Chương 24: Đại Hội Võ Đạo (4)
Cao Nguyệt
04/12/2024
Trương Thanh Hổ không hổ là người ưu tú giữa một nhóm thiếu niên Tử Tiêu hệ, không chỉ trời sinh có sức mạnh ghê gớm, hơn nữa học kiếm ngộ cũng rất cao, rất được Vũ Diệu chân nhân coi trọng, đặc biệt ngoại lệ nhận gã làm đồ đệ, nếu hội võ đạo lần này gã có thể tiến vào chung kết, như vậy thì đạo hiệu Trương Thanh Tử liền thuộc về gã.
Chỉ có điều sáu năm trước, Quách Tống ngay trước mặt mấy trăm tên đạo sĩ, một quyền đập nát cái mũi của gã, khiến gã mất mặt, thù này gã nhất định ghi tạc trong lòng.
Hôm nay gã cũng muốn ăn miếng trả miếng, giết Quách Tống ngay trước mặt mấy ngàn tên đạo sĩ, giải mối thù đã nhẫn nhịn sáu năm.
Sư phụ Vũ Diệu Chân nhân nói cho gã biết, lỡ tay giết người khi đấu võ, đây là nội quy cho phép, hội võ đạo lần trước, đạo sĩ của Tử Tiêu hệ giết liền ba gã dã đạo.
Còn chuyện đánh gãy chân của Hàn Tiểu Ngũ, Trương Thanh Hổ đã sớm quên mất.
Trương Thanh Hổ vừa ra tay đã sử dụng tuyệt chiêu, chiêu này gọi là Nhất Tự Điện Kiếm, miêu tả kiếm nhanh như thiểm điện, một kiếm đoạt hầu, bốn phía ngay lập tức kêu lên, tốc độ quá nhanh.
Cam Lôi âm thầm gật đầu, võ nghệ Huyền Hổ cung vẫn có một chút dự đoán trước, một kiếm này đã nhìn ra, bên trong có phần dày, gã hơi có chút lo lắng nhìn lại sư đệ.
Bọn đạo sĩ của Tử Tiêu hệ đều hưng phấn vạn phần, hôm nay Trương Thanh Hổ muốn giết người rồi.
Vũ Diệu chân nhân vuốt râu gật gật đầu, một kiếm này tuy tằng cho ra hơi sơm một chút, nhưng ra chiêu thủ pháp và thân pháp đều có thể nói thượng thừa, ngay cả Trương Huyền Tử cũng chưa chắc nhanh như vậy, khiến hắn có chút vừa lòng.
Quách Tống lại chưa rút kiếm, chỉ nhẹ nhàng lui về phía sau, một kiếm này mắt có thể thấy chỉ cách yết hầu của hắn một chút, đạo sĩ xung quanh kinh hô, không ít người đều nhắm hai mắt lại.
Trương Thanh Hổ bất ngờ không đưa hết kiếm, mà biến chiêu, kiếm quét đất vung lên, hướng về phía cánh tay trái của Quách Tống bổ tới.
Biến chiêu này khiến cho rất nhiều người không hiểu ra sao cả, rõ ràng chỉ cách yết hầu đối phương một chút, vì sao một kiếm kia không đâm tiếp? Chẳng lẽ thật lòng từ bi, không muốn đả thương người?
Nếu không muốn đả thương người, vậy sao kiếm kiếm đều là sát chiêu ác độc?
Cam Lôi nhẹ nhàng thở ra, dứt khoát ngồi xuống, y xem như là đã hiểu, Trương Thanh Hổ này kém sư đệ đâu chỉ vạn dặm.
Vũ Diệu chân nhân cũng nhìn ra một chút manh mối, chỉ có điều ông ta không thể tin tưởng được, đối phương làm sao có thể nắm bắt tinh chuẩn được như vậy? Gã vẫn là một đạo sĩ thiếu niên nhỉ!
Trong lòng Trương Thanh Hổ lại rất rõ ràng, vừa rồi một kiếm kia cũng không phải không muốn giết đối phương, mà là gã đã kiệt lực, không có cách nào tiếp tục nữa, nên phải biến chiêu.
Quách Tống vẫn tiếp tục lui về phía sau, kiếm của Trương Thanh Hổ lần thứ hai bổ vào không khí, Trương Thanh Hổ lập tức hậm hực, hét lớn một tiếng, kiếm trong tay như gió bão mưa rào bổ tới hướng đối phương.
Chỉ thấy hàn quang mờ ảo, sắp nhìn không thấy mũi kiếm rồi, Quách Tống vẫn tiếp tục lui về phía sau, tránh thoát hơn mười kiếm của đối phương.
Lúc này, hắn mà lùi thêm một bước nữa là vượt ra ngoài đường giới hạn sàn đấu.
Trương Thanh Hổ nhìn đúng thời cơ, hét lớn một tiếng, lại sử xuất tuyệt chiêu “Nhất Tự Điện Kiếm” hung hăng đâm tới ngực đối thủ.
Đạo sĩ Tử Tiêu hệ sôi trào cả lên, cho dù đâm không trúng, bọn họ cũng thắng.
Nhóm dã đạo lại không ngừng xót xa than thở, ngay cả cơ hội rút kiếm cũng không có, cứ như vậy xong đời.
Vũ Diệu chân nhân bỗng nhiên cảm giác không đúng, không ngờ đối phương không rút kiếm, điều này không hợp tình hợp lý, Trương Thanh Hổ sốt ruột giết địch, tham công làm liều rồi.
Ông ấy vừa mới định
nhắc nhở, cũng đã không
còn kịp, chỉ thấy khóe
miệng Quách Tống lộ ra một nụ cười quỷ dị, xoay người một cái, nhanh như quỷ mị, lại chuyển tới phía sau Trương Thanh Hổ.
Thiết Mộc kiếm phía sau cuối cùng đã tuốt ra khỏi vỏ, chỉ thấy một bóng đen lóe lên...
Một kiếm của Trương Thanh Hổ đâm vào không khí, gã dùng sức quá mạnh, thân thể cũng mất cân bằng, trong lòng thầm kêu một tiếng không ổn, lập tức nghe thấy một tiếng “bang”, gã chợt cảm thấy trên đùi truyền đến một nỗi đau đớn tận xương tủy, quả thực làm gã thống khổ.
- A~
Trương Thanh Hổ phát ra một tiếng kêu thảm thiết long trời lở đất, ném trường kiếm xuống, ôm đùi lăn lộn trên mặt đất.
Quách Tống không giết Trương Thanh Hổ, lại dùng nhu kình của Thiết Mộc kiếm đập cho xương đùi gã thành mảnh vụn.
Cho dù là quốc thủ của hoàng cung cũng không tiếp nổi, chân gã coi như là hoàn toàn bị phế đi, năm đó gã cũng đã cắt đứt chân của Hàn Tiểu Ngũ như vậy.
Dưới đài tất cả mọi người sợ ngây người, vừa rồi Trương Thanh Hổ còn bức đối thủ đến chân tường, chiếm hết thượng phong, sao chớp mắt gã lại biến thành kẻ ngã xuống đất kêu thảm thiết.
Những đạo sĩ khác không thể không tạm dừng trong chốc lát, bên này động tĩnh quá lớn, khiến vòng này không có cách nào tiếp tục nữa.
Vũ Diệu CHÂN nhân đen mặt bay vút lên đài, phía sau có phương sĩ Xích Hồng, Vũ Diệu chân nhân chỉ là sư phụ trên danh nghĩa của Trương Thanh Hổ, người thật sự dạy gã luyện kiếm là phương sĩ Xích Hồng.
Xích Hồng thấy đồ đệ không màng thể diện lăn lộn trên đất, ông ta hận đến mức trừng mắt như muốn nứt ra, quát to một tiếng, rút kiếm đâm tới ngực Quách Tống.
Quách Tống không chút hoang mang phong thức, lập tức nhảy lên, đẩy kiếm của Xích Hồng ra, Xích Hồng trở tay không kịp, chỉ cảm thấy mình bị kéo mạnh ra ngoài, nhưng ông ta không cầm được trường kiếm, trường kiếm rời tay mà bay đi, bay xa mấy trượng, Xích Hồng cả kinh ngây dại, thoáng cái đỏ bừng cả khuôn mặt.
- Cẩu tạp chủng!
Ông ta nhịn không được, khẽ chửi một tiếng, siết quả đấm hung tợn đánh tới Quách Tống.
Chợt có tiếng ưng kêu giữa không trung, Tiểu Ưng gào thét lao chúi về phía Xích Hồng, Quách Tống khẩn trương, vung tay lên, một viên đá nhỏ xé toạc không gian lao đến, bay qua đỉnh đầu Tiểu Ưng.
Tiểu Ưng lúc này mới ý thức được chủ nhân không cần nó hỗ trợ, nó vừa thu cánh lại, bay lướt qua cách đỉnh đầu Xích Hồng một trượng.
Lúc này, bốn phía sớm đã lặng ngắt như tờ, đều nói Tử Tiêu hệ bao che khuyết điểm, hôm nay họ đã được mở mang tầm mắt. Bọn họ có thể giết người, cũng không cho người khác động đến một sợi lông của bọn họ.
Cam Lôi giận dữ, nhảy lên đài cao nổi giận nói:
- Xích Hồng phương sĩ, ngươi còn biết xấu hổ hay không!
- Xích Hồng, dừng tay!
Sắc mặt Vũ Diệu chân nhân xanh mét, ông ta vừa nắn thử xương đùi Trương Thanh Hổ, ít nhất đã vỡ vụn thành hai mươi mấy mảnh, đây không phải là sử dụng lưỡi kiếm chém đứt, mà chỉ dùng sống kiếm đập trúng bắp đùi của Trương Thanh Hổ, mới có thể đập vỡ, hơn nữa không ngờ đối phương lại dùng một thanh kiếm gỗ không có mũi kiếm.
Còn nữa, võ nghệ Xích Hồng thế nào trong lòng ông ta rất rõ ràng, dĩ nhiên Xích Hồng hơi khinh địch, nhưng dù khinh địch thế nào đi nữa, bị đối phương dùng một kiếm đánh bay kiếm trong tay, kiếm pháp này chỉ sợ mình cũng không làm được, khiến Vũ Diệu chân nhân âm thầm kinh hãi.
Vũ Diệu chân nhân tuy rằng không phải cung chủ Huyền Hổ cung, nhưng ông ta vẫn là chân nhân Tử Tiêu Thiên Cung phái tới chủ quản Huyền Hổ cung, có địa vị rất cao trong Huyền Hổ cung, ông ta đã mở miệng, Xích Hồng đành phải thu tay lại, hung tợn nhìn Quách Tống một cái, ông ta cũng không dám đi nhặt kiếm của mình, xoay người nhảy xuống đài.
Cam Lôi tiến lên nói với Quách Tống:
- Sư đệ, chúng ta đi xuống!
Quách Tống thu kiếm vào vỏ, hai người xoay người muốn đi, Vũ Diệu chân nhân điềm nhiên nói:
- Phế đồ đệ của ta, lại muốn bỏ đi hay sao?
Cam Lôi lại cười hì hì nói:
- Quách Tống cũng không có ý đả thương người, chỉ có điều thu kiếm không kịp, mới dẫn đến ngộ thương, về việc này Thanh Hư Quan vô cùng xin lỗi, trận đấu tiếp tục, tiếp theo xin mời lượt võ đạo thứ mười một lên đài.
Y nói y nguyên lời Vũ Diệu chân nhân vừa nãy, bốn phía cười vang, có người hô to:
- Chỉ cho châu quan phóng hỏa, không cho dân chúng đốt đèn, Huyền Hổ cung còn biết xấu hổ hay không?
Cũng có người hô to:
- Đánh bị thương trong trận đấu không trái với quy tắc, Huyền Hổ cung muốn phá hư phép tắc, chúng ta không thể so sánh rồi.
- Đúng! Chúng ta không thể so sánh.
Mấy trăm tên thiếu niên dã đạo phẫn nộ hô to, lập tức muốn rời nơi thi đấu.
Quách Tống thì thản nhiên nói với Vũ Diệu Chân nhân:
- Vũ Diệu chân nhân, bảy trận còn lại của vòng thứ mười vẫn chưa có kết quả, mời tiếp tục đi!
Nói xong, Quách Tống dẫn Cam Lôi xoay người đi xuống đài.
Vũ Diệu chân nhân thấy quần chúng phẫn nộ khó mà chọc vào, đành phải cố nén lửa giận trong lòng, nói với đạo sĩ chủ trì:
- Ta đi trị liệu cho y, ngươi tiếp tục chủ trì!
Ông ta bế Trương Thanh Hổ bay vút đi.
Đạo sĩ lên đài cao giọng nói:
- Bảy trận đấu vòng thứ mười tiếp tục luận võ!
***
Trận đấu tiếp tục tiến hành, Cam Lôi thấp giọng hỏi Quách Tống:
- Đệ đập nát xương đùi của Trương Thanh Hổ?
Quách Tống lắc đầu, thản nhiên cười nói:
- Ta chỉ đập vỡ xương bắp đùi của gã.
Cam Lôi ngây ngốc một hồi, con mẹ nó, sư đệ không ngờ còn ác độc hơn cả mình.
Gã lập tức giơ ngón tay cái lên:
- Cao! Thế này so với giết gã còn thống khổ gấp trăm lần, đời này gã chỉ có thể què một cái chân rồi.
- Gã còn đời này nữa sao?
Quách Tống cười lạnh một tiếng:
- Trương Thanh Hổ này ác đồ ức hiếp người khác, nếu gã vẫn duy trì sức mạnh thì không sao, một khi nào gã trở thành phế nhân, những người bị ức hiếp kia có thể bỏ qua cho gã không?
Cam Lôi gật gật đầu:
- Đệ nói đúng, đạo sĩ Huyền Hổ cung từ trước tới nay đều nhìn vào lợi ích, ác nghiệt vô tình, cũng sẽ không nuôi dưỡng phế nhân, Trương Thanh Hổ sống không lâu nữa đâu.
Hai người sư huynh đệ đang nói chuyện, Mộc chân nhân lại xuất hiện trước mặt hai người, ông hung hăng gõ vào đầu Cam Lôi như một bao hạt dẻ:
- Đấu võ vòng thứ hai của ngươi sắp bắt đầu đến nơi rồi, ngươi còn ở nơi này nói chuyện phiếm!
Cam Lôi bưng đầu kinh sợ kêu lên một tiếng, rồi ba chân bốn cẳng chạy như điên về đài đấu võ phía tây.
Quách Tống vội vàng hướng về phía Mộc chân nhân khom người thi lễ:
- Khởi bẩm sư phụ, vừa rồi đệ tử ra tay đánh Trương Thanh Hổ bị thương!
Mộc chân nhân gật gật đầu, giọng điệu bình tĩnh nói:
- Ta đã biết rồi, vừa rồi Vũ Diệu chân nhân phái người đến tìm ta, chuyện này nhất định phải có một câu trả lời rõ ràng, con đi theo ta đi!
Chỉ có điều sáu năm trước, Quách Tống ngay trước mặt mấy trăm tên đạo sĩ, một quyền đập nát cái mũi của gã, khiến gã mất mặt, thù này gã nhất định ghi tạc trong lòng.
Hôm nay gã cũng muốn ăn miếng trả miếng, giết Quách Tống ngay trước mặt mấy ngàn tên đạo sĩ, giải mối thù đã nhẫn nhịn sáu năm.
Sư phụ Vũ Diệu Chân nhân nói cho gã biết, lỡ tay giết người khi đấu võ, đây là nội quy cho phép, hội võ đạo lần trước, đạo sĩ của Tử Tiêu hệ giết liền ba gã dã đạo.
Còn chuyện đánh gãy chân của Hàn Tiểu Ngũ, Trương Thanh Hổ đã sớm quên mất.
Trương Thanh Hổ vừa ra tay đã sử dụng tuyệt chiêu, chiêu này gọi là Nhất Tự Điện Kiếm, miêu tả kiếm nhanh như thiểm điện, một kiếm đoạt hầu, bốn phía ngay lập tức kêu lên, tốc độ quá nhanh.
Cam Lôi âm thầm gật đầu, võ nghệ Huyền Hổ cung vẫn có một chút dự đoán trước, một kiếm này đã nhìn ra, bên trong có phần dày, gã hơi có chút lo lắng nhìn lại sư đệ.
Bọn đạo sĩ của Tử Tiêu hệ đều hưng phấn vạn phần, hôm nay Trương Thanh Hổ muốn giết người rồi.
Vũ Diệu chân nhân vuốt râu gật gật đầu, một kiếm này tuy tằng cho ra hơi sơm một chút, nhưng ra chiêu thủ pháp và thân pháp đều có thể nói thượng thừa, ngay cả Trương Huyền Tử cũng chưa chắc nhanh như vậy, khiến hắn có chút vừa lòng.
Quách Tống lại chưa rút kiếm, chỉ nhẹ nhàng lui về phía sau, một kiếm này mắt có thể thấy chỉ cách yết hầu của hắn một chút, đạo sĩ xung quanh kinh hô, không ít người đều nhắm hai mắt lại.
Trương Thanh Hổ bất ngờ không đưa hết kiếm, mà biến chiêu, kiếm quét đất vung lên, hướng về phía cánh tay trái của Quách Tống bổ tới.
Biến chiêu này khiến cho rất nhiều người không hiểu ra sao cả, rõ ràng chỉ cách yết hầu đối phương một chút, vì sao một kiếm kia không đâm tiếp? Chẳng lẽ thật lòng từ bi, không muốn đả thương người?
Nếu không muốn đả thương người, vậy sao kiếm kiếm đều là sát chiêu ác độc?
Cam Lôi nhẹ nhàng thở ra, dứt khoát ngồi xuống, y xem như là đã hiểu, Trương Thanh Hổ này kém sư đệ đâu chỉ vạn dặm.
Vũ Diệu chân nhân cũng nhìn ra một chút manh mối, chỉ có điều ông ta không thể tin tưởng được, đối phương làm sao có thể nắm bắt tinh chuẩn được như vậy? Gã vẫn là một đạo sĩ thiếu niên nhỉ!
Trong lòng Trương Thanh Hổ lại rất rõ ràng, vừa rồi một kiếm kia cũng không phải không muốn giết đối phương, mà là gã đã kiệt lực, không có cách nào tiếp tục nữa, nên phải biến chiêu.
Quách Tống vẫn tiếp tục lui về phía sau, kiếm của Trương Thanh Hổ lần thứ hai bổ vào không khí, Trương Thanh Hổ lập tức hậm hực, hét lớn một tiếng, kiếm trong tay như gió bão mưa rào bổ tới hướng đối phương.
Chỉ thấy hàn quang mờ ảo, sắp nhìn không thấy mũi kiếm rồi, Quách Tống vẫn tiếp tục lui về phía sau, tránh thoát hơn mười kiếm của đối phương.
Lúc này, hắn mà lùi thêm một bước nữa là vượt ra ngoài đường giới hạn sàn đấu.
Trương Thanh Hổ nhìn đúng thời cơ, hét lớn một tiếng, lại sử xuất tuyệt chiêu “Nhất Tự Điện Kiếm” hung hăng đâm tới ngực đối thủ.
Đạo sĩ Tử Tiêu hệ sôi trào cả lên, cho dù đâm không trúng, bọn họ cũng thắng.
Nhóm dã đạo lại không ngừng xót xa than thở, ngay cả cơ hội rút kiếm cũng không có, cứ như vậy xong đời.
Vũ Diệu chân nhân bỗng nhiên cảm giác không đúng, không ngờ đối phương không rút kiếm, điều này không hợp tình hợp lý, Trương Thanh Hổ sốt ruột giết địch, tham công làm liều rồi.
Ông ấy vừa mới định
nhắc nhở, cũng đã không
còn kịp, chỉ thấy khóe
miệng Quách Tống lộ ra một nụ cười quỷ dị, xoay người một cái, nhanh như quỷ mị, lại chuyển tới phía sau Trương Thanh Hổ.
Thiết Mộc kiếm phía sau cuối cùng đã tuốt ra khỏi vỏ, chỉ thấy một bóng đen lóe lên...
Một kiếm của Trương Thanh Hổ đâm vào không khí, gã dùng sức quá mạnh, thân thể cũng mất cân bằng, trong lòng thầm kêu một tiếng không ổn, lập tức nghe thấy một tiếng “bang”, gã chợt cảm thấy trên đùi truyền đến một nỗi đau đớn tận xương tủy, quả thực làm gã thống khổ.
- A~
Trương Thanh Hổ phát ra một tiếng kêu thảm thiết long trời lở đất, ném trường kiếm xuống, ôm đùi lăn lộn trên mặt đất.
Quách Tống không giết Trương Thanh Hổ, lại dùng nhu kình của Thiết Mộc kiếm đập cho xương đùi gã thành mảnh vụn.
Cho dù là quốc thủ của hoàng cung cũng không tiếp nổi, chân gã coi như là hoàn toàn bị phế đi, năm đó gã cũng đã cắt đứt chân của Hàn Tiểu Ngũ như vậy.
Dưới đài tất cả mọi người sợ ngây người, vừa rồi Trương Thanh Hổ còn bức đối thủ đến chân tường, chiếm hết thượng phong, sao chớp mắt gã lại biến thành kẻ ngã xuống đất kêu thảm thiết.
Những đạo sĩ khác không thể không tạm dừng trong chốc lát, bên này động tĩnh quá lớn, khiến vòng này không có cách nào tiếp tục nữa.
Vũ Diệu CHÂN nhân đen mặt bay vút lên đài, phía sau có phương sĩ Xích Hồng, Vũ Diệu chân nhân chỉ là sư phụ trên danh nghĩa của Trương Thanh Hổ, người thật sự dạy gã luyện kiếm là phương sĩ Xích Hồng.
Xích Hồng thấy đồ đệ không màng thể diện lăn lộn trên đất, ông ta hận đến mức trừng mắt như muốn nứt ra, quát to một tiếng, rút kiếm đâm tới ngực Quách Tống.
Quách Tống không chút hoang mang phong thức, lập tức nhảy lên, đẩy kiếm của Xích Hồng ra, Xích Hồng trở tay không kịp, chỉ cảm thấy mình bị kéo mạnh ra ngoài, nhưng ông ta không cầm được trường kiếm, trường kiếm rời tay mà bay đi, bay xa mấy trượng, Xích Hồng cả kinh ngây dại, thoáng cái đỏ bừng cả khuôn mặt.
- Cẩu tạp chủng!
Ông ta nhịn không được, khẽ chửi một tiếng, siết quả đấm hung tợn đánh tới Quách Tống.
Chợt có tiếng ưng kêu giữa không trung, Tiểu Ưng gào thét lao chúi về phía Xích Hồng, Quách Tống khẩn trương, vung tay lên, một viên đá nhỏ xé toạc không gian lao đến, bay qua đỉnh đầu Tiểu Ưng.
Tiểu Ưng lúc này mới ý thức được chủ nhân không cần nó hỗ trợ, nó vừa thu cánh lại, bay lướt qua cách đỉnh đầu Xích Hồng một trượng.
Lúc này, bốn phía sớm đã lặng ngắt như tờ, đều nói Tử Tiêu hệ bao che khuyết điểm, hôm nay họ đã được mở mang tầm mắt. Bọn họ có thể giết người, cũng không cho người khác động đến một sợi lông của bọn họ.
Cam Lôi giận dữ, nhảy lên đài cao nổi giận nói:
- Xích Hồng phương sĩ, ngươi còn biết xấu hổ hay không!
- Xích Hồng, dừng tay!
Sắc mặt Vũ Diệu chân nhân xanh mét, ông ta vừa nắn thử xương đùi Trương Thanh Hổ, ít nhất đã vỡ vụn thành hai mươi mấy mảnh, đây không phải là sử dụng lưỡi kiếm chém đứt, mà chỉ dùng sống kiếm đập trúng bắp đùi của Trương Thanh Hổ, mới có thể đập vỡ, hơn nữa không ngờ đối phương lại dùng một thanh kiếm gỗ không có mũi kiếm.
Còn nữa, võ nghệ Xích Hồng thế nào trong lòng ông ta rất rõ ràng, dĩ nhiên Xích Hồng hơi khinh địch, nhưng dù khinh địch thế nào đi nữa, bị đối phương dùng một kiếm đánh bay kiếm trong tay, kiếm pháp này chỉ sợ mình cũng không làm được, khiến Vũ Diệu chân nhân âm thầm kinh hãi.
Vũ Diệu chân nhân tuy rằng không phải cung chủ Huyền Hổ cung, nhưng ông ta vẫn là chân nhân Tử Tiêu Thiên Cung phái tới chủ quản Huyền Hổ cung, có địa vị rất cao trong Huyền Hổ cung, ông ta đã mở miệng, Xích Hồng đành phải thu tay lại, hung tợn nhìn Quách Tống một cái, ông ta cũng không dám đi nhặt kiếm của mình, xoay người nhảy xuống đài.
Cam Lôi tiến lên nói với Quách Tống:
- Sư đệ, chúng ta đi xuống!
Quách Tống thu kiếm vào vỏ, hai người xoay người muốn đi, Vũ Diệu chân nhân điềm nhiên nói:
- Phế đồ đệ của ta, lại muốn bỏ đi hay sao?
Cam Lôi lại cười hì hì nói:
- Quách Tống cũng không có ý đả thương người, chỉ có điều thu kiếm không kịp, mới dẫn đến ngộ thương, về việc này Thanh Hư Quan vô cùng xin lỗi, trận đấu tiếp tục, tiếp theo xin mời lượt võ đạo thứ mười một lên đài.
Y nói y nguyên lời Vũ Diệu chân nhân vừa nãy, bốn phía cười vang, có người hô to:
- Chỉ cho châu quan phóng hỏa, không cho dân chúng đốt đèn, Huyền Hổ cung còn biết xấu hổ hay không?
Cũng có người hô to:
- Đánh bị thương trong trận đấu không trái với quy tắc, Huyền Hổ cung muốn phá hư phép tắc, chúng ta không thể so sánh rồi.
- Đúng! Chúng ta không thể so sánh.
Mấy trăm tên thiếu niên dã đạo phẫn nộ hô to, lập tức muốn rời nơi thi đấu.
Quách Tống thì thản nhiên nói với Vũ Diệu Chân nhân:
- Vũ Diệu chân nhân, bảy trận còn lại của vòng thứ mười vẫn chưa có kết quả, mời tiếp tục đi!
Nói xong, Quách Tống dẫn Cam Lôi xoay người đi xuống đài.
Vũ Diệu chân nhân thấy quần chúng phẫn nộ khó mà chọc vào, đành phải cố nén lửa giận trong lòng, nói với đạo sĩ chủ trì:
- Ta đi trị liệu cho y, ngươi tiếp tục chủ trì!
Ông ta bế Trương Thanh Hổ bay vút đi.
Đạo sĩ lên đài cao giọng nói:
- Bảy trận đấu vòng thứ mười tiếp tục luận võ!
***
Trận đấu tiếp tục tiến hành, Cam Lôi thấp giọng hỏi Quách Tống:
- Đệ đập nát xương đùi của Trương Thanh Hổ?
Quách Tống lắc đầu, thản nhiên cười nói:
- Ta chỉ đập vỡ xương bắp đùi của gã.
Cam Lôi ngây ngốc một hồi, con mẹ nó, sư đệ không ngờ còn ác độc hơn cả mình.
Gã lập tức giơ ngón tay cái lên:
- Cao! Thế này so với giết gã còn thống khổ gấp trăm lần, đời này gã chỉ có thể què một cái chân rồi.
- Gã còn đời này nữa sao?
Quách Tống cười lạnh một tiếng:
- Trương Thanh Hổ này ác đồ ức hiếp người khác, nếu gã vẫn duy trì sức mạnh thì không sao, một khi nào gã trở thành phế nhân, những người bị ức hiếp kia có thể bỏ qua cho gã không?
Cam Lôi gật gật đầu:
- Đệ nói đúng, đạo sĩ Huyền Hổ cung từ trước tới nay đều nhìn vào lợi ích, ác nghiệt vô tình, cũng sẽ không nuôi dưỡng phế nhân, Trương Thanh Hổ sống không lâu nữa đâu.
Hai người sư huynh đệ đang nói chuyện, Mộc chân nhân lại xuất hiện trước mặt hai người, ông hung hăng gõ vào đầu Cam Lôi như một bao hạt dẻ:
- Đấu võ vòng thứ hai của ngươi sắp bắt đầu đến nơi rồi, ngươi còn ở nơi này nói chuyện phiếm!
Cam Lôi bưng đầu kinh sợ kêu lên một tiếng, rồi ba chân bốn cẳng chạy như điên về đài đấu võ phía tây.
Quách Tống vội vàng hướng về phía Mộc chân nhân khom người thi lễ:
- Khởi bẩm sư phụ, vừa rồi đệ tử ra tay đánh Trương Thanh Hổ bị thương!
Mộc chân nhân gật gật đầu, giọng điệu bình tĩnh nói:
- Ta đã biết rồi, vừa rồi Vũ Diệu chân nhân phái người đến tìm ta, chuyện này nhất định phải có một câu trả lời rõ ràng, con đi theo ta đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.