Mãnh Thê Làm Giàu (Thập Niên 50)
Chương 30: Có Tiền, Mua Tiên Cũng Được
Tứ Gia Gia
07/08/2023
Trường Thanh mua chăn mới, may quần áo mới, ngày ngày nhìn anh chị và Vạn Khiêm cười tươi hớn hở trồng rau nuôi gà, tâm nhẹ nhõm. Vạn Khiêm và Lan Hạ ăn no mặc ấm, tâm tình thoải mái, gần đây có da có thịt hơn không ít. Nhất là Vạn Khiêm. Dường như cậu trổ mã muộn hoặc thiếu ăn không lớn được, hiện tại có ăn, bắt đầu thay da đổi thịt. Nét thiếu niên nhạt dần, cũng cao lên một chút.
Đi ra đi vào ngắm nghĩa nhà cửa, đến cuối mùa thu sắp phải đi bẻ ngô dọn ruộng thì Trường Thanh quyết định đi sang nhà trưởng thôn.
Nhà trưởng thôn Trường Đạt rất lớn. Con cái ông học hành trên thị trấn tuy không thi đỗ công danh nhưng làm ăn buôn bán nhiều tiền. Trường Đạt nhàn rỗi ngồi hút thuốc lào ở đầu hè, thấy Trường Thanh tới thì gõ điếu cày xuống:
- Trường Thanh, tới rồi. Ngồi đi, ngồi đi. Tới trả tiền nhà à?
- Không. – Trường Thanh ngồi xuống, tự rót nước chè uống. – Cháu tới hỏi mua lại nhà cũ của chú. Chú có bán không?
Trường Đạt cười cười:
- Bán chứ. Cũng chẳng phải nhà tổ, hồi xưa lúc phân gia hai cụ chia cho. Để lâu không ai ở nó cũng tự hỏng. Thằng cả Tam Chinh nhà chú đòi bán từ lâu rồi. Rao 50 lượng bạc từ năm ngoái không ai thèm mua. Đất quê, lại còn ở tận cuối làng, không có giá.
Trường Thanh cười toét miệng:
- Cháu cũng nghe nói. Khế đất làm hết bao nhiêu?
- Thêm 2 lượng đút cho quan sai địa chính thôi là xong. Cháu định mua thật?
Trường Đạt không tin Trường Thanh có tiền. Cô gật đầu:
- Vâng. Nhưng mà chú đừng nói với ai được không? Cứ lặng lẽ đi làm khế đất, tiền trao cháo múc. Cháu đưa người tới làm chứng, trao tiền trước cho chú, chú mang khế đất sang tên cho cháu, đưa lại. Hai bên đều vui vẻ.
- Được.
Trường Đạt gật đầu đồng ý ngay tắc lự. Nếu đưa tiền trước cho ông thì lo gì cô nợ. Còn mà không đưa đủ 52 lượng, ông không bán. Với ai chứ với Trường Thanh nổi tiếng chơi bời cờ bạc, chắc chắn con cái ông cũng không đồng ý bán nợ.
Trường Thanh trở về nhà. Chiều đến cô đưa Trường Quang và ông giáo làng tên là Phạm Tổ tới. Phạm Tổ nổi tiếng hiều hậu, đức cao vọng trọng. Trường Đạt dẫn họ vào phòng khách, nhận của Trường Thanh 52 lượng bạc, viết giấy điểm chỉ đưa cho cô. Khi nào ông giao khế đất đã sang tên thì thu lại giấy, đốt đi là xong. Trường Thanh biếu Phạm Tổ 50 đồng uống nước.
Cầm giấy biên nhận, cô kéo Trường Quang đang ngơ ngơ ngẩn ngẩn trở về nhà.
Cô muốn sửa lại nhà và bếp. Mùa đông tới đít rồi, nhà có thể chịu được nhưng chỉ cần một trận tuyết lớn, nóc bếp sẽ sập xuống.
Tối ăn cơm, Trường Thanh nói:
- Bẻ xong ngô anh gọi bạn tới giúp sửa lại nóc bếp một chút. Em muốn sửa cả nhà nhưng chắc không kịp. Cứ bảo lần trước em nấu cơm đốt bếp, bếp muốn sập đến nơi rồi, chú Trường Đạt cho phép sửa.
Trường Quang gật như bổ củi:
- Được được. Bẻ ngô xong sẽ sửa.
- Chuyện này không được nói với người ngoài.
- Nhất định rồi.
Vạn Khiêm và Lan Hạ không biết chuyện gì không được nói với người ngoài, ngơ ngác nhìn nhau.
Ban đêm về phòng, Vạn Khiêm nằm xuống bên cạnh cô rồi mới hỏi:
- Chuyện gì không được nói với người ngoài?
- À, chiều nay em vừa sang nhà trưởng thôn mua lại căn nhà này.
Vạn Khiêm sửng sốt chết lặng. Trường Thanh cười nhẹ, quay sang:
- Ngất luôn rồi à?
- Không… không có. – Vạn Khiêm lắp bắp. – Mua hết… bao nhiêu?
- 52 lượng cả tiền làm khế đất.
Cậu lẩm bẩm một mình hồi lâu mới hỏi bằng giọng nửa sợ sệt nửa vui mừng:
- Em đi đánh bạc lúc nào?
- Gần đây không đi. Bạc này là lúc lên thành Cát Sài chơi thắng được. Từ đó đến giờ không đi thêm lần nào nữa.
Vạn Khiêm gần đây được cho ăn cho mặc, phối hợp diễn kịch, gan cũng lớn hơn không ít nhưng cậu vẫn sợ Trường Thanh. Chỉ lần duy nhất cãi cự lại cô là hôm đột nhiên nhắc đến chuyện hòa ly, còn lại chẳng bao giờ cô nói một mà Vạn Khiêm dám nói hai.
- Thật chứ? – Vạn Khiêm nửa tin nửa ngờ.
- Thật.
Đối với hàng xóm láng giếng, Trường Thanh chỉ hận họ không biết thói hư tật xấu của cô. Buồn buồn lại gào toáng lên cho người ta nghe thấy, mang đi mà bêu rếu. Tự nhiên cô nói không đi đánh bạc, Vạn Khiêm vô cùng ngạc nhiên. Cô lượn lờ ở nhà suốt, cũng không giống trước kia khi chưa phân gia, mỗi lần đi đánh bạc là đi từ sáng đến đêm mới về, người thì sặc sụa mùi rượu.
Sau khi phân gia, Vạn Khiêm không thấy cô đi cũng không thấy cô uống rượu nữa.
Đi ra đi vào ngắm nghĩa nhà cửa, đến cuối mùa thu sắp phải đi bẻ ngô dọn ruộng thì Trường Thanh quyết định đi sang nhà trưởng thôn.
Nhà trưởng thôn Trường Đạt rất lớn. Con cái ông học hành trên thị trấn tuy không thi đỗ công danh nhưng làm ăn buôn bán nhiều tiền. Trường Đạt nhàn rỗi ngồi hút thuốc lào ở đầu hè, thấy Trường Thanh tới thì gõ điếu cày xuống:
- Trường Thanh, tới rồi. Ngồi đi, ngồi đi. Tới trả tiền nhà à?
- Không. – Trường Thanh ngồi xuống, tự rót nước chè uống. – Cháu tới hỏi mua lại nhà cũ của chú. Chú có bán không?
Trường Đạt cười cười:
- Bán chứ. Cũng chẳng phải nhà tổ, hồi xưa lúc phân gia hai cụ chia cho. Để lâu không ai ở nó cũng tự hỏng. Thằng cả Tam Chinh nhà chú đòi bán từ lâu rồi. Rao 50 lượng bạc từ năm ngoái không ai thèm mua. Đất quê, lại còn ở tận cuối làng, không có giá.
Trường Thanh cười toét miệng:
- Cháu cũng nghe nói. Khế đất làm hết bao nhiêu?
- Thêm 2 lượng đút cho quan sai địa chính thôi là xong. Cháu định mua thật?
Trường Đạt không tin Trường Thanh có tiền. Cô gật đầu:
- Vâng. Nhưng mà chú đừng nói với ai được không? Cứ lặng lẽ đi làm khế đất, tiền trao cháo múc. Cháu đưa người tới làm chứng, trao tiền trước cho chú, chú mang khế đất sang tên cho cháu, đưa lại. Hai bên đều vui vẻ.
- Được.
Trường Đạt gật đầu đồng ý ngay tắc lự. Nếu đưa tiền trước cho ông thì lo gì cô nợ. Còn mà không đưa đủ 52 lượng, ông không bán. Với ai chứ với Trường Thanh nổi tiếng chơi bời cờ bạc, chắc chắn con cái ông cũng không đồng ý bán nợ.
Trường Thanh trở về nhà. Chiều đến cô đưa Trường Quang và ông giáo làng tên là Phạm Tổ tới. Phạm Tổ nổi tiếng hiều hậu, đức cao vọng trọng. Trường Đạt dẫn họ vào phòng khách, nhận của Trường Thanh 52 lượng bạc, viết giấy điểm chỉ đưa cho cô. Khi nào ông giao khế đất đã sang tên thì thu lại giấy, đốt đi là xong. Trường Thanh biếu Phạm Tổ 50 đồng uống nước.
Cầm giấy biên nhận, cô kéo Trường Quang đang ngơ ngơ ngẩn ngẩn trở về nhà.
Cô muốn sửa lại nhà và bếp. Mùa đông tới đít rồi, nhà có thể chịu được nhưng chỉ cần một trận tuyết lớn, nóc bếp sẽ sập xuống.
Tối ăn cơm, Trường Thanh nói:
- Bẻ xong ngô anh gọi bạn tới giúp sửa lại nóc bếp một chút. Em muốn sửa cả nhà nhưng chắc không kịp. Cứ bảo lần trước em nấu cơm đốt bếp, bếp muốn sập đến nơi rồi, chú Trường Đạt cho phép sửa.
Trường Quang gật như bổ củi:
- Được được. Bẻ ngô xong sẽ sửa.
- Chuyện này không được nói với người ngoài.
- Nhất định rồi.
Vạn Khiêm và Lan Hạ không biết chuyện gì không được nói với người ngoài, ngơ ngác nhìn nhau.
Ban đêm về phòng, Vạn Khiêm nằm xuống bên cạnh cô rồi mới hỏi:
- Chuyện gì không được nói với người ngoài?
- À, chiều nay em vừa sang nhà trưởng thôn mua lại căn nhà này.
Vạn Khiêm sửng sốt chết lặng. Trường Thanh cười nhẹ, quay sang:
- Ngất luôn rồi à?
- Không… không có. – Vạn Khiêm lắp bắp. – Mua hết… bao nhiêu?
- 52 lượng cả tiền làm khế đất.
Cậu lẩm bẩm một mình hồi lâu mới hỏi bằng giọng nửa sợ sệt nửa vui mừng:
- Em đi đánh bạc lúc nào?
- Gần đây không đi. Bạc này là lúc lên thành Cát Sài chơi thắng được. Từ đó đến giờ không đi thêm lần nào nữa.
Vạn Khiêm gần đây được cho ăn cho mặc, phối hợp diễn kịch, gan cũng lớn hơn không ít nhưng cậu vẫn sợ Trường Thanh. Chỉ lần duy nhất cãi cự lại cô là hôm đột nhiên nhắc đến chuyện hòa ly, còn lại chẳng bao giờ cô nói một mà Vạn Khiêm dám nói hai.
- Thật chứ? – Vạn Khiêm nửa tin nửa ngờ.
- Thật.
Đối với hàng xóm láng giếng, Trường Thanh chỉ hận họ không biết thói hư tật xấu của cô. Buồn buồn lại gào toáng lên cho người ta nghe thấy, mang đi mà bêu rếu. Tự nhiên cô nói không đi đánh bạc, Vạn Khiêm vô cùng ngạc nhiên. Cô lượn lờ ở nhà suốt, cũng không giống trước kia khi chưa phân gia, mỗi lần đi đánh bạc là đi từ sáng đến đêm mới về, người thì sặc sụa mùi rượu.
Sau khi phân gia, Vạn Khiêm không thấy cô đi cũng không thấy cô uống rượu nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.