Chương 24: Concert đầu tiên của chuyến lưu diễn toàn cầu.
Nhất Mộng
02/08/2023
Sáng hôm sau, Cẩn Dao sắp xếp hành lí, kéo từ phòng xuống. Vừa xuống dưới
lầu, Hứa quản gia đưa cho cô một túi đồ lớn. Cô mở ra xem thì bên trong
toàn là đồ ăn, cô vui mừng ôm lấy ông. Cô cứ tưởng Tử Dương đi đến công
ty rồi, hoá ra lại ở dưới nhà đợi cô. Cô thả Hứa quản gia ra, lao thẳng
tới ôm Tử Dương. Hứa quản gia nhìn hai người hạnh phúc như vậy khiến ông cũng vui theo. Cẩn Dao nhìn Tử Dương cười thật tươi.
- Cười lên một cái đi! Em sẽ về sớm thôi mà. Nhớ giữ bé Lyly [ tên mới đặt cho bé thỏ bông] cho cẩn thân nha.
Anh nghe lời cô, liền cười một cái. Cô tạm biệt mọi người.
Đường Dạ đợi sẵn cô ở cổng chính Lục Bảo, lên chỉ cần cô ra là có thể lên xe ngay. Lãnh Nam lái xe chở cô và Đường Dạ đến sân bay. Cô chờ ở cổng kiểm tra an ninh, còn Đường Dạ đi làm các thủ tục máy bay. Trong lúc chờ, cô lấy đồ Hứa quản gia cho để ăn. Đường Dạ làm thủ tục xong đến tìm cô. Anh thì vất vả làm thủ tục còn cô thì ngồi đó hưởng thụ đồ ăn ngon, anh hậm hực nhìn cô.
- Anh thì vất vả xếp hàng làm thủ tục, còn em ngồi đây hưởng thụ quá ha.
Cô nhìn Đường Dạ, rồi đưa cho anh gói bánh đang ăn dở. Anh bất lực nhìn cô. Anh cạn lời thật rồi, không còn gì để nói lại được với cô nữa rồi. Thôi thì không chấp nhất với cô nữa, nếu không thì thật sự sa mạc lời với cô luôn. Anh đưa cô qua cổng an ninh rồi lên máy bay, chờ đến giờ cất cánh. Họ ngồi khoang hạng thuờng để tránh phiền toái. Máy bay vừa cất cánh được một lúc, cô liền nhìn ra bên ngoài ngắm cảnh, Đường Dạ nhìn dáng vẻ hạnh phúc của cô rồi cũng chìm vào giấc ngủ. Anh đang ngủ thì cảm nhận được một cánh tay đặt trên tay mình. Cánh tay đó không ngừng lay lay tay y. Đường Dạ choàng tỉnh dậy, trước mắt anh là Cẩn Dao mắt hơi hơi đỏ. Anh hoảng hốt hỏi cô.
- Dao Dao, em sao vậy? Ai bắt nạt em à? Nói cho anh nghe, anh xử người ta cho em!
Cẩn Dao lắc lắc đầu, cô chỉ xuống dưới đầu gối của cô.
- Lúc nãy lỡ té, giờ nó thâm vào rồi. Nó còn rất đau nữa.
Anh lấy trong hành lý ra một lọ thuốc. Y ân cần bôi thuốc cho cô, xoa bóp cẩn thận để vết thâm không lưu lại. Anh ngẩng đầu lên nhìn cô.
- Nói đi! Rốt cuộc em muốn gì?
Thật ra anh biết đối với cô chút thương tích nhỏ này không tính là gì. Nhưng cô có một đặc điểm là lấy vết thương ra để làm nũng mà không cần biết vết thương to hay nhỏ.
Cẩn Dao nhìn Đường Dạ rồi cười cười.
- Thật ra em đói rồi! Nhưng nãy giờ không thấy tiếp tân. Em không muốn ra khỏi chỗ ngồi đâu! Anh đi hộ em đi.
Sau một hồi làm nũng cuối cùng Đường Dạ cũng đi. Anh đi đến phòng nghỉ của tiếp tân để hỏi. Cuối cùng anh đem về được hai xuất cơm. Anh đưa một xuất cho Cẩn Dao. Vừa nhìn thấy cơm, Cẩn Dao lại phấn khích trở lại.
- Đường Dạ, anh đi nhanh ghê á. Anh không có bán thân đó chứ????
Anh to mắt nhìn cô.
- Em nghĩ gì vậy?? Còn muốn ăn cơm nữa không vậy?
Cẩn Dao cướp lấy hộp cơm trong tay Đường Dạ. Cô ôm lấy hộp cơm, ra sức bảo vệ nó.
- Đồ ăn là của em! Không được bắt nạt em.
Anh một mặt ngơ ngác nhìn cô, không còn lời gì có thể nói lại cô được nữa. Rõ ràng từ nãy đến giờ toàn là cô bắt nạt anh. Anh đang ngủ , người gọi anh dậy đi lấy cơm là cô, anh mang cơm về thì lại trêu anh cũng là cô. Từ đầu tới cuối người bị bắt nạt là anh, vậy mà từ miệng cô, anh lại thành người bắt nạt. Anh thở dài một hơi.
- Nói không lại em! Em đúng là người không nói đạo lý mà! Ăn cơm đi.
Cô cười nụ cười đắc ý của kẻ chiến thắng. Cãi thắng rồi đương nhiên là vui vẻ ăn cơm.
Sau mấy tiếng đồng hồ ngồi máy bay, cuối cùng cũng đến Pháp. Vừa xuống máy bay, Cẩn Dao liền gọi điện cho Lục Tử Dương.
Lục Tử Dương đang mặt mày đen xì ngồi nghe kế hoạch của nhân viên, nhận được điện thoai của Cẩn Dao liền hơi cong môi mỉm cười. Nhân viên đang báo cáo, ngẩng đầu nhìn thấy y cười liền nghĩ phương án mình đưa ra không đạt tiêu chuẩn, sắp bị đuổi việc. Hắn run cầm cập, không dám nhìn thẳng vào mắt y. Phong Lẫm đứng phía sau ra hiệu cho hắn im lặng.
Tử Dương nhìn điện thoại đầy yêu thương. Trên màn hình điện thoại, Cẩn Dao cười tươi như hoa.
- Tử Dương, Tử Dương! Em đến nơi rồi! Bây giờ đang trên đường đến khách sạn. Mà anh đang bận sao? Phong Lẫm ở cùng anh, chắc không phải anh đang họp chứ? Em làm phiền anh à?
Anh nhếch mép cười.
- Không bận! Hắn đến báo cáo với anh thôi.
Anh nói dối không chớp mắt khiến ai người kia há hốc mồm. Hai người nhìn anh với vẻ thán phục. Phải nói là phục sát đất, không hổ là Lục tổng, công việc nhiều như vậy mà có thể thản nhiên nói không bận.
Tử Dương video call với Cẩn Dao một lúc lâu mới cúp máy. Anh nhìn cậu nhân viên nghiêm túc khiến y giật bắn cả mình.
- Về làm lại báo cáo, mai đến nộp cho tôi. Hết việc của hai người rồi, ra ngoài đi.
Hai người ra ngoài, người nhân viên kia ngạc nhiên đến mức hồn bay phách lạc. Vừa ra khỏi cửa hắn liền kéo tay áo Phong Lẫm lại.
- Anh Lẫm! Có phải tôi đang nằm mơ đúng không? Chỉ... chỉ vậy là xong rồi hả?
Phong Lẫm tủm tỉm cười. Quả nhiên thái độ của Lục tổng đột ngột thay đổi sẽ khiến cho người khác sợ đến mức hồn xiêu phách lạc mà.
- Chuyện này cậu phải cảm ơn thiếu phu nhân rồi! Cuộc gọi lúc nãy là của thiếu phu nhân đó.
Hắn đột nhiên có chút tò mò về bà chủ từ lời kể của Phong Lẫm. Hắn tò mò về vị thần thánh có thể thay đổi cả tảng băng như Lục tổng chứ.
- Sau này gặp mặt tôi phải ôm chân vị bà chủ này mới được!
Phong Lẫm nhìn hắn đầy thương hại. Đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời, chưa biết gì về người ta mà đã đòi ôm chân rồi. Anh nhớ lại chuyện lần trước, cái tin đồn về Lục tổng do anh gây ra lại thấy đắng lòng. Phong Lẫm vỗ vỗ vai cậu nhân viên, lắc lắc đầu.
- Tôi khuyên cậu nên từ bỏ ý nghĩ ấy đi, nếu không cậu chỉ nhận lại là sự đắng lòng thôi!
Nghe vậy y lại càng tò mò. Hình như cậu nhân viên nhận ra điều gì đó,y gõ tay.
- Hình như giọng nói lúc nãy có chút quen thuộc. Nghe như giọng của Bạch Dao vậy!
Phong Lẫm nghe vậy có chút ngạc nhiên. Như vậy mà cậu cũng nghe ra được. Anh có chút chột dạ.
- Chắc cậu nhận nhầm rồi!
Cậu nhân viên lắc lắc đầu, khuôn mặt kiên định.
- Không nhầm được! Bạch Cửu lâu năm như tôi làm sao nhầm được cơ chứ.
Phong Lẫm không ngờ fan của Bạch Dao lại có thể nhạy bén như vậy. Biết không dấu được anh chỉ đành chuyển chủ đề khác.
- Không nói nữa!! Đi làm việc đi, cậu còn muốn có lương nữa không hả???
Nghe vậy, cậu nhân viên chạy đi làm việc ngay. Phong Lẫm coi như may mắn giúp Cẩn Dao giấu được lần này. Nếu mà vì anh mà bại lộ là anh chết chắc với đôi vợ chồng ác ma này thôi.
Bên phía Cẩn Dao, mọi thứ đều ổn. Cô sắp xếp đồ của mình vào trong tủ, đồ mặc trong concert thì bỏ riêng vào một vali khác. Cô sắp xếp đồ xong nhìn quanh phòng một lần. Cô nhận ra mình quên thứ gì đó thì phải. Cô lao như bay về phía phòng Đường Dạ, đạp mạnh cửa phòng. Đường Dạ nhìn cô với vẻ mặt kinh hoàng. Phải là quá kinh ngạc mới đúng, đang xếp đồ trong sự yên bình bỗng có tiếng rầm từ phía sau, ai chả giật thót tim.
- Em làm gì mà như đi đòi nợ vậy?
Cô lao về phía Đường Dạ, giữ chặt vai của anh, lắc lấy lắc để.
- Đường Dạ, có chuyện không hay rồi! Em để quên kẹp tóc kia ở nhà rồi, không có nó thì làm sao mà giao tiếp được??
Anh bị cô lắc đến mức đầu quay mòng mòng luôn rồi. Anh nhẹ nhàng giữ lấy tay cô, cố đứng thật vững.
- Yên tâm, anh có cầm cái kẹp khác cho em rồi! Tuy không phải hình em thích nhất nhưng nhìn nó cũng khá dễ thương đó.
Anh cố đi vững đến phía vali đồ của mình để lấy. Anh đưa cô một chiếc kẹp tóc màu vàng lúa chín, hình ngôi sao nhỏ. Cô vui mừng nhận lấy.
- Đường Dạ, nó dễ thương ghê. May mà anh đem theo cho em, nếu không thì chắc buổi concert này huỷ bỏ luôn quá. Mấy thứ này đều là của chúng ta, trên thị trường đều chưa chế tạo ra nên không mua được. Dùng máy phiên dịch thông thường thì phiền lắm.
Anh xoa đầu cô.
- Ai mượn em hay quên! Được rồi đi chuẩn bị đi, tối nay là buổi concert đầu tiên trong chuyến lưu diễn rồi đó. Đừng làm mọi người thất vọng.
Cô kéo Đường Dạ đi thăm quan tất cả các nơi ở Pari, đi ăn, ngắm cảnh, checkin mấy cảnh nam, nữ chính trong truyện hay đi du lịch,... Khi cô đi trên đường thì thấy một bé gái chỉ lên tấm bảng quảng cáo về concert tối nay của cô và nói cái gì đó với mẹ. Cô đến lại gần đó đứng quan sát. Cô bé nhìn rất đáng yêu, có gò má hồng hồng, cặp mắt to tròn, cái miệng bé xíu đang nói chuyện với mẹ.
- Mẹ ơi! Con muốn đến buổi biểu diễn của Bạch Dao tỷ tỷ.
Mẹ cô bé vẻ mặt thoáng buồn nhìn cô bé, ôn tồn khuyên bảo.
- Nhà mình không mua được vé vào đâu con. Với lại vé đã bán hết từ lúc có tin về chuyến lưu diễn của cô ấy rồi. Nhưng chúng ta có thể thấy cô ấy trên màn hình tivi, con cũng biết là cô ấy rất nổi tiếng mà. Sau mỗi buổi nhạc hội của cô ấy, các kênh đều đua nhau chiếu lại đó thôi.
Cô bé ngưng lại, nhìn mẹ mình một lúc. Sau đó cũng chỉ ngoan ngoãn chấp nhận sự thật.
Nhìn cô bé biết nghe lời như vậy, Cẩn Dao đã mềm lòng trước dáng vẻ ấy. Cô lấy từ chỗ Đường Dạ hai tấm vé, sau đó chìa ra trước mặt cô bé.
- Cho em đó cô bé đáng yêu.
Mẹ cô bé ngạc nhiên nhìn cô.
- Không được đâu! Vé này tuy có thể gọi là có giá bán rẻ hơn mấy nghệ sĩ khác nhưng nó rất khó để mua. Sao cô có thể nhận được chứ!
Cô dịu dàng nhìn người phụ nữ trước mặt.
- Không sao đâu, cô cứ nhận đi. Hai vé này cháu mua để đi xem với anh trai. Nhưng tối nay anh ấy lại có việc đột xuất, không đi cùng cháu được nên cháu cũng không muốn đi nữa. Bỏ đi thì phí lắm.
Người phụ nữ ngập ngừng một lúc.
- Nhưng bọn cô cũng không thể cứ thế nhận được!
Cẩn Dao như nghĩ ra gì đó, hai mắt cô như phát sáng, miệng tủm tỉm cười. Cô khuỵu gối xuống để có thể nói chuyện với cô bé kia.
- Vậy bé đáng yêu thơm chị cái, chị liền cho em hai tấm vé này.
Cô bé hồn nhiên thơm má cô, sau đó vui vẻ nhận lấy hai tấm vé. Để mẹ coi bé không trả lại thì khi cô bé cầm hai tấm vé xong, cô liền bỏ đi.
Cứ thế rất nhanh đã đến tối. Cẩn Dao trở về phòng thay đồ, sau đó để Đường Dạ trang điểm cho. Làm xong tất cả hai người mới đến hậu trường để khớp sân khấu.
Đến giờ concert diễn ra, chưa đầy một phút cả khán đài đều chật kín người. Cô vừa bước lên sân khấu, bên dưới đều hô hào ầm ĩ. Cô mặc bộ quần áo có thiết kế theo phong cách dải ngân hà. Cô nói lớn vào micro.
- Mọi người đã sẵn sàng tiến vào vũ trụ bao la chưa?
Bên dưới ai nấy đều hét lớn đáp lại cô.
- Đã sẵn sàng? Chỉ chờ hiệu lệnh của Bạch Dao.
Đến khi buổi nhạc hội kết thúc, không khí sôi động vẫn chưa dứt. Khi về, tất cả các fan đều được nhận những tấm hình khác nhau của Bạch Dao trong những concert cô đã tổ chức để làm kỉ niệm. Khi khán giả đã về hết, Bạch Dao liền lấy điện thoại đăng mấy tấm hình của buổi biểu diễn hôm nay.
Mọi người trên toàn cầu vừa thấy trang web của cô được đăng tải liền truy cập luôn.
- "Yêu trăng, yêu sao. Chi bằng yêu tôi!"
- Ngọt quá! Yêu Bạch Dao nhất.
Phong Lẫm nhìn thấy bài đăng của cô lập tức gửi cho Lục Tử Dương. Lục Tử Dương xem xong liền nhếch mép cười.
" Dù là lúc bé hay lớn, em vẫn luôn toả sáng theo cách bản thân muốn, Cẩn Dao của anh."
- Cười lên một cái đi! Em sẽ về sớm thôi mà. Nhớ giữ bé Lyly [ tên mới đặt cho bé thỏ bông] cho cẩn thân nha.
Anh nghe lời cô, liền cười một cái. Cô tạm biệt mọi người.
Đường Dạ đợi sẵn cô ở cổng chính Lục Bảo, lên chỉ cần cô ra là có thể lên xe ngay. Lãnh Nam lái xe chở cô và Đường Dạ đến sân bay. Cô chờ ở cổng kiểm tra an ninh, còn Đường Dạ đi làm các thủ tục máy bay. Trong lúc chờ, cô lấy đồ Hứa quản gia cho để ăn. Đường Dạ làm thủ tục xong đến tìm cô. Anh thì vất vả làm thủ tục còn cô thì ngồi đó hưởng thụ đồ ăn ngon, anh hậm hực nhìn cô.
- Anh thì vất vả xếp hàng làm thủ tục, còn em ngồi đây hưởng thụ quá ha.
Cô nhìn Đường Dạ, rồi đưa cho anh gói bánh đang ăn dở. Anh bất lực nhìn cô. Anh cạn lời thật rồi, không còn gì để nói lại được với cô nữa rồi. Thôi thì không chấp nhất với cô nữa, nếu không thì thật sự sa mạc lời với cô luôn. Anh đưa cô qua cổng an ninh rồi lên máy bay, chờ đến giờ cất cánh. Họ ngồi khoang hạng thuờng để tránh phiền toái. Máy bay vừa cất cánh được một lúc, cô liền nhìn ra bên ngoài ngắm cảnh, Đường Dạ nhìn dáng vẻ hạnh phúc của cô rồi cũng chìm vào giấc ngủ. Anh đang ngủ thì cảm nhận được một cánh tay đặt trên tay mình. Cánh tay đó không ngừng lay lay tay y. Đường Dạ choàng tỉnh dậy, trước mắt anh là Cẩn Dao mắt hơi hơi đỏ. Anh hoảng hốt hỏi cô.
- Dao Dao, em sao vậy? Ai bắt nạt em à? Nói cho anh nghe, anh xử người ta cho em!
Cẩn Dao lắc lắc đầu, cô chỉ xuống dưới đầu gối của cô.
- Lúc nãy lỡ té, giờ nó thâm vào rồi. Nó còn rất đau nữa.
Anh lấy trong hành lý ra một lọ thuốc. Y ân cần bôi thuốc cho cô, xoa bóp cẩn thận để vết thâm không lưu lại. Anh ngẩng đầu lên nhìn cô.
- Nói đi! Rốt cuộc em muốn gì?
Thật ra anh biết đối với cô chút thương tích nhỏ này không tính là gì. Nhưng cô có một đặc điểm là lấy vết thương ra để làm nũng mà không cần biết vết thương to hay nhỏ.
Cẩn Dao nhìn Đường Dạ rồi cười cười.
- Thật ra em đói rồi! Nhưng nãy giờ không thấy tiếp tân. Em không muốn ra khỏi chỗ ngồi đâu! Anh đi hộ em đi.
Sau một hồi làm nũng cuối cùng Đường Dạ cũng đi. Anh đi đến phòng nghỉ của tiếp tân để hỏi. Cuối cùng anh đem về được hai xuất cơm. Anh đưa một xuất cho Cẩn Dao. Vừa nhìn thấy cơm, Cẩn Dao lại phấn khích trở lại.
- Đường Dạ, anh đi nhanh ghê á. Anh không có bán thân đó chứ????
Anh to mắt nhìn cô.
- Em nghĩ gì vậy?? Còn muốn ăn cơm nữa không vậy?
Cẩn Dao cướp lấy hộp cơm trong tay Đường Dạ. Cô ôm lấy hộp cơm, ra sức bảo vệ nó.
- Đồ ăn là của em! Không được bắt nạt em.
Anh một mặt ngơ ngác nhìn cô, không còn lời gì có thể nói lại cô được nữa. Rõ ràng từ nãy đến giờ toàn là cô bắt nạt anh. Anh đang ngủ , người gọi anh dậy đi lấy cơm là cô, anh mang cơm về thì lại trêu anh cũng là cô. Từ đầu tới cuối người bị bắt nạt là anh, vậy mà từ miệng cô, anh lại thành người bắt nạt. Anh thở dài một hơi.
- Nói không lại em! Em đúng là người không nói đạo lý mà! Ăn cơm đi.
Cô cười nụ cười đắc ý của kẻ chiến thắng. Cãi thắng rồi đương nhiên là vui vẻ ăn cơm.
Sau mấy tiếng đồng hồ ngồi máy bay, cuối cùng cũng đến Pháp. Vừa xuống máy bay, Cẩn Dao liền gọi điện cho Lục Tử Dương.
Lục Tử Dương đang mặt mày đen xì ngồi nghe kế hoạch của nhân viên, nhận được điện thoai của Cẩn Dao liền hơi cong môi mỉm cười. Nhân viên đang báo cáo, ngẩng đầu nhìn thấy y cười liền nghĩ phương án mình đưa ra không đạt tiêu chuẩn, sắp bị đuổi việc. Hắn run cầm cập, không dám nhìn thẳng vào mắt y. Phong Lẫm đứng phía sau ra hiệu cho hắn im lặng.
Tử Dương nhìn điện thoại đầy yêu thương. Trên màn hình điện thoại, Cẩn Dao cười tươi như hoa.
- Tử Dương, Tử Dương! Em đến nơi rồi! Bây giờ đang trên đường đến khách sạn. Mà anh đang bận sao? Phong Lẫm ở cùng anh, chắc không phải anh đang họp chứ? Em làm phiền anh à?
Anh nhếch mép cười.
- Không bận! Hắn đến báo cáo với anh thôi.
Anh nói dối không chớp mắt khiến ai người kia há hốc mồm. Hai người nhìn anh với vẻ thán phục. Phải nói là phục sát đất, không hổ là Lục tổng, công việc nhiều như vậy mà có thể thản nhiên nói không bận.
Tử Dương video call với Cẩn Dao một lúc lâu mới cúp máy. Anh nhìn cậu nhân viên nghiêm túc khiến y giật bắn cả mình.
- Về làm lại báo cáo, mai đến nộp cho tôi. Hết việc của hai người rồi, ra ngoài đi.
Hai người ra ngoài, người nhân viên kia ngạc nhiên đến mức hồn bay phách lạc. Vừa ra khỏi cửa hắn liền kéo tay áo Phong Lẫm lại.
- Anh Lẫm! Có phải tôi đang nằm mơ đúng không? Chỉ... chỉ vậy là xong rồi hả?
Phong Lẫm tủm tỉm cười. Quả nhiên thái độ của Lục tổng đột ngột thay đổi sẽ khiến cho người khác sợ đến mức hồn xiêu phách lạc mà.
- Chuyện này cậu phải cảm ơn thiếu phu nhân rồi! Cuộc gọi lúc nãy là của thiếu phu nhân đó.
Hắn đột nhiên có chút tò mò về bà chủ từ lời kể của Phong Lẫm. Hắn tò mò về vị thần thánh có thể thay đổi cả tảng băng như Lục tổng chứ.
- Sau này gặp mặt tôi phải ôm chân vị bà chủ này mới được!
Phong Lẫm nhìn hắn đầy thương hại. Đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời, chưa biết gì về người ta mà đã đòi ôm chân rồi. Anh nhớ lại chuyện lần trước, cái tin đồn về Lục tổng do anh gây ra lại thấy đắng lòng. Phong Lẫm vỗ vỗ vai cậu nhân viên, lắc lắc đầu.
- Tôi khuyên cậu nên từ bỏ ý nghĩ ấy đi, nếu không cậu chỉ nhận lại là sự đắng lòng thôi!
Nghe vậy y lại càng tò mò. Hình như cậu nhân viên nhận ra điều gì đó,y gõ tay.
- Hình như giọng nói lúc nãy có chút quen thuộc. Nghe như giọng của Bạch Dao vậy!
Phong Lẫm nghe vậy có chút ngạc nhiên. Như vậy mà cậu cũng nghe ra được. Anh có chút chột dạ.
- Chắc cậu nhận nhầm rồi!
Cậu nhân viên lắc lắc đầu, khuôn mặt kiên định.
- Không nhầm được! Bạch Cửu lâu năm như tôi làm sao nhầm được cơ chứ.
Phong Lẫm không ngờ fan của Bạch Dao lại có thể nhạy bén như vậy. Biết không dấu được anh chỉ đành chuyển chủ đề khác.
- Không nói nữa!! Đi làm việc đi, cậu còn muốn có lương nữa không hả???
Nghe vậy, cậu nhân viên chạy đi làm việc ngay. Phong Lẫm coi như may mắn giúp Cẩn Dao giấu được lần này. Nếu mà vì anh mà bại lộ là anh chết chắc với đôi vợ chồng ác ma này thôi.
Bên phía Cẩn Dao, mọi thứ đều ổn. Cô sắp xếp đồ của mình vào trong tủ, đồ mặc trong concert thì bỏ riêng vào một vali khác. Cô sắp xếp đồ xong nhìn quanh phòng một lần. Cô nhận ra mình quên thứ gì đó thì phải. Cô lao như bay về phía phòng Đường Dạ, đạp mạnh cửa phòng. Đường Dạ nhìn cô với vẻ mặt kinh hoàng. Phải là quá kinh ngạc mới đúng, đang xếp đồ trong sự yên bình bỗng có tiếng rầm từ phía sau, ai chả giật thót tim.
- Em làm gì mà như đi đòi nợ vậy?
Cô lao về phía Đường Dạ, giữ chặt vai của anh, lắc lấy lắc để.
- Đường Dạ, có chuyện không hay rồi! Em để quên kẹp tóc kia ở nhà rồi, không có nó thì làm sao mà giao tiếp được??
Anh bị cô lắc đến mức đầu quay mòng mòng luôn rồi. Anh nhẹ nhàng giữ lấy tay cô, cố đứng thật vững.
- Yên tâm, anh có cầm cái kẹp khác cho em rồi! Tuy không phải hình em thích nhất nhưng nhìn nó cũng khá dễ thương đó.
Anh cố đi vững đến phía vali đồ của mình để lấy. Anh đưa cô một chiếc kẹp tóc màu vàng lúa chín, hình ngôi sao nhỏ. Cô vui mừng nhận lấy.
- Đường Dạ, nó dễ thương ghê. May mà anh đem theo cho em, nếu không thì chắc buổi concert này huỷ bỏ luôn quá. Mấy thứ này đều là của chúng ta, trên thị trường đều chưa chế tạo ra nên không mua được. Dùng máy phiên dịch thông thường thì phiền lắm.
Anh xoa đầu cô.
- Ai mượn em hay quên! Được rồi đi chuẩn bị đi, tối nay là buổi concert đầu tiên trong chuyến lưu diễn rồi đó. Đừng làm mọi người thất vọng.
Cô kéo Đường Dạ đi thăm quan tất cả các nơi ở Pari, đi ăn, ngắm cảnh, checkin mấy cảnh nam, nữ chính trong truyện hay đi du lịch,... Khi cô đi trên đường thì thấy một bé gái chỉ lên tấm bảng quảng cáo về concert tối nay của cô và nói cái gì đó với mẹ. Cô đến lại gần đó đứng quan sát. Cô bé nhìn rất đáng yêu, có gò má hồng hồng, cặp mắt to tròn, cái miệng bé xíu đang nói chuyện với mẹ.
- Mẹ ơi! Con muốn đến buổi biểu diễn của Bạch Dao tỷ tỷ.
Mẹ cô bé vẻ mặt thoáng buồn nhìn cô bé, ôn tồn khuyên bảo.
- Nhà mình không mua được vé vào đâu con. Với lại vé đã bán hết từ lúc có tin về chuyến lưu diễn của cô ấy rồi. Nhưng chúng ta có thể thấy cô ấy trên màn hình tivi, con cũng biết là cô ấy rất nổi tiếng mà. Sau mỗi buổi nhạc hội của cô ấy, các kênh đều đua nhau chiếu lại đó thôi.
Cô bé ngưng lại, nhìn mẹ mình một lúc. Sau đó cũng chỉ ngoan ngoãn chấp nhận sự thật.
Nhìn cô bé biết nghe lời như vậy, Cẩn Dao đã mềm lòng trước dáng vẻ ấy. Cô lấy từ chỗ Đường Dạ hai tấm vé, sau đó chìa ra trước mặt cô bé.
- Cho em đó cô bé đáng yêu.
Mẹ cô bé ngạc nhiên nhìn cô.
- Không được đâu! Vé này tuy có thể gọi là có giá bán rẻ hơn mấy nghệ sĩ khác nhưng nó rất khó để mua. Sao cô có thể nhận được chứ!
Cô dịu dàng nhìn người phụ nữ trước mặt.
- Không sao đâu, cô cứ nhận đi. Hai vé này cháu mua để đi xem với anh trai. Nhưng tối nay anh ấy lại có việc đột xuất, không đi cùng cháu được nên cháu cũng không muốn đi nữa. Bỏ đi thì phí lắm.
Người phụ nữ ngập ngừng một lúc.
- Nhưng bọn cô cũng không thể cứ thế nhận được!
Cẩn Dao như nghĩ ra gì đó, hai mắt cô như phát sáng, miệng tủm tỉm cười. Cô khuỵu gối xuống để có thể nói chuyện với cô bé kia.
- Vậy bé đáng yêu thơm chị cái, chị liền cho em hai tấm vé này.
Cô bé hồn nhiên thơm má cô, sau đó vui vẻ nhận lấy hai tấm vé. Để mẹ coi bé không trả lại thì khi cô bé cầm hai tấm vé xong, cô liền bỏ đi.
Cứ thế rất nhanh đã đến tối. Cẩn Dao trở về phòng thay đồ, sau đó để Đường Dạ trang điểm cho. Làm xong tất cả hai người mới đến hậu trường để khớp sân khấu.
Đến giờ concert diễn ra, chưa đầy một phút cả khán đài đều chật kín người. Cô vừa bước lên sân khấu, bên dưới đều hô hào ầm ĩ. Cô mặc bộ quần áo có thiết kế theo phong cách dải ngân hà. Cô nói lớn vào micro.
- Mọi người đã sẵn sàng tiến vào vũ trụ bao la chưa?
Bên dưới ai nấy đều hét lớn đáp lại cô.
- Đã sẵn sàng? Chỉ chờ hiệu lệnh của Bạch Dao.
Đến khi buổi nhạc hội kết thúc, không khí sôi động vẫn chưa dứt. Khi về, tất cả các fan đều được nhận những tấm hình khác nhau của Bạch Dao trong những concert cô đã tổ chức để làm kỉ niệm. Khi khán giả đã về hết, Bạch Dao liền lấy điện thoại đăng mấy tấm hình của buổi biểu diễn hôm nay.
Mọi người trên toàn cầu vừa thấy trang web của cô được đăng tải liền truy cập luôn.
- "Yêu trăng, yêu sao. Chi bằng yêu tôi!"
- Ngọt quá! Yêu Bạch Dao nhất.
Phong Lẫm nhìn thấy bài đăng của cô lập tức gửi cho Lục Tử Dương. Lục Tử Dương xem xong liền nhếch mép cười.
" Dù là lúc bé hay lớn, em vẫn luôn toả sáng theo cách bản thân muốn, Cẩn Dao của anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.