Chương 12: Quân Tử Báo Thù
Cao Nguyệt
02/12/2024
Nửa năm trước, ngày thứ 3 Quách Tống theo Cam Vũ đi bán củi, Hàn Tiểu Ngũ cũng theo sư phụ đi săn thú, đúng lúc gặp phải tên đạo đồng Trương Hổ Nhi, bọn họ đem những bực tức đối với Quách Tống trút giận lên Tiểu Ngũ, đè y xuống đất hành hung một trận, chân trái của y bị Trương Hổ Nhi đánh gãy.
Đạo đồng lập tức giải tán, không ai nhận tội, Huyền Hổ Cung cũng kiên quyết phủ nhận việc liên quan đến bọn họ, ngược lại còn chắc chắn Hàn Tiểu Ngũ nghịch ngợm tự té gãy chân, sư phụ y bất đắc dĩ kiềm chế cơn giận cõng y về đạo quán, bởi vì thiếu y sĩ cũng ít thuốc, nối xương không thành nên bị tàn phế.
Quách Tống nghe thì rất tức giận, nghiến răng nói:
- Không thể cho qua như vậy, Tiểu Ngũ, ta đưa huynh đi tìm bọn họ, Huyền Hổ Cung bắt buộc phải cho huynh một câu trả lời.
Quách Tống bắt lấy tay y kéo đi, Hàn Tiểu Ngũ liền vùng thoát ra, lắc đầu nói:
- Vô dụng, lúc trước không nhận, bây giờ đã qua nửa năm rồi, bọn họ càng không nhận, hơn nữa Tĩnh Lạc Cung cũng không thể trêu vào bọn họ.
- Vậy huynh giải quyết sao? Cứ để bọn họ trắng trợn đánh gãy chân thế à?
Hàn Tiểu Ngũ cúi đầu nói nhỏ:
- Đây là số mệnh của ta, ta đã chấp nhận số mệnh rồi.
- Ta đi tìm bọn họ!
Quách Tống hung hăng đạp chân, liền xoay người rời đi.
Hàn Tiểu Ngũ hô lên trong đau buồn:
- Quách Tống, huynh nhất định phải hại chết ta mới cam tâm sao?
Quách Tống dừng bước, Hàn Tiểu Ngũ lau nước mắt nói:
- Huynh có thể đánh bọn họ, ta thì sao? Huyền Hổ Cung sẽ đem binh tới hỏi tội, quán chủ nhất định sẽ đuổi ta xuống núi, lúc đó ta phải làm thế nào đây, chỉ có thể vác cái chân què này đi xin cơm!
Nói xong, Hàn Tiểu Ngũ nhấc thùng nước lên, khập khiễng đi tới trước, cầu Thăng Thiên rất hẹp, y bị què chân đi trên đó vô cùng nguy hiểm, Quách Tống lo lắng nhìn theo, vội bước đến trước đoạt lấy thùng nước của y:
- Ta vác thay huynh!
- Không được! Không được!
Hàn Tiểu Ngũ hoảng sợ vội vàng xua tay:
- Nếu để quán chủ nhìn thấy, ta sẽ phải thu dọn đồ đạc xuống núi đó.
- Vì sao?
- Quách Tống, cảm ơn thành ý của huynh, chỉ xin huynh đừng hỏi nữa.
Hàn Tiểu Ngũ xách thùng nước lên, khập khiễng từng bước chậm rãi rời đi, Quách Tống nhìn bóng lưng gầy yếu của y, trong lòng thổn thức khôn nguôi, đứa trẻ đáng thương này sợ trở thành người vô dụng bị đạo quán đuổi xuống núi, liền liều mạng gánh nước.
Sinh mệnh lại hèn mòn như thế!
Sự tức giận trong lòng Quách Tống từ từ dâng lên, Quách Tống hắn không thể sống hèn mọn như vậy, hắn muốn trở thành kẻ mạnh sống ở nơi loạn thế này.
.......
Lúc hoàng hôn, Cam Vũ giúp đỡ Tam sư huynh Cam Lôi trở về đạo quán, nhưng không ngờ y lại bị thương.
Quách Tống vội vàng cùng Cam Phong đỡ Cam Lôi vào phòng, cởi bỏ đạo bào của y thì thấy đầu vai có một mảnh đỏ sẫm, chỉ mới băng bó đơn giản một chút, nhưng máu từ giữa mảnh vải đã chảy ra.
Cam Phong không hỏi nhiều, chỉ vội vàng giúp sư đệ lần nữa rửa sạch miệng vết thương, thay thuốc rồi băng bó.
Quách Tống không kìm nổi hỏi:
- Sư huynh, sao lại thế này?
Cam Lôi nói không đầu không đuôi:
- Hôm nay do bổn gia xui xẻo, gặp kẻ có năng lực, thua trắng một kiếm.
Quách Tống nhìn về hướng Cam Vũ, Cam Vũ cười khổ một tiếng nói:
- Ở trấn trên gặp phải một đám tiểu đạo sĩ của Huyền Hổ Cung, cầm đầu đám tiểu đạo sĩ đó chính là người lần trước ức hiếp đệ - Trương Hổ Nhi, lão Tam muốn thay đệ xả giận, liền kiếm cớ hung bạo đánh cho Trương Hổ Nhi một trận, kết quả bị đưa tới Tôn Linh Tử của Huyền Hổ Cung, xưng là một trong năm đại cao thủ trẻ tuổi của Không Động Sơn, lão Tam và Tôn Linh Tử so kiếm, chiêu thứ mười thì thua dưới tay gã.
Cam Lôi vội xua tay:
- Lão Tứ, đừng bàn cái vụ bê bối này nữa.
Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng ho khan nặng nề của sư phụ Mộc Chân Tử.
Cam Lôi sợ tới mức cả người run lên, vội vàng đứng lên, cúi đầu không dám nói lời nào.
Mộc Chân Tử đi tới lạnh lùng nhìn y một cái:
- Tam đại quy củ của bổn môn là cái gì?
Cam Lôi trán chảy đầy mồ hôi lạnh, nhỏ giọng nói:
- Không được khi sư diệt tổ; không được đánh bừa bãi với người cùng hệ Tử Tiêu; không được kết giao gian tà, người vi phạm trục xuất sư môn!
Y quỳ xuống bịch một cái, dập đầu nói:
- Sư phụ, đồ nhi biết sai, cầu xin sư phụ tha cho con một lần.
- Đồ nhi lần sau không dám nữa!
Quách Tống cũng bị dọa toàn thân toát mồ hôi lạnh, tam đại quy củ sư môn hắn không ngờ mình không biết, hôm nay còn suýt đi đánh gãy một chân của Trương Hổ Nhi, hoá ra chuyện này đúng theo quy củ sẽ bị trục xuất sư môn.
Quách Tống cũng vội quỳ xuống:
- Sư phụ, là đệ tử khẩn cầu sư huynh thay đệ tử báo thù, trách nhiệm này ở trên người đệ tử, đệ tử nguyện giúp sư huynh gánh vác một nửa.
Cam Vũ và Cam Phong cũng quỳ xuống:
- Sư phụ, lão Tam tính cách cương liệt, không quen nhìn Tử Tiêu Hệ gây chuyện, y đã biết sai, khẩn cầu sư phụ tha cho y một lần ạ!
Mộc Chân Tử không để ý Cam Vũ và Cam Phong, ông liếc nhìn Quách Tống một cái:
- Là ngươi khẩn cầu Lão Tam báo thù cho mình?
- Vâng! Đệ tử không biết Thanh Hư Quán có ba điều quy củ này, nếu như biết, đệ tử tuyệt đối không dám giật dây sư huynh.
Mộc Chân Tử trầm ngâm một lát, nói với Cam Lôi:
- Trục xuất sư môn có thể miễn, phạt ngươi tới động Lão Quân úp mặt vào tường nửa năm.
Cam Lôi cuống quýt dập đầu:
- Tạ sư phụ khoan dung, đồ nhi sẽ không dám cùng Tử Tiêu Hệ ngông đấu nữa.
Mộc Chân Tử hừ một tiếng:
- Ta vì muốn tốt cho ngươi, cả ngày nhàn hạ dùng mánh lới, không chịu khó luyện võ nghệ, hôm nay ngươi gặp phải là kẻ tâm cao khí ngạo Tôn Linh Tử, nếu ngươi gặp phải kẻ lòng lang dạ sói Lôi Linh Tử, ngươi còn cái mạng này không?
Cam Lôi vẻ mặt xấu hổ:
- Đồ nhi làm sư phụ mất thể diện rồi.
- Ngươi biết là tốt rồi, băng bó kỹ miệng vết thương rồi úp mặt vào tường đi, lão Tứ, con phụ trách đưa cơm cho nó.
Nói xong, Mộc Chân Tử quay sang nói với Quách Tống:
- Con đi theo ta!
Quách Tống cúi đầu, đi theo sư phụ đến bên vách núi, Mộc chân nhân thản nhiên nói:
- Hôm nay ta không nói cho con biết phương pháp lên, nhưng con vẫn tự mình leo lên rồi, cho thấy chỉ cần đồng ý động não, có nghị lực có quyết tâm, sự tình khó hơn nữa con đều có thể tự mình giải quyết.
Quách Tống gật gật đầu:
- Sư phụ dạy bảo, đệ tử khắc ghi trong lòng!
- Một khi đã như vậy, vì sao con không tự mình giải quyết thù hận, phải mời người khác hỗ trợ?
- Đệ tử... vẫn thiếu niềm tin vào bản thân.
Mộc chân nhân cười cười:
- Theo tính cách của con, sẽ không đi cầu người khác, ta biết rằng con xin tha cho nó, lão Tam ghét ác như cừu, tính cách dữ dằn, ta lo lắng nhất chính là nó, tương lai con phải chiếu cố nó nhiều hơn.
- Đệ tử nhất định sẽ như vậy.
Mộc chân nhân lại nhìn hắn:
- Hôm nay dường như con có tâm sự?
- Hôm nay khi nấu nước đệ tử gặp lại bạn tốt ngày trước…
Quách Tống không giấu diếm, liền kể lại tỉ mỉ việc hắn đi gặp Hàn Tiểu Ngũ đang gặp chuyện bi thảm cho Mộc Chân Tử nghe.
Hắn thở dài một tiếng:
- Đệ tử thề sẽ thay Tiểu Ngũ báo thù, tiếc rằng Thanh Hư Quán có tam nội quy củ trói buộc, thực tại khiến đệ tử buồn bực không chịu nổi.
Mộc Chân Tử lắc lắc đầu:
- Quy củ của Thanh Hư Quán không cho đánh bừa bãi với hệ Tử Tiêu, nhưng cũng không phải nói không cho, cùng bọn họ luận võ quyết đấu, cơ hội là có, nhưng phải dựa theo quy củ Không Động Sơn.
- Thứ hai, tương lai con hoàn tục rời khỏi Thanh Hư Quán, nếu như con có bản lĩnh giết sạch toàn bộ đạo sĩ của Tử Tiêu Hệ, ta cũng sẽ không quản con, đương nhiên, nếu như con bị đối phương giết chết, con cũng không thể oán ta không nhắc nhở con trước.
Quách Tống yên lặng gật đầu, trầm giọng nói:
- Sư phụ thật ra là sợ con học võ nghệ chưa tinh thông, giờ báo thù sẽ bị đối phương giết chết.
Ánh mắt Mộc Chân Tử trở nên nghiêm túc, ông nhìn hoàng hôn phương xa, chậm rãi nói:
- Hiện tại hẳn con đã hiểu ra, lúc giảng đạo lý đã qua, bây giờ là võ đạo đương quyền, kẻ mạnh làm vua, Trương Hổ Nhi dám đánh gãy chân Hàn Tiểu Ngũ, cũng bởi vì có Huyền Hổ Cung là chỗ dựa, cuối cùng cũng là Tĩnh Lạc Cung đi xin lỗi, Hàn Tiểu Ngũ cũng hiểu được điểm này, cho nên y mới cam chịu chấp nhận, đây là sự thật.
- Con muốn thay Hàn Tiểu Ngũ lấy lại công đạo cũng có thể, ngươi chỉ cần con đổ toàn bộ Huyền Hổ Cung, con muốn xử trí Trương Hổ Nhi như thế nào đều được, nếu con không làm tròn bổn sự này thì đi cũng chỉ tự rước lấy nhục, còn trở thành Hàn Tiểu Ngũ thứ hai mà thôi.
- Ta định ra quy củ, chính là hy vọng đồ đệ của ta không đi nói đạo lý với Tử Tiêu Cung, đi tự rước lấy nhục, con thực sự làm được chuyện kia thì quy củ sẽ do con đặt ra hết.
- Con nghĩ rằng ta nguyện ý dùng củi đổi muối của bọn họ? Cho rằng ta nguyện ý đem những món ăn thôn quê các đồ đệ cực khổ lấy được đưa cho bọn họ? Không còn cách nào, ai bảo Tử Tiêu Hệ thực lực hùng mạnh nhất, bọn họ là kẻ mạnh, quy củ Không Động Sơn đương nhiên là do bọn họ định ra, cái này gọi là kẻ mạnh làm vua.
Buổi nói chuyện sâu sắc với Mộc Chân Tử đã kích thích Quách Tống, hiện tại hắn mới chính thức cảm nhận được cái gì gọi là kẻ mạnh làm vua, đó là một rừng cây thời đại tàn khốc, tuần hoàn theo luật rừng cá lớn nuốt cá bé, cho dù là bên ngoài cũng không ngoại lệ, nắm đấm người nào lớn, quy củ do người đó định.
- Lời nói của sư phụ đệ tử khắc ghi trong lòng.
Mộc Chân Tử vỗ vỗ vai hắn, lời nói thấm thía:
- Mặc dù con mới tám tuổi, nhưng tâm trí con trưởng thành, tựa như có được linh hồn của tuổi ba mươi, đây là thiên phú của con, ai cũng thua kém, ta tin tương lai con có thể làm đại sự, thực hiện những điều sư phụ tiếc nuối, nhưng hiện tại con cần bình ổn tinh thần chịu khó học võ, về phần Hàn Tiểu Ngũ kia, Hỏa Liệt chân nhân trụ trì Tĩnh Lạc Cung còn nợ ta một ân tình, ta sẽ xin ông ấy giữ Hàn Tiểu Ngũ làm đạo sĩ thủ cung, con cũng đừng vì y mà phân tâm nữa.
Trong lòng Quách Tống cảm động, khom mình thi lễ:
- Cảm tạ sư phụ!
- Bắt đầu luyện võ đi! - Mộc Chân Tử cười cười, xoay người rời đi.
Quách Tống nhìn ánh sao vừa nhô lên phía trời tây, trong lòng hắn bình thản đến lạ, hắn chưa từng tỉnh táo như hôm nay, biết được tương lai mình muốn làm gì? Làm như thế nào?
Quách Tống chậm rãi giơ thiết kiếm lên, đan chân đứng sừng sững, ánh mắt sắc bén nhìn ánh sao phương xa, dường như biến thành một pho tượng điêu khắc, không hề cử động.
Đạo đồng lập tức giải tán, không ai nhận tội, Huyền Hổ Cung cũng kiên quyết phủ nhận việc liên quan đến bọn họ, ngược lại còn chắc chắn Hàn Tiểu Ngũ nghịch ngợm tự té gãy chân, sư phụ y bất đắc dĩ kiềm chế cơn giận cõng y về đạo quán, bởi vì thiếu y sĩ cũng ít thuốc, nối xương không thành nên bị tàn phế.
Quách Tống nghe thì rất tức giận, nghiến răng nói:
- Không thể cho qua như vậy, Tiểu Ngũ, ta đưa huynh đi tìm bọn họ, Huyền Hổ Cung bắt buộc phải cho huynh một câu trả lời.
Quách Tống bắt lấy tay y kéo đi, Hàn Tiểu Ngũ liền vùng thoát ra, lắc đầu nói:
- Vô dụng, lúc trước không nhận, bây giờ đã qua nửa năm rồi, bọn họ càng không nhận, hơn nữa Tĩnh Lạc Cung cũng không thể trêu vào bọn họ.
- Vậy huynh giải quyết sao? Cứ để bọn họ trắng trợn đánh gãy chân thế à?
Hàn Tiểu Ngũ cúi đầu nói nhỏ:
- Đây là số mệnh của ta, ta đã chấp nhận số mệnh rồi.
- Ta đi tìm bọn họ!
Quách Tống hung hăng đạp chân, liền xoay người rời đi.
Hàn Tiểu Ngũ hô lên trong đau buồn:
- Quách Tống, huynh nhất định phải hại chết ta mới cam tâm sao?
Quách Tống dừng bước, Hàn Tiểu Ngũ lau nước mắt nói:
- Huynh có thể đánh bọn họ, ta thì sao? Huyền Hổ Cung sẽ đem binh tới hỏi tội, quán chủ nhất định sẽ đuổi ta xuống núi, lúc đó ta phải làm thế nào đây, chỉ có thể vác cái chân què này đi xin cơm!
Nói xong, Hàn Tiểu Ngũ nhấc thùng nước lên, khập khiễng đi tới trước, cầu Thăng Thiên rất hẹp, y bị què chân đi trên đó vô cùng nguy hiểm, Quách Tống lo lắng nhìn theo, vội bước đến trước đoạt lấy thùng nước của y:
- Ta vác thay huynh!
- Không được! Không được!
Hàn Tiểu Ngũ hoảng sợ vội vàng xua tay:
- Nếu để quán chủ nhìn thấy, ta sẽ phải thu dọn đồ đạc xuống núi đó.
- Vì sao?
- Quách Tống, cảm ơn thành ý của huynh, chỉ xin huynh đừng hỏi nữa.
Hàn Tiểu Ngũ xách thùng nước lên, khập khiễng từng bước chậm rãi rời đi, Quách Tống nhìn bóng lưng gầy yếu của y, trong lòng thổn thức khôn nguôi, đứa trẻ đáng thương này sợ trở thành người vô dụng bị đạo quán đuổi xuống núi, liền liều mạng gánh nước.
Sinh mệnh lại hèn mòn như thế!
Sự tức giận trong lòng Quách Tống từ từ dâng lên, Quách Tống hắn không thể sống hèn mọn như vậy, hắn muốn trở thành kẻ mạnh sống ở nơi loạn thế này.
.......
Lúc hoàng hôn, Cam Vũ giúp đỡ Tam sư huynh Cam Lôi trở về đạo quán, nhưng không ngờ y lại bị thương.
Quách Tống vội vàng cùng Cam Phong đỡ Cam Lôi vào phòng, cởi bỏ đạo bào của y thì thấy đầu vai có một mảnh đỏ sẫm, chỉ mới băng bó đơn giản một chút, nhưng máu từ giữa mảnh vải đã chảy ra.
Cam Phong không hỏi nhiều, chỉ vội vàng giúp sư đệ lần nữa rửa sạch miệng vết thương, thay thuốc rồi băng bó.
Quách Tống không kìm nổi hỏi:
- Sư huynh, sao lại thế này?
Cam Lôi nói không đầu không đuôi:
- Hôm nay do bổn gia xui xẻo, gặp kẻ có năng lực, thua trắng một kiếm.
Quách Tống nhìn về hướng Cam Vũ, Cam Vũ cười khổ một tiếng nói:
- Ở trấn trên gặp phải một đám tiểu đạo sĩ của Huyền Hổ Cung, cầm đầu đám tiểu đạo sĩ đó chính là người lần trước ức hiếp đệ - Trương Hổ Nhi, lão Tam muốn thay đệ xả giận, liền kiếm cớ hung bạo đánh cho Trương Hổ Nhi một trận, kết quả bị đưa tới Tôn Linh Tử của Huyền Hổ Cung, xưng là một trong năm đại cao thủ trẻ tuổi của Không Động Sơn, lão Tam và Tôn Linh Tử so kiếm, chiêu thứ mười thì thua dưới tay gã.
Cam Lôi vội xua tay:
- Lão Tứ, đừng bàn cái vụ bê bối này nữa.
Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng ho khan nặng nề của sư phụ Mộc Chân Tử.
Cam Lôi sợ tới mức cả người run lên, vội vàng đứng lên, cúi đầu không dám nói lời nào.
Mộc Chân Tử đi tới lạnh lùng nhìn y một cái:
- Tam đại quy củ của bổn môn là cái gì?
Cam Lôi trán chảy đầy mồ hôi lạnh, nhỏ giọng nói:
- Không được khi sư diệt tổ; không được đánh bừa bãi với người cùng hệ Tử Tiêu; không được kết giao gian tà, người vi phạm trục xuất sư môn!
Y quỳ xuống bịch một cái, dập đầu nói:
- Sư phụ, đồ nhi biết sai, cầu xin sư phụ tha cho con một lần.
- Đồ nhi lần sau không dám nữa!
Quách Tống cũng bị dọa toàn thân toát mồ hôi lạnh, tam đại quy củ sư môn hắn không ngờ mình không biết, hôm nay còn suýt đi đánh gãy một chân của Trương Hổ Nhi, hoá ra chuyện này đúng theo quy củ sẽ bị trục xuất sư môn.
Quách Tống cũng vội quỳ xuống:
- Sư phụ, là đệ tử khẩn cầu sư huynh thay đệ tử báo thù, trách nhiệm này ở trên người đệ tử, đệ tử nguyện giúp sư huynh gánh vác một nửa.
Cam Vũ và Cam Phong cũng quỳ xuống:
- Sư phụ, lão Tam tính cách cương liệt, không quen nhìn Tử Tiêu Hệ gây chuyện, y đã biết sai, khẩn cầu sư phụ tha cho y một lần ạ!
Mộc Chân Tử không để ý Cam Vũ và Cam Phong, ông liếc nhìn Quách Tống một cái:
- Là ngươi khẩn cầu Lão Tam báo thù cho mình?
- Vâng! Đệ tử không biết Thanh Hư Quán có ba điều quy củ này, nếu như biết, đệ tử tuyệt đối không dám giật dây sư huynh.
Mộc Chân Tử trầm ngâm một lát, nói với Cam Lôi:
- Trục xuất sư môn có thể miễn, phạt ngươi tới động Lão Quân úp mặt vào tường nửa năm.
Cam Lôi cuống quýt dập đầu:
- Tạ sư phụ khoan dung, đồ nhi sẽ không dám cùng Tử Tiêu Hệ ngông đấu nữa.
Mộc Chân Tử hừ một tiếng:
- Ta vì muốn tốt cho ngươi, cả ngày nhàn hạ dùng mánh lới, không chịu khó luyện võ nghệ, hôm nay ngươi gặp phải là kẻ tâm cao khí ngạo Tôn Linh Tử, nếu ngươi gặp phải kẻ lòng lang dạ sói Lôi Linh Tử, ngươi còn cái mạng này không?
Cam Lôi vẻ mặt xấu hổ:
- Đồ nhi làm sư phụ mất thể diện rồi.
- Ngươi biết là tốt rồi, băng bó kỹ miệng vết thương rồi úp mặt vào tường đi, lão Tứ, con phụ trách đưa cơm cho nó.
Nói xong, Mộc Chân Tử quay sang nói với Quách Tống:
- Con đi theo ta!
Quách Tống cúi đầu, đi theo sư phụ đến bên vách núi, Mộc chân nhân thản nhiên nói:
- Hôm nay ta không nói cho con biết phương pháp lên, nhưng con vẫn tự mình leo lên rồi, cho thấy chỉ cần đồng ý động não, có nghị lực có quyết tâm, sự tình khó hơn nữa con đều có thể tự mình giải quyết.
Quách Tống gật gật đầu:
- Sư phụ dạy bảo, đệ tử khắc ghi trong lòng!
- Một khi đã như vậy, vì sao con không tự mình giải quyết thù hận, phải mời người khác hỗ trợ?
- Đệ tử... vẫn thiếu niềm tin vào bản thân.
Mộc chân nhân cười cười:
- Theo tính cách của con, sẽ không đi cầu người khác, ta biết rằng con xin tha cho nó, lão Tam ghét ác như cừu, tính cách dữ dằn, ta lo lắng nhất chính là nó, tương lai con phải chiếu cố nó nhiều hơn.
- Đệ tử nhất định sẽ như vậy.
Mộc chân nhân lại nhìn hắn:
- Hôm nay dường như con có tâm sự?
- Hôm nay khi nấu nước đệ tử gặp lại bạn tốt ngày trước…
Quách Tống không giấu diếm, liền kể lại tỉ mỉ việc hắn đi gặp Hàn Tiểu Ngũ đang gặp chuyện bi thảm cho Mộc Chân Tử nghe.
Hắn thở dài một tiếng:
- Đệ tử thề sẽ thay Tiểu Ngũ báo thù, tiếc rằng Thanh Hư Quán có tam nội quy củ trói buộc, thực tại khiến đệ tử buồn bực không chịu nổi.
Mộc Chân Tử lắc lắc đầu:
- Quy củ của Thanh Hư Quán không cho đánh bừa bãi với hệ Tử Tiêu, nhưng cũng không phải nói không cho, cùng bọn họ luận võ quyết đấu, cơ hội là có, nhưng phải dựa theo quy củ Không Động Sơn.
- Thứ hai, tương lai con hoàn tục rời khỏi Thanh Hư Quán, nếu như con có bản lĩnh giết sạch toàn bộ đạo sĩ của Tử Tiêu Hệ, ta cũng sẽ không quản con, đương nhiên, nếu như con bị đối phương giết chết, con cũng không thể oán ta không nhắc nhở con trước.
Quách Tống yên lặng gật đầu, trầm giọng nói:
- Sư phụ thật ra là sợ con học võ nghệ chưa tinh thông, giờ báo thù sẽ bị đối phương giết chết.
Ánh mắt Mộc Chân Tử trở nên nghiêm túc, ông nhìn hoàng hôn phương xa, chậm rãi nói:
- Hiện tại hẳn con đã hiểu ra, lúc giảng đạo lý đã qua, bây giờ là võ đạo đương quyền, kẻ mạnh làm vua, Trương Hổ Nhi dám đánh gãy chân Hàn Tiểu Ngũ, cũng bởi vì có Huyền Hổ Cung là chỗ dựa, cuối cùng cũng là Tĩnh Lạc Cung đi xin lỗi, Hàn Tiểu Ngũ cũng hiểu được điểm này, cho nên y mới cam chịu chấp nhận, đây là sự thật.
- Con muốn thay Hàn Tiểu Ngũ lấy lại công đạo cũng có thể, ngươi chỉ cần con đổ toàn bộ Huyền Hổ Cung, con muốn xử trí Trương Hổ Nhi như thế nào đều được, nếu con không làm tròn bổn sự này thì đi cũng chỉ tự rước lấy nhục, còn trở thành Hàn Tiểu Ngũ thứ hai mà thôi.
- Ta định ra quy củ, chính là hy vọng đồ đệ của ta không đi nói đạo lý với Tử Tiêu Cung, đi tự rước lấy nhục, con thực sự làm được chuyện kia thì quy củ sẽ do con đặt ra hết.
- Con nghĩ rằng ta nguyện ý dùng củi đổi muối của bọn họ? Cho rằng ta nguyện ý đem những món ăn thôn quê các đồ đệ cực khổ lấy được đưa cho bọn họ? Không còn cách nào, ai bảo Tử Tiêu Hệ thực lực hùng mạnh nhất, bọn họ là kẻ mạnh, quy củ Không Động Sơn đương nhiên là do bọn họ định ra, cái này gọi là kẻ mạnh làm vua.
Buổi nói chuyện sâu sắc với Mộc Chân Tử đã kích thích Quách Tống, hiện tại hắn mới chính thức cảm nhận được cái gì gọi là kẻ mạnh làm vua, đó là một rừng cây thời đại tàn khốc, tuần hoàn theo luật rừng cá lớn nuốt cá bé, cho dù là bên ngoài cũng không ngoại lệ, nắm đấm người nào lớn, quy củ do người đó định.
- Lời nói của sư phụ đệ tử khắc ghi trong lòng.
Mộc Chân Tử vỗ vỗ vai hắn, lời nói thấm thía:
- Mặc dù con mới tám tuổi, nhưng tâm trí con trưởng thành, tựa như có được linh hồn của tuổi ba mươi, đây là thiên phú của con, ai cũng thua kém, ta tin tương lai con có thể làm đại sự, thực hiện những điều sư phụ tiếc nuối, nhưng hiện tại con cần bình ổn tinh thần chịu khó học võ, về phần Hàn Tiểu Ngũ kia, Hỏa Liệt chân nhân trụ trì Tĩnh Lạc Cung còn nợ ta một ân tình, ta sẽ xin ông ấy giữ Hàn Tiểu Ngũ làm đạo sĩ thủ cung, con cũng đừng vì y mà phân tâm nữa.
Trong lòng Quách Tống cảm động, khom mình thi lễ:
- Cảm tạ sư phụ!
- Bắt đầu luyện võ đi! - Mộc Chân Tử cười cười, xoay người rời đi.
Quách Tống nhìn ánh sao vừa nhô lên phía trời tây, trong lòng hắn bình thản đến lạ, hắn chưa từng tỉnh táo như hôm nay, biết được tương lai mình muốn làm gì? Làm như thế nào?
Quách Tống chậm rãi giơ thiết kiếm lên, đan chân đứng sừng sững, ánh mắt sắc bén nhìn ánh sao phương xa, dường như biến thành một pho tượng điêu khắc, không hề cử động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.