Manh Thê Khó Dỗ Thủ Tịch Cưng Chiều Vợ Ngọt Ngào
Chương 85: Không thèm để ý thúc thúc hư
Tô Tiểu Đường
15/03/2020
Ý Ý khóc lóc trở về bộ phận quảng cáo.
Cô cúi đầu, vốn chỉ là nhân vật nhỏ, tự nhiên sẽ không ai chú ý tới cô.
Ngồi vào chỗ của mình, Ý Ý lấy gương ra nhìn, cúi đầu, mắt nhìn lên đầu, ngón tay vuốt mấy sợi tóc bị đốt ra nhìn, thử vài lần, sờ lên thấy thô cứng, cố gắng muốn vuốt cho thẳng lại nhưng không được.
Cô ném gương, cúi xuống mặt bàn, vừa tức vừa khóc.
- Ý Ý, tóc của cô làm sao vậy?
Kỉ Lâm Lâm trong tay đang cầm ly nước, mới từ chỗ lấy nước về, thoáng nhìn thấy đầu tóc cô.
- Suỵt!
Ý Ý cuống quít ngẩng đầu, ngón trỏ để trước môi, ánh mắt cuống quít nhìn quanh, thấp giọng nói:
- Đừng lớn tiếng, tôi bị cái dạng này xấu muốn chết.
Kỉ Lâm Lâm nhất thời che miệng, gật đầu ngồi xuống, nhịn không được bát quái hỏi:
- Sao lại bị thế này, nhìn tóc của cô hình như là bị lửa đốt.
- Có thể không phải là lửa không.
Ý Ý bỉu môi, bất mãn nói thầm.
- Cô có dây buộc tóc không?
- Tôi tìm xem đã.
Kỉ Lâm Lâm kéo ngăn kéo ra, ở trong đống đồ ăn tìm được dây buộc tóc màu đen.
- Cái này được không?
- Được, cho tôi mượn đi.
Ý Ý tiếp lấy, buộc tóc cao lên thành đuôi ngựa, cô lắc tóc qua lại, cảm thấy da đầu lạnh lẽo.
- Có phải xấu lắm không?
Kỉ Lâm Lâm cười khúc khích.
- Rất đáng yêu a, giống y khẩu súng đồ chơi của mấy đứa nhỏ.
Ý Ý cảm thấy lúng túng, trừng mắt nhìn cô.
- Còn cười, có chỗ nào đáng cười.
- Đúng là rất buồn cười a, tóc cô bị đốt cũng là chuyện tốt. Bình thường tôi nhìn khuôn mặt cô cảm thấy vài chỗ không ổn, hiện tại thì ổn rồi. Với khuôn mặt trẻ con như cô, cô thích hợp với kiểu tóc này.
Nói xong còn không quên sờ soạng mặt Ý Ý một chút, híp mắt cười giống mấy tên lưu manh.
Hai má Ý Ý phồng ra, hai mắt như mèo con trừng ra, thật sự cảm thấy bộ dáng này rất mất mặt, thất bại nằm úp sấp lên bàn, bàn tay che lên đỉnh trán.
Đều do Nam Cảnh Thâm, thối thúc thúc hống hách, đồ thúc thúc hư hỏng!
Cô dám có ý kiến sao, cô dám mắng hắn sao?
Cuối cùng còn không phải bản thân buồn bực, còn thế nào được nữa, người ta là cường quyền, cô cái gì cũng không phải.
......
Hôm sau.
Bạch Sênh Nhi thông báo nghỉ một ngày, ngồi nhà cắm hoa.
Đạo diễn gọi điện đến nhiều lần, cô ta không tiếp, sau lại nhấc máy lên, lại bị mắng mấy câu. Gần đây có đóng bộ điện ảnh, đang trong thời gian tuyên truyền, cô ta cảm thấy mệt mỏi muốn nghỉ ngơi một chút, nhưng không nói trước với đoàn làm phim. Mọi người ở buổi họp báo đang chờ cô ta, chọc giận đạo diễn, lúc này mới gọi điện thoại đến.
Bạch Sênh Nhi nghe thấy phiền, muốn gọi cho ông nội, còn nói muốn đem đạo diễn chỉnh không thể sống yên ở giới giải trí.
Tức giận cúp điện thoại, cô chạy đến thư phòng lý tìm người, nhất thời nhu thuận.
- Ông nội, ngài xong việc rồi a.
Bạch lão liếc nhìn cô ta một cái, sắc mặt chút âm trầm.
- Ai chọc con à?
- Không có ai hết, chỉ có một chút việc nhỏ.
Bạch Sênh Nhi tiến vào, kéo cánh tay Bạch lão, mang ông ta đến chỗ sô pha.
- Con chăm trà cho ông, ông đến nếm thử chút.
Cô ta thật sự rất ân cần, dùng cái nhíp cầm cái bình, rót trà xanh vào chén sứ con, hai tay bưng, cung kính đưa tới trước mặt Bạch lão.
- Đây ông, vẫn còn nóng đó.
Bạch lão cười nhìn cô ta, nhấp một ngụm trà.
Miệng cũng chưa rời chén, cô ta đã lên tiếng, ánh mắt chờ mong nhìn ông lão.
- Thế nào, uống ngon không ạ?
Bạch lão liếc xéo cô ta, đáy mắt hàm chứa vẻ chế nhạo.
- Ta xem con không phải vì ta tới pha trà, là ta làm vật thí nghiệm đi, về sau chờ để pha cho tứ tiểu tử Nam gia kia chứ gì?
Bạch Sênh Nhi xấu hổ đỏ mặt.
- Ông nội, ngài nói cái gì đâu.
Cô lấy cho mình ly trà, chậm rãi uống, như là bị Bạch lão nói trúng tâm sự, khóe miệng nhếch lên ý cười.
- Con cùng tiểu tử Nam gia kia thương lượng tốt chuyện đính hôn rồi, tảng đá lớn trong lòng có phải đã buông xuống rồi không?
Bạch Sênh Nhi nhướng mày, dò xét nhìn ông lão, lại cúi đầu, thần sắc thẹn thùng lại càng rõ ràng.
- Cũng đừng cao hứng quá sớm.
Bạch lão lấy ra một phong bì, lực đạo có chút lớn, lấy ra mấy tấm ảnh chụp. Bạch Sênh Nhi liếc mắt một cái, ánh mắt nhất thời cứng đờ, cô ta cầm lấy ảnh đứng lên nhìn. Kích thước ảnh chụp rất lớn, không có đánh mã, theo góc chụp giống như là ảnh chụp lén, nét hình tương đối thấp, nhưng có thể rõ ràng nhìn thấy người đàn ông ngồi trên sô pha.
Là Nam Cảnh Thâm.
Mà giữa hai chân hắn là một người phụ nữ.
Đang làm cái gì, không cần nói cũng biết.
- Không có khả năng, Tứ ca chưa bao giờ gần nữ sắc, anh ấy tuyệt đối không có khả năng làm loại chuyện này, nhất định là có người hãm hại, nói không chừng, nói không chừng ảnh này là photoshop đấy?
Cô ta tức giận đến run người, vội vàng hỏi Bạch lão, muốn từ miệng người khác để chứng thật suy đoán.
Nhưng mà biểu tình của Bạch lão, lại cho cô ta bị đả kích.
Ông nội đem ảnh chụp đến trước mặt cô, khẳng định đã sớm kiểm tra thực giả, nói cách khác ——
Hắn thật sự dẫn theo phụ nữ vào văn phòng mình...... làm bậy.
- Sao anh ấy có thể làm chuyện có lỗi với con được, sao có thể!
- Con ngàn chọn vạn tuyển, kết quả chọn ra một thằng đàn ông phong lưu, có hối hận không?
Hối hận?
Cô ta bỗng nhiên bắt lấy tay Bạch lão.
- Con không hối hận, con vất vả lắm mới làm cho anh ấy cùng con đính hôn, vị trí Nam phụ nhân, ai con cũng không cho! Tấm ảnh này, ngài từ đâu có?
- Từ một tên phóng viên, bọn họ tính đem công bố bức ảnh này, bị ta cản lại.
- Làm sao bây giờ, con nên làm cái gì bây giờ......
Bạch lão nhìn cháu gái ông ta, ánh mắt nghiêm túc hiếm có.
- Ông nội hỏi con, có muốn gả cho tiểu tử kia?
- Con......
- Ông nội đang nói là kết hôn, chứ không phải đính hôn.
Bạch Sênh Nhi chấn động, lập tức trong mắt hiện ra vẻ hung ác nham hiểm.
- Con muốn.
- Nếu là con muốn, kia liền dễ làm.
Thật ra, Bạch lão luôn có tư tâm.
Đàn ông như Nam Cảnh Thâm, vô luận là tài lực hay địa vị thương giới, đều là ứng cử viên sáng giá cho cháu gái Bạch lão, hơn nữa phía sau hắn, là cả Nam gia, đây chính là miệng thịt béo a.
Phong lưu thì thế nào, chỉ cần đem danh nghĩa Nam gia cùng Bạch gia cột chặt vào nhau, muốn cái gì mà không được.
Về phần hạnh phúc của cháu gái, chỉ có thể dựa vào cô ta mà thôi.
Bạch lão lấy di động, bấm dãy số, bên kia tiếp được sóng, trầm lệ lên tiếng:
- Đem ảnh chụp đăng ra ngoài.
Bạch Sênh Nhi vừa nghe liền luống cuống, nhảy dựng lên muốn cướp di động, Bạch lão cũng đã cúp điện thoại.
- Ông nội, ngài làm gì vậy, tấm ảnh con coi như chưa từng xem qua, ngài đưa ra làm cái gì a!
Bạch lão đè lại tay cô ta.
- Nếu muốn thuận lợi ngồi lên vị trí Nam tứ phu nhân, phải nghe lời ta.
Cô cúi đầu, vốn chỉ là nhân vật nhỏ, tự nhiên sẽ không ai chú ý tới cô.
Ngồi vào chỗ của mình, Ý Ý lấy gương ra nhìn, cúi đầu, mắt nhìn lên đầu, ngón tay vuốt mấy sợi tóc bị đốt ra nhìn, thử vài lần, sờ lên thấy thô cứng, cố gắng muốn vuốt cho thẳng lại nhưng không được.
Cô ném gương, cúi xuống mặt bàn, vừa tức vừa khóc.
- Ý Ý, tóc của cô làm sao vậy?
Kỉ Lâm Lâm trong tay đang cầm ly nước, mới từ chỗ lấy nước về, thoáng nhìn thấy đầu tóc cô.
- Suỵt!
Ý Ý cuống quít ngẩng đầu, ngón trỏ để trước môi, ánh mắt cuống quít nhìn quanh, thấp giọng nói:
- Đừng lớn tiếng, tôi bị cái dạng này xấu muốn chết.
Kỉ Lâm Lâm nhất thời che miệng, gật đầu ngồi xuống, nhịn không được bát quái hỏi:
- Sao lại bị thế này, nhìn tóc của cô hình như là bị lửa đốt.
- Có thể không phải là lửa không.
Ý Ý bỉu môi, bất mãn nói thầm.
- Cô có dây buộc tóc không?
- Tôi tìm xem đã.
Kỉ Lâm Lâm kéo ngăn kéo ra, ở trong đống đồ ăn tìm được dây buộc tóc màu đen.
- Cái này được không?
- Được, cho tôi mượn đi.
Ý Ý tiếp lấy, buộc tóc cao lên thành đuôi ngựa, cô lắc tóc qua lại, cảm thấy da đầu lạnh lẽo.
- Có phải xấu lắm không?
Kỉ Lâm Lâm cười khúc khích.
- Rất đáng yêu a, giống y khẩu súng đồ chơi của mấy đứa nhỏ.
Ý Ý cảm thấy lúng túng, trừng mắt nhìn cô.
- Còn cười, có chỗ nào đáng cười.
- Đúng là rất buồn cười a, tóc cô bị đốt cũng là chuyện tốt. Bình thường tôi nhìn khuôn mặt cô cảm thấy vài chỗ không ổn, hiện tại thì ổn rồi. Với khuôn mặt trẻ con như cô, cô thích hợp với kiểu tóc này.
Nói xong còn không quên sờ soạng mặt Ý Ý một chút, híp mắt cười giống mấy tên lưu manh.
Hai má Ý Ý phồng ra, hai mắt như mèo con trừng ra, thật sự cảm thấy bộ dáng này rất mất mặt, thất bại nằm úp sấp lên bàn, bàn tay che lên đỉnh trán.
Đều do Nam Cảnh Thâm, thối thúc thúc hống hách, đồ thúc thúc hư hỏng!
Cô dám có ý kiến sao, cô dám mắng hắn sao?
Cuối cùng còn không phải bản thân buồn bực, còn thế nào được nữa, người ta là cường quyền, cô cái gì cũng không phải.
......
Hôm sau.
Bạch Sênh Nhi thông báo nghỉ một ngày, ngồi nhà cắm hoa.
Đạo diễn gọi điện đến nhiều lần, cô ta không tiếp, sau lại nhấc máy lên, lại bị mắng mấy câu. Gần đây có đóng bộ điện ảnh, đang trong thời gian tuyên truyền, cô ta cảm thấy mệt mỏi muốn nghỉ ngơi một chút, nhưng không nói trước với đoàn làm phim. Mọi người ở buổi họp báo đang chờ cô ta, chọc giận đạo diễn, lúc này mới gọi điện thoại đến.
Bạch Sênh Nhi nghe thấy phiền, muốn gọi cho ông nội, còn nói muốn đem đạo diễn chỉnh không thể sống yên ở giới giải trí.
Tức giận cúp điện thoại, cô chạy đến thư phòng lý tìm người, nhất thời nhu thuận.
- Ông nội, ngài xong việc rồi a.
Bạch lão liếc nhìn cô ta một cái, sắc mặt chút âm trầm.
- Ai chọc con à?
- Không có ai hết, chỉ có một chút việc nhỏ.
Bạch Sênh Nhi tiến vào, kéo cánh tay Bạch lão, mang ông ta đến chỗ sô pha.
- Con chăm trà cho ông, ông đến nếm thử chút.
Cô ta thật sự rất ân cần, dùng cái nhíp cầm cái bình, rót trà xanh vào chén sứ con, hai tay bưng, cung kính đưa tới trước mặt Bạch lão.
- Đây ông, vẫn còn nóng đó.
Bạch lão cười nhìn cô ta, nhấp một ngụm trà.
Miệng cũng chưa rời chén, cô ta đã lên tiếng, ánh mắt chờ mong nhìn ông lão.
- Thế nào, uống ngon không ạ?
Bạch lão liếc xéo cô ta, đáy mắt hàm chứa vẻ chế nhạo.
- Ta xem con không phải vì ta tới pha trà, là ta làm vật thí nghiệm đi, về sau chờ để pha cho tứ tiểu tử Nam gia kia chứ gì?
Bạch Sênh Nhi xấu hổ đỏ mặt.
- Ông nội, ngài nói cái gì đâu.
Cô lấy cho mình ly trà, chậm rãi uống, như là bị Bạch lão nói trúng tâm sự, khóe miệng nhếch lên ý cười.
- Con cùng tiểu tử Nam gia kia thương lượng tốt chuyện đính hôn rồi, tảng đá lớn trong lòng có phải đã buông xuống rồi không?
Bạch Sênh Nhi nhướng mày, dò xét nhìn ông lão, lại cúi đầu, thần sắc thẹn thùng lại càng rõ ràng.
- Cũng đừng cao hứng quá sớm.
Bạch lão lấy ra một phong bì, lực đạo có chút lớn, lấy ra mấy tấm ảnh chụp. Bạch Sênh Nhi liếc mắt một cái, ánh mắt nhất thời cứng đờ, cô ta cầm lấy ảnh đứng lên nhìn. Kích thước ảnh chụp rất lớn, không có đánh mã, theo góc chụp giống như là ảnh chụp lén, nét hình tương đối thấp, nhưng có thể rõ ràng nhìn thấy người đàn ông ngồi trên sô pha.
Là Nam Cảnh Thâm.
Mà giữa hai chân hắn là một người phụ nữ.
Đang làm cái gì, không cần nói cũng biết.
- Không có khả năng, Tứ ca chưa bao giờ gần nữ sắc, anh ấy tuyệt đối không có khả năng làm loại chuyện này, nhất định là có người hãm hại, nói không chừng, nói không chừng ảnh này là photoshop đấy?
Cô ta tức giận đến run người, vội vàng hỏi Bạch lão, muốn từ miệng người khác để chứng thật suy đoán.
Nhưng mà biểu tình của Bạch lão, lại cho cô ta bị đả kích.
Ông nội đem ảnh chụp đến trước mặt cô, khẳng định đã sớm kiểm tra thực giả, nói cách khác ——
Hắn thật sự dẫn theo phụ nữ vào văn phòng mình...... làm bậy.
- Sao anh ấy có thể làm chuyện có lỗi với con được, sao có thể!
- Con ngàn chọn vạn tuyển, kết quả chọn ra một thằng đàn ông phong lưu, có hối hận không?
Hối hận?
Cô ta bỗng nhiên bắt lấy tay Bạch lão.
- Con không hối hận, con vất vả lắm mới làm cho anh ấy cùng con đính hôn, vị trí Nam phụ nhân, ai con cũng không cho! Tấm ảnh này, ngài từ đâu có?
- Từ một tên phóng viên, bọn họ tính đem công bố bức ảnh này, bị ta cản lại.
- Làm sao bây giờ, con nên làm cái gì bây giờ......
Bạch lão nhìn cháu gái ông ta, ánh mắt nghiêm túc hiếm có.
- Ông nội hỏi con, có muốn gả cho tiểu tử kia?
- Con......
- Ông nội đang nói là kết hôn, chứ không phải đính hôn.
Bạch Sênh Nhi chấn động, lập tức trong mắt hiện ra vẻ hung ác nham hiểm.
- Con muốn.
- Nếu là con muốn, kia liền dễ làm.
Thật ra, Bạch lão luôn có tư tâm.
Đàn ông như Nam Cảnh Thâm, vô luận là tài lực hay địa vị thương giới, đều là ứng cử viên sáng giá cho cháu gái Bạch lão, hơn nữa phía sau hắn, là cả Nam gia, đây chính là miệng thịt béo a.
Phong lưu thì thế nào, chỉ cần đem danh nghĩa Nam gia cùng Bạch gia cột chặt vào nhau, muốn cái gì mà không được.
Về phần hạnh phúc của cháu gái, chỉ có thể dựa vào cô ta mà thôi.
Bạch lão lấy di động, bấm dãy số, bên kia tiếp được sóng, trầm lệ lên tiếng:
- Đem ảnh chụp đăng ra ngoài.
Bạch Sênh Nhi vừa nghe liền luống cuống, nhảy dựng lên muốn cướp di động, Bạch lão cũng đã cúp điện thoại.
- Ông nội, ngài làm gì vậy, tấm ảnh con coi như chưa từng xem qua, ngài đưa ra làm cái gì a!
Bạch lão đè lại tay cô ta.
- Nếu muốn thuận lợi ngồi lên vị trí Nam tứ phu nhân, phải nghe lời ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.