Quyển 7 - Chương 39: Dũng cảm rơi vào tay giặc
Thất Thập Nhị Biên
22/05/2014
"Chúng ta còn muốn nán lại ở chỗ này bao lâu nữa?"
Rắm Thối rầu rĩ mà phụng mặt, toàn bộ thân thể giống như một con búp bê vải nằm trên ghế sô pha bằng da rộng rãi, hai chân duỗi thẳng thậm chí còn không vượt quá viền ngang của ghế.
Russell đang cầm một quyển sách tựa trên ghế nằm, tập trung tinh thần đọc, thuận miệng trả lời: "Không biết."
"Nếu mà đợi tiếp nữa thì chương trình của ta sẽ sụp đổ mất!" Rắm Thối úp mặt vào trong đệm dựa mềm mại của chiếc sô pha, vô cùng ai oán: "Không có cuộc sống kích thích, không nhìn thấy được ánh dương quang của tương lai, ta ngạt thở trong không gian tối tăm mênh mông, dưới ánh sao rữa nát, khi mạch đập của ta trở nên chậm chạp, khi nhiệt huyết sôi trào của chúng ta bắt đầu lạnh dần... Cuối cùng, ta sẽ đánh mất năng lực xxx ở trong cái cuộc sống đáng hổ thẹn này!"
"Gần đây...." Russell trở tay lật sách, nhàn nhạt nói: "Ngươi xem tiểu thuyết tình cảm nhiều lắm rồi đấy. Sửa lại cho đúng một chút, là đánh mất năng lực yêu đương, không phải là xxx."
" Với ta mà nói thì đều như nhau." Rắm Thối nhảy xuống khỏi sô pha, chạy đến bên cạnh ghế dựa của Russell, kiễng chân rồi bám lên tay vịn: "Ngươi nói xem, mập mạp hiện tại đang làm cái gì?"
" Không biết." Russell cười khổ một tiếng, gập lại sách. Ông ta biết, Rắm Thối nếu như cố ý không muốn cho người ta yên tĩnh, vậy thì nó có thể lải nhải ở trước mặt ngươi đến vài ngày. So với cái tên không thể ngủ, nửa đêm chạy loạn khắp chiến hạm này, thần kinh của con người thật sự là quá yếu đuối rồi.
" Ta đoán... " Rắm Thối tặc lưỡi, từ từ nghĩ đến: "Hắn đang nhìn lén người ta đi tắm... Hắn thích nhất là chuyện này mà."
"Dưới vẻ bề ngoài thật thà của cái tên kia, có một trái tim xao động mà dâm đãng." Rắm Thối nhảy lên chiếc ghế đối diện với Russell, cuối cùng hạ kết luận: "Hắn sẽ không giống như ngươi suốt ngày ngồi ở chỗ này đọc sách, đối với hắn mà nói, xem bất cứ thứ gì không liên quan đến phụ nữ, đều là lãng phí sinh mệnh! Nếu xem, hắn chỉ xem phim với tiểu thuyết 'hành động tình cảm' !"
" Xem ra, ngươi thật ra lại rất hiểu rõ về hắn." Russell không nhịn được mà nở nụ cười.
" Hắn kêu loại vô sỉ này là một phẩm chất đẹp đẽ." Rắm Thối bĩu môi nói: "Tuy rằng ta không tán thành mấy cái tô son trát phấn kiểu này của hắn cho lắm, có điều, ta phải thừa nhận, ở cùng một chỗ với hắn, sinh hoạt cũng đặc sắc hơn một chút, muốn làm gì thì làm. Nếu như ban đầu hắn ở Leray thì sớm đã đem hai tên Brodie và Hansford kia bóp nát rồi, còn phải trốn ở cái tinh hệ Bermuda này mà sống đau khổ qua ngày làm gì nữa? Đáng tiếc ta ra sức tập hợp tài nguyên , đề cao sức sản xuất như vậy, hiện tại đều phải dâng cho kẻ khác rồi."
Russell liền trầm mặc. Ông ta buông quyển sách trên tay, đứng lên đi tới trước cửa sổ mạn tàu, nhìn về phía chiếc tàu chiến đấu kiểu mới lớp {Tự Do} ngoài cửa sổ đang đắm chìm trong quầng sáng của hằng tinh cách không xa vành đai thiên thạch nơi hạm đội đang ẩn nấp, hồi lâu, rốt cục mới thở ra một hơi dài. (lại một câu thối nát - nd)
Ông ta biết, Rắm Thối vì cuộc chính biến ở Leray mà vẫn canh cánh trong lòng.
Sau khi mập mạp rời đi, Rắm Thối nghiễm nhiên trở thành bảo bối quý giá nhất của Leray, vẫn luôn được Bộ Thống soái cẩn thận nâng niu. Tương tự, nó cũng coi Leray như nơi mà mập mạp đã để cho nó thủ hộ.
Thế nhưng, bởi vì Bộ Thống soái vẫn không thể hiểu rõ được về Trí năng nhân tạo, thế nên tác dụng của nó, ban đầu cực hạn vẫn chỉ nằm trong lĩnh vực kinh tế. Thế nên sau khi chính biến xảy ra, nó hoàn toàn không thể ngăn cản được.
Lúc đó, Bộ Thống soái đều không biết rằng mình đã phạm vào sai lầm. Dù sao thì khi sử dụng Trí năng nhân tạo vẫn cần phải vô cùng cẩn thận. Bọn họ sợ cái xã hội xây dựng nên bởi khoa học kỹ thuật điện tử này sẽ biến thành một địa ngục với tên lửa bay loạn, quân đội tấn công lẫn nhau, thông tấn gián đoạn,... nơi mà Thiên Võng không thể khống chế được, chỉ bởi vì một Trí năng nhân tạo.
Sự hoài nghi này đã khiến cho Leray phải trả một cái giá thật đắt và đau đớn. Nếu như Rắm Thối được dời vào trong mạng tác chiến quân sự, với năng lực của nó, khi bộ đội của Hansford và những tên phản loạn kia phát động chính biến, tuyệt đối sẽ không thể giấu diếm được vết tích. Mà Hamilton và Mikhailovich, cũng sẽ không bị giam cầm. Hạm đội Leray đóng ở điểm Bước Nhảy tinh hệ trung ương, cũng sẽ không phải hi sinh toàn bộ bởi vì không được tiếp tế. Từ điểm này, tất cả mọi người trong Bộ Thống soái đều là tội nhân.
May mắn là, ban đầu Bộ Thống soái lưu lại cho Leray đội ngũ này. Và cũng thật may mắn là, đội ngũ này ngay từ đầu đã được Bộ Thống soái phòng ngừa chu đáo mà đặt ở tinh vân Waterfall (thác nước) tây bắc tinh hệ Bermuda.
Đối với thất bại gần đây nhất của Leray, tất cả mọi người đều đã được chuẩn bị tâm lí. Cái quốc gia này, thực sự là đã tới sơn cùng thủy tận rồi, mặc dù không có Brodie làm chính biến, cũng không chống đỡ được thời gian bao lâu nữa. Để giữ lại những hạt giống cuối cùng, để Leray không phải hi sinh giữa sự đối đầu của Phỉ Minh và Tây Ước, Leray đã dùng hết quốc lực mới tạo ra được đội ngũ này.
Đây là tập đoàn quân hỗn hợp không-lục quân mệnh danh "Tàng Phong" (mũi nhọn ấn dấu), do ba hạm đội hỗn hợp và tám sư đoàn thiết giáp tạo thành.
Trang bị của ba hạm đội này đều là các chiến hạm được chế tạo mới nhất. Trong đó, bao gồm 2 chiếc tàu sân bay, 26 chiếc tàu chiến đấu, 72 chiếc tàu tuần dương và hơn hai trăm chiếc tàu khu trục. Lại thêm tàu bảo vệ, tàu đột kích hạng nặng, tàu ngư lôi, tàu công kích điện tử, tàu điêu ftra, tàu tiếp tế hậu cần, tàu vận tải, tổng cộng hơn chín trăm chiếc. Thuyền viên, cũng là những binh sĩ tinh nhuệ nhất mà Leray có thể lựa ra.
Tuy rằng xem từ số lượng, những chiếc hạm này vẫn còn kém hơn số lượng của một hạm đội kiểu cũ của Leray trước đây, thế nhưng, sức chiến đấu, tuyệt đối chính là gấp mười lần những hạm đội kiểu cũ khi chiến tranh Vệ Quốc ban đầu kia! Đây là lực lượng vũ trụ cuối cùng sau khi hạm đội của Brown và Sneider ngã xuống của Leray.
Mà trong tám sư đoàn thiết giáp, ngoại trừ sư đoàn thiết giáp số 1, số 3, số 9, số 16 của đội đổ bộ đường không và sư đoàn thiết giáp số 1, số 2, số 3 của lục quân Leray ra, còn có sư đoàn thiết giáp số 5 đội đổ bộ đường không đã bị xóa đi số hiệu. (nghe "đổ bộ đường không" nó thế quái nào ấy.nhưng vẫn phải dùng, vì là thuật ngữ quân sự Việt Nam).
Cái đơn vị mà mập mạp từng phục dịch trước kia này, hiện tại được tạo thành từ hai trung đoàn đặc chủng Mãnh Hổ được thuyên chuyển, nguyên trung đoàn trinh sát đặc chủng của sư đoàn 16 cùng với một trung đoàn robot của Tự Do Chiến Tuyến điều tới từ Gatralan. (câu cú viết phức tạp vkl) Ngoại trừ một trung đoàn đặc chủng Mãnh Hổ trong đó ra, ba trung đoàn khác đều đã từng theo mập mạp nam chinh bắc chiến, bất kể là ý nghĩa tượng trưng hay sức chiến đấu của bọn hắn, đều nằm ở địa vị lãnh đạo tuyệt đối trong nhóm sư đoàn thiết giáp này.
Tất cả các robot của tám sư đoàn thiết giáp đều đã được thay đổi thành [Liêp Sát Giả III]. Đây là loại robot chế tạo ra dựa theo kỹ thuật từ [Thần Tứ] mà mập mạp mang về cùng với kỹ thuật robot do bản thân Leray phát triển, sức chiến đấu còn cao hơn cả [Thần Tứ], một số gần như đạt tới trình độ của robot đời thứ 11.
Những thứ này, đều là hi vọng cuối cùng của Leray.
Russell nhắm mắt lại, nhẹ nhàng xoa xoa khóe mắt của mình.
Từ đêm chính biến đến bây giờ, tất cả đều phảng phất như một giấc mộng hỗn loạn.
Đêm hôm đó, ông ta may mắn chạy trốn được, lập tức đáp lên một chiếc tàu đột kích hạng nặng, vượt qua điểm Bước Nhảy loại nhỏ ở tinh hệ Tự Do để đi tới nơi này. Từ đó đến nay, ông ta đã vắt hết óc, thừa dịp Brodie nhất thời còn chưa thể nắm được cả chính quyền trong tay mà nghĩ cách cứu viện ra không ít tướng lĩnh, nhà chính trị, nhà khoa học của Leray. Trong đó, bao gồm cả Rắm Thối và người nhà mập mạp.
Đến lúc này, ông ta đã sức cùng lực kiệt rồi, thế nhưng, vẫn còn một nhiệm vụ quan trọng nhất chưa thể hoàn thành. Đó chính là dẫn theo cái đội ngũ này, xuyên qua tinh hệ Long Bow Salerga, đi đến Mars! Cái gánh nặng dồn hết mọi sự mong đợi của Hamilton, Mikhailovich và các tướng lĩnh bị giam cầm hoặc đã hi sinh của Bộ Thống soái khác đang ép ông ta đến không thở nổi. Bất kể như thế nào, ông ta cũng muốn đem cái đội ngũ này cùng với quyền chỉ huy độc lập giao tới tận tay mập mạp!
Đây là hi vọng của Leray, cũng là hi vọng của Gatralan!
" Tướng quân..." Sĩ quan phụ tá Hamit xông vào cửa: "Có tin tức rồi!"
Russell quay ngoắt lại, Hamit đã theo ông ta nhiều năm, cậu ta rất ít khi vội vàng hấp tấp như vậy, mỗi lần, đều mang theo một tin tức cực kì quan trọng. (chỗ này tác giả viết là "Hamit lần đầu tiên", ***, hồi trước nhớ là cũng hô "lần đầu tiên" mà, anh em lên mạng search "lần đầu tiên" + "Hamitt" + "Mạo Bài Đại ANh Hùng" liền ra một loạt các kết quả, lão tác giả đưa bợn Hamit đi "vá" à, thấy thiếu logic quá nên sửa lại).
Mỗi ngày phóng ra tàu điều tra một lần, lại gần máy trung chuyển thông tin vũ trụ ở điểm Bước nhảy Không Gian và chiến hạm dân dụng trên tuyến đường bay để thu thập tin tức, bộ đội Tàng Phong đã kiên trì một thời gian rất lâu rồi. Mục đích chỉ có một, đó chính là biết rõ về tình hình gần đây của mập mạp, rồi nghĩ cách liên hệ với hắn!
Thế nhưng, từng lần phái đi, mang lại đều là sự thất vọng. Đối với các quan binh của đội ngũ này mà nói, mỗi ngày yên lặng ẩn nấp ở trong không vực cô tịch này, nhìn tinh không chẳng bao giờ thay đổi ngoài cửa sổ mạn tàu, nhìn mái trần của khoang sinh hoạt chật hẹp, đã không có thứ nào có thể dằn vặt con người ta hơn sự chờ đợi dài dằng dặc này rồi!
Rốt cục, chờ đến ngày hôm nay, đã có kết quả!
" Hắn vẫn còn ở Mars!" Hamit kích động đỏ mặt đến tận mang tai, (mềnh nhớ Hamit da đen mà) kêu lên: "Thượng đế, hắn đã đánh chiếm được toàn bộ Mars!"
******************
Cảng hàng không số 1 Thành Trung Tâm, tường bao bên ngoài đã được vây lên bởi bức tường chống đạn bằng bê tông cường độ cao dày 2 m, tạo thành một hình quả lê thật lớn. Cách mỗi một trăm mét còn có một tòa tháo hỏa lực, đó là để chuẩn bị cho việc lắp đặt pháo năng lượng đường kính lớn cùng với máy phát và kết nối lồng năng lượng bảo vệ. Mấy tòa nhà trong sân bay đã được sửa đổi thành trung tâm điều khiển và chỉ huy. Thiết bị máy móc của các bộ phận như tham mưu, tình báo, hậu cần,.... cùng với các trạm Thiên Võng cục bộ trong căn cứ cũng đã được lắp đặt xong.
Gần tường vây, hàng loạt doanh trại binh lính đã có chút dáng dấp ban đầu, các công binh của Long Hưng Hội đang điều khiển robot công trình tiến hành xây dựng công đoạn nóc nhà cuối cùng.
Trình Chí Hiên lẳng lặng đứng ở bên cửa sổ,.nhìn cái căn cứ rộng lớn mà lại trống trải này, đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng. Lồng ngực bị ấm ức đè nén phảng phát như sắp nổ tung, cả người đều đang không tự chủ được mà run run.
Hắn có nằm mơ cũng không ngờ được, cái tên mập mạp chết tiệt kia vậy mà lại di dời sạch cả thị trấn Prue rồi!
Tất cả các vật tư, tất cả các lưu phái cùng với các cơ sĩ của bọn hắn đều đã biến mất không thấy bóng dáng. Cái này còn không nói, càng khiến cho người ta tức giận chính là, cái gã mập mạp kia, hết lần này tới lần khác lại đem thông cáo dán ở bên ngoài những căn nhà trống huếch trống hoác hoặc là công bố ở trên bảng thông báo điện tử trên đường phố vắng bóng người. Nhìn ba chữ xiêu xiêu vẹo vẹo cùng với dấu gạch xóa trên bản kí tên kia, đơn giản là vô cùng trào phúng.
Trình Chí Hiên vẫn ghi nhớ vô cùng rõ ràng tiếng bàn tán của các cư dân ở thị trấn Prue và thành Trung Tâm đứng bên cạnh thông cáo ven đường khi hắn đang ngồi ở trong xe bay.
"Sớm nói rồi mà, Cộng hòa Phỉ Dương kia cũng chỉ là chó má mà thôi, ban đầu khi Hội nghị Nhân Loại Tối cao chèn ép thế giới Tự Do chúng ta, đám nghị viên Phỉ Dương con mẹ nó chính là vô tình nhất. Hiện tại lại chạy tới hái trái cây, khi Mars thối nát thì nào có thấy bóng dáng bọn hắn chứ!"
"Đúng thế, diễn trò gì chứ."
" Cái này gọi là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng! Fischella nói như thế nào cũng là một đời danh tướng, nhìn cái tên kêu là Trình Chí Hiên không não kia, chắc chắn là do cái tên vong ơn bội nghĩa này xúi bẩy. Cái tên này trước đây là người của Long Hưng Hội, sớm đã có ý đồ với lưu phái, thấy Phỉ Quân của người ta lợi hại liền đỏ mắt rồi. Phát ra cái thông cáo này, giống như là tưởng người ta không biết được chiêu trò trong đó vậy!"
"Mọi người đi thôi, cái tên này vẫn còn thích đánh mắt đưa tình bừa bãi, hình như có bệnh thì phải?"
" Nghe nói bệnh cũng không nhẹ."
" Ta đây chúc cho hắn tốt lành, sớm chết sớm đầu thai."
"Hay lắm. Nếu không phải có Điền thượng tá... à, bây giờ là Điền tướng quân, nếu như ban đầu không có hắn, thị trấn Prue của chúng ta sớm đã xong đời!"
" Điền thượng tá đây là không muốn chơi với hắn, muốn diệt hắn, thực sự chỉ cần tí móng tay là xong!"
"Cái tên này bây giờ phỏng chừng đang uất lắm đây. Vắt hết óc nghĩ ra mấy cái thứ này, đều trở thành rắm cả."
"..."
Những thanh âm này đang không ngừng vờn quanh bên tai Trình Chí Hiên, khiến cho hắn phát điên.
Mập mạp chơi chiêu này, khiến cho kế hoạch của hắn và Fischella đã hoàn toàn thất bại. Đây là một sự nhục nhã. Một kế hoạch thoạt nhìn gần như hoàn mỹ, bị người ta nhẹ nhàng làm một cú rút củi dưới đáy nồi liền phá tan, thông cáo phát ra kia đã trở thành chuyện cười cho đám bình dân thích nói chuyện phiếm, cảm giác này giống như bị người ta tát cho một cái vang dội ở ngay trước mặt đám đông!
Tiếng ầm vang của robot công trình ngoài cửa sổ khiến cho Trình Chí Hiên vô cùng phiền muộn. Hắn đóng sập lại cửa sổ, kéo hai bên rèm, giấu mình ở trong văn phòng tối tăm.
Là một quân nhân, con đường của Trình Chí Hiên trong con mắt của người khác coi như thông thuận, thế nhưng tự bản thân Trình Chí Hiên biết, một đường đi tới này, mình đã phải trải qua biết bao gập ghềnh!
Thiên phú của hắn không cao, trước đây tại học viện, để đạt được một thành tích tốt, hắn đã dành tất cả thời gian vùi đầu vào học tập.Khi các học viên có thiên phú xuất chúng khác hoặc là đi chơi với bạn gái, hoặc là chơi trò chơi, hoặc là đi uống rượu nhảy múa, chỉ có mình hắn phải liều mạng đọc sách ở trong ký túc xá, lần lượt vì những lý luận không thể lý giải trong sách mà vò đầu bứt tóc, quanh quẩn ở trong phòng giống như con thú bị nhốt. Thứ mà người khác liếc mắt là có thể đọc thông nhớ rõ, hắn phải coi đi coi lại vài lần!
Thật vất vả mới tốt nghiệp được với thành tích xấp xỉ loại khá, sau khi tiến vào quân đội, Trình Chí Hiên quả thực là đã thở phào nhẹ nhõm, hắn cho rằng nỗ lực của mình đã có thu hoạch, không cần phải giống như trước nữa rồi.
Thế nhưng không nghĩ tới, ba năm đầu ở trong quân đội, hắn hầu như là cúi đầu vượt qua những lời mắng chửi nước bọt tung bay của cấp trên!
Làm giả lập, tạo kế hoạch, thống kê số liệu, mang binh huấn luyện, diễn luyện thực chiến, không cái nào có thể khiến cho người ta thỏa mãn được. Điều đến mấy địa phương, thượng cấp đều là từ bình thản đến khoan dung, rồi đến không nhịn được, cuối cùng là đến mắng chửi. Khi đó, hắn hầu như đã tuyệt vọng với tiền đồ của mình.
May là lúc đó chỉ là thời bình, và cũng may là mấy thứ này trong quân đội đều là chuyện bình thường.
Nhịn nhục gần mười lăm năm, Trình Chí Hiên rốt cục đã từ một gã trung úy tốt nghiệp trường quân đội thăng lên tới thiếu tá. Mà khi đó, các học viên cùng kỳ với hắn không thiếu người đã trở thành thượng tá rồi, lại càng có mấy người tài năng xuất chúng, sau khi tích quân công đã đột phá được mấy chướng ngại đại tá thiếu tướng gian nan nhất của cuộc đời này.
Gia cảnh bần hàn lại trời sinh có chút tự ti, thế nên Trình Chí Hiên không dám đi đố kị với người khác, hắn chỉ có thể đem đố kị chôn xuống tận đáy lòng, lần lượt dùng hồi ức để chăm tưới, mặc kệ nó mọc rễ nẩy mầm. Hắn không hiểu, vì sao mình bỏ ra công sức và mồ hôi nhiều hơn người khác đến như vậy, đạt được, vậy mà vĩnh viễn lại thấp hơn. Hắn cũng không hiểu, vì sao mình chỉ có thể tiết kiệm từng chút tiền, gồng người qua ngày tháng mới trở thành được thiếu tá, còn người khác thì suốt ngày ăn chơi đàng điếm, vậy mà cứ thẳng đường lên mây xanh!
Lại nhẫn nhịn được thêm mấy năm, Trình Chí Hiên rốt cục đã đợi được một cơ hội, dựa vào ấn tượng cần cù có thể chịu khổ trong mắt cấp trên, hắn dần dần leo lên cao, rốt cục đã lên tới thượng tá.
Có điều, thiên phú của hắn thủy chung vẫn có cực hạn. Khoa học quân sự mỗi ngày đều đang phát triển biến hóa, khiến cho hắn mỗi một khoảng thời gian luôn luôn cảm thấy mệt mỏi.
Cuối cùng, hắn bị điều tới Mars, trở thành tổng tham mưu trưởng của cái tổ chức chuẩn quân sự nhưng căn bản không được đặt số hiệu của quân bộ Trenock này.
Khối đất hoang trong mắt người khác lại đã trở thành Thiên đường trong mắt Trình Chí Hiên.
Ở chỗ này, hắn chính là tổng tham mưu trưởng, không có ai mắng chửi hắn, trời cao đất xa, hắn cũng không cần phải dè dặt nữa. Hắn thậm chí còn cảm thấy, đây chính là cơ hội lớn nhất của mình, một khi lập được thành tích ở vị trí này, bản thân nói không chừng là có thể bước thẳng lên mây xanh!
Hắn nằm mơ cũng đều muốn trở thành một tướng quân!
Thế nên, hắn đã nhẫn nại xuất ra thành ý lớn nhất để hợp tác với Tô Khắc Chu. Vì Long Hưng Hội, hắn đã vô số lần hướng quân bộ Trenock xin trang bị nhân viên, ngày đêm nghiên cứu thế cục ở Mars, cố gắng mượn hơi các lưu phái dân gian có nội tình kỹ thuật cách đấu robot thâm hậu kia.
Thế nhưng, sau khi cái gã mập mạp kia tới, Trình Chí Hiên vậy mà lại phát hiện ra, tất cả những gì mình đã làm, đều trở thành phí công.
Mình chỉ là vừa mới mò được bờ mép của thế cục tại Mars, còn đang quan vọng, còn đang tính toán thì cái gã mập mạp kia, vậy mà lại như sấm sét mà đảo loạn toàn bộ Mars. Khi mình còn đang đau đầu vì các lưu phái robot dân gian không chịu quy thuận, cái gã mập mạp kia lại đã phá vỡ Hội Liên hợp Lưu phái rồi thành lập ra Đồng Minh Hỗ Trợ Lưu Phái.l
Tất cả những gì xảy ra tiếp theo, càng khiến cho Trình Chí Hiên đố kị.
Khi những lưu phái kia ngoài dự liệu của hắn từng cái đi vào thị trấn Prue, hắn đã đem việc tọa sơn quan hổ đấu, không tiếp xúc với người Leray đề cao tới mức ảnh hưởng tới lợi ích của Trenock trong hội nghị chiến lược. Bao gồm cả Tô Khắc Chu, các sĩ quan Long Hưng Hội đều cho rằng đây là đang bảo toàn thực lực, chờ đợi cơ hội. Thế nhưng tự bản thân Trình Chí Hiên biết, nguyện vọng lớn nhất của hắn chính là sau Phỉ Quân thị trấn Prue không chống nổi nữa sẽ một ngụm nuốt hết tất cả các lưu phái robot. Lợi dụng đối thủ lưỡng bại câu thương, quét ngang Mars!
Đây mới là công huân cần thiết để hắn thăng cấp, tiếp bước lên trên!
Thế nhưng, tất cả đều là suy tưởng.
Đợi đến nửa ngày, cái gã mập mạp kia vậy mà lại dùng miếng bánh ngọt cảng hàng không số 1 này để mê hoặc Long Hưng Hội.
Khi đó, Trình Chí Hiên kỳ thực cũng rất nghẹn khuất.
Tất cả những hành động mà Phỉ Quân làm ở thành Trung Tâm đều là dựa theo cục thế của Long Hưng Hội, thậm chí không cần chào hỏi, không cần ăn ý với Long Hưng Hội, càng không cần phải xem mình có đồng ý hay không! Bọn hắn chỉ cần lợi dụng tâm lý đề phòng của Bắc Minh đối với Long Hưng Hội, như vậy là đã đủ rồi. Mà khi bọn hắn nắm giữ cảng hàng không số 1, cái cớ chờ đợi cơ hội của mình đã không thể nói ra được nữa rồi.
Tiếp sau đó, chính là cái loại robot có thể phi hành này của Phỉ Quân, chính là bốn mươi chín cơ sĩ dân gian tiếng tăm lừng lẫy.
Đố kị đè dưới đáy lòng của Trình Chí Hiên, khi mập mạp phá tan bộ chỉ huy Bắc Minh, xông ra bốn phía, tiếp quản từng kho chứ, nhà xưởng, bộ đội lục quân và hạm đội vũ trụ, rốt cục đã triệt để bộc phát.
Hắn ngây người ở nơi này nhiều năm như vậy, đạt được, còn không nhiều bằng gã mập mạp này!
Trong mắt hắn, mập mạp đã trở thành đại biểu cho những đối tượng mà hắn đố kị nhiều năm trước tới nay.
Hắn không thể chờ đợi được hoặc có thể nói là không thể khống chế được bản thân mà muốn cướp đoạt tất cả những thứ này. Cả đầu óc của hắn đã bị sự đố kị này xâm chiếm rồi!
Sau đó, hắn, với sự lỗ mãng mà khinh suất của mình đã bị mập mạp mắng cho một trận!
Thù này, rốt cuộc đã kết xuống!
Trình Chí Hiên qua lại quanh quẩn trong văn phòng tối tăm. Hắn không muốn thất bại như thế này. Cho dù mình và Trenock không thể khống chế được Phỉ Quân, hắn cũng không muốn lưu lại trong bàn tay của gã mập mạp kia.
Nếu đã được điều đến liên quân Đông Nam làm tham mưu trưởng bộ tác chiến, nếu đã không thể dựa vào Trenock để khống chế Phỉ Quân, như vậy, dùng cái đội quân này để làm lễ vật dâng lên cho tổng chỉ huy cánh quân Mars Carolina sắp tới, ôm chặt lấy bắp đùi to của Fischella, chính là lối thoát thăng chức hay nhất!
Kế hoạch của Fischella đã bởi vì chiêu rút củi dưới đáy nồi của gã mập mà thất bại hơn phân nửa, thế nhưng, tại Mars vẫn còn có mấy chục lưu phái nhỏ. Trong tay mình, cũng vẫn còn Tuyệt Sát Lưu và Thái Lưu ! Bất kể như thế nào, trước tiên cứ dựng lên giải thi đấu robot, đem cái tin tức này truyền khắp tuyến đường bay Tự Do Mars!
Có sự mê hoặc của quyền tự trị Mars và của thành viên Phỉ Minh, có sự hứa hẹn của quân hàm, quan chức và tài phú, bất kể là người của Đồng Minh Hỗ Trợ Lưu Phái ở nơi nào thì sẽ đều nghe thấy tin tức này, rồi sẽ phải cảm thấy động tâm! Trong tình huống xấu nhất, mình cũng có thể gom góp được các lưu phái nhỏ và võ quán robot ở Mars đem nhồi vào cái doanh trại trống rỗng vắng tanh này, ở trước mặt Carolina và Fischella cũng không đến mức khó coi!
"Cốc cốc cốc!"
Tiếng đập cửa vang lên, Trình Chí Hiên mau chóng nói: "Vào đi!"
Cooper và tông chủ Tuyệt Sát Lưu Kilburn, dẫn theo hai ba thành viên hạch tâm của mỗi lưu phái liền đi vào trong văn phòng.
"Ngồi cả đi." Trình Chí Hiên khoát tay áo, vòng qua sau bàn làm việc ngồi xuống: "Thông cáo và chỉ lệnh phát tới cho các người, xem cả rồi chứ?"
"Đã xem rồi." Cooper và Kilburn phân biệt gật đầu nói.
Từ sau khi chiến tranh Mars chấm dứt, Cooper và Kilburn đã gia nhập vào trận doanh của Long Hưng Hội.
Cooper là bởi vì có cừu oán với mập mạp nên không có sự lựa chọn nào khác. Mà Kilburn, lại là bởi vì Tuyệt Sát Lưu chỉ còn lại có hơn một trăm cơ sĩ, hi vọng lựa chọn một chỗ dựa tương đối với bối cảnh hùng mạnh nhất.
Lần này, bọn hắn đã nhận được lệnh điều dộng, từ Long Hưng Hội điều tới cánh quân Mars của Phỉ Minh sắp thành lập.
Nhất là Kilburn, ông ta biết, bất kể là các xí nghiệp, tổ chức xã đoàn hay là quân đội, người gia nhập vào lúc sáng lập luôn luôn giành được lợi ích lớn nhất. Điều lệnh này, không chỉ khiến cho ông ta dựa dẫm vào được Cộng hòa Phỉ Dương hùng mạnh mà còn khiến cho ông ta trở thành nguyên lão trong cánh quân Mars.
Mà càng quan trọng hơn, chính là bản thông cáo kia!
Đều là kẻ thành tinh, ông ta thế nào lại không nhìn ra được ý đồ của Fischella và Trình Chí Hiên.
Bộ chỉ huy liên quân Đông Nam Phỉ Minh bất hòa với Phỉ Quân vốn tập hợp tuyệt đại đa số lưu phái, chuyện này đã cho hai đại lưu phái bọn họ một cơ hội!
Chỉ cần dựa vào Fischella, bản thân bọn họ không cần xuất đầu là có thể nhìn Đồng Minh Hỗ Trợ Lưu Phái bị phân hoá. Và Tuyệt Sát Lưu, sẽ lại một lần nữa dẫn đầu các lưu phái khác. Khi các lưu phái khác phải đau đầu về chuyện hợp pháp hay phi pháp, đó chính là lúc Tuyệt Sát Lưu nhân cơ hội lớn mạnh. Huống hồ, mình vẫn còn giành được một cơ hội nhúng tay vào chính quyền tự trị Mars nhờ dựa vào Fischella!
Những thứ này, đều là suy nghĩ của Kilburn. Khi ông ta nghĩ đến, đối với Cooper mà nói, cũng tương tự như vậy.
Ông ta cũng không biết rằng, tuy Cooper cũng nhận ra được đây là một cơ hội. Thế nhưng, ý đồ trong lòng Cooper lại không giống với ông ta.
"Mấy lời vô ích ta sẽ không nói nhiều đâu." Ngón tay của Trình Chí Hiên gõ liên tục như bị co giật dưới bàn làm việc: "Tướng quân Fischella rất không hài lòng với những việc mà Phỉ Quân đã làm. Lần này, bộ chỉ huy dự định dựng nên giải thi đấu robot, một lần nữa lập lại trật tự ở Mars. Ai là chủ nhân của nơi này, cũng không phải là do bọn hắn có thể định đoạt được!"
Trình Chí Hiên từ trong ngăn kéo lấy ra hai văn kiện sớm đã ký tên, đưa cho Cooper và Kilburn, nói tiếp: "Đây là văn kiện xét duyệt tổ chức hợp pháp do bộ chỉ huy ký phát, có cái này, các người có thể vừa hiệu lực cho cánh quân Mars, vừa tiếp tục điều hành lưu phái của mình!"
Chờ Cooper và Kilburn xem qua văn kiện, Trình Chí Hiên trầm giọng nói: "Việc các người có thể vượt lên trước các lưu phái khác, danh dự, địa vị, tài phú, tương lai của cá nhân và lưu phái, liền xem các người có thể thi thố tốt được trong giải thi đấu lần này hay không rồi! Ta sẽ phụ trách tổ chức giải thi đấu, mà các người, cần bảo đảm vị trí quán quân giải đấu không rơi vào trong tay những kẻ khác!"
Vừa nói, Trình Chí Hiên nhìn sang Kilburn: "Nhất là Kilburn tiên sinh, ngài thế nhưng lại là Chiến thần robot cấp 1 xếp hạng nhất của Cảng Tự Do Mars! Việc này đối với ngài mà nói, không tính là chuyện gì khó chứ? Phải biết rằng, cái giải thi đấu này chính là cố ý chuẩn bị cho hai đại lưu phái các người, nếu không, khi chỉ định lưu phái trên danh sách chính quyền tự trị, sợ rằng có một số người sẽ không mong muốn thấy tên của các người."
Lời Trình Chí Hiên nói vừa đầy đủ vừa chân thực, ý định gây xích mích cũng tương đối rõ ràng. Dự định ban đầu của hắn và Fischella chính là định mua chuộc Đồng Minh Hỗ Trợ Lưu Phái. Việc dựng lên giải thi đấu robot, một là bày ra bộ dáng muốn lập lại truyền thống của Mars, mê hoặc các đại lưu phái, hai là mượn sự kiện lần này để phân hóa sự cấu kết ngầm giữa các lưu phái, gây xích mích cạnh tranh để dễ dàng khống chế.
Bất quá, tại thời điểm này, hiển nhiên là không ai đi chỉ trích hắn.
Kilburn không nói gì, chỉ giơ giơ văn kiện trong tay lên, cười một cách tự phụ.
Cooper cũng nở nụ cười, một tia lửa nóng lóe qua trong mắt: "Thật hy vọng tướng quân Fischella cũng có thể đến dự khán! Nói như vậy, tôi cũng sẽ cho các cơ sĩ của Thái Lưu thể hiện một chút."
"Tướng quân Fischella tuy rằng không tới được..." Đạt được đáp án thoả mãn, Trình Chí Hiên tựa lưng vào ghế ngồi, tâm tình thả lỏng nói: "Bất quá, thiếu tướng Carolina sẽ tới hiện trường xem thi đấu. Lúc giải thi đấu robot bế mạc cũng chính là lúc cánh quân Mars chính thức thành lập!"
*********************************
Cảng vũ trụ số 6 Mars, một chiếc tàu bảo vệ hình con cua của hạm đội Thanh Kỳ trực thuộc Long Hưng Hội đang thúc đẩy sáu chiếc máy đẩy giống như chân cua ở hai bên thân thể rộng dẹt của nó chậm rãi di dộng ở cửa vào bến cảng, chuẩn bị tiếp nối với cánh tay máy kéo.
Một gã thuyền viên thấp lùn cường tráng đang dán mặt lên cửa sổ mạn tàu, nhìn từng chiếc chiến hạm và tàu vận tải mang tiêu chí của Phỉ Quân nối liền không dứt trên bến cảng, miệng tấm tắc thành tiếng: "Cái đám thổ phỉ này, lần này vậy mà lại phát tài lớn rồi. Đống vật tư này đều đã kéo đến mấy trăm chiếc tàu rồi, đến bây giờ vẫn còn chưa chuyển xong."
"Chuyển xong?" Gã lính cần vụ (phục vụ) dáng người thấp ở bên cạnh phẩy phẩy tàn thuốc vào trong chiếc gạt tàn của khu hút thuốc, nghiêng đầu phì cười một tiếng nói: "Mars lớn tới mức nào? Không nói tới các vật tư mà các đoàn mạo hiểm, đoàn buôn, xã đoàn chạy trốn bỏ lại kia, chỉ nói tới Bắc Minh, cái tên Selwall kia ban đầu vậy mà lại đã mua được quyền trung lập, nhiều dân chạy nạn tràn vào Mars như vậy, chỉ tính riêng số này thôi cũng đã đủ cho bọn hắn phát lớn rồi. Ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, những đoàn lính đánh thuê và đoàn buôn dưới tay Bắc Minh kia có bao nhiêu vật tư? Huống hồ còn có cả vũ khí đạn dược mà đế quốc Sous đưa tới nữa kìa!"
"Chúng ta cũng thực sự là...!" Gã thấp lùn cũng móc ra một điếu thuốc châm lên, con mắt vẫn không rời khỏi cửa sổ: "Ban đầu nếu như xuất binh sớm một chút, mấy thứ này, dù sao cũng phải chiếm được ba bốn phần, nghĩ đến mà đau lòng, cái tinh cầu này đã tích lũy nhiều năm như vậy nha, biết bao nhiêu là của cải!"
"Giữ được cái mạng đã là không tệ rồi!" Gã lính cần vụ nói: "Người ta đó là dùng mạng để đổi lấy đấy!"
Dập tắt điếu thuốc, gã lính cần vụ nói tiếp: "Chỉ cần tinh cầu Mars còn, còn sợ không khôi phục lại được sao? Ngươi nhìn đi..." Hắn đi tới bên cạnh gã thấp lùn, đưa mắt nhìn qua một phiến cửa sổ khác: "Bên kia... Nhìn những chiếc tàu vận tải và tàu buôn kia, đều là đến từ các trạm không gian của các tinh vực, Mars đang cần vật tư, bọn hắn lại còn không thừa dịp lúc này mà chạy tới kiếm một khoản?
"Cũng đúng..." Gã thấp lùn nói: "Ban đầu ta còn tưởng rằng trận này đánh xong, dân Mars cũng chẳng còn dư lại được bao nhiêu. Ài, ai mà biết được lần trước xuống mặt đất nhìn thử xem, khắp nơi đều là người, cũng không biết ban đầu là trốn ở xó nào nữa. Phế tích trên đường phố cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ rồi, có tiền là có cách, đều đã dựng ra các nhà ở tổ hợp rồi. Thành vũ trụ cũng đã khôi phục lại vận hành, nhân chạy đi lại quay trở lại. Nói đến mạng thì con người vẫn cứng rắn nhất. Đánh thế nào cũng vẫn luôn có người thoát được, đánh xong cuộc sống lại về như trước."
"Đúng thật, nghe nói, nhiều người là nhờ ăn chuột tai to mới sống qua được." Lính cần vụ thở dài, buồn bã nói: "Cũng không biết cái cuộc sống này còn có thể kéo dài được bao lâu nữa. Nếu mà đánh tiếp, mọi người coi như cũng có kinh nghiệm rồi, người chết chắc sẽ ít hơn."
Nhất thời trầm mặc, hai gã ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn ra ngoài cửa sổ đến xuất thần.
******************************
Tàu buôn vũ trang lớp {Hải Tượng} (walrus, voi biển), dưới sự thúc đẩy của tay kéo chậm rãi rời khỏi bến cảnh hình chữ U, theo một tiếng vang nhỏ, chiến hạm đã ngắt kết nối với giác hút hình tròn của tay kéo.
Phi thuyền nhẹ nhàng xoay ngang người trong hư không, theo tiếng động cơ càng ngày càng vang động, một bên điều chỉnh góc độ của đầu hạm, một bên bơi về phía cửa ra của bến cảng.
Ngoài cửa sổ, chiếc tàu bảo vệ hình con cua của Long Hưng Hội vừa mới tiếp nối với tay kéo đã mau chóng bị bỏ lại phía sau.
Mập mạp thu hồi ánh mắt, bưng tách cà phê trên bàn, quay đầu nhìn về phía Helen ở chếch bên kia. Thời điểm khi hắn quyết định quay về căn cứ số 1, Helen cũng đã thu dọn xong hành lý, không nói một câu liền đi theo cùng như chuyện đương nhiên, điều này khiến cho mập mạp rất là nghi hoặc, ta đi tâm sự với mỹ nữ y tá, ngươi đi theo làm gì chứ?
Dưới ánh đèn nhu hòa của khoang tàu, Helen nâng cằm, nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì.
Nàng điển hình là người Korola, giống như đại đa số người Korola hiện tại, mang gien của người da vàng và người da trắng. Ngũ quan của nàng không mang vẻ đẹp như điêu khắc của người da trắng, cũng không mang vẻ đẹp như gốm sứ của người da vàng, mà là xen giữa giữa hai cái. Đường cong ngũ quan rõ nét, không hề có một chút đột ngột, mang một cảm giác như ngọc thạch điêu khắc.
Đôi mắt to mà thăm thẳm, mái tóc màu vàng kim, và nơi quyến rũ nhất của nàng, đôi môi ----- Ở hai bên vành môi của nàng có một đường cong tinh tế và mượt mà, điều này khiến cho nàng thoạt nhìn phảng phát như luôn có một nét cười nhẹ tinh nghịch.
Dáng người của Helen không tính là cao, có điều, lại tỏ ra vô cùng cân xứng so với những cô gái có vóc dáng cao khác. Bất kể là bộ ngực mơn mởn cao thẳng, vòng eo mảnh khảnh hay là bờ mông tròn trịa cũng đều không lớn không nhỏ, cảm giác như vừa chuẩn. Tỉ lệ giữa thân trên và hai chân cũng là tỉ lệ hoàng kim, luôn luôn khiến cho người ta cảm thấy choáng ngợp. Bất kể nhìn vào bộ phận nào trên thân thể của nàng, những người đàn ông luôn luôn tự nói cho mình rằng, đây chính là thứ mà mình mong ước bấy lâu.
Hồi tưởng lại dáng vẻ của Helen khi đang tắm, mập mạp kẹp chặt hai chân, len lén nuốt nước bọt. Hắn cũng muốn lắm, thế nhưng, hắn lại càng sợ chết hơn.
An Lôi, Mễ Lan và Bonnie có thể tiếp nhận lẫn nhau đã khiến cho hắn mừng rỡ lắm rồi. Mục tiêu nhân sinh của hắn sau này chính là một vua ba hậu, mà không phải là để cho Mễ Lan vung khẩu Mauser lên truy sát. Vì sinh mạng và hạnh phúc, có không thể kiềm chế được đến mức nào, có mê hoặc đến mức nào, hắn cũng chỉ dám đứng ở bên cạnh nhìn.
Vấn đề chính là, còn muốn nhìn tới lúc nào nha! Trong lòng mập mạp cực độ ai oán.
Trong tin tức mà Bernardote phát tới, An Lôi đã đi Trenock, Mễ Lan với thân phận nhóm nghiên cứu viên thứ 2 cũng đã đi Trenock. Mà Bonnie, hiện tại hẳn là đang ở Gatralan, lãnh đạo một sư đoàn thiết giáp chủ lực của chính phủ Gatralan mới thành lập. Không lâu sau, nàng sẽ rời khỏi Gatralan, có điều, mục đích hình như cũng là Trenock.
Trenock, đó mới là nơi mộng tưởng cất cánh!
Mập mạp xiết chặt nắm tay, ngồi nghiêm chỉnh, thản nhiên khoát khoát tay, từ chối động tác thêm cả phê của nhân viên phục vụ, chờ cho người nhân viên kia xoay người, con mắt của hắn lại gấp rút hướng về phía ngực Helen. (hành động ếu liên quan gì đến suy nghĩ gì cả
"Hử? Ngươi trừng mắt với ta làm cái gì? Tưởng mắt của ngươi to à?"
"Đừng tới đây nha, ta nói cho ngươi biết, quân tử động khẩu không động thủ, ta chỉ di chuyển con mắt thôi mà, cùng lắm là cho ngươi nhìn lại là được chứ gì?!!"
"Ngươi định làm gì..."
Cánh tay chạm đến một khoảng mềm mại thơm ngát, khiến cho mập mạp như bị sét đánh.
Helen kéo mập mạp, đưa khuôn mặt ửng hồng dán lên cánh tay của hắn, thở dài thật dài.
Nàng không muốn cho bản thân mình tiếp tục đấu tranh nữa, trong thời đại loạn thế này, ở bên người gã đàn ông đáng ghét này, nàng muốn mình dũng cảm rơi vào tay giặc.
Tàu buôn vũ trang rất nhanh đã tới được vùng giáp ranh của tinh hệ Tự Do Mars, khi tới gần điểm Bước Nhảy của tinh hệ công cộng, hạm đội số 2 Phỉ Quân do Barbarossa chỉ huy đã chờ đã lâu.
Bọn họ, chính là tới để hộ tống.
Tàu buôn vũ trang chậm rãi xuyên qua giữa hai hàng chiến hạm, ngoài cửa sổ, từng chiếc đèn tín hiệu của chiến hạm lần lượt sáng lên.
Đó là lễ kỵ sĩ của chiến sĩ vũ trụ, là sự kính trọng của binh sĩ với anh hùng, của tùy tùng với kỵ sĩ.
"Ta muốn gả cho ngươi." Helen nhẹ nhàng mà nỉ non: "Khi ngươi nhào tới ngăn chặn quả tên lửa kia cho ta, ta liền biết được, ta đã yêu ngươi rồi. Đó không phải là sự cảm ơn, chỉ là bởi vì ta thích ngươi."
"Thế nhưng, ngươi có thích ta không?" Nhìn đèn tín hiệu ngoài cửa sổ, Helen nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt mập mạp: "Anh hùng của ta."
"... Ta sai rồi!" Mập mạp ngẩn ngơ nói.
Rắm Thối rầu rĩ mà phụng mặt, toàn bộ thân thể giống như một con búp bê vải nằm trên ghế sô pha bằng da rộng rãi, hai chân duỗi thẳng thậm chí còn không vượt quá viền ngang của ghế.
Russell đang cầm một quyển sách tựa trên ghế nằm, tập trung tinh thần đọc, thuận miệng trả lời: "Không biết."
"Nếu mà đợi tiếp nữa thì chương trình của ta sẽ sụp đổ mất!" Rắm Thối úp mặt vào trong đệm dựa mềm mại của chiếc sô pha, vô cùng ai oán: "Không có cuộc sống kích thích, không nhìn thấy được ánh dương quang của tương lai, ta ngạt thở trong không gian tối tăm mênh mông, dưới ánh sao rữa nát, khi mạch đập của ta trở nên chậm chạp, khi nhiệt huyết sôi trào của chúng ta bắt đầu lạnh dần... Cuối cùng, ta sẽ đánh mất năng lực xxx ở trong cái cuộc sống đáng hổ thẹn này!"
"Gần đây...." Russell trở tay lật sách, nhàn nhạt nói: "Ngươi xem tiểu thuyết tình cảm nhiều lắm rồi đấy. Sửa lại cho đúng một chút, là đánh mất năng lực yêu đương, không phải là xxx."
" Với ta mà nói thì đều như nhau." Rắm Thối nhảy xuống khỏi sô pha, chạy đến bên cạnh ghế dựa của Russell, kiễng chân rồi bám lên tay vịn: "Ngươi nói xem, mập mạp hiện tại đang làm cái gì?"
" Không biết." Russell cười khổ một tiếng, gập lại sách. Ông ta biết, Rắm Thối nếu như cố ý không muốn cho người ta yên tĩnh, vậy thì nó có thể lải nhải ở trước mặt ngươi đến vài ngày. So với cái tên không thể ngủ, nửa đêm chạy loạn khắp chiến hạm này, thần kinh của con người thật sự là quá yếu đuối rồi.
" Ta đoán... " Rắm Thối tặc lưỡi, từ từ nghĩ đến: "Hắn đang nhìn lén người ta đi tắm... Hắn thích nhất là chuyện này mà."
"Dưới vẻ bề ngoài thật thà của cái tên kia, có một trái tim xao động mà dâm đãng." Rắm Thối nhảy lên chiếc ghế đối diện với Russell, cuối cùng hạ kết luận: "Hắn sẽ không giống như ngươi suốt ngày ngồi ở chỗ này đọc sách, đối với hắn mà nói, xem bất cứ thứ gì không liên quan đến phụ nữ, đều là lãng phí sinh mệnh! Nếu xem, hắn chỉ xem phim với tiểu thuyết 'hành động tình cảm' !"
" Xem ra, ngươi thật ra lại rất hiểu rõ về hắn." Russell không nhịn được mà nở nụ cười.
" Hắn kêu loại vô sỉ này là một phẩm chất đẹp đẽ." Rắm Thối bĩu môi nói: "Tuy rằng ta không tán thành mấy cái tô son trát phấn kiểu này của hắn cho lắm, có điều, ta phải thừa nhận, ở cùng một chỗ với hắn, sinh hoạt cũng đặc sắc hơn một chút, muốn làm gì thì làm. Nếu như ban đầu hắn ở Leray thì sớm đã đem hai tên Brodie và Hansford kia bóp nát rồi, còn phải trốn ở cái tinh hệ Bermuda này mà sống đau khổ qua ngày làm gì nữa? Đáng tiếc ta ra sức tập hợp tài nguyên , đề cao sức sản xuất như vậy, hiện tại đều phải dâng cho kẻ khác rồi."
Russell liền trầm mặc. Ông ta buông quyển sách trên tay, đứng lên đi tới trước cửa sổ mạn tàu, nhìn về phía chiếc tàu chiến đấu kiểu mới lớp {Tự Do} ngoài cửa sổ đang đắm chìm trong quầng sáng của hằng tinh cách không xa vành đai thiên thạch nơi hạm đội đang ẩn nấp, hồi lâu, rốt cục mới thở ra một hơi dài. (lại một câu thối nát - nd)
Ông ta biết, Rắm Thối vì cuộc chính biến ở Leray mà vẫn canh cánh trong lòng.
Sau khi mập mạp rời đi, Rắm Thối nghiễm nhiên trở thành bảo bối quý giá nhất của Leray, vẫn luôn được Bộ Thống soái cẩn thận nâng niu. Tương tự, nó cũng coi Leray như nơi mà mập mạp đã để cho nó thủ hộ.
Thế nhưng, bởi vì Bộ Thống soái vẫn không thể hiểu rõ được về Trí năng nhân tạo, thế nên tác dụng của nó, ban đầu cực hạn vẫn chỉ nằm trong lĩnh vực kinh tế. Thế nên sau khi chính biến xảy ra, nó hoàn toàn không thể ngăn cản được.
Lúc đó, Bộ Thống soái đều không biết rằng mình đã phạm vào sai lầm. Dù sao thì khi sử dụng Trí năng nhân tạo vẫn cần phải vô cùng cẩn thận. Bọn họ sợ cái xã hội xây dựng nên bởi khoa học kỹ thuật điện tử này sẽ biến thành một địa ngục với tên lửa bay loạn, quân đội tấn công lẫn nhau, thông tấn gián đoạn,... nơi mà Thiên Võng không thể khống chế được, chỉ bởi vì một Trí năng nhân tạo.
Sự hoài nghi này đã khiến cho Leray phải trả một cái giá thật đắt và đau đớn. Nếu như Rắm Thối được dời vào trong mạng tác chiến quân sự, với năng lực của nó, khi bộ đội của Hansford và những tên phản loạn kia phát động chính biến, tuyệt đối sẽ không thể giấu diếm được vết tích. Mà Hamilton và Mikhailovich, cũng sẽ không bị giam cầm. Hạm đội Leray đóng ở điểm Bước Nhảy tinh hệ trung ương, cũng sẽ không phải hi sinh toàn bộ bởi vì không được tiếp tế. Từ điểm này, tất cả mọi người trong Bộ Thống soái đều là tội nhân.
May mắn là, ban đầu Bộ Thống soái lưu lại cho Leray đội ngũ này. Và cũng thật may mắn là, đội ngũ này ngay từ đầu đã được Bộ Thống soái phòng ngừa chu đáo mà đặt ở tinh vân Waterfall (thác nước) tây bắc tinh hệ Bermuda.
Đối với thất bại gần đây nhất của Leray, tất cả mọi người đều đã được chuẩn bị tâm lí. Cái quốc gia này, thực sự là đã tới sơn cùng thủy tận rồi, mặc dù không có Brodie làm chính biến, cũng không chống đỡ được thời gian bao lâu nữa. Để giữ lại những hạt giống cuối cùng, để Leray không phải hi sinh giữa sự đối đầu của Phỉ Minh và Tây Ước, Leray đã dùng hết quốc lực mới tạo ra được đội ngũ này.
Đây là tập đoàn quân hỗn hợp không-lục quân mệnh danh "Tàng Phong" (mũi nhọn ấn dấu), do ba hạm đội hỗn hợp và tám sư đoàn thiết giáp tạo thành.
Trang bị của ba hạm đội này đều là các chiến hạm được chế tạo mới nhất. Trong đó, bao gồm 2 chiếc tàu sân bay, 26 chiếc tàu chiến đấu, 72 chiếc tàu tuần dương và hơn hai trăm chiếc tàu khu trục. Lại thêm tàu bảo vệ, tàu đột kích hạng nặng, tàu ngư lôi, tàu công kích điện tử, tàu điêu ftra, tàu tiếp tế hậu cần, tàu vận tải, tổng cộng hơn chín trăm chiếc. Thuyền viên, cũng là những binh sĩ tinh nhuệ nhất mà Leray có thể lựa ra.
Tuy rằng xem từ số lượng, những chiếc hạm này vẫn còn kém hơn số lượng của một hạm đội kiểu cũ của Leray trước đây, thế nhưng, sức chiến đấu, tuyệt đối chính là gấp mười lần những hạm đội kiểu cũ khi chiến tranh Vệ Quốc ban đầu kia! Đây là lực lượng vũ trụ cuối cùng sau khi hạm đội của Brown và Sneider ngã xuống của Leray.
Mà trong tám sư đoàn thiết giáp, ngoại trừ sư đoàn thiết giáp số 1, số 3, số 9, số 16 của đội đổ bộ đường không và sư đoàn thiết giáp số 1, số 2, số 3 của lục quân Leray ra, còn có sư đoàn thiết giáp số 5 đội đổ bộ đường không đã bị xóa đi số hiệu. (nghe "đổ bộ đường không" nó thế quái nào ấy.nhưng vẫn phải dùng, vì là thuật ngữ quân sự Việt Nam).
Cái đơn vị mà mập mạp từng phục dịch trước kia này, hiện tại được tạo thành từ hai trung đoàn đặc chủng Mãnh Hổ được thuyên chuyển, nguyên trung đoàn trinh sát đặc chủng của sư đoàn 16 cùng với một trung đoàn robot của Tự Do Chiến Tuyến điều tới từ Gatralan. (câu cú viết phức tạp vkl) Ngoại trừ một trung đoàn đặc chủng Mãnh Hổ trong đó ra, ba trung đoàn khác đều đã từng theo mập mạp nam chinh bắc chiến, bất kể là ý nghĩa tượng trưng hay sức chiến đấu của bọn hắn, đều nằm ở địa vị lãnh đạo tuyệt đối trong nhóm sư đoàn thiết giáp này.
Tất cả các robot của tám sư đoàn thiết giáp đều đã được thay đổi thành [Liêp Sát Giả III]. Đây là loại robot chế tạo ra dựa theo kỹ thuật từ [Thần Tứ] mà mập mạp mang về cùng với kỹ thuật robot do bản thân Leray phát triển, sức chiến đấu còn cao hơn cả [Thần Tứ], một số gần như đạt tới trình độ của robot đời thứ 11.
Những thứ này, đều là hi vọng cuối cùng của Leray.
Russell nhắm mắt lại, nhẹ nhàng xoa xoa khóe mắt của mình.
Từ đêm chính biến đến bây giờ, tất cả đều phảng phất như một giấc mộng hỗn loạn.
Đêm hôm đó, ông ta may mắn chạy trốn được, lập tức đáp lên một chiếc tàu đột kích hạng nặng, vượt qua điểm Bước Nhảy loại nhỏ ở tinh hệ Tự Do để đi tới nơi này. Từ đó đến nay, ông ta đã vắt hết óc, thừa dịp Brodie nhất thời còn chưa thể nắm được cả chính quyền trong tay mà nghĩ cách cứu viện ra không ít tướng lĩnh, nhà chính trị, nhà khoa học của Leray. Trong đó, bao gồm cả Rắm Thối và người nhà mập mạp.
Đến lúc này, ông ta đã sức cùng lực kiệt rồi, thế nhưng, vẫn còn một nhiệm vụ quan trọng nhất chưa thể hoàn thành. Đó chính là dẫn theo cái đội ngũ này, xuyên qua tinh hệ Long Bow Salerga, đi đến Mars! Cái gánh nặng dồn hết mọi sự mong đợi của Hamilton, Mikhailovich và các tướng lĩnh bị giam cầm hoặc đã hi sinh của Bộ Thống soái khác đang ép ông ta đến không thở nổi. Bất kể như thế nào, ông ta cũng muốn đem cái đội ngũ này cùng với quyền chỉ huy độc lập giao tới tận tay mập mạp!
Đây là hi vọng của Leray, cũng là hi vọng của Gatralan!
" Tướng quân..." Sĩ quan phụ tá Hamit xông vào cửa: "Có tin tức rồi!"
Russell quay ngoắt lại, Hamit đã theo ông ta nhiều năm, cậu ta rất ít khi vội vàng hấp tấp như vậy, mỗi lần, đều mang theo một tin tức cực kì quan trọng. (chỗ này tác giả viết là "Hamit lần đầu tiên", ***, hồi trước nhớ là cũng hô "lần đầu tiên" mà, anh em lên mạng search "lần đầu tiên" + "Hamitt" + "Mạo Bài Đại ANh Hùng" liền ra một loạt các kết quả, lão tác giả đưa bợn Hamit đi "vá" à, thấy thiếu logic quá nên sửa lại).
Mỗi ngày phóng ra tàu điều tra một lần, lại gần máy trung chuyển thông tin vũ trụ ở điểm Bước nhảy Không Gian và chiến hạm dân dụng trên tuyến đường bay để thu thập tin tức, bộ đội Tàng Phong đã kiên trì một thời gian rất lâu rồi. Mục đích chỉ có một, đó chính là biết rõ về tình hình gần đây của mập mạp, rồi nghĩ cách liên hệ với hắn!
Thế nhưng, từng lần phái đi, mang lại đều là sự thất vọng. Đối với các quan binh của đội ngũ này mà nói, mỗi ngày yên lặng ẩn nấp ở trong không vực cô tịch này, nhìn tinh không chẳng bao giờ thay đổi ngoài cửa sổ mạn tàu, nhìn mái trần của khoang sinh hoạt chật hẹp, đã không có thứ nào có thể dằn vặt con người ta hơn sự chờ đợi dài dằng dặc này rồi!
Rốt cục, chờ đến ngày hôm nay, đã có kết quả!
" Hắn vẫn còn ở Mars!" Hamit kích động đỏ mặt đến tận mang tai, (mềnh nhớ Hamit da đen mà) kêu lên: "Thượng đế, hắn đã đánh chiếm được toàn bộ Mars!"
******************
Cảng hàng không số 1 Thành Trung Tâm, tường bao bên ngoài đã được vây lên bởi bức tường chống đạn bằng bê tông cường độ cao dày 2 m, tạo thành một hình quả lê thật lớn. Cách mỗi một trăm mét còn có một tòa tháo hỏa lực, đó là để chuẩn bị cho việc lắp đặt pháo năng lượng đường kính lớn cùng với máy phát và kết nối lồng năng lượng bảo vệ. Mấy tòa nhà trong sân bay đã được sửa đổi thành trung tâm điều khiển và chỉ huy. Thiết bị máy móc của các bộ phận như tham mưu, tình báo, hậu cần,.... cùng với các trạm Thiên Võng cục bộ trong căn cứ cũng đã được lắp đặt xong.
Gần tường vây, hàng loạt doanh trại binh lính đã có chút dáng dấp ban đầu, các công binh của Long Hưng Hội đang điều khiển robot công trình tiến hành xây dựng công đoạn nóc nhà cuối cùng.
Trình Chí Hiên lẳng lặng đứng ở bên cửa sổ,.nhìn cái căn cứ rộng lớn mà lại trống trải này, đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng. Lồng ngực bị ấm ức đè nén phảng phát như sắp nổ tung, cả người đều đang không tự chủ được mà run run.
Hắn có nằm mơ cũng không ngờ được, cái tên mập mạp chết tiệt kia vậy mà lại di dời sạch cả thị trấn Prue rồi!
Tất cả các vật tư, tất cả các lưu phái cùng với các cơ sĩ của bọn hắn đều đã biến mất không thấy bóng dáng. Cái này còn không nói, càng khiến cho người ta tức giận chính là, cái gã mập mạp kia, hết lần này tới lần khác lại đem thông cáo dán ở bên ngoài những căn nhà trống huếch trống hoác hoặc là công bố ở trên bảng thông báo điện tử trên đường phố vắng bóng người. Nhìn ba chữ xiêu xiêu vẹo vẹo cùng với dấu gạch xóa trên bản kí tên kia, đơn giản là vô cùng trào phúng.
Trình Chí Hiên vẫn ghi nhớ vô cùng rõ ràng tiếng bàn tán của các cư dân ở thị trấn Prue và thành Trung Tâm đứng bên cạnh thông cáo ven đường khi hắn đang ngồi ở trong xe bay.
"Sớm nói rồi mà, Cộng hòa Phỉ Dương kia cũng chỉ là chó má mà thôi, ban đầu khi Hội nghị Nhân Loại Tối cao chèn ép thế giới Tự Do chúng ta, đám nghị viên Phỉ Dương con mẹ nó chính là vô tình nhất. Hiện tại lại chạy tới hái trái cây, khi Mars thối nát thì nào có thấy bóng dáng bọn hắn chứ!"
"Đúng thế, diễn trò gì chứ."
" Cái này gọi là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng! Fischella nói như thế nào cũng là một đời danh tướng, nhìn cái tên kêu là Trình Chí Hiên không não kia, chắc chắn là do cái tên vong ơn bội nghĩa này xúi bẩy. Cái tên này trước đây là người của Long Hưng Hội, sớm đã có ý đồ với lưu phái, thấy Phỉ Quân của người ta lợi hại liền đỏ mắt rồi. Phát ra cái thông cáo này, giống như là tưởng người ta không biết được chiêu trò trong đó vậy!"
"Mọi người đi thôi, cái tên này vẫn còn thích đánh mắt đưa tình bừa bãi, hình như có bệnh thì phải?"
" Nghe nói bệnh cũng không nhẹ."
" Ta đây chúc cho hắn tốt lành, sớm chết sớm đầu thai."
"Hay lắm. Nếu không phải có Điền thượng tá... à, bây giờ là Điền tướng quân, nếu như ban đầu không có hắn, thị trấn Prue của chúng ta sớm đã xong đời!"
" Điền thượng tá đây là không muốn chơi với hắn, muốn diệt hắn, thực sự chỉ cần tí móng tay là xong!"
"Cái tên này bây giờ phỏng chừng đang uất lắm đây. Vắt hết óc nghĩ ra mấy cái thứ này, đều trở thành rắm cả."
"..."
Những thanh âm này đang không ngừng vờn quanh bên tai Trình Chí Hiên, khiến cho hắn phát điên.
Mập mạp chơi chiêu này, khiến cho kế hoạch của hắn và Fischella đã hoàn toàn thất bại. Đây là một sự nhục nhã. Một kế hoạch thoạt nhìn gần như hoàn mỹ, bị người ta nhẹ nhàng làm một cú rút củi dưới đáy nồi liền phá tan, thông cáo phát ra kia đã trở thành chuyện cười cho đám bình dân thích nói chuyện phiếm, cảm giác này giống như bị người ta tát cho một cái vang dội ở ngay trước mặt đám đông!
Tiếng ầm vang của robot công trình ngoài cửa sổ khiến cho Trình Chí Hiên vô cùng phiền muộn. Hắn đóng sập lại cửa sổ, kéo hai bên rèm, giấu mình ở trong văn phòng tối tăm.
Là một quân nhân, con đường của Trình Chí Hiên trong con mắt của người khác coi như thông thuận, thế nhưng tự bản thân Trình Chí Hiên biết, một đường đi tới này, mình đã phải trải qua biết bao gập ghềnh!
Thiên phú của hắn không cao, trước đây tại học viện, để đạt được một thành tích tốt, hắn đã dành tất cả thời gian vùi đầu vào học tập.Khi các học viên có thiên phú xuất chúng khác hoặc là đi chơi với bạn gái, hoặc là chơi trò chơi, hoặc là đi uống rượu nhảy múa, chỉ có mình hắn phải liều mạng đọc sách ở trong ký túc xá, lần lượt vì những lý luận không thể lý giải trong sách mà vò đầu bứt tóc, quanh quẩn ở trong phòng giống như con thú bị nhốt. Thứ mà người khác liếc mắt là có thể đọc thông nhớ rõ, hắn phải coi đi coi lại vài lần!
Thật vất vả mới tốt nghiệp được với thành tích xấp xỉ loại khá, sau khi tiến vào quân đội, Trình Chí Hiên quả thực là đã thở phào nhẹ nhõm, hắn cho rằng nỗ lực của mình đã có thu hoạch, không cần phải giống như trước nữa rồi.
Thế nhưng không nghĩ tới, ba năm đầu ở trong quân đội, hắn hầu như là cúi đầu vượt qua những lời mắng chửi nước bọt tung bay của cấp trên!
Làm giả lập, tạo kế hoạch, thống kê số liệu, mang binh huấn luyện, diễn luyện thực chiến, không cái nào có thể khiến cho người ta thỏa mãn được. Điều đến mấy địa phương, thượng cấp đều là từ bình thản đến khoan dung, rồi đến không nhịn được, cuối cùng là đến mắng chửi. Khi đó, hắn hầu như đã tuyệt vọng với tiền đồ của mình.
May là lúc đó chỉ là thời bình, và cũng may là mấy thứ này trong quân đội đều là chuyện bình thường.
Nhịn nhục gần mười lăm năm, Trình Chí Hiên rốt cục đã từ một gã trung úy tốt nghiệp trường quân đội thăng lên tới thiếu tá. Mà khi đó, các học viên cùng kỳ với hắn không thiếu người đã trở thành thượng tá rồi, lại càng có mấy người tài năng xuất chúng, sau khi tích quân công đã đột phá được mấy chướng ngại đại tá thiếu tướng gian nan nhất của cuộc đời này.
Gia cảnh bần hàn lại trời sinh có chút tự ti, thế nên Trình Chí Hiên không dám đi đố kị với người khác, hắn chỉ có thể đem đố kị chôn xuống tận đáy lòng, lần lượt dùng hồi ức để chăm tưới, mặc kệ nó mọc rễ nẩy mầm. Hắn không hiểu, vì sao mình bỏ ra công sức và mồ hôi nhiều hơn người khác đến như vậy, đạt được, vậy mà vĩnh viễn lại thấp hơn. Hắn cũng không hiểu, vì sao mình chỉ có thể tiết kiệm từng chút tiền, gồng người qua ngày tháng mới trở thành được thiếu tá, còn người khác thì suốt ngày ăn chơi đàng điếm, vậy mà cứ thẳng đường lên mây xanh!
Lại nhẫn nhịn được thêm mấy năm, Trình Chí Hiên rốt cục đã đợi được một cơ hội, dựa vào ấn tượng cần cù có thể chịu khổ trong mắt cấp trên, hắn dần dần leo lên cao, rốt cục đã lên tới thượng tá.
Có điều, thiên phú của hắn thủy chung vẫn có cực hạn. Khoa học quân sự mỗi ngày đều đang phát triển biến hóa, khiến cho hắn mỗi một khoảng thời gian luôn luôn cảm thấy mệt mỏi.
Cuối cùng, hắn bị điều tới Mars, trở thành tổng tham mưu trưởng của cái tổ chức chuẩn quân sự nhưng căn bản không được đặt số hiệu của quân bộ Trenock này.
Khối đất hoang trong mắt người khác lại đã trở thành Thiên đường trong mắt Trình Chí Hiên.
Ở chỗ này, hắn chính là tổng tham mưu trưởng, không có ai mắng chửi hắn, trời cao đất xa, hắn cũng không cần phải dè dặt nữa. Hắn thậm chí còn cảm thấy, đây chính là cơ hội lớn nhất của mình, một khi lập được thành tích ở vị trí này, bản thân nói không chừng là có thể bước thẳng lên mây xanh!
Hắn nằm mơ cũng đều muốn trở thành một tướng quân!
Thế nên, hắn đã nhẫn nại xuất ra thành ý lớn nhất để hợp tác với Tô Khắc Chu. Vì Long Hưng Hội, hắn đã vô số lần hướng quân bộ Trenock xin trang bị nhân viên, ngày đêm nghiên cứu thế cục ở Mars, cố gắng mượn hơi các lưu phái dân gian có nội tình kỹ thuật cách đấu robot thâm hậu kia.
Thế nhưng, sau khi cái gã mập mạp kia tới, Trình Chí Hiên vậy mà lại phát hiện ra, tất cả những gì mình đã làm, đều trở thành phí công.
Mình chỉ là vừa mới mò được bờ mép của thế cục tại Mars, còn đang quan vọng, còn đang tính toán thì cái gã mập mạp kia, vậy mà lại như sấm sét mà đảo loạn toàn bộ Mars. Khi mình còn đang đau đầu vì các lưu phái robot dân gian không chịu quy thuận, cái gã mập mạp kia lại đã phá vỡ Hội Liên hợp Lưu phái rồi thành lập ra Đồng Minh Hỗ Trợ Lưu Phái.l
Tất cả những gì xảy ra tiếp theo, càng khiến cho Trình Chí Hiên đố kị.
Khi những lưu phái kia ngoài dự liệu của hắn từng cái đi vào thị trấn Prue, hắn đã đem việc tọa sơn quan hổ đấu, không tiếp xúc với người Leray đề cao tới mức ảnh hưởng tới lợi ích của Trenock trong hội nghị chiến lược. Bao gồm cả Tô Khắc Chu, các sĩ quan Long Hưng Hội đều cho rằng đây là đang bảo toàn thực lực, chờ đợi cơ hội. Thế nhưng tự bản thân Trình Chí Hiên biết, nguyện vọng lớn nhất của hắn chính là sau Phỉ Quân thị trấn Prue không chống nổi nữa sẽ một ngụm nuốt hết tất cả các lưu phái robot. Lợi dụng đối thủ lưỡng bại câu thương, quét ngang Mars!
Đây mới là công huân cần thiết để hắn thăng cấp, tiếp bước lên trên!
Thế nhưng, tất cả đều là suy tưởng.
Đợi đến nửa ngày, cái gã mập mạp kia vậy mà lại dùng miếng bánh ngọt cảng hàng không số 1 này để mê hoặc Long Hưng Hội.
Khi đó, Trình Chí Hiên kỳ thực cũng rất nghẹn khuất.
Tất cả những hành động mà Phỉ Quân làm ở thành Trung Tâm đều là dựa theo cục thế của Long Hưng Hội, thậm chí không cần chào hỏi, không cần ăn ý với Long Hưng Hội, càng không cần phải xem mình có đồng ý hay không! Bọn hắn chỉ cần lợi dụng tâm lý đề phòng của Bắc Minh đối với Long Hưng Hội, như vậy là đã đủ rồi. Mà khi bọn hắn nắm giữ cảng hàng không số 1, cái cớ chờ đợi cơ hội của mình đã không thể nói ra được nữa rồi.
Tiếp sau đó, chính là cái loại robot có thể phi hành này của Phỉ Quân, chính là bốn mươi chín cơ sĩ dân gian tiếng tăm lừng lẫy.
Đố kị đè dưới đáy lòng của Trình Chí Hiên, khi mập mạp phá tan bộ chỉ huy Bắc Minh, xông ra bốn phía, tiếp quản từng kho chứ, nhà xưởng, bộ đội lục quân và hạm đội vũ trụ, rốt cục đã triệt để bộc phát.
Hắn ngây người ở nơi này nhiều năm như vậy, đạt được, còn không nhiều bằng gã mập mạp này!
Trong mắt hắn, mập mạp đã trở thành đại biểu cho những đối tượng mà hắn đố kị nhiều năm trước tới nay.
Hắn không thể chờ đợi được hoặc có thể nói là không thể khống chế được bản thân mà muốn cướp đoạt tất cả những thứ này. Cả đầu óc của hắn đã bị sự đố kị này xâm chiếm rồi!
Sau đó, hắn, với sự lỗ mãng mà khinh suất của mình đã bị mập mạp mắng cho một trận!
Thù này, rốt cuộc đã kết xuống!
Trình Chí Hiên qua lại quanh quẩn trong văn phòng tối tăm. Hắn không muốn thất bại như thế này. Cho dù mình và Trenock không thể khống chế được Phỉ Quân, hắn cũng không muốn lưu lại trong bàn tay của gã mập mạp kia.
Nếu đã được điều đến liên quân Đông Nam làm tham mưu trưởng bộ tác chiến, nếu đã không thể dựa vào Trenock để khống chế Phỉ Quân, như vậy, dùng cái đội quân này để làm lễ vật dâng lên cho tổng chỉ huy cánh quân Mars Carolina sắp tới, ôm chặt lấy bắp đùi to của Fischella, chính là lối thoát thăng chức hay nhất!
Kế hoạch của Fischella đã bởi vì chiêu rút củi dưới đáy nồi của gã mập mà thất bại hơn phân nửa, thế nhưng, tại Mars vẫn còn có mấy chục lưu phái nhỏ. Trong tay mình, cũng vẫn còn Tuyệt Sát Lưu và Thái Lưu ! Bất kể như thế nào, trước tiên cứ dựng lên giải thi đấu robot, đem cái tin tức này truyền khắp tuyến đường bay Tự Do Mars!
Có sự mê hoặc của quyền tự trị Mars và của thành viên Phỉ Minh, có sự hứa hẹn của quân hàm, quan chức và tài phú, bất kể là người của Đồng Minh Hỗ Trợ Lưu Phái ở nơi nào thì sẽ đều nghe thấy tin tức này, rồi sẽ phải cảm thấy động tâm! Trong tình huống xấu nhất, mình cũng có thể gom góp được các lưu phái nhỏ và võ quán robot ở Mars đem nhồi vào cái doanh trại trống rỗng vắng tanh này, ở trước mặt Carolina và Fischella cũng không đến mức khó coi!
"Cốc cốc cốc!"
Tiếng đập cửa vang lên, Trình Chí Hiên mau chóng nói: "Vào đi!"
Cooper và tông chủ Tuyệt Sát Lưu Kilburn, dẫn theo hai ba thành viên hạch tâm của mỗi lưu phái liền đi vào trong văn phòng.
"Ngồi cả đi." Trình Chí Hiên khoát tay áo, vòng qua sau bàn làm việc ngồi xuống: "Thông cáo và chỉ lệnh phát tới cho các người, xem cả rồi chứ?"
"Đã xem rồi." Cooper và Kilburn phân biệt gật đầu nói.
Từ sau khi chiến tranh Mars chấm dứt, Cooper và Kilburn đã gia nhập vào trận doanh của Long Hưng Hội.
Cooper là bởi vì có cừu oán với mập mạp nên không có sự lựa chọn nào khác. Mà Kilburn, lại là bởi vì Tuyệt Sát Lưu chỉ còn lại có hơn một trăm cơ sĩ, hi vọng lựa chọn một chỗ dựa tương đối với bối cảnh hùng mạnh nhất.
Lần này, bọn hắn đã nhận được lệnh điều dộng, từ Long Hưng Hội điều tới cánh quân Mars của Phỉ Minh sắp thành lập.
Nhất là Kilburn, ông ta biết, bất kể là các xí nghiệp, tổ chức xã đoàn hay là quân đội, người gia nhập vào lúc sáng lập luôn luôn giành được lợi ích lớn nhất. Điều lệnh này, không chỉ khiến cho ông ta dựa dẫm vào được Cộng hòa Phỉ Dương hùng mạnh mà còn khiến cho ông ta trở thành nguyên lão trong cánh quân Mars.
Mà càng quan trọng hơn, chính là bản thông cáo kia!
Đều là kẻ thành tinh, ông ta thế nào lại không nhìn ra được ý đồ của Fischella và Trình Chí Hiên.
Bộ chỉ huy liên quân Đông Nam Phỉ Minh bất hòa với Phỉ Quân vốn tập hợp tuyệt đại đa số lưu phái, chuyện này đã cho hai đại lưu phái bọn họ một cơ hội!
Chỉ cần dựa vào Fischella, bản thân bọn họ không cần xuất đầu là có thể nhìn Đồng Minh Hỗ Trợ Lưu Phái bị phân hoá. Và Tuyệt Sát Lưu, sẽ lại một lần nữa dẫn đầu các lưu phái khác. Khi các lưu phái khác phải đau đầu về chuyện hợp pháp hay phi pháp, đó chính là lúc Tuyệt Sát Lưu nhân cơ hội lớn mạnh. Huống hồ, mình vẫn còn giành được một cơ hội nhúng tay vào chính quyền tự trị Mars nhờ dựa vào Fischella!
Những thứ này, đều là suy nghĩ của Kilburn. Khi ông ta nghĩ đến, đối với Cooper mà nói, cũng tương tự như vậy.
Ông ta cũng không biết rằng, tuy Cooper cũng nhận ra được đây là một cơ hội. Thế nhưng, ý đồ trong lòng Cooper lại không giống với ông ta.
"Mấy lời vô ích ta sẽ không nói nhiều đâu." Ngón tay của Trình Chí Hiên gõ liên tục như bị co giật dưới bàn làm việc: "Tướng quân Fischella rất không hài lòng với những việc mà Phỉ Quân đã làm. Lần này, bộ chỉ huy dự định dựng nên giải thi đấu robot, một lần nữa lập lại trật tự ở Mars. Ai là chủ nhân của nơi này, cũng không phải là do bọn hắn có thể định đoạt được!"
Trình Chí Hiên từ trong ngăn kéo lấy ra hai văn kiện sớm đã ký tên, đưa cho Cooper và Kilburn, nói tiếp: "Đây là văn kiện xét duyệt tổ chức hợp pháp do bộ chỉ huy ký phát, có cái này, các người có thể vừa hiệu lực cho cánh quân Mars, vừa tiếp tục điều hành lưu phái của mình!"
Chờ Cooper và Kilburn xem qua văn kiện, Trình Chí Hiên trầm giọng nói: "Việc các người có thể vượt lên trước các lưu phái khác, danh dự, địa vị, tài phú, tương lai của cá nhân và lưu phái, liền xem các người có thể thi thố tốt được trong giải thi đấu lần này hay không rồi! Ta sẽ phụ trách tổ chức giải thi đấu, mà các người, cần bảo đảm vị trí quán quân giải đấu không rơi vào trong tay những kẻ khác!"
Vừa nói, Trình Chí Hiên nhìn sang Kilburn: "Nhất là Kilburn tiên sinh, ngài thế nhưng lại là Chiến thần robot cấp 1 xếp hạng nhất của Cảng Tự Do Mars! Việc này đối với ngài mà nói, không tính là chuyện gì khó chứ? Phải biết rằng, cái giải thi đấu này chính là cố ý chuẩn bị cho hai đại lưu phái các người, nếu không, khi chỉ định lưu phái trên danh sách chính quyền tự trị, sợ rằng có một số người sẽ không mong muốn thấy tên của các người."
Lời Trình Chí Hiên nói vừa đầy đủ vừa chân thực, ý định gây xích mích cũng tương đối rõ ràng. Dự định ban đầu của hắn và Fischella chính là định mua chuộc Đồng Minh Hỗ Trợ Lưu Phái. Việc dựng lên giải thi đấu robot, một là bày ra bộ dáng muốn lập lại truyền thống của Mars, mê hoặc các đại lưu phái, hai là mượn sự kiện lần này để phân hóa sự cấu kết ngầm giữa các lưu phái, gây xích mích cạnh tranh để dễ dàng khống chế.
Bất quá, tại thời điểm này, hiển nhiên là không ai đi chỉ trích hắn.
Kilburn không nói gì, chỉ giơ giơ văn kiện trong tay lên, cười một cách tự phụ.
Cooper cũng nở nụ cười, một tia lửa nóng lóe qua trong mắt: "Thật hy vọng tướng quân Fischella cũng có thể đến dự khán! Nói như vậy, tôi cũng sẽ cho các cơ sĩ của Thái Lưu thể hiện một chút."
"Tướng quân Fischella tuy rằng không tới được..." Đạt được đáp án thoả mãn, Trình Chí Hiên tựa lưng vào ghế ngồi, tâm tình thả lỏng nói: "Bất quá, thiếu tướng Carolina sẽ tới hiện trường xem thi đấu. Lúc giải thi đấu robot bế mạc cũng chính là lúc cánh quân Mars chính thức thành lập!"
*********************************
Cảng vũ trụ số 6 Mars, một chiếc tàu bảo vệ hình con cua của hạm đội Thanh Kỳ trực thuộc Long Hưng Hội đang thúc đẩy sáu chiếc máy đẩy giống như chân cua ở hai bên thân thể rộng dẹt của nó chậm rãi di dộng ở cửa vào bến cảng, chuẩn bị tiếp nối với cánh tay máy kéo.
Một gã thuyền viên thấp lùn cường tráng đang dán mặt lên cửa sổ mạn tàu, nhìn từng chiếc chiến hạm và tàu vận tải mang tiêu chí của Phỉ Quân nối liền không dứt trên bến cảng, miệng tấm tắc thành tiếng: "Cái đám thổ phỉ này, lần này vậy mà lại phát tài lớn rồi. Đống vật tư này đều đã kéo đến mấy trăm chiếc tàu rồi, đến bây giờ vẫn còn chưa chuyển xong."
"Chuyển xong?" Gã lính cần vụ (phục vụ) dáng người thấp ở bên cạnh phẩy phẩy tàn thuốc vào trong chiếc gạt tàn của khu hút thuốc, nghiêng đầu phì cười một tiếng nói: "Mars lớn tới mức nào? Không nói tới các vật tư mà các đoàn mạo hiểm, đoàn buôn, xã đoàn chạy trốn bỏ lại kia, chỉ nói tới Bắc Minh, cái tên Selwall kia ban đầu vậy mà lại đã mua được quyền trung lập, nhiều dân chạy nạn tràn vào Mars như vậy, chỉ tính riêng số này thôi cũng đã đủ cho bọn hắn phát lớn rồi. Ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, những đoàn lính đánh thuê và đoàn buôn dưới tay Bắc Minh kia có bao nhiêu vật tư? Huống hồ còn có cả vũ khí đạn dược mà đế quốc Sous đưa tới nữa kìa!"
"Chúng ta cũng thực sự là...!" Gã thấp lùn cũng móc ra một điếu thuốc châm lên, con mắt vẫn không rời khỏi cửa sổ: "Ban đầu nếu như xuất binh sớm một chút, mấy thứ này, dù sao cũng phải chiếm được ba bốn phần, nghĩ đến mà đau lòng, cái tinh cầu này đã tích lũy nhiều năm như vậy nha, biết bao nhiêu là của cải!"
"Giữ được cái mạng đã là không tệ rồi!" Gã lính cần vụ nói: "Người ta đó là dùng mạng để đổi lấy đấy!"
Dập tắt điếu thuốc, gã lính cần vụ nói tiếp: "Chỉ cần tinh cầu Mars còn, còn sợ không khôi phục lại được sao? Ngươi nhìn đi..." Hắn đi tới bên cạnh gã thấp lùn, đưa mắt nhìn qua một phiến cửa sổ khác: "Bên kia... Nhìn những chiếc tàu vận tải và tàu buôn kia, đều là đến từ các trạm không gian của các tinh vực, Mars đang cần vật tư, bọn hắn lại còn không thừa dịp lúc này mà chạy tới kiếm một khoản?
"Cũng đúng..." Gã thấp lùn nói: "Ban đầu ta còn tưởng rằng trận này đánh xong, dân Mars cũng chẳng còn dư lại được bao nhiêu. Ài, ai mà biết được lần trước xuống mặt đất nhìn thử xem, khắp nơi đều là người, cũng không biết ban đầu là trốn ở xó nào nữa. Phế tích trên đường phố cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ rồi, có tiền là có cách, đều đã dựng ra các nhà ở tổ hợp rồi. Thành vũ trụ cũng đã khôi phục lại vận hành, nhân chạy đi lại quay trở lại. Nói đến mạng thì con người vẫn cứng rắn nhất. Đánh thế nào cũng vẫn luôn có người thoát được, đánh xong cuộc sống lại về như trước."
"Đúng thật, nghe nói, nhiều người là nhờ ăn chuột tai to mới sống qua được." Lính cần vụ thở dài, buồn bã nói: "Cũng không biết cái cuộc sống này còn có thể kéo dài được bao lâu nữa. Nếu mà đánh tiếp, mọi người coi như cũng có kinh nghiệm rồi, người chết chắc sẽ ít hơn."
Nhất thời trầm mặc, hai gã ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn ra ngoài cửa sổ đến xuất thần.
******************************
Tàu buôn vũ trang lớp {Hải Tượng} (walrus, voi biển), dưới sự thúc đẩy của tay kéo chậm rãi rời khỏi bến cảnh hình chữ U, theo một tiếng vang nhỏ, chiến hạm đã ngắt kết nối với giác hút hình tròn của tay kéo.
Phi thuyền nhẹ nhàng xoay ngang người trong hư không, theo tiếng động cơ càng ngày càng vang động, một bên điều chỉnh góc độ của đầu hạm, một bên bơi về phía cửa ra của bến cảng.
Ngoài cửa sổ, chiếc tàu bảo vệ hình con cua của Long Hưng Hội vừa mới tiếp nối với tay kéo đã mau chóng bị bỏ lại phía sau.
Mập mạp thu hồi ánh mắt, bưng tách cà phê trên bàn, quay đầu nhìn về phía Helen ở chếch bên kia. Thời điểm khi hắn quyết định quay về căn cứ số 1, Helen cũng đã thu dọn xong hành lý, không nói một câu liền đi theo cùng như chuyện đương nhiên, điều này khiến cho mập mạp rất là nghi hoặc, ta đi tâm sự với mỹ nữ y tá, ngươi đi theo làm gì chứ?
Dưới ánh đèn nhu hòa của khoang tàu, Helen nâng cằm, nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì.
Nàng điển hình là người Korola, giống như đại đa số người Korola hiện tại, mang gien của người da vàng và người da trắng. Ngũ quan của nàng không mang vẻ đẹp như điêu khắc của người da trắng, cũng không mang vẻ đẹp như gốm sứ của người da vàng, mà là xen giữa giữa hai cái. Đường cong ngũ quan rõ nét, không hề có một chút đột ngột, mang một cảm giác như ngọc thạch điêu khắc.
Đôi mắt to mà thăm thẳm, mái tóc màu vàng kim, và nơi quyến rũ nhất của nàng, đôi môi ----- Ở hai bên vành môi của nàng có một đường cong tinh tế và mượt mà, điều này khiến cho nàng thoạt nhìn phảng phát như luôn có một nét cười nhẹ tinh nghịch.
Dáng người của Helen không tính là cao, có điều, lại tỏ ra vô cùng cân xứng so với những cô gái có vóc dáng cao khác. Bất kể là bộ ngực mơn mởn cao thẳng, vòng eo mảnh khảnh hay là bờ mông tròn trịa cũng đều không lớn không nhỏ, cảm giác như vừa chuẩn. Tỉ lệ giữa thân trên và hai chân cũng là tỉ lệ hoàng kim, luôn luôn khiến cho người ta cảm thấy choáng ngợp. Bất kể nhìn vào bộ phận nào trên thân thể của nàng, những người đàn ông luôn luôn tự nói cho mình rằng, đây chính là thứ mà mình mong ước bấy lâu.
Hồi tưởng lại dáng vẻ của Helen khi đang tắm, mập mạp kẹp chặt hai chân, len lén nuốt nước bọt. Hắn cũng muốn lắm, thế nhưng, hắn lại càng sợ chết hơn.
An Lôi, Mễ Lan và Bonnie có thể tiếp nhận lẫn nhau đã khiến cho hắn mừng rỡ lắm rồi. Mục tiêu nhân sinh của hắn sau này chính là một vua ba hậu, mà không phải là để cho Mễ Lan vung khẩu Mauser lên truy sát. Vì sinh mạng và hạnh phúc, có không thể kiềm chế được đến mức nào, có mê hoặc đến mức nào, hắn cũng chỉ dám đứng ở bên cạnh nhìn.
Vấn đề chính là, còn muốn nhìn tới lúc nào nha! Trong lòng mập mạp cực độ ai oán.
Trong tin tức mà Bernardote phát tới, An Lôi đã đi Trenock, Mễ Lan với thân phận nhóm nghiên cứu viên thứ 2 cũng đã đi Trenock. Mà Bonnie, hiện tại hẳn là đang ở Gatralan, lãnh đạo một sư đoàn thiết giáp chủ lực của chính phủ Gatralan mới thành lập. Không lâu sau, nàng sẽ rời khỏi Gatralan, có điều, mục đích hình như cũng là Trenock.
Trenock, đó mới là nơi mộng tưởng cất cánh!
Mập mạp xiết chặt nắm tay, ngồi nghiêm chỉnh, thản nhiên khoát khoát tay, từ chối động tác thêm cả phê của nhân viên phục vụ, chờ cho người nhân viên kia xoay người, con mắt của hắn lại gấp rút hướng về phía ngực Helen. (hành động ếu liên quan gì đến suy nghĩ gì cả
"Hử? Ngươi trừng mắt với ta làm cái gì? Tưởng mắt của ngươi to à?"
"Đừng tới đây nha, ta nói cho ngươi biết, quân tử động khẩu không động thủ, ta chỉ di chuyển con mắt thôi mà, cùng lắm là cho ngươi nhìn lại là được chứ gì?!!"
"Ngươi định làm gì..."
Cánh tay chạm đến một khoảng mềm mại thơm ngát, khiến cho mập mạp như bị sét đánh.
Helen kéo mập mạp, đưa khuôn mặt ửng hồng dán lên cánh tay của hắn, thở dài thật dài.
Nàng không muốn cho bản thân mình tiếp tục đấu tranh nữa, trong thời đại loạn thế này, ở bên người gã đàn ông đáng ghét này, nàng muốn mình dũng cảm rơi vào tay giặc.
Tàu buôn vũ trang rất nhanh đã tới được vùng giáp ranh của tinh hệ Tự Do Mars, khi tới gần điểm Bước Nhảy của tinh hệ công cộng, hạm đội số 2 Phỉ Quân do Barbarossa chỉ huy đã chờ đã lâu.
Bọn họ, chính là tới để hộ tống.
Tàu buôn vũ trang chậm rãi xuyên qua giữa hai hàng chiến hạm, ngoài cửa sổ, từng chiếc đèn tín hiệu của chiến hạm lần lượt sáng lên.
Đó là lễ kỵ sĩ của chiến sĩ vũ trụ, là sự kính trọng của binh sĩ với anh hùng, của tùy tùng với kỵ sĩ.
"Ta muốn gả cho ngươi." Helen nhẹ nhàng mà nỉ non: "Khi ngươi nhào tới ngăn chặn quả tên lửa kia cho ta, ta liền biết được, ta đã yêu ngươi rồi. Đó không phải là sự cảm ơn, chỉ là bởi vì ta thích ngươi."
"Thế nhưng, ngươi có thích ta không?" Nhìn đèn tín hiệu ngoài cửa sổ, Helen nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt mập mạp: "Anh hùng của ta."
"... Ta sai rồi!" Mập mạp ngẩn ngơ nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.