Chương 59: Như nguyện
Thược Thi Khấu
08/09/2017
Edit: Hồ Điệp Nhi
~~~
Năm ngày sau...
Tâm tình của Nguyên Thần Trường Không là do lúc trước từ kinh ngạc đến không cam lòng, đến lo lắng chờ đợi, đến bây giờ đã bình tĩnh như nước. Bởi cái gọi là, con cháu đều có phúc của con cháu, cưỡng cầu không được.
Trong đêm này, sau khi Quân Tiểu Tà tắm rửa thay quần áo xong, như cũ tự mình cầm chén thuốc vào phòng, Nguyên Thần Trường Không đang ngồi xử lý công việc dưới bệ cửa sổ, thấy nàng đi vào, cười cười: “Để ở chỗ này, đợi lát nữa ta sẽ uống.”
“Không được, thuốc phải uống lúc nóng.” Quân Tiểu Tà giận một tiếng, đem chén thuốc để trong tay hắn, hai mắt sáng quắc như đèn pha nhìn hắn.
Nguyên Thần Trường Không không có cách nào, ngoan ngoãn uống, cuối cùng oán giận nói: “Thuốc rất đắng, Tử Tịch cố ý chỉnh ta phải không?”
Sao mấy ngày trước ngươi không kêu đắng?
Quân Tiểu Tà nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra đêm nay, tim đập như cái tróng, ngồi xuống cạnh hắn, nói ám chỉ: “Nghỉ ngơi sớm một chút, để ngày mai lại làm cũng giống nhau.”
“Ha ha, ngày mai còn có chuyện của ngày mai, nàng cũng đã mệt, đi ngủ trước đi, một lát nữa ta sẽ ngủ.”
Đồ ngốc!
Quân Tiểu Tà trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, lại nói: “Chàng không ngủ với ta, ta ngủ không được.”
“Vậy nàng đi nằm trước, một khắc nữa ta sẽ qua. Ngoan.” Nguyên Thần Trường Không đem tầm mắt dời khỏi sổ con, sủng nịch xoa xoa đầu của nàng, sau đó lại tiếp tục làm việc.
Chẳng lẽ phải để bổn cô nương nhào lên chàng mới hiểu? Quân Tiểu Tà nhe răng trợn mắt, tức giận bất bình xoay người bước đi. Đợi lát nữa nếu dám cầu hoan, lão nương sẽ đá chàng xuống giường!
Nằm trên giường, Quân Tiểu Tà ôm chăn suy nghĩ, trong lòng yên lặng đếm thời gian.
Nhưng trái chờ phải chờ, người ngồi chỗ kia một chút động tĩnh cũng không có, Quân Tiểu Tà cũng vô thức ngủ thiếp đi.
Cũng không biết đã qua bao lâu. Nguyên Thần Trường Không quay đầu nhìn người trên giường.
Chỉ thấy một chân nàng ở ngoài chăn, áo ngủ mỏng manh bằng tơ tằm vén lên, lộ ra đùi thon trơn bóng, một tay kia để ngang bên hông, áo ngủ mở ra, lộ ra đầu vai khéo léo mượt mà.
Nguyên Thần Trường Không số khổ thở dài, tâm tình dày vò than vãn mỗi ngày. Lưu luyến không rời thu hồi ánh mắt, rốt cuộc nửa chữ cũng xem không vào.
Bấm tay tính toán, đến bây giờ, đã qua năm ngày, có phải hay không. . . . Đột nhiên có một mùi thơm tươi mát như có như không xông vào mũi, bỗng phát hiện, đây là một loại thuốc cao tắm rửa Tử Tịch nghiên cứu ra, nói là vì Quân Tiểu Tà đặc biệt chuẩn bị.
Hơn nữa hắn cũng đi nói bóng nói gió hỏi qua, là để cho nữ tử dùng sau khi hết kinh nguyệt nhằm làm sạch nơi đó.
Nguyên Thần Trường Không giống như gà chọi, rầm một tiếng đứng lên. Khó trách nương tử muốn hắn nghỉ ngơi sớm một chút, thì ra là ám chỉ a.
Uổng cho cả đời bổn tọa thông minh, không nghĩ tới thời khắc mấu chốt lại ngốc như vậy!
Sau một phần ba giây ảo não, Nguyên Thần Trường Không đi nhanh về phía giường, xốc lên màn gấm trong suốt, thấp thỏm ngồi xuống bên giường.
Nương tử đã ngủ, có nên đánh thức nàng hay không? Lỡ như nàng không vui thì làm sao bây giờ?
Trong lòng người nào đó giao chiến dữ dội.
Trong mộng Quân Tiểu Tà nhìn thấy một đống vàng bạc châu báu tỏa ánh vàng rực rỡ liền chảy nước miếng, tuy rằng lúc này nàng đã là phú bà giàu có nhất toàn bộ đại lục, nhưng ai có thể ngại bản thân có thêm tiền đâu. Đưa tay muốn lấy vàng, không nghĩ tới bị Nguyên Thần Trường Không đột nhiên xuất hiện lấy đi.
Quân Tiểu Tà thấy mà thèm, suy nghĩ một chút, làm nũng nói: “Ta muốn.”
Lời vô nghĩa trong mộng từ miệng nàng thốt ra, lưng Nguyên Thần Trường Không bỗng chốc căng thẳng, nương tử đang mời gọi hắn?
Máy móc xoay người, Quân Tiểu Tà lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ giống như hắt nước lạnh vào đầu Nguyên Thần Trường Không.
Hắn không thể làm gì chỉ thở dài, đứng dậy tắt ánh nến, trong lòng ai oán: lại phải chờ tới ngày mai.
Cái loại cảm giác mỗi ngày nhìn thấy thịt cá mà không thể nào ăn này, thực khó chịu.
Nằm trên giường một lát, người nào đó vốn buồn ngủ giờ phút này lại trằn trọc, tinh thần tốt đã đem kiếm pháp luyện trong đầu hơn trăm lần. Nghiêng thân mình, nhìn chằm chằm Quân Tiểu Tà đang ngủ.
Môi đỏ mọng như quả đào mật, rất muốn cắn một miếng. Nhìn xuống chút nữa, dây yếm nhỏ giắt trên xương quai xanh; xuống chút nữa, là như ẩn như hiện . . . .
Nguyên Thần Trường Không kìm lòng không đậu nuốt nước miếng, cả người khô nóng khó chịu.
Biết rõ không thể nhìn, nhưng lại không có biện pháp khống chế hành động của bản thân, mà càng nhìn lại càng khô nóng.
Bổn tọa làm việc khi nào thì trở nên không dứt khoát như vậy? Nguyên Thần Trường Không, ta khinh bỉ ngươi!
Người nào đó tự quyết định, đưa tay nắm lên cái chăn bị Quân Tiểu Tà đá văng ra đắp lên cho nàng, tay không cẩn thận đụng tới mềm mại phía trước của nàng, bỗng có dòng điện từ trên cánh tay lan tràn khắp cơ thể, châm lên lửa nóng ở sâu trong đáy mắt.
Sự chịu đựng đã đến cực hạn, Nguyên Thần Trường Không thở nặng nề dựa sát vào nàng, ôn nhu hôn trên mặt Quân Tiểu Tà.
Mà hành động tiếp xúc nhẹ nhàng này càng không thể dừng lại được nữa, những nụ hôn rơi xuống như mưa, từ trán của nàng cho đến môi.
Trong lúc ngủ mơ Quân Tiểu Tà cảm thấy khó thở, mở mắt nhập nhèm buồn ngủ. Đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó mân mê miệng: “Chàng còn biết buồn ngủ a?”
“Đương nhiên, một khắc xuân tiêu đáng ngàn vàng.” Nguyên Thần Trường Không vô lại nói xong, tiếp tục hưởng thụ đôi môi đỏ mọng của nàng.
Quân Tiểu Tà vừa muốn cự tuyệt lại như nghênh đón, châm lên nhiệt tình của Nguyên Thần Trường Không, hai người dây dưa gắn chặt vào nhau như keo.
“Ừm.”
Kìm lòng không đậu thốt ra tiếng ‘ưm’, làm cho Nguyên Thần Trường Không càng thêm khó nhịn, hôn từ môi của nàng một đường đi xuống, công thành chiếm đất.
“Tiểu Tà, nàng sợ sao?” Hai tay chống ở bên người nàng, Nguyên Thần Trường Không cúi người, tiếng nói trầm thấp khàn khàn mang theo yêu quý dò hỏi.
Quân Tiểu Tà cắn môi, thẹn thùng lắc đầu.
“Nương tử.” Mặt mày Nguyên Thần Trường Không chỗ nào cũng lộ ra sự vui sướng nói không nên lời.
Quần áo từng cái từng cái được cởi ra, ngay cả ánh trăng ngoài cửa sổ hình như cũng phát hiện bầu không khí giờ phút này, thẹn thùng tránh ở sau đám mây, âm thanh rên rỉ tràn ngập trong phòng.
Ngày hôm sau, trời đã sáng tỏ, Sơ Lâu Anh đợi không được Nguyên Thần Trường Không, trong lòng bỗng có ý nghĩ, than thở ôm một đống lớn sổ con đi xem xét.
Quân chủ chế tạo người, liền không muốn để ý đến chuyện khác sao? Ngày nghỉ của ta a a a a. . . .
Mặt trời lên cao, trong phòng vẫn không có động tĩnh, nhóm tử sĩ bảo vệ cách đó năm trượng cảm thấy nghi ngờ liền nhìn chăm chú vào phòng của hai người bọn họ.
Quân chủ không phải đã xảy ra chuyện gì chứ? A phi, quân chủ võ công cái thế, tuyệt đối không có khả năng. Vậy quân chủ có thói quen sáng sớm luyện võ sao đến bây giờ còn không thấy người đâu?
Trong lúc mọi người ở đây đoán già đoán non, cửa phòng đột nhiên mở ra.
Mọi người liền nhìn thấy quân chủ đại nhân thân ái của bọn họ xuất hiện với vẻ mặt phấn khởi trong tầm mắt, mà đi bên cạnh hắn là Quân Tiểu Tà trong một đêm khí chất càng thêm ý nhị.
Mọi người nhìn nhau, tựa hồ hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Nhớ lại mấy ngày trước mặt quân chủ đen như bị táo bón, lúc này nét mặt quân chủ toả sáng còn vẻ mặt mỉm cười, đều nhịn không được trộm cười rộ lên.
“Khụ khụ, nếu các ngươi nhàn rỗi không có việc gì làm, vậy thay bổn tọa đến hàn đàm nhặt một văn tiền kia đi.”
Nhóm tử sĩ trong phút chốc nhanh chóng câm miệng, cười mỉa ẩn trở về. Chúng ta bề bộn nhiều việc, không rảnh.
Đảo mắt, ước định hai tháng đã đến.
Sơ Lâu Anh nhìn Tử Tịch bụng ngày một lớn lên, sốt ruột xoay quanh nàng, rốt cục kiềm chế không được chủ động tìm tới Nguyên Thần Trường Không.
“Quân chủ, ngày nghỉ của thuộc hạ.” Ngay cả lời khách sáo đều miễn, nói thẳng. Có thể thấy được trong lòng Sơ Lâu Anh sốt ruột cỡ nào.
Nguyên Thần Trường Không nói: “Đi gọi đại phu đến đây.”
“Thuộc hạ đã để đại phu ở bên ngoài.”
Gấp như vậy sao? Nguyên Thần Trường Không liếc hắn một cái, Sơ Lâu Anh nhìn như không thấy, trực tiếp đem đại phu gọi vào.
Lúc Quân Tiểu Tà bị mang đến, không rõ tình hình ra làm sao. Đang êm đẹp, tìm đại phu làm gì?
“Phu quân, đã xảy ra chuyện gì?”
“Không có việc gì, vi phu lo lắng nàng không quen khí hậu nơi này, cố ý đem đại phu đến khám cho nàng.” Người nào đó trợn mắt nói dối.
Quân chủ, người lấy cớ này đủ hay đó, Sơ Lâu Anh âm thầm khinh bỉ nói.
Đại phu bắt mạch cho Quân Tiểu Tà, vẻ mặt thoải mái, nhưng hai nam nhân đứng xem lại mở to mắt, nhìn cái trán đổ mồ hôi của đại phu.
“Khởi bẩm quân chủ đại nhân, thân thể chủ mẫu khoẻ mạnh cũng không có gì không khoẻ.” Đại phu nói rất chuyên nghiệp, Nguyên Thần Trường Không đã có chút nóng nảy, nhưng không nói chuyện, ánh mắt của hắn rõ ràng đã không còn sự kiên nhẫn.
Thân thể nàng khỏe mạnh, bổn tọa sao lại không biết, bổn tọa muốn nghe cái khác!
Đại phu lau mồ hôi lạnh, lại nói: “Chủ mẫu đã có thai một tháng, sau này cần…”
“Ha ha, không còn chuyện của ngươi, lui đi.” Trong lòng Nguyên Thần Trường Không nhẹ nhàng thở ra, nở nụ cười sáng lạn: “Nương tử, có nghe hay không, chúng ta có!”
Sơ Lâu Anh tỏ vẻ mặt khen ngợi, sau đó cười cười: “Chúc mừng quân chủ, chúc mừng chủ mẫu!”
Ngày nghỉ của ta đã mất a, ô ô ô.
Nguyên Thần Trường Không ôm bả vai Quân Tiểu Tà, đắc ý mỉm cười: “Hữu hộ pháp, nương tử bổn tọa có thai chính là chuyện lớn của toàn bộ Yểm cung, cho nên, vì muốn tốt cho Yểm cung, bổn tọa nhất định phải một tấc cũng không rời canh giữ ở bên người nương tử nhà ta. Hữu hộ pháp, còn lại phải làm như thế nào, ngươi cũng biết?”
“Thuộc hạ biết.” Sơ Lâu Anh rơi nước mắt, ủ rũ rời đi.
“Sơ Lâu Anh giống như rất đau lòng a.” Quân Tiểu Tà yếu ớt nói, những lời của nàng lại làm cho chân Sơ Lâu Anh mềm nhũn, thiếu chút nữa đã đụng vào khung cửa. Lúc mới gặp Quân Tiểu Tà, hắn cũng đã từng nói qua như vậy a.
Nguyên Thần Trường Không cười hì hì, hắng giọng nói: “Hữu hộ pháp.”
“Có.” Sơ Lâu Anh lười quay đầu, đang muốn dẫn nương tử đi ra ngoài một chút, hiện tại cũng không thể làm được, chức phu quân này hắn thật sự rất không xứng!
“Lúc tả hộ pháp tròn tám tháng, bổn tọa sẽ cho ngươi ở bên người nàng dưỡng thai, lúc đứa nhỏ đầy một tuổi, bổn tọa sẽ cho các ngươi nghỉ ngơi một năm.”
Sơ Lâu Anh ngây ngẩn cả người, rất lâu mới hoàn toàn tiêu hóa được tin này, chậm rãi xoay người, hai mắt tỏa sáng: “Quân chủ nói lời này là thật?”
“Hữu hộ pháp cho rằng bổn tọa hay nói giỡn.” Thật lãng phí sự thông cảm của bổn tọa!
“Không không không, quân chủ nhất ngôn cửu đỉnh, tất nhiên là thật.” Sơ Lâu Anh vui mừng cười híp mắt: “Thuộc hạ cảm tạ đại ân của quân chủ, chúc mừng chủ mẫu có thai!” Nói ra từ chúc mừng thật lòng làm cho Quân Tiểu Tà khinh bỉ hắn, nịnh hót!
Nữ nhân mang thai, cảm xúc rất dễ dàng xúc động.
Thấm thoát đã qua bốn tháng, bụng Quân Tiểu Tà đã lớn lên.
Ngày hôm đó, Quân Tiểu Tà buông nước ô mai trong tay, tay chống eo đi lang thang không có mục đích ở hậu viện, trong ánh mắt là sự phiền muộn. Tuy nàng cũng biết rõ, cảm xúc của bản thân cũng ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng, nhưng nàng không có biện pháp khống chế.
Lúc Nguyên Thần Trường Không bưng canh bổ đi đến, lo lắng nói: “Nương tử, làm sao vậy?”
“Thiếp muốn cướp bóc!”
Nguyên Thần Trường Không: “…” tài sản Yểm cung, nuôi mười sâu gạo cũng dư dả, chẳng lẽ nương tử còn nghĩ không đủ?
Cẩn thận dùng từ, Nguyên Thần Trường Không nhẹ giọng hỏi: “Nương tử muốn cướp ai, vi phu nhất định thỏa mãn nguyện vọng của nàng.”
Quân Tiểu Tà không cần nghĩ ngợi nói: “Chàng!”
“Ta? Vi phu chính là của nàng, sao nàng lại muốn cướp đồ của bản thân?”
“Chàng là người đầu tiên bị ta cướp, nhưng không thành công, làm cho thiếp cảm thấy rất tiếc nuối, cho nên. . . .” Trong lòng không thoải mái a!
Nguyên Thần Trường Không cười nói: “Ai nói không thành công, vi phu không phải đã lấy thân báo đáp sao.”
Quân Tiểu Tà phồng má: “Thiếp nói là bạc? Bạc! Chàng hiểu hay không?”
“Vậy nương tử muốn như thế nào?” Nguyên Thần Trường Không nói xong, từ trong tay áo lấy ra túi bạc hai tay dâng lên: “Nương tử.”
“Không cần, ta muốn dùng bạc cướp được cơ!” Quân Tiểu Tà hai tay chống nạnh, một chút đường sống cũng không cho.
Người nào đó yêu vợ sốt ruột, vì thế có một màn này:
Ma chủ Yểm cung đến biên giới Nam Lăng tuần tra, trên đường gặp được bà bầu chặn đường cướp bóc.
“Quân chủ!” Tử sĩ sợ hãi báo lại.
“Chuyện gì?” Trong xe ngựa, gương mặt Nguyên Thần Trường Không bình tĩnh, lạnh lùng hỏi.
“Có người chặn đường cướp bóc!”
“Giết!” Nương tử nói muốn cướp bóc, nhưng vì sao vừa đi đã không thấy bóng người? Vì thế tâm tình Nguyên Thần Trường Không rất là khó chịu, không chút suy nghĩ đã hạ lệnh.
Tử sĩ mồ hôi lạnh chảy đầm đìa: “Nhưng, nhưng muốn cướp chúng ta là Quân cô nương a.”
Thần mã! Nguyên Thần Trường Không giật mình, phẫn nộ quát: “Còn thất thần làm gì!”
Tử sĩ lờ mờ, nơm nớp lo sợ rút kiếm.
Nguyên Thần Trường Không nghe được tiếng rút kiếm, tức giận: “Bổn tọa bảo các ngươi đem các thứ đáng giá gì đó đưa hết cho nàng!”
Một đám ngu xuẩn! Bổn tọa vì muốn làm cho nương tử có thể cướp bóc thành công, dọc theo đường đi đều mang theo vàng bạc châu báu, bổn tọa thật vất vả chờ đợi, các ngươi lại không biết chấp hành! Ngu ngốc!
“Lui ra! Thật vụng về, bổn tọa tự mình đến!”
Nguyên Thần Trường Không ôm một hộp vàng bạc châu báu to lớn đi lên phía trước, cười hì hì nói:
“Nữ hiệp, có thể thả chúng tôi đi qua được không?”
Tử sĩ cười ngất! Cưng chiều vợ như vậy sao? Thanh danh cả đời của quân chủ, mất hết rồi a!
“Chàng không chuyên nghiệp.” Mỗ bà bầu cố mà nhận lấy, nhưng hộp châu báu rất nặng nàng ôm mà không thể chuyển động. Nguyên Thần Trường Không một tay nâng thùng, một tay ôm lão bà, dỗ nói:
“Nương tử, cùng vi phu về nhà đi.”
Chớp mắt lại qua hai tháng, Tử Tịch sắp sửa lâm bồn, Sơ Lâu Anh bỏ hết công việc, cùng lão bà đại nhân dưỡng thai, Nguyên Thần Trường Không tiếp nhận công việc, cả ngày không thấy bóng dáng.
Quân Tiểu Tà tìm không được người để trò chuyện, không muốn quấy nhiễu Nguyên Thần Trường Không làm việc, liền để lại tờ giấy lặng lẽ đến Tây Vực.
Chờ khi Nguyên Thần Trường Không biết được, tức sùi bọt mép, tự mình đến Tây Vực, đem người trở về. Từ đó về sau, hắn luôn chờ Quân Tiểu Tà đi vào giấc ngủ, mới lặng lẽ đứng lên đi làm việc.
Tử Tịch sinh hạ một tiểu tử trong một đêm khuya rét đậm, gọi là Sơ Lâu Lạc Hoa, Nguyên Thần Trường Không liền tổ chức tiệc rượu đầy tháng thật lớn, mời toàn bộ người ở Nam Lăng đến chúc mừng.
Mồng một tháng giêng năm sau, Quân Tiểu Tà sinh một nữ nhi, gọi là Nguyên Thần Mạc Tà, về phần ý nghĩa trong đó, không người nghĩ nhiều, chỉ có Quân Tiểu Tà hiểu được ý nghĩa của tên này.
Mạc, là Mạc Tà Ly, Tà, là Quân Tiểu Tà.
Khi Sơ Lâu Lạc Hoa đầy một tuổi, một nhà ba người của Sơ Lâu Anh rời khỏi Yểm cung, chu du khắp nơi, một năm sau hồi cung.
Nguyên Thần Trường Không đem toàn bộ công việc giao lại cho Sơ Lâu Anh, còn hắn thì mang theo nữ nhi một tuổi cùng lão bà đến biệt viện ở ngoại ô hưởng thụ tình cảm gia đình.
Cho đến ba năm sau, Yểm cung xâm nhập vào Trung Nguyên, Nguyên Thần Trường Không mới hồi cung, Sơ Lâu Anh vâng mệnh đi cai quản sự nghiệp ở trung nguyên, toàn bộ việc ở Nam Lăng giao lại cho Nguyên Thần Trường Không, liền ít có thời gian ở bên hai mẹ con.
Quân Tiểu Tà bắt đầu nảy sinh ý nghĩ đến Tây Vực ở trong đầu, hứa hẹn nửa tháng sau nhất định về nhà, Nguyên Thần Trường Không hoảng sợ bắt nàng cam đoan mãi mới cho đi.
Ai ngờ, đến ngày hẹn hồi cung, Nguyên Thần Trường Không cũng không thấy bóng dáng của vợ con, nhịn ba ngày sau lại đến Tây Vực lần nữa, đến nơi đã thấy nữ nhi bảo bối nhà mình kề cận Vong Xuyên không rời, làm đổ thùng dấm chua năm xưa, từ đó về sau nghiêm cấm hai mẹ con bước chân vào Tây Vực.
Nhưng Nguyên Thần Mạc Tà rất thích Vong Xuyên, luôn quấn quít Quân Tiểu Tà mong mẹ dẫn nàng đi tìm cậu Vong Xuyên.
“Mẹ, nơi này không có chỗ chơi, hay là chúng ta rời nhà trốn đi nha.” Nguyên Thần Mạc Tà túm góc áo Quân Tiểu Tà làm nũng, nàng rất thích cậu Vong Xuyên, giống như muốn nhanh chóng lớn lên để gả cho hắn nha.
Còn nhỏ tuổi đã muốn rời nhà trốn đi, Quân Tiểu Tà trợn mắt há hốc mồm: “Đi nơi nào?”
“Đi tìm cậu Vong Xuyên chơi.” Tiểu nữ nhi giảo hoạt chớp chớp đôi mắt to trong suốt.
“Hư, nhỏ giọng chút.” Quân Tiểu Tà nắm tay nữ nhi hạ giọng nói: “Cha con mà biết mẹ đi tìm cậu, sẽ tức giận.” Tên kia là thùng dấm chua.
“Chúng ta vụng trộm chạy đi, không có sao.” Tiểu cô nương hướng dẫn từng bước nói: “Cha chỉ biết cả ngày xử lý công việc, cũng chưa từng chơi với con, chúng ta rất nhàm chán a, chúng ta đi đến chỗ của cậu ở hai ngày trước, chờ cha xong việc sẽ đến đón chúng ta trở về mà.”
Quân Tiểu Tà nhớ lại, lần trước ở lâu vài ngày Nguyên Thần Trường Không thiếu chút nữa đem phong đao thiên hạ hủy đi, nếu đến nữa cũng chỉ làm tăng thêm phiền não cho ca ca. Nàng rất muốn nói cự tuyệt, nhưng không chống lại được ánh mắt đáng thương của nữ nhi, giãy dụa đồng ý.
Một lớn một nhỏ vừa đi đến cửa, Nguyên Thần Mạc Tà nhìn đông một cái nhìn tây một cái, nhớ tới ước định cùng lão cha, nhất thời cong khóe miệng, lên tiếng hô to: “Cha, mẹ muốn rời nhà trốn đi.”
Một trận gió lướt đến, sắc mặt người nào đó xanh mét, không nói tiếng nào, liền khiêng Quân Tiểu Tà chạy trở về, ở nơi nàng không nhìn thấy, cha và con gái trao đổi ánh mắt đã thực hiện được gian kế.
Rất xa truyền đến tiếng nói ngọt ngấy của mỗ tiểu hài tử tha thiết chờ đợi: “Phụ thân cố lên, nhất định phải giúp con chế tạo một tiểu đệ đệ a!”
Như vậy nàng đã có thể ở lại nhà của cậu Vong Xuyên rồi, vạn tuế!
----HOÀN----
~~~
Năm ngày sau...
Tâm tình của Nguyên Thần Trường Không là do lúc trước từ kinh ngạc đến không cam lòng, đến lo lắng chờ đợi, đến bây giờ đã bình tĩnh như nước. Bởi cái gọi là, con cháu đều có phúc của con cháu, cưỡng cầu không được.
Trong đêm này, sau khi Quân Tiểu Tà tắm rửa thay quần áo xong, như cũ tự mình cầm chén thuốc vào phòng, Nguyên Thần Trường Không đang ngồi xử lý công việc dưới bệ cửa sổ, thấy nàng đi vào, cười cười: “Để ở chỗ này, đợi lát nữa ta sẽ uống.”
“Không được, thuốc phải uống lúc nóng.” Quân Tiểu Tà giận một tiếng, đem chén thuốc để trong tay hắn, hai mắt sáng quắc như đèn pha nhìn hắn.
Nguyên Thần Trường Không không có cách nào, ngoan ngoãn uống, cuối cùng oán giận nói: “Thuốc rất đắng, Tử Tịch cố ý chỉnh ta phải không?”
Sao mấy ngày trước ngươi không kêu đắng?
Quân Tiểu Tà nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra đêm nay, tim đập như cái tróng, ngồi xuống cạnh hắn, nói ám chỉ: “Nghỉ ngơi sớm một chút, để ngày mai lại làm cũng giống nhau.”
“Ha ha, ngày mai còn có chuyện của ngày mai, nàng cũng đã mệt, đi ngủ trước đi, một lát nữa ta sẽ ngủ.”
Đồ ngốc!
Quân Tiểu Tà trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, lại nói: “Chàng không ngủ với ta, ta ngủ không được.”
“Vậy nàng đi nằm trước, một khắc nữa ta sẽ qua. Ngoan.” Nguyên Thần Trường Không đem tầm mắt dời khỏi sổ con, sủng nịch xoa xoa đầu của nàng, sau đó lại tiếp tục làm việc.
Chẳng lẽ phải để bổn cô nương nhào lên chàng mới hiểu? Quân Tiểu Tà nhe răng trợn mắt, tức giận bất bình xoay người bước đi. Đợi lát nữa nếu dám cầu hoan, lão nương sẽ đá chàng xuống giường!
Nằm trên giường, Quân Tiểu Tà ôm chăn suy nghĩ, trong lòng yên lặng đếm thời gian.
Nhưng trái chờ phải chờ, người ngồi chỗ kia một chút động tĩnh cũng không có, Quân Tiểu Tà cũng vô thức ngủ thiếp đi.
Cũng không biết đã qua bao lâu. Nguyên Thần Trường Không quay đầu nhìn người trên giường.
Chỉ thấy một chân nàng ở ngoài chăn, áo ngủ mỏng manh bằng tơ tằm vén lên, lộ ra đùi thon trơn bóng, một tay kia để ngang bên hông, áo ngủ mở ra, lộ ra đầu vai khéo léo mượt mà.
Nguyên Thần Trường Không số khổ thở dài, tâm tình dày vò than vãn mỗi ngày. Lưu luyến không rời thu hồi ánh mắt, rốt cuộc nửa chữ cũng xem không vào.
Bấm tay tính toán, đến bây giờ, đã qua năm ngày, có phải hay không. . . . Đột nhiên có một mùi thơm tươi mát như có như không xông vào mũi, bỗng phát hiện, đây là một loại thuốc cao tắm rửa Tử Tịch nghiên cứu ra, nói là vì Quân Tiểu Tà đặc biệt chuẩn bị.
Hơn nữa hắn cũng đi nói bóng nói gió hỏi qua, là để cho nữ tử dùng sau khi hết kinh nguyệt nhằm làm sạch nơi đó.
Nguyên Thần Trường Không giống như gà chọi, rầm một tiếng đứng lên. Khó trách nương tử muốn hắn nghỉ ngơi sớm một chút, thì ra là ám chỉ a.
Uổng cho cả đời bổn tọa thông minh, không nghĩ tới thời khắc mấu chốt lại ngốc như vậy!
Sau một phần ba giây ảo não, Nguyên Thần Trường Không đi nhanh về phía giường, xốc lên màn gấm trong suốt, thấp thỏm ngồi xuống bên giường.
Nương tử đã ngủ, có nên đánh thức nàng hay không? Lỡ như nàng không vui thì làm sao bây giờ?
Trong lòng người nào đó giao chiến dữ dội.
Trong mộng Quân Tiểu Tà nhìn thấy một đống vàng bạc châu báu tỏa ánh vàng rực rỡ liền chảy nước miếng, tuy rằng lúc này nàng đã là phú bà giàu có nhất toàn bộ đại lục, nhưng ai có thể ngại bản thân có thêm tiền đâu. Đưa tay muốn lấy vàng, không nghĩ tới bị Nguyên Thần Trường Không đột nhiên xuất hiện lấy đi.
Quân Tiểu Tà thấy mà thèm, suy nghĩ một chút, làm nũng nói: “Ta muốn.”
Lời vô nghĩa trong mộng từ miệng nàng thốt ra, lưng Nguyên Thần Trường Không bỗng chốc căng thẳng, nương tử đang mời gọi hắn?
Máy móc xoay người, Quân Tiểu Tà lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ giống như hắt nước lạnh vào đầu Nguyên Thần Trường Không.
Hắn không thể làm gì chỉ thở dài, đứng dậy tắt ánh nến, trong lòng ai oán: lại phải chờ tới ngày mai.
Cái loại cảm giác mỗi ngày nhìn thấy thịt cá mà không thể nào ăn này, thực khó chịu.
Nằm trên giường một lát, người nào đó vốn buồn ngủ giờ phút này lại trằn trọc, tinh thần tốt đã đem kiếm pháp luyện trong đầu hơn trăm lần. Nghiêng thân mình, nhìn chằm chằm Quân Tiểu Tà đang ngủ.
Môi đỏ mọng như quả đào mật, rất muốn cắn một miếng. Nhìn xuống chút nữa, dây yếm nhỏ giắt trên xương quai xanh; xuống chút nữa, là như ẩn như hiện . . . .
Nguyên Thần Trường Không kìm lòng không đậu nuốt nước miếng, cả người khô nóng khó chịu.
Biết rõ không thể nhìn, nhưng lại không có biện pháp khống chế hành động của bản thân, mà càng nhìn lại càng khô nóng.
Bổn tọa làm việc khi nào thì trở nên không dứt khoát như vậy? Nguyên Thần Trường Không, ta khinh bỉ ngươi!
Người nào đó tự quyết định, đưa tay nắm lên cái chăn bị Quân Tiểu Tà đá văng ra đắp lên cho nàng, tay không cẩn thận đụng tới mềm mại phía trước của nàng, bỗng có dòng điện từ trên cánh tay lan tràn khắp cơ thể, châm lên lửa nóng ở sâu trong đáy mắt.
Sự chịu đựng đã đến cực hạn, Nguyên Thần Trường Không thở nặng nề dựa sát vào nàng, ôn nhu hôn trên mặt Quân Tiểu Tà.
Mà hành động tiếp xúc nhẹ nhàng này càng không thể dừng lại được nữa, những nụ hôn rơi xuống như mưa, từ trán của nàng cho đến môi.
Trong lúc ngủ mơ Quân Tiểu Tà cảm thấy khó thở, mở mắt nhập nhèm buồn ngủ. Đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó mân mê miệng: “Chàng còn biết buồn ngủ a?”
“Đương nhiên, một khắc xuân tiêu đáng ngàn vàng.” Nguyên Thần Trường Không vô lại nói xong, tiếp tục hưởng thụ đôi môi đỏ mọng của nàng.
Quân Tiểu Tà vừa muốn cự tuyệt lại như nghênh đón, châm lên nhiệt tình của Nguyên Thần Trường Không, hai người dây dưa gắn chặt vào nhau như keo.
“Ừm.”
Kìm lòng không đậu thốt ra tiếng ‘ưm’, làm cho Nguyên Thần Trường Không càng thêm khó nhịn, hôn từ môi của nàng một đường đi xuống, công thành chiếm đất.
“Tiểu Tà, nàng sợ sao?” Hai tay chống ở bên người nàng, Nguyên Thần Trường Không cúi người, tiếng nói trầm thấp khàn khàn mang theo yêu quý dò hỏi.
Quân Tiểu Tà cắn môi, thẹn thùng lắc đầu.
“Nương tử.” Mặt mày Nguyên Thần Trường Không chỗ nào cũng lộ ra sự vui sướng nói không nên lời.
Quần áo từng cái từng cái được cởi ra, ngay cả ánh trăng ngoài cửa sổ hình như cũng phát hiện bầu không khí giờ phút này, thẹn thùng tránh ở sau đám mây, âm thanh rên rỉ tràn ngập trong phòng.
Ngày hôm sau, trời đã sáng tỏ, Sơ Lâu Anh đợi không được Nguyên Thần Trường Không, trong lòng bỗng có ý nghĩ, than thở ôm một đống lớn sổ con đi xem xét.
Quân chủ chế tạo người, liền không muốn để ý đến chuyện khác sao? Ngày nghỉ của ta a a a a. . . .
Mặt trời lên cao, trong phòng vẫn không có động tĩnh, nhóm tử sĩ bảo vệ cách đó năm trượng cảm thấy nghi ngờ liền nhìn chăm chú vào phòng của hai người bọn họ.
Quân chủ không phải đã xảy ra chuyện gì chứ? A phi, quân chủ võ công cái thế, tuyệt đối không có khả năng. Vậy quân chủ có thói quen sáng sớm luyện võ sao đến bây giờ còn không thấy người đâu?
Trong lúc mọi người ở đây đoán già đoán non, cửa phòng đột nhiên mở ra.
Mọi người liền nhìn thấy quân chủ đại nhân thân ái của bọn họ xuất hiện với vẻ mặt phấn khởi trong tầm mắt, mà đi bên cạnh hắn là Quân Tiểu Tà trong một đêm khí chất càng thêm ý nhị.
Mọi người nhìn nhau, tựa hồ hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Nhớ lại mấy ngày trước mặt quân chủ đen như bị táo bón, lúc này nét mặt quân chủ toả sáng còn vẻ mặt mỉm cười, đều nhịn không được trộm cười rộ lên.
“Khụ khụ, nếu các ngươi nhàn rỗi không có việc gì làm, vậy thay bổn tọa đến hàn đàm nhặt một văn tiền kia đi.”
Nhóm tử sĩ trong phút chốc nhanh chóng câm miệng, cười mỉa ẩn trở về. Chúng ta bề bộn nhiều việc, không rảnh.
Đảo mắt, ước định hai tháng đã đến.
Sơ Lâu Anh nhìn Tử Tịch bụng ngày một lớn lên, sốt ruột xoay quanh nàng, rốt cục kiềm chế không được chủ động tìm tới Nguyên Thần Trường Không.
“Quân chủ, ngày nghỉ của thuộc hạ.” Ngay cả lời khách sáo đều miễn, nói thẳng. Có thể thấy được trong lòng Sơ Lâu Anh sốt ruột cỡ nào.
Nguyên Thần Trường Không nói: “Đi gọi đại phu đến đây.”
“Thuộc hạ đã để đại phu ở bên ngoài.”
Gấp như vậy sao? Nguyên Thần Trường Không liếc hắn một cái, Sơ Lâu Anh nhìn như không thấy, trực tiếp đem đại phu gọi vào.
Lúc Quân Tiểu Tà bị mang đến, không rõ tình hình ra làm sao. Đang êm đẹp, tìm đại phu làm gì?
“Phu quân, đã xảy ra chuyện gì?”
“Không có việc gì, vi phu lo lắng nàng không quen khí hậu nơi này, cố ý đem đại phu đến khám cho nàng.” Người nào đó trợn mắt nói dối.
Quân chủ, người lấy cớ này đủ hay đó, Sơ Lâu Anh âm thầm khinh bỉ nói.
Đại phu bắt mạch cho Quân Tiểu Tà, vẻ mặt thoải mái, nhưng hai nam nhân đứng xem lại mở to mắt, nhìn cái trán đổ mồ hôi của đại phu.
“Khởi bẩm quân chủ đại nhân, thân thể chủ mẫu khoẻ mạnh cũng không có gì không khoẻ.” Đại phu nói rất chuyên nghiệp, Nguyên Thần Trường Không đã có chút nóng nảy, nhưng không nói chuyện, ánh mắt của hắn rõ ràng đã không còn sự kiên nhẫn.
Thân thể nàng khỏe mạnh, bổn tọa sao lại không biết, bổn tọa muốn nghe cái khác!
Đại phu lau mồ hôi lạnh, lại nói: “Chủ mẫu đã có thai một tháng, sau này cần…”
“Ha ha, không còn chuyện của ngươi, lui đi.” Trong lòng Nguyên Thần Trường Không nhẹ nhàng thở ra, nở nụ cười sáng lạn: “Nương tử, có nghe hay không, chúng ta có!”
Sơ Lâu Anh tỏ vẻ mặt khen ngợi, sau đó cười cười: “Chúc mừng quân chủ, chúc mừng chủ mẫu!”
Ngày nghỉ của ta đã mất a, ô ô ô.
Nguyên Thần Trường Không ôm bả vai Quân Tiểu Tà, đắc ý mỉm cười: “Hữu hộ pháp, nương tử bổn tọa có thai chính là chuyện lớn của toàn bộ Yểm cung, cho nên, vì muốn tốt cho Yểm cung, bổn tọa nhất định phải một tấc cũng không rời canh giữ ở bên người nương tử nhà ta. Hữu hộ pháp, còn lại phải làm như thế nào, ngươi cũng biết?”
“Thuộc hạ biết.” Sơ Lâu Anh rơi nước mắt, ủ rũ rời đi.
“Sơ Lâu Anh giống như rất đau lòng a.” Quân Tiểu Tà yếu ớt nói, những lời của nàng lại làm cho chân Sơ Lâu Anh mềm nhũn, thiếu chút nữa đã đụng vào khung cửa. Lúc mới gặp Quân Tiểu Tà, hắn cũng đã từng nói qua như vậy a.
Nguyên Thần Trường Không cười hì hì, hắng giọng nói: “Hữu hộ pháp.”
“Có.” Sơ Lâu Anh lười quay đầu, đang muốn dẫn nương tử đi ra ngoài một chút, hiện tại cũng không thể làm được, chức phu quân này hắn thật sự rất không xứng!
“Lúc tả hộ pháp tròn tám tháng, bổn tọa sẽ cho ngươi ở bên người nàng dưỡng thai, lúc đứa nhỏ đầy một tuổi, bổn tọa sẽ cho các ngươi nghỉ ngơi một năm.”
Sơ Lâu Anh ngây ngẩn cả người, rất lâu mới hoàn toàn tiêu hóa được tin này, chậm rãi xoay người, hai mắt tỏa sáng: “Quân chủ nói lời này là thật?”
“Hữu hộ pháp cho rằng bổn tọa hay nói giỡn.” Thật lãng phí sự thông cảm của bổn tọa!
“Không không không, quân chủ nhất ngôn cửu đỉnh, tất nhiên là thật.” Sơ Lâu Anh vui mừng cười híp mắt: “Thuộc hạ cảm tạ đại ân của quân chủ, chúc mừng chủ mẫu có thai!” Nói ra từ chúc mừng thật lòng làm cho Quân Tiểu Tà khinh bỉ hắn, nịnh hót!
Nữ nhân mang thai, cảm xúc rất dễ dàng xúc động.
Thấm thoát đã qua bốn tháng, bụng Quân Tiểu Tà đã lớn lên.
Ngày hôm đó, Quân Tiểu Tà buông nước ô mai trong tay, tay chống eo đi lang thang không có mục đích ở hậu viện, trong ánh mắt là sự phiền muộn. Tuy nàng cũng biết rõ, cảm xúc của bản thân cũng ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng, nhưng nàng không có biện pháp khống chế.
Lúc Nguyên Thần Trường Không bưng canh bổ đi đến, lo lắng nói: “Nương tử, làm sao vậy?”
“Thiếp muốn cướp bóc!”
Nguyên Thần Trường Không: “…” tài sản Yểm cung, nuôi mười sâu gạo cũng dư dả, chẳng lẽ nương tử còn nghĩ không đủ?
Cẩn thận dùng từ, Nguyên Thần Trường Không nhẹ giọng hỏi: “Nương tử muốn cướp ai, vi phu nhất định thỏa mãn nguyện vọng của nàng.”
Quân Tiểu Tà không cần nghĩ ngợi nói: “Chàng!”
“Ta? Vi phu chính là của nàng, sao nàng lại muốn cướp đồ của bản thân?”
“Chàng là người đầu tiên bị ta cướp, nhưng không thành công, làm cho thiếp cảm thấy rất tiếc nuối, cho nên. . . .” Trong lòng không thoải mái a!
Nguyên Thần Trường Không cười nói: “Ai nói không thành công, vi phu không phải đã lấy thân báo đáp sao.”
Quân Tiểu Tà phồng má: “Thiếp nói là bạc? Bạc! Chàng hiểu hay không?”
“Vậy nương tử muốn như thế nào?” Nguyên Thần Trường Không nói xong, từ trong tay áo lấy ra túi bạc hai tay dâng lên: “Nương tử.”
“Không cần, ta muốn dùng bạc cướp được cơ!” Quân Tiểu Tà hai tay chống nạnh, một chút đường sống cũng không cho.
Người nào đó yêu vợ sốt ruột, vì thế có một màn này:
Ma chủ Yểm cung đến biên giới Nam Lăng tuần tra, trên đường gặp được bà bầu chặn đường cướp bóc.
“Quân chủ!” Tử sĩ sợ hãi báo lại.
“Chuyện gì?” Trong xe ngựa, gương mặt Nguyên Thần Trường Không bình tĩnh, lạnh lùng hỏi.
“Có người chặn đường cướp bóc!”
“Giết!” Nương tử nói muốn cướp bóc, nhưng vì sao vừa đi đã không thấy bóng người? Vì thế tâm tình Nguyên Thần Trường Không rất là khó chịu, không chút suy nghĩ đã hạ lệnh.
Tử sĩ mồ hôi lạnh chảy đầm đìa: “Nhưng, nhưng muốn cướp chúng ta là Quân cô nương a.”
Thần mã! Nguyên Thần Trường Không giật mình, phẫn nộ quát: “Còn thất thần làm gì!”
Tử sĩ lờ mờ, nơm nớp lo sợ rút kiếm.
Nguyên Thần Trường Không nghe được tiếng rút kiếm, tức giận: “Bổn tọa bảo các ngươi đem các thứ đáng giá gì đó đưa hết cho nàng!”
Một đám ngu xuẩn! Bổn tọa vì muốn làm cho nương tử có thể cướp bóc thành công, dọc theo đường đi đều mang theo vàng bạc châu báu, bổn tọa thật vất vả chờ đợi, các ngươi lại không biết chấp hành! Ngu ngốc!
“Lui ra! Thật vụng về, bổn tọa tự mình đến!”
Nguyên Thần Trường Không ôm một hộp vàng bạc châu báu to lớn đi lên phía trước, cười hì hì nói:
“Nữ hiệp, có thể thả chúng tôi đi qua được không?”
Tử sĩ cười ngất! Cưng chiều vợ như vậy sao? Thanh danh cả đời của quân chủ, mất hết rồi a!
“Chàng không chuyên nghiệp.” Mỗ bà bầu cố mà nhận lấy, nhưng hộp châu báu rất nặng nàng ôm mà không thể chuyển động. Nguyên Thần Trường Không một tay nâng thùng, một tay ôm lão bà, dỗ nói:
“Nương tử, cùng vi phu về nhà đi.”
Chớp mắt lại qua hai tháng, Tử Tịch sắp sửa lâm bồn, Sơ Lâu Anh bỏ hết công việc, cùng lão bà đại nhân dưỡng thai, Nguyên Thần Trường Không tiếp nhận công việc, cả ngày không thấy bóng dáng.
Quân Tiểu Tà tìm không được người để trò chuyện, không muốn quấy nhiễu Nguyên Thần Trường Không làm việc, liền để lại tờ giấy lặng lẽ đến Tây Vực.
Chờ khi Nguyên Thần Trường Không biết được, tức sùi bọt mép, tự mình đến Tây Vực, đem người trở về. Từ đó về sau, hắn luôn chờ Quân Tiểu Tà đi vào giấc ngủ, mới lặng lẽ đứng lên đi làm việc.
Tử Tịch sinh hạ một tiểu tử trong một đêm khuya rét đậm, gọi là Sơ Lâu Lạc Hoa, Nguyên Thần Trường Không liền tổ chức tiệc rượu đầy tháng thật lớn, mời toàn bộ người ở Nam Lăng đến chúc mừng.
Mồng một tháng giêng năm sau, Quân Tiểu Tà sinh một nữ nhi, gọi là Nguyên Thần Mạc Tà, về phần ý nghĩa trong đó, không người nghĩ nhiều, chỉ có Quân Tiểu Tà hiểu được ý nghĩa của tên này.
Mạc, là Mạc Tà Ly, Tà, là Quân Tiểu Tà.
Khi Sơ Lâu Lạc Hoa đầy một tuổi, một nhà ba người của Sơ Lâu Anh rời khỏi Yểm cung, chu du khắp nơi, một năm sau hồi cung.
Nguyên Thần Trường Không đem toàn bộ công việc giao lại cho Sơ Lâu Anh, còn hắn thì mang theo nữ nhi một tuổi cùng lão bà đến biệt viện ở ngoại ô hưởng thụ tình cảm gia đình.
Cho đến ba năm sau, Yểm cung xâm nhập vào Trung Nguyên, Nguyên Thần Trường Không mới hồi cung, Sơ Lâu Anh vâng mệnh đi cai quản sự nghiệp ở trung nguyên, toàn bộ việc ở Nam Lăng giao lại cho Nguyên Thần Trường Không, liền ít có thời gian ở bên hai mẹ con.
Quân Tiểu Tà bắt đầu nảy sinh ý nghĩ đến Tây Vực ở trong đầu, hứa hẹn nửa tháng sau nhất định về nhà, Nguyên Thần Trường Không hoảng sợ bắt nàng cam đoan mãi mới cho đi.
Ai ngờ, đến ngày hẹn hồi cung, Nguyên Thần Trường Không cũng không thấy bóng dáng của vợ con, nhịn ba ngày sau lại đến Tây Vực lần nữa, đến nơi đã thấy nữ nhi bảo bối nhà mình kề cận Vong Xuyên không rời, làm đổ thùng dấm chua năm xưa, từ đó về sau nghiêm cấm hai mẹ con bước chân vào Tây Vực.
Nhưng Nguyên Thần Mạc Tà rất thích Vong Xuyên, luôn quấn quít Quân Tiểu Tà mong mẹ dẫn nàng đi tìm cậu Vong Xuyên.
“Mẹ, nơi này không có chỗ chơi, hay là chúng ta rời nhà trốn đi nha.” Nguyên Thần Mạc Tà túm góc áo Quân Tiểu Tà làm nũng, nàng rất thích cậu Vong Xuyên, giống như muốn nhanh chóng lớn lên để gả cho hắn nha.
Còn nhỏ tuổi đã muốn rời nhà trốn đi, Quân Tiểu Tà trợn mắt há hốc mồm: “Đi nơi nào?”
“Đi tìm cậu Vong Xuyên chơi.” Tiểu nữ nhi giảo hoạt chớp chớp đôi mắt to trong suốt.
“Hư, nhỏ giọng chút.” Quân Tiểu Tà nắm tay nữ nhi hạ giọng nói: “Cha con mà biết mẹ đi tìm cậu, sẽ tức giận.” Tên kia là thùng dấm chua.
“Chúng ta vụng trộm chạy đi, không có sao.” Tiểu cô nương hướng dẫn từng bước nói: “Cha chỉ biết cả ngày xử lý công việc, cũng chưa từng chơi với con, chúng ta rất nhàm chán a, chúng ta đi đến chỗ của cậu ở hai ngày trước, chờ cha xong việc sẽ đến đón chúng ta trở về mà.”
Quân Tiểu Tà nhớ lại, lần trước ở lâu vài ngày Nguyên Thần Trường Không thiếu chút nữa đem phong đao thiên hạ hủy đi, nếu đến nữa cũng chỉ làm tăng thêm phiền não cho ca ca. Nàng rất muốn nói cự tuyệt, nhưng không chống lại được ánh mắt đáng thương của nữ nhi, giãy dụa đồng ý.
Một lớn một nhỏ vừa đi đến cửa, Nguyên Thần Mạc Tà nhìn đông một cái nhìn tây một cái, nhớ tới ước định cùng lão cha, nhất thời cong khóe miệng, lên tiếng hô to: “Cha, mẹ muốn rời nhà trốn đi.”
Một trận gió lướt đến, sắc mặt người nào đó xanh mét, không nói tiếng nào, liền khiêng Quân Tiểu Tà chạy trở về, ở nơi nàng không nhìn thấy, cha và con gái trao đổi ánh mắt đã thực hiện được gian kế.
Rất xa truyền đến tiếng nói ngọt ngấy của mỗ tiểu hài tử tha thiết chờ đợi: “Phụ thân cố lên, nhất định phải giúp con chế tạo một tiểu đệ đệ a!”
Như vậy nàng đã có thể ở lại nhà của cậu Vong Xuyên rồi, vạn tuế!
----HOÀN----
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.