Mãnh Tốt

Chương 22: Đại Hội Võ Đạo (2)

Cao Nguyệt

04/12/2024

Theo ánh nắng ban mai dần sáng, trên đường càng ngày càng nhiều đạo sĩ, phần lớn đều không quen biết nhau, đạo quán lớn một chút thì giương cờ xí, ít thì bảy tám người, nhiều thì hai mươi mấy người, Quách Tống phát hiện ra người của Thanh Hư Quan là ít nhất.

Không bao lâu, bọn họ đã tới võ đài trung tâm trên quảng trường phía ngoài đại môn của Tử Tiêu Thiên Cung, Tử Tiêu Thiên Cung là đạo quán được thiên tử ba lần giá lâm, chiếm diện tích cực lớn, được xây dựng vàng son lộng lẫy, đài các nguy nga, một thiên điện rộng tới hai mươi mẫu đất, cao tới ba mươi mấy thước, phía trên treo biển vàng ba chữ “Tam Thanh Điện” do Đường Huyền Tông Lý Long Cơ ngự bút.

Trên quảng trường đông nghịt gần ngàn tên đạo sĩ, bọn họ đều là đạo sĩ ngoài cung, đây là cách gọi rất khách khí trên giấy tờ chính thức, tục xưng là dã đạo.

Các đạo sĩ đều hết sức trẻ tuổi, đây cũng là quy tắc đã đề ra, đạo sĩ tham gia đại hội võ đạo nhất thiết phải trên mười bốn tuổi, dưới ba mươi tuổi.

Quách Tống ngẩng đầu tìm kiếm Tiểu Ưng khắp nơi, cuối cùng phát hiện ra tiểu tử kia không ngờ đứng trên mái cong của đại điện Tử Tiêu Thiên Cung, từ trên cao nhìn mình.

Lúc này, Mộc chân nhân và Hỏa Liệt chân nhân đã tới, Hỏa Liệt chân nhân nói với mọi người:

- Đã báo danh rồi, Thanh Hư Quan ở Huyền Hổ Cung, chúng ta ở Xích Viên Cung, tạm thời mỗi người một ngả.

Hai vị đứng đầu vội vàng chúc đối phương thành công, Quách Tống có chút không hiểu, hỏi Mộc chân nhân:

- Sư phụ, không phải tỷ võ ở Tử Tiêu Thiên Cung sao?

- Tử Tiêu Thiên Cung là trận chiến tranh ngôi báu của tám mươi người cuối cùng, trận đấu lúc đầu và trận đấu phân cấp được sắp xếp ở Huyền Hổ Cung và Xích Viên Cung, mỗi cung chọn lấy bốn mươi người, trong đó phân nhỏ thành hai nhóm Giáp Ất, lão Tam ở nhóm Giáp, con ở nhóm Ất.

- Đây là cái duyên cớ gì vậy?

- Tuổi tác thôi.

Cam Lôi cười hì hì nói:

- Hai mươi tuổi trở xuống là nhóm Ất, hai mươi tuổi trở lên là nhóm Giáp, mỗi nhóm chọn ra hai mươi người, tám mươi người cuối cùng hỗn chiến ở Tử Tiêu Cung, không phân tuổi tác.

Thanh âm của Cam Lôi đột nhiên im bặt, y ngơ ngác nhìn phía trước, Quách Tống nhìn theo ánh mắt của y, chỉ thấy phía trước là một đám đạo cô trẻ tuổi, đứng xếp hàng đi tới, vừa vặn hai mươi người, người nào người nấy dung mạo thanh tú.

Bọn đạo sĩ nhao nhao tách ra thành một con đường, quảng trường vốn ồn ào trở nên vô cùng yên tĩnh, từng người yên lặng nhìn các nàng, các đạo cô mặt mang sương lạnh, mắt nhìn thẳng, mỗi người đeo một thanh trường kiếm, dưới sự dẫn dắt của ba vị lão đạo cô mặt kiêu hãnh, trực tiếp tiến vào cổng lớn Tử Tiêu Cung.

Nhãn lực của Quách Tống vô cùng tốt, hắn liếc mắt một cái đã nhận ra người trong lòng của sư huynh Lý Ôn Ngọc, nàng xếp hàng thứ tư, tuy rằng bộ mặt cũng không chút biểu cảm, nhưng khi nàng đi qua chỗ này, ánh mắt hơi liếc thoáng qua phía bên này, người bình thường không nhìn ra, nhưng nếu như biết quan hệ của nàng và Cam Lôi là có thể tinh tế nhận ra được một chút.

Cam Lôi liền giống như bị sét đánh, y gãi đầu, nhếch miệng cười hề hề như kẻ ngốc.

Bây giờ Quách Tống tin rồi, sư huynh mặt dày của mình bị vị đạo cô này làm rung động rồi.

- Sư phụ, cái người xếp hàng thứ tư bên trái kia kìa!

Quách Tống cực kì thấp giọng nói với Mộc chân nhân.

Mộc chân nhân gật gật đầu:

- Xếp ở hàng thứ bảy to béo một chút kia, tên là Võ Tuệ, sư huynh của ngươi từng si mê nàng một năm, còn từng trộm một đôi giày của nàng ta, kết quả ba lão yêu bà lên núi ép ta xin lỗi.

Quách Tống “phụt!” cười thành tiếng, hóa ra điển cố trộm giày từ đây mà ra.

Cam Lôi còn đang hắc hắc cười ngây ngô, y không biết mình bị sư phụ tiết lộ ra nội tình.

- Đi thôi! Tới Đường Huyền Cung.

Mộc chân nhân dẫn theo hai người đi về phía đài tây của Huyền Hổ Cung…

Đại hội võ đạo diễn ra trong bốn ngày, ba ngày đầu đấu vòng loại và bán kết, gọi là võ đạo sơ bộ và võ đạo bứt phá, ngày thứ tư là võ đạo vấn đỉnh, cũng là trận chung kết.

Tất cả các trận đấu đều không có thi đấu đoàn thể, chỉ có thi đấu cá nhân, dựa vào bốc thăm để chọn đối thủ, đương nhiên, không phải do người thi đấu bốc, mà là ba vị chân nhân của Đường Huyền Cung phụ trách bốc thăm.

- Là cái này!



Vũ Diệu chân nhân chỉ một tờ giấy có chấm mực ký hiệu trong thùng giấy, các đạo sĩ ghi danh bèn vội vàng đưa tờ giấy cho ông ta.

Vũ Diệu chân nhân mở giấy ra, tên bên trong là Quách Tống của Thanh Hư Quan.

Mặt ông không chút biểu cảm rút một tờ giấy từ trong người ra, đưa cả hai tờ giấy cho đạo sĩ ghi danh:

- Hai người này là đối thủ trận đầu tiên.

Đạo sĩ ghi danh mở một tờ giấy khác, tên trên đó là Trương Thanh Hổ Huyền Hổ Cung.



Tổng cộng có hơn hai ngàn bốn trăm đạo sĩ tham gia đại hội võ năm nay, phân chia đều cho Huyền Hổ Cung và Xích Viên Cung một ngàn hai trăm người.

Trong số một ngàn hai trăm người của Huyền Hổ Cung, nhóm Giáp hai mươi tuổi trở lên và nhóm Ất dưới hai mươi tuổi gần như chiếm một nửa.

Cái này có nghĩa là Quách Tổng ở trong nhóm Ất có khoảng sáu trăm người cạnh tranh hai mươi vị trí, hai ngày đầu sẽ loại bỏ năm trăm người, còn lại một trăm người tiến vào vòng đấu bứt phá ngày thứ ba, giành giật hai mươi tấm vé vào cửa Tử Tiêu Thiên Cung.

Cam Lôi ở nhóm Giáp cũng không khá hơn là bao, cũng là sáu trăm người tranh giành hai mươi tấm vé vào cửa.

Cùng lẽ đấy, Xích Viên Cung cũng có bốn mươi vị trí.

Cuối cùng tám mươi người của hai cung quyết chiến Vấn Đỉnh ở Tử Tiêu Thiên Cung.

Đây là sự kiện lớn bốn năm một lần của Không Động Sơn, mười người xuất sắc nhất sẽ được phần thưởng cực kỳ hậu hĩnh.

Trên phía đông quảng trường của Huyền Hổ Cung có bức tranh bát quái cực lớn từ gạch ghép thành, có thể đồng thời cho tám đôi tuyển thủ tiến hành tỷ võ.

Quách Tống đã biết được điểm thi đấu của chính mình, hắn đứng vị trí thứ mười, cũng là vị trí hướng đông nam, đối thủ tạm thời không biết là ai, khi thi đấu đối thủ sẽ đồng thời xuất hiện ở vị trí trên.

Dưới quảng trường ngồi kín những thanh niên các nhóm đồng đạo luyện võ, bọn họ ngồi khá xa để có thể nhìn rõ cuộc thi đấu trên đài luận võ, tuy nhiên Tử Tiêu viện khinh thường không muốn ngồi cùng các đạo dã khác, bọn họ ngồi ở phía bắc, đội ngũ chỉnh tề, đạo bào một màu đen tuyền, thoạt nhìn có chút khí thế, dường như muốn nói cho các đạo dã khác hiểu được cái gì gọi là quy củ.

Đáng tiếc đạo đồng đến từ các dã đạo quán căn bản không có hứng thú với tư thế ngồi của bọn họ, cũng không có ý noi theo, mọi người túm năm tụm ba, tùy ý ngồi trên chiếu.

Mấy đạo đồng đạo dã ngồi ở phía nam, Quách Tống và một vài đạo đồng ngồi dưới gốc cây lớn. Lúc này, có người vỗ vỗ bờ vai của hắn, Quách Tống quay đầu lại, là tam sư huynh Cam Lôi.

- Sư huynh, có chuyện gì?

- Đệ tới đây một chút.

Sắc mặt của Cam Lôi có chút khó coi.

Quách Tống đi theo y đi tới một góc dựa vào bờ tường, nơi này không có ai, hắn nhìn thấy cơ mặt Cam Lôi co rúm lại, trong mắt tràn đầy phẫn nộ.

- Sư huynh, đã xảy ra chuyện gì?

Cam Lôi nghiến răng, nghiến lợi nói: “Ta vừa mới biết tại sao phải tuyển 20 đạo cô trẻ tuổi vào Tử Tiêu Thiên Cung?”

“Vì sao?”

- Đó là quyết định của cái lão tạp mao Bạch Vân Chân Nhân, nếu các môn đồ của Tử Tiêu có thể trở thành một trong ba người chiến thắng, bọn họ có thể lựa chọn một trong hai mươi đạo cô để song tu.

Quách Tống giờ mới hiểu được mối hận của Cam Lôi từ đâu mà tới. Có thể là mối hận đoạt vợ.

- Nói không chừng bọn chúng chướng mắt với Lý sư tỷ, nên sẽ không chọn tỷ ấy.

- Ai nói sẽ không chọn!



Cam Lôi nhéo mạnh cổ Quách Tống, ghé vào tai hắn quát lớn:

- Kẻ xưng là đệ nhất cao thủ Lôi Linh Tử vẫn luôn theo đuổi nàng, ta quả thực sắp phát điên rồi.

- Ta bị huynh bóp chết mất thôi.

Quách Tống ra sức giãy giụa thoát ra khỏi tay y, tức giận nói:

- Nữ nhân của mình thì tự mình đi tranh giành, liên quan gì ta?

Cam Lôi chậm rãi cúi đầu:

- Tiểu sư đệ, xin lỗi, vừa rồi ta hơi thất thố.

Quách Tống thấy y giống như một con gà trống chưa đánh đã bại, vừa thương hại, lại vừa giận y.

- Sư huynh, nếu huynh thích nàng ta, huynh nên chiến đấu hết mình để lọt vào ba hạng đầu. Ngay cả khi huynh không thể trở thành một trong ba kẻ mạnh nhất, huynh cũng phải khiến cho Lý sư tỷ biết rằng huynh đang ở đây liều mạng vì nàng, thay vì thừa nhận thất bại. Đệ tin số phận là do mình, người khác không thể cướp đoạt.

Nhiệt huyết bùng lên, trong mắt Cam Lôi lóe lên một tia lửa, y cắn chặt răng nói:

- Đệ nói đúng, ai dám đoạt nữ nhân của ta, ta liều mạng với kẻ đó.

Y bèn xoay người, nhanh chóng rời di.

Quách Tống lắc đầu, lần này sợ rằng sư huynh thật sự gặp phiền toái rồi.

Hắn cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó đi tới phía ngoài Huyền Hổ cung tìm sư phụ, theo quy tắc, Mộc chân nhân không được vào trường đấu.

Mộc chân nhân ở xa nhìn Quách Tống, không khỏi sửng sốt, vội vàng đi đến hỏi:

- Lão Ngũ, con nhanh như vậy đã bị loại rồi hả?

- Sư phụ, cuộc thi vẫn chưa bắt đầu! Con muốn đổi một thanh kiếm với người.

Quách Tống vẫn quyết định dùng thanh thiết mộc kiếm của sư phụ, cho dù có làm bị thương đối thủ, cũng dễ nói chuyện.

Mộc chân nhân đưa thanh kiếm gỗ cho hắn và mỉm cười:

- Xem ra cuối cùng con cũng nghĩ thông rồi.

Quách Tống im lặng gật đầu, cầm lấy thanh Thiết Mộc Kiếm:

- Đệ tử đi vào đây!

- Đi đi!

Quách Tống đi hai bước, lại dừng bước quay đầu nhìn sư phụ nói:

- Sư phụ chú ý Tam sư huynh, huynh ấy có thể sẽ lén gây sự với Lôi Linh Tử.

- Đó là nó tự tìm cái chết, Lôi Linh Tử võ nghệ cao hơn nó rất nhiều.

- Cho nên đệ tử mới lo lắng.

Mộc chân nhân hừ một tiếng:

- Vì một nữ nhân mà phải trả bằng mạng mình, ta không có đệ tử như vậy!

Quách Tống không phản bác được, xem ra sư phụ biết cả rồi, hắn khom người thi lễ với sư phụ, xoay người bước nhanh đi vào Huyền Hổ cung.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mãnh Tốt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook