Chương 37: Tâm tư
Thược Thi Khấu
29/08/2017
Edit: Hồ Điệp Nhi
~~~
Nguyên Thần Trường Không lạnh mắt mà đối phó, lộ ra khí phách, chỉ liếc mắt một cái, liền làm Lưu tướng quân trên lưng ngựa kinh sợ đổ mồ hôi lạnh. Nhưng nghĩ đến chỗ dựa sau lưng là quốc quân tương lai, bèn thẳng lưng, tỏ ra mạnh mẽ nói: “Ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn. . . .”
Không đợi hắn nói xong, vẻ mặt Nguyên Thần Trường Không đã thay thành khuôn mặt tươi cười nhã nhặn, thản nhiên nói: “Tướng quân đại nhân không phải muốn áp giải chúng tôi vào thiên lao hay sao? Có thể khởi hành được rồi.”
Bốn phía đồng loạt ồ lên, Quân Tiểu Tà vừa muốn ca ngợi phong cách của sư phụ rất khí phách, lại bị sự thay đổi đột nhiên của hắn làm cho bị sặc ho khan hai tiếng.
Chỉ có Vong Xuyên lắc đầu bật cười, quả nhiên gừng càng già càng cay.
Bỗng nghe thấy tiếng lọc cọc từ nơi xa vọng đến, một chiếc xe ngựa đơn giản mà không mất trang trọng chậm rãi đến gần, bọn quan binh không ngăn cản, ngược lại trực tiếp dẫn tới trước mặt Lưu tướng quân.
Bức rèm che được vén lên, một bàn tay thon nhỏ trắng nõn mềm mại nhẹ nhàng đặt trên khung cửa màu đỏ thẵm, sau đó lộ ra gương mặt như hoa sen.
“Lưu tướng quân.” Tiếng nói nữ tử mềm mại nhẹ nhàng truyền đến, trong mắt Lưu tướng quân hiện lên một chút kinh sợ, lập tức nhảy xuống lưng ngựa, nịnh nọt nói: “Thiên tiểu thư, sao tiểu thư lại đến đây?”
Thái tử phi tương lai, hắn phải nắm chắc cơ hội nịnh bợ cho tốt mới được.
“Ha ha, Lưu tướng quân, ở nơi này có hai vị là bằng hữu của ta, có thể cho ta mang bọn họ đi được không?” Thiên Tầm cười giấu giếm, đôi mắt nhìn vào Quân Tiểu Tà cùng Nguyên Thần Trường Không dịu dàng nói.
Vẻ mặt Lưu tướng quân do dự, có chút khó xử ôm quyền: “Thiên tiểu thư, những người này là. . . .”
Tội phạm, là người thái tử muốn, không có mệnh lệnh thái tử, hắn sao dám thả người.
“Như thế nào, Lưu tướng quân là lo lắng ta kết giao bằng hữu cẩu thả, hay là không tin vào thái độ làm người của Thiên Tầm? Hay là ngài muốn ta tự mình hướng thái tử đòi người?” Nàng cười như vô hại, nhưng trong mắt lại lóe lên sự cố chấp không bỏ qua nếu như hắn không thả người.
Chuyện Thiên Tầm nàng muốn làm, chẳng lẽ phải đến phiên một tướng quân nho nhỏ như ngươi xen vào?
“Mạt tướng không dám!” Lưu tướng quân cảm thấy sợ hãi, Thừa tướng là người như thế nào, hắn cho dù có mười cái mạng cũng không dám đắc tội nổi. Huống chi, tương lai Thừa tướng sẽ là quốc trượng!
”Thiên tiểu thư, xin đợi một lát.”
Lưu tướng quân nói xong, đi đến bên người Nguyên Thần Trường Không, nghi hoặc quét hắn liếc mắt một cái: “Các hạ quen biết Thiên Tầm tiểu thư?”
“Ừm?” Nguyên Thần Trường Không xuy cười một tiếng: “Có quen biết hay không, liên quan gì ngươi?”
“Ngươi!” Lưu tướng quân tức giận trừng lớn mắt, ngoảnh đầu nhìn Thiên Tầm, bên kia một đôi mắt mỉm cười mang chút thành khẩn nhìn chằm chằm chính mình.”Xem như ngươi may mắn.” Tức giận bất bình hừ một tiếng, Lưu tướng quân không thể không giao hai người này.
Nguyên Thần Trường Không nhíu mày nhìn về phía Vong Xuyên, dùng môi ngữ nói: “Bổn tọa ở phủ Thừa Tướng xin đợi Lang huynh đại giá, tự ngươi nghĩ cách mà đến.”
“Ngươi lại gài bẫy ta?” Vong Xuyên cười khổ.
“Gài bẫy thành thói quen, cáo từ.”
Vong Xuyên: “…”
Cứ như vậy, ở trước mắt bao người, Nguyên Thần Trường Không cùng Quân Tiểu Tà theo Thiên Tầm lên xe ngựa nghênh ngang rời đi. Lưu tướng quân hét lớn một tiếng: “Đem toàn bộ người ở đây mang đi!”
Người đến mau, đi lại càng nhanh hơn, sau một lát Tử Hoa lâu lại khôi phục yên tĩnh. Chưởng quầy nhìn theo đám người đã đi xa, cười hì hì quay người trở vào, mặc thêm áo khoác thật dày, đi thẳng đến tầng hầm.
Bên trong tầng hầm sáng ngời, có vài người đang bị treo ngược trên cọc gỗ, lạnh run người vì quần áo đã bị lột sạch sẽ, chung quanh là những khối băng trong suốt, chưởng quầy ngồi bắt chéo chân, uống trà nóng, cười hì hì nói: “Các vị đại gia, hài lòng chứ?”
Người bị treo lạnh cóng đến nỗi răng đánh lập cập, sắc mặt tím tái tràn ngập sợ hãi, nói đứt quãng:
“Lạnh… Ta, ta đầu hàng. . . .”
Tại phủ Thừa Tướng.
“Công tử, không nghĩ tới chúng ta lại gặp mặt.” Thiên Tầm mỉm cười yếu ớt với Nguyên Thần Trường Không, ánh mắt lại nhẹ nhàng đảo qua trên mặt Quân Tiểu Tà, cúi mắt che lại sự khinh thường trong mắt.
Nữ nhân này có chỗ nào tốt? Diện mạo bình thường, khí chất hoàn toàn không có, ngay cả nha hoàn bên người của ta so với nàng còn đẹp hơn, rốt cuộc Thanh Phong coi trọng nàng ta ở điểm nào nhất?
Dù thần kinh của Quân Tiểu Tà chậm chạp, vẫn bị ánh mắt tràn ngập địch ý của Thiên Tầm nhìn cả người không được tự nhiên. Trong lòng không khỏi có chút giận dỗi, ta lại không thiếu tiền của ngươi, tại sao lại trừng ta?
Trên mặt Nguyên Thần Trường Không lộ vẻ cười yếu ớt, nụ cười khinh miệt mà càn rỡ.”Thái tử phi tương lai, ngươi đưa chúng ta đến đây không phải để nói những lời khách sáo nhàm chán chứ?” Nói xong, nắm tay Quân Tiểu Tà, đem nàng kéo đến bên người, nhìn sự tức giận của Thiên Tầm.
Cái nha đầu này không có chút nhan sắc, tại sao lại có nhiều nam nhân ưu ái như vậy?
“Công tử thắng thắn, ta cũng không quanh co lòng vòng.” Thiên Tầm lạnh lùng liếc Quân Tiểu Tà một cái, cũng không che giấu bản tính chính mình, lạnh lẽo nói: “Mang theo nàng rời khỏi nơi này.”
Quân Tiểu Tà căm phẫn ngẩng đầu: “Thiên Tầm đại tiểu thư, chúng ta mới gặp mặt nhau lần đầu, ngươi vì sao muốn nhằm vào ta?” Còn nghĩ rằng vị hôn thê đại sư huynh là thần thánh phương nào, không nghĩ tới lại là một thùng dấm chua.
“Đồ nhi ngoan của ta, sao lại tức giận?” Nguyên Thần Trường Không ôn nhu nói: “Chó điên cắn ngươi một cái, chẳng lẽ ngươi cũng muốn cắn lại nó một cái?”
Sự so sánh này cũng quá không cho người ta mặt mũi, nhưng mà, nàng thích!
Quân Tiểu Tà cười khẽ thè lưỡi, hì hì cười.
Thiên Tầm bị tức đến bốc khói trên đầu, nam nhân này thật là rất không coi ai ra gì! Căm phẫn mà chụp bàn: “Ngươi vừa rồi nói gì?”
“Tiếng người!” Nguyên Thần Trường Không cười càng sáng rỡ, so với ánh nắng bên còn chói mắt hơn:
“Nếu ngươi đã không nghe rõ, bản công tử có thể lặp lại lần nữa.”
“Sư phụ, ta sẽ không cùng nàng so đo.” Quân Tiểu Tà làm như thật nói: “Thiên Tầm đại tiểu thư, ta nghĩ nên nói rõ một chút, thái tử là vị hôn phu của ngươi, không có nửa xu quan hệ với ta, nếu ngươi đem ta trở thành tình địch, điều đó nói lên ngươi không tự tin, còn rất hẹp hòi.”
“Hừ! Dựa vào ngươi, ngươi cũng có tư cách cùng bổn tiểu thư tranh giành thái tử?” Cũng không soi gương nhìn xem mình là cái dạng gì!
Nguyên Thần Trường Không ha ha cười, tiếng cười lạnh như băng. Nữ nhân của bổn tọa, chỉ có bổn tọa mới được khi dễ, khi nào thì đến phiên người ngoài như ngươi chỉ trỏ?
Cảm nhận được tức giận trên người hắn phát ra, Quân Tiểu Tà ấn ấn trong lòng bàn tay hắn, ưỡn ngực nói: “Ta nghĩ đến thiên kim Thừa tướng đã được dạy dỗ rất tốt, có đức hạnh của danh môn khuê tú, hôm nay vừa thấy, thật là làm cho người ta thất vọng!”
Quân Tiểu Tà đón nhận ánh mắt như bắn lửa cả Thiên Tầm, lạnh nhạt nói: “Một người có tu dưỡng có nội hàm, tuyệt sẽ không dễ dàng nói lời tổn thương người!”
Ánh mắt Thiên Tầm khinh miệt nhìn Quân Tiểu Tà từ trên xuống dưới, lại nhìn thấy bộ dạng chính mình như người đàn bà chanh chua bên trong đôi mắt trong suốt của Tiểu Tà, trong lòng chấn động, vẻ mặt vẫn kiêu căng như cũ: “Tùy ngươi muốn nói thế nào thì nói, hôm nay ta cứu ngươi, ngươi phải nghe mệnh lệnh của ta rời khỏi kinh thành.”
“Ngươi cho là ngươi có tư cách ra lệnh cho ta?”
Nguyên Thần Trường Không hừ lạnh một tiếng, dáng người cao lớn như núi cao bao phủ xuống, hơi thở mạnh mẽ đầy áp lực làm ngực Thiên Tầm cứng lại, sắc mặt trắng bệch.”Bản công tử không ngại nói cho ngươi biết, chỉ là một thiên lao nho nhỏ, bản công tử không để vào mắt, đi theo ngươi, chỉ là muốn nhìn xem một tôm tép nhãi nhép như ngươi nhảy nhót muốn diễn xiếc gì thôi, như thế lại nghĩ rằng ngươi đã cứu chúng ta?”
“Sư phụ.” Quân Tiểu Tà ngăn lại Nguyên Thần Trường Không: “Nói chuyện với người không có nhân phẩm, sẽ làm hạ thấp phẩm vị của chính mình, chúng ta đi.”
Mệt cho ngươi ra dáng tiểu thư, lại nói ra những lời như thế, đáng đời ngươi bị Thanh Phong coi thường!
“Nguyên Thần Trường Không!” Thiên Tầm hít vào một hơi thật sâu, kiềm nén lửa giận, nói gằn từng chữ: “Không bằng chúng ta hợp tác, theo như nhu cầu?”
“Hợp tác? Ngươi có tư cách gì cùng bản công tử hợp tác?”
Nguyên Thần Trường Không nói chưa hết lời, ngoài cửa có người đến truyền báo: “Tiểu thư, thái tử điện hạ tới.”
Thiên Tầm cắn môi, bộ mặt dữ tợn nhìn Quân Tiểu Tà. Đến thật đúng lúc, chẳng lẽ sợ ta ăn thịt tiểu sư muội của ngươi!
~~~
Nguyên Thần Trường Không lạnh mắt mà đối phó, lộ ra khí phách, chỉ liếc mắt một cái, liền làm Lưu tướng quân trên lưng ngựa kinh sợ đổ mồ hôi lạnh. Nhưng nghĩ đến chỗ dựa sau lưng là quốc quân tương lai, bèn thẳng lưng, tỏ ra mạnh mẽ nói: “Ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn. . . .”
Không đợi hắn nói xong, vẻ mặt Nguyên Thần Trường Không đã thay thành khuôn mặt tươi cười nhã nhặn, thản nhiên nói: “Tướng quân đại nhân không phải muốn áp giải chúng tôi vào thiên lao hay sao? Có thể khởi hành được rồi.”
Bốn phía đồng loạt ồ lên, Quân Tiểu Tà vừa muốn ca ngợi phong cách của sư phụ rất khí phách, lại bị sự thay đổi đột nhiên của hắn làm cho bị sặc ho khan hai tiếng.
Chỉ có Vong Xuyên lắc đầu bật cười, quả nhiên gừng càng già càng cay.
Bỗng nghe thấy tiếng lọc cọc từ nơi xa vọng đến, một chiếc xe ngựa đơn giản mà không mất trang trọng chậm rãi đến gần, bọn quan binh không ngăn cản, ngược lại trực tiếp dẫn tới trước mặt Lưu tướng quân.
Bức rèm che được vén lên, một bàn tay thon nhỏ trắng nõn mềm mại nhẹ nhàng đặt trên khung cửa màu đỏ thẵm, sau đó lộ ra gương mặt như hoa sen.
“Lưu tướng quân.” Tiếng nói nữ tử mềm mại nhẹ nhàng truyền đến, trong mắt Lưu tướng quân hiện lên một chút kinh sợ, lập tức nhảy xuống lưng ngựa, nịnh nọt nói: “Thiên tiểu thư, sao tiểu thư lại đến đây?”
Thái tử phi tương lai, hắn phải nắm chắc cơ hội nịnh bợ cho tốt mới được.
“Ha ha, Lưu tướng quân, ở nơi này có hai vị là bằng hữu của ta, có thể cho ta mang bọn họ đi được không?” Thiên Tầm cười giấu giếm, đôi mắt nhìn vào Quân Tiểu Tà cùng Nguyên Thần Trường Không dịu dàng nói.
Vẻ mặt Lưu tướng quân do dự, có chút khó xử ôm quyền: “Thiên tiểu thư, những người này là. . . .”
Tội phạm, là người thái tử muốn, không có mệnh lệnh thái tử, hắn sao dám thả người.
“Như thế nào, Lưu tướng quân là lo lắng ta kết giao bằng hữu cẩu thả, hay là không tin vào thái độ làm người của Thiên Tầm? Hay là ngài muốn ta tự mình hướng thái tử đòi người?” Nàng cười như vô hại, nhưng trong mắt lại lóe lên sự cố chấp không bỏ qua nếu như hắn không thả người.
Chuyện Thiên Tầm nàng muốn làm, chẳng lẽ phải đến phiên một tướng quân nho nhỏ như ngươi xen vào?
“Mạt tướng không dám!” Lưu tướng quân cảm thấy sợ hãi, Thừa tướng là người như thế nào, hắn cho dù có mười cái mạng cũng không dám đắc tội nổi. Huống chi, tương lai Thừa tướng sẽ là quốc trượng!
”Thiên tiểu thư, xin đợi một lát.”
Lưu tướng quân nói xong, đi đến bên người Nguyên Thần Trường Không, nghi hoặc quét hắn liếc mắt một cái: “Các hạ quen biết Thiên Tầm tiểu thư?”
“Ừm?” Nguyên Thần Trường Không xuy cười một tiếng: “Có quen biết hay không, liên quan gì ngươi?”
“Ngươi!” Lưu tướng quân tức giận trừng lớn mắt, ngoảnh đầu nhìn Thiên Tầm, bên kia một đôi mắt mỉm cười mang chút thành khẩn nhìn chằm chằm chính mình.”Xem như ngươi may mắn.” Tức giận bất bình hừ một tiếng, Lưu tướng quân không thể không giao hai người này.
Nguyên Thần Trường Không nhíu mày nhìn về phía Vong Xuyên, dùng môi ngữ nói: “Bổn tọa ở phủ Thừa Tướng xin đợi Lang huynh đại giá, tự ngươi nghĩ cách mà đến.”
“Ngươi lại gài bẫy ta?” Vong Xuyên cười khổ.
“Gài bẫy thành thói quen, cáo từ.”
Vong Xuyên: “…”
Cứ như vậy, ở trước mắt bao người, Nguyên Thần Trường Không cùng Quân Tiểu Tà theo Thiên Tầm lên xe ngựa nghênh ngang rời đi. Lưu tướng quân hét lớn một tiếng: “Đem toàn bộ người ở đây mang đi!”
Người đến mau, đi lại càng nhanh hơn, sau một lát Tử Hoa lâu lại khôi phục yên tĩnh. Chưởng quầy nhìn theo đám người đã đi xa, cười hì hì quay người trở vào, mặc thêm áo khoác thật dày, đi thẳng đến tầng hầm.
Bên trong tầng hầm sáng ngời, có vài người đang bị treo ngược trên cọc gỗ, lạnh run người vì quần áo đã bị lột sạch sẽ, chung quanh là những khối băng trong suốt, chưởng quầy ngồi bắt chéo chân, uống trà nóng, cười hì hì nói: “Các vị đại gia, hài lòng chứ?”
Người bị treo lạnh cóng đến nỗi răng đánh lập cập, sắc mặt tím tái tràn ngập sợ hãi, nói đứt quãng:
“Lạnh… Ta, ta đầu hàng. . . .”
Tại phủ Thừa Tướng.
“Công tử, không nghĩ tới chúng ta lại gặp mặt.” Thiên Tầm mỉm cười yếu ớt với Nguyên Thần Trường Không, ánh mắt lại nhẹ nhàng đảo qua trên mặt Quân Tiểu Tà, cúi mắt che lại sự khinh thường trong mắt.
Nữ nhân này có chỗ nào tốt? Diện mạo bình thường, khí chất hoàn toàn không có, ngay cả nha hoàn bên người của ta so với nàng còn đẹp hơn, rốt cuộc Thanh Phong coi trọng nàng ta ở điểm nào nhất?
Dù thần kinh của Quân Tiểu Tà chậm chạp, vẫn bị ánh mắt tràn ngập địch ý của Thiên Tầm nhìn cả người không được tự nhiên. Trong lòng không khỏi có chút giận dỗi, ta lại không thiếu tiền của ngươi, tại sao lại trừng ta?
Trên mặt Nguyên Thần Trường Không lộ vẻ cười yếu ớt, nụ cười khinh miệt mà càn rỡ.”Thái tử phi tương lai, ngươi đưa chúng ta đến đây không phải để nói những lời khách sáo nhàm chán chứ?” Nói xong, nắm tay Quân Tiểu Tà, đem nàng kéo đến bên người, nhìn sự tức giận của Thiên Tầm.
Cái nha đầu này không có chút nhan sắc, tại sao lại có nhiều nam nhân ưu ái như vậy?
“Công tử thắng thắn, ta cũng không quanh co lòng vòng.” Thiên Tầm lạnh lùng liếc Quân Tiểu Tà một cái, cũng không che giấu bản tính chính mình, lạnh lẽo nói: “Mang theo nàng rời khỏi nơi này.”
Quân Tiểu Tà căm phẫn ngẩng đầu: “Thiên Tầm đại tiểu thư, chúng ta mới gặp mặt nhau lần đầu, ngươi vì sao muốn nhằm vào ta?” Còn nghĩ rằng vị hôn thê đại sư huynh là thần thánh phương nào, không nghĩ tới lại là một thùng dấm chua.
“Đồ nhi ngoan của ta, sao lại tức giận?” Nguyên Thần Trường Không ôn nhu nói: “Chó điên cắn ngươi một cái, chẳng lẽ ngươi cũng muốn cắn lại nó một cái?”
Sự so sánh này cũng quá không cho người ta mặt mũi, nhưng mà, nàng thích!
Quân Tiểu Tà cười khẽ thè lưỡi, hì hì cười.
Thiên Tầm bị tức đến bốc khói trên đầu, nam nhân này thật là rất không coi ai ra gì! Căm phẫn mà chụp bàn: “Ngươi vừa rồi nói gì?”
“Tiếng người!” Nguyên Thần Trường Không cười càng sáng rỡ, so với ánh nắng bên còn chói mắt hơn:
“Nếu ngươi đã không nghe rõ, bản công tử có thể lặp lại lần nữa.”
“Sư phụ, ta sẽ không cùng nàng so đo.” Quân Tiểu Tà làm như thật nói: “Thiên Tầm đại tiểu thư, ta nghĩ nên nói rõ một chút, thái tử là vị hôn phu của ngươi, không có nửa xu quan hệ với ta, nếu ngươi đem ta trở thành tình địch, điều đó nói lên ngươi không tự tin, còn rất hẹp hòi.”
“Hừ! Dựa vào ngươi, ngươi cũng có tư cách cùng bổn tiểu thư tranh giành thái tử?” Cũng không soi gương nhìn xem mình là cái dạng gì!
Nguyên Thần Trường Không ha ha cười, tiếng cười lạnh như băng. Nữ nhân của bổn tọa, chỉ có bổn tọa mới được khi dễ, khi nào thì đến phiên người ngoài như ngươi chỉ trỏ?
Cảm nhận được tức giận trên người hắn phát ra, Quân Tiểu Tà ấn ấn trong lòng bàn tay hắn, ưỡn ngực nói: “Ta nghĩ đến thiên kim Thừa tướng đã được dạy dỗ rất tốt, có đức hạnh của danh môn khuê tú, hôm nay vừa thấy, thật là làm cho người ta thất vọng!”
Quân Tiểu Tà đón nhận ánh mắt như bắn lửa cả Thiên Tầm, lạnh nhạt nói: “Một người có tu dưỡng có nội hàm, tuyệt sẽ không dễ dàng nói lời tổn thương người!”
Ánh mắt Thiên Tầm khinh miệt nhìn Quân Tiểu Tà từ trên xuống dưới, lại nhìn thấy bộ dạng chính mình như người đàn bà chanh chua bên trong đôi mắt trong suốt của Tiểu Tà, trong lòng chấn động, vẻ mặt vẫn kiêu căng như cũ: “Tùy ngươi muốn nói thế nào thì nói, hôm nay ta cứu ngươi, ngươi phải nghe mệnh lệnh của ta rời khỏi kinh thành.”
“Ngươi cho là ngươi có tư cách ra lệnh cho ta?”
Nguyên Thần Trường Không hừ lạnh một tiếng, dáng người cao lớn như núi cao bao phủ xuống, hơi thở mạnh mẽ đầy áp lực làm ngực Thiên Tầm cứng lại, sắc mặt trắng bệch.”Bản công tử không ngại nói cho ngươi biết, chỉ là một thiên lao nho nhỏ, bản công tử không để vào mắt, đi theo ngươi, chỉ là muốn nhìn xem một tôm tép nhãi nhép như ngươi nhảy nhót muốn diễn xiếc gì thôi, như thế lại nghĩ rằng ngươi đã cứu chúng ta?”
“Sư phụ.” Quân Tiểu Tà ngăn lại Nguyên Thần Trường Không: “Nói chuyện với người không có nhân phẩm, sẽ làm hạ thấp phẩm vị của chính mình, chúng ta đi.”
Mệt cho ngươi ra dáng tiểu thư, lại nói ra những lời như thế, đáng đời ngươi bị Thanh Phong coi thường!
“Nguyên Thần Trường Không!” Thiên Tầm hít vào một hơi thật sâu, kiềm nén lửa giận, nói gằn từng chữ: “Không bằng chúng ta hợp tác, theo như nhu cầu?”
“Hợp tác? Ngươi có tư cách gì cùng bản công tử hợp tác?”
Nguyên Thần Trường Không nói chưa hết lời, ngoài cửa có người đến truyền báo: “Tiểu thư, thái tử điện hạ tới.”
Thiên Tầm cắn môi, bộ mặt dữ tợn nhìn Quân Tiểu Tà. Đến thật đúng lúc, chẳng lẽ sợ ta ăn thịt tiểu sư muội của ngươi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.