Quyển 7 - Chương 91: Đếm ngược
Thất Thập Nhị Biên
18/11/2014
"Các ngươi ngoan độc lắm! Phỉ Dương làm gì thì cũng đều như thế này sao?"
Mập mạp thổi tờ giấy đang rủ xuống từ trên trán, lộ ra đôi mắt cá chết trợn trừng nhìn Margaret.
"Là do ngươi tự tìm đấy nhé!" Trên khuôn mặt tươi cười trắng bóc của Margaret đang tràn ngập vẻ đương nhiên, lườm mập mạp nói: "Ai bảo ngươi dám đối nghịch với chúng ta?"
Nói xong, nàng nhìn qua danh sách thi đấu một chút, khoan thai nói: "Ngươi phái ra những người này, chẳng lẽ không nghĩ rằng cuối cùng sẽ phải quyết đấu với Chiến thần sao? Cho dù là không gặp nhau ở vòng mười sáu người, tới vòng tám người, chẳng lẽ cũng không gặp?"
"Ngược lại..." Mập mạp như bừng tỉnh, các tờ giấy trên trán bị thổi cho bay loạt soạt, quăng ra một sấp bài, hò hét với Hargrove ở đối diện: "Bom (tạc đạn)! Ta thắng!"
(Thằng mập đang chơi trò Đấu Địa Chủ nhé anh em, có thể tìm hiểu tại đây: http://zh.wikipedia.org/zh/%E9%AC%A5%E5%9C%B0%E4%B8%BB)
"Bọn họ có thể thắng được sao?" Margaret quay đầu, lẳng lặng nhìn bốn chiếc robot màu xanh đi vào sân đấu, qua một lát, lấy khuỷu tay hích hích mập mạp một chút: "Ngươi tới cùng là có ý đồ gì đây?"
"Ngươi có vẻ rất là quan tâm đến chúng ta nha?" Mập mạp kinh ngạc tỏ vẻ đề phòng.
"Đều là trai đẹp..." Trong ánh mắt trong suốt của Margaret tràn đầy vẻ u buồn lo âu, lông mi dài nhẹ nhàng cụp xuống, run lên nhè nhẹ: "Nếu thực sự có chuyện không hay xảy ra, bà cô ta đây rất đau lòng."
"Thật không?!" Mập mạp tay úp mái ngang trán, nhìn về phía sân đấu: "Vừa mắt tên nào thế?"
"Nếu ta muốn, ngươi có cho không?!" Đôi mắt Margaret sáng ngời.
"Cho ngươi thì có ích gì..." Mập mạp xóc bài: "Nói thật nhé, ngươi nhìn giúp xem, trong Phỉ Quân của chúng ta, có ai là tương đối hợp với khẩu vị của Carolina?"
Margaret cắn môi: "Ngươi muốn làm gì?"
Mập mạp căm hận nói: "Cứ tiếp tục ế như vậy cũng không phải là một cách hay, nếu như không được, Phỉ Quân từ trên xuống dưới cũng chỉ có thể xả thân vì nghĩa. Ta không tin tình yêu vĩ đại lại không chiến thắng được sự ngạo mạn phiến diện."
"Có thể thảnh thơi đánh bài chém gió..." Margaret cười mỉm nói: "Ngươi tuyệt đối không giống như đang sốt ruột."
" Ta có cái gì phải sốt ruột chứ..." Một sấp bài mau chóng xòe ra trên tay mập mạp, biến ảo vô cùng: "Đến lúc đó, xem ai sẽ sốt ruột!"
"Ta không nói đến thi đấu." Vẻ tươi cười của Margaret đã dần dần biến mất, ngón tay thon trắng đang nghịch ngợm ống hút của lọ sữa chua, đôi mi thanh tú khẽ nhếch, trong đôi mắt phượng dài nhỏ đang nhìn về phía mập mạp chính là hai phần tìm tòi tra xét và tám phần ý tứ sâu xa.
Bài trên tay mập mạp từ hình một chiếc quạt tròn đã gập trở lại thành một sấp, chậm rãi đặt lên bàn. Mập mạp ngẩng đầu, Margaret đang ở trước mắt, khóe miệng đã nhếch lên một nét cười nhẹ, giọng điệu như đã nắm tất cả trong tay, tự nhiên cũng mang theo sự kiêu ngạo nhàn nhạt, đâu còn dáng vẻ của cái cô gái nhỏ say mê robot kia kia nữa. Thay đổi khí chất, bất quá chỉ là sau một câu nói.
Chiếc ống hút trong tay nàng đang bay múa một cách linh động giữa ngón cái, ngón trỏ và ngón giữa. Sau khi đã biết được thân thế của nàng, ngươi sẽ phát hiện ra, thứ đang chuyển động không phải là ống hút, mà là tình hình chiến sự ở Mars!
Ma nữ... Cái từ hình dung trên tình báo này thật ra lại rất chính xác.
Mập mạp vẫn đang cười, cười rất thật thà, hắn khoan thai nói: "... Ta cũng không nói đến thi đấu."
" Vậy ngươi chuẩn bị làm như thế nào?" Con ngươi trong như nước của Margaret quét qua mập mạp một cái, nhàn nhạt nói: "Ngươi, cùng với Phỉ Quân của người..."
"Vấn đề chính là, ngươi muốn chúng ta làm như thế nào?" Bàn tay mập mạp thích thú xoa xoa bụng, giọng điệu bình thản, thế nhưng lại giống như sét nổ giữa trời quang: "Ngươi... cùng với ông ngoại của ngươi."
Bầu không khí thoáng cái đã ngưng đọng lại.
Ngón tay đang lay ống hút của Margaret hơi ngừng lại, ánh mắt ngưng lại trên khuôn mặt của mập mạp. Trước mắt, cái gã mập mạp đang cười ngây ngô này đang vuốt ve cái bụng của hắn, vuốt đến cao hứng bừng bừng thần thái sáng láng.
" Ta không tin Phỉ Quân sẽ khoanh tay đứng nhìn." Margaret kiềm chế nỗi khiếp sợ ở trong lòng, tiếp tục chủ đề, phảng phất như không hề nghe thấy câu nói cuối cùng của mập mạp.
"Ta tin rằng..." Mập mạp gãi gãi cái bụng: "Nguyên soái Hastings sớm đã có kế hoạch đối với cả cái chiến khu này. Ông ta không động, ta cũng không động. Còn nếu ông ta muốn động, vậy thì ta sẽ phối hợp."
"Ngươi chưa phát hiện ra rằng, ngươi vẫn đang nói như vẹt với bà đây sao?" Đã nói đến chỗ sáng, Margaret rốt cục đã mất đi kiên trì với kiểu đối thoại như thế này. Cái gã mập mạp chết tiệt này vậy mà đã biết được thân phận của mình, điều này khiến cho nàng chung quy vẫn có chút kinh ngạc.
"Ta lại thích nói chuyện kiều này." Mập mạp tỏ vẻ say mê nói: "Ngươi một câu ta một câu, giống như đang hôn môi vậy."
Margaret trừng mắt với mập mạp, đột nhiên cười khúc khích. Mị hoặc chợt sinh, nàng khẽ đẩy mập mạp một cái, hờn dỗi nói: "Mập mạp chết tiệt, ngươi cư nhiên dám điều tra ta. Không được, ngươi nói mau, ngươi tính thế nào đây!"
Đám người Hargrove ở bên cạnh đã há to miệng.
Bọn họ sống đã hơn bốn mươi tuổi, trong cái khu rừng nguyên thủy mạnh được yếu thua Mars này, coi như đã gặp qua không ít nhân vật bụng đầy mưu mô. Thế nhưng, tâm tư lả lướt khiến cho người ta nổi da gà giống như đôi nam nữ trẻ tuổi ở trước mặt này, đây vẫn còn là lần đầu tiên được thấy.
Tên yêu quái mập mạp tự nhiên là không cần nhắc tới. Còn cái cô gái có tên là Margaret, so độ trộm cướp thì cũng không thua gì gã mập. Mà so về độ đổi sắc mặt, vậy mà lại còn nhanh hơn gã mập đến ba phần. Lại thêm khuôn mặt xinh đẹp yêu mị trời sinh, đổi lại làm gã đàn ông khác, chỉ sợ đã bị sự biến đổi lúc lạnh lúc nóng, chợt xa chợt gần của nàng nắn cho mềm hết cả xương rồi. Còn không hỏi gì đáp nấy, hận không thể giao ra cả trái tim nữa?
Có điều, thủ đoạn như vậy, khi dùng ở trên cái gã mập như trâu gặm hoa nhài đốt đàn nấu hạc này, lại mơ hồ trở thành liếc mắt đưa tình với kẻ mù.
"Khỏi cần diễn trò này với ta nữa!" Gã yêu quái béo kỳ thực cũng không kìm được mà tim đập nhanh. Kiểu phụ nữ đẳng cấp như Margaret, một cái nhăn mày cười duyên cũng uy lực vô cùng. Nhuyễn ngọc ôn hương ỷ ôi ở bên cạnh, khớp xương cũng phải nhẹ mất hai lạng. Có điều, một trận này, bất luận thế nào cũng không được thua. Lập tức sầm mặt lại, chính nghĩa nghiêm trang: "Còn uốn éo ở trước mặt ông đây nữa, đừng trách ông đây lạt thủ tồi hoa, thẳng tay đánh hồ ly tinh!"
"Phì..." Margaret mặt mày đỏ ửng, nhẹ nhàng đẩy mập mạp một cái, sóng mắt lưu chuyển: ".... Ngươi mới là hồ ly tinh."
"Cố ý hả?" Mập mạp xắn tay áo, con mắt quét tới quét lui trên cái mông của Margaret, không có ý tốt.
"Ngươi được!" Margaret kéo dây buộc tóc, mái tóc dài màu vàng nhạt tản ra như sóng cuộn. Nàng thở hổn hển kẹp dây buộc, một bên lườm mắt với mập mạp, một bên lấy tay chải bó lại mái tóc dài một lần nữa. Nàng hiểu rõ, mình có lợi hại đến đâu đi chăng nữa thì cũng không thể thi ra bài bất quy tắc với cái gã mập mạp này được. Vỗ mông mình ngay ở trước mặt mấy trăm nghìn người, cái gã mập này tuyệt đối có thể làm ra được!
" Ngươi làm sao biết được chúng ta có kế hoạch của ông ấy?"
Khi Margaret buộc tóc, trong đầu đã xoay chuyển không biết bao nhiêu ý nghĩ,cuối cùng quyết định nói thẳng. Chơi trò gian trá với cái gã mập này, hắn có thể bóc phét với ngươi đến giời.
"Ta đã từng nghiên cứu về thủ pháp của nguyên soái Hastings..." Mập mạp thu lấy bài trên bàn, lật tay một cái, hai quân Joker* lập tức như kỳ tích đã xuất hiện trên tay: "Huống hồ, ta cũng đã tự mình trải qua."
(*Đại Tiểu Vương, trong Đấu Địa Chủ, đại vương là Joker màu, tiểu tương là Joker đen trắng)
"Ngươi là đang nói về chiến dịch tinh hệ Small Pyreness lúc trước?" Margaret tỏ vẻ ung dung thản nhiên, còn mấy vị Chiến thần ở bên cạnh thì vẻ mặt đã dại ra. Mập mạp chết tiệt có bản lĩnh chơi bài đến như vậy, lại còn dán nhiều tờ giấy lên mặt mình làm gì không biết. Tư duy của cái tên yêu nghiệt này thật đúng là không thể dùng bình thường để suy đoán. Chỉ cần hắn thấy vui vẻ thì chuyện gì cũng có thể làm được.
Hắn thực sự coi nước bọt của mình là thuốc dưỡng da hay sao?
"Xem ra, ngươi cũng biết về ta không ít." Mập mạp trêu tức nhìn Margaret, bĩu môi nói: "Ban đầu khi chúng ta chiến đấu ở tinh cầu Mosky, chính là để làm yểm hộ cho hạm đội của Fischella. Mà tất cả các hành đội của Fischella ở Small Pyreness, thì lại là để yểm trợ cho nguyên soái Hastings thu phục tinh hệ Galileo. Mọi người vòng này nối vòng khác, ví dụ như vậy có rất nhiều. Chiến đấu lớp cơ sở có ra sao, tổn thất có lớn đến thế nào, ta nghĩ, nguyên soái Hastings đều không quan tâm. Trong kế hoạch tác chiến của ông ấy thể nào cũng ẩn dấu một điểm lợi ích trung tâm. Chỉ cần có thể giành được cái lợi ích này, cái khác thất bại cũng không quan trọng."
"Thế nên, ngươi cho rằng, trên tuyến đường bay chính, ông ấy cũng có kế hoạch tương tự?" Margaret nhìn hai con Joker ở trên mặt bàn, thở dài ở trong lòng. Nàng rốt cục đã hiểu vì sao ông ngoại lại chú ý tới cái gã mập mạp Leray này rồi.
" Chỉ là suy đoán mà thôi..." Mập mạp cười cười nói: "Có điều, sau khi ta biết được thân phận của ngươi, vốn chỉ có ba phần nắm chắc, giờ đã có bảy phần rồi. Cháu gái của Hastings, từ nhỏ đã lớn lên trong quân bộ Phỉ Minh, mười lăm tuổi đã chính thức tham dự hội nghị quân sự cấp cao, mười tám tuổi đã từng độc lập chỉ huy Phỉ Minh trong khu xung đột ở bắc bộ tinh vực Kenseth, được dự đoán là người nối nghiệp của Chiến thần. Một tiểu thư Margaret như vậy lại đột nhiên trở thành một sĩ quan phụ tá rồi đến nơi này, tự nhiên không phải là khách du lịch."
"Ngươi sao lại biết được thân phận của ta?" Margaret có chút khó hiểu.
"Ngươi cho ta là heo à?" Mập mạp trừng: "Ngươi mạc danh kỳ diệu chuyển đến sát vách phòng ta, cả ngày dụ dỗ ta, trên sân huấn luyện thì đối nghịch với ta, ưỡn ngực khoe dáng, cố ý thu hút sự chú ý của ta, đâu có nửa điểm dáng dấp của một sĩ quan phụ tá thân cận nữa? Hơn nữa, nếu thực sự là sĩ quan phụ tá, ngươi dám thuận miệng đáp hỗ trợ thả Klaus sao?! Ta không điều tra ngươi thì điều tra ai?!"
" Mập mạp chết tiệt, bà đây dụ dỗ ngươi?!" Tâm trí Margaret có cứng cỏi cao tuyệt thì cũng bị mập mạp làm cho tức giận.
"Xem đi, ngươi vừa thừa nhận đấy nhé!" Gã mập gian tà lập tức cắn lại một cái, lí lẽ sắc bén.
"Được lắm!" Margaret nghiến răng nghiến lợi nói: "Xem ra, bà đây không thể hợp tác được với các ngươi nữa rồi!"
" Không hợp tác thì không hợp tác! Có gì đặc biệt hơn người chứ!" Mập mạp vẻ mặt khinh thường: "Dù sao thì Phỉ Quân chúng ta người ít sức nhỏ, người ta kéo đến đông thì cùng lắm chui vào trong tuyến đường bay tự do, thằng nào có thể ngậm trym ông được nữa. Huống hồ, chúng ta không có hứng thú gì đối với tinh vực Long Bow Salerga!"
" Tinh vực Long Bow!"
Lời nói của mập mạp khiến cho tất cả mọi người da đầu tê rần. Mấy vị Chiến thần nhìn nhau, ánh mắt đều là sự kinh ngạc tột đỉnh. Có ngu đến mức nào đi chăng nữa thì cũng biết được ý tứ của những lời này là gì.
Quay đầu nhìn về phía Margaret, đã thấy khuôn mặt đang giận dữ của vị nữ thượng tá Phỉ Dương đã biến đổi.
Mập mạp thổi tờ giấy đang rủ xuống từ trên trán, lộ ra đôi mắt cá chết trợn trừng nhìn Margaret.
"Là do ngươi tự tìm đấy nhé!" Trên khuôn mặt tươi cười trắng bóc của Margaret đang tràn ngập vẻ đương nhiên, lườm mập mạp nói: "Ai bảo ngươi dám đối nghịch với chúng ta?"
Nói xong, nàng nhìn qua danh sách thi đấu một chút, khoan thai nói: "Ngươi phái ra những người này, chẳng lẽ không nghĩ rằng cuối cùng sẽ phải quyết đấu với Chiến thần sao? Cho dù là không gặp nhau ở vòng mười sáu người, tới vòng tám người, chẳng lẽ cũng không gặp?"
"Ngược lại..." Mập mạp như bừng tỉnh, các tờ giấy trên trán bị thổi cho bay loạt soạt, quăng ra một sấp bài, hò hét với Hargrove ở đối diện: "Bom (tạc đạn)! Ta thắng!"
(Thằng mập đang chơi trò Đấu Địa Chủ nhé anh em, có thể tìm hiểu tại đây: http://zh.wikipedia.org/zh/%E9%AC%A5%E5%9C%B0%E4%B8%BB)
"Bọn họ có thể thắng được sao?" Margaret quay đầu, lẳng lặng nhìn bốn chiếc robot màu xanh đi vào sân đấu, qua một lát, lấy khuỷu tay hích hích mập mạp một chút: "Ngươi tới cùng là có ý đồ gì đây?"
"Ngươi có vẻ rất là quan tâm đến chúng ta nha?" Mập mạp kinh ngạc tỏ vẻ đề phòng.
"Đều là trai đẹp..." Trong ánh mắt trong suốt của Margaret tràn đầy vẻ u buồn lo âu, lông mi dài nhẹ nhàng cụp xuống, run lên nhè nhẹ: "Nếu thực sự có chuyện không hay xảy ra, bà cô ta đây rất đau lòng."
"Thật không?!" Mập mạp tay úp mái ngang trán, nhìn về phía sân đấu: "Vừa mắt tên nào thế?"
"Nếu ta muốn, ngươi có cho không?!" Đôi mắt Margaret sáng ngời.
"Cho ngươi thì có ích gì..." Mập mạp xóc bài: "Nói thật nhé, ngươi nhìn giúp xem, trong Phỉ Quân của chúng ta, có ai là tương đối hợp với khẩu vị của Carolina?"
Margaret cắn môi: "Ngươi muốn làm gì?"
Mập mạp căm hận nói: "Cứ tiếp tục ế như vậy cũng không phải là một cách hay, nếu như không được, Phỉ Quân từ trên xuống dưới cũng chỉ có thể xả thân vì nghĩa. Ta không tin tình yêu vĩ đại lại không chiến thắng được sự ngạo mạn phiến diện."
"Có thể thảnh thơi đánh bài chém gió..." Margaret cười mỉm nói: "Ngươi tuyệt đối không giống như đang sốt ruột."
" Ta có cái gì phải sốt ruột chứ..." Một sấp bài mau chóng xòe ra trên tay mập mạp, biến ảo vô cùng: "Đến lúc đó, xem ai sẽ sốt ruột!"
"Ta không nói đến thi đấu." Vẻ tươi cười của Margaret đã dần dần biến mất, ngón tay thon trắng đang nghịch ngợm ống hút của lọ sữa chua, đôi mi thanh tú khẽ nhếch, trong đôi mắt phượng dài nhỏ đang nhìn về phía mập mạp chính là hai phần tìm tòi tra xét và tám phần ý tứ sâu xa.
Bài trên tay mập mạp từ hình một chiếc quạt tròn đã gập trở lại thành một sấp, chậm rãi đặt lên bàn. Mập mạp ngẩng đầu, Margaret đang ở trước mắt, khóe miệng đã nhếch lên một nét cười nhẹ, giọng điệu như đã nắm tất cả trong tay, tự nhiên cũng mang theo sự kiêu ngạo nhàn nhạt, đâu còn dáng vẻ của cái cô gái nhỏ say mê robot kia kia nữa. Thay đổi khí chất, bất quá chỉ là sau một câu nói.
Chiếc ống hút trong tay nàng đang bay múa một cách linh động giữa ngón cái, ngón trỏ và ngón giữa. Sau khi đã biết được thân thế của nàng, ngươi sẽ phát hiện ra, thứ đang chuyển động không phải là ống hút, mà là tình hình chiến sự ở Mars!
Ma nữ... Cái từ hình dung trên tình báo này thật ra lại rất chính xác.
Mập mạp vẫn đang cười, cười rất thật thà, hắn khoan thai nói: "... Ta cũng không nói đến thi đấu."
" Vậy ngươi chuẩn bị làm như thế nào?" Con ngươi trong như nước của Margaret quét qua mập mạp một cái, nhàn nhạt nói: "Ngươi, cùng với Phỉ Quân của người..."
"Vấn đề chính là, ngươi muốn chúng ta làm như thế nào?" Bàn tay mập mạp thích thú xoa xoa bụng, giọng điệu bình thản, thế nhưng lại giống như sét nổ giữa trời quang: "Ngươi... cùng với ông ngoại của ngươi."
Bầu không khí thoáng cái đã ngưng đọng lại.
Ngón tay đang lay ống hút của Margaret hơi ngừng lại, ánh mắt ngưng lại trên khuôn mặt của mập mạp. Trước mắt, cái gã mập mạp đang cười ngây ngô này đang vuốt ve cái bụng của hắn, vuốt đến cao hứng bừng bừng thần thái sáng láng.
" Ta không tin Phỉ Quân sẽ khoanh tay đứng nhìn." Margaret kiềm chế nỗi khiếp sợ ở trong lòng, tiếp tục chủ đề, phảng phất như không hề nghe thấy câu nói cuối cùng của mập mạp.
"Ta tin rằng..." Mập mạp gãi gãi cái bụng: "Nguyên soái Hastings sớm đã có kế hoạch đối với cả cái chiến khu này. Ông ta không động, ta cũng không động. Còn nếu ông ta muốn động, vậy thì ta sẽ phối hợp."
"Ngươi chưa phát hiện ra rằng, ngươi vẫn đang nói như vẹt với bà đây sao?" Đã nói đến chỗ sáng, Margaret rốt cục đã mất đi kiên trì với kiểu đối thoại như thế này. Cái gã mập mạp chết tiệt này vậy mà đã biết được thân phận của mình, điều này khiến cho nàng chung quy vẫn có chút kinh ngạc.
"Ta lại thích nói chuyện kiều này." Mập mạp tỏ vẻ say mê nói: "Ngươi một câu ta một câu, giống như đang hôn môi vậy."
Margaret trừng mắt với mập mạp, đột nhiên cười khúc khích. Mị hoặc chợt sinh, nàng khẽ đẩy mập mạp một cái, hờn dỗi nói: "Mập mạp chết tiệt, ngươi cư nhiên dám điều tra ta. Không được, ngươi nói mau, ngươi tính thế nào đây!"
Đám người Hargrove ở bên cạnh đã há to miệng.
Bọn họ sống đã hơn bốn mươi tuổi, trong cái khu rừng nguyên thủy mạnh được yếu thua Mars này, coi như đã gặp qua không ít nhân vật bụng đầy mưu mô. Thế nhưng, tâm tư lả lướt khiến cho người ta nổi da gà giống như đôi nam nữ trẻ tuổi ở trước mặt này, đây vẫn còn là lần đầu tiên được thấy.
Tên yêu quái mập mạp tự nhiên là không cần nhắc tới. Còn cái cô gái có tên là Margaret, so độ trộm cướp thì cũng không thua gì gã mập. Mà so về độ đổi sắc mặt, vậy mà lại còn nhanh hơn gã mập đến ba phần. Lại thêm khuôn mặt xinh đẹp yêu mị trời sinh, đổi lại làm gã đàn ông khác, chỉ sợ đã bị sự biến đổi lúc lạnh lúc nóng, chợt xa chợt gần của nàng nắn cho mềm hết cả xương rồi. Còn không hỏi gì đáp nấy, hận không thể giao ra cả trái tim nữa?
Có điều, thủ đoạn như vậy, khi dùng ở trên cái gã mập như trâu gặm hoa nhài đốt đàn nấu hạc này, lại mơ hồ trở thành liếc mắt đưa tình với kẻ mù.
"Khỏi cần diễn trò này với ta nữa!" Gã yêu quái béo kỳ thực cũng không kìm được mà tim đập nhanh. Kiểu phụ nữ đẳng cấp như Margaret, một cái nhăn mày cười duyên cũng uy lực vô cùng. Nhuyễn ngọc ôn hương ỷ ôi ở bên cạnh, khớp xương cũng phải nhẹ mất hai lạng. Có điều, một trận này, bất luận thế nào cũng không được thua. Lập tức sầm mặt lại, chính nghĩa nghiêm trang: "Còn uốn éo ở trước mặt ông đây nữa, đừng trách ông đây lạt thủ tồi hoa, thẳng tay đánh hồ ly tinh!"
"Phì..." Margaret mặt mày đỏ ửng, nhẹ nhàng đẩy mập mạp một cái, sóng mắt lưu chuyển: ".... Ngươi mới là hồ ly tinh."
"Cố ý hả?" Mập mạp xắn tay áo, con mắt quét tới quét lui trên cái mông của Margaret, không có ý tốt.
"Ngươi được!" Margaret kéo dây buộc tóc, mái tóc dài màu vàng nhạt tản ra như sóng cuộn. Nàng thở hổn hển kẹp dây buộc, một bên lườm mắt với mập mạp, một bên lấy tay chải bó lại mái tóc dài một lần nữa. Nàng hiểu rõ, mình có lợi hại đến đâu đi chăng nữa thì cũng không thể thi ra bài bất quy tắc với cái gã mập mạp này được. Vỗ mông mình ngay ở trước mặt mấy trăm nghìn người, cái gã mập này tuyệt đối có thể làm ra được!
" Ngươi làm sao biết được chúng ta có kế hoạch của ông ấy?"
Khi Margaret buộc tóc, trong đầu đã xoay chuyển không biết bao nhiêu ý nghĩ,cuối cùng quyết định nói thẳng. Chơi trò gian trá với cái gã mập này, hắn có thể bóc phét với ngươi đến giời.
"Ta đã từng nghiên cứu về thủ pháp của nguyên soái Hastings..." Mập mạp thu lấy bài trên bàn, lật tay một cái, hai quân Joker* lập tức như kỳ tích đã xuất hiện trên tay: "Huống hồ, ta cũng đã tự mình trải qua."
(*Đại Tiểu Vương, trong Đấu Địa Chủ, đại vương là Joker màu, tiểu tương là Joker đen trắng)
"Ngươi là đang nói về chiến dịch tinh hệ Small Pyreness lúc trước?" Margaret tỏ vẻ ung dung thản nhiên, còn mấy vị Chiến thần ở bên cạnh thì vẻ mặt đã dại ra. Mập mạp chết tiệt có bản lĩnh chơi bài đến như vậy, lại còn dán nhiều tờ giấy lên mặt mình làm gì không biết. Tư duy của cái tên yêu nghiệt này thật đúng là không thể dùng bình thường để suy đoán. Chỉ cần hắn thấy vui vẻ thì chuyện gì cũng có thể làm được.
Hắn thực sự coi nước bọt của mình là thuốc dưỡng da hay sao?
"Xem ra, ngươi cũng biết về ta không ít." Mập mạp trêu tức nhìn Margaret, bĩu môi nói: "Ban đầu khi chúng ta chiến đấu ở tinh cầu Mosky, chính là để làm yểm hộ cho hạm đội của Fischella. Mà tất cả các hành đội của Fischella ở Small Pyreness, thì lại là để yểm trợ cho nguyên soái Hastings thu phục tinh hệ Galileo. Mọi người vòng này nối vòng khác, ví dụ như vậy có rất nhiều. Chiến đấu lớp cơ sở có ra sao, tổn thất có lớn đến thế nào, ta nghĩ, nguyên soái Hastings đều không quan tâm. Trong kế hoạch tác chiến của ông ấy thể nào cũng ẩn dấu một điểm lợi ích trung tâm. Chỉ cần có thể giành được cái lợi ích này, cái khác thất bại cũng không quan trọng."
"Thế nên, ngươi cho rằng, trên tuyến đường bay chính, ông ấy cũng có kế hoạch tương tự?" Margaret nhìn hai con Joker ở trên mặt bàn, thở dài ở trong lòng. Nàng rốt cục đã hiểu vì sao ông ngoại lại chú ý tới cái gã mập mạp Leray này rồi.
" Chỉ là suy đoán mà thôi..." Mập mạp cười cười nói: "Có điều, sau khi ta biết được thân phận của ngươi, vốn chỉ có ba phần nắm chắc, giờ đã có bảy phần rồi. Cháu gái của Hastings, từ nhỏ đã lớn lên trong quân bộ Phỉ Minh, mười lăm tuổi đã chính thức tham dự hội nghị quân sự cấp cao, mười tám tuổi đã từng độc lập chỉ huy Phỉ Minh trong khu xung đột ở bắc bộ tinh vực Kenseth, được dự đoán là người nối nghiệp của Chiến thần. Một tiểu thư Margaret như vậy lại đột nhiên trở thành một sĩ quan phụ tá rồi đến nơi này, tự nhiên không phải là khách du lịch."
"Ngươi sao lại biết được thân phận của ta?" Margaret có chút khó hiểu.
"Ngươi cho ta là heo à?" Mập mạp trừng: "Ngươi mạc danh kỳ diệu chuyển đến sát vách phòng ta, cả ngày dụ dỗ ta, trên sân huấn luyện thì đối nghịch với ta, ưỡn ngực khoe dáng, cố ý thu hút sự chú ý của ta, đâu có nửa điểm dáng dấp của một sĩ quan phụ tá thân cận nữa? Hơn nữa, nếu thực sự là sĩ quan phụ tá, ngươi dám thuận miệng đáp hỗ trợ thả Klaus sao?! Ta không điều tra ngươi thì điều tra ai?!"
" Mập mạp chết tiệt, bà đây dụ dỗ ngươi?!" Tâm trí Margaret có cứng cỏi cao tuyệt thì cũng bị mập mạp làm cho tức giận.
"Xem đi, ngươi vừa thừa nhận đấy nhé!" Gã mập gian tà lập tức cắn lại một cái, lí lẽ sắc bén.
"Được lắm!" Margaret nghiến răng nghiến lợi nói: "Xem ra, bà đây không thể hợp tác được với các ngươi nữa rồi!"
" Không hợp tác thì không hợp tác! Có gì đặc biệt hơn người chứ!" Mập mạp vẻ mặt khinh thường: "Dù sao thì Phỉ Quân chúng ta người ít sức nhỏ, người ta kéo đến đông thì cùng lắm chui vào trong tuyến đường bay tự do, thằng nào có thể ngậm trym ông được nữa. Huống hồ, chúng ta không có hứng thú gì đối với tinh vực Long Bow Salerga!"
" Tinh vực Long Bow!"
Lời nói của mập mạp khiến cho tất cả mọi người da đầu tê rần. Mấy vị Chiến thần nhìn nhau, ánh mắt đều là sự kinh ngạc tột đỉnh. Có ngu đến mức nào đi chăng nữa thì cũng biết được ý tứ của những lời này là gì.
Quay đầu nhìn về phía Margaret, đã thấy khuôn mặt đang giận dữ của vị nữ thượng tá Phỉ Dương đã biến đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.