Chương 9: Câu Đố Về Thân Phận
Cao Nguyệt
01/12/2024
Về tới đạo quán, trời đã sắp tối rồi, trong sân chỉ có một mình lão tứ Cam Vũ, y lơ đãng chậm rãi bổ củi, nhưng lại liên tục nhìn về hướng sườn núi phía nam.
Bỗng nhiên, có một tiếng cây lá lay động xào xạc vang lên, chỉ thấy lão nhị Cam Lôi thân hình to béo xuất hiện, y cố gắng kéo hai con dã thú thân mình tan tác đầy máu me leo lên sườn núi, theo ngay sau y là Quách Tống đang vác hai giỏ trúc lớn trên lưng.
- Hai người về rồi ư?
Cam Vũ vứt đao bổ củi sang một bên ra đón, y ngồi xổm xuống nhìn hai con sói gầy, giơ cao ngón cái ca ngợi:
- Ta biết ngay sư huynh ra tay, hôm nay nhất định sẽ có thu hoạch lớn.
- Nói thừa! Có hôm nào ta không ra tay đâu? Ôi! Hôm nay ta đúng là mệt chết mất.
Y vứt xác hai con sói xuống, xoa xoa cái lưng đi về phía nhà bếp.
Cam Vũ vội vàng đỡ lấy giỏ trúc của Quách Tống, quay đầu nhìn nhìn Cam Lôi, khẽ hỏi:
- Sao rồi? Lão Tam hôm nay không bắt nạt đệ chứ!
Quách Tống cười rằng:
- Hôm nay nếu không có sư huynh, ta suýt nữa bị…
Không đợi hắn nói hết, Cam Lôi đột nhiên ló đầu ra mắt trừng trừng lườm hắn nói:
- Đệ nhận lời ta rồi đấy!
Quách Tống đã nhận lời không nhắc đến chuyện con gấu đen, thiếu chút nữa là hắn buột miệng, lập tức đổi giọng nói:
- Suýt bị hai con sói ăn thịt.
Cam Vũ quay đầu lại hỏi một cách nghi hoặc:
- Lão tam, hôm nay không phải hai người đi sau núi hay sao? Sao lại gặp phải sói?
Cam Lôi cười khì khì một tiếng:
- Làm sao ta biết được, có lẽ bọn chúng đến chào hỏi tiểu sư đệ, dù sao ngày mai đệ phụ trách đem hai con sói này đưa cho mấy tên đạo sĩ tóc tai lộn xộn ở Ngũ Đài.
- Lão Tam!
Mộc Chân Nhân xuất hiện ở cửa phòng, trừng trừng lườm Cam Lôi một cái nói:
- Lần cuối cùng ta nhắc nhở con, con mà còn mở miệng ra là đạo sĩ tóc tai lộn xộn, ta liền nhổ toàn bộ tóc trên đầu con.
Cam Lôi gãi đầu, gật đầu khom lưng nói:
- Sư phụ, không phải con nói sư phụ, đệ tử là nói… Được! Được! Đệ tử xin hứa sẽ không nói nữa.
Y quay người chạy vào nhà bếp, Mộc Chân Nhân lại nói với Quách Tống:
- Đi ăn cơm trước đã, sau đó tới chỗ ta!
- Vâng! Sư phụ.
Quách Tống và Cam Vũ cùng kéo sói và giỏ trúc vào nhà bếp, đại sư huynh Cam Phong nhận lấy giỏ trúc đi sắp xếp, Quách Tống múc lấy một bát cháo bột đầy, ăn ngấu nghiến.
Mộc Chân Nhân không hề hà khắc với đệ tử, một ngày có thể ăn ba bữa, bữa sáng bữa tối ăn ở đạo quán, bữa trưa thì các đồ đệ phải tự tìm cách.
Trưa hôm nay nếu không phải vì gặp phải con gấu đen đó, Quách Tống cũng có thể ăn một bữa thịt thỏ ngon lành rồi, tiếc là con thỏ béo kia, con gấu đen được hưởng.
- Ê! Lão đại, đây là thuốc sắc cho ai vậy?
Lão tam Cam Lôi đột nhiên phát hiện ra trong hũ đang sắc một lon thuốc đặc, mắt bỗng sáng lên.
Đại sư huynh Cam Phong hướng về phía Quách Tống nói:
- Đương nhiên là cho tiểu sư đệ, chẳng lẽ đệ muốn uống lần hai à?
Cam Lôi bĩu môi:
- Thôi đi! Cái thứ năm đó ta uống đến phun ra đó à, đánh chết ta cũng không uống nữa đâu.
Lão Tứ Cam Vũ vỗ vai Quách Tống, có chút hả hê vui trên nỗi đau khổ của người khác nói:
- Tiểu sư đệ, những ngày tốt đẹp của đệ đến rồi, phải kiên nhẫn đó nha!
Quách Tống không hiểu nói:
- Loại thuốc này mọi người đều đã từng uống ư?
Cái mặt to béo của Cam Lôi xuất hiện, chớp chớp đôi mắt nhỏ nói:
- Ngoài đại sư huynh ra, cụ ấy già rồi mới lên núi, uống cũng không có tác dụng gì, ba người chúng ta đều từng uống, uống liền ba năm, hàng tối đều phải uống, cái mùi vị mất hồn đó, giờ ta vẫn chưa quên được.
“Bốp!”
Cam Phong vỗ bụp một cái vào sau gáy y tức giận mắng:
- Cái miệng thối nhà ngươi là phải đánh, cụ ấy chỉ có sư phụ mới được gọi như thế, ngươi mà còn gọi ta là cụ ấy nữa, chính là bất kính đối với sư phụ.
- Ta biết rồi! Ta biết rồi!
Cam Lôi cười tủm tỉm khoác tay lên lưng đại sư huynh, an ủi y nói:
- Huynh vẫn còn trẻ, là đệ xưng hô huynh làm huynh già rồi, lần sau đệ gọi huynh là Lý đạo đồng, huynh hài lòng chưa!
Nói xong, y lại nháy mắt với Quách Tống, Quách Tống gãi gáy, cười ha ha, mấy vị sư huynh đúng là hài hước.
***
Màn đêm vừa buông xuống…
Quách Tống ngồi trong phòng của Mộc Chân Nhân, hắn thấy có chút kì lạ, đạo sĩ của Thanh Hư Quán sao lại không tụng kinh, làm pháp sự hoặc các việc như đọc kinh văn, các sư huynh dường như không có việc gì khác ngoài làm việc cả.
- Con đang nghĩ gì thế?
Mộc Chân Nhân cười cười hỏi.
- Sư phụ, vì sao chúng ta không cần học hành kinh văn, đồ nhi đã vào Thanh Hư Quán được một tháng rồi, ngoài việc mỗi sáng ngồi đọc một lần sách kinh ra, dường như chưa từng tiếp xúc với kinh văn nào khác, tứ sư huynh nói, huynh ấy cũng không hiểu kinh văn cho lắm.
- Con rất muốn học kinh văn sao?
- Không phải vậy, đệ tử chỉ thấy có chút kì quặc.
- Không hề kì quặc, vì sao Tử Tiêu Thiên Cung luôn gọi chúng ta là đạo sĩ hoang dã, thực ra nguyên nhân chính là vì cái này, chúng ta chỉ luyện võ, hái thuốc, kiếm ăn, trong mắt bọn họ chính là không phải đạo sĩ chân chính.
Mộc Chân Nhân lắc đầu nói:
- Thực ra cũng không phải là không học kinh văn, đại sư huynh của con tinh thông truyền thụ pháp lục, y đã nắm bắt được “Đại động chân kinh”, “Hoàng Đình Kinh”, “Thái Thượng Chính Nhất Minh Uy Kinh Lục” và “Thượng Thanh Tam Động Ngũ Lôi Kinh Lục”, đã có thể tự mình mở một đạo trường, trong năm sư huynh đệ các con, chỉ có y là dốc lòng hướng đạo, còn bốn người còn lại đều là lấy danh nghĩa học đạo đến để luyện võ, ta cũng để các con toại nguyện.
Quách Tống im lặng, hắn quả thực không có ý hướng đạo, lúc đầu hắn chỉ muốn tìm chỗ có ăn, sống bình an cho đến lúc mười tám tuổi, nhưng sau khi hắn tận mắt chứng kiến võ nghệ của tam sư huynh và tứ sư huynh, hắn bắt đầu có ý hướng về võ đạo.
- Cái mà tam sư huynh của con học đều là võ hiệp, mà cái con học là võ tướng, cách thức luyện võ của các con khác nhau, tốt nhất là con đừng để bị ảnh hưởng bởi họ, tuy rằng biểu hiện bên ngoài là như nhau, nhưng trên thực tế thì vẫn có sự khác biệt rất lớn.
Mộc Chân Nhân không tiếp tục nói về vấn đề này nữa, ông cười cười lại nói:
- Từ bây giờ trở đi, con phải uống thuốc rồi, con phải uống liên tục trong vòng năm năm, thuốc có thể tăng cường gân cốt huyết mạch của con, đó là nền tảng sức mạnh của con, hầu như mỗi một người luyện võ đều cần sự bổ trợ của thuốc, nhưng mỗi nơi có công thức khác nhau, thuốc mà ta điều chế cho con là phương thuốc mà Nữ Tiên Cô Ngụy Tồn Hoa để lại, vô cùng khó uống, đây là một thách thức đối với nghị lực của con, nếu như con không kiên trì tới cùng, con sẽ chẳng làm được gì.
Quách Tống chợt giật mình, không ngờ sư phụ lại nhắc đến Ngụy Tồn Hoa, lẽ nào ông ấy đúng là đã tìm thấy Động Linh Tịch?
Quách Tống cố gắng lập tức đè nén ý nghĩ đó lại trong lòng, không dám hỏi nhiều.
Hắn do dự một lát lại nói:
- Hai vị sư huynh đều đã ba năm uống thuốc.
- Lúc nãy ta nói rồi, võ nghệ mà các con luyện không giống nhau, nên cách phối hợp chế tác thuốc cũng không giống, hiểu chưa?
- Đệ tử hiểu rồi!
Mộc Chân Nhân lại tiếp tục nói:
- Ta sẽ không cố dạy con ám khí phi đao một cách hà khắc, cũng không ép con luyện khinh công, trong vòng năm năm tới, ta chỉ dạy con luyện chắc kiếm thức và thân pháp, đợi đến lúc con luyện đến trình độ cao nhất, ta sẽ dạy con những cái khác.
Mộc Chân Nhân lấy ra ba thanh kiếm từ trong hòm ra, nói chính xác thì là ba cây gậy sắt có hình kiếm, ông ta tự cười mình, cười cười nói:
- Có lẽ đây là cây kiếm xấu nhất thiên hạ rồi, một cây tám cân, một cây mười tám cân, một cây hai mươi tám cân, ba năm đầu con luyện kiếm tám cân, năm thứ tư luyện kiếm mười tám cân, năm thứ năm luyện kiếm hai mươi tám cân, đây là tiến độ của ta năm đó, có điều con rất có thiên phú, có lẽ con có thể đạt tiến độ nhanh hơn.
Trong lời của sư phụ, Quách Tống nghe ra một manh mối, hắn cẩn thận hỏi:
- Võ đạo mà đệ tử học, lẽ nào là võ đạo của sư phụ?
Mộc Chân Nhân gật đầu:
- Cả núi Không Động đều luyện võ hiệp, chỉ có một mình ta luyện võ tướng, năm đó Tôn Tư Mạc và sư phụ Bùi Mân xem tướng cho ta, đều nói ta sẽ giả chết vào năm bốn mươi lăm tuổi, chết năm bảy mươi, ông ta đã nói đúng một nửa, thế nên ta chỉ còn quãng thời gian mười năm, ta hi vọng con có thể kế thừa y bát của ta.
Quách Tống gật đầu, hắn không biết liệu mình có làm sư phụ thất vọng hay không.
- Con còn có thắc mắc gì không? Giờ không còn sớm nữa, có lẽ ta có thể trả lời thêm một câu hỏi của con.
Từ đầu chí cuối có hai điều luôn quanh quẩn trong đầu Quách Tống, một điều là thân phận nho gia của sư phụ, một điều là bí mật của động Linh Tịch, có điều so sánh ra thì, Quách Tống có hứng thú với thân phận nho gia của sư phụ hơn.
Hắn liền lấy hết dũng khí hỏi rằng:
- Đệ tử có thể biết họ tên nho gia của sư phụ hay không?
Mộc Chân Nhân cười:
- Thực ra cũng không có gì, hoàng đế cũng biết ta trốn ở đây, năm ngoái ông ta còn phái một tên thị vệ tới bí mật truyền thánh chỉ tới cho ta, kết quả là mấy huynh đệ các con đều biết bí mật của ta, ta có thể nói với con, có điều hi vọng con không truyền ra bên ngoài, ngày trước ta gọi là Vương Trung Tự, đã nghe bao giờ chưa?
Quách Tống vô cùng kinh ngạc, sư phụ Mộc Chân Nhân chính là tướng nổi tiếng thời Trung Đường Vương Trung Tự, người đã bắc phạt Khiết Đan, đánh bại Đột Quyết và Thổ Phiên, chức quan đến Tiết độ sứ tứ trấn? Nhưng trong lịch sử không phải ông đã chết bất đắc kì tử rồi hay sao?
Mộc Chân Nhân lại cười nhạt:
- Thiên tử ban cho ta một liều thuốc chết, lại đồng thời ban cho một liều thuốc sống, trước mặt quan thần ta uống thuốc chết, sau lưng bọn họ uống thuốc sống, Vương Trung Tự chết rồi, Mộc Chân Nhân lại sống lại, ta cáo biệt vợ con, xuất gia đến núi Không Động, mới đó đã mười lăm năm.
Mộc Chân Nhân thấy Quách Tống kinh ngạc, liền cười cười, đem chiếc kiếm sắt ngắn nặng tám cân đưa cho hắn:
- Hãy dựa theo chiêu thức mà sáng nay ta dạy con, luyện một canh giờ, uống thuốc rồi đi ngủ, đi đi!
Bỗng nhiên, có một tiếng cây lá lay động xào xạc vang lên, chỉ thấy lão nhị Cam Lôi thân hình to béo xuất hiện, y cố gắng kéo hai con dã thú thân mình tan tác đầy máu me leo lên sườn núi, theo ngay sau y là Quách Tống đang vác hai giỏ trúc lớn trên lưng.
- Hai người về rồi ư?
Cam Vũ vứt đao bổ củi sang một bên ra đón, y ngồi xổm xuống nhìn hai con sói gầy, giơ cao ngón cái ca ngợi:
- Ta biết ngay sư huynh ra tay, hôm nay nhất định sẽ có thu hoạch lớn.
- Nói thừa! Có hôm nào ta không ra tay đâu? Ôi! Hôm nay ta đúng là mệt chết mất.
Y vứt xác hai con sói xuống, xoa xoa cái lưng đi về phía nhà bếp.
Cam Vũ vội vàng đỡ lấy giỏ trúc của Quách Tống, quay đầu nhìn nhìn Cam Lôi, khẽ hỏi:
- Sao rồi? Lão Tam hôm nay không bắt nạt đệ chứ!
Quách Tống cười rằng:
- Hôm nay nếu không có sư huynh, ta suýt nữa bị…
Không đợi hắn nói hết, Cam Lôi đột nhiên ló đầu ra mắt trừng trừng lườm hắn nói:
- Đệ nhận lời ta rồi đấy!
Quách Tống đã nhận lời không nhắc đến chuyện con gấu đen, thiếu chút nữa là hắn buột miệng, lập tức đổi giọng nói:
- Suýt bị hai con sói ăn thịt.
Cam Vũ quay đầu lại hỏi một cách nghi hoặc:
- Lão tam, hôm nay không phải hai người đi sau núi hay sao? Sao lại gặp phải sói?
Cam Lôi cười khì khì một tiếng:
- Làm sao ta biết được, có lẽ bọn chúng đến chào hỏi tiểu sư đệ, dù sao ngày mai đệ phụ trách đem hai con sói này đưa cho mấy tên đạo sĩ tóc tai lộn xộn ở Ngũ Đài.
- Lão Tam!
Mộc Chân Nhân xuất hiện ở cửa phòng, trừng trừng lườm Cam Lôi một cái nói:
- Lần cuối cùng ta nhắc nhở con, con mà còn mở miệng ra là đạo sĩ tóc tai lộn xộn, ta liền nhổ toàn bộ tóc trên đầu con.
Cam Lôi gãi đầu, gật đầu khom lưng nói:
- Sư phụ, không phải con nói sư phụ, đệ tử là nói… Được! Được! Đệ tử xin hứa sẽ không nói nữa.
Y quay người chạy vào nhà bếp, Mộc Chân Nhân lại nói với Quách Tống:
- Đi ăn cơm trước đã, sau đó tới chỗ ta!
- Vâng! Sư phụ.
Quách Tống và Cam Vũ cùng kéo sói và giỏ trúc vào nhà bếp, đại sư huynh Cam Phong nhận lấy giỏ trúc đi sắp xếp, Quách Tống múc lấy một bát cháo bột đầy, ăn ngấu nghiến.
Mộc Chân Nhân không hề hà khắc với đệ tử, một ngày có thể ăn ba bữa, bữa sáng bữa tối ăn ở đạo quán, bữa trưa thì các đồ đệ phải tự tìm cách.
Trưa hôm nay nếu không phải vì gặp phải con gấu đen đó, Quách Tống cũng có thể ăn một bữa thịt thỏ ngon lành rồi, tiếc là con thỏ béo kia, con gấu đen được hưởng.
- Ê! Lão đại, đây là thuốc sắc cho ai vậy?
Lão tam Cam Lôi đột nhiên phát hiện ra trong hũ đang sắc một lon thuốc đặc, mắt bỗng sáng lên.
Đại sư huynh Cam Phong hướng về phía Quách Tống nói:
- Đương nhiên là cho tiểu sư đệ, chẳng lẽ đệ muốn uống lần hai à?
Cam Lôi bĩu môi:
- Thôi đi! Cái thứ năm đó ta uống đến phun ra đó à, đánh chết ta cũng không uống nữa đâu.
Lão Tứ Cam Vũ vỗ vai Quách Tống, có chút hả hê vui trên nỗi đau khổ của người khác nói:
- Tiểu sư đệ, những ngày tốt đẹp của đệ đến rồi, phải kiên nhẫn đó nha!
Quách Tống không hiểu nói:
- Loại thuốc này mọi người đều đã từng uống ư?
Cái mặt to béo của Cam Lôi xuất hiện, chớp chớp đôi mắt nhỏ nói:
- Ngoài đại sư huynh ra, cụ ấy già rồi mới lên núi, uống cũng không có tác dụng gì, ba người chúng ta đều từng uống, uống liền ba năm, hàng tối đều phải uống, cái mùi vị mất hồn đó, giờ ta vẫn chưa quên được.
“Bốp!”
Cam Phong vỗ bụp một cái vào sau gáy y tức giận mắng:
- Cái miệng thối nhà ngươi là phải đánh, cụ ấy chỉ có sư phụ mới được gọi như thế, ngươi mà còn gọi ta là cụ ấy nữa, chính là bất kính đối với sư phụ.
- Ta biết rồi! Ta biết rồi!
Cam Lôi cười tủm tỉm khoác tay lên lưng đại sư huynh, an ủi y nói:
- Huynh vẫn còn trẻ, là đệ xưng hô huynh làm huynh già rồi, lần sau đệ gọi huynh là Lý đạo đồng, huynh hài lòng chưa!
Nói xong, y lại nháy mắt với Quách Tống, Quách Tống gãi gáy, cười ha ha, mấy vị sư huynh đúng là hài hước.
***
Màn đêm vừa buông xuống…
Quách Tống ngồi trong phòng của Mộc Chân Nhân, hắn thấy có chút kì lạ, đạo sĩ của Thanh Hư Quán sao lại không tụng kinh, làm pháp sự hoặc các việc như đọc kinh văn, các sư huynh dường như không có việc gì khác ngoài làm việc cả.
- Con đang nghĩ gì thế?
Mộc Chân Nhân cười cười hỏi.
- Sư phụ, vì sao chúng ta không cần học hành kinh văn, đồ nhi đã vào Thanh Hư Quán được một tháng rồi, ngoài việc mỗi sáng ngồi đọc một lần sách kinh ra, dường như chưa từng tiếp xúc với kinh văn nào khác, tứ sư huynh nói, huynh ấy cũng không hiểu kinh văn cho lắm.
- Con rất muốn học kinh văn sao?
- Không phải vậy, đệ tử chỉ thấy có chút kì quặc.
- Không hề kì quặc, vì sao Tử Tiêu Thiên Cung luôn gọi chúng ta là đạo sĩ hoang dã, thực ra nguyên nhân chính là vì cái này, chúng ta chỉ luyện võ, hái thuốc, kiếm ăn, trong mắt bọn họ chính là không phải đạo sĩ chân chính.
Mộc Chân Nhân lắc đầu nói:
- Thực ra cũng không phải là không học kinh văn, đại sư huynh của con tinh thông truyền thụ pháp lục, y đã nắm bắt được “Đại động chân kinh”, “Hoàng Đình Kinh”, “Thái Thượng Chính Nhất Minh Uy Kinh Lục” và “Thượng Thanh Tam Động Ngũ Lôi Kinh Lục”, đã có thể tự mình mở một đạo trường, trong năm sư huynh đệ các con, chỉ có y là dốc lòng hướng đạo, còn bốn người còn lại đều là lấy danh nghĩa học đạo đến để luyện võ, ta cũng để các con toại nguyện.
Quách Tống im lặng, hắn quả thực không có ý hướng đạo, lúc đầu hắn chỉ muốn tìm chỗ có ăn, sống bình an cho đến lúc mười tám tuổi, nhưng sau khi hắn tận mắt chứng kiến võ nghệ của tam sư huynh và tứ sư huynh, hắn bắt đầu có ý hướng về võ đạo.
- Cái mà tam sư huynh của con học đều là võ hiệp, mà cái con học là võ tướng, cách thức luyện võ của các con khác nhau, tốt nhất là con đừng để bị ảnh hưởng bởi họ, tuy rằng biểu hiện bên ngoài là như nhau, nhưng trên thực tế thì vẫn có sự khác biệt rất lớn.
Mộc Chân Nhân không tiếp tục nói về vấn đề này nữa, ông cười cười lại nói:
- Từ bây giờ trở đi, con phải uống thuốc rồi, con phải uống liên tục trong vòng năm năm, thuốc có thể tăng cường gân cốt huyết mạch của con, đó là nền tảng sức mạnh của con, hầu như mỗi một người luyện võ đều cần sự bổ trợ của thuốc, nhưng mỗi nơi có công thức khác nhau, thuốc mà ta điều chế cho con là phương thuốc mà Nữ Tiên Cô Ngụy Tồn Hoa để lại, vô cùng khó uống, đây là một thách thức đối với nghị lực của con, nếu như con không kiên trì tới cùng, con sẽ chẳng làm được gì.
Quách Tống chợt giật mình, không ngờ sư phụ lại nhắc đến Ngụy Tồn Hoa, lẽ nào ông ấy đúng là đã tìm thấy Động Linh Tịch?
Quách Tống cố gắng lập tức đè nén ý nghĩ đó lại trong lòng, không dám hỏi nhiều.
Hắn do dự một lát lại nói:
- Hai vị sư huynh đều đã ba năm uống thuốc.
- Lúc nãy ta nói rồi, võ nghệ mà các con luyện không giống nhau, nên cách phối hợp chế tác thuốc cũng không giống, hiểu chưa?
- Đệ tử hiểu rồi!
Mộc Chân Nhân lại tiếp tục nói:
- Ta sẽ không cố dạy con ám khí phi đao một cách hà khắc, cũng không ép con luyện khinh công, trong vòng năm năm tới, ta chỉ dạy con luyện chắc kiếm thức và thân pháp, đợi đến lúc con luyện đến trình độ cao nhất, ta sẽ dạy con những cái khác.
Mộc Chân Nhân lấy ra ba thanh kiếm từ trong hòm ra, nói chính xác thì là ba cây gậy sắt có hình kiếm, ông ta tự cười mình, cười cười nói:
- Có lẽ đây là cây kiếm xấu nhất thiên hạ rồi, một cây tám cân, một cây mười tám cân, một cây hai mươi tám cân, ba năm đầu con luyện kiếm tám cân, năm thứ tư luyện kiếm mười tám cân, năm thứ năm luyện kiếm hai mươi tám cân, đây là tiến độ của ta năm đó, có điều con rất có thiên phú, có lẽ con có thể đạt tiến độ nhanh hơn.
Trong lời của sư phụ, Quách Tống nghe ra một manh mối, hắn cẩn thận hỏi:
- Võ đạo mà đệ tử học, lẽ nào là võ đạo của sư phụ?
Mộc Chân Nhân gật đầu:
- Cả núi Không Động đều luyện võ hiệp, chỉ có một mình ta luyện võ tướng, năm đó Tôn Tư Mạc và sư phụ Bùi Mân xem tướng cho ta, đều nói ta sẽ giả chết vào năm bốn mươi lăm tuổi, chết năm bảy mươi, ông ta đã nói đúng một nửa, thế nên ta chỉ còn quãng thời gian mười năm, ta hi vọng con có thể kế thừa y bát của ta.
Quách Tống gật đầu, hắn không biết liệu mình có làm sư phụ thất vọng hay không.
- Con còn có thắc mắc gì không? Giờ không còn sớm nữa, có lẽ ta có thể trả lời thêm một câu hỏi của con.
Từ đầu chí cuối có hai điều luôn quanh quẩn trong đầu Quách Tống, một điều là thân phận nho gia của sư phụ, một điều là bí mật của động Linh Tịch, có điều so sánh ra thì, Quách Tống có hứng thú với thân phận nho gia của sư phụ hơn.
Hắn liền lấy hết dũng khí hỏi rằng:
- Đệ tử có thể biết họ tên nho gia của sư phụ hay không?
Mộc Chân Nhân cười:
- Thực ra cũng không có gì, hoàng đế cũng biết ta trốn ở đây, năm ngoái ông ta còn phái một tên thị vệ tới bí mật truyền thánh chỉ tới cho ta, kết quả là mấy huynh đệ các con đều biết bí mật của ta, ta có thể nói với con, có điều hi vọng con không truyền ra bên ngoài, ngày trước ta gọi là Vương Trung Tự, đã nghe bao giờ chưa?
Quách Tống vô cùng kinh ngạc, sư phụ Mộc Chân Nhân chính là tướng nổi tiếng thời Trung Đường Vương Trung Tự, người đã bắc phạt Khiết Đan, đánh bại Đột Quyết và Thổ Phiên, chức quan đến Tiết độ sứ tứ trấn? Nhưng trong lịch sử không phải ông đã chết bất đắc kì tử rồi hay sao?
Mộc Chân Nhân lại cười nhạt:
- Thiên tử ban cho ta một liều thuốc chết, lại đồng thời ban cho một liều thuốc sống, trước mặt quan thần ta uống thuốc chết, sau lưng bọn họ uống thuốc sống, Vương Trung Tự chết rồi, Mộc Chân Nhân lại sống lại, ta cáo biệt vợ con, xuất gia đến núi Không Động, mới đó đã mười lăm năm.
Mộc Chân Nhân thấy Quách Tống kinh ngạc, liền cười cười, đem chiếc kiếm sắt ngắn nặng tám cân đưa cho hắn:
- Hãy dựa theo chiêu thức mà sáng nay ta dạy con, luyện một canh giờ, uống thuốc rồi đi ngủ, đi đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.