Chương 29: Canh hai
Thược Thi Khấu
29/08/2017
Edit: Hồ Điệp Nhi
~~~
“What?” Quân Tiểu Tà cảm thấy bản thân nghe nhầm, chớp mắt liên tục, ghé sát mắt vào Nguyên Thần Trường Không nói: “Sư phụ đại nhân, người có thể lặp lại lời nói vừa rồi có được không.”
“Cái kia, khụ khụ, vi sư là nói, nếu vi sư nói cho ngươi biết vi sư chính là ma chủ Yểm cung, ngươi cảm thấy như thế nào?” Ánh mắt Nguyên Thần Trường Không chợt lóe, trong lòng có điểm chột dạ.
Cái cảm giác không thể khống chế này làm cho hắn cảm thấy phiền chán, không khỏi tự hỏi, tại sao trong lòng hắn lại có cái loại cảm giác vừa chờ mong lại vừa sợ bị tổn thương này?
Quân Tiểu Tà lại ghé sát vào hắn vài phần, cho đến khi nhìn thấy hình ảnh chính mình trong đôi mắt sâu không thấy đáy của hắn, mới khen ngợi nói: “Sư phụ, người kể chuyện cười ngày càng tiến bộ.”
“Ừ?” Nguyên Thần Trường Không nhất thời không phản ứng, trừng mắt nhìn, lông mi dài giống như cánh bướm nhẹ nhàng run rẩy, đôi mắt thâm thúy có chút mờ mịt. Vẻ mặt vừa vô tội lại ngây thơ, Quân Tiểu Tà sửng sốt, tên phúc hắc này tại sao có thể lộ ra vẻ mặt dụ người phạm tội như thế?
Vẻ mặt kia là gì? Nàng dựa gần như vậy là muốn làm gì?
Nguyên Thần Trường Không nhíu mày, vì che giấu bất an trong lòng, vươn ngón trỏ đặt trên ót Quân Tiểu Tà, đem nàng đẩy ra, tủi thân nói: “Quân Tiểu Tà cô nương, bản công tử cũng biết chính mình rất anh tuấn, rất phong độ, rất mê người, nhưng ta là sư phụ của ngươi, mong ngươi không cần có suy nghĩ kỳ quái đối với ta.”
Em gái ngươi!
Trong lòng Quân Tiểu Tà thầm nguyền rủa hắn, trên mặt lại cười sáng lạn: “Sắc đẹp của sư phụ có thể ăn được, nên đồ nhi kìm lòng không đậu.”
“Ngươi còn chưa có trả lời vấn đề của vi sư.” Chỉ trong chớp mắt, vẻ mặt Nguyên Thần Trường Không lại lạnh lùng như ngày thường, cố chấp hỏi.
“Sư phụ, người đừng đùa. Ma chủ Yểm cung là một tên đao phủ giết người không chớp mắt, người làm gì phải tự hạ giá trị con người của mình để đánh đồng với cái tên bại hoại kia?” Quân Tiểu Tà bĩu môi, đối với việc này cảm thấy khinh thường.
Tên đao phủ giết người không chớp mắt? Khóe miệng Nguyên Thần Trường Không co rút, không biết tên nào ăn cơm no không có việc gì làm mà nhiều chuyện, lại dám bôi nhọ danh dự của bổn tọa, nếu như để bổn tọa biết tên đó là ai, bổn tọa nhất định sẽ cho ngươi từ chết tới chết!
“Lời đồn không thể tin!” Người nào đó mặt đen như tờ giấy lạnh quát.
Quân Tiểu Tà xuy cười một tiếng, vẻ mặt khinh thường, có vài phần giống Nguyên Thần Trường Không. “Không có lửa làm sao có khói, cho dù lời đồn này là không thể tin, đồ nhi cũng sẽ không tin tưởng ma chủ Yểm cung là một con chim tốt.”
“Ma chủ Yểm cung biến thành chim khi nào vậy?” Hay cho ngươi Quân Tiểu Tà, dám có can đảm miêu tả ta như thế, đợi xem ta trừng trị ngươi như thế nào.
“Ách… Sư phụ, hôm nay sao thấy người là lạ như thế nào ấy?” Không có chuyện gì sao lại nói tốt cho ma đầu kia? Vẻ mặt Quân Tiểu Tà nghi hoặc, liếc mắt nhìn người nào đó.
Vẻ mặt Nguyên Thần Trường Không như tờ giấy, lạnh lùng nói: “Đừng nhìn trái phải mà nói chuyện khác, hãy trả lời vấn đề của vi sư!”
Quân Tiểu Tà cảm thấy rất bực bội, vấn đề mang tính giả dụ này có gì hay mà trả lời? Bất chấp khó khăn, nói ra suy nghĩ của chính mình: “Nếu sư phụ ngài thật sự là cái gì mà ma chủ Yểm cung, đồ nhi chỉ có thể nói, sư phụ ngài rất lừa gạt người. Đồ nhi chạy trốn không phải là vì tên kia hay sao? Giả dụ như ngài chính là ma chủ Yểm cung thật sự, đồ nhi thừa nhận, ai bảo ta là đồ đệ của người làm chi. Nhưng mà, nếu quả thật người chính là ma chủ Yểm cung, cho phép đồ nhi nhắc nhở ngài một câu, trăm ngàn lần đừng tỏ ra quá thân thiết với đồ nhi.”
“Chỉ dạy cho?” Cũng không biết là ai chủ động thân thiết với hắn? Nguyên Thần Trường Không tỏ ra khinh thường.
“Chẳng lẽ sư phụ chưa từng nghe qua, nữ tử cùng tiểu nhân đều khó nuôi sao? Đồ nhi hận hắn, khao khát có thể rút gân lột da cái tên đao phủ kia!” Vẻ mặt Mỗ tà đau buồn cười nói.
Nguyên Thần Trường Không coi thường cười một tiếng: “Dựa vào ngươi?” Ai lột ai da còn chưa biết đâu.
Vẻ mặt Quân Tiểu Tà suy sụp: “Đừng xem thường ta. Hôm nay ta không có bản lĩnh này, không có nghĩa là về sau ta sẽ không có, ai bảo hắn hại ta có nhà không thể về.”
Nguyên Thần Trường Không im lặng, thật lâu sau mới yếu ớt thở dài: “Không nghĩ tới ngươi lại căm hận Yểm cung như thế, thôi, vi sư thả ngươi tự do, hiện tại ngươi có thể đi rồi.”
Kiêu ngạo, quá kiêu ngạo, uổng phí bổn tọa đối tốt với ngươi như vậy, không nghĩ tới… Ai.
Nhìn vẻ mặt sầu muộn của hắn, Quân Tiểu Tà không hiểu ra sao, đần độn nói: “Sư phụ, người thật sự là ma chủ Yểm cung?”
“Ừ, ta mệt mỏi, ngươi đi đi.” Nguyên Thần Trường Không phất ống tay áo một cái, xoay người đi về giường lớn. Đột nhiên Mỗ tà cảm thấy trong lòng có vị chua xót xen lẫn cô đơn khi nhìn vào tấm lưng của hắn.
Quân Tiểu Tà, ta cũng không tin ngươi thật sự có thể tuyệt tình như thế, cho dù ngươi không quan tâm đến lòng tốt của ta đối với ngươi, ngươi cũng phải nhớ là ta đã từng cứu ngươi nhiều lần. Nếu ngươi thật sự có can đảm bỏ đi, bổn tọa liền đem ngươi…
Trong lòng Nguyên Thần Trường Không đang tính toán nhỏ nhặt, hắn có thể dự đoán được hàng trăm lí do từ chối của Quân Tiểu Tà, lại không nghĩ đến việc suy nghĩ của nàng không giống người thường, hắn chỉ nghe người nào đó yếu ớt nói: “Sư phụ, này, này là phòng của ta.”
Dáng người cao to đột nhiên cứng ngắc, trường bào phiêu dật tự dung tung bay, liền chán nản rơi xuống.
Trời đất ơi, đây là cái thế gian gì vậy?
Nguyên Thần Trường Không khóc không ra nước mắt, nếu không phải vì lo lắng mất đi hình tượng, thiếu chút nữa sẽ phun ra một ngụm máu tươi để biểu đạt tâm tình của hắn vào giờ phút này.
“Quân Tiểu Tà, đời này ngươi có phải đến để đòi nợ ta hay không?” Giọng nói nhẹ nhàng yếu ớt nhưng vang dội, lộ ra bi thương nói không nên lời.
Quân Tiểu Tà cắn cánh môi, nói: “Ta không phải, đời này ta hận nhất chính là đòi nợ. Sư phụ, người thật là ma chủ Yểm cung sao?”
“Phải thì thế nào, không phải thì thế nào. Quân Tiểu Tà cô nương, ta sẽ cứu bằng hữu của ngươi ra, chúng ta sau này sẽ không gặp lại.” Nguyên Thần Trường Không than thở một tiếng, chân dài bước ra khỏi phòng. “Nghỉ ngơi cho tốt, qua ngày mai, ngươi được tự do.”
Như sấm đánh giữa trời quang, cả người Quân Tiểu Tà mềm nhũn.
Một cơn gió lạnh thổi vào từ cửa sổ, Quân Tiểu Tà chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, trong lòng không khỏi tự hỏi: đây là sự thật sao? Sư phụ không cần nàng . . . . Vì sao lúc trước khi biết phải làm cống phẩm thay cho nhị tỷ, thậm chí ngay cả khi biết tin đại sư huynh kết tóc xe tơ cùng người khác nàng cũng không có cảm giác đau lòng như vậy? Chẳng lẽ, nàng đã thích sư phụ? Hay là không cam lòng bị
người nhiều lần vứt bỏ?
Trong đầu hỗn loạn như đay rối, Quân Tiểu Tà ngơ ngác nằm trên giường, dùng chăn che kín đầu.
Ở phòng bên cạnh
“Lang huynh, cùng uống rượu với ta.” Nguyên Thần Trường Không kéo Vong Xuyên đang trong ổ chăn ngồi dậy, không nói hai lời rót đầy rượu cho hắn: “Cạn chén vì đã quấy rầy.” Một hơi uống cạn ly rượu, trong lòng tràn đầy khổ sở.
Vong Xuyên cũng không hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn hắn tâm tình không tốt, cũng không dám hỏi, chỉ yên lặng uống rượu cùng hắn.
Nâng ly cạn chén cho đến khuya, Nguyên Thần Trường Không say mèm, loạng choạng thân mình cáo từ.
Lúc hắn mở cửa phòng, nhìn thấy Quân Tiểu Tà đang cầm ngọn đèn đứng lặng ở ngoài cửa, ngọn đèn yếu ớt chiếu rọi trên mặt nàng, sắc mặt nhợt nhạt, đôi mắt thì hồng, cùng với nước mắt đang ở trên vành mắt chỉ trực chờ để trào ra.
“Ngươi đi theo ta!” Không nói lời nào, Mỗ tà nhanh nhẹn dũng mãnh nắm lấy tay Nguyên Thần Trường Không dìu hắn đi vào phòng.
Vong Xuyên vuốt vuốt mi tâm, lẩm bẩm nói: “Có lẽ ta đã uống quá nhiều.” Liền đóng cửa phòng, ngã đầu nằm ngủ.
“Có chuyện gì?” Từ trong men say Nguyên Thần Trường Không đã tỉnh ba phần, nhưng không bỏ tay nàng ra.
Vào phòng, Quân Tiểu Tà đem hắn đẩy lên giường, nghiêm túc nói: “Ngồi xuống, ta có việc muốn nói.”
“Ừ.” Không có hào hứng đỡ đầu, mắt say lờ đờ mang theo lạnh lùng cười gật gật đầu.
Quân Tiểu Tà ưỡn ngực, hai tay chống nạnh, vẻ mặt nghiêm túc tựa như tráng sĩ một đi không trở về, gằn từng chữ nói: “Ngươi sẽ chịu trách nhiệm với ta!”
Nguyên Thần Trường Không: “?”
“Tục ngữ nói, một ngày làm thầy cả đời làm cha, nếu ta đã bái ngươi làm thầy, ngươi đã là trưởng bối của ta, là người thân của ta, ngươi không thể muốn vứt bỏ ta là bỏ!”
“Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?”
Quân Tiểu Tà yên lặng một chút, đáng thương nói: “Cho dù ngươi muốn vứt bỏ ta, cũng phải chờ ta tìm được phiếu cơm dài hạn mới được.”
“Quân Tiểu Tà, ngươi dám!”
~~~
“What?” Quân Tiểu Tà cảm thấy bản thân nghe nhầm, chớp mắt liên tục, ghé sát mắt vào Nguyên Thần Trường Không nói: “Sư phụ đại nhân, người có thể lặp lại lời nói vừa rồi có được không.”
“Cái kia, khụ khụ, vi sư là nói, nếu vi sư nói cho ngươi biết vi sư chính là ma chủ Yểm cung, ngươi cảm thấy như thế nào?” Ánh mắt Nguyên Thần Trường Không chợt lóe, trong lòng có điểm chột dạ.
Cái cảm giác không thể khống chế này làm cho hắn cảm thấy phiền chán, không khỏi tự hỏi, tại sao trong lòng hắn lại có cái loại cảm giác vừa chờ mong lại vừa sợ bị tổn thương này?
Quân Tiểu Tà lại ghé sát vào hắn vài phần, cho đến khi nhìn thấy hình ảnh chính mình trong đôi mắt sâu không thấy đáy của hắn, mới khen ngợi nói: “Sư phụ, người kể chuyện cười ngày càng tiến bộ.”
“Ừ?” Nguyên Thần Trường Không nhất thời không phản ứng, trừng mắt nhìn, lông mi dài giống như cánh bướm nhẹ nhàng run rẩy, đôi mắt thâm thúy có chút mờ mịt. Vẻ mặt vừa vô tội lại ngây thơ, Quân Tiểu Tà sửng sốt, tên phúc hắc này tại sao có thể lộ ra vẻ mặt dụ người phạm tội như thế?
Vẻ mặt kia là gì? Nàng dựa gần như vậy là muốn làm gì?
Nguyên Thần Trường Không nhíu mày, vì che giấu bất an trong lòng, vươn ngón trỏ đặt trên ót Quân Tiểu Tà, đem nàng đẩy ra, tủi thân nói: “Quân Tiểu Tà cô nương, bản công tử cũng biết chính mình rất anh tuấn, rất phong độ, rất mê người, nhưng ta là sư phụ của ngươi, mong ngươi không cần có suy nghĩ kỳ quái đối với ta.”
Em gái ngươi!
Trong lòng Quân Tiểu Tà thầm nguyền rủa hắn, trên mặt lại cười sáng lạn: “Sắc đẹp của sư phụ có thể ăn được, nên đồ nhi kìm lòng không đậu.”
“Ngươi còn chưa có trả lời vấn đề của vi sư.” Chỉ trong chớp mắt, vẻ mặt Nguyên Thần Trường Không lại lạnh lùng như ngày thường, cố chấp hỏi.
“Sư phụ, người đừng đùa. Ma chủ Yểm cung là một tên đao phủ giết người không chớp mắt, người làm gì phải tự hạ giá trị con người của mình để đánh đồng với cái tên bại hoại kia?” Quân Tiểu Tà bĩu môi, đối với việc này cảm thấy khinh thường.
Tên đao phủ giết người không chớp mắt? Khóe miệng Nguyên Thần Trường Không co rút, không biết tên nào ăn cơm no không có việc gì làm mà nhiều chuyện, lại dám bôi nhọ danh dự của bổn tọa, nếu như để bổn tọa biết tên đó là ai, bổn tọa nhất định sẽ cho ngươi từ chết tới chết!
“Lời đồn không thể tin!” Người nào đó mặt đen như tờ giấy lạnh quát.
Quân Tiểu Tà xuy cười một tiếng, vẻ mặt khinh thường, có vài phần giống Nguyên Thần Trường Không. “Không có lửa làm sao có khói, cho dù lời đồn này là không thể tin, đồ nhi cũng sẽ không tin tưởng ma chủ Yểm cung là một con chim tốt.”
“Ma chủ Yểm cung biến thành chim khi nào vậy?” Hay cho ngươi Quân Tiểu Tà, dám có can đảm miêu tả ta như thế, đợi xem ta trừng trị ngươi như thế nào.
“Ách… Sư phụ, hôm nay sao thấy người là lạ như thế nào ấy?” Không có chuyện gì sao lại nói tốt cho ma đầu kia? Vẻ mặt Quân Tiểu Tà nghi hoặc, liếc mắt nhìn người nào đó.
Vẻ mặt Nguyên Thần Trường Không như tờ giấy, lạnh lùng nói: “Đừng nhìn trái phải mà nói chuyện khác, hãy trả lời vấn đề của vi sư!”
Quân Tiểu Tà cảm thấy rất bực bội, vấn đề mang tính giả dụ này có gì hay mà trả lời? Bất chấp khó khăn, nói ra suy nghĩ của chính mình: “Nếu sư phụ ngài thật sự là cái gì mà ma chủ Yểm cung, đồ nhi chỉ có thể nói, sư phụ ngài rất lừa gạt người. Đồ nhi chạy trốn không phải là vì tên kia hay sao? Giả dụ như ngài chính là ma chủ Yểm cung thật sự, đồ nhi thừa nhận, ai bảo ta là đồ đệ của người làm chi. Nhưng mà, nếu quả thật người chính là ma chủ Yểm cung, cho phép đồ nhi nhắc nhở ngài một câu, trăm ngàn lần đừng tỏ ra quá thân thiết với đồ nhi.”
“Chỉ dạy cho?” Cũng không biết là ai chủ động thân thiết với hắn? Nguyên Thần Trường Không tỏ ra khinh thường.
“Chẳng lẽ sư phụ chưa từng nghe qua, nữ tử cùng tiểu nhân đều khó nuôi sao? Đồ nhi hận hắn, khao khát có thể rút gân lột da cái tên đao phủ kia!” Vẻ mặt Mỗ tà đau buồn cười nói.
Nguyên Thần Trường Không coi thường cười một tiếng: “Dựa vào ngươi?” Ai lột ai da còn chưa biết đâu.
Vẻ mặt Quân Tiểu Tà suy sụp: “Đừng xem thường ta. Hôm nay ta không có bản lĩnh này, không có nghĩa là về sau ta sẽ không có, ai bảo hắn hại ta có nhà không thể về.”
Nguyên Thần Trường Không im lặng, thật lâu sau mới yếu ớt thở dài: “Không nghĩ tới ngươi lại căm hận Yểm cung như thế, thôi, vi sư thả ngươi tự do, hiện tại ngươi có thể đi rồi.”
Kiêu ngạo, quá kiêu ngạo, uổng phí bổn tọa đối tốt với ngươi như vậy, không nghĩ tới… Ai.
Nhìn vẻ mặt sầu muộn của hắn, Quân Tiểu Tà không hiểu ra sao, đần độn nói: “Sư phụ, người thật sự là ma chủ Yểm cung?”
“Ừ, ta mệt mỏi, ngươi đi đi.” Nguyên Thần Trường Không phất ống tay áo một cái, xoay người đi về giường lớn. Đột nhiên Mỗ tà cảm thấy trong lòng có vị chua xót xen lẫn cô đơn khi nhìn vào tấm lưng của hắn.
Quân Tiểu Tà, ta cũng không tin ngươi thật sự có thể tuyệt tình như thế, cho dù ngươi không quan tâm đến lòng tốt của ta đối với ngươi, ngươi cũng phải nhớ là ta đã từng cứu ngươi nhiều lần. Nếu ngươi thật sự có can đảm bỏ đi, bổn tọa liền đem ngươi…
Trong lòng Nguyên Thần Trường Không đang tính toán nhỏ nhặt, hắn có thể dự đoán được hàng trăm lí do từ chối của Quân Tiểu Tà, lại không nghĩ đến việc suy nghĩ của nàng không giống người thường, hắn chỉ nghe người nào đó yếu ớt nói: “Sư phụ, này, này là phòng của ta.”
Dáng người cao to đột nhiên cứng ngắc, trường bào phiêu dật tự dung tung bay, liền chán nản rơi xuống.
Trời đất ơi, đây là cái thế gian gì vậy?
Nguyên Thần Trường Không khóc không ra nước mắt, nếu không phải vì lo lắng mất đi hình tượng, thiếu chút nữa sẽ phun ra một ngụm máu tươi để biểu đạt tâm tình của hắn vào giờ phút này.
“Quân Tiểu Tà, đời này ngươi có phải đến để đòi nợ ta hay không?” Giọng nói nhẹ nhàng yếu ớt nhưng vang dội, lộ ra bi thương nói không nên lời.
Quân Tiểu Tà cắn cánh môi, nói: “Ta không phải, đời này ta hận nhất chính là đòi nợ. Sư phụ, người thật là ma chủ Yểm cung sao?”
“Phải thì thế nào, không phải thì thế nào. Quân Tiểu Tà cô nương, ta sẽ cứu bằng hữu của ngươi ra, chúng ta sau này sẽ không gặp lại.” Nguyên Thần Trường Không than thở một tiếng, chân dài bước ra khỏi phòng. “Nghỉ ngơi cho tốt, qua ngày mai, ngươi được tự do.”
Như sấm đánh giữa trời quang, cả người Quân Tiểu Tà mềm nhũn.
Một cơn gió lạnh thổi vào từ cửa sổ, Quân Tiểu Tà chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, trong lòng không khỏi tự hỏi: đây là sự thật sao? Sư phụ không cần nàng . . . . Vì sao lúc trước khi biết phải làm cống phẩm thay cho nhị tỷ, thậm chí ngay cả khi biết tin đại sư huynh kết tóc xe tơ cùng người khác nàng cũng không có cảm giác đau lòng như vậy? Chẳng lẽ, nàng đã thích sư phụ? Hay là không cam lòng bị
người nhiều lần vứt bỏ?
Trong đầu hỗn loạn như đay rối, Quân Tiểu Tà ngơ ngác nằm trên giường, dùng chăn che kín đầu.
Ở phòng bên cạnh
“Lang huynh, cùng uống rượu với ta.” Nguyên Thần Trường Không kéo Vong Xuyên đang trong ổ chăn ngồi dậy, không nói hai lời rót đầy rượu cho hắn: “Cạn chén vì đã quấy rầy.” Một hơi uống cạn ly rượu, trong lòng tràn đầy khổ sở.
Vong Xuyên cũng không hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn hắn tâm tình không tốt, cũng không dám hỏi, chỉ yên lặng uống rượu cùng hắn.
Nâng ly cạn chén cho đến khuya, Nguyên Thần Trường Không say mèm, loạng choạng thân mình cáo từ.
Lúc hắn mở cửa phòng, nhìn thấy Quân Tiểu Tà đang cầm ngọn đèn đứng lặng ở ngoài cửa, ngọn đèn yếu ớt chiếu rọi trên mặt nàng, sắc mặt nhợt nhạt, đôi mắt thì hồng, cùng với nước mắt đang ở trên vành mắt chỉ trực chờ để trào ra.
“Ngươi đi theo ta!” Không nói lời nào, Mỗ tà nhanh nhẹn dũng mãnh nắm lấy tay Nguyên Thần Trường Không dìu hắn đi vào phòng.
Vong Xuyên vuốt vuốt mi tâm, lẩm bẩm nói: “Có lẽ ta đã uống quá nhiều.” Liền đóng cửa phòng, ngã đầu nằm ngủ.
“Có chuyện gì?” Từ trong men say Nguyên Thần Trường Không đã tỉnh ba phần, nhưng không bỏ tay nàng ra.
Vào phòng, Quân Tiểu Tà đem hắn đẩy lên giường, nghiêm túc nói: “Ngồi xuống, ta có việc muốn nói.”
“Ừ.” Không có hào hứng đỡ đầu, mắt say lờ đờ mang theo lạnh lùng cười gật gật đầu.
Quân Tiểu Tà ưỡn ngực, hai tay chống nạnh, vẻ mặt nghiêm túc tựa như tráng sĩ một đi không trở về, gằn từng chữ nói: “Ngươi sẽ chịu trách nhiệm với ta!”
Nguyên Thần Trường Không: “?”
“Tục ngữ nói, một ngày làm thầy cả đời làm cha, nếu ta đã bái ngươi làm thầy, ngươi đã là trưởng bối của ta, là người thân của ta, ngươi không thể muốn vứt bỏ ta là bỏ!”
“Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?”
Quân Tiểu Tà yên lặng một chút, đáng thương nói: “Cho dù ngươi muốn vứt bỏ ta, cũng phải chờ ta tìm được phiếu cơm dài hạn mới được.”
“Quân Tiểu Tà, ngươi dám!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.