Chương 7: Nhà Học Võ
Cao Nguyệt
01/12/2024
Quách Tống vội vàng tiến lên hành lễ:
- Tham kiến sư phụ!
Mộc chân nhân khẽ cười nói:
- Cầm giỏ, theo ta vào trong rừng đào măng!
Quách Tống lúc này mới chú ý tới dưới chân sư phụ có hai giỏ trúc, bên trong đều để một thanh đao bổ củi.
Hắn nhặt giỏ lên, đi theo Mộc chân nhân vào rừng trúc.
Trong rừng trúc hiện lên một tầng lá trúc thật dày, đạp lên vô cùng xốp, chỉ trong chốc lát, bọn họ đã phát hiện hơn mười cây măng non.
- Biết đào măng không?
Mộc chân nhân cười hỏi.
Quách Tống gật gật đầu, nói:
- Biết một chút!
- Ta đây sẽ không dạy con, con tự mình đào đi!
Đào măng kỳ thật cũng rất đơn giản, chính là đào bùn đất xung quanh măng mùa xuân, nhổ măng ra, nhưng nếu như là măng trung hạ tuần tháng tư, sẽ chọn rồi mới đào, giữ lại những cây cường tráng, để gây trồng trúc non.
Không bao lâu, Quách Tống rút hơn mười búp măng non lên, lau bùn đất, đặt vào trong giỏ.
Lúc này, Mộc chân nhân đã đi tới, ông thấy Quách Tống thu hoạch khá phong phú, liền khen:
- Đúng vậy, rất thuần thục!
- Sư phụ, đây là cái gì?
Quách Tống phát hiện giỏ sư phụ chứa một lớp những con trùng màu trắng khá giống giòi, đang liều mạng nhúc nhích, không khỏi hoảng sợ.
- Đây là trúc trùng, mỗi ngày con đều ăn nó, con không biết sao?
Trong lòng Quách Tống lập tức dâng lên một cảm giác ghê tởm, mỗi ngày mình đều ăn vật này?
Mộc chân nhân ha hả cười, nói:
- Nhưng này là thứ tốt, chỉ có lúc này mới có, nếu không thân thể của con sao có thể khôi phục nhanh như vậy.
- Nhưng. . . . Nhưng không phải đạo sĩ không thể sát sinh sao?
Quách Tống rốt cuộc tìm được một cái cớ.
- Ai nói chứ, đạo sĩ đều có thể ăn mặn, chỉ có điều chúng ta phải dùng con mồi đi đổi đồ dùng, cho nên ăn được ít hơn, giống con ngày đầu tiên đến, canh ăn không phải là canh rắn sao?
Quách Tống tròn mắt líu lưỡi, ngày đầu tiên ăn cơm bên trong lại có rắn, tại sao mình không biết? Vậy thứ đen sì sì đấy, chẳng lẽ là da rắn?
Mộc chân nhân thấy vẻ mặt kinh ngạc của hắn, liền không kìm nổi cười nói:
- Tu đạo không phải làm hòa thượng, không chú ý nhiều như vậy, thượng cổ tiên nhân, lại có mấy người ngồi không?
- Đệ tử đã hiểu.
Mộc chân nhân gật gật đầu, nói:
- Ta nghe lão Tứ nói, ngày hôm qua các con và đạo sĩ Huyền Hổ Cung đã xảy ra xung đột?
- Là trách nhiệm của đệ tử, gặp mấy đứa trẻ ở Tiếp Dẫn Viện ngày trước, bị bọn họ ức hiếp, còn làm phiền Tứ sư huynh cứu con đúng lúc.
Mộc chân nhân từ chối cho ý kiến nói:
- Đạo sĩ nhất mạch của Tử Tiêu nổi danh lòng dạ hẹp hòi, bị trừng mắt một cái cũng phải trừng lại ngay, những kẻ thù đó của con sớm muộn gì cũng sẽ luyện thành một thân võ nghệ cao cường, nếu con theo không kịp, lần sau gặp mặt, chỉ sợ là con sẽ không may mắn như ngày hôm qua nữa rồi.
Quách Tống hiểu được ý của Mộc chân nhân, lập tức khom mình thi lễ nói:
- Đệ tử nguyện ý theo sư phụ học võ!
- Con nghĩ thông suốt rồi?
Mộc chân nhân vuốt râu cười hỏi.
Quách Tống khẽ gật đầu, nói:
- Nếu không học một chút kinh nghiệm để sống yên ổn, tương lai làm sao sống yên ở Đại Đường được!
Quách Tống quả thật đã nghĩ thông suốt, hắn đã không thể trở về hậu thế, nếu muốn sống yên ở Đại Đường, nhất định phải có bản lĩnh hơn người thường, hắn không có người chống lưng, cũng không phải đệ tử thế gia, làm quan không tới phiên hắn, như vậy học được một thân võ nghệ, ít nhất hắn còn có cơ hội ra mặt.
Mộc chân nhân nhìn hắn thật sâu một cái lại nói:
- Võ có hai loại, một loại là võ của hiệp giả, khinh công ám khí, quyền cước kiếm pháp, có thể làm thị vệ, có thể làm thích khách, hoặc là cầm kiếm đi khắp thiên hạ, muốn gì làm nấy, gọi là du hiệp;
- Một loại khác là võ của tướng giả, trường kích hoành đao, chiêu pháp ngắn gọn thực dụng, lấy lực lượng để thắng, hoặc luyện cưỡi ngựa bắn cung, bách chiến hoàng sa, tung hoành ở sa trường, chống lại dị tộc, đền đáp quốc gia, con muốn học loại võ nào?
Giấc mộng kiếp trước của Quách Tống là luyện một thân võ công tuyệt thế, trường kiếm đi khắp chân trời, nhưng Mộc chân nhân nói đến khi bách chiến hoàng sa, tung hoành ở sa trường, lại làm hắn cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Hắn thấp giọng hỏi:
- Có thể học cả hai loại hay không?
Mộc chân nhân khẽ mỉm cười, nói:
- Con hiểu lầm ý của ta, ta hỏi không phải kỹ, mà là võ, con muốn làm hiệp sĩ, hay muốn làm mãnh tướng?
Quách Tống lập tức hiểu ý của sư phụ.
Hắn không chút do dự nói:
- Nghèo thì chỉ lo thân mình, đạt thì kiêm tế thiên hạ!
Mộc chân nhân cười ha ha, đây là câu trả lời hay mà ông từng được nghe, nhóc tinh quái này kỳ thật đều muốn học cả hai, hứng lên thì ra sức vì nước, đi làm mãnh tướng, mất hứng, thì ẩn giấu ở giang hồ, làm du hiệp.
Ông suy nghĩ một chút nói:
- Ta sẽ dạy con những cái chung, con hiểu được, vậy thì thông suốt hết, con đi theo ta!
Mộc chân nhân dẫn theo Quách Tống đi đến bãi đất trống trước rừng trúc, ông bày ra một chiêu thức, một chân đạp đất, tay chỉ rừng trúc, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào một nơi trong rừng trúc, tay kia thì cầm đao bổ củi nâng lên quá đỉnh đầu, tựa như con tò te, rốt cuộc cũng nhúc nhích.
Một hồi lâu, ông dừng lại nói với Quách Tống:
- Chiêu này tên là Chung Quỳ bắt quỷ, trước tiên con luyện ba năm, sau đó ta sẽ dạy con võ nghệ khác.
Quách Tống ngẫm nghĩ một chút hỏi:
- Ý của sư phụ, giống sư phụ vừa rồi như vậy, vẫn không nhúc nhích, có thể đứng càng lâu càng tốt, chính là cơ sở căn bản cho các võ kỹ ba năm sau.
- Trẻ nhỏ dễ dạy!
Mộc chân nhân âm thầm khen ngợi Quách Tống thông minh, nói cái đã hiểu, ông gật đầu, nói:
- Đây là chiêu thức luyện võ độc đáo mà ta sáng tạo, con cũng chớ xem thường nó, nó luyện cho con lực hông, lực chân, định lực và lực cánh tay cùng với tâm tính của con, nhưng quan trọng hơn là luyện lực thăng bằng của con, lực thăng bằng là căn cơ của tất cả võ nghệ, lực thăng bằng hùng mạnh, vậy con luyện cái gì cũng sẽ thuận buồm xuôi gió, luyện cái gì cũng sẽ làm ít ăn nhiều, luyện cái gì cũng có thể đạt đến đỉnh cao.
- Đệ tử đã hiểu!
- Ta dạy con phương pháp luyện buổi tối nữa, ban ngày con vẫn phải chẻ củi, mặt khác, Nhị sư huynh con xuống núi, từ hôm nay trở đi, con cùng Tam sư huynh đi kiếm ăn!
... . . . .
Từ rừng trúc trở về, Tam sư huynh Cam Lôi liền đưa cho hắn một cái sọt và một cái cuốc nhỏ, nói:
- Đi với ta nào! Hôm nay chúng ta ra phía sau núi.
Cam Lôi tuổi không lớn lắm, chỉ chừng hai mươi tuổi, thân cao ít nhất 1m8 trở lên, thể trọng cũng không thấp hơn một trăm cân, vẻ mặt dữ tợn, ánh mắt hung ác, thoạt nhìn chính là một tên mập không thân thiện.
Ấn tượng của Quách Tống đối với Cam Lôi không tốt lắm, chủ yếu nguyên nhân vì đêm đầu tiên Cam Lôi đã đánh giá hắn tiêu cực, hơn nữa bản thân Cam Lôi không chào đón Quách Tống, khiến cho một tháng này, hai người rất ít nói chuyện, hiện tại sư phụ lại sắp xếp hai người đi cùng nhau.
Không biết sư phụ có lo lắng hay không, nhưng Cam Vũ tỏ vẻ khá quan ngại nhìn hai người đi xa…
Trước khi đến sau núi phải đi vào khe núi, đi dọc theo khe núi lên bảy tám dặm mới có thể đến nơi.
Xuống núi không có đường, Cam Lôi dẫn theo Quách Tống leo lên một gốc cây đại thụ, nghiêng ngả lảo đảo rảo bước đi xuống dưới chân núi, sườn dốc tám mươi độ vô cùng dốc đứng, trên mặt đất khắp nơi trải rêu xanh, vừa ướt vừa trơn, hơi bất cẩn sẽ lăn xuống núi ngay.
Cam Lôi cũng không chờ Quách Tống, tự y ngựa quen đường cũ đi vội về phía dưới, Quách Tống xuống núi lại mạo hiểm vô cùng, hoảng hốt chạy bừa cũng không cần nói, vài lần đạp vào khoảng không bị trượt chân, may mắn hắn kịp thời ôm lấy đại thụ mới không lăn xuống núi.
Quách Tống nhìn bóng lưng của Cam Lôi ở xa xa, cắn cắn môi, nhưng không gọi y chờ mình mà cắn chặt răng nhìn chằm chằm một thân cây phía dưới, dồn sức chạy xuống phía dưới, khi thân thể mất thăng bằng, hắn ôm lấy đại thụ.
Ánh mắt của hắn lập tức lại nhìn về phía một cây đại thụ khác ở phía dưới…
Cam Lôi chạy vội tới khe núi, không bao lâu, đã thấy Quách Tống đu theo rừng cây trên sườn núi, nghiêng ngả lảo đảo vọt xuống dưới.
Quách Tống vô cùng chật vật, cả người là dấu vết của bùn và rêu xanh, không biết lăn ngã bao nhiêu lần, mặt cũng xây xước hết.
Hắn lại cũng không nói gì, đi lên trước bình tĩnh nói với Cam Lôi:
- Sư huynh, tiếp tục chạy đi chứ!
Trong mắt của Cam Lôi hiện lên một tia kinh ngạc, tiểu tử này khá bướng bỉnh, hơi ngoài dự liệu của y.
Y gật gật đầu, nói:
- Đi thôi!
Đường trong khe núi tương đối dễ đi, Cam Lôi sải bước đi ở phía trước, chân Quách Tống hơi có chút khập khiễng, nhưng vẫn bám sát phía sau Cam Lôi, cũng không bị bỏ lại.
Đi được ước chừng hai dặm đường, tốc độ của Cam Lôi cuối cùng đã chậm lại.
- Nghỉ một lát đi!
Y ngồi trên tảng đá lớn, lấy ra bầu nước uống vào hai phần, ném lan dạ hương cho Quách Tống, Quách Tống cũng không khách khí, ùng ục ùng ục uống ngụm lớn, lại ném trả lại lan dạ hương cho Cam Lôi.
- Tiểu sư đệ, có phải đệ cảm thấy ta rất không có tình nghĩa, xuống núi cũng không giúp đệ một tay hay không?
Cam Lôi cuối cùng mở miệng.
Quách Tống lắc đầu, nói:
- Cho tới bây giờ ta đều dựa vào chính mình, sẽ không trông cậy vào người khác.
- Câu này nói không sai, ngày đầu tiên ta cùng sư phụ đi hái thuốc, từ giữa sườn núi té xuống, sư phụ cũng mặc kệ ta, tự mình bò về đến đạo quán, nhưng từ đó về sau, ta không ngã một lần nào nữa.
- Theo sư phụ thấy, có lẽ đây cũng là một loại tu hành đi! Chính là ma luyện tâm chí.
Cam Lôi nao nao, y chưa bao giờ nghĩ tới phương diện này, một câu nói của Quách Tống khiến y bỗng nhiên ngộ ra điều gì, những chuyện xảy ra trong mười năm nay rất nhiều chuyện y không thể giải thích được lí do, dường như lúc này đã dễ dàng hiểu ra rồi.
Khó trách sư phụ nói tiểu sư đệ ngộ tính cao, mình vẫn không phục, hiện tại xem ra quả thật có chuyện như vậy, câu nói đầu tiên của hắn đã có thể nói thấu những chuyện mà suốt mười năm y cũng chưa nhìn thấu.
Khi Cam Lôi nhìn lại Quách Tống, ánh mắt rốt cục đã trở nên nhu hòa một chút.
- Đi thôi!
Y phủi mông, dẫn theo Quách Tống tiếp tục đi về phía sau núi.
- Tham kiến sư phụ!
Mộc chân nhân khẽ cười nói:
- Cầm giỏ, theo ta vào trong rừng đào măng!
Quách Tống lúc này mới chú ý tới dưới chân sư phụ có hai giỏ trúc, bên trong đều để một thanh đao bổ củi.
Hắn nhặt giỏ lên, đi theo Mộc chân nhân vào rừng trúc.
Trong rừng trúc hiện lên một tầng lá trúc thật dày, đạp lên vô cùng xốp, chỉ trong chốc lát, bọn họ đã phát hiện hơn mười cây măng non.
- Biết đào măng không?
Mộc chân nhân cười hỏi.
Quách Tống gật gật đầu, nói:
- Biết một chút!
- Ta đây sẽ không dạy con, con tự mình đào đi!
Đào măng kỳ thật cũng rất đơn giản, chính là đào bùn đất xung quanh măng mùa xuân, nhổ măng ra, nhưng nếu như là măng trung hạ tuần tháng tư, sẽ chọn rồi mới đào, giữ lại những cây cường tráng, để gây trồng trúc non.
Không bao lâu, Quách Tống rút hơn mười búp măng non lên, lau bùn đất, đặt vào trong giỏ.
Lúc này, Mộc chân nhân đã đi tới, ông thấy Quách Tống thu hoạch khá phong phú, liền khen:
- Đúng vậy, rất thuần thục!
- Sư phụ, đây là cái gì?
Quách Tống phát hiện giỏ sư phụ chứa một lớp những con trùng màu trắng khá giống giòi, đang liều mạng nhúc nhích, không khỏi hoảng sợ.
- Đây là trúc trùng, mỗi ngày con đều ăn nó, con không biết sao?
Trong lòng Quách Tống lập tức dâng lên một cảm giác ghê tởm, mỗi ngày mình đều ăn vật này?
Mộc chân nhân ha hả cười, nói:
- Nhưng này là thứ tốt, chỉ có lúc này mới có, nếu không thân thể của con sao có thể khôi phục nhanh như vậy.
- Nhưng. . . . Nhưng không phải đạo sĩ không thể sát sinh sao?
Quách Tống rốt cuộc tìm được một cái cớ.
- Ai nói chứ, đạo sĩ đều có thể ăn mặn, chỉ có điều chúng ta phải dùng con mồi đi đổi đồ dùng, cho nên ăn được ít hơn, giống con ngày đầu tiên đến, canh ăn không phải là canh rắn sao?
Quách Tống tròn mắt líu lưỡi, ngày đầu tiên ăn cơm bên trong lại có rắn, tại sao mình không biết? Vậy thứ đen sì sì đấy, chẳng lẽ là da rắn?
Mộc chân nhân thấy vẻ mặt kinh ngạc của hắn, liền không kìm nổi cười nói:
- Tu đạo không phải làm hòa thượng, không chú ý nhiều như vậy, thượng cổ tiên nhân, lại có mấy người ngồi không?
- Đệ tử đã hiểu.
Mộc chân nhân gật gật đầu, nói:
- Ta nghe lão Tứ nói, ngày hôm qua các con và đạo sĩ Huyền Hổ Cung đã xảy ra xung đột?
- Là trách nhiệm của đệ tử, gặp mấy đứa trẻ ở Tiếp Dẫn Viện ngày trước, bị bọn họ ức hiếp, còn làm phiền Tứ sư huynh cứu con đúng lúc.
Mộc chân nhân từ chối cho ý kiến nói:
- Đạo sĩ nhất mạch của Tử Tiêu nổi danh lòng dạ hẹp hòi, bị trừng mắt một cái cũng phải trừng lại ngay, những kẻ thù đó của con sớm muộn gì cũng sẽ luyện thành một thân võ nghệ cao cường, nếu con theo không kịp, lần sau gặp mặt, chỉ sợ là con sẽ không may mắn như ngày hôm qua nữa rồi.
Quách Tống hiểu được ý của Mộc chân nhân, lập tức khom mình thi lễ nói:
- Đệ tử nguyện ý theo sư phụ học võ!
- Con nghĩ thông suốt rồi?
Mộc chân nhân vuốt râu cười hỏi.
Quách Tống khẽ gật đầu, nói:
- Nếu không học một chút kinh nghiệm để sống yên ổn, tương lai làm sao sống yên ở Đại Đường được!
Quách Tống quả thật đã nghĩ thông suốt, hắn đã không thể trở về hậu thế, nếu muốn sống yên ở Đại Đường, nhất định phải có bản lĩnh hơn người thường, hắn không có người chống lưng, cũng không phải đệ tử thế gia, làm quan không tới phiên hắn, như vậy học được một thân võ nghệ, ít nhất hắn còn có cơ hội ra mặt.
Mộc chân nhân nhìn hắn thật sâu một cái lại nói:
- Võ có hai loại, một loại là võ của hiệp giả, khinh công ám khí, quyền cước kiếm pháp, có thể làm thị vệ, có thể làm thích khách, hoặc là cầm kiếm đi khắp thiên hạ, muốn gì làm nấy, gọi là du hiệp;
- Một loại khác là võ của tướng giả, trường kích hoành đao, chiêu pháp ngắn gọn thực dụng, lấy lực lượng để thắng, hoặc luyện cưỡi ngựa bắn cung, bách chiến hoàng sa, tung hoành ở sa trường, chống lại dị tộc, đền đáp quốc gia, con muốn học loại võ nào?
Giấc mộng kiếp trước của Quách Tống là luyện một thân võ công tuyệt thế, trường kiếm đi khắp chân trời, nhưng Mộc chân nhân nói đến khi bách chiến hoàng sa, tung hoành ở sa trường, lại làm hắn cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Hắn thấp giọng hỏi:
- Có thể học cả hai loại hay không?
Mộc chân nhân khẽ mỉm cười, nói:
- Con hiểu lầm ý của ta, ta hỏi không phải kỹ, mà là võ, con muốn làm hiệp sĩ, hay muốn làm mãnh tướng?
Quách Tống lập tức hiểu ý của sư phụ.
Hắn không chút do dự nói:
- Nghèo thì chỉ lo thân mình, đạt thì kiêm tế thiên hạ!
Mộc chân nhân cười ha ha, đây là câu trả lời hay mà ông từng được nghe, nhóc tinh quái này kỳ thật đều muốn học cả hai, hứng lên thì ra sức vì nước, đi làm mãnh tướng, mất hứng, thì ẩn giấu ở giang hồ, làm du hiệp.
Ông suy nghĩ một chút nói:
- Ta sẽ dạy con những cái chung, con hiểu được, vậy thì thông suốt hết, con đi theo ta!
Mộc chân nhân dẫn theo Quách Tống đi đến bãi đất trống trước rừng trúc, ông bày ra một chiêu thức, một chân đạp đất, tay chỉ rừng trúc, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào một nơi trong rừng trúc, tay kia thì cầm đao bổ củi nâng lên quá đỉnh đầu, tựa như con tò te, rốt cuộc cũng nhúc nhích.
Một hồi lâu, ông dừng lại nói với Quách Tống:
- Chiêu này tên là Chung Quỳ bắt quỷ, trước tiên con luyện ba năm, sau đó ta sẽ dạy con võ nghệ khác.
Quách Tống ngẫm nghĩ một chút hỏi:
- Ý của sư phụ, giống sư phụ vừa rồi như vậy, vẫn không nhúc nhích, có thể đứng càng lâu càng tốt, chính là cơ sở căn bản cho các võ kỹ ba năm sau.
- Trẻ nhỏ dễ dạy!
Mộc chân nhân âm thầm khen ngợi Quách Tống thông minh, nói cái đã hiểu, ông gật đầu, nói:
- Đây là chiêu thức luyện võ độc đáo mà ta sáng tạo, con cũng chớ xem thường nó, nó luyện cho con lực hông, lực chân, định lực và lực cánh tay cùng với tâm tính của con, nhưng quan trọng hơn là luyện lực thăng bằng của con, lực thăng bằng là căn cơ của tất cả võ nghệ, lực thăng bằng hùng mạnh, vậy con luyện cái gì cũng sẽ thuận buồm xuôi gió, luyện cái gì cũng sẽ làm ít ăn nhiều, luyện cái gì cũng có thể đạt đến đỉnh cao.
- Đệ tử đã hiểu!
- Ta dạy con phương pháp luyện buổi tối nữa, ban ngày con vẫn phải chẻ củi, mặt khác, Nhị sư huynh con xuống núi, từ hôm nay trở đi, con cùng Tam sư huynh đi kiếm ăn!
... . . . .
Từ rừng trúc trở về, Tam sư huynh Cam Lôi liền đưa cho hắn một cái sọt và một cái cuốc nhỏ, nói:
- Đi với ta nào! Hôm nay chúng ta ra phía sau núi.
Cam Lôi tuổi không lớn lắm, chỉ chừng hai mươi tuổi, thân cao ít nhất 1m8 trở lên, thể trọng cũng không thấp hơn một trăm cân, vẻ mặt dữ tợn, ánh mắt hung ác, thoạt nhìn chính là một tên mập không thân thiện.
Ấn tượng của Quách Tống đối với Cam Lôi không tốt lắm, chủ yếu nguyên nhân vì đêm đầu tiên Cam Lôi đã đánh giá hắn tiêu cực, hơn nữa bản thân Cam Lôi không chào đón Quách Tống, khiến cho một tháng này, hai người rất ít nói chuyện, hiện tại sư phụ lại sắp xếp hai người đi cùng nhau.
Không biết sư phụ có lo lắng hay không, nhưng Cam Vũ tỏ vẻ khá quan ngại nhìn hai người đi xa…
Trước khi đến sau núi phải đi vào khe núi, đi dọc theo khe núi lên bảy tám dặm mới có thể đến nơi.
Xuống núi không có đường, Cam Lôi dẫn theo Quách Tống leo lên một gốc cây đại thụ, nghiêng ngả lảo đảo rảo bước đi xuống dưới chân núi, sườn dốc tám mươi độ vô cùng dốc đứng, trên mặt đất khắp nơi trải rêu xanh, vừa ướt vừa trơn, hơi bất cẩn sẽ lăn xuống núi ngay.
Cam Lôi cũng không chờ Quách Tống, tự y ngựa quen đường cũ đi vội về phía dưới, Quách Tống xuống núi lại mạo hiểm vô cùng, hoảng hốt chạy bừa cũng không cần nói, vài lần đạp vào khoảng không bị trượt chân, may mắn hắn kịp thời ôm lấy đại thụ mới không lăn xuống núi.
Quách Tống nhìn bóng lưng của Cam Lôi ở xa xa, cắn cắn môi, nhưng không gọi y chờ mình mà cắn chặt răng nhìn chằm chằm một thân cây phía dưới, dồn sức chạy xuống phía dưới, khi thân thể mất thăng bằng, hắn ôm lấy đại thụ.
Ánh mắt của hắn lập tức lại nhìn về phía một cây đại thụ khác ở phía dưới…
Cam Lôi chạy vội tới khe núi, không bao lâu, đã thấy Quách Tống đu theo rừng cây trên sườn núi, nghiêng ngả lảo đảo vọt xuống dưới.
Quách Tống vô cùng chật vật, cả người là dấu vết của bùn và rêu xanh, không biết lăn ngã bao nhiêu lần, mặt cũng xây xước hết.
Hắn lại cũng không nói gì, đi lên trước bình tĩnh nói với Cam Lôi:
- Sư huynh, tiếp tục chạy đi chứ!
Trong mắt của Cam Lôi hiện lên một tia kinh ngạc, tiểu tử này khá bướng bỉnh, hơi ngoài dự liệu của y.
Y gật gật đầu, nói:
- Đi thôi!
Đường trong khe núi tương đối dễ đi, Cam Lôi sải bước đi ở phía trước, chân Quách Tống hơi có chút khập khiễng, nhưng vẫn bám sát phía sau Cam Lôi, cũng không bị bỏ lại.
Đi được ước chừng hai dặm đường, tốc độ của Cam Lôi cuối cùng đã chậm lại.
- Nghỉ một lát đi!
Y ngồi trên tảng đá lớn, lấy ra bầu nước uống vào hai phần, ném lan dạ hương cho Quách Tống, Quách Tống cũng không khách khí, ùng ục ùng ục uống ngụm lớn, lại ném trả lại lan dạ hương cho Cam Lôi.
- Tiểu sư đệ, có phải đệ cảm thấy ta rất không có tình nghĩa, xuống núi cũng không giúp đệ một tay hay không?
Cam Lôi cuối cùng mở miệng.
Quách Tống lắc đầu, nói:
- Cho tới bây giờ ta đều dựa vào chính mình, sẽ không trông cậy vào người khác.
- Câu này nói không sai, ngày đầu tiên ta cùng sư phụ đi hái thuốc, từ giữa sườn núi té xuống, sư phụ cũng mặc kệ ta, tự mình bò về đến đạo quán, nhưng từ đó về sau, ta không ngã một lần nào nữa.
- Theo sư phụ thấy, có lẽ đây cũng là một loại tu hành đi! Chính là ma luyện tâm chí.
Cam Lôi nao nao, y chưa bao giờ nghĩ tới phương diện này, một câu nói của Quách Tống khiến y bỗng nhiên ngộ ra điều gì, những chuyện xảy ra trong mười năm nay rất nhiều chuyện y không thể giải thích được lí do, dường như lúc này đã dễ dàng hiểu ra rồi.
Khó trách sư phụ nói tiểu sư đệ ngộ tính cao, mình vẫn không phục, hiện tại xem ra quả thật có chuyện như vậy, câu nói đầu tiên của hắn đã có thể nói thấu những chuyện mà suốt mười năm y cũng chưa nhìn thấu.
Khi Cam Lôi nhìn lại Quách Tống, ánh mắt rốt cục đã trở nên nhu hòa một chút.
- Đi thôi!
Y phủi mông, dẫn theo Quách Tống tiếp tục đi về phía sau núi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.