Mạo Bài Đại Anh Hùng

Quyển 7 - Chương 93: Quyết đấu kinh thiên (trung)

Thất Thập Nhị Biên

27/11/2014

Giờ phút này, tất cả mọi người đã không còn chú ý đến các trận đấu khác ngoài bốn trận đấu này ra nữa rồi. Bọn họ chỉ ngơ ngác nhìn bốn chiếc robot màu xanh của Phỉ Quân đang bay nhảy chuyển dời trên sân, chiến đấu kịch liệt không ngừng với đối thủ có thực lực hơn xa mình.

Cosmo và Bazz đang tạm thời rơi xuống hạ phong. Bên Bộ Binh thì lại đã dùng đòn tổ hợp dũng mãnh ra để chiếm lấy tiên cơ, lực áp Nakagawa. Còn lại Long Thái thì đang thi đấu ngang ngửa với tông chủ Joseph của Cuồng Lưu.

Đây liệu có đúng là trận chiến giữa bốn gã Kỵ Sĩ robot trẻ tuổi cùng với các cơ sĩ siêu cấp đã thành danh từ lâu ở Mars?

Đèn chiếu sáng ở bốn phía đang chiếu sáng rực cả hội trường chính. Trên chiếc bục khổng lồ, đám người khổng lồ bằng sắt thép đang gầm thét giao phong nhanh như chớp giật. Bốn thân ảnh màu xanh đang nổi bật và bắt mắt ở giữa cơn sóng triều sắt thép này.

Bầu không khí theo diễn biến của trận đấu đang càng ngày càng trở nên khẩn trương, tám trăm nghìn khán giả không ai có thể bình tĩnh ngồi yên ở trên ghế được nữa. Trên khán đài là hàng loạt mảng người đang đứng dậy, tiếng than thở và tiếng kinh hô thi thoảng bộc phát ra đang thư thả mà quanh quẩn ở trong tòa hội trường chính khổng lồ màu trắng.

Mọi người cơ hồ đã đứng về cùng một phía với Phỉ Quân, bất kể cuối cùng là đám người này sẽ làm lành với người Phỉ Dương đang thống trị tinh cầu này hay là sẽ vì lợi ích mà đấu đá với nhau, giờ khắc này, bọn họ chỉ đơn thuần là những người xem mà thôi.

Khuynh hướng này chính là bản năng của con người!

Một mặt, người Phỉ Dương đã gần như không biết xấu hổ mà cậy mạnh chèn ép, khiến cho mọi người đều cảm thấy chán ghét. Mặt khác, trong trận đấu này, bất kể bốn gã cơ sĩ trẻ tuổi cuối cùng là thắng hay thua thì cũng đã chinh phục được tất cả mọi người bằng thực lực và sự dũng cảm của mình.

Trước kia, bọn họ chỉ là thần tượng của tất cả các thanh niên Mars, luận về thực lực thì cũng chỉ là người nổi bật trong thế hệ thanh niên. Thế nhưng hiện tại, bọn họ đã có đủ thực lực để đánh ngang ngửa với Chiến Thần.

Carolina đang yên lặng nhìn trận tranh đấu.

Ly trà trong tay đã nguội lạnh từ lâu, thế nhưng, ngón tay đang trắng bệch hiện giờ của bà còn lạnh hơn.

Trên khán đài, mỗi một tiếng hoan hô, mỗi một tiếng kinh hô và mỗi một tiếng than thở đều khiến cho bà ta vừa sợ vừa giận.

Carolina phát hiện ra bản thân mình vẫn còn xem thường cái gã mập mập Leray này.

Hắn và đám Phỉ Quân của hắn quả thật đã trở thành biểu tượng của cái thế giới Tự Do Mars mới này. Trên cái tinh cầu này, bất kể là các cư dân bản địa hay là các thương nhân trước nay vãng lai trong biển sao vũ trụ thì đều trở thành người hâm mộ của bọn hắn. Từng truyền thuyết mà mình vẫn khinh thường chẳng thèm để ý, trong tâm khảm của đám ngu dân này thì lại trở thành thần thoại nhiệt huyết sôi trào.

Cái gã mập mạp kia hiểu rõ về thế giới này hơn mình. Đám cơ sĩ dân gian vẫn luôn cắm rễ ở thế giới tự do kia cũng đồng thời cũng là căn cơ của nó. Hai bên hỗ trợ lẫn nhau không thể phân biệt. Bất kể là kinh tế, trật tự xã hội, truyền thống hay là tôn nghiêm thì trong thế giới tự do Mars, vị trí số một vĩnh viễn là các robot tư nhân và nền võ thuật robot đã phát triển được mấy ngàn năm.

Nhìn ánh mắt si mê của đám người này trên khán đài, trong tâm khảm của những kẻ bị trục xuất như bọn họ đang tồn tại một tôn giáo vô danh, một biểu tượng đồ đằng cúng lễ cầu bái. Kẻ mà bọn họ quỳ bái không phải là Thượng Đế, mà chính là Chiến Thần.

Nếu như trận đấu này mà Phỉ Quân thắng, vậy thì thần thoại sẽ trở thành thần tích (từ ảo trở nên thực).

“Có thể thắng được chứ?” Carolina gọi Trình Chí Hiên đến trước mặt mình, hỏi một cách thẳng thừng. Bà ta không có tâm trí nhàn nhã đi xem xét quá trình, đợi chờ trận đấu chết tiệt này kết thúc quả thật giống như đọc một cuốn tiểu thuyết thật dày, chỉ muốn lật tới tờ cuối cùng, xem xem kết thúc như thế nào.

“Có thể!” Trình Chí Hiên trả lời rất nhẹ, rất đơn giản.

Đứng bên cạnh Carolina, hắn cố gắng khống chế bản thân không để ý tới ánh mắt chăm chú thâm ý của Trương Bằng Trình ở cách đó không xa. Hắn là người của quân bộ Trenock, mặc dù bây giờ đang trực thuộc cánh quân Mars Phỉ Minh, thế nhưng xét cho cùng thì hắn vẫn là người Trenock. Con mụ Phỉ Dương suốt ngày mặt lạnh này lúc này lại hỏi câu hỏi ngu xuẩn này, quả thật đã ném mình lên lò nướng! Trận đấu không bao lâu nữa sẽ kết thúc, một lát như vậy mà cũng không thể chờ được nữa sao?!.

Cho dù nhìn thế trận bên ngoài thì bà ta cũng có thể hiểu được chứ. Ba Chiến Thần và một Thống Lĩnh cấp một, đây đã là chiến lực hùng mạnh nhất Mars rồi. Cho dù vòng đấu này Phỉ Quân có một hai kẻ may mắn vượt qua, đến vòng 8 người thì bọn chúng còn có thể qua tiếp được nữa sao?!

Trận chiến này không có gì phải lo lắng. Đám Kilburn sẽ thắng, sẽ phải thắng!

Trình Chí Hiên nhắm mắt, đứng yên lặng ở một bên, hai nắm tay trong túi quần đã âm thầm xiết chặt.

Mấy ngày này tới nay, tuyển mộ binh lính, mời chào lưu phái, bày ra cuộc thi lôi đài,… đi sớm về khuya tận tâm tận lực, hết thảy cực khổ chính là để trả thù cái gã mập mạp Leray kia đã nhục mạ mình khi trước! Hơn nữa, hắn còn muốn dẫm lên mình gã mập Leray, lấy thắng lợi và sự lớn mạnh của cánh quân Mars để mở đường thăng quan tiến chức cho mình sau này.

Ở chức nào thì mưu việc đó, Trình Chí Hiên không cho rằng mình sai.

Các lưu phái và cơ sĩ ở Mars, lại còn số robot của Phỉ Quân kia nữa, đều không phải của gã mập mạp Leray. Hắn chỉ là một gã tàn binh của một đất nước nhỏ đã chia năm xẻ bảy, dựa vào cái gì để có được những thứ này? Cái thế giới này chính là dùng thực lực để nói chuyện, hắn thực sự cho rằng có thể dựa vào một đám ô hợp mà xưng hùm xưng bá trên tuyến đường Tự do được sao?!

Hắn có biết rằng hắn đang ngáng đường của rất nhiều người không?

“Có thể thắng là tốt rồi.” Carolina buông chém trà trong tay, gật đầu với Trình Chí Hiên. Dựa lưng vào ghế dựa, ánh mắt đảo qua, thứ nhìn thấy chính là ánh mắt gần như khinh miệt của đám tướng lĩnh Trương Bằng Trình.

Khinh miệt?! Carolina cười lạnh trong lòng. Nếu là vì công bằng và chính nghĩa thì khỏi cần bàn đến. Ở cái thế giới này, chỉ có cường quyền và thực lực mới là quy tắc vĩnh hằng. Nắm đấm lớn thì mới có quyền định đoạt. Người Phỉ Dương tung hoành vũ trụ đã nhiều năm, có lúc nào là nói đến đạo lý, nói đến công bằng đâu kia chứ?!

Cái gì cũng nói đến công bằng thì xã hội này đã sớm loạn hết cả lên rồi!



Hiện tại đám Phỉ Quân kia tất phải thua! Những lưu phái kia, còn cả những kẻ đang đại diện cho các đoàn thể lợi ích kia đều sẽ phải hiểu được, ở nơi này rốt cuộc ai là người định đoạt! Chỉ có kẻ được Phỉ Dương chỉ định thì mới có thể bước lên đài cao chiến thắng. Bất kể là ở trong khu xung đột trước kia trong xã hội chủ lưu loài người hay là bây giờ ở Cảng tự do Mars, người Phỉ Dương vĩnh viễn là chúa tể. Tất cả các quy tắc đều do người Phỉ Dương đặt ra, tất cả các lợi ích đều do người Phỉ Dương phân phối!

Đón lấy ánh mắt lạnh lùng của Trương Bằng Trình, Carolina vẫn còn ung dung tự phụ mà hơi mỉm cười.

Phía sau mình là Cộng hòa Phỉ Dương hùng mạnh, là kẻ lập ra hết thảy các quy tắc của trò chơi. Sự thực này, không ai có thể thay đổi được.

Trương Bằng Trình dù bất mãn thế nào thì ông ta cũng chỉ có thể ngồi nhìn. Dù sao cũng là quân đồng minh, bất kể kết quả cuối cùng như thế nào thì Phỉ Dương, Trenock và Leray cũng sẽ không xé da mặt. Quân đội và chính phủ của ba nước sẽ không can thiệp vào tất cả những gì xảy ra tại Mars. Tất cả đều dựa vào bản lĩnh, âm mưu hay dương mưu cũng được. Ai chiếm được tiện nghi thì chiếm, còn nếu thua, vậy thì tự nuốt hận mà thôi!

“***!” Trương Bằng Trình thật sự không muốn đối mặt với con mụ Phỉ Dương ngu xuẩn kia, xem cái vẻ kiêu ngạo vĩnh viễn không thể giải thích được trên mặt mụ ta, ông ta liền tức giận mà ngoảnh mặt đi. Bên cạnh là đám sĩ quan bộ tổng tham mưu của tập đoàn hạm đội số 12 đều đang trầm mặc như một đống tượng điêu khắc, đôi môi mím chặt, mắt nhìn chằm chằm vào trận đấu, nắm tay thì đã xiết cả lại.

Mặc dù là hải quân vũ trụ, thế nhưng các quân nhân Trenock đương trường không phải là không biết gì cả về robot. Nhìn danh sách thi đấu, lại nhìn tình thế của Cosmo và Bazz trên sân thi đấu lúc này, bọn họ cũng hiểu được Phỉ Quân đang không hề ổn một chút nào.

Cái gã mập mạp Leray kia chẳng lẽ cứ chịu thua như vậy sao?

Ánh mắt lo lắng không thể kìm nén nổi liền hướng sang gian phòng vip số 9.

“Nguyên soái Hastings phái Carolina tới Cảng tự do sợ rằng cũng không nghĩ là sẽ dễ dàng khống chế được tinh vực này.” Mập mạp nói với Margaret: “Ta đoán mục đích của ông ấy có thể là để hấp dẫn sự chú ý của Tây Ước. Khi chủ lực của Sous. tấn công vào Mars thì cũng chính là lúc ông ta phát động tấn công vào tinh vực Salerga.

“Ngươi làm thế nào mà đoán ra được?!” Đôi mắt xinh đẹp của Margaret đang chăm chú vào khuôn mặt không hề có chút đặc biệt nào của mập mạp, trong ngữ khí không hề che giấu sự kinh ngạc của mình.

Phải biết rằng, ở cái tinh cầu này, ngoại trừ bản thân nàng ra thì ngay cả Carolina cũng không biết được toàn bộ kế hoạch tác chiến. Mà cái gã mập mạp đang ở trước mắt này, chẳng những đã biết mà nhìn dáng vẻ của hắn thì chỉ sợ rằng hắn đã đoán ra từ sớm rồi!

“Còn phải đoán nữa sao?” Mập mạp cười lạnh một tiếng: “Một hạm đội cấp B đã kéo chân ba hạm đội cấp A của Trenock, tính toán như vậy vốn là thủ đoạn mà đám Phỉ Dương các ngươi quen dùng. Có thực lực như vậy lại không ở tuyến đường bay chính kiềm chế đối thủ mà lại chạy tới Mars, chẳng lẽ thật sự coi trọng nơi này chắc? Cho dù muốn biến nơi này trở thành phạm vi thế lực của Phỉ Dương rồi từ đây kéo xúc tu ra tinh vực phía Đông Nam, bây giờ muốn động thủ ngay ở dưới con mắt của Tây Ước thì không khỏi hơi sớm một chút nha.”

“Huống chi thiếu tướng Carolina của các ngươi vốn không phải là một người giỏi dẫn quân đi đánh trận, phái một kẻ có chủ nghĩa yêu nước cực đoan như vậy tới nơi này đã đủ để nói rõ các ngươi căn bản không trông cậy bà ta có thể đánh bại Tây Ước. Ngoại trừ việc hấp dẫn chủ lực Tây Ước, thuận tiện dùng vài mánh khóe của bà ta để khống chế khu vực này kiếm chút thu hoạch thì ta không nghĩ ra các ngươi có ý đồ gì khác.”

“Cái hạm đội cấp B này là mồi, tập đoàn hạm đội số 12 Trenock cũng là mồi, rồi sợ rằng cả ông đây và Phỉ Quân cũng làm mồi nốt. Chúng ta ở đây nội chiến cũng được, hay cùng Tây Ước liều mạng cũng được, đều không thoát khỏi pháp nhãn của Hastings. Đợi cho chúng ta náo loạn đủ rồi, đánh lưỡng bại câu thương với Tây Ước, vậy thì tinh vực Long Bow Salerga và thêm cả tuyến đường bay chính Đông Nam đều sẽ rơi hết vào túi của các ngươi.”

Mập mạp uống một ngụm, hung hăng nhổ lá trà ra ngoài. “Các ngươi không nghĩ rằng ông đây đã ăn một đòn đau ở Gatralan thì lại có thể tiếp tục trợn mắt nhìn kết cục này lần thứ hai nữa sao?”

“Vậy các ngươi chuẩn bị làm thế nào?” Margaret thản nhiên nói: “Cứ nhìn như vậy?!”

“Ngươi đoán xem?”

Mập mạp quăng ánh mắt tới gian vip số 1, trong kia đang có Trương Bằng Trình và mấy gã sĩ quan Trenock với ánh mắt ân cần, cũng có cả ánh mắt châm chọc lạnh lẽo của Carolina và Trình Trí Hiên.

Trên sân đấu, [Huy Hoàng] đang mau chóng di động, di chuyển tới vị trí cách [Du Hiệp] khoảng mười mét.

Chiếc robot màu vàng đan chân biến ảo, tạo ra tàn ảnh phảng phất như sóng gợn trong điện tâm đồ, đỉnh nhọn nhấp nhô, thỉnh thoảng lại tiến lên lùi xuống, thỉnh thoảng lại nhún vai nhấc chân làm động tác giả, mang đến cho người ta một cảm giác bức bách giống như mưa gió nổi lên, mây đen giăng đầy.

Tiến có thể tấn công, lui có thể phòng thủ, mỗi phút mỗi giây [Huy Hoàng] đều duy trì khoảng cách mười mét với Du Hiệp, không sai biệt một chút nào. Khoảng cách này giúp Kilburn có thể phát huy ra tốc độ tay và ưu thế kỹ thuật đến lâm li tận trí.

Đây chính là sự khống chế của một vị Chiến Thần cấp một, không nơi nào là không xuất hiện, hùng mạnh đến mức không cho kẻ nào có thể thoát khỏi.

Một bước, hai bước, chân máy của [Huy Hoàng] sau khi lùi một bước nhỏ thì bỗng nhiên tiến lên nhanh như chớp, trong nháy mắt đã đến trước mặt [Du Hiệp]. Hai nắm đấm một trước một sau giống như lưu tinh nối gót nhau tới trên bầu trời đêm, đấm thẳng vào ngực [Du Hiệp].

Hô hấp khán giả không khỏi ngưng lại. Đây là kỹ thuật tập kích bất ngờ cổ xưa nhất của Tuyệt Sát Lưu, Liên Hoàn Truy (đuổi liên tục), so với chiêu Lưu Tinh Truy của Harriman thì còn nhanh hơn và khó chống đỡ hơn. Trong cái lưu phái cổ xưa này, có rất nhiều kỹ thuật chiến đấu là biến chủng của Liên Hoàn Truy, cách điều khiển cũng có trên trăm loại, thế nhưng chính tông nhất thì lại chỉ có một mình Kilburn biết!

Hiện tại một chiêu này đang giống như một chùm pháo hoa sáng lóa đột nhiên nở rộ trước mặt mọi người!

Robot màu vàng đang tung ra hai cú đấm liên hoàn, một trước một sau. Trong khoảnh khắc này, cỗ máy robot đã hoàn toàn thoát khỏi sự hạn chế trong vận động của nó. Thân hình khổng lồ được dẫn dắt bởi hai nắm đấm đang phóng ra, nhẹ nhàng phiêu hốt giống như một trang giấy thân bất do kỷ. Mà cánh tay với thanh truyền lực đang nhanh chóng co duỗi, giờ phút này đang mang theo tiếng xé gió bén nhọn càng lúc càng vang vọng. Dòng khí lưu bị cuốn theo đang bao bọc lấy hình sơn trang trí hình rồng vàng trên lớp vỏ ngoài hai của cánh tay, theo sự ma sát từng tấc một trong không trung, thoắt cái đã trở nên nóng đỏ như lửa.

Một chiêu này mặc dù nhìn như [Huy Hoàng] vừa mới phát động, thế nhưng trên thực tế lại là một phần của chuỗi va chạm liên tiếp từ trước đó. Trong lúc chiến đấu trước đó Cosmo đã bị lão áp chế hoàn toàn bởi các đòn tấn công chợt tiến chợt lùi. Còn giờ phút này, [Du Hiệp] màu xanh vừa mới bức lui đợt tấn công trước của [Huy Hoàng] màu vàng, vừa điều chỉnh lại thân hình xong thì không ngờ Kilburn lại có thể ra tay một lần nữa trong khoảng thời gian cực nhanh như thế này.

Thế công như vũ bão, chiếc robot màu xanh dậm chân nhảy lùi lai, thân thể rung lắc liên tục, ý đồ thoát khỏi công kích của đối thủ.

“Nỏ mạnh hết đà.” Trên khán đài, các cơ sĩ dân gian không hẹn mà cùng cảm thán trong lòng.



Mọi người đều nhận thấy [Du Hiệp] không nên chọn cách lui về sau để né tránh như vậy. Ở trước mặt một Chiến Thần cấp một, chiêu Túng Dược Xuyên Hành vốn cần tốc độ tay cực cao này khi dùng cho đột tiến chính diện thì cũng khó mà làm tốt được, càng đừng nói là dùng để lui về phía sau khi đã mất đi tiên cơ. Đây không thể nghi ngờ là hoàn toàn đưa bản thân mình vào thế bị động chịu đánh. Nếu như lấy công bù thủ, tuy rằng có hơi miễn cưỡng một chút, thế nhưng khi đối mặt với một kẻ vẫn luôn cẩn thận như Kilburn, nói không chừng lại có cơ hội thở dốc.

Mà hiện tại…

Chỉ nghe thấy một tiếng rít động cơ vang lên chói tai, trên sân thi đấu, ánh vàng đang bắn tới. [Huy Hoàng] không hề do dự đã lao tới truy sát.

Hai chiếc robot một tiến một lui như tên bay.

“Ta đoán không ra!” Khóe miệng Margaret lộ ra một nét cười nhàn nhạt. “Ta chỉ biết một sự thật là lực lượng của các ngươi quá nhỏ bé, không đủ để ảnh hưởng tới thế cục chiến tranh. Mặc dù ta rất hiếu kỳ về bước kế tiếp của ngươi, thế nhưng đó cũng chỉ là tò mò mà thôi.”

Trong gian phòng lặng ngắt như tờ.

Đám người Vệ Kiến Sơn kinh ngạc nhìn Margaret, trên khuôn mặt của cô gái này đang mang theo một nét cười nhẹ, cao ngạo mà tự phụ. Lúc này, nàng cùng với người phụ nữ đang ở trong gian phong vip số 1 kia, vẻ mặt đều giống y như đúc.

“Người Phỉ Dương từ trong xương tủy mẹ nó đều như vậy à?”

Mập mạp đang cười, nụ cười trên mặt đã biến thành vẻ trào phúng không nói nên lời.

“Hastings không phải là Thượng Đế.” Hắn đứng dậy, đi tới lan can quan sát hình cung, khoan thai nói với Margaret: “…Ngươi cũng không phải.”

“Thực lực có rất nhiều loại. Cái các ngươi có, ta không có. Thế nhưng cái ta có, các ngươi cũng không có.” Hắn quay đầu, không thèm nhìn Margaret lấy một cái. “Như vậy đã đủ rồi, trong cái hội trường này, các ngươi có mạnh mẽ đến mức nào đi chăng nữa thì chẳng qua cũng chỉ làm nền mà thôi.”

Hắn muốn làm gì?

Margaret ngơ ngác nhìn mập mạp. Trên sân hiên của gian phòng, hắn đang hướng về phía khán đài biển người tấp nập, giơ tay, rồi dựng thẳng lên ba ngón tay.

Gần như đồng thời, mọi người cũng đã chú ý đến hành động kỳ quái này của mập mạp.

Trên khán đài đã xao động hẳn lên, các khán giả đang chỉ trỏ về phía gian vip số 9. Mà ở trong các gian vip, đám tông chủ lưu phái và quan quân Phỉ Dương đều đã đứng cả dậy, ló đầu nhìn về phía gian vip số 9. Carolina và Trình Chí Hiên mặt trầm như nước, trong lòng đã xuất hiện một dự cảm không tốt. Cùng trong gian phòng, Trương Bằng Trình và mấy vị sĩ quan Trenock đột nhiên đã đứng dậy.

Bàn tay của mập mạp đã gập lại ngón áp út.

Hắn đang đếm ngược!

Hiện tại trên bàn tay đang giơ cao của hắn chỉ còn lại ngón trỏ và ngón giữa.

Trên sân thi đấu số 1, Bazz đã tránh được đòn tấn công của Harriman, một bên nghiêng người kéo dãn khoảng cách, một bên mau chóng đổi hướng, theo sát không nghỉ.

Ngón trỏ của mập mạp đã gập xuống, bị ngón cái đè lên, còn lại ngón giữa cao cao đang chĩa thẳng lên trời. Mà ánh mắt của hắn, thì lại vẫn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xanh mét của Carolina và Trình Chí Hiên đang ở bên cạnh bà ta.

Các khán giả nhìn ngón giữa của hắn, lại thuận theo ánh mắt của hắn mà nhìn về phía Carolina, xôn xao một mảng.

Một số sĩ quan Phỉ Dương và cơ sĩ của Tuyệt Sát, Cuồng Lưu, Thái Lưu đã cất tiếng quát mắng tới tấp.

Bỗng nhiên, ngón giữa của mập mạp đã gập xuống.

Đếm ngược kết thúc.

“Ầm.” Một tiếng vang thật lớn đã vang lên từ sàn đấu số 1.

Trong sân, chiếc [Du Hiệp] màu xanh do Bazz điều khiển đang lui nhanh bỗng nhiên dẫm một chân xuống đất như bùng nổ, mau chóng đổi hướng trực tiếp chui vào dưới nách của [Huy Hoàng] do điều khiển Harriman.

Tất cả mọi người rõ ràng có thể thấy được, giờ khắc này, động tác của [Huy Hoàng] khi mau chóng đổi hướng né tránh vốn đang linh mẫn thì đột nhiên đã trì trệ hẳn đi, giống như một con côn trùng đang bay lượn trên không trung bị dính vào mạng nhện vô hình. Hành động né tránh của robot màu vàng đã biến thành một cú lảo đảo, ăn trọn một trọng quyền cực mạnh của robot màu xanh trực tiếp vào khoang lái.

Trong khoang lái là một đống bùn máu. Chiến Thần cấp ba Harriman, bị giết chết tại chỗ!

“Chúa ơi!” Một nữ khán giả đã kêu lên sợ hãi, thế nhưng ngay sau đó liền bụm miệng lại. Tiếng kêu sợ hãi khiến cho tất cả mọi người đang quan sát trong đầu chợt như ong lên một tiếng, giống như một quả bom vừa phát nổ. Ai nấy đều bị chấn động đến ngây ra bởi một màn vừa xảy ra trước mắt.

Không đợi cho họ kịp phản ứng lại, bỗng nhiên lại phát hiện ra, trên gian vip số 9, mập mạp lại một lần nữa giơ lên ba ngón tay!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mạo Bài Đại Anh Hùng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook