Mãnh Thê Làm Giàu (Thập Niên 50)
Chương 11: Bày Mưu
Tứ Gia Gia
06/08/2023
Nghĩ đi đánh bạc nhưng cô không đi. Lượn chán đến trưa, Trường Thanh nghĩ ra một chủ ý hay để đối phó với hai cái tàu há mồm vô ơn.
Cô cố chấp bởi vì nguyên chủ cố chấp. Mà nếu nguyên chủ không thành kiến, cô cũng thành kiến. Cô lớn lên trong lao động, nỗ lực bươn chải để kiếm tiền, không chấp nhận nổi hai đứa em kia.
Mỗi lần nhìn thấy Lan Hạ gầy gò đen đúa, Vạn Khiêm xanh xao vàng vọt khép nép làm việc quần quật mà vẫn bị mắng chửi, Trường Thanh lại thêm ghét hai đứa kia.
Ăn ngon mặc đẹp trên xương máu người nhà.
Cô dốc hết tiền bạc trong túi ra đếm, cầm 5 lượng bạc vụn và mấy đồng lẻ, đi sang thôn Chấn Hằng, tới nhà cha chồng - Vạn Cường.
Cô canh lúc cả nhà họ ăn cơm trưa mà tới, còn mua thịt lợn quay và bánh bao trắng. Nếu tới chệch giờ, chỉ sợ Vạn Cường chạy ra đồng hoặc đi làm công, không ở nhà.
Nhà họ Vạn ở giữa thôn, là một ngôi nhà 4 gian bằng đất cũ kỹ vá chằng vá đụp. Mảnh vườn nhỏ trồng rau chẳng có nửa bóng con gà nào. Cô gặp may. Vạn Cường không đi làm công, cả nhà 4 người đang ăn cơm trong bếp.
- Cha, mẹ, đang dùng cơm sao?
Trường Thanh đi vào tới cửa bếp mới lên tiếng. Cả nhà giật mình, mọi con mắt đổ ra.
Vạn Cường mới 38 tuổi nhưng trông già nua khắc khổ. Mẹ Vạn Khiêm tên là Điền Tuyết, gầy yếu, xơ xác còn hơn Lan Hạ. Hai đứa em nhỏ đứa lớn 15 đứa nhỏ 11 gầy đến thảm thương. Bữa trưa là cháo loãng và dưa muối.
Trường Thanh từ khi cưới Vạn Khiêm chưa bao giờ tới nhà này, giờ cô đến như sấm sét giữa trời quang. Cô coi sự sững sờ của mọi người như không khí, cười cợt để bọc thịt lợn quay và bánh bao lên bàn:
- Con mua đồ ăn tới. Cha mẹ dùng đi cho nóng.
Nói rồi cầm đũa của Vạn Cường gắp thịt lợn quay vào bát Vạn Cường và Điền Tuyết, cũng gắp sang bát hai đứa nhỏ đang nhìn chằm chằm vào bọc giấy dầu đựng những miếng thịt quay vàng óng.
- Mẹ ăn đi. Hai đứa ăn đi. Có bánh bao nữa.
- Tới rồi… Sao không nói sớm.
Vạn Cường xấu hổ lắp bắp. Nhà nghèo, dù có báo trước cũng đâu có gì tiếp đãi, có khi còn phải chạy vạy.
Trường Thanh cười, cầm bánh bao lên cắn:
- Con tới có việc muốn nhờ. Trời đánh tránh miếng ăn, đúng giờ cơm làm phiền mọi người rồi. Ăn xong lại nói.
Cô gặm bánh bao. Điền Tuyết vội đứng lên lấy thêm dưa muối và bát đũa cho cô. Nghe nói cô có việc muốn nhờ, Vạn Cường nhíu mày. Đứa con dâu này nổi tiếng cờ bạc lêu lổng, đột nhiên tới cửa nhờ vả là chuyện gì.
Trường Thanh nhìn sắc mặt ông liền đoán được, coi như không thấy, liên tục gắp đồ ăn cho hai đứa nhỏ. Điền Tuyết đơn giản hơn, hỏi dò:
- Vạn Khiêm ở bên đó có tốt không?
Làm sao mà tốt được. Trường Thanh nghĩ một lát mới nói:
- Chuyện này cũng liên quan đến việc Vạn Khiêm sau này có được tốt hay không. Hiện tại không tốt lắm, chỉ duy trì ở mức không đói rét.
- Cụ thể là thế nào?
Vạn Cường nghe cô nói thẳng, lập tức hỏi. Trường Thanh gắp thịt cho ông, không trả lời.
Dù ngốc cũng biết cô không muốn nói chuyện trước mặt Điền Tuyết và hai đứa trẻ, Vạn Cường đành phải ăn nhanh ăn chóng cho xong. Ông húp hết cháo, ăn hai cái bánh bao và mấy miếng thịt rồi ra ngoài trước. Trường Thanh cũng đứng dậy theo:
- Mẹ cứ ăn đi. Con nói chuyện riêng với cha đã.
Điền Tuyết gật gật.
Cô vừa ra khỏi bếp lập tức nghe hai đứa em kêu khe khẽ:
- Chị dâu xinh đẹp quá…
- Ngon ghê, chỗ này không ít tiền đâu.
- Hai đứa ăn từ từ thôi.
Trường Thanh được khen đẹp, nhếch mép cười đi vào gian chính. Vạn Cường đã rót nước ra cốc mẻ, chờ cô. Cô chưa ngồi xuống ông đã sốt sắng hỏi:
- Chuyện gì?
Trường Thanh uống nước, hỏi lại:
- Cha, buổi trưa ăn cháo loãng, chiều làm việc thế nào được?
Khuôn mặt khắc khổ của Vạn Cường cứng lại. Ông khẽ thở dài:
- Còn không phải vì nợ nần hay sao. Lương thực mùa trước đã sớm bán gần hết, chỉ để lại chút ít cầm cự. Mấy hôm nữa gặt lúa mới có gạo nấu cơm.
- Còn nợ nhiều không?
Vạn Cường nghĩ cô chỉ hỏi thôi. Nhà nợ nần đến nỗi bán con trai đi ở rể cũng chẳng phải chuyện gì bí mật, cả làng đều biết. Ông thở dài lần nữa:
- Còn nợ 8 lượng bạc. Người ta hẹn cuối năm phải trả hết… Nhà chẳng còn gì mà bán nữa rồi. Bán ruộng thì chết đói, con trai cả cũng bán rồi. Hai đứa nhỏ kia… Có người hỏi mua đứa nhỏ Vạn Hòa làm nô tài cho nhà giàu mà nghe nói nhà đó đánh đập người ở nên chưa bán.
Trường Thanh nhìn tấm lưng cha vợ gầy còng xuống, lòng dâng lên một trận chua xót. Người dưng nhìn thấy còn đau lòng. Cô mở túi, lấy ra 5 lượng bạc và 100 đồng.
- Cha cầm 5 lượng này trả trước cho người ta. 100 đồng cha mua gạo ăn, ngày mùa mới có sức mà làm việc. Đừng bán hai đứa nhỏ.
- Cái này…
Vạn Cường nhìn tiền trên bàn, mắt mở lớn kinh hãi. Trường Thanh nói tiếp:
- Con cần cha làm cho con một việc. Chuyện liên quan tới Vạn Khiêm sau này có được sống tốt hay không.
Nghe nói đến con trai, Vạn Cường chua chát gật đầu:
- Con nói xem.
Cô cố chấp bởi vì nguyên chủ cố chấp. Mà nếu nguyên chủ không thành kiến, cô cũng thành kiến. Cô lớn lên trong lao động, nỗ lực bươn chải để kiếm tiền, không chấp nhận nổi hai đứa em kia.
Mỗi lần nhìn thấy Lan Hạ gầy gò đen đúa, Vạn Khiêm xanh xao vàng vọt khép nép làm việc quần quật mà vẫn bị mắng chửi, Trường Thanh lại thêm ghét hai đứa kia.
Ăn ngon mặc đẹp trên xương máu người nhà.
Cô dốc hết tiền bạc trong túi ra đếm, cầm 5 lượng bạc vụn và mấy đồng lẻ, đi sang thôn Chấn Hằng, tới nhà cha chồng - Vạn Cường.
Cô canh lúc cả nhà họ ăn cơm trưa mà tới, còn mua thịt lợn quay và bánh bao trắng. Nếu tới chệch giờ, chỉ sợ Vạn Cường chạy ra đồng hoặc đi làm công, không ở nhà.
Nhà họ Vạn ở giữa thôn, là một ngôi nhà 4 gian bằng đất cũ kỹ vá chằng vá đụp. Mảnh vườn nhỏ trồng rau chẳng có nửa bóng con gà nào. Cô gặp may. Vạn Cường không đi làm công, cả nhà 4 người đang ăn cơm trong bếp.
- Cha, mẹ, đang dùng cơm sao?
Trường Thanh đi vào tới cửa bếp mới lên tiếng. Cả nhà giật mình, mọi con mắt đổ ra.
Vạn Cường mới 38 tuổi nhưng trông già nua khắc khổ. Mẹ Vạn Khiêm tên là Điền Tuyết, gầy yếu, xơ xác còn hơn Lan Hạ. Hai đứa em nhỏ đứa lớn 15 đứa nhỏ 11 gầy đến thảm thương. Bữa trưa là cháo loãng và dưa muối.
Trường Thanh từ khi cưới Vạn Khiêm chưa bao giờ tới nhà này, giờ cô đến như sấm sét giữa trời quang. Cô coi sự sững sờ của mọi người như không khí, cười cợt để bọc thịt lợn quay và bánh bao lên bàn:
- Con mua đồ ăn tới. Cha mẹ dùng đi cho nóng.
Nói rồi cầm đũa của Vạn Cường gắp thịt lợn quay vào bát Vạn Cường và Điền Tuyết, cũng gắp sang bát hai đứa nhỏ đang nhìn chằm chằm vào bọc giấy dầu đựng những miếng thịt quay vàng óng.
- Mẹ ăn đi. Hai đứa ăn đi. Có bánh bao nữa.
- Tới rồi… Sao không nói sớm.
Vạn Cường xấu hổ lắp bắp. Nhà nghèo, dù có báo trước cũng đâu có gì tiếp đãi, có khi còn phải chạy vạy.
Trường Thanh cười, cầm bánh bao lên cắn:
- Con tới có việc muốn nhờ. Trời đánh tránh miếng ăn, đúng giờ cơm làm phiền mọi người rồi. Ăn xong lại nói.
Cô gặm bánh bao. Điền Tuyết vội đứng lên lấy thêm dưa muối và bát đũa cho cô. Nghe nói cô có việc muốn nhờ, Vạn Cường nhíu mày. Đứa con dâu này nổi tiếng cờ bạc lêu lổng, đột nhiên tới cửa nhờ vả là chuyện gì.
Trường Thanh nhìn sắc mặt ông liền đoán được, coi như không thấy, liên tục gắp đồ ăn cho hai đứa nhỏ. Điền Tuyết đơn giản hơn, hỏi dò:
- Vạn Khiêm ở bên đó có tốt không?
Làm sao mà tốt được. Trường Thanh nghĩ một lát mới nói:
- Chuyện này cũng liên quan đến việc Vạn Khiêm sau này có được tốt hay không. Hiện tại không tốt lắm, chỉ duy trì ở mức không đói rét.
- Cụ thể là thế nào?
Vạn Cường nghe cô nói thẳng, lập tức hỏi. Trường Thanh gắp thịt cho ông, không trả lời.
Dù ngốc cũng biết cô không muốn nói chuyện trước mặt Điền Tuyết và hai đứa trẻ, Vạn Cường đành phải ăn nhanh ăn chóng cho xong. Ông húp hết cháo, ăn hai cái bánh bao và mấy miếng thịt rồi ra ngoài trước. Trường Thanh cũng đứng dậy theo:
- Mẹ cứ ăn đi. Con nói chuyện riêng với cha đã.
Điền Tuyết gật gật.
Cô vừa ra khỏi bếp lập tức nghe hai đứa em kêu khe khẽ:
- Chị dâu xinh đẹp quá…
- Ngon ghê, chỗ này không ít tiền đâu.
- Hai đứa ăn từ từ thôi.
Trường Thanh được khen đẹp, nhếch mép cười đi vào gian chính. Vạn Cường đã rót nước ra cốc mẻ, chờ cô. Cô chưa ngồi xuống ông đã sốt sắng hỏi:
- Chuyện gì?
Trường Thanh uống nước, hỏi lại:
- Cha, buổi trưa ăn cháo loãng, chiều làm việc thế nào được?
Khuôn mặt khắc khổ của Vạn Cường cứng lại. Ông khẽ thở dài:
- Còn không phải vì nợ nần hay sao. Lương thực mùa trước đã sớm bán gần hết, chỉ để lại chút ít cầm cự. Mấy hôm nữa gặt lúa mới có gạo nấu cơm.
- Còn nợ nhiều không?
Vạn Cường nghĩ cô chỉ hỏi thôi. Nhà nợ nần đến nỗi bán con trai đi ở rể cũng chẳng phải chuyện gì bí mật, cả làng đều biết. Ông thở dài lần nữa:
- Còn nợ 8 lượng bạc. Người ta hẹn cuối năm phải trả hết… Nhà chẳng còn gì mà bán nữa rồi. Bán ruộng thì chết đói, con trai cả cũng bán rồi. Hai đứa nhỏ kia… Có người hỏi mua đứa nhỏ Vạn Hòa làm nô tài cho nhà giàu mà nghe nói nhà đó đánh đập người ở nên chưa bán.
Trường Thanh nhìn tấm lưng cha vợ gầy còng xuống, lòng dâng lên một trận chua xót. Người dưng nhìn thấy còn đau lòng. Cô mở túi, lấy ra 5 lượng bạc và 100 đồng.
- Cha cầm 5 lượng này trả trước cho người ta. 100 đồng cha mua gạo ăn, ngày mùa mới có sức mà làm việc. Đừng bán hai đứa nhỏ.
- Cái này…
Vạn Cường nhìn tiền trên bàn, mắt mở lớn kinh hãi. Trường Thanh nói tiếp:
- Con cần cha làm cho con một việc. Chuyện liên quan tới Vạn Khiêm sau này có được sống tốt hay không.
Nghe nói đến con trai, Vạn Cường chua chát gật đầu:
- Con nói xem.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.