Chương 1: Đại Hội Tuyển Đạo
Cao Nguyệt
29/11/2024
Đại Đường, mùa xuân năm Quy Nguyên thứ hai. Trong sân viện núi Không Động vô cùng náo nhiệt.
Đại hội tuyển đạo mỗi năm một lần sắp diễn ra, những đứa trẻ hồi hộp chờ đợi được xuất gia làm đạo sĩ, đang háo hức mong chờ.
Đại Đường tự Huyền Tông hoàng đế Lý Long Cơ đàn áp đạo Phật tôn sùng đạo Giáo. Tôn Lão tử vì tổ tiên họ Lý, truy phong làm Huyền Nguyên hoàng đế, đạo giáo bởi vậy hưng thịnh.
Tháng ba năm Thiên Bảo, thiên tử Lý Long Cơ giá lâm núi Không Động eo sông Đạn Tranh, ở Tử Tiêu Thiên Cung lễ bái Lão tử Huyền Nguyên hoàng đế, sắc phong Tử Tiêu Thiên Cung và Lục Cung là nơi tu hành chính thống của Không Động sơn, cung phụng cho triều đình.
Kể từ đó, Tử Tiêu Thiên Cung hai cung ba quán nằm dưới Không Động sơn liền được ăn lương của hoàng đế, có rất nhiều thực phẩm và quần áo, không còn lo lắng về sự sống còn và không giống với các đạo dã khác, họ đứng ngạo nghễ đầy lỗi lạc.
Năm nay khác với các năm trước, việc tàn sát bừa bãi nhiều năm qua của loạn An Sử sắp kết thúc, mắt thấy thiên hạ sắp yên bình, Tử Tiêu Thiên Cung liền tuyên bố mở rộng hạn ngạch tuyển đạo, làm cho những đứa trẻ đang ở trong viện càng thêm chờ mong.
Đón tiếp hơn ba trăm hài đồng chủ yếu đến từ Lũng Hữu, Hà Tây, Quan Trung và nhiều nơi khác, phần lớn đều khoảng bảy tám tuổi, có nhà gia cảnh nghèo khó, bần hàn cũng muốn vào đạo môn ăn bát cơm no, cũng có tâm hướng đạo.
Không Động sơn có hàng chục tòa đạo quán, muốn xuất gia theo đạo cũng không khó, nhưng tất cả mọi người đều muốn vào hai cung và ba quán dưới trướng Tử Tiêu Thiên Cung, tựa như người đời sau đánh nhau vỡ đầu để chen chân vào các cơ quan hành chính sự nghiệp.
Hàng năm vào mùa xuân, hai cung và ba quán cấp dưới của Tử Tiêu Thiên Cung đều sẽ đến tuyển chọn một lần. Đây là ngày lễ lớn của núi Không Động.
Đêm dần về khuya, hơn trăm trẻ em trong nội đường thứ hai vẫn phấn khích và mất ngủ, khe khẽ bàn về việc đại hội tuyển đạo ngày mai.
- Nghe bảo ngày mai sẽ chọn sáu mươi người lên núi, hai cung ba quan lựa chọn mười hai người.
- Vậy tuyển theo điều kiện nào đây?
- Ngốc, tất nhiên, dựa theo tư chất luyện tập võ thuật, cơ thể càng khỏe thì càng tốt. Năm nào mà chẳng như vậy?
- Vậy Quách Thảo năm nay không phải xong đời rồi sao?
- Đó là nó xứng đáng bị thế, vóc dáng cao như vậy, lại yếu đuối, động một chút lại té xỉu, đến đạo quán bên ngoài cũng không muốn nhận nó, nó nên sớm trở về Linh Châu đi thôi, không ngờ còn ở lại đây ba năm, da mặt cũng đủ dày đấy.
- Nghe nói gia tộc của nó không cho nó trở lại. Nếu hôm nay nó không được chọn, nó chỉ còn nước đi ăn xin.
- Lần trước nó bị Trương Hổ Nhi một quyền đập nát mũi, hôn mê ba ngày. Sau khi tỉnh dậy nó lại biến thành một kẻ ngốc nghếch.
- Ôi! Nó đến làm một kẻ ăn mày cũng không làm được.
Đến bọn con nít cũng cười hả hê trên nỗi đau của người khác.
Lúc này, có tiếng gầm lên giận dữ từ cửa truyền vào:
- Tất cả im miệng cho ta, không ngủ đi, xem ngày mai các ngươi thi tuyển thế nào?
Cả căn phòng lập tức im lặng như tờ.
Có một đứa trẻ đang nằm cuộn mình trên sàn nhà trong góc phòng. Thân hình nó có vẻ dài hơn so với những đứa trẻ khác. Trên người chỉ đắp một tấm chăn mỏng. Đầu xuân tháng hai, tiết trời có vẻ ấm lên, nhưng ban đêm vẫn vô cùng lạnh. Nó dường như bị đông cứng bởi cái lạnh.
Đứa trẻ này họ Quách, bởi thân hình gầy gò, ốm yếu như một ngọn cỏ nên người ta gọi nó là Quách Thảo.
Tên đầy đủ của nó là Quách Tống, năm nay tám tuổi, là con cháu cầu phúc mà Quách Gia ở Linh Châu đưa tới Không Động Sơn xuất gia. Cha mẹ nó đều đã mất, không chỗ nương tựa, Quách gia đương nhiên phải chọn nó.
Ở tiếp dẫn viện đã gần ba năm, mỗi ngày chỉ được ăn một bữa. Nó không có một xu dính túi, và đã trong tình trạng đói rét lâu như vậy nên đương nhiên bộ dạng sẽ trở nên gầy gò, ốm yếu. Đừng nói Tử Tiêu Thiên Cung không thích nó, mà ngay cả các đạo quán hoang dã khác cũng không thích nó. Quan điểm của Đạo Giáo vốn đã tự mình sinh tồn trong gian nan, nên không ai chịu nhận thêm một gánh nặng nữa?
Dựa theo quy định của tiếp dẫn viện, trong ba năm nếu không được chọn nó sẽ phải rời đi. Nhưng Quách gia cũng sẽ không thu nạp nếu nó trở về. Cho nên nếu năm nay tiếp tục không được chọn, nó chỉ còn nước ra đường ăn xin.
Quách Tống ở tiếp dẫn viện vẫn luôn là đứa trẻ bị mọi người cười nhạo, chế giễu. Mười ngày trước, nó bị Trương Hổ Nhi, kẻ được coi là mạnh nhất kéo đi bồi luyện. Sau đó, Trương Hổ Nhi một quyền đập nát mũi nó, nó ngất ngay tại chỗ, nằm suốt ba ngày mới tỉnh lại.
Nhưng sau khi tỉnh lại, nó đột nhiên thay đổi giống như một người khác. Nó trở nên dị thường, trầm mặc, thường ngây người nhìn lên bầu trời. Tất cả mọi người đều nói nó biến thành một kẻ ngốc.
Nhưng không ai nghĩ rằng lần này sau khi đứa trẻ thường bị bắt nạt, ức hiếp này tỉnh dậy, nó dường như đã bị thay thế bởi một linh hồn nghìn năm tuổi.
***
Đã bảy ngày trôi qua, Quách Tống vẫn chưa hồi phục sau khi bị thương.
Kiếp trước, hắn ba mươi lăm tuổi, là một nhân viên nhỏ bình thường trong ngân hàng. Làm việc tăng ca với cường độ cao liên tục trong một tháng đã khiến hắn kiệt sức. Sau khi hết ca làm trở về nhà, hắn nằm dài trên chiếc ghế sofa. Không lâu sau đó hắn liền bị rơi vào bóng tối vô biên.
Ngay lúc linh hồn hắn vừa rời khỏi thể xác, bên tai hắn lại vang lên giọng nói đầy lo lắng của vợ và con gái.
- Chồng ơi, đừng làm em sợ, tỉnh lại đi!
- Cha ơi mau tỉnh lại đi!
Nhưng sau khi tỉnh lại, hắn lại thấy mình đang ở Đại Đường một nghìn ba trăm năm về trước. Nghĩ đến việc không được gặp vợ và con gái nhỏ nữa, nỗi đau khổ ngay lập tức ập đến, Quách Tống không kìm được nước mắt.
- Quách Tống, ngươi lại khóc rồi!
Phía sau, đứa bé tên Hàn Tiểu Ngũ nhẹ nhàng vỗ lên vai hắn, nhỏ giọng an ủi:
- Đừng khóc, chúng ta không được chọn nhưng cũng còn có chỗ để đi.
Quách Tống vội lau nước mắt, nhỏ giọng nói:
- Ta không sao, Tiểu Ngũ, đi ngủ sớm chút đi!
- Ừ! Ngủ đi.
Hàn Tiểu Ngũ mơ hồ thì thầm và chẳng mấy chốc đã ngáy khò khò.
Quách Tống không cách nào ngủ được, hắn ép bản thân tạm thời quên đi đau thương, nhưng có một loại cảm xúc khác lại lặng lẽ tuôn trào, đó chính là nỗi hoang mang mãnh liệt.
Bảy ngày trước, Quách Tống tỉnh dậy từ thân thể của tên đạo đồng cùng tên này, hắn rất nhanh đã phát hiện ra, thế giới này với Đại Đường hắn học trong sách lịch sử có rất nhiều điểm không giống nhau.
Loạn An Sử sắp chấm dứt, nhưng người dẹp loạn An Sử lại không phải Đường Túc Tông Lý Hanh, mà là người không cam chịu làm thái thượng hoàng, thành công phát động chiếm đóng cổng thành - Lý Long Cơ.
Đại Đường này cũng không có ai là Dương quý phi, Lý Long Cơ chỉ đặc biệt sủng ái một mình Tiêu quý phi, làm xao nhãng triều chính, quốc lực suy yếu, dẫn đến loạn An Sử.
Không biết phân đoạn lịch sử nào có vấn đề, hay là đã có người đi trước tới đây? Hoặc đây chỉ là Đại Đường của một thế giới song song.
Đại Đường trong trí nhớ của Quách Tống bị phá tan, trở nên thật xa lạ.
Hành lang Hà Tây hai năm trước đã bị dị tộc thừa dịp binh lực Đại Đường trống rỗng mà chiếm lĩnh, nhưng chiếm lĩnh hành lang Hà Tây cũng không phải là Thổ Phiên, mà là người Sa Đà hơn một trăm năm sau mới nổi dậy, từng bước gây rối Lũng Hữu cũng không phải là Thổ Phiên, mà là tộc Thổ Dục Hồn sắp suy vong trong lịch sử.
Mà tông chủ của bọn họ - nước Hồi Hột và Thổ Phiên vì tranh giành ngàn dặm lãnh thổ Tây Vực, hai nước bùng nổ đại chiến ở Thổ Hỏa La.
Trong lòng Quách Tống đầy hoang mang, cũng tràn đầy lo lắng, hắn không biết mình nên đi con đường nào?
***
Trời vừa sáng, đám trẻ con uống một chén cháo rau dại loãng, liền vội vã chạy tới đại viện chờ, Quách Tống vẫn ở trong phòng ngủ như cũ.
Kỳ thật hắn cũng muốn được tuyển chọn, xuất gia làm đạo sĩ tuy không phải là chủ ý của hắn, nhưng ít ra có thể cho hắn một nơi che chở sống an thân trước khi trưởng thành.
Nếu không, chỉ dựa vào cái thân thể gầy yếu này, ở cái nơi không có thuốc kháng sinh, thời buổi khắp nơi binh mã loạn lạc, e rằng rất khó sống đến lúc trưởng thành, một lần viêm phổi nhẹ có thể đoạt đi tính mạng của hắn.
Nhưng hắn dựa vào cái gì để được tuyển chọn, hắn không biết võ, cũng không có tiềm năng luyện võ, sức khỏe lại càng không chịu nổi.
Thứ duy nhất Quách Tống có thể lấy ra, chính là tài viết văn của hắn, hắn có được kiến thức mà thời đại này không có, hắn đã đọc qua rất nhiều sách, hơn nữa hắn còn có thể viết chữ tiểu Khải rất đẹp.
Nhưng sau khi trải qua loạn An Sử thảm thiết, thế đạo đã thay đổi, tài viết văn không được coi trọng nữa, luyện võ trở thành nhận thức chung của cả xã hội Đại Đường, chỉ có luyện thành một thân võ nghệ cao cường mới có thể bảo vệ người nhà khỏi binh tai đau khổ, bảo vệ bản thân một chút thì của cải mới không bị cường đạo cướp đi.
Chỉ có võ nghệ cao cường mới được gia tộc coi trọng, mới có thể nhận được mọi loại cơ hội.
- Trăm cái không dùng được cái nào thì chỉ là thư sinh thôi!
Đây là một câu của Hàn Tiểu Ngũ nói với hắn, đâm thật sâu vào lòng tự trọng của Quách Tống.
Quách Tống thở dài, hắn lấy từ trong phòng để đồ tạp nham cách vách ra một trang giấy và bút mực, đây là cái hắn lấy trộm từ phòng kế toán ra, giấu ở trong phòng để đồ tạp nham.
Bất kể thế nào, hắn vẫn cứ muốn thử vận may.
Hắn chấm đầy mực, hít một hơi thật sâu, vung bút viết:
“Đạo khả đạo, phi thường đạo; danh khả danh, phi thường danh.
Vô danh, thiên địa chi thủy, hữu danh, vạn vật chi mẫu.”*
*Tạm dịch:
Đạo có thể gọi là Đạo, thì không là Đạo vĩnh cửu
Tên có thể gọi là tên, thì không là tên vĩnh cửu
Không tên là khởi thủy của trời đất
Có tên là mẹ của vạn vật.
***
Hiểu biết của Quách Tống về Đạo giáo không nhiều, thứ duy nhất hắn có thể thuộc chỉ có “Đạo Đức Kinh”, hôm nay hắn muốn thử vận may, không biết người của Tử Tiêu Thiên Cung có nhìn thấy hắn viết ám chỉ “Đạo Đức Kinh” hay không.
Lúc gần viết xong, hắn đột nhiên cảm giác bên cạnh có người, vừa quay đầu lại, chỉ thấy một lão đạo sĩ thân hình cao lớn cười híp mắt đứng cạnh xem hắn viết chữ.
Lão đạo sĩ râu tóc bạc trắng, khuôn mặt hiện đầy tang thương, mặc một bộ áo nạp đạo sĩ đầy những miếng vá.
Tuy rằng Quách Tống chưa từng thấy lão đạo sĩ này, nhưng đời trước của hắn dù sao cũng ở tiếp dẫn viện ba năm, một chút nhận thức của đời trước cũng lưu lại cho hắn.
Quách Tống dĩ nhiên biết sao lão đạo sĩ này lại xuất hiện ở nơi này.
Đây là một dã đạo sĩ, ở Không Động Sơn, ngoại trừ Tử Tiêu Thiên Cung và hai cung ba quan thuộc nó, các đạo quán khác đều được gọi là dã đạo.
Các dã đạo sĩ không có công lương bảo vệ, chỉ có thể dựa vào vài mẫu ruộng cằn cỗi bản thân trồng, hoặc là kiếm ăn khắp nơi trên núi, cuộc sống rất kham khổ, nhìn đạo bào của lão đạo sĩ này là biết, ít nhất đã mặc hai mươi năm, các miếng vá lớn nhỏ không dưới hai trăm miếng.
Các dã đạo quán cũng muốn chiêu mộ ít người tài làm đệ tử, thay bọn họ chẻ củi, kiếm ăn, gánh nước, trồng trọt, cái gọi là người tài chính là các thiếu niên thân thể cường tráng, có thể làm việc nuôi bọn họ.
Cho nên hội tuyển chọn mỗi năm, bọn họ cũng sẽ lén lút xuất hiện, muốn nhặt đồ rơi vãi từ tay Tử Tiêu Thiên Cung.
- Tiểu tử, chữ viết đẹp đấy!
Quách Tống vừa đặt bút xuống, lão đạo sĩ liền giơ ngón tay cái lên khen ngợi hắn:
- Ta lần đầu thấy người nhỏ tuổi như ngươi mà có thể đọc sách viết chữ, lại còn từng luyện thư pháp, thật hiếm có! Ngươi tên là gì?
- Quách Tống, Tống trong Tống Tương Công, người Linh Châu.
Lão đạo sĩ chỉ vào chữ Quách Tống viết, lại cười hỏi:
- Hôm nay ngươi muốn dựa vào cái này để được tuyển chọn?
- Vâng!
Quách Tống trả lời chắc chắn.
- Chỉ sợ ngươi phải thất vọng rồi, mấy lão tạp mao và tiểu tạp mao của hai cung ba quan trước đến giờ chỉ nhìn võ, không xem văn, ngươi viết chữ cho bọn hắn xem, quả thực là đàn gảy tai trâu, chi bằng ngươi đi theo ta đi!
Đại hội tuyển đạo mỗi năm một lần sắp diễn ra, những đứa trẻ hồi hộp chờ đợi được xuất gia làm đạo sĩ, đang háo hức mong chờ.
Đại Đường tự Huyền Tông hoàng đế Lý Long Cơ đàn áp đạo Phật tôn sùng đạo Giáo. Tôn Lão tử vì tổ tiên họ Lý, truy phong làm Huyền Nguyên hoàng đế, đạo giáo bởi vậy hưng thịnh.
Tháng ba năm Thiên Bảo, thiên tử Lý Long Cơ giá lâm núi Không Động eo sông Đạn Tranh, ở Tử Tiêu Thiên Cung lễ bái Lão tử Huyền Nguyên hoàng đế, sắc phong Tử Tiêu Thiên Cung và Lục Cung là nơi tu hành chính thống của Không Động sơn, cung phụng cho triều đình.
Kể từ đó, Tử Tiêu Thiên Cung hai cung ba quán nằm dưới Không Động sơn liền được ăn lương của hoàng đế, có rất nhiều thực phẩm và quần áo, không còn lo lắng về sự sống còn và không giống với các đạo dã khác, họ đứng ngạo nghễ đầy lỗi lạc.
Năm nay khác với các năm trước, việc tàn sát bừa bãi nhiều năm qua của loạn An Sử sắp kết thúc, mắt thấy thiên hạ sắp yên bình, Tử Tiêu Thiên Cung liền tuyên bố mở rộng hạn ngạch tuyển đạo, làm cho những đứa trẻ đang ở trong viện càng thêm chờ mong.
Đón tiếp hơn ba trăm hài đồng chủ yếu đến từ Lũng Hữu, Hà Tây, Quan Trung và nhiều nơi khác, phần lớn đều khoảng bảy tám tuổi, có nhà gia cảnh nghèo khó, bần hàn cũng muốn vào đạo môn ăn bát cơm no, cũng có tâm hướng đạo.
Không Động sơn có hàng chục tòa đạo quán, muốn xuất gia theo đạo cũng không khó, nhưng tất cả mọi người đều muốn vào hai cung và ba quán dưới trướng Tử Tiêu Thiên Cung, tựa như người đời sau đánh nhau vỡ đầu để chen chân vào các cơ quan hành chính sự nghiệp.
Hàng năm vào mùa xuân, hai cung và ba quán cấp dưới của Tử Tiêu Thiên Cung đều sẽ đến tuyển chọn một lần. Đây là ngày lễ lớn của núi Không Động.
Đêm dần về khuya, hơn trăm trẻ em trong nội đường thứ hai vẫn phấn khích và mất ngủ, khe khẽ bàn về việc đại hội tuyển đạo ngày mai.
- Nghe bảo ngày mai sẽ chọn sáu mươi người lên núi, hai cung ba quan lựa chọn mười hai người.
- Vậy tuyển theo điều kiện nào đây?
- Ngốc, tất nhiên, dựa theo tư chất luyện tập võ thuật, cơ thể càng khỏe thì càng tốt. Năm nào mà chẳng như vậy?
- Vậy Quách Thảo năm nay không phải xong đời rồi sao?
- Đó là nó xứng đáng bị thế, vóc dáng cao như vậy, lại yếu đuối, động một chút lại té xỉu, đến đạo quán bên ngoài cũng không muốn nhận nó, nó nên sớm trở về Linh Châu đi thôi, không ngờ còn ở lại đây ba năm, da mặt cũng đủ dày đấy.
- Nghe nói gia tộc của nó không cho nó trở lại. Nếu hôm nay nó không được chọn, nó chỉ còn nước đi ăn xin.
- Lần trước nó bị Trương Hổ Nhi một quyền đập nát mũi, hôn mê ba ngày. Sau khi tỉnh dậy nó lại biến thành một kẻ ngốc nghếch.
- Ôi! Nó đến làm một kẻ ăn mày cũng không làm được.
Đến bọn con nít cũng cười hả hê trên nỗi đau của người khác.
Lúc này, có tiếng gầm lên giận dữ từ cửa truyền vào:
- Tất cả im miệng cho ta, không ngủ đi, xem ngày mai các ngươi thi tuyển thế nào?
Cả căn phòng lập tức im lặng như tờ.
Có một đứa trẻ đang nằm cuộn mình trên sàn nhà trong góc phòng. Thân hình nó có vẻ dài hơn so với những đứa trẻ khác. Trên người chỉ đắp một tấm chăn mỏng. Đầu xuân tháng hai, tiết trời có vẻ ấm lên, nhưng ban đêm vẫn vô cùng lạnh. Nó dường như bị đông cứng bởi cái lạnh.
Đứa trẻ này họ Quách, bởi thân hình gầy gò, ốm yếu như một ngọn cỏ nên người ta gọi nó là Quách Thảo.
Tên đầy đủ của nó là Quách Tống, năm nay tám tuổi, là con cháu cầu phúc mà Quách Gia ở Linh Châu đưa tới Không Động Sơn xuất gia. Cha mẹ nó đều đã mất, không chỗ nương tựa, Quách gia đương nhiên phải chọn nó.
Ở tiếp dẫn viện đã gần ba năm, mỗi ngày chỉ được ăn một bữa. Nó không có một xu dính túi, và đã trong tình trạng đói rét lâu như vậy nên đương nhiên bộ dạng sẽ trở nên gầy gò, ốm yếu. Đừng nói Tử Tiêu Thiên Cung không thích nó, mà ngay cả các đạo quán hoang dã khác cũng không thích nó. Quan điểm của Đạo Giáo vốn đã tự mình sinh tồn trong gian nan, nên không ai chịu nhận thêm một gánh nặng nữa?
Dựa theo quy định của tiếp dẫn viện, trong ba năm nếu không được chọn nó sẽ phải rời đi. Nhưng Quách gia cũng sẽ không thu nạp nếu nó trở về. Cho nên nếu năm nay tiếp tục không được chọn, nó chỉ còn nước ra đường ăn xin.
Quách Tống ở tiếp dẫn viện vẫn luôn là đứa trẻ bị mọi người cười nhạo, chế giễu. Mười ngày trước, nó bị Trương Hổ Nhi, kẻ được coi là mạnh nhất kéo đi bồi luyện. Sau đó, Trương Hổ Nhi một quyền đập nát mũi nó, nó ngất ngay tại chỗ, nằm suốt ba ngày mới tỉnh lại.
Nhưng sau khi tỉnh lại, nó đột nhiên thay đổi giống như một người khác. Nó trở nên dị thường, trầm mặc, thường ngây người nhìn lên bầu trời. Tất cả mọi người đều nói nó biến thành một kẻ ngốc.
Nhưng không ai nghĩ rằng lần này sau khi đứa trẻ thường bị bắt nạt, ức hiếp này tỉnh dậy, nó dường như đã bị thay thế bởi một linh hồn nghìn năm tuổi.
***
Đã bảy ngày trôi qua, Quách Tống vẫn chưa hồi phục sau khi bị thương.
Kiếp trước, hắn ba mươi lăm tuổi, là một nhân viên nhỏ bình thường trong ngân hàng. Làm việc tăng ca với cường độ cao liên tục trong một tháng đã khiến hắn kiệt sức. Sau khi hết ca làm trở về nhà, hắn nằm dài trên chiếc ghế sofa. Không lâu sau đó hắn liền bị rơi vào bóng tối vô biên.
Ngay lúc linh hồn hắn vừa rời khỏi thể xác, bên tai hắn lại vang lên giọng nói đầy lo lắng của vợ và con gái.
- Chồng ơi, đừng làm em sợ, tỉnh lại đi!
- Cha ơi mau tỉnh lại đi!
Nhưng sau khi tỉnh lại, hắn lại thấy mình đang ở Đại Đường một nghìn ba trăm năm về trước. Nghĩ đến việc không được gặp vợ và con gái nhỏ nữa, nỗi đau khổ ngay lập tức ập đến, Quách Tống không kìm được nước mắt.
- Quách Tống, ngươi lại khóc rồi!
Phía sau, đứa bé tên Hàn Tiểu Ngũ nhẹ nhàng vỗ lên vai hắn, nhỏ giọng an ủi:
- Đừng khóc, chúng ta không được chọn nhưng cũng còn có chỗ để đi.
Quách Tống vội lau nước mắt, nhỏ giọng nói:
- Ta không sao, Tiểu Ngũ, đi ngủ sớm chút đi!
- Ừ! Ngủ đi.
Hàn Tiểu Ngũ mơ hồ thì thầm và chẳng mấy chốc đã ngáy khò khò.
Quách Tống không cách nào ngủ được, hắn ép bản thân tạm thời quên đi đau thương, nhưng có một loại cảm xúc khác lại lặng lẽ tuôn trào, đó chính là nỗi hoang mang mãnh liệt.
Bảy ngày trước, Quách Tống tỉnh dậy từ thân thể của tên đạo đồng cùng tên này, hắn rất nhanh đã phát hiện ra, thế giới này với Đại Đường hắn học trong sách lịch sử có rất nhiều điểm không giống nhau.
Loạn An Sử sắp chấm dứt, nhưng người dẹp loạn An Sử lại không phải Đường Túc Tông Lý Hanh, mà là người không cam chịu làm thái thượng hoàng, thành công phát động chiếm đóng cổng thành - Lý Long Cơ.
Đại Đường này cũng không có ai là Dương quý phi, Lý Long Cơ chỉ đặc biệt sủng ái một mình Tiêu quý phi, làm xao nhãng triều chính, quốc lực suy yếu, dẫn đến loạn An Sử.
Không biết phân đoạn lịch sử nào có vấn đề, hay là đã có người đi trước tới đây? Hoặc đây chỉ là Đại Đường của một thế giới song song.
Đại Đường trong trí nhớ của Quách Tống bị phá tan, trở nên thật xa lạ.
Hành lang Hà Tây hai năm trước đã bị dị tộc thừa dịp binh lực Đại Đường trống rỗng mà chiếm lĩnh, nhưng chiếm lĩnh hành lang Hà Tây cũng không phải là Thổ Phiên, mà là người Sa Đà hơn một trăm năm sau mới nổi dậy, từng bước gây rối Lũng Hữu cũng không phải là Thổ Phiên, mà là tộc Thổ Dục Hồn sắp suy vong trong lịch sử.
Mà tông chủ của bọn họ - nước Hồi Hột và Thổ Phiên vì tranh giành ngàn dặm lãnh thổ Tây Vực, hai nước bùng nổ đại chiến ở Thổ Hỏa La.
Trong lòng Quách Tống đầy hoang mang, cũng tràn đầy lo lắng, hắn không biết mình nên đi con đường nào?
***
Trời vừa sáng, đám trẻ con uống một chén cháo rau dại loãng, liền vội vã chạy tới đại viện chờ, Quách Tống vẫn ở trong phòng ngủ như cũ.
Kỳ thật hắn cũng muốn được tuyển chọn, xuất gia làm đạo sĩ tuy không phải là chủ ý của hắn, nhưng ít ra có thể cho hắn một nơi che chở sống an thân trước khi trưởng thành.
Nếu không, chỉ dựa vào cái thân thể gầy yếu này, ở cái nơi không có thuốc kháng sinh, thời buổi khắp nơi binh mã loạn lạc, e rằng rất khó sống đến lúc trưởng thành, một lần viêm phổi nhẹ có thể đoạt đi tính mạng của hắn.
Nhưng hắn dựa vào cái gì để được tuyển chọn, hắn không biết võ, cũng không có tiềm năng luyện võ, sức khỏe lại càng không chịu nổi.
Thứ duy nhất Quách Tống có thể lấy ra, chính là tài viết văn của hắn, hắn có được kiến thức mà thời đại này không có, hắn đã đọc qua rất nhiều sách, hơn nữa hắn còn có thể viết chữ tiểu Khải rất đẹp.
Nhưng sau khi trải qua loạn An Sử thảm thiết, thế đạo đã thay đổi, tài viết văn không được coi trọng nữa, luyện võ trở thành nhận thức chung của cả xã hội Đại Đường, chỉ có luyện thành một thân võ nghệ cao cường mới có thể bảo vệ người nhà khỏi binh tai đau khổ, bảo vệ bản thân một chút thì của cải mới không bị cường đạo cướp đi.
Chỉ có võ nghệ cao cường mới được gia tộc coi trọng, mới có thể nhận được mọi loại cơ hội.
- Trăm cái không dùng được cái nào thì chỉ là thư sinh thôi!
Đây là một câu của Hàn Tiểu Ngũ nói với hắn, đâm thật sâu vào lòng tự trọng của Quách Tống.
Quách Tống thở dài, hắn lấy từ trong phòng để đồ tạp nham cách vách ra một trang giấy và bút mực, đây là cái hắn lấy trộm từ phòng kế toán ra, giấu ở trong phòng để đồ tạp nham.
Bất kể thế nào, hắn vẫn cứ muốn thử vận may.
Hắn chấm đầy mực, hít một hơi thật sâu, vung bút viết:
“Đạo khả đạo, phi thường đạo; danh khả danh, phi thường danh.
Vô danh, thiên địa chi thủy, hữu danh, vạn vật chi mẫu.”*
*Tạm dịch:
Đạo có thể gọi là Đạo, thì không là Đạo vĩnh cửu
Tên có thể gọi là tên, thì không là tên vĩnh cửu
Không tên là khởi thủy của trời đất
Có tên là mẹ của vạn vật.
***
Hiểu biết của Quách Tống về Đạo giáo không nhiều, thứ duy nhất hắn có thể thuộc chỉ có “Đạo Đức Kinh”, hôm nay hắn muốn thử vận may, không biết người của Tử Tiêu Thiên Cung có nhìn thấy hắn viết ám chỉ “Đạo Đức Kinh” hay không.
Lúc gần viết xong, hắn đột nhiên cảm giác bên cạnh có người, vừa quay đầu lại, chỉ thấy một lão đạo sĩ thân hình cao lớn cười híp mắt đứng cạnh xem hắn viết chữ.
Lão đạo sĩ râu tóc bạc trắng, khuôn mặt hiện đầy tang thương, mặc một bộ áo nạp đạo sĩ đầy những miếng vá.
Tuy rằng Quách Tống chưa từng thấy lão đạo sĩ này, nhưng đời trước của hắn dù sao cũng ở tiếp dẫn viện ba năm, một chút nhận thức của đời trước cũng lưu lại cho hắn.
Quách Tống dĩ nhiên biết sao lão đạo sĩ này lại xuất hiện ở nơi này.
Đây là một dã đạo sĩ, ở Không Động Sơn, ngoại trừ Tử Tiêu Thiên Cung và hai cung ba quan thuộc nó, các đạo quán khác đều được gọi là dã đạo.
Các dã đạo sĩ không có công lương bảo vệ, chỉ có thể dựa vào vài mẫu ruộng cằn cỗi bản thân trồng, hoặc là kiếm ăn khắp nơi trên núi, cuộc sống rất kham khổ, nhìn đạo bào của lão đạo sĩ này là biết, ít nhất đã mặc hai mươi năm, các miếng vá lớn nhỏ không dưới hai trăm miếng.
Các dã đạo quán cũng muốn chiêu mộ ít người tài làm đệ tử, thay bọn họ chẻ củi, kiếm ăn, gánh nước, trồng trọt, cái gọi là người tài chính là các thiếu niên thân thể cường tráng, có thể làm việc nuôi bọn họ.
Cho nên hội tuyển chọn mỗi năm, bọn họ cũng sẽ lén lút xuất hiện, muốn nhặt đồ rơi vãi từ tay Tử Tiêu Thiên Cung.
- Tiểu tử, chữ viết đẹp đấy!
Quách Tống vừa đặt bút xuống, lão đạo sĩ liền giơ ngón tay cái lên khen ngợi hắn:
- Ta lần đầu thấy người nhỏ tuổi như ngươi mà có thể đọc sách viết chữ, lại còn từng luyện thư pháp, thật hiếm có! Ngươi tên là gì?
- Quách Tống, Tống trong Tống Tương Công, người Linh Châu.
Lão đạo sĩ chỉ vào chữ Quách Tống viết, lại cười hỏi:
- Hôm nay ngươi muốn dựa vào cái này để được tuyển chọn?
- Vâng!
Quách Tống trả lời chắc chắn.
- Chỉ sợ ngươi phải thất vọng rồi, mấy lão tạp mao và tiểu tạp mao của hai cung ba quan trước đến giờ chỉ nhìn võ, không xem văn, ngươi viết chữ cho bọn hắn xem, quả thực là đàn gảy tai trâu, chi bằng ngươi đi theo ta đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.