng sư phụ có thể dựa vào nhau, sóng vai đi cùng nhau thì thật tốt biết bao.

Khi Dạ Trầm Uyên trở lại trong Thiên Châu, Nguyên Sơ đang ngủ. Nàng mặc thụy y màu phấn hồng nằm trên một khối ngọc thượng hạng, da thịt được bọt nước linh tuyền bao bọc sáng lên vài điểm long lanh, phấn nộn khiến người ta muốn cắn một ngụm.

" Sư phụ thế nào rồi? " Dạ Trầm Uyên hỏi Lệ lão.

Lệ lão hừ một tiếng: " Yên tâm, tai họa không chết được đâu! "

Dạ Trầm Uyên hơi mím môi nở nụ cười, hắn ngồi xuống bên người Nguyên Sơ, trước khi nhập định không khỏi cảm khái: Trong khoảng thời gian này mỗi ngày đều trôi qua rất nhẹ nhàng, quá khứ từng phải tranh đoạt tài nguyên, trốn tránh đuổi giết thật giống một giấc mơ, trước kia hắn mỗi giây mỗi phút đều cảm thấy thế giới lạnh như băng, nhìn tất cả mọi người bằng ánh mắt phòng bị và sát khí.

Nhưng hiện tại không giống như vậy, có Nguyên Sơ ở bên, hắn bất kể lúc nào cũng cảm thấy thế giới hiền hòa, bởi vì nàng rất tốt, nên ở bên nàng hắn cũng nhìn thấy nhiều điều tốt đẹp.

Có nàng thật tốt.

~ * ~

Ba người bọn họ về tới Tông môn là ba ngày sau, Chưởng môn đại nhân sau khi biết được Nguyên Sơ đi mừng thọ cho người ta, kết quả khiến lão tổ tông nhà người ta chết thảm.... Cuộc đời lần đầu tiên cảm giác không biết nên nói lời gì cho hợp lí.

Vậy mà Nguyên Sơ còn làm một bộ dạng nàng vì dân trừ hại, chờ hắn thưởng nàng, Vạn Kì Thính Phong nhìn chằm chằm tiểu oa nhi trước mặt, đột nhiên có một loại xúc động muốn đem tai họa này quẳng ra xa...

" Khụ... Ngươi làm tốt lắm! "

Nguyên Sơ nháy mắt hai mắt lấp lánh nhìn hắn, chờ hắn nói câu tiếp theo sẽ thưởng nàng!

Vạn Kì Thính Phong ngồi ở phía trên của đại điện, từ trong tối cảm nhận được tầm mắt sáng bừng của nàng, nhất thời giống như ngồi trên đống lửa.

" Đi một chuyến ngươi cũng vất vả rồi, trở về nghỉ ngơi đi! Nhớ tu luyện thật tốt! "

Nói xong, hắn liền xoay người biến mất!

Xong rồi? Nguyên Sơ sợ ngây người, nàng đi một chuyến thật xa như vậy mà một chút phần thưởng cũng không có!

Không biết Vạn Kì Thính Phong nghe được ở đâu biết rằng cây hợp hoan rất hợp với nàng, coi việc nàng đào cả gốc hợp hoan của Chu gia đi là phần thưởng, về chuyện Vạn Năm Linh Tủy, nàng muốn tặng ai thì cứ tặng.

Nguyên Sơ đối với kết quả này cực kì bất mãn, Dạ Trầm Uyên thấy sắc mặt nàng u ám còn tưởng rằng Chưởng môn tức giận với nàng.



" Không tức giận với ta! "

Nguyên Sơ quay đầu nhìn thoáng qua đại điện tiên khí mờ mịt, than thở: " Chính là Chưởng môn đại nhân rất keo kiệt, ta làm nhiệm vụ trở về cư nhiên không có phần thưởng! "

Dạ Trầm Uyên thấy đôi môi nàng vểnh cao, khóe miệng không khỏi hiện lên một nụ cười sủng nịch, hắn cúi đầu nhìn tiểu oa nhi đang mất hứng, thanh âm ôn nhu tựa nước chảy róc rách.

" Ngài ấy không thưởng cho người, vậy ta thưởng a.... Ta đi trộm trứng Vân Nga rồi nướng cho người ăn nha? "

Nguyên Sơ nghe xong nháy mắt bừng bừng sức sống trở lại, hai mắt phát sáng nhìn hắn.

" Tiểu Uyên Uyên, ta biết ngươi tốt nhất! Ta muốn ăn hai quả! "

Lệ lão âm thầm nuốt xuống một ngụm máu, không biết vì sao lão lại có cảm giác Dạ Trầm Uyên sau khi đi cùng Nguyên Sơ liền giống như lạc lối, hắn còn cứu được nữa không?!

Rất nhanh, ba ngày sau ở cửa sau Tông môn, vào một đêm gió lộng, Nguyên Sơ mang theo Dạ Trầm Uyên trốn đi...

" Chưởng môn đại thúc thật nhàm chán, cư nhiên muốn ta bế quan! Tốn thì giờ, bế cái gì quan chứ! Đi, vi sư đưa ngươi đi lịch lãm! "

Lệ lão không nhịn được nói: " Tiểu Uyên đúng là cần lịch lãm, nhưng ngươi mang theo hắn đi thì có hiệu quả quỷ gì?! "

Nguyên Sơ hừ một tiếng: " Ngươi nghĩ rằng ta không biết ta đi cùng hắn là không tốt? Nhưng Tiểu Uyên Uyên hiện tại mới là Luyện Khí kì, đi để làm mồi ăn ư? Cho nên ta tính toán dẫn hắn đi một thời gian, đợi đến khi hắn mạnh hơn sẽ để hắn tự mình lịch lãm.

Ngươi như thế nào lại cho rằng ta sẽ luôn đi theo hắn chứ, đó là dưỡng phế đồ đệ đó! "

Lệ lão hừ lạnh một tiếng: " Từ lúc bái ngươi làm sư hắn đã phế đi rồi! "

" Cái gì? Lão bất tử nhà ngươi lại có thể nói chuyện kiểu đó! Ngươi có tin ta làm cho ngươi hồn phi phách tán hay không?! "

" Đến a đến a! Tiểu biến thái, đừng tưởng rằng ta không có thân thể sẽ không đánh lại ngươi! "

Một tiểu oa nhi một lão quỷ chuẩn bị đánh nhau, Dạ Trầm Uyên vội vàng đứng giữa ngăn cản.

" Sư phụ, chúng ta đi đâu để mạnh lên? "

Câu hỏi này của hắn làm Nguyên Sơ nháy mắt đắc ý!

Suy nghĩ một chút, đời trước nàng tuy rằng không cướp được từ tay nam chủ, nhưng tất cả cơ duyên của nam chủ nàng đều thuộc lòng! Vấn đề này hỏi nàng cực kì đúng đắn!

Lúc này bọn họ đương nhiên phải đi thu thập bảo vật trước tiên! Ha ha, phân bảy ba, nàng sẽ lấy được nhiều thứ tốt!



Vì vậy dưới sự dẫn dắt một sư phụ ưa gây sự cùng một lão gia gia bên người, Dạ Trầm Uyên đối với thế giới tu tiên không hiểu rõ tràn ngập khát khao!

Thời gian cứ thế trôi đi, ba năm đã qua.

Một ngày nọ, trong một sơn động quỷ dị.

Lệ lão ở trong thức hải Dạ Trầm Uyên đột nhiên lên tiếng: " Từ từ, ta cảm nhận được một hơi thở không bình thường, là ở bên trái sơn động này... "

Kết quả lão còn chưa nói xong, Nguyên Sơ ngồi ở trên thân kiếm vừa ăn hoa quả vừa lười biếng nói: " Tiểu Uyên Uyên, đi bên trái, ở giao lộ thứ nhất rẽ bên phải, sau đó ở giao lộ thứ hai rẽ bên trái, đi tiếp sẽ thấy một cánh cửa, có bảo vật. "

Lệ lão cả kinh! Ngượng ngùng ngậm lại miệng.

Lại một ngày nữa, bọn họ hành tẩu ở trong rừng.

Lệ lão đột nhiên nói: " Từ từ! " Lão sợ Nguyên Sơ giành trước, đè thấp âm thanh ở trong thức hải nói với Dạ Trầm Uyên " Cánh rừng này có cổ quái, ta dường như cảm nhận được một hơi thở bất thường. "

Kết quả Nguyên Sơ thấy Dạ Trầm Uyên còn chưa đi, ở trên thân kiếm lười biếng xoay người lại, bình thản nhướng mày.

" Đứng lại làm gì? Ngươi đi về phía trước mười bước, đúng, chính là chỗ đó, nhảy xuống dưới, ở đó có cái tiểu truyền thừa, ta ở bên ngoài chờ ngươi. "

Sau đó Dạ Trầm Uyên liền nghe theo Nguyên Sơ, Lệ lão tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, rõ ràng lão đã cảm nhận được!

Một ngày nữa, ở chợ, Dạ Trầm Uyên muốn mua dược liệu để thử luyện chế Tam phẩm đan dược mới, đột nhiên Lệ lão trong thức hải chấn động!

" Đúng vậy! Chính là hơi thở này! Có bảo bối... "

Ai ngờ lão còn chưa nói xong, Nguyên Sơ bên cạnh đã cầm một khối đá đen tuyền hỏi: " Lão bản, thứ này bán như thế nào? "

Lão bản thấy Nguyên Sơ khí chất bất phàm đang chuẩn bị tính toán chèn ép. Một giây sau, một khối linh thạch từ bên trên rơi xuống nện ở trên quầy hàng của lão.

" Một khối linh thạch, không bán ta liền đánh ngươi! "

Lão bản béo khóc không ra nước mắt, sợ hãi nhìn nàng: " Trong chợ động tay chân sẽ bị quản sự bắt đi! Ngươi đây là ép người bán! "

Nguyên Sơ nhe răng cười: " Ta chính là Nguyên Anh! Quản sự của chợ này là Kim Đan, ta đánh ai hắn dám quản? Nói, ngươi bán không? "

Nguyên Sơ nói xong liền tỏa ra chút uy áp, hơi thở Nguyên Anh làm lão bản béo phủ phục xuống đất, thái độ vô cùng tốt!

" Vật này ngài cứ lấy đi! Hoan nghênh ngày sau lại đến! "

Editor có đôi lời: Tội Lệ lão quá =))) Bị Nguyên Sơ giành hết hào quang, ai bảo người ta là nữ chính xuyên không =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Manh Sư Tại Thương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook