Mãnh Thê Làm Giàu (Thập Niên 50)
Chương 23: Sợ Còn Giả Bộ
Tứ Gia Gia
07/08/2023
Trường Thanh cười cắm cúi ăn. Vạn Đại chọc chọc đũa hồi lâu mới ngẩng lên, nhỏ nhẹ:
- Chị dâu… Hồi nãy anh cả nói với cha…
- Được. – Trường Thanh dứt khoát trả lời.
Vạn Đại sửng sốt, cậu còn chưa nói hết câu. Cả nhà ngơ ngác. Trường Thanh hỏi:
- Muốn đi học?
- Vâng ạ. – Vạn Đại lập tức gật lia lịa, mắt sáng rỡ.
- Được. Học ở với thầy giáo ở làng chẳng hết bao nhiêu tiền. Chỉ sợ không học được, không sợ không có tiền học. Cả hai đứa cùng đi đi. Biết chữ sau này dễ sống.
Vạn Đại cười sung sướng:
- Cảm ơn chị…
- Con dâu này. – Vạn Cường lo lắng. – Có tiền thì nên tiết kiệm một chút. Đừng phung phí quá. Ngày rộng tháng dài sau này biết phải làm sao. Không ai nói trước được…
Trường Thanh nhìn lên:
- Cha, con hiểu. Con có chừng mực. Sống cũng không nên tiết kiệm quá. Đói rét sinh bệnh tật.
Hai người nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng Vạn Cường chịu thua:
- Được rồi. Con có tiền, cha mẹ cũng mừng cho hai đứa. Chăm chỉ làm ăn rồi ngày sau…
Ngày sau thế nào Vạn Cường không dám nói tiếp. Trường Thanh đoán được, chuyển chủ đề, nói với hai đứa em:
- Hai đứa chắc phải chờ gặt xong, nông nhàn mới xin đi học nhỉ? Học hành chăm chỉ. Học giỏi có thể học tiếp, học dốt thì cố mà biết chữ, rõ chưa?
- Vâng ạ.
Trường Thanh ăn xong cơm trưa để Điền Tuyết lấy số đo để may quần áo rồi chào về. Vạn Khiêm là con trai dù đi ở rể nhưng cũng không giống con gái về thăm nhà, vốn chẳng có nhiều chuyện để nói với cha mẹ nên lập tức theo cô về. Trường Thanh rời khỏi nhà cha vợ, trở lại trạng thái mặt than không biểu cảm. Vạn Khiêm đi theo bên cạnh, hỏi dò:
- Tiền đó em đánh bạc mà có?
- Ừ. - Trường Thanh ngẩng đầu nhìn lên.
Vạn Khiêm tránh ánh mắt sắc lẹm như dao của cô, nhỏ giọng:
- Sau này có thể… không đánh bạc nữa… được không?
- Có việc kiếm ra tiền mới không cần đánh bạc. Lang thang ở nhà với vài mẫu ruộng, trông chờ vào ông trời mưa thuận gió hòa chỉ có nghèo hèn suốt đời. Bệnh tật một chút liền không có tiền chữa, con cái không được đi học, dốt nát, vất vả. Sao? Cảm thấy đồng tiền đó dơ bẩn?
- Không phải. – Vạn Khiêm lập tức chối nhưng ánh mắt bán đứng cậu.
Trường Thanh lạnh lùng nhìn thiếu niên bên cạnh, cười nhạt:
- Em biết anh đi ở rể rất uỷ khuất, em cũng muốn thả cho anh trở về nhà với cha mẹ, nhưng mà…
Lỡ như cái chuyện “hỗ mệnh” ấy nó là thật, vậy chẳng phải tự sát? Mà lấy chồng hỗ mệnh có khi đúng là thật. Nguyên chủ lấy Vạn Khiêm về, không cho cậu đụng vào người chẳng phải đã toi mạng rồi hay sao. Hiện tại Trường Thanh ở đây bởi vì nguyên chủ đã không đối xử tốt với Vạn Khiêm, không dùng “hỗ mệnh” của cậu. Nếu nguyên chủ thích Vạn Khiêm, để cậu làm này làm nọ ban đêm, có thể giờ này Trường Thanh đã đi đầu thai rồi.
Vạn Khiêm nghe nói thả về thì bỏ qua vế “nhưng mà” phía sau, hoảng hồn cao giọng:
- Em muốn thả anh về? Em muốn hòa ly? Tại sao?
- Anh là người tốt mà phải cưới một đứa chẳng ra gì như em, nói đến chuyện hòa ly có gì phải hoảng? Chẳng lẽ anh không muốn trở về nhà lấy vợ sinh con? Trụ ông nói em không sinh được…
Vạn Khiêm sững sờ hồi lâu nhìn cô chằm chằm:
- Nhưng mà… Chúng ta đã thành thân rồi. Cha mẹ anh cầm tiền của nhà em trả một phần nợ, giờ lại cầm tiền của em trả hết nợ rồi cho bọn nhỏ đi học. Nói hòa ly là cứ như vậy thả anh trở về sao?
- Nếu cứ như vậy thả anh về, anh có về không?
Vạn Khiêm lập tức lắc đầu. Trường Thanh nhăn mặt:
- Tại sao?
- Làm gì có chuyện cầm tiền rồi trở mặt. Làng xóm không phỉ nhổ đến chết thì lương tâm cũng hổ thẹn sống không nổi. Nếu anh trở về rồi, lỡ em có mệnh hệ gì… Không được. Không nhắc chuyện hòa ly nữa.
Vạn Khiêm cắm đầu đi nhanh về nhà, bỏ Trường Thanh ở phía sau. Hừ, rõ ràng Vạn Khiêm khắc cốt ghi tâm cái thân phận “hỗ mệnh”, sợ rời đi cô lăn đùng ra chết. Cô rảo bước đuổi theo, lạnh lùng nói lớn:
- Mâu thuẫn quá nhỉ. Lăn tăn vì tiền đánh bạc không sạch sẽ, lại kiên quyết ở cùng con bạc…
- Không lăn tăn. Không suy nghĩ nữa là được.
Trường Thanh cảm thấy thằng nhóc này thật thú vị, càng trêu gan:
- Lại còn sợ em nữa.
- Không sợ.
Vạn Khiêm đứng lại, trừng mắt nhìn. Cô lạnh lùng nhướm mày. Chỉ được 5 giây cậu đã co vòi rụt cổ, quay người chạy biến.
Trường Thanh lững thững đi bộ phía sau, nhếch mép cười một mình. Rõ sợ còn giả bộ.
- Chị dâu… Hồi nãy anh cả nói với cha…
- Được. – Trường Thanh dứt khoát trả lời.
Vạn Đại sửng sốt, cậu còn chưa nói hết câu. Cả nhà ngơ ngác. Trường Thanh hỏi:
- Muốn đi học?
- Vâng ạ. – Vạn Đại lập tức gật lia lịa, mắt sáng rỡ.
- Được. Học ở với thầy giáo ở làng chẳng hết bao nhiêu tiền. Chỉ sợ không học được, không sợ không có tiền học. Cả hai đứa cùng đi đi. Biết chữ sau này dễ sống.
Vạn Đại cười sung sướng:
- Cảm ơn chị…
- Con dâu này. – Vạn Cường lo lắng. – Có tiền thì nên tiết kiệm một chút. Đừng phung phí quá. Ngày rộng tháng dài sau này biết phải làm sao. Không ai nói trước được…
Trường Thanh nhìn lên:
- Cha, con hiểu. Con có chừng mực. Sống cũng không nên tiết kiệm quá. Đói rét sinh bệnh tật.
Hai người nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng Vạn Cường chịu thua:
- Được rồi. Con có tiền, cha mẹ cũng mừng cho hai đứa. Chăm chỉ làm ăn rồi ngày sau…
Ngày sau thế nào Vạn Cường không dám nói tiếp. Trường Thanh đoán được, chuyển chủ đề, nói với hai đứa em:
- Hai đứa chắc phải chờ gặt xong, nông nhàn mới xin đi học nhỉ? Học hành chăm chỉ. Học giỏi có thể học tiếp, học dốt thì cố mà biết chữ, rõ chưa?
- Vâng ạ.
Trường Thanh ăn xong cơm trưa để Điền Tuyết lấy số đo để may quần áo rồi chào về. Vạn Khiêm là con trai dù đi ở rể nhưng cũng không giống con gái về thăm nhà, vốn chẳng có nhiều chuyện để nói với cha mẹ nên lập tức theo cô về. Trường Thanh rời khỏi nhà cha vợ, trở lại trạng thái mặt than không biểu cảm. Vạn Khiêm đi theo bên cạnh, hỏi dò:
- Tiền đó em đánh bạc mà có?
- Ừ. - Trường Thanh ngẩng đầu nhìn lên.
Vạn Khiêm tránh ánh mắt sắc lẹm như dao của cô, nhỏ giọng:
- Sau này có thể… không đánh bạc nữa… được không?
- Có việc kiếm ra tiền mới không cần đánh bạc. Lang thang ở nhà với vài mẫu ruộng, trông chờ vào ông trời mưa thuận gió hòa chỉ có nghèo hèn suốt đời. Bệnh tật một chút liền không có tiền chữa, con cái không được đi học, dốt nát, vất vả. Sao? Cảm thấy đồng tiền đó dơ bẩn?
- Không phải. – Vạn Khiêm lập tức chối nhưng ánh mắt bán đứng cậu.
Trường Thanh lạnh lùng nhìn thiếu niên bên cạnh, cười nhạt:
- Em biết anh đi ở rể rất uỷ khuất, em cũng muốn thả cho anh trở về nhà với cha mẹ, nhưng mà…
Lỡ như cái chuyện “hỗ mệnh” ấy nó là thật, vậy chẳng phải tự sát? Mà lấy chồng hỗ mệnh có khi đúng là thật. Nguyên chủ lấy Vạn Khiêm về, không cho cậu đụng vào người chẳng phải đã toi mạng rồi hay sao. Hiện tại Trường Thanh ở đây bởi vì nguyên chủ đã không đối xử tốt với Vạn Khiêm, không dùng “hỗ mệnh” của cậu. Nếu nguyên chủ thích Vạn Khiêm, để cậu làm này làm nọ ban đêm, có thể giờ này Trường Thanh đã đi đầu thai rồi.
Vạn Khiêm nghe nói thả về thì bỏ qua vế “nhưng mà” phía sau, hoảng hồn cao giọng:
- Em muốn thả anh về? Em muốn hòa ly? Tại sao?
- Anh là người tốt mà phải cưới một đứa chẳng ra gì như em, nói đến chuyện hòa ly có gì phải hoảng? Chẳng lẽ anh không muốn trở về nhà lấy vợ sinh con? Trụ ông nói em không sinh được…
Vạn Khiêm sững sờ hồi lâu nhìn cô chằm chằm:
- Nhưng mà… Chúng ta đã thành thân rồi. Cha mẹ anh cầm tiền của nhà em trả một phần nợ, giờ lại cầm tiền của em trả hết nợ rồi cho bọn nhỏ đi học. Nói hòa ly là cứ như vậy thả anh trở về sao?
- Nếu cứ như vậy thả anh về, anh có về không?
Vạn Khiêm lập tức lắc đầu. Trường Thanh nhăn mặt:
- Tại sao?
- Làm gì có chuyện cầm tiền rồi trở mặt. Làng xóm không phỉ nhổ đến chết thì lương tâm cũng hổ thẹn sống không nổi. Nếu anh trở về rồi, lỡ em có mệnh hệ gì… Không được. Không nhắc chuyện hòa ly nữa.
Vạn Khiêm cắm đầu đi nhanh về nhà, bỏ Trường Thanh ở phía sau. Hừ, rõ ràng Vạn Khiêm khắc cốt ghi tâm cái thân phận “hỗ mệnh”, sợ rời đi cô lăn đùng ra chết. Cô rảo bước đuổi theo, lạnh lùng nói lớn:
- Mâu thuẫn quá nhỉ. Lăn tăn vì tiền đánh bạc không sạch sẽ, lại kiên quyết ở cùng con bạc…
- Không lăn tăn. Không suy nghĩ nữa là được.
Trường Thanh cảm thấy thằng nhóc này thật thú vị, càng trêu gan:
- Lại còn sợ em nữa.
- Không sợ.
Vạn Khiêm đứng lại, trừng mắt nhìn. Cô lạnh lùng nhướm mày. Chỉ được 5 giây cậu đã co vòi rụt cổ, quay người chạy biến.
Trường Thanh lững thững đi bộ phía sau, nhếch mép cười một mình. Rõ sợ còn giả bộ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.