Manh Sủng Mạnh Nhất Vạn Người Mê
Chương 8: Công tước tinh tế và thiếu niên tai mèo
Thủy Sâm Sâm
29/05/2021
Tác giả: Thủy Sâm Sâm
Edit: Rindoll
_______________
Khó chịu.
Lạc Hàn Diễn không hiểu tại sao cảm xúc này lại tràn ngập trong tâm trí, anh có chút không thể tin.
Thậm chí anh còn hoài nghi bản thân có phải chưa tỉnh táo hay không, hôn ước là do bệ hạ thừa cơ lúc anh đang ở trên chiến trường mà quyết định, lúc đầu anh rất bài xích, nhìn vị hôn thê dối trá làm bộ làm tịch ngoài chán ghét thì không còn ý nghĩ nào khác, anh vốn định giải trừ hôn sự như trò đùa này.
Chỉ là, gần đây hình như anh...
Mèo nhỏ vô tội chớp đôi mắt to tròn ướt át, hai chân nhỏ chồng lên nhau đặt ở lòng bàn tay của anh, hơn nữa còn thoải mái ỷ lại, trong lòng Lạc Hàn Diễn sinh ra cảm giác kỳ diệu nào đó. Không biết là buồn hay là nôn nóng, hoặc có chút mong đợi.
"Meo meo!"
Hai tiếng kêu mềm mại non nớt, mèo con ngửa đầu dùng chóp mũi nhỏ hồng cọ tới, như thể tin tưởng anh bằng cả trái tim.
Lạc Hàn Diễn bị đôi mắt mèo trong veo như nước nhìn chăm chú, dù trong lòng anh không vui thế nào đi nữa cũng sẽ tan biến không còn chút gì. Đầu ngón tay anh khẽ chạm vào tai nhọn, mèo con có lẽ thấy ngứa, lắc qua lắc lại né tránh, ngón tay xuôi theo một đường vẽ xuống vùng bụng có lông tơ mượt mà, xúc cảm thật tuyệt.
Năm ngón tay Lạc Hàn Diễn tách ra và hơi dùng sức giữ cơ thể bé nhỏ mềm mại lại, lông mi anh hạ xuống, che giấu ánh mắt sâu không lường được.
Mạc Vân Thịnh đã quen bị Boss nắm thân thể rồi, cậu trực tiếp cuộn tròn ở lòng bàn tay của đối phương, đầu nhỏ từ giữa khe hở những ngón tay chen ra, đầu lưỡi có xước rô¹ liếm lên đốt ngón tay của đối phương một chút, lại dùng răng nanh nhỏ như hạt gạo cắn một ngụm.
(1) Xước rô: gai ngược, gai ngược cực nhỏ trên lưỡi của mèo ấy, xẹt gu gồ là thấy.
"Meo meo meo!" Mau buông ra, nếu không cắn anh!
Thân thể Lạc Hàn Diễn cứng đờ, mèo con thị uy thật đáng yêu, cảm xúc nhẹ nhàng giống như có một luồng điện chui vào đầu ngón tay, cảm giác này không đau, nhưng lại tê dại ngứa ngáy thật thoải mái. Tước gia chưa bao giờ biết bản thân lại trầm mê đụng chạm nào đó, hiện giờ anh hi vọng nhóc con lại liếm anh lần nữa.
Không biết khi nhóc con biến thành hình người, đầu lưỡi còn xước rô hay không. Liếm lên sẽ có cảm giác gì...
Trong lòng Lạc Hàn Diễn chợt bùng lên ngọn lửa, thoáng chốc thiêu đốt toàn thân. Anh nhìn chằm chằm mèo con, trong đầu nhớ lại hình ảnh thiếu niên ăn vụng trên màn hình giám sát.
"Báo cáo!" Giọng của phó quan vang lên đánh gãy suy nghĩ của Tước gia.
Đôi mắt Lạc Hàn Diễn vốn đã u ám giờ càng u ám hơn. Anh cầm mèo con lên đặt vào trong áo gần ngay tim, "Tiến vào."
Vẻ mặt phó quan đã trở lại như thường, sau khi tiến vào bèn bày tỏ thái độ cung kính, nói: "Tước gia, đây là văn kiện gần đây nhất. Cơ giáp HU đã rời cảng Lạc Lâm, đi vào quỹ đạo tinh tế. Viện nghiên cứu bên kia báo cáo bước đầu tiên đã phân tích được cấu trúc của chất độc, hiện giờ họ đang thử nghiệm để chế tạo ra thuốc giải độc."
"Ừ, còn gì nữa không?" Lạc Hàn Diễn mặt không biểu cảm, ánh mắt chưa từng rời khỏi người mèo con. Thấy nhóc con thăm dò chui vào ngay giữa áo trước ngực, chỗ cổ áo bị phồng lên cũng không làm cản trở mất đi uy nghiêm của Tước gia.
Phó quan theo bản năng nhìn mèo con, nói tiếp: "Lực lượng đặc biệt báo cáo... Vẫn chưa phát hiện tung tích của phu nhân. Tước gia, có cần mở rộng phạm vi tìm kiếm không?"
Một cái đầu tròn nhỏ nhô ra từ trong cổ áo, Mạc Vân Thịnh giơ chân nhỏ nhẹ gãi ở đỉnh hầu kết của anh.
Móng vuốt mèo con không có vươn ra, nên khi gãi ngược lại giống như vuốt ve. Vẻ mặt Lạc Hàn Diễn cứng lại, hô hấp tạm dừng lại một lúc. Đối với đàn ông mà nói, hầu kết là nhược điểm cũng là nơi mẫn cảm, dù mạnh mẽ như Lạc Hàn Diễn, cũng không thể nào bình tĩnh được. Anh nhanh chóng phất tay, nói: "Không cần. Cậu đi ra đi, tiếp tục chú ý tình hình của Liên Bang."
Phó quan đáp lời xoay người rời đi, lúc ra khỏi Tước phủ ánh mắt hắn trầm xuống, tự vuốt hầu kết như đang suy nghĩ điều gì.
Thế là năm ngày trôi qua.
Giá trị hòa bình của Boss chẳng những không tăng, ngược lại còn giảm chút xíu. Đối với vấn đề này, Mạc Vân Thịnh thầm lo lắng.
Không biết Boss bị gì kích thích, mấy ngày nay cậu bị Boss 'một tấc cũng không rời', dù giải quyết vấn đề cá nhân, Boss cũng đem cậu giấu ở trong ngực. Nơi cậu có thể tha hồ lăn qua lăn lại, phạm vi chỉ có ở thư phòng, phòng ngủ chính, và phòng làm việc của Lạc Hàn Diễn. Hoặc lúc Lạc Hàn Diễn nhàn hạ rảnh rỗi, cậu mới có cơ hội đến công viên giải trí dành cho mèo, nhưng không được đi quá xa.
Lúc này, người đàn ông đang ngồi nghiêm chỉnh xử lý văn kiện, Mạc Vân Thịnh chán chết nằm ở trên bàn, bên cạnh chất đầy những món đồ chơi dành cho mèo.
"Hệ thống, sao Boss lại rớt điểm giá trị hòa bình vậy? Có chuyện gì xảy ra mà tui không biết sao?" Mạc Vân Thịnh hoang mang không dứt.
Hệ thống im lặng ba giây rồi nói: "... Số liệu cho thấy đều bình thường."
Thật ra còn một khả năng khác nữa, nhưng hệ thống cảm thấy xác suất phát sinh cũng không lớn. Vẫn là kiểm tra xác nhận lại lần nữa cho chắc.
Còn về mèo ngốc kia, không cần nói cậu ta biết.
Mạc Vân Thịnh nhìn người đàn ông đang nhíu mày phiền não, cậu "Meo~" một tiếng, đứng dậy lắc run bộ lông rối tung, tao nhã bước đến gần người đàn ông, cúi đầu dùng sức cọ trên mu bàn tay đối phương, thừa lúc anh không cử động thì chợt nhào qua, đệm thịt lót giẫm lên mực nước rồi in lại vài dấu hoa mai ở ngay ống tay áo và ngực của đối phương.
Mạc Vân Thịnh nhìn công tích vĩ đại của bản thân, cậu ngừng làm chuyện xấu, không nhịn được mà ưỡn bộ ngực nhỏ lên rồi ngồi ở trên đùi Boss. Những lúc sạn thỉ quan không vui, cậu đều làm như vậy và sau đó hắn sẽ lộ ra mỉm cười, lông mày nhíu lại cũng biến mất.
Lạc Hàn Diễn sững sờ. Liếc nhìn dấu hoa mai và bộ dáng dào dạt đắc ý của nhóc con, màn sương trong ánh mắt lập tức tan biến.
Anh giơ ngón tay chọt một cái, nói: "Đang an ủi anh sao?"
"Meo!"
Lạc Hàn Diễn cầm chân nhỏ lên lau chùi cho mèo con, buồn bã nói: "Lần sau đừng dùng cách này, sẽ có hại cho làn da."
Tước gia thật vui sướng, nhưng cũng rất buồn rầu, thậm chí có chút nôn nóng. Anh đã tra tài liệu lịch sử nhưng vẫn không tìm được bất cứ tư liệu nào liên quan tới yêu tinh. Nhóc con biến thân thế nào, tại sao biến thân, anh hoàn toàn không biết rõ. Thời gian càng dài, mong muốn không thể nói ra của anh càng mạnh. Nếu chỉ là một con mèo bình thường, thì anh cũng không cần phải sầu não như vậy, trong lòng anh, mèo con trước mắt này vẫn là vị hôn thê của anh, là bạn đời của anh. Tất cả những hành động của mèo con, lúc đêm khuya tĩnh lặng anh sẽ theo bản năng mà ý dâm một lần. Sau đó nghiêm mặt nắm chặt nắm tay.
(Rindoll: Là kiềm chế dục vọng dâng trào đó:v)
"Gần đây Liên Bang và đế quốc xung đột không nhỏ, đã bắt đầu thử thăm dò tấn công mai phục lẫn nhau, không tới mười ngày, chiến tranh sẽ bắt đầu." Lạc Hàn Diễn như đang nói chuyện một mình, ngón tay vuốt ve mèo con không ngừng.
Mạc Vân Thịnh ngạc nhiên trợn tròn đôi mắt, theo quá trình lịch sử, trận chiến bắt đầu diễn ra vào ba tháng sau mà.
Cậu rối rắm: Chẳng lẽ cậu là con bướm²?
(2) Con bướm: ở đây còn được gọi là hiệu ứng bươm bướm, theo nội dung trong truyện, bạn Tiểu Thịnh nói mình là con bướm ý bạn muốn nói là quỹ đạo không đi theo đúng hướng vốn định sẵn của thế giới. Nói cách khác, bạn đến thế giới này đã làm thay đổi dòng thời gian/lịch sử/hay bất cứ thứ gì đó của thế giới này.
"Yên tâm, anh sẽ bảo vệ em." Lạc Hàn Diễn nói, trong lòng chợt nảy ra khí thế hào hùng, lần đầu muốn làm chồng / thân phận bảo vệ vợ / sủng vật. Sau một hồi, anh thử thăm dò, nói: "Mèo con, nếu em là con người thì tốt rồi, sau này chúng ta sống cùng nhau, giống như... Vợ chồng."
"Meooo!" Là cha con. Nguyên bản hộ khẩu có ghi trên giấy trắng mực đen rõ ràng.
Mạc Vân Thịnh không nhịn được trợn trắng mắt nhìn người đàn ông bên cạnh. Với lại, cậu là một con mèo giống đực đẹp trai sao có thể trở thành vợ của đàn ông chớ, giống loài không đúng sẽ không phun tào, nhưng mà giới tính thì không được!
Lạc Hàn Diễn thế mà có thể nhìn hiểu ý của mèo con: "..."
Nhưng mà ——
Mơ hồ, cảm thấy sung sướng.
Anh đã phát hiện từ lâu, tính chiếm hữu của anh ngày càng thăng cấp, các loại mong muốn như "Thượng" bé ngốc nào đó.
Cốc cốc. (tiếng gõ cửa:v)
Ba người đàn ông vạm vỡ vẻ mặt lạnh thấu xương tiến vào, khuôn mặt người cầm đầu có một vết sẹo, nhìn cực kỳ dữ tợn.
"Tước gia. Chúng tôi đến rồi."
Lạc Hàn Diễn ra hiệu bằng mắt, ý bảo họ báo cáo kết quả.
"Tôi và lão tam đến Phỉ Bỉ Nhĩ thầm điều tra ra được manh mối rồi, lão nhị cũng có được thông tin chính xác từ người cung cấp thông tin trong Liên Bang. Nhị quân đoàn trưởng Liên Phong của Liên Bang đúng là đã từng có một đứa con, nhưng mà mười năm trước sau đại chiến Phỉ Bỉ Nhĩ thì không rõ tung tích. Mà mùa xuân năm 21021, có người nào đó phát hiện một đứa trẻ tóc đen xuất hiện ở trong ngõ nhỏ nơi khu rừng Lạc Khải Bố Tư, hôm sau đứa con của thợ mộc lão Lý mất tích và một tuần sau lại tìm về được."
"Không sai, thời gian vừa đúng như trên. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, phó quan chính là đứa con của Liên Phong năm đó mất tích. Đứa con thật sự của thợ mộc lão Lý phỏng chừng đã gặp tai nạn. Phó quan lặng yên không một tiếng động đi vào Đế Quốc, ẩn nấp bên người Tước gia, như một con rắn độc ngủ đông! Đứa trẻ nhỏ như vậy, sau lưng lại có Liên Bang trợ giúp, Đế Quốc đang trong thời kỳ chiến loạn nên muốn có một chứng minh thân phận cũng không khó."
"Đúng vậy Tước gia. Thợ mộc lão Lý có mũi dẹt, và có dung mạo thông thường của người dân ở Đế quốc, mà phó quan lại có mũi ưng, hoàn toàn là dung mạo đặc thù của Liên Bang. Lúc ấy tôi còn nói đùa mũi của hắn, giờ nghĩ đến thì..."
Lạc Hàn Diễn vuốt ve mèo con cũng không lên tiếng, ánh mắt sâu thẳm tựa như đầm nước sâu lạnh lẽo.
"Tước gia, vậy kế tiếp, chúng ta phải làm gì? Bắt hắn nghiêm hình tra tấn, hay chờ hắn chui đầu vào lưới?" Người đàn ông mặt sẹo xoa tay, nóng lòng muốn thử, ánh mắt tràn đầy hung ác.
"Em nói đi?" Lạc Hàn Diễn nâng mèo con lên và nhìn thẳng nhau.
Tước gia nói chuyện thật công phu (khó hiểu), lúc này ba người đàn ông mới nhìn về phía cục bông màu trắng kia, vẻ mặt lộ ra màu sắc kì lạ, rất chi là rối rắm.
Người đàn ông mặt sẹo kinh dị nói: "Tước gia? Ngài đang hỏi con mèo này sao?"
Trẻ con quá đi, hay là họ đang nằm mơ? Mèo có thể nghe hiểu tiếng người hở, Tước gia không bị dính ma chướng gì chứ. Họ nghe nói Tước gia có nuôi mèo, nhưng mà kiểu nuôi này hình như có chỗ nào đó không đúng lắm á. Tước gia, tỉnh lại đi!!
"Meo." Mạc Tiểu Thịnh chống hai cái chân trước lên, cậu ngu người luôn rồi.
Cậu ngậm quả bóng lông lâu như vậy, chính là chuẩn bị cạm bẫy để phó quan nhảy vào. Nhưng giờ cậu nghe được cái gì thế này, rõ ràng có thể trực tiếp cuồng bá khốc duệ³ tóm thằng phó quan mà không cần lý do gì hết!!
(3) Cuồng bá khốc duệ: Điên cuồng bá đạo lạnh lùng khí phách.
Vậy rốt cuộc cậu ngậm quả bóng lông để làm chi???
Thật bi phẫn làm sao!
Cậu có tâm trạng này sao a này!
Lạc Hàn Diễn bị móng vuốt đẩy mặt ra, một tia ý cười hiện lên, trực tiếp căn dặn, nói: "Để hắn đến."
Nói xong, dưới ánh mắt đang nghẹn họng nhìn trân trối của ba người, anh hôn một cái lên đệm thịt của mèo con và nói tiếp: "Nghe lời anh, đừng tức giận, nhé?"
Sét đánh giữa trời quang! Khuôn mặt của ba người hoàn toàn nứt ra.
Tước gia điên rồi!
Đệm thịt mềm mại ấm áp, Lạc Hàn Diễn cảm thấy chưa thỏa mãn, ấy thế mà ngay trước mặt ba vị thuộc hạ bị dọa ngốc, anh lại hôn một cái. Sau đó kề sát gò má vào người mèo con, muốn hôn nhẹ một cái, cơ mà bị mèo con cực kỳ ghét bỏ đẩy ra.
Mạc Vân Thịnh quay đầu, vẻ mặt tức giận.
Thật không thể hiểu được loài người, cứ thích hôn tới hôn lui. Lúc trước sạn thỉ quan cũng luôn thừa lúc cậu chưa kịp chuẩn bị thì làm mấy hành vi không nề nếp.
Ngay cả cha già nhà cậu còn chưa bao giờ hôn cậu đâu. Nhiều lắm cũng chỉ dùng cái mũi đụng vào nhau chút xíu, hoặc liếm lông cho nhau.
Lạc Hàn Diễn chăm chú nhìn mèo con, ánh mắt tối sầm.
Khi tức Tước gia không vui cực kỳ rõ ràng, ba người đàn ông vạm vỡ giật mình một cái, hiện ra vẻ mặt hỏng mất.
Tước gia của họ vậy mà hờn dỗi với con mèo, muốn hôn mà không cho hôn gì đó... Dù biết rõ con mèo kia chỉ là vật nuôi được chủ nhân cưng chiều, nhưng không hiểu sao lại có thể kích thích cẩu độc thân. Chắc là ảo giác nhỉ. Ba người thầm tự an ủi bản thân, vội cáo lui rời khỏi.
Một nơi khác, phó quan bí mật kết nối chuyển thông tin, ánh mắt thâm trầm chứa đầy thù hận không che giấu chút nào. "Tổng thống, tôi hiểu rõ! Tôi chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"
Có lẽ hắn đã bị bại lộ, tờ giấy kia hắn đã điều tra rõ ràng, là thuộc về vị hôn thê đó, hắn vẫn luôn coi thường y. Hắn cần phải tiêu diệt chứng cứ trước khi Lạc Hàn Diễn tìm được vị hôn thê của anh, sau đó nhanh chóng tìm ra y!
(Y ở đây là chỉ bạn Tiểu Thịnh đó nhá.)
Ngày mai!
Ngày mai Tước gia sẽ đi viện nghiên cứu, đó là cơ hội duy nhất của hắn.
__________________
Xong chương 8
_________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Nói chút về việc nuôi mèo.
Con mèo nằm thẳng trong khi ngủ, vốn là cục bông tròn nhưng khi nằm thẳng thì nhìn cũng dài ra phết.
Tui thích làm chuyện này nhất, chính là khi mèo con đang mơ mơ màng màng tui sẽ làm công nhân mà xoay người cho nó. Lúc hai tay cầm chân mèo, đệm thịt giống như nước mềm vậy á, cực kỳ mềm luôn.
Ừ...
Có lẽ khi mèo ngủ, tui lại có thể trở mình cho nó và tạo vài tư thế ngủ xinh đẹp. Có khi lúc nó tỉnh dậy, sẽ cực kỳ mềm cực kỳ bực bội mà kêu meo meo vài tiếng.
Edit: Rindoll
_______________
Khó chịu.
Lạc Hàn Diễn không hiểu tại sao cảm xúc này lại tràn ngập trong tâm trí, anh có chút không thể tin.
Thậm chí anh còn hoài nghi bản thân có phải chưa tỉnh táo hay không, hôn ước là do bệ hạ thừa cơ lúc anh đang ở trên chiến trường mà quyết định, lúc đầu anh rất bài xích, nhìn vị hôn thê dối trá làm bộ làm tịch ngoài chán ghét thì không còn ý nghĩ nào khác, anh vốn định giải trừ hôn sự như trò đùa này.
Chỉ là, gần đây hình như anh...
Mèo nhỏ vô tội chớp đôi mắt to tròn ướt át, hai chân nhỏ chồng lên nhau đặt ở lòng bàn tay của anh, hơn nữa còn thoải mái ỷ lại, trong lòng Lạc Hàn Diễn sinh ra cảm giác kỳ diệu nào đó. Không biết là buồn hay là nôn nóng, hoặc có chút mong đợi.
"Meo meo!"
Hai tiếng kêu mềm mại non nớt, mèo con ngửa đầu dùng chóp mũi nhỏ hồng cọ tới, như thể tin tưởng anh bằng cả trái tim.
Lạc Hàn Diễn bị đôi mắt mèo trong veo như nước nhìn chăm chú, dù trong lòng anh không vui thế nào đi nữa cũng sẽ tan biến không còn chút gì. Đầu ngón tay anh khẽ chạm vào tai nhọn, mèo con có lẽ thấy ngứa, lắc qua lắc lại né tránh, ngón tay xuôi theo một đường vẽ xuống vùng bụng có lông tơ mượt mà, xúc cảm thật tuyệt.
Năm ngón tay Lạc Hàn Diễn tách ra và hơi dùng sức giữ cơ thể bé nhỏ mềm mại lại, lông mi anh hạ xuống, che giấu ánh mắt sâu không lường được.
Mạc Vân Thịnh đã quen bị Boss nắm thân thể rồi, cậu trực tiếp cuộn tròn ở lòng bàn tay của đối phương, đầu nhỏ từ giữa khe hở những ngón tay chen ra, đầu lưỡi có xước rô¹ liếm lên đốt ngón tay của đối phương một chút, lại dùng răng nanh nhỏ như hạt gạo cắn một ngụm.
(1) Xước rô: gai ngược, gai ngược cực nhỏ trên lưỡi của mèo ấy, xẹt gu gồ là thấy.
"Meo meo meo!" Mau buông ra, nếu không cắn anh!
Thân thể Lạc Hàn Diễn cứng đờ, mèo con thị uy thật đáng yêu, cảm xúc nhẹ nhàng giống như có một luồng điện chui vào đầu ngón tay, cảm giác này không đau, nhưng lại tê dại ngứa ngáy thật thoải mái. Tước gia chưa bao giờ biết bản thân lại trầm mê đụng chạm nào đó, hiện giờ anh hi vọng nhóc con lại liếm anh lần nữa.
Không biết khi nhóc con biến thành hình người, đầu lưỡi còn xước rô hay không. Liếm lên sẽ có cảm giác gì...
Trong lòng Lạc Hàn Diễn chợt bùng lên ngọn lửa, thoáng chốc thiêu đốt toàn thân. Anh nhìn chằm chằm mèo con, trong đầu nhớ lại hình ảnh thiếu niên ăn vụng trên màn hình giám sát.
"Báo cáo!" Giọng của phó quan vang lên đánh gãy suy nghĩ của Tước gia.
Đôi mắt Lạc Hàn Diễn vốn đã u ám giờ càng u ám hơn. Anh cầm mèo con lên đặt vào trong áo gần ngay tim, "Tiến vào."
Vẻ mặt phó quan đã trở lại như thường, sau khi tiến vào bèn bày tỏ thái độ cung kính, nói: "Tước gia, đây là văn kiện gần đây nhất. Cơ giáp HU đã rời cảng Lạc Lâm, đi vào quỹ đạo tinh tế. Viện nghiên cứu bên kia báo cáo bước đầu tiên đã phân tích được cấu trúc của chất độc, hiện giờ họ đang thử nghiệm để chế tạo ra thuốc giải độc."
"Ừ, còn gì nữa không?" Lạc Hàn Diễn mặt không biểu cảm, ánh mắt chưa từng rời khỏi người mèo con. Thấy nhóc con thăm dò chui vào ngay giữa áo trước ngực, chỗ cổ áo bị phồng lên cũng không làm cản trở mất đi uy nghiêm của Tước gia.
Phó quan theo bản năng nhìn mèo con, nói tiếp: "Lực lượng đặc biệt báo cáo... Vẫn chưa phát hiện tung tích của phu nhân. Tước gia, có cần mở rộng phạm vi tìm kiếm không?"
Một cái đầu tròn nhỏ nhô ra từ trong cổ áo, Mạc Vân Thịnh giơ chân nhỏ nhẹ gãi ở đỉnh hầu kết của anh.
Móng vuốt mèo con không có vươn ra, nên khi gãi ngược lại giống như vuốt ve. Vẻ mặt Lạc Hàn Diễn cứng lại, hô hấp tạm dừng lại một lúc. Đối với đàn ông mà nói, hầu kết là nhược điểm cũng là nơi mẫn cảm, dù mạnh mẽ như Lạc Hàn Diễn, cũng không thể nào bình tĩnh được. Anh nhanh chóng phất tay, nói: "Không cần. Cậu đi ra đi, tiếp tục chú ý tình hình của Liên Bang."
Phó quan đáp lời xoay người rời đi, lúc ra khỏi Tước phủ ánh mắt hắn trầm xuống, tự vuốt hầu kết như đang suy nghĩ điều gì.
Thế là năm ngày trôi qua.
Giá trị hòa bình của Boss chẳng những không tăng, ngược lại còn giảm chút xíu. Đối với vấn đề này, Mạc Vân Thịnh thầm lo lắng.
Không biết Boss bị gì kích thích, mấy ngày nay cậu bị Boss 'một tấc cũng không rời', dù giải quyết vấn đề cá nhân, Boss cũng đem cậu giấu ở trong ngực. Nơi cậu có thể tha hồ lăn qua lăn lại, phạm vi chỉ có ở thư phòng, phòng ngủ chính, và phòng làm việc của Lạc Hàn Diễn. Hoặc lúc Lạc Hàn Diễn nhàn hạ rảnh rỗi, cậu mới có cơ hội đến công viên giải trí dành cho mèo, nhưng không được đi quá xa.
Lúc này, người đàn ông đang ngồi nghiêm chỉnh xử lý văn kiện, Mạc Vân Thịnh chán chết nằm ở trên bàn, bên cạnh chất đầy những món đồ chơi dành cho mèo.
"Hệ thống, sao Boss lại rớt điểm giá trị hòa bình vậy? Có chuyện gì xảy ra mà tui không biết sao?" Mạc Vân Thịnh hoang mang không dứt.
Hệ thống im lặng ba giây rồi nói: "... Số liệu cho thấy đều bình thường."
Thật ra còn một khả năng khác nữa, nhưng hệ thống cảm thấy xác suất phát sinh cũng không lớn. Vẫn là kiểm tra xác nhận lại lần nữa cho chắc.
Còn về mèo ngốc kia, không cần nói cậu ta biết.
Mạc Vân Thịnh nhìn người đàn ông đang nhíu mày phiền não, cậu "Meo~" một tiếng, đứng dậy lắc run bộ lông rối tung, tao nhã bước đến gần người đàn ông, cúi đầu dùng sức cọ trên mu bàn tay đối phương, thừa lúc anh không cử động thì chợt nhào qua, đệm thịt lót giẫm lên mực nước rồi in lại vài dấu hoa mai ở ngay ống tay áo và ngực của đối phương.
Mạc Vân Thịnh nhìn công tích vĩ đại của bản thân, cậu ngừng làm chuyện xấu, không nhịn được mà ưỡn bộ ngực nhỏ lên rồi ngồi ở trên đùi Boss. Những lúc sạn thỉ quan không vui, cậu đều làm như vậy và sau đó hắn sẽ lộ ra mỉm cười, lông mày nhíu lại cũng biến mất.
Lạc Hàn Diễn sững sờ. Liếc nhìn dấu hoa mai và bộ dáng dào dạt đắc ý của nhóc con, màn sương trong ánh mắt lập tức tan biến.
Anh giơ ngón tay chọt một cái, nói: "Đang an ủi anh sao?"
"Meo!"
Lạc Hàn Diễn cầm chân nhỏ lên lau chùi cho mèo con, buồn bã nói: "Lần sau đừng dùng cách này, sẽ có hại cho làn da."
Tước gia thật vui sướng, nhưng cũng rất buồn rầu, thậm chí có chút nôn nóng. Anh đã tra tài liệu lịch sử nhưng vẫn không tìm được bất cứ tư liệu nào liên quan tới yêu tinh. Nhóc con biến thân thế nào, tại sao biến thân, anh hoàn toàn không biết rõ. Thời gian càng dài, mong muốn không thể nói ra của anh càng mạnh. Nếu chỉ là một con mèo bình thường, thì anh cũng không cần phải sầu não như vậy, trong lòng anh, mèo con trước mắt này vẫn là vị hôn thê của anh, là bạn đời của anh. Tất cả những hành động của mèo con, lúc đêm khuya tĩnh lặng anh sẽ theo bản năng mà ý dâm một lần. Sau đó nghiêm mặt nắm chặt nắm tay.
(Rindoll: Là kiềm chế dục vọng dâng trào đó:v)
"Gần đây Liên Bang và đế quốc xung đột không nhỏ, đã bắt đầu thử thăm dò tấn công mai phục lẫn nhau, không tới mười ngày, chiến tranh sẽ bắt đầu." Lạc Hàn Diễn như đang nói chuyện một mình, ngón tay vuốt ve mèo con không ngừng.
Mạc Vân Thịnh ngạc nhiên trợn tròn đôi mắt, theo quá trình lịch sử, trận chiến bắt đầu diễn ra vào ba tháng sau mà.
Cậu rối rắm: Chẳng lẽ cậu là con bướm²?
(2) Con bướm: ở đây còn được gọi là hiệu ứng bươm bướm, theo nội dung trong truyện, bạn Tiểu Thịnh nói mình là con bướm ý bạn muốn nói là quỹ đạo không đi theo đúng hướng vốn định sẵn của thế giới. Nói cách khác, bạn đến thế giới này đã làm thay đổi dòng thời gian/lịch sử/hay bất cứ thứ gì đó của thế giới này.
"Yên tâm, anh sẽ bảo vệ em." Lạc Hàn Diễn nói, trong lòng chợt nảy ra khí thế hào hùng, lần đầu muốn làm chồng / thân phận bảo vệ vợ / sủng vật. Sau một hồi, anh thử thăm dò, nói: "Mèo con, nếu em là con người thì tốt rồi, sau này chúng ta sống cùng nhau, giống như... Vợ chồng."
"Meooo!" Là cha con. Nguyên bản hộ khẩu có ghi trên giấy trắng mực đen rõ ràng.
Mạc Vân Thịnh không nhịn được trợn trắng mắt nhìn người đàn ông bên cạnh. Với lại, cậu là một con mèo giống đực đẹp trai sao có thể trở thành vợ của đàn ông chớ, giống loài không đúng sẽ không phun tào, nhưng mà giới tính thì không được!
Lạc Hàn Diễn thế mà có thể nhìn hiểu ý của mèo con: "..."
Nhưng mà ——
Mơ hồ, cảm thấy sung sướng.
Anh đã phát hiện từ lâu, tính chiếm hữu của anh ngày càng thăng cấp, các loại mong muốn như "Thượng" bé ngốc nào đó.
Cốc cốc. (tiếng gõ cửa:v)
Ba người đàn ông vạm vỡ vẻ mặt lạnh thấu xương tiến vào, khuôn mặt người cầm đầu có một vết sẹo, nhìn cực kỳ dữ tợn.
"Tước gia. Chúng tôi đến rồi."
Lạc Hàn Diễn ra hiệu bằng mắt, ý bảo họ báo cáo kết quả.
"Tôi và lão tam đến Phỉ Bỉ Nhĩ thầm điều tra ra được manh mối rồi, lão nhị cũng có được thông tin chính xác từ người cung cấp thông tin trong Liên Bang. Nhị quân đoàn trưởng Liên Phong của Liên Bang đúng là đã từng có một đứa con, nhưng mà mười năm trước sau đại chiến Phỉ Bỉ Nhĩ thì không rõ tung tích. Mà mùa xuân năm 21021, có người nào đó phát hiện một đứa trẻ tóc đen xuất hiện ở trong ngõ nhỏ nơi khu rừng Lạc Khải Bố Tư, hôm sau đứa con của thợ mộc lão Lý mất tích và một tuần sau lại tìm về được."
"Không sai, thời gian vừa đúng như trên. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, phó quan chính là đứa con của Liên Phong năm đó mất tích. Đứa con thật sự của thợ mộc lão Lý phỏng chừng đã gặp tai nạn. Phó quan lặng yên không một tiếng động đi vào Đế Quốc, ẩn nấp bên người Tước gia, như một con rắn độc ngủ đông! Đứa trẻ nhỏ như vậy, sau lưng lại có Liên Bang trợ giúp, Đế Quốc đang trong thời kỳ chiến loạn nên muốn có một chứng minh thân phận cũng không khó."
"Đúng vậy Tước gia. Thợ mộc lão Lý có mũi dẹt, và có dung mạo thông thường của người dân ở Đế quốc, mà phó quan lại có mũi ưng, hoàn toàn là dung mạo đặc thù của Liên Bang. Lúc ấy tôi còn nói đùa mũi của hắn, giờ nghĩ đến thì..."
Lạc Hàn Diễn vuốt ve mèo con cũng không lên tiếng, ánh mắt sâu thẳm tựa như đầm nước sâu lạnh lẽo.
"Tước gia, vậy kế tiếp, chúng ta phải làm gì? Bắt hắn nghiêm hình tra tấn, hay chờ hắn chui đầu vào lưới?" Người đàn ông mặt sẹo xoa tay, nóng lòng muốn thử, ánh mắt tràn đầy hung ác.
"Em nói đi?" Lạc Hàn Diễn nâng mèo con lên và nhìn thẳng nhau.
Tước gia nói chuyện thật công phu (khó hiểu), lúc này ba người đàn ông mới nhìn về phía cục bông màu trắng kia, vẻ mặt lộ ra màu sắc kì lạ, rất chi là rối rắm.
Người đàn ông mặt sẹo kinh dị nói: "Tước gia? Ngài đang hỏi con mèo này sao?"
Trẻ con quá đi, hay là họ đang nằm mơ? Mèo có thể nghe hiểu tiếng người hở, Tước gia không bị dính ma chướng gì chứ. Họ nghe nói Tước gia có nuôi mèo, nhưng mà kiểu nuôi này hình như có chỗ nào đó không đúng lắm á. Tước gia, tỉnh lại đi!!
"Meo." Mạc Tiểu Thịnh chống hai cái chân trước lên, cậu ngu người luôn rồi.
Cậu ngậm quả bóng lông lâu như vậy, chính là chuẩn bị cạm bẫy để phó quan nhảy vào. Nhưng giờ cậu nghe được cái gì thế này, rõ ràng có thể trực tiếp cuồng bá khốc duệ³ tóm thằng phó quan mà không cần lý do gì hết!!
(3) Cuồng bá khốc duệ: Điên cuồng bá đạo lạnh lùng khí phách.
Vậy rốt cuộc cậu ngậm quả bóng lông để làm chi???
Thật bi phẫn làm sao!
Cậu có tâm trạng này sao a này!
Lạc Hàn Diễn bị móng vuốt đẩy mặt ra, một tia ý cười hiện lên, trực tiếp căn dặn, nói: "Để hắn đến."
Nói xong, dưới ánh mắt đang nghẹn họng nhìn trân trối của ba người, anh hôn một cái lên đệm thịt của mèo con và nói tiếp: "Nghe lời anh, đừng tức giận, nhé?"
Sét đánh giữa trời quang! Khuôn mặt của ba người hoàn toàn nứt ra.
Tước gia điên rồi!
Đệm thịt mềm mại ấm áp, Lạc Hàn Diễn cảm thấy chưa thỏa mãn, ấy thế mà ngay trước mặt ba vị thuộc hạ bị dọa ngốc, anh lại hôn một cái. Sau đó kề sát gò má vào người mèo con, muốn hôn nhẹ một cái, cơ mà bị mèo con cực kỳ ghét bỏ đẩy ra.
Mạc Vân Thịnh quay đầu, vẻ mặt tức giận.
Thật không thể hiểu được loài người, cứ thích hôn tới hôn lui. Lúc trước sạn thỉ quan cũng luôn thừa lúc cậu chưa kịp chuẩn bị thì làm mấy hành vi không nề nếp.
Ngay cả cha già nhà cậu còn chưa bao giờ hôn cậu đâu. Nhiều lắm cũng chỉ dùng cái mũi đụng vào nhau chút xíu, hoặc liếm lông cho nhau.
Lạc Hàn Diễn chăm chú nhìn mèo con, ánh mắt tối sầm.
Khi tức Tước gia không vui cực kỳ rõ ràng, ba người đàn ông vạm vỡ giật mình một cái, hiện ra vẻ mặt hỏng mất.
Tước gia của họ vậy mà hờn dỗi với con mèo, muốn hôn mà không cho hôn gì đó... Dù biết rõ con mèo kia chỉ là vật nuôi được chủ nhân cưng chiều, nhưng không hiểu sao lại có thể kích thích cẩu độc thân. Chắc là ảo giác nhỉ. Ba người thầm tự an ủi bản thân, vội cáo lui rời khỏi.
Một nơi khác, phó quan bí mật kết nối chuyển thông tin, ánh mắt thâm trầm chứa đầy thù hận không che giấu chút nào. "Tổng thống, tôi hiểu rõ! Tôi chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"
Có lẽ hắn đã bị bại lộ, tờ giấy kia hắn đã điều tra rõ ràng, là thuộc về vị hôn thê đó, hắn vẫn luôn coi thường y. Hắn cần phải tiêu diệt chứng cứ trước khi Lạc Hàn Diễn tìm được vị hôn thê của anh, sau đó nhanh chóng tìm ra y!
(Y ở đây là chỉ bạn Tiểu Thịnh đó nhá.)
Ngày mai!
Ngày mai Tước gia sẽ đi viện nghiên cứu, đó là cơ hội duy nhất của hắn.
__________________
Xong chương 8
_________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Nói chút về việc nuôi mèo.
Con mèo nằm thẳng trong khi ngủ, vốn là cục bông tròn nhưng khi nằm thẳng thì nhìn cũng dài ra phết.
Tui thích làm chuyện này nhất, chính là khi mèo con đang mơ mơ màng màng tui sẽ làm công nhân mà xoay người cho nó. Lúc hai tay cầm chân mèo, đệm thịt giống như nước mềm vậy á, cực kỳ mềm luôn.
Ừ...
Có lẽ khi mèo ngủ, tui lại có thể trở mình cho nó và tạo vài tư thế ngủ xinh đẹp. Có khi lúc nó tỉnh dậy, sẽ cực kỳ mềm cực kỳ bực bội mà kêu meo meo vài tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.