Mạo Bài Đại Anh Hùng

Quyển 7 - Chương 30: Mệnh lệnh của Phỉ Minh

Thất Thập Nhị Biên

12/05/2014

" Thượng tá! " Một vị tham mưu bước vội vào phòng họp, cất tiếng báo cáo: "Hội trưởng Tô Khắc Chu và Tổng tham mưu trưởng Trình Chí Hiên của Long Hưng Hội muốn được gặp ngài."

Trong phòng hội nghị liền yên tĩnh lại. Mập mạp cũng chậm rãi đặt cái mông xuống ghế.

Từ sau khi bắt được Selwall tại căn cứ Bắc Minh ở thành Trung Tâm, mập mạp vẫn chưa chính thức ngồi xuống đàm phán với Long Hưng Hội lần nào. Tất cả các hoạt động trao đổi công văn và bàn bạc hợp tác, đều là do Jefferey dẫn đầu Trưởng lão viện của Đồng Minh Hỗ Trợ Lưu Phái ra mặt. Trong chuyện này, mập mạp đã chơi chiêu một chút, ngoại trừ lúc đó giấu nhẹm việc Bắc Minh đầu hàng vài giờ đồng hồ rồi mới nói cho Long Hưng Hội ra, mập mạp còn chắc rằng, Long Hưng Hội với bối cảnh sau lưng là Trenock và Phỉ Minh, tuyệt đối sẽ không công khai trở mặt với mình.

Cũng bởi điểm này, Phỉ Quân mới có cơ hội giở trò, trước khi Long Hưng Hội kịp phản ứng, đã vơ vét được đầy cả bát. Mà lúc này Long Hưng Hội yêu cầu gặp mặt, hiển nhiên là cần nói rõ một số việc. Cũng ý nghĩa rằng, giai đoạn vàng để cho Phỉ Quân chơi xấu vơ vét thứ tốt đã qua rồi.

"Ừm....." Mập mạp trầm ngâm chốc lát, rồi nói với viên tham mưu: "Ngươi ra nói với lão ta là ta đang bị đau bụng."

Các trưởng lão của Đồng Minh Hỗ Trợ Lưu Phái ở bên cạnh chỉ biết nhìn nhau cười. Tính cách của vị cấp trên này có hơi biến thái và vô lại, thế nhưng tính ra ở khoản đánh trận và chơi thủ đoạn với kẻ khác thì lại là một bậc thầy. Loại tính cách này chính là không chịu thiệt nhất. Một kẻ như vậy nếu trở thành kẻ địch của mình, quả thực là khiến người khác hết sức đau đầu. Có điều nếu y là lãnh tụ của một đoàn thể, vậy thì y chính là bảo bối.

Có thể ngồi tại vị trí trưởng lão của Đồng Minh Hỗ Trợ Lưu Phái, mỗi người ở đây lúc trước có ai mà không phải là tông chủ của một lưu phái, chuyện đấu đá với nhau cũng đã thấy nhiều, trong mắt người khác, thậm chí có thể hình dung là độc ác. Trên thế giới này, ai cũng không sợ, chỉ sợ nhất là những kẻ không cần mặt mũi mà cũng chẳng cần mạng, tên mập mạp này, lại chính là kẻ tài năng xuất chúng trong số đó.

" Thượng tá, Tô hội trưởng nói, ông ấy mang theo mệnh lệnh của Bộ chỉ huy Phỉ Minh cùng với lời nhắn của thượng tướng Bernardote. "

"Hử? "Mập mạp đứng bật dậy.

***********************

Tinh hệ Trĩ Lộc (*), nằm trên tuyến đường cấp A cách tinh hệ tự do Mars bảy điểm Bước nhảy không gian. Tinh hệ này có đường đi thông tới tuyến đường bay chính, cũng có chín điểm Bước nhảy không gian to nhỏ khác nhau, nối liền với nhiều tuyến đường quan trọng của tuyến đường bay tự do Mars. Trạm không gian số 106, chính là có quỹ đạo quay xung quanh một viên tinh cầu màu vàng đất nằm trong tinh hệ này.

(稚鹿, trĩ lộc, nai con,nai tơ, “trĩ” mang nghĩa là trẻ con, trong từ “ấu trĩ” nhé - nb)

Khi nhìn từ vũ trụ, trạm không gian số 106 không thể nghi ngờ là cực kỳ nhỏ bé. Khi so sánh với viên tinh cầu màu vàng đất mà nó xoay quanh thì chẳng khác gì một con bướm nhỏ bé bay lượn xung quanh một con voi. Thế nhưng, khi lại gần, mỗi người đến đây đều không tự chủ được mà phải kinh ngạc về sự khổng lồ của nó. Nói nó là một trạm không gian, còn không bằng nói nó là một tòa thành thị. Chỉ có điều, nó được xây dựng ở trong vũ trụ mà thôi.

Một chiếc phi thuyền cũ kỹ vừa kết thúc Bước nhảy ở ngoài hàng đèn cột mốc, đang chậm rãi bay về phía tòa thành trì kim loại hình thoi giữa vũ trụ này. Ánh sáng từ hằng tinh chiếu lên thân tàu, khiến cho chiếc tàu chở khách cũ kỹ này như được phủ thêm một lớp vàng óng. Ở phía trước của phi thuyền, còn có hai chiếc phi thuyền khác đến sớm hơn cũng đang cùng nhau bay tới. Một tia sáng màu xanh lam lóe lên, phía sau, lại có một chiếc phi thuyền chở hàng vừa kết thúc Bước nhảy, lộ ra thân hình khổng lồ tựa như một con cá bụng lớn.

"Nhìn xem, đây chính là trạm không gian số 106. " Trong khoang của chiếc phi thuyền cũ kỹ, mọi người đều đứng ở bên cửa sổ bên trái mạn tàu, nơi có thể thấy được trạm không gian. Một người trung niên đầu hơi hói, chỉ tay vào trạm không gian khổng lồ bên ngoài cửa sổ, giới thiệu cho đồng bạn của mình: "Ta vào Nam ra Bắc bao nhiêu năm, đã nhìn thấy vô số trạm không gian, pháo đài vũ trụ ta cũng đã từng thấy, trạm không gian 106 này có thể nằm trong top 20, chẳng qua...."

Người đàn ông trung niên có vẻ hơi uể oải mà ngồi xuống giường: "Đây không phải là nơi mà chúng ta có thể nán lại, chỉ một cốc nước, cũng có thể lấy đi của ngươi một Phỉ Nguyên, mà ngươi lại không thể không trả."

"Ta nghe mấy thuyền viên kia nói...." Đồng bạn của người trung niên là một cậu nhóc trẻ tuổi, trên gương mặt vẫn còn lưu lại sự non nớt của những kẻ mới trải đời: "Nếu chúng ta may mắn, chỉ cần nán lại ở đây một ngày là có thể đi."

"Một ngày?" Người trung niên bĩu môi: "Nếu là thời bình, nói vậy chẳng có gì sai, thế nhưng bây giờ, trên tuyến đường bay, khắp nơi đều là tàu chiến của Sous. Chúng ta phải đến Trenock, tuyến đường bay phải đi qua rất nhiều, một khi bị phát hiện, quân Sous chỉ cần một pháo là có thể giết sạch chúng ta. Nếu như chưa có tin tình báo chính xác, thuyền trưởng chắn chắn sẽ không khởi hành, phải dừng ở đây một tháng cũng chưa biết chừng!"

Hai người mặt nhăn mày nhó, thương lượng việc nên ăn uống tiết kiệm trên trạm không gian 106, cố gắng chèo chống qua khoảng thời gian chờ đợi không biết phải đến bao lâu này. Bên cạnh bọn họ, vẻ mặt của đám người đông nghẹt bên trong khoang hành khách đều giống nhau. Nếu là một nhà, thì thường là người đàn ông cúi đầu, còn người phụ nữ thì ôm con buồn bã nhìn người đàn ông đang hút thuốc như không cần mạng. Với những người độc thân, thì lại tay chân không yên nhìn ngó xung quanh, trong ánh mắt tràn đầy sự bất lực và hoảng loạn.

Phi thuyền bay vào cảng đỗ trên trạm không gian 106, hành lang kim loại màu đen tựa như một con quái thú đang mở miệng, nuốt chửng phi thuyền vào trong. Ánh sáng từ hằng tinh bị cản lại bên ngoài, toàn bộ phi thuyền bỗng trở nên tối tăm đôi chút.

Bóng tối, khi cửa hành lang dần lui lại sau cửa sổ mạn tàu, tựa như một màn nước dần dần bao phủ lấy khoang thuyền. Những hành khách đã từng có lúc kinh hoàng, hoặc buồn bã, CHƯA KHUẤT VÀO BÓNG TỐI, cũng bao gồm tất cả đàn ông trong khoang tàu, đều sẽ thường vô tình hoặc cố ý liếc nhìn một người, điềm tĩnh dịu dàng như làn thu thủy, một cô gái trẻ tuổi - Mỹ Đóa.

"Kiểm tra, xếp thành hàng, kiểm tra vào cửa. "

Trong đại sảnh tối tăm đơn sơ của bến cảng, những người đi xuống phi thuyền bị mấy gã bảo an mặt mày dữ tợn đẩy đi, xếp thành từng đội ngũ cong cong vẹo vẹo. Cái đại sảnh này, chính là một trong năm đại sảnh vào cảng, ngoại trừ chiếc phi thuyền mà Mỹ Đóa ngồi ra, còn có mấy chiến phi thuyền khác cũng cùng lúc tiến vào.

Hệ thống cân bằng môi trường hiển nhiên không có chút tác dụng nào trong cái đại sảnh đông nghịt người này, tiếng mọi người rì rầm, tiếng ho khan, tiếng trẻ nhỏ khóc quấy đang hòa trộn lại với nhau, tạo thành từng đợt tiếng ồn lớn. Các loại mùi vị trộn lẫn lại, khiến cho bầu không khí vốn đã hết sức ô nhiễm lại càng khó có thể chịu được.

Nhân viên kiểm tra vào cửa tại nơi này, tất nhiên không phải là nhân viên công tác của tổ chức chính phủ nào. Thái độ của bọn hắn thô lỗ, ánh mắt nham hiểm, quá trình kiểm tra cũng rất tùy ý. Chủ yếu là kiểm tra vũ khí và những chất gây nổ, tương tự cũng không cho phép những thứ như rượu lậu xuất hiện.

Đến lượt Mỹ Đóa, vì hành lý đơn giản nên nhân viên kiểm tra chỉ tùy ý liếc nhìn vài cái. Cặp mắt tam giác đầy hiếu kỳ và tham lam lại nhìn Mỹ Đóa vài lần, vung tay lên, liền cho đi.

Chưa đi được hai bước, Mỹ Đóa liền nghe thấy một người trung niên mang mắt kính, quần áo đơn giản xếp sau lưng mình kêu lên: "Tại sao phải kiểm tra tiền? Không đủ tiền không cho phép vào trạm không gian, đây là quy củ gi?"

"Tiêu dùng ở đây, ngươi không thể chịu nổi. Không có tiền, lúc chết đói ai nhặt xác cho ngươi?" Tên mắt tam giác kia lạnh lùng nói: "Bớt nói nhảm đi, tiền mặt và thẻ tín dụng mang theo ra đều lấy hết ra, có tiền thì tiến, không tiền thì biến."

Người trung niên kia tái hết cả mặt, nắm chặt lấy túi của mình, chỉ vào Mỹ Đóa nói: "Vì sao nàng không cần kiểm tra?"

Mắt tam giác bật cười một tiếng nói: "Nàng là phụ nữ, phụ nữ xinh đẹp thì lại càng không cần phải lo, ở đây sẽ có một vạn cách để nàng kiếm tiền." Đôi mắt tam giác của hắn đảo lên đảo xuống trên người vị trung niên kia: "Ngươi thì sao?"



Ngươi đàn ông trung niên đương nhiên hiểu ẩn ý trong lời nói của tên mắt tam giác này, đờ người ra, ngập ngừng nói: "Ta cũng có thể làm công mà!"

Mắt tam giác trực tiếp giật lấy tay nải của người trung niên, xốc tới xốc lui một hồi. Sau một lát, hắn hung hăng nện cả tay nải lên đầy người trung niên kia, giận dữ nói: "Một nghìn Phỉ Nguyên mà ngươi cũng dám tới nơi này! Cút về thuyền của ngươi đi! Ở đây không có chuyện của ngươi đâu!"

Lời còn chưa dứt, sớm đã có hai bảo an một trái một phải kéo người đàn ông trung niên đáng thương kia ra khỏi đại sảnh của cảng. Mọi người ngơ ngác nhìn, bọn họ biết, người trung niên này không còn cơ hội vào trạm không gian 106 nữa rồi. Trong khoảng thời gian đỗ lại ở đây, y chỉ có thể sống trên phi thuyền vốn sẽ không mở ra hệ thống cân bằng môi trường, đây chẳng khác gì là chờ chết. Trong đám người, có vài người khuôn mặt bỗng trở nên trắng bệch không còn chút máu.

Mỹ Đóa chậm rãi đi ra đại sảnh ra vào cảng, đứng ở dưới cờ hiệu tập hợp của chiếc tàu khách mà nàng đáp lên, nhìn con đường rộng ba mươi mét cùng với những bóng người với khuôn mặt âm trầm đang đi lại hai bên đường, ngơ ngác mà ngẩn người. Trên người nàng, cũng chỉ có mười nghìn Phỉ Nguyên, sau khi mua chiếc vé tàu đắt đỏ, đây đã là toàn bộ tích góp của nàng. Nàng không biết được bản thân mình ở trạm không gian 106 có kiên trì được đến khi mua được vé tàu đến Mars hay không.

Trong trạm không gian, qua lại là đủ các dạng người, muôn hình muôn vẻ.

Ở cái nơi không thấy được bầu trời này, luôn luôn tràn ngập áp lực.

Trong một quán trọ đơn sơ, căn phòng kê tám cái giường, một chỗ nằm có giá năm trăm Phỉ Nguyên một đêm, một phần thức ăn nhanh giá hai trăm Phỉ Nguyên, một cốc nước mười Phỉ Nguyên. Mỗi ngày, còn phải nộp thêm năm mươi Phỉ Nguyên phí tiêu hao tài nguyên môi trường.

Đây là địa bàn của một tổ chức gọi là Hội Súng Trường. Những binh lính ở trên đường đang lạnh lùng nhìn người đi đường qua lại kia, đều đeo một khẩu súng trường dài một mét với cùng chủng loại. Trong ngày đầu tiên dừng chân, Mỹ Đóa nghe nói, cái Hội Súng Trường này chẳng những có tổ chức vũ trang, có hạm đội của riêng mình, lại còn có mối quan hệ thân mật với những thế lực nổi danh trên tinh cầu Mars.

Trước đây, là các đại lưu phái, mà gần đây nhất, bọn họ lại bắt tay với Liên Minh Thương Nghiệp Phương Bắc đã gần như chiếm lĩnh toàn bộ Mars. Đứa con của bà chủ quán trọ làm việc tại cảng vẫn thường nhìn thấy chiến hạm của Bắc Minh dừng lại tại cảng, một khi những quan quân kia xuống tàu, đều sẽ được Hội Súng Trường phái xe rước đón cẩn thận.

"Cô nương...." Bà chủ nhận lấy tiền thuê nhà của Mỹ Đóa, một bên xăm xoi mấy vết bẩn trên tiền mặt, một bên căn dặn nàng với vẻ hiền từ thân thiết hoàn toàn không tương xứng chút nào với khuôn mặt gian thương nanh ác của mình: "Ở chỗ này, cô ngàn vạn lần chớ trêu vào mấy binh sĩ kia, bọn hắn đều là những kẻ giết người không chớp mắt. Trạm không gian này, vốn trước kia cũng không phải của bọn hắn, chỉ là sau đó, bọn hắn đã hung hăng đánh một trận với người bảo kê trước đây mới giành được nơi này."

Người phụ nữ này đưa một cốc nước cho Mỹ Đóa, tự mình lại điền vào mười Phỉ Nguyên, cười híp mắt nói: "Còn nữa, ở nơi này cô ngàn vạn lần đừng xưng là người Leray. Tiếng thông dụng của cô không nghe ra khẩu âm, muốn giả mạo người ở đâu cũng được. Mấy ngày nay, người Leray tới nơi này nhiều vô số kể, thế nhưng mỗi người đều chẳng có chút tiền nào, mà cũng đúng, đánh trận mấy năm, dù có bao nhiêu gia sản đi nữa thì cũng sẽ trôi hết. Ở đây không được chào đón nhất chính là người Leray. Mấy tên Sous, Jaban, thậm chí là Salerga, đều có thể ăn hiếp người Leray."

"Nghe nói, cô muốn đến Mars?" Bà chủ nhà không đợi Mỹ Đóa gật đầu đã liền than trời trách đất: "Thật không hiểu nổi, trong cái đầu xinh đẹp của cô đang nghĩ cái gì vậy, Mars bây giờ là chỗ cho người đến sao. Nơi đó đang có chiến tranh đó! Người chết đã chất thành núi. Người sống có muốn rời khỏi cũng không được, cô vậy mà lại muốn đi đến đó, đây không phải là đi chịu chết một cách vô nghĩa sao!"

Thấy Mỹ Đóa cúi đầu, cầm lấy cốc nước không nói lời nào, bà chủ nhà than thở: "Thôi quên đi. Đi đâu là chuyện của cô. Chờ khi con ta về, ta nhờ hắn dẫn cô đến Phố Bia hỏi thăm một chút. Nơi đó có mấy tên vô lại trên tàu hàng. Muốn đi Mars, tàu chở khách không có đâu. Chỉ có thể tìm cách xem có tàu chở hàng của nhà buôn nào cho cô đi nhờ mà thôi."

(Bia là bia hơi ấy nhé, không phải là Bi-a đâu

Lời của bà chủ nhà đúng hợp với dự định của Mỹ Đóa, nàng ngẩng đầu lên, dịu dàng cười: "Cảm ơn ngài."

" Không cần khách khí." Bà chủ nhà trọ nhét thân thể mập mạp của mình vào ghế mây, ép cho nó phải kêu kẽo kẹt: "Bất quá, cô phải chuẩn bị sẵn tiền đi. Đừng nói lên thuyền, chỉ riêng đến Phố Bia hỏi thăm tin tức thôi cũng đã tốn tiền. Tiền thì không nhiều lắm, có điều, ta chỉ là làm ăn nhỏ, chỉ đủ nuôi sống gia đình qua ngày, con trai ta làm ở cảng cũng kiếm không được bao nhiêu, dù sao cũng chỉ là bán sức lao động mà thôi, giúp đỡ thì được chứ tiền thì hắn cũng không có cách."

Mỹ Đóa cụp hàng mi dài, gật đầu chấp nhận.

"Cô mang theo bao nhiêu tiền, để ta nói trước với con trai một tiếng. Tới lúc nó dẫn cô đi, trong lòng cũng có tính trước."

"Tôi...." Mỹ Đóa cắn môi một cái nói: "Chỉ có hơn chín nghìn Phỉ Nguyên, còn phải lên tàu."

"Xem ra cũng đủ rồi." Bà chủ nhà vỗ về an ủi Mỹ Đóa.

Hai người lại nói chuyện thêm một chút. Mỹ Đóa đứng dậy rời khỏi đại sảnh âm u của nhà trọ, về lại gian phòng của mình.

Nhìn Mỹ Đóa rời đi, bà chủ nhà cười híp mắt cầm lấy cặp kính lão tiếp tục lật xem sổ sách, thỉnh thoảng lại đối chiếu một vài số liệu trong máy tính bằng kính mắt, trong miệng lẩm bẩm: "Tiểu cô nương này, thật đúng là phôi mỹ nhân."

Về đến phòng, Mỹ Đóa liền nghe được một tin xấu đối với những người đồng hành. Mars vẫn còn đang đánh nhau, qua vài ngày mà vẫn chưa có tin tức gì truyền về, toàn bộ tuyến đường tự do đều không yên ổn. Trenock đã đoạt về được hơn phân nửa Reske, thế nhưng, hai bên vẫn đang đánh nhau sống mái, đâu đâu cũng là tàu chiến. Trong tình hình như vậy, thời gian ngắn đừng mong rời khỏi trạm không gian 106 được.

Trong phòng tất cả đều là phụ nữ và trẻ em, đám trẻ con đang nhao nhao ầm ĩ, mấy người phụ nữ thì nhíu mày. Đi tàu tới đây, đều là những người chạy trốn từ tinh cầu thủ đô Leray. Ở đây người Leray bị ăn hiếp, mọi người đều đã nghe nói, càng nghĩ lại càng cảm thấy tương lai mờ mịt.

Vài tiếng sau, con trai của bà chủ nhà trọ đã trở về, đây là một người đàn ông rắn chắc, tầm hai lăm hai sáu tuổi, gương mặt trông giống hệt mẹ của mình. Thế nhưng bởi vì là đàn ông, khuôn mặt lại không chút biểu cảm, thoạt nhìn có vẻ rất chất phác.

Trong tiếng lải nhải không ngừng nghỉ của bà chủ nhà, hai người gật đầu với nhau coi như gặp mặt, không nói một câu, liền một trước một sau đi ra khỏi nhà trọ.

Đi theo sau con trai của bà chủ nhà, Mỹ Đóa tò mò đánh giá tòa thành vũ trụ mà lúc mới đến mình còn chưa quan sát cẩn thận này. Nếu như không phải trên đỉnh khung kim loại cao chót vót kia có một khung cửa sổ khổng lồ và đèn mô phỏng, ở đây quả thực là giống hệt như một thành phố. Đường phố tuy rằng hơi chật hẹp, mùi vị cũng không dễ ngửi, thế nhưng với đoàn người đang nhốn nháo lại thêm bảng hiệu và ánh đèn neon ven đường, thoạt nhìn cũng hết sức náo nhiệt.

Tin tức Mars đang giao chiến khiến cho Mỹ Đóa có chút lo lắng, cảnh tượng thảm khốc mà bà chủ nhà miêu tả lại càng làm cho nàng hồn vía lên mây. Một người lẻ loi đi đến tận đây, chỉ vì trong lòng có một nỗi nhớ không cách nào kìm hãm lại. Không biết cái tên kia bây giờ rốt cuộc thế nào. Trong thời loạn thế như thế này, cho dù chỉ có thể nhìn thấy hắn một lần nữa , cũng đã mãn nguyện.

**********************



" Điền thượng tá." Tô Khắc Chu nhìn mập mạp đang bước vào văn phòng, đứng lên từ ghế salon, cười nói:"Đúng là nghe danh không bằng gặp mặt. Anh hùng Liên Bang Leray, quả nhiên là danh bất hư truyền."

Trình Chí Hiên bên cạnh cũng mỉm cười gật đầu phụ họa: "Trẻ trung tài giỏi, chỉ bằng hai bàn tay trắng dựng nên cơ nghiệp ở thị trấn Prue, một trăm hai mươi chiếc robot đã tiêu diệt hết một trung đoàn thiết giáp của Bắc Minh; hành quân đường dài đến thung lũng Silicon, liên tục xông qua mười một phòng tuyến. Mà càng khó hơn chính là, có thể dưới kế hoạch tấn công kín kẽ như vậy của Bắc Minh, chỉ bằng một trung đoàn thiết giáp, đã phòng thủ vững vàng, lại tự mình dẫn đầu tiểu đội robot, quấy rối cho thành Trung Tâm trời long đất lở, cuối cùng nhất lại chụp gọn cả cơ quan đầu não của Bắc Minh. Sự tích tới mức này, quả thực chính là một truyền kỳ, làm tư liệu sống cho một tiểu thuyết truyền kỳ cũng đã đủ rồi!"

Mập mạp được hai người khen liền cười hết sức hớn hở: "Vô sự xum xoe, không cướp thì trộm, nói đi, có chuyện gì? Ta hết thảy đều không đáp ứng!"

Nhìn vẻ mặt đờ ra của Tô Khắc Chu và Trình Chí Hiên, viên tham mưu ở bên cạnh liền nghẹn đến đỏ bừng cả mặt, chỉ muốn vọt ra cửa ôm bụng cười. Thượng cấp mập mạp, trình độ chọc điên người khác quả là thiên hạ vô sông.

"Đùa thôi đùa thôi." Mập mạp cười ha hả có vẻ rất thật thà, thế nhưng trong lòng lại nghĩ: "Hai lão già này cầm theo mệnh lệnh gì đó của Phỉ Minh đến, chỉ sợ là chẳng có việc gì tốt. Trước hết cứ đùa một chút rồi nói sau!"

Tô Khắc Chu và Trình Chí Hiên cười giả lả, đột nhiên cảm thấy, ở trước mặt cái tên mập mạp luôn làm việc không theo lẽ thường này, tiếng cười của mình tựa hồ có chút thiếu sinh khí.

" Hôm nay tới, có vài chuyện cần bàn bạc với Điền thượng tá một chút." Trình Chí Hiên nói: "Điền thượng tá là người Leray, hiện nay thế cục Leray, thượng tá chắc cũng biết. Không biết....."

"Cái tên trứng mềm Brodie kia, ông đây sớm muộn gì cũng phải bóp nát hắn!" Mập mạp thể hiện rõ lập trường.

"Vậy thì chúng ta yên tâm." Trình Chí Hiên và Tô Khắc Chu nhìn nhau cười, đáp án này, tất nhiên là nằm trong dự liệu của họ.

" Nghe nói từ lúc ở Gatralan, thượng tá đã từng thuộc sự lãnh đạo của bộ chỉ huy Phỉ Minh, dẫn dắt sư đoàn số 19 mới biên chế, liên tục chiến đấu ở các chiến trường nam bắc." Trình Chí Hiên vừa cười vừa rút ra từ trong túi công văn một phần văn kiện đưa cho mập mạp nói: "Sau trận chiến ở Mars, chúng ta đã báo cáo chiến báo cho bộ chỉ huy Phỉ Minh, ở đây, phải chúc mừng Điền thượng tá lên chức. Hoặc có lẽ, chúng ta nên gọi ngài là Điền tướng quân mới đúng."

Văn kiện là của Bộ chỉ huy Liên hợp Phỉ Minh ký duyệt lệnh thăng chức và lệnh khen ngợi, phía dưới có đóng dấu của Hastings và huy chương của Bộ chỉ huy Liên hợp. Ngoài ra, còn có ký tên của Tổng Thống chính phủ lưu vong Liên Bang Leray hiện nay, Flavio và thượng tướng Bộ Thống soái tối cao Bernardote.

Tuy rằng Leray đã xảy ra chính biến, thế nhưng bản thân mập mạp vẫn còn là quân nhân Leray, đều phải chịu sự quản lý của Tổng Thống Leray, Bộ Thống soái Quân đội Tối cao và Bộ chỉ huy Liên hợp Phỉ Minh, Bởi vậy, bản lệnh thăng chức này, có ý nghĩa mập mạp đã được thăng lên thành thiếu tướng. Đồng thời, cũng được ủy nhiệm làm quân đoàn trưởng quân đoàn số 1 mới thành lập của quân khu Mars, tiếp nhận sự chỉ huy của Bộ chỉ huy Liên hợp và Bộ tư lệnh chiến khu Đông Nam.

" Bộ tư lệnh chiến khu Đông Nam?" Mập mạp sửng sốt, trong lòng xuất hiện một dự cảm bất tường: "Tư lệnh là ai?"

" Tổng chỉ huy quân viễn chinh Đông Nam của Phỉ Dương.... " Trình Chí Hiên cười nói: "Lãnh đạo cũ của cậu, thượng tướng Fischella."

"À." Mập mạp như thể vừa chợt hiểu ra, trong lòng chán ngấy.

"Nếu mọi người đã ở trên cùng một chiến hào, chuyện ở Mars, bộ chỉ huy cũng hết sức coi trọng, vậy nên...." Tô Khắc Chu nói nói: "Có một số việc, cần phải thương lượng một chút giữa quân đồng minh chúng ta."

"Trước khi thương lượng việc chính, ta nghĩ trước tiên nên giải quyết một vấn đề...." Tô Khắc Chu mỉm cười nhìn mập mạp: "Chuyện tại cảng Lille, bởi vì vấn đề phân phối vật tư mà phát sinh xung đột, tôi đã cho xử lý những người tham gia rồi, đoàn xe vật tư đã cho đi. Lần này, tuy rằng đây không phải mục đích chính, thế nhưng vẫn mong Điền tướng quân có thể nhận lời xin lỗi của tôi."

"Ngài khách khí quá." Mập mạp vội vàng khoát tay áo, đối với vị lão nhân này thật ra hắn cũng có chút hảo cảm. Dù sao hắn cũng mang trong mình dòng máu Trenock, vậy nên cũng cảm thấy có chút gần gũi.

Các dân tộc hiện đại đều được hình thành trong thời đại đại di cư. Mà dân tộc Trenock, cũng là được đặt theo tên của hành tinh Trenock. Trong cuộc những cuộc di dân đầu tiên từ Trái Đất, một nửa trong đó là người da vàng Châu Á, nửa còn lại là người da trắng, da đen và vài dân tộc nhỏ khác. Trải qua quá trình phát triển mấy nghìn năm của nền văn minh, các dân tộc này sớm đã hòa trộn lại với nhau rồi. Ví dụ như Tô Khắc Chu ở trước mắt, nếu nhìn qua vẻ ngoài của ông ta thì ít nhất cũng có một phần tư huyết thống của người da trắng.

Trong thời đại hòa hợp dân tộc này, có thể nói Trenock vẫn duy trì đươc truyền thống của một dân tộc di cư cổ xưa.

Hiện nay trong số 6 tỷ người Trenock, có 3,5 tỷ đang sinh sống trong Cộng hòa Trenock, còn lại 2,5 tỷ người thì sinh sống ở những quốc gia khác. Trăm ngàn năm, sinh sôi nảy nở.

(đoạn này có chỗ nâng bi, đã cắt - nd, nb)

Sinh ra ở Leray, bản thân mập mạp cũng là một người có dòng máu Trenock, vì vậy hắn cũng có những nhận thức chung về dần tộc Trê nóc.

"Hôm nay đến đây, chuyện đầu tiên cần nói, chính là Bộ chỉ huy Liên quân đã ra lệnh, hi vọng chúng ta có thể cùng hợp tác, khống chế tinh cầu Mars vào tay Phỉ Minh. Việc thành lập chính phủ Tự Do sắp tới là một bước mấu chốt để chúng ta chấp hành kế hoạch này, hi vọng Phỉ Quân ở mặt này có thể tích cực tham dự." Tô Khắc Chu nói: "Đây đơn giản chỉ là việc nhỏ, chính phủ Tự Do, chẳng qua chỉ là cơ cấu mà Phỉ Minh chúng ta dùng để quản lý Cảng Tự Do Mars mà thôi. Quan trọng chính là ... Chuyện thứ hai.. "

Tô Khắc Chu ngừng một chút rồi nói: "Chắc hẳn Điền tướng quân còn nhớ rõ, Phỉ Minh đang tiến hành kế hoạch nghiên cứu robot hạng nhất tại Trenock. Sau khi Bộ chỉ huy khi nghe được tin về robot của Điền tướng quân, cảm thấy hết sức hứng thú, đã đặc biệt ra lệnh, xin Điền tướng quân giao ra một chiếc cho Bộ chỉ huy dùng để nghiên cứu, góp phần tăng sức chiến đấu cho Phỉ Minh, đề cao tỷ lệ sinh tồn của binh sĩ chúng ta, đối kháng với sự xâm lược của Tây Ước."

" Cái này...." Mập mạp rộng lượng vung tay lên: "Chút nữa tôi sẽ phái người giao robot cho các vị."

" Được rồi. Chuyện của ta chỉ có hai việc này thôi, theo biên chế, Long Hưng Hội ta còn thuộc về Trenock." Tô Khắc Chu mỉm cười với mập mạp, chỉ vào Trình Chí Hiên bên cạnh nói: "Trình thượng tá đã được quân bộ Trenock điều đến Bộ tác chiến thuộc Bộ chỉ huy Đông Nam đảm nhiệm tham mưu trưởng, một việc còn lại, cần ông ấy lại nói với cậu."

"Ồ?" Mập mạp đã ngửi thấy mùi âm mưu. Một tia áy náy trên mặt Tô Khắc Chu đã không tránh được ánh mắt của hắn. Thời gian hắn nghiên cứu tâm lý học dài như vậy, nếu như còn không nhìn ra Tô Khắc Chu đang tận lực phủi sạch liên hệ đến bản thân, vậy thì không khỏi quá ngu ngốc rồi.

"Là thế này...." Trình Chí Hiên mỉm cười tiếp lấy câu chuyện, đưa ra một tờ mệnh lệnh: "Hai ngày nữa, Bộ chỉ huy Đông Nam sẽ phái đến một Bộ chỉ đạo tác chiến, thiếu tướng Carolina Morning từ Phỉ Dương sẽ giữ chức tổng chỉ huy quân khu Mars, đi theo còn có một bộ tác chiến gồm bốn mươi tham mưu tác chiến và gần trăm sĩ quan cơ sở các cấp. Mệnh lệnh của Bộ chỉ huy chính là từ quân đoàn 1 của Điền tướng quân chọn ra hai trung đoàn thiết giáp và ba trung đoàn bộ binh điều động tổ chức thành một sư đoàn hỗn hợp, với tư cách là bộ đội trực thuộc của Bộ chỉ huy quân khu Mars."

Trình Chí Hiên đưa ra một bản danh sách, nét cười rất chân thành: "Nếu không đủ robot, bộ chỉ huy sẽ tự tìm cách giải quyết, chỉ cần những người này có thể đến đúng nơi vào đúng lúc là được rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mạo Bài Đại Anh Hùng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook