Chương 39: Hôm nay có thể hôn môi phu nhân không ?
Bố Đinh Lưu Ly
08/09/2018
"Chàng định dọa chết ta sao? Một tiểu thái giám không rõ từ đâu ra giả
truyền khẩu dụ Đông cung, cũng chỉ có người ngốc như chàng mới tin
tưởng. Lần này may là có Cửu công chúa, nếu không, gian kế của Từ Uyển
Như thực hiện thành công thì cả chàng và Thái tử phi vĩnh viễn không thể ngẩng đầu lên được."
Trong xe ngựa trên đường hồi phủ, Từ Nam Phong nghe Diêu Dao kể từng chuyện ngày hôm nay xảy ra, những chuyện đó làm nàng kinh sợ, giọng nói cũng trở nên nặng nề hơn.
Kỷ vương yên lặng nghe nàng trách mắng, cũng không có ý định phản bác, chỉ nhìn nàng mỉm cười.
"Chàng cười cái gì? Thế cuộc bây giờ hỗn loạn, về sau không thể dễ dàng tin người như vậy, như thế là đặt mình vào tình huống nguy hiểm." Từ Nam Phong nhíu mày, khuôn mặt trầm tĩnh hiện lên vẻ tức giận.
"Phu nhân dạy phải, ngu phu* đã nhớ." Kỷ vương tủm tỉm cười trả lời.
*Ngu phu: Người chồng ngốc
Tục ngữ nói "Không đánh kẻ tươi cười". Kỷ vương đang cười ấm áp như ánh nắng tháng ba, khiến khí thế của Từ Nam Phong giảm xuống hơn nửa, nàng nghiêng đầu, buồn bực nói "Ta không phải đang dạy dỗ chàng mà là..."
"Là đang lo lắng cho ta?" Kỷ vương nhanh chóng tiếp lời nàng, truy hỏi.
Diêu Dao đánh xe bên ngoài, hắn huýt sáo, phe phẩy roi ngựa, cười nói "Từ vương phi cứ yên tâm. Hắn là lão hồ ly, người bình thường làm sao tính toán nổi. Từ trước hắn đã biết tiểu thái giám đó giả truyền khẩu dụ Đông cung, lại cố ý phối hợp dụ kẻ chủ mưu lộ diện."
Kỷ vương híp mắt, bộ dáng thật sự có vài phần giống hồ ly.
Hắn kéo tay Từ Nam Phong, ôn hòa nói "Đừng lo lắng, chuyện gì chưa nắm chắc, ta nhất định sẽ không làm."
Ánh mắt của Kỷ vương thâm thúy, lúc cười thì ấm áp như gió xuân, khi không cười lại có vài phần sắc bén. Từ Nam Phong nhìn Kỷ vương, nàng luôn cảm thấy con người này gần đây có chút không giống trước, nhưng lại không thể nói rõ là hắn khác ở chỗ nào.
Từ Nam Phong cũng không biết hôm nay ánh mắt của Kỷ vương đã có thể nhìn thấy mọi vật rồi. Nàng chợt nhớ ra hôm nay vẫn chưa thay thuốc cho hắn, cũng không còn tức giận nữa "Nên bôi thuốc rồi. Chàng mở hai mắt ra, không nên cử động."
Kỷ vương nghe lời nàng ngẩng đầu lên, con mắt đen thâm trầm mở ra, để mặc cho Từ Nam Phong mở một bình nhỏ chứa thuốc nước nhỏ vào mắt, sau đó hắn nhắm mắt lại.
Để tiện cho việc bôi thuốc, Từ Nam Phong phải kề sát người vào Kỷ vương, hai người đều có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người đối phương. Xe ngựa hơi lung lay, thuốc nước thấm ướt lông mi của Kỷ vương, trông giống như một giọt lệ, nó làm tăng thêm vài phần yếu đuối.
Ánh mắt Từ Nam Phong rơi vào cánh môi hơi giương lên của Kỷ vương, không hiểu sao nàng cảm thấy trong lòng vô cùng thỏa mãn.
Nàng cầm lấy dải lụa trắng che mắt mang theo mùi thuốc quen thuộc, cẩn thận che mắt Kỷ vương lại, buộc ở sau gáy.
Người đàn ông này, thật sự biết cách mê hoặc lòng người.
"Mới vừa rồi," Kỷ vương bất ngờ mở miệng nói, giọng nói mang theo chút ý cười, chống cằm nói "Ta thấy phu nhân cố ý dựa vào gần ta."
Diêu Dao ở bên ngoài xe ngựa "Á" một tiếng, toàn bộ da gà da vịt đều nổi hết lên.
Bị Kỷ vương nói trúng tâm sự, khuôn mặt Từ Nam Phong đỏ ửng, rời ánh mắt đi.
Kỷ vương lại nói tiếp "Phu nhân muốn hôn thì cứ hôn đi. Ta tuyệt đối không phản kháng."
Người này đang trêu đùa mình sao? Từ Nam Phong liếc Kỷ vương, lạnh nhạt đáp lời "Được rồi, chàng đừng được một tấc lại muốn tiến thêm một tấc."
Khóe môi Kỷ vương thấp thoáng y cười, phần lụa trắng được cột sau đầu hơi lay động. Lúc hắn ngẩng đầu lên, tuyệt đối không tìm được một ý cười nào trên gương mặt hoàn mỹ kia, Kỷ vương nhìn về phía Từ Nam Phong nói "Ý nàng nói, ta cố tình ỷ sủng sinh kiêu*?"
*Ỷ sủng sinh kiêu: ỷ vào việc mình được cưng chiều mà kiêu ngạo.
Từ Nam Phong nghẹn lời, nàng phản bác "Ai sủng ái chàng?"
"Nàng nói xem?" Kỷ vương ghé lại gần, hắn kề sát bên tai nàng, cười nhẹ một tiếng.
Từ Nam Phong tuyệt đối không muốn trả lời!
Đông cung, Tây điện.
Đêm đến, thời tiết thay đổi rất nhanh, báo hiệu chuỗi ngày gian khổ sắp tới. Sắc trời u ám, gió thu hiu quạnh, lá cây ngô đồng bị thổi phát ra âm thành xào xạc. Trước cửa điện, dưới ánh đèn lồng tối mờ mờ, một nữ nhân mặc áo khoác che kín người đội mũ rộng vành màu đen đứng trước cửa đại điện, cả khuôn mặt bà ta đều chìm trong bóng tối.
"Két."
Cửa mở, nữ nhân nhìn bên hai bên một lúc, xác định không có người mới vào trong đóng cửa lại.
Từ Uyển Như mặc một thân áo trắng, cũng không trang điểm lộng lẫy. Mắt nàng ta đỏ ửng chạy về phía nữ nhân mang mũ đen rộng vành, kêu lên "Mẫu thân!"
Chát!
Một cái tát vang dội cả căn phòng. Từ Uyển Như tỉnh mộng, ôm gò má kinh ngạc nhìn người vừa tới, trong chốc lát hai hàng nước mắt lã chã tuôn rơi, thê lương nói "Mẫu thân, người đánh con. Từ trước đến giờ người chưa từng đánh con..."
Nữ nhân lạ mặt cởi áo choàng, lộ ra khuôn mặt diễm lệ. Bà ta chính là mẹ đẻ của Tử Uyển Như, Trương thị.
Ánh mắt Trương thị lạnh lùng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói "Nếu hôm nay vi nương không cảnh tỉnh ngươi, trong tương lai ngươi còn muốn ăn bao nhiêu trái đắng?"
Tất cả cung nữ theo hầu đều bị đuổi ra, trong điện chỉ có ánh nến lập lòe, trống trải quạnh quẽ. Trương thị xoay người ngồi xuống ghế, sắc mặt âm trầm lạnh lùng nói tiếp "Nương đã sớm nói cho ngươi biết, việc nhỏ không nhịn được sẽ làm hỏng chuyện lớn. Sau khi ngươi gả ra ngoài phải bước từng bước nhỏ, đừng để cho hai nhà Trương - Từ mất mặt nhưng ngươi lại không nghe lời. Ngươi gả vào Đông cung mới được một tháng, đầu tiên nháo loạn lên sự việc túi hương, sau đó lại tính kế Thái tử phi. Nếu ngươi thành công thì ta không nói, nhưng hết lần này đến lần khác lại thất bại, vô duyên vô cớ để người ta nắm được đằng chuôi. Ngươi ngại mạng mình quá dài hay sao?"
Từ Uyển Như biết mẫu thân thật sự tức giận. Nàng ta lo sợ không yên, quỳ xuống đất nắm lấy vạt quần của Trương thị khóc rống "Mẫu thân, nữ nhi biết sai rồi. Chỉ là nữ nhi tâm cao khí ngạo, không muốn nhịn nhục làm kẻ dưới, muốn sớm ngày phù chính để cho Trương gia nở mày nở mặt, ai ngờ..."
"Tính tình của ngươi tự cao tự đại, ở Từ phủ cha mẹ có thể nuông chiều ngươi. Nhưng khi tiến cung, ngươi chẳng là cái thá gì cả. Như nhi, ngươi phải nhớ kĩ một điều. Ngươi không phải trung tâm của thế giới. Thái tử thiếu đi một nữ nhân như ngươi cũng vẫn có thể leo lên long ỷ trở thành bậc cửu ngũ chí tôn. Hắn có thể sủng ái ngươi, cũng có thể hủy diệt ngươi."
Trương thị nhắm hai mắt, thở ra một hơi.
Nhìn thấy bộ dáng khóc lóc của nữ nhi, Trương thị cũng không đành lòng, hạ giọng nói "Con yên tâm, sau khi ta nhận được tin đã cho người giết chết cung nữ đó, ngụy tạo thành hiện trường sợ tội tự sát. Nếu sau đó Thái tử hoài nghi con, con có thể đem tất cả tội trạng đổ lên đầu nàng ta, nói cung nữ đó mưu hại Thái tử phi, sợ tội tự sát. Nàng ta chết không đối chứng, Thái tử cũng không thể trách tội con."
Từ Uyển Như lộ ra vẻ vui mừng "Đa tạ mẫu thân. Về sau nữ nhi nhất định sẽ hành động cẩn thận, tuyệt đối không... làm mẫu thân mất mặt. Một tháng này con sẽ thành thật ở chỗ này, chuyên tâm tụng kinh niệm Phật, vì Thái tử phi và hài tử trong bụng nàng cầu phúc. Cho dù Thái tử phi ghi hận làm khó dễ con, con cũng tuyệt đối không đáp trả. Lâu dần nhất định Thái tử sẽ nhìn thấy thành tâm của con, cũng sẽ không lạnh nhạt con."
"Cách này có thể thực hiện được. Còn về đứa nhỏ trong bụng Thái tử phi, con cũng không cần phải cố kỵ. Hiện giờ nó là nam hay nữ còn chưa biết được. Lùi một bước, dù sau này nàng ta sinh được Hoàng tử, con cũng có cơ hội."
Trương thị tự mình nâng Từ Uyển Như dậy, lãnh đạm nói "Thời gian còn nhiều, chuyện phế trưởng lập ấu xưa nay không phải không có, không cần phải sợ."
Từ Uyển Như cảm giác như mình vừa tìm được đường sống trong chỗ chết, đương nhiên ngoan ngoãn phục tùng Trương thị, không ngừng gật đầu, lại đi pha trà cung kính dâng lên.
Nàng ta cắn môi thử dò xét "Kỷ vương đã biết chuyện con giả truyền khẩu dụ Đông cung. Hắn thực sự đã uy hiếp của con."
"Hôm nay Hoàng lão ngũ bị tịch thu nhà, nếu hắn không nhịn được mà khai ra chuyện cậu con dùng tiền công cho tư nhân vay, lấy chuyện công làm việc tư, Trương gia chúng ta sẽ xong đời. Hoàng lão ngũ xưa nay làm việc luôn cẩn thận. Hôm nay con tính kế Kỷ vương và Thái tử phi, ngay lập tức Hoàng lão ngũ đã bị bắt. Dùng đầu ngón chân cũng biết chuyện đó là do ai làm."
Dứt lời, Trương thị nhìn chằm chằm Từ Uyển Như, gằn từng chữ "Như nhi, con tự cho rằng bản thân rất thông minh, lại không ngờ đến việc bọ ngựa bắt ve, chim sẻ hưởng lợi."
"Mẫu thân cảm thấy những việc đó là Kỷ vương nhắm vào chúng ta sao?"
"Bất kể là Kỷ vương hay Thái tử phi, nếu bọn họ đã chạm vào người nắm quyền của Trương gia, chúng ta chỉ có thể liều chết chống cự."
Trương thị trầm ngâm một lúc, nhanh chóng nói ra tính toán "Thái tử phi hiện tại không thể động, nhưng về phía Kỷ vương cũng không phải chuyện gì lớn. Mùa thu hàng năm Hoàng thượng đều mang đám hoàng tử và trọng thần đi săn bắn. Nghe cậu con nói việc đi săn thú sẽ tổ chức vào đầu tháng sau, đến lúc đó hắn sẽ nghĩ cách khuyên Hoàng thượng đem Kỷ vương theo."
Từ Uyển Như nhanh chóng lĩnh ý, trong mắt lóe lên một tia sáng quỷ dị "Ý của mẫu thân là..."
Biểu cảm của Trương thị rất bình tĩnh, nhưng từng lời nói ra lại làm kẻ can đảm nhất cũng cảm thấy rét lạnh. Bà ta nhếch miệng, cười như không cười, nói "Trong khu vực săn bắn mãnh thú nhiều như mây, thỉnh thoảng có một mũi tên lạc hướng giết nhầm người, hoặc táng thân trong miệng mãnh thú cũng là chuyện khó tránh khỏi."
Tiếng sấm nhỏ đi, gió thu lạnh thấu xương, bầu trời thành Lạc Dương mưa gió liên miên.
Trời mưa cả một đêm, đến lúc rời giường mặt trời đã lên đỉnh.
Từ Nam Phong không biết vì sao mình lại rúc vào lòng Kỷ vương ngủ. Trời đã ngừng mưa, trong không khí mang theo hơi ẩm. Nàng dựa vào lồng ngực Kỷ vương, cảm thụ nhịp tim đang đập mạnh mẽ và nhiệt độ cơ thế ấm áp của hắn, tham lam không muốn rời giường.
Từ Nam Phong do dự hồi lâu mới hạ quyết tâm, nhẹ nhàng nâng cánh tay của Kỷ vương đang đặt trên eo mình sang một bên, lặng lẽ ngồi dậy.
Không ngờ nàng còn chưa mặc xong y phục đã bị kéo trở về. Chóp mũi Kỷ vương cọ vào cổ nàng giống như một con chó nhỏ, dùng giọng ngái ngủ khàn khàn hỏi "Hôm nay có thể hôn môi phu nhân không?"
Đối với tính cách trẻ con ngẫu nhiên bộc phát của Kỷ vương, Từ Nam Phong có chút không chống đỡ được, suýt chút nữa đã đáp ứng hắn. May mắn đến lúc cuối cùng nàng cắn phải đầu lưỡi, ấp úng nói "Không được."
"Ồ, hôm nay cũng không được nữa sao?" Kỷ vương thở dài một tiếng liền buông nàng ra, quay lưng lại, làm bộ tinh thần vô cùng sa sút.
"..."
Từ Nam Phong nghĩ thầm: Cho dù chàng giả bộ đáng thương, ta nhất định sẽ không mềm lòng.
Biết rõ Kỷ vương chỉ trêu đùa mình nhưng Từ Nam Phong vẫn cẩn thận lại gần, lắc nhẹ vai hắn "Ngoan, Thiếu Giới không nên tức giận."
Kỷ vương cũng cảm thấy buồn cười, bất đắc dĩ nói "Làm sao ta có thể thật sự tức giận với nàng được."
Từ Nam Phong xuống giường rửa mặt chải đầu, nàng đi ra ngoài hít thở bầu không khí ẩm ướt trong viện, vươn vai giãn gân cốt. Một lúc sau nàng mới nhận ra, hình như không thấy Diêu Dao.
Bình thường vào giờ này, mỗi khi Từ Nam Phong ra ngoài giãn gân cốt đều thấy Diêu Dao trên lưng đeo một bao cát chạy qua chạy lại, dùng giọng điệu cợt nhả chào hỏi nàng. Hôm nay đột nhiên không thấy người đâu, trong lòng nàng có chút trống vắng.
Từ Nam Phong giãn gân cốt xong liền trở lại phòng hỏi Kỷ vương "Thiếu Giới, hôm nay sao không thấy Diêu Dao ra luyện tập? Hắn bị bệnh rồi sao?"
Kỷ vương đang mặc quần áo thì ngừng lại, ngờ vực hỏi một câu "Phu nhân và Tiểu Dao nhi quan hệ rất tốt sao?"
Từ Nam Phong nghe được mùi dấm nhàn nhạt, không tránh được bật cười khanh khách "Không thể nào. Chỉ là hôm nay ta không thấy hắn ra luyện tập nên có chút ngạc nhiên thôi."
Lúc này mặt mày Kỷ vương mới rạng rỡ trở lại, hắn mặc y phục cẩn thận, cài lại đai lưng, xong xuôi mới đứng dậy, lần theo bàn đi tới chỗ nàng.
Từ Nam Phong sợ Kỷ vương sẽ đập đầu vào đâu đó nên tiến lại đỡ hắn, dẫn Kỷ vương ngồi xuống bàn trà bên cửa sổ. Nàng đẩy cửa ra, để không khí mát mẻ cùng tiếng chim hót tràn vào.
"Tiểu Dao nhi phải đi." Kỷ vương bỗng nhiên lên tiếng.
"Phải đi? Đi chỗ nào?" Từ Nam Phong ngừng động tác, kinh ngạc hỏi.
"Tuân theo di huấn của phụ thân hắn, trở về Lĩnh Nam."
Diêu Dao mặc một thân võ bào màu lam, đeo một túi lớn sau lưng đứng dựa trước cửa cung. Trong miệng hắn vẫn ngậm một nửa cọng cỏ đuôi chó héo, chăm chú nhìn từng giọt nước trên cửa thành rơi xuống, không biết đang nghĩ gì.
Không lâu sau, cửa cung mở ra, Cửu công chúa che một chiếc ô đỏ tiến ra, nhìn xung quanh một lúc, thấy Diêu Dao đang đứng ngẩn người liền cười tươi đi tới "Tiểu Dao nhi, ngươi sáng sớm đã cho người gọi ta xuất cung là muốn nói chuyện gì thế?"
Đôi mắt đào hoa của Diêu Dao hơi chuyển động, ánh mắt rơi vào thiếu nữ tú lệ, khóe môi nhấc lên một nụ cười mệt mỏi.
Hắn bỏ cọng cỏ đuôi chó trong miệng, híp mắt nói "Tiểu Cửu nhi, ca ca phải đi, hôm nay đến đây để tạm biệt muội."
"Ngươi lại muốn chạy đi đâu quậy phá?" Cửu công chúa còn chưa nghĩ ra việc Diêu Dao nói "phải đi" có ý gì, chỉ nghĩ người này chắc lại ra ngoài du ngoạn một phen, nàng còn đang tính toán muốn đòi hắn lễ vật.
Diêu Dao yên lặng lắng nghe, hiếm khi hắn không cùng nàng đùa giỡn, một lúc sau mới nói "Tiểu Cửu nhi, ca ca phải trở về Lĩnh Nam rồi, chắc sẽ không quay về nữa."
Nụ cười trên miệng còn chưa kịp thu lại, Cửu công chúa giật mình hỏi lại "Lĩnh Nam?"
Trong xe ngựa trên đường hồi phủ, Từ Nam Phong nghe Diêu Dao kể từng chuyện ngày hôm nay xảy ra, những chuyện đó làm nàng kinh sợ, giọng nói cũng trở nên nặng nề hơn.
Kỷ vương yên lặng nghe nàng trách mắng, cũng không có ý định phản bác, chỉ nhìn nàng mỉm cười.
"Chàng cười cái gì? Thế cuộc bây giờ hỗn loạn, về sau không thể dễ dàng tin người như vậy, như thế là đặt mình vào tình huống nguy hiểm." Từ Nam Phong nhíu mày, khuôn mặt trầm tĩnh hiện lên vẻ tức giận.
"Phu nhân dạy phải, ngu phu* đã nhớ." Kỷ vương tủm tỉm cười trả lời.
*Ngu phu: Người chồng ngốc
Tục ngữ nói "Không đánh kẻ tươi cười". Kỷ vương đang cười ấm áp như ánh nắng tháng ba, khiến khí thế của Từ Nam Phong giảm xuống hơn nửa, nàng nghiêng đầu, buồn bực nói "Ta không phải đang dạy dỗ chàng mà là..."
"Là đang lo lắng cho ta?" Kỷ vương nhanh chóng tiếp lời nàng, truy hỏi.
Diêu Dao đánh xe bên ngoài, hắn huýt sáo, phe phẩy roi ngựa, cười nói "Từ vương phi cứ yên tâm. Hắn là lão hồ ly, người bình thường làm sao tính toán nổi. Từ trước hắn đã biết tiểu thái giám đó giả truyền khẩu dụ Đông cung, lại cố ý phối hợp dụ kẻ chủ mưu lộ diện."
Kỷ vương híp mắt, bộ dáng thật sự có vài phần giống hồ ly.
Hắn kéo tay Từ Nam Phong, ôn hòa nói "Đừng lo lắng, chuyện gì chưa nắm chắc, ta nhất định sẽ không làm."
Ánh mắt của Kỷ vương thâm thúy, lúc cười thì ấm áp như gió xuân, khi không cười lại có vài phần sắc bén. Từ Nam Phong nhìn Kỷ vương, nàng luôn cảm thấy con người này gần đây có chút không giống trước, nhưng lại không thể nói rõ là hắn khác ở chỗ nào.
Từ Nam Phong cũng không biết hôm nay ánh mắt của Kỷ vương đã có thể nhìn thấy mọi vật rồi. Nàng chợt nhớ ra hôm nay vẫn chưa thay thuốc cho hắn, cũng không còn tức giận nữa "Nên bôi thuốc rồi. Chàng mở hai mắt ra, không nên cử động."
Kỷ vương nghe lời nàng ngẩng đầu lên, con mắt đen thâm trầm mở ra, để mặc cho Từ Nam Phong mở một bình nhỏ chứa thuốc nước nhỏ vào mắt, sau đó hắn nhắm mắt lại.
Để tiện cho việc bôi thuốc, Từ Nam Phong phải kề sát người vào Kỷ vương, hai người đều có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người đối phương. Xe ngựa hơi lung lay, thuốc nước thấm ướt lông mi của Kỷ vương, trông giống như một giọt lệ, nó làm tăng thêm vài phần yếu đuối.
Ánh mắt Từ Nam Phong rơi vào cánh môi hơi giương lên của Kỷ vương, không hiểu sao nàng cảm thấy trong lòng vô cùng thỏa mãn.
Nàng cầm lấy dải lụa trắng che mắt mang theo mùi thuốc quen thuộc, cẩn thận che mắt Kỷ vương lại, buộc ở sau gáy.
Người đàn ông này, thật sự biết cách mê hoặc lòng người.
"Mới vừa rồi," Kỷ vương bất ngờ mở miệng nói, giọng nói mang theo chút ý cười, chống cằm nói "Ta thấy phu nhân cố ý dựa vào gần ta."
Diêu Dao ở bên ngoài xe ngựa "Á" một tiếng, toàn bộ da gà da vịt đều nổi hết lên.
Bị Kỷ vương nói trúng tâm sự, khuôn mặt Từ Nam Phong đỏ ửng, rời ánh mắt đi.
Kỷ vương lại nói tiếp "Phu nhân muốn hôn thì cứ hôn đi. Ta tuyệt đối không phản kháng."
Người này đang trêu đùa mình sao? Từ Nam Phong liếc Kỷ vương, lạnh nhạt đáp lời "Được rồi, chàng đừng được một tấc lại muốn tiến thêm một tấc."
Khóe môi Kỷ vương thấp thoáng y cười, phần lụa trắng được cột sau đầu hơi lay động. Lúc hắn ngẩng đầu lên, tuyệt đối không tìm được một ý cười nào trên gương mặt hoàn mỹ kia, Kỷ vương nhìn về phía Từ Nam Phong nói "Ý nàng nói, ta cố tình ỷ sủng sinh kiêu*?"
*Ỷ sủng sinh kiêu: ỷ vào việc mình được cưng chiều mà kiêu ngạo.
Từ Nam Phong nghẹn lời, nàng phản bác "Ai sủng ái chàng?"
"Nàng nói xem?" Kỷ vương ghé lại gần, hắn kề sát bên tai nàng, cười nhẹ một tiếng.
Từ Nam Phong tuyệt đối không muốn trả lời!
Đông cung, Tây điện.
Đêm đến, thời tiết thay đổi rất nhanh, báo hiệu chuỗi ngày gian khổ sắp tới. Sắc trời u ám, gió thu hiu quạnh, lá cây ngô đồng bị thổi phát ra âm thành xào xạc. Trước cửa điện, dưới ánh đèn lồng tối mờ mờ, một nữ nhân mặc áo khoác che kín người đội mũ rộng vành màu đen đứng trước cửa đại điện, cả khuôn mặt bà ta đều chìm trong bóng tối.
"Két."
Cửa mở, nữ nhân nhìn bên hai bên một lúc, xác định không có người mới vào trong đóng cửa lại.
Từ Uyển Như mặc một thân áo trắng, cũng không trang điểm lộng lẫy. Mắt nàng ta đỏ ửng chạy về phía nữ nhân mang mũ đen rộng vành, kêu lên "Mẫu thân!"
Chát!
Một cái tát vang dội cả căn phòng. Từ Uyển Như tỉnh mộng, ôm gò má kinh ngạc nhìn người vừa tới, trong chốc lát hai hàng nước mắt lã chã tuôn rơi, thê lương nói "Mẫu thân, người đánh con. Từ trước đến giờ người chưa từng đánh con..."
Nữ nhân lạ mặt cởi áo choàng, lộ ra khuôn mặt diễm lệ. Bà ta chính là mẹ đẻ của Tử Uyển Như, Trương thị.
Ánh mắt Trương thị lạnh lùng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói "Nếu hôm nay vi nương không cảnh tỉnh ngươi, trong tương lai ngươi còn muốn ăn bao nhiêu trái đắng?"
Tất cả cung nữ theo hầu đều bị đuổi ra, trong điện chỉ có ánh nến lập lòe, trống trải quạnh quẽ. Trương thị xoay người ngồi xuống ghế, sắc mặt âm trầm lạnh lùng nói tiếp "Nương đã sớm nói cho ngươi biết, việc nhỏ không nhịn được sẽ làm hỏng chuyện lớn. Sau khi ngươi gả ra ngoài phải bước từng bước nhỏ, đừng để cho hai nhà Trương - Từ mất mặt nhưng ngươi lại không nghe lời. Ngươi gả vào Đông cung mới được một tháng, đầu tiên nháo loạn lên sự việc túi hương, sau đó lại tính kế Thái tử phi. Nếu ngươi thành công thì ta không nói, nhưng hết lần này đến lần khác lại thất bại, vô duyên vô cớ để người ta nắm được đằng chuôi. Ngươi ngại mạng mình quá dài hay sao?"
Từ Uyển Như biết mẫu thân thật sự tức giận. Nàng ta lo sợ không yên, quỳ xuống đất nắm lấy vạt quần của Trương thị khóc rống "Mẫu thân, nữ nhi biết sai rồi. Chỉ là nữ nhi tâm cao khí ngạo, không muốn nhịn nhục làm kẻ dưới, muốn sớm ngày phù chính để cho Trương gia nở mày nở mặt, ai ngờ..."
"Tính tình của ngươi tự cao tự đại, ở Từ phủ cha mẹ có thể nuông chiều ngươi. Nhưng khi tiến cung, ngươi chẳng là cái thá gì cả. Như nhi, ngươi phải nhớ kĩ một điều. Ngươi không phải trung tâm của thế giới. Thái tử thiếu đi một nữ nhân như ngươi cũng vẫn có thể leo lên long ỷ trở thành bậc cửu ngũ chí tôn. Hắn có thể sủng ái ngươi, cũng có thể hủy diệt ngươi."
Trương thị nhắm hai mắt, thở ra một hơi.
Nhìn thấy bộ dáng khóc lóc của nữ nhi, Trương thị cũng không đành lòng, hạ giọng nói "Con yên tâm, sau khi ta nhận được tin đã cho người giết chết cung nữ đó, ngụy tạo thành hiện trường sợ tội tự sát. Nếu sau đó Thái tử hoài nghi con, con có thể đem tất cả tội trạng đổ lên đầu nàng ta, nói cung nữ đó mưu hại Thái tử phi, sợ tội tự sát. Nàng ta chết không đối chứng, Thái tử cũng không thể trách tội con."
Từ Uyển Như lộ ra vẻ vui mừng "Đa tạ mẫu thân. Về sau nữ nhi nhất định sẽ hành động cẩn thận, tuyệt đối không... làm mẫu thân mất mặt. Một tháng này con sẽ thành thật ở chỗ này, chuyên tâm tụng kinh niệm Phật, vì Thái tử phi và hài tử trong bụng nàng cầu phúc. Cho dù Thái tử phi ghi hận làm khó dễ con, con cũng tuyệt đối không đáp trả. Lâu dần nhất định Thái tử sẽ nhìn thấy thành tâm của con, cũng sẽ không lạnh nhạt con."
"Cách này có thể thực hiện được. Còn về đứa nhỏ trong bụng Thái tử phi, con cũng không cần phải cố kỵ. Hiện giờ nó là nam hay nữ còn chưa biết được. Lùi một bước, dù sau này nàng ta sinh được Hoàng tử, con cũng có cơ hội."
Trương thị tự mình nâng Từ Uyển Như dậy, lãnh đạm nói "Thời gian còn nhiều, chuyện phế trưởng lập ấu xưa nay không phải không có, không cần phải sợ."
Từ Uyển Như cảm giác như mình vừa tìm được đường sống trong chỗ chết, đương nhiên ngoan ngoãn phục tùng Trương thị, không ngừng gật đầu, lại đi pha trà cung kính dâng lên.
Nàng ta cắn môi thử dò xét "Kỷ vương đã biết chuyện con giả truyền khẩu dụ Đông cung. Hắn thực sự đã uy hiếp của con."
"Hôm nay Hoàng lão ngũ bị tịch thu nhà, nếu hắn không nhịn được mà khai ra chuyện cậu con dùng tiền công cho tư nhân vay, lấy chuyện công làm việc tư, Trương gia chúng ta sẽ xong đời. Hoàng lão ngũ xưa nay làm việc luôn cẩn thận. Hôm nay con tính kế Kỷ vương và Thái tử phi, ngay lập tức Hoàng lão ngũ đã bị bắt. Dùng đầu ngón chân cũng biết chuyện đó là do ai làm."
Dứt lời, Trương thị nhìn chằm chằm Từ Uyển Như, gằn từng chữ "Như nhi, con tự cho rằng bản thân rất thông minh, lại không ngờ đến việc bọ ngựa bắt ve, chim sẻ hưởng lợi."
"Mẫu thân cảm thấy những việc đó là Kỷ vương nhắm vào chúng ta sao?"
"Bất kể là Kỷ vương hay Thái tử phi, nếu bọn họ đã chạm vào người nắm quyền của Trương gia, chúng ta chỉ có thể liều chết chống cự."
Trương thị trầm ngâm một lúc, nhanh chóng nói ra tính toán "Thái tử phi hiện tại không thể động, nhưng về phía Kỷ vương cũng không phải chuyện gì lớn. Mùa thu hàng năm Hoàng thượng đều mang đám hoàng tử và trọng thần đi săn bắn. Nghe cậu con nói việc đi săn thú sẽ tổ chức vào đầu tháng sau, đến lúc đó hắn sẽ nghĩ cách khuyên Hoàng thượng đem Kỷ vương theo."
Từ Uyển Như nhanh chóng lĩnh ý, trong mắt lóe lên một tia sáng quỷ dị "Ý của mẫu thân là..."
Biểu cảm của Trương thị rất bình tĩnh, nhưng từng lời nói ra lại làm kẻ can đảm nhất cũng cảm thấy rét lạnh. Bà ta nhếch miệng, cười như không cười, nói "Trong khu vực săn bắn mãnh thú nhiều như mây, thỉnh thoảng có một mũi tên lạc hướng giết nhầm người, hoặc táng thân trong miệng mãnh thú cũng là chuyện khó tránh khỏi."
Tiếng sấm nhỏ đi, gió thu lạnh thấu xương, bầu trời thành Lạc Dương mưa gió liên miên.
Trời mưa cả một đêm, đến lúc rời giường mặt trời đã lên đỉnh.
Từ Nam Phong không biết vì sao mình lại rúc vào lòng Kỷ vương ngủ. Trời đã ngừng mưa, trong không khí mang theo hơi ẩm. Nàng dựa vào lồng ngực Kỷ vương, cảm thụ nhịp tim đang đập mạnh mẽ và nhiệt độ cơ thế ấm áp của hắn, tham lam không muốn rời giường.
Từ Nam Phong do dự hồi lâu mới hạ quyết tâm, nhẹ nhàng nâng cánh tay của Kỷ vương đang đặt trên eo mình sang một bên, lặng lẽ ngồi dậy.
Không ngờ nàng còn chưa mặc xong y phục đã bị kéo trở về. Chóp mũi Kỷ vương cọ vào cổ nàng giống như một con chó nhỏ, dùng giọng ngái ngủ khàn khàn hỏi "Hôm nay có thể hôn môi phu nhân không?"
Đối với tính cách trẻ con ngẫu nhiên bộc phát của Kỷ vương, Từ Nam Phong có chút không chống đỡ được, suýt chút nữa đã đáp ứng hắn. May mắn đến lúc cuối cùng nàng cắn phải đầu lưỡi, ấp úng nói "Không được."
"Ồ, hôm nay cũng không được nữa sao?" Kỷ vương thở dài một tiếng liền buông nàng ra, quay lưng lại, làm bộ tinh thần vô cùng sa sút.
"..."
Từ Nam Phong nghĩ thầm: Cho dù chàng giả bộ đáng thương, ta nhất định sẽ không mềm lòng.
Biết rõ Kỷ vương chỉ trêu đùa mình nhưng Từ Nam Phong vẫn cẩn thận lại gần, lắc nhẹ vai hắn "Ngoan, Thiếu Giới không nên tức giận."
Kỷ vương cũng cảm thấy buồn cười, bất đắc dĩ nói "Làm sao ta có thể thật sự tức giận với nàng được."
Từ Nam Phong xuống giường rửa mặt chải đầu, nàng đi ra ngoài hít thở bầu không khí ẩm ướt trong viện, vươn vai giãn gân cốt. Một lúc sau nàng mới nhận ra, hình như không thấy Diêu Dao.
Bình thường vào giờ này, mỗi khi Từ Nam Phong ra ngoài giãn gân cốt đều thấy Diêu Dao trên lưng đeo một bao cát chạy qua chạy lại, dùng giọng điệu cợt nhả chào hỏi nàng. Hôm nay đột nhiên không thấy người đâu, trong lòng nàng có chút trống vắng.
Từ Nam Phong giãn gân cốt xong liền trở lại phòng hỏi Kỷ vương "Thiếu Giới, hôm nay sao không thấy Diêu Dao ra luyện tập? Hắn bị bệnh rồi sao?"
Kỷ vương đang mặc quần áo thì ngừng lại, ngờ vực hỏi một câu "Phu nhân và Tiểu Dao nhi quan hệ rất tốt sao?"
Từ Nam Phong nghe được mùi dấm nhàn nhạt, không tránh được bật cười khanh khách "Không thể nào. Chỉ là hôm nay ta không thấy hắn ra luyện tập nên có chút ngạc nhiên thôi."
Lúc này mặt mày Kỷ vương mới rạng rỡ trở lại, hắn mặc y phục cẩn thận, cài lại đai lưng, xong xuôi mới đứng dậy, lần theo bàn đi tới chỗ nàng.
Từ Nam Phong sợ Kỷ vương sẽ đập đầu vào đâu đó nên tiến lại đỡ hắn, dẫn Kỷ vương ngồi xuống bàn trà bên cửa sổ. Nàng đẩy cửa ra, để không khí mát mẻ cùng tiếng chim hót tràn vào.
"Tiểu Dao nhi phải đi." Kỷ vương bỗng nhiên lên tiếng.
"Phải đi? Đi chỗ nào?" Từ Nam Phong ngừng động tác, kinh ngạc hỏi.
"Tuân theo di huấn của phụ thân hắn, trở về Lĩnh Nam."
Diêu Dao mặc một thân võ bào màu lam, đeo một túi lớn sau lưng đứng dựa trước cửa cung. Trong miệng hắn vẫn ngậm một nửa cọng cỏ đuôi chó héo, chăm chú nhìn từng giọt nước trên cửa thành rơi xuống, không biết đang nghĩ gì.
Không lâu sau, cửa cung mở ra, Cửu công chúa che một chiếc ô đỏ tiến ra, nhìn xung quanh một lúc, thấy Diêu Dao đang đứng ngẩn người liền cười tươi đi tới "Tiểu Dao nhi, ngươi sáng sớm đã cho người gọi ta xuất cung là muốn nói chuyện gì thế?"
Đôi mắt đào hoa của Diêu Dao hơi chuyển động, ánh mắt rơi vào thiếu nữ tú lệ, khóe môi nhấc lên một nụ cười mệt mỏi.
Hắn bỏ cọng cỏ đuôi chó trong miệng, híp mắt nói "Tiểu Cửu nhi, ca ca phải đi, hôm nay đến đây để tạm biệt muội."
"Ngươi lại muốn chạy đi đâu quậy phá?" Cửu công chúa còn chưa nghĩ ra việc Diêu Dao nói "phải đi" có ý gì, chỉ nghĩ người này chắc lại ra ngoài du ngoạn một phen, nàng còn đang tính toán muốn đòi hắn lễ vật.
Diêu Dao yên lặng lắng nghe, hiếm khi hắn không cùng nàng đùa giỡn, một lúc sau mới nói "Tiểu Cửu nhi, ca ca phải trở về Lĩnh Nam rồi, chắc sẽ không quay về nữa."
Nụ cười trên miệng còn chưa kịp thu lại, Cửu công chúa giật mình hỏi lại "Lĩnh Nam?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.