Quyển 6 - Chương 70: Tiên thủ (ra tay trước) (1)
Thất Thập Nhị Biên
09/07/2013
Một khi đã hạ quyết tâm, Cooper tuyệt đối là một kẻ tàn nhẫn quyết đoán, có can đảm “tráng sĩ chặt tay”.
Cần chặt thì liền chặt, Cooper quyết không cho phép chính mình phạm phải sai lầm tương tự lần thứ hai. Hắn muốn giải quyết hết thảy trước khi gã mập kia làm loạn lớn hơn nữa.
Vì thế, hắn thậm chí đã hủy bỏ chuyến đi đến công ty chế tạo robot Ngân Hà. Đối với hắn mà nói, ngay cả khi con vịt đã nấu chín này có vỗ cánh bay mất thì cũng tốt hơn là để cho cái gã mập mạp chết tiệt kia sống lâu thêm một giây đồng hồ.
Về đến tổng quán robot Thái Lưu trên quảng trường thương mại Rinai ở thành Trung Tâm, Cooper liền nhốt mình một người ở trong phòng làm việc, gọi liên tiếp bốn cuộc điện thoại.
Trong số những thế lực cấu thành Thái Lưu, bộ phận quan trọng nhất, đương nhiên là Cooper cùng mười vị trưởng lão. Nếu đem bọn họ ví như bộ xương của Thái lưu, như vậy, ở trên đầu mỗi một khớp xương này, đều bám vào một tổ chức cơ bắp cường tráng. Đó chính là đủ loại thế lực do các đệ tử nòng cốt lãnh đạo.
Đã quyết tâm hạ sát thủ, Cooper lần này không do dự gì nữa. Bốn cuộc điện thoại này, lần lượt gọi cho bốn người thích hợp nhất để thực hiện kế hoạch này.
Đoàn hải tặc Mắt Ác Ma (ác ma chi nhãn, tập đoàn sát thủ Cáo U Linh (U Linh Hồ), đoàn đánh thuê Đấu Sĩ Đấu Bò (đấu ngưu sĩ), cùng với tổ chức xã hội đen lớn nhất thành Trung Tâm, Hội Răng Nanh (lão nha hội).
Bốn tổ chức này, cùng Thái lưu có quan hệ tầng tầng lớp lớp. Các thành viên trong đó, phần lớn là đệ tử ngoại vi của Thái lưu. Mà thủ lĩnh của chúng, lại càng là thành viên trung tâm của Thái lưu. Về mặt lợi ích, đều là cùng chung cùng hưởng với Thái lưu. Bên trong cấu thành thế lực, cũng không thoát khỏi từ Thái lưu tập hợp và duy trì.
Nhìn từ bề ngoài, Thái lưu chỉ giống như một cái bậc nền để cho các loại thế lực tập hợp lại với nhau. Thế nhưng trên thực tế, gọi những tổ chức đã bị Thái lưu ảnh hưởng đến tận xương tủy này là các chi nhánh thuộc hạ của Thái Lưu , cũng không quá mức một chút nào. Ở Cảng Tự Do, không riêng gì Thái lưu, các lưu phái khác cũng tương tự như thế.
Những lưu phái đã tồn tại vài trăm thậm chí hơn một ngàn năm này, lực lượng lắng đọng lại, chính là người bình thường tuyệt đối không thể tưởng tượng nổi. Ở thế giới Tự Do, đây là phương thức để bọn họ sinh tồn, cũng là căn bản (gốc rễ) của bọn họ. Dưới sự thao túng của bọn họ trong một thời gian dài, các tập đoàn, xí nghiệp cùng các thế lực vũ trang lớn, đều đã sớm có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu, bị buộc chặt cùng với lưu phái.
Một khi có sự việc nảy sinh, lưu phái có thể nhanh chóng triệu tập cho những thế lực phụ thuộc này toàn lực ra tay. Thực lực tương đương, tự nhiên là một trận long tranh hổ đấu ngươi chết ta sống. Mà nếu như đối địch chỉ là một người, không cần nghĩ, kết quả không ngoài bốn chữ “hóa thành tro bụi”.
Đối phó với mập mạp, Cooper thực ra chỉ cần sử dụng Cáo U Linh.
Sở dĩ gọi bốn cuộc điện thoại, ý đồ của Cooper đã rất rõ ràng --- hắn muốn cho Huyễn Ảnh lưu cùng cái gã mập mạp kia, đồng thời biến mất!
Đặt điện thoại xuống, Cooper nhắm mắt lại, ngả đầu lên ghế dựa nghỉ ngơi. Hiện tại, việc hắn cần làm, chỉ là chờ đợi mà thôi.
Trong phòng làm việc yên tĩnh, chiếc đồng hồ cổ kiểu cũ, đang đong đưa quả lắc một cách bất biên. Âm thanh đơn điệu, giống như là tiếng bước chân của tử thần, đang tiến về phía con mồi đã được chỉ định.
Cooper mặt xám đen lại, lộ ra một nét cười tàn nhẫn. Nếu như gã mập kia đã đem mình bức đến tình trạng này, vậy thì mình cũng không cần phải quan tâm đến chuyện đã xảy ra ở võ quán Robot Kỵ sĩ Griffin có bị phơi bày hay không. Vứt bỏ vướng bận, bây giờ, chính là lúc Huyễn Ảnh lưu cùng cái gã mập mạp kia phải trả giá rồi.
Hắn không tin, dưới tình huống mình ra tay toàn lực, cái gã mập mạp đáng chết kia còn có thể tạo nên được sóng gió gì nữa!
Khi trời tối, chính là lúc chết của gã mập cùng Huyễn Ảnh lưu!
***************************
“Quán trưởng Cooper đối với hiện trạng của phân quán Genel cảm thấy hết sức thất vọng cùng đau lòng!” Trong đại sảnh yên tĩnh của phân quán Genel, mập mạp đang chém gió đến nước miếng bay loạn: “Ta được lão nhân gia ngài phân phó, đến lãnh đạo phân quán Genel, chính là muốn mang đến cho tất cả thành viên của phân quán một tương lai tươi sáng!”
Nhìn gã mập mạp đang đứng giữa đại sảnh mà phát biểu diễn thuyết nhận chức một cách hùng hồn, tất cả mọi người đều có một cảm giác như đang đi trong mộng.
Ở trong vũng máu tươi dưới chân mập mạp, chính là phó quán trưởng Gandi đã làm ở phân quán Genel gần 20 năm. Mà ở bên ngoài cánh cửa lớn của phân quán đang đóng chặt, người đứng đầu trong thế hệ trẻ tuổi của Thái lưu, Monroe, hiện đang kêu rên thống khổ trong ánh mắt ngạc nhiên cười nhạo của các lưu phái khác. Đây là tương lai tươi sáng mà mập mạp mang đến sao?
“Ta đến đây, thấy được lại là những gì?” Tên béo lừa đảo đã nhập tâm làm trò, giờ phút này đang lắc cái đầu to lớn ra vẻ cực kì đau lòng: “Liên tiếp 6 năm trượt khỏi ba hạng đầu trong giải thi đấu cách đấu Genel, tỉ lệ thu nhận đệ tử mỗi năm giảm xuống, tỉ lệ Thống Lĩnh robot lên cấp chưa đến 3%, tỉ lệ Kỵ Sĩ robot lên cấp chưa đến 8%! Thị trường nắm giữ, chiếm chưa đến 20%! Các ngươi vẫn còn chưa thấy đỏ mặt sao?”
Tất cả các huấn luyện viên, học viên đều có chút xấu hổ. Những điều mà mập mạp vừa nói, đúng là chỗ đau mà lâu nay giữa các phân quán lớn của Thái lưu, phân quán Genel vẫn bị người ta cười nhạo chế giễu! Nếu là một lưu phái bình thường khác, số liệu như vậy cũng coi như cho qua. Thế nhưng, đối với một lưu phái đang mạnh mẽ khuếch trương như Thái lưu hiện tại, các số liệu của phân quán Genel, quả thực chính là không ngẩng đầu lên nổi.
“Thành tích như vậy ai có thể hài lòng?” Mập mạp tiếp tục mượn oai hùm: “Quán trưởng Cooper không hài lòng, các trưởng lão không hài lòng, từng thành viên Thái lưu cũng không hài lòng!”
“Càng làm cho người đau lòng chính là.....” Ánh mắt mập mạp đặc biệt thẳng tắp sắc bén: “Ta mới vừa đến đã phát hiện ra, vinh quang của Thái lưu, ở cái phân quán này, vậy mà đã sa đọa đến tình trạng này! Có mấy gã học viên không tôn trọng sư trưởng hoành hành ngang ngược không coi ai ra gì còn chưa tính, vậy mà lại vẫn còn có một tên phó quán trưởng ỷ mạnh hiếp yếu háo sắc ngập trời!”
Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau. Mặc dù không dám lên tiếng phản bác, thế nhưng trong lòng mọi người mơ hồ lại có chút buồn bực, Thái lưu không phải tất cả đều là như vậy sao? Tại sao từ miệng gã mập mạp này lại trở thành một đơn vị gương mẫu rồi?
“Chuyện này tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ!” Mập mạp tỏ ra đầy chính nghĩa: “Có học viên như vậy, phó quán trưởng như vậy, phân quán Genel chúng ta làm sao có thể ngẩng đầu lên được, làm sao có thể làm rạng rỡ truyền thống cho được?”
Trong cái nhìn quét qua của mập mạp, tất cả mọi người đều né tránh ánh mắt của hắn. Mơ mơ màng màng, tiếp tục nghe mấy lời nói thấm thía của hắn: “Khi ta đến, quán trưởng Cooper đã nói lại với ta về tình huống ở nơi này, lại yêu cầu ta dùng thủ đoạn sét đánh để chỉnh đốn lại bầu không khí, ta còn không tin...”
“Gã mập mạp này, thực sự là mang theo Thượng Phương Bảo Kiếm mà đến sao?” Đây là ý nghĩ đầu tiên không hẹn mà cùng hiện lên trong lòng mọi người, sau khi nghe thấy lời này của mập mạp. Theo đó, ý nghĩ tiếp theo mà não bộ không kiềm chế được chính là: “Monroe cùng Gandi, bởi vì đắc tội với Cooper nên mới bị mượn tay thanh trừ?”
“Là ta quá ngây thơ rồi....” Trong ánh mắt của gã lừa đảo, ánh lên sự cô đơn: “Ta không nghĩ đến, những lời mà quán trưởng Cooper nói, hóa ra đều là sự thật. Lão nhân gia ngài cũng đã sớm nhìn rõ bộ mặt thật của những kẻ này!”
Trong đại sảnh võ quán Robot, không kiềm được mà bộc phát ra một trận rối loạn nho nhỏ.
Sự thật, dường như đang dần dần trồi lên khỏi mặt nước!
“Đến nơi này ta mới hiểu được, không dùng đến thủ đoạn sét đánh, cơ bản là không thể làm cho phân quán Genel khởi tử hồi sinh!” Mập mạp ngẩng đầu ưỡn ngực, thanh âm vang vọng: “Nhịn đau nhất thời, trừ đi tận gốc khối u ác tính, quán trưởng Cooper nói không sai. Ta làm cũng không có sai!”
Rối loạn, càng lúc càng lớn. Một số học viên, đã không nhịn được bắt đầu rỉ tai nhau thì thầm.
Ở trong đủ loại ánh mắt phức tạp như kinh nghi, hoang mang, sợ hãi, bỗng nhiên tỉnh ngộ, mập mạp biết, một kẻ được Cooper sử dụng quyền hạn đặc biệt thăng lên làm trưởng lão cùng quán trưởng phân quán như mình, bây giờ mỗi một câu nói, đều trở thành chiếc đinh đóng vào trong lòng của những người này.
Bất kể là có hoàn toàn tin tưởng hay không. ít nhất, bọn họ đã có thêm một số ý nghĩ, như vậy cũng đủ rồi. Tuy vậy, hắn vẫn quyết định cho thêm một mồi lửa.
“Mọi người đều biết. Hiện tại, cuộc chiến tranh giữa Tây Ước và Phỉ Minh, đã cuốn theo toàn bộ xã hội loài người. Hiển nhiên, Cảng tự do Mars của chúng ta, cũng đã bị ảnh hưởng đến! Đây là một cơ hội, đồng thời, cũng có thể là một hồi tai họa!” Ánh mắt của mập mạp như thường đảo qua trên đám người Bazz, tiếp tục nói: “Mà muốn lấy được hạt dẻ trong cái lò lửa chiến tranh này, chúng ta không những phải đối phó với địch nhân và các lưu phái khác, mà còn phải hợp nhất lại thành một Thái lưu đoàn kết!”
“Mà Thái lưu, phải đoàn kết xung quanh một cá nhân!” Mập mạp lớn tiếng nói: “Cá nhân này, chỉ có thể là lãnh đạo của chúng ta, quán trưởng Cooper! Đối với tất cả những nhân tố bất lợi cho việc đoàn kết, chúng ta phải quyết đoán bóp chết nó từ trong trứng nước!”
“Xôn xao” Trong đại sảnh Robot liền trở nên ồn ào.
Mọi người cũng biết, điều mà cái gã mập mạp kia đang nói, tất nhiên là việc tranh đấu giữa các trưởng lão. Mà Monroe và Gandhi, trong cuộc tranh đấu này hiển nhiên đã chọn sai vị trí. Dù cho còn chưa nghĩ ra được hai người kia vì lí do gì và cùng trưởng lão nào cấu kết, thế nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc mọi người đưa ra đủ loại suy đoán.
“Mà phân quán Genel, là phải đoàn kết xung quanh ta!” Mập mạp hoàn toàn không biết xấu hổ, nhanh chóng đội lên trên đầu mình vòng hào quang: “Từ hôm nay trở đi, từ giờ trở đi, ta muốn thay đổi hoàn toàn phân quán Genel. Ta muốn cho tất cả mọi người tự hào vì có thể là một phần của phân quán Genel. Ta cũng muốn cho mọi người hiểu rõ, thủ đoạn sét đánh, không chỉ riêng trong nội bộ! Mà còn phải đối với bên ngoài!”
“Bên ngoài?” Đám học viên ngơ ngác nhìn mập mạp, không rõ gã mập mạp này cuối cùng là muốn làm gì. Mà ngay cả Helen vốn đã ngừng khóc từ lâu, cũng ngẩn ra mà nhìn mập mạp.
Trải qua trận kinh hoàng này, Helen không thể không cẩn thận đánh giá lại mập mạp một lần nữa. Những cái khác không nói, chỉ riêng bản lĩnh ở bất luận hoàn cảnh nào, đối mặt với bất cứ ai cũng đều có thể nắm giữ thế chủ động, cũng đã khiến cho Helen cảm thấy không bằng... Nơi này chính là địa bàn của Thái lưu, vậy mà mập mạp lại có thể vì mình mà giết chết phó quán trưởng Thái lưu trước mắt bao người, còn đánh bị thương nhiều học viên như vậy. Trong đó, còn có cả kẻ đứng đầu một thế hệ tuổi trẻ Thái lưu, Monroe!
Mà hiện tại, hắn chẳng những không việc gì, ngược lại còn đứng giữa đại sảnh mà giáo huấn mọi người ở nơi này. Chuyện như vậy, có lẽ cũng chỉ có gã mập mạp chết tiệt này có thể làm ra được thôi.
“Đúng thế!” Giọng nói của mập mạp như chém đinh chặt sắt, quanh quẩn trong đại sảnh: “Phân quán Genel, không thể tiếp tục im lặng như vậy được nữa. Mở cửa lớn ra, đi nghe tiếng cười điên cuồng của địch nhân chúng ta. Bọn chúng tưởng rằng bọn chúng tụ tập lại một đám thì Thái lưu cũng vĩnh viễn không đoạt được thị trấn Genel, tưởng rằng như vậy là có thể ngăn cản được bước tiến của chúng ta. Bây giờ, ta sẽ dẫn mọi người, đi cho bọn chúng một cái bạt tai vang dội!”
Nói xong, mập mạp đi luôn ra trước cửa lớn, mở rộng cửa.
“ Hắn muốn làm gì?” Các học viên có chút dự cảm không rõ ràng --- Quán trưởng mới tới này, là một người quyết đoán, quyết đoán đến mức ngươi khó mà tưởng tượng được tiếp theo hắn sẽ làm ra chuyện gì.
Quyết đoán đi ra cửa lớn, nhìn xung quanh một chút, ngoảnh mặt lại nói: “Đi theo ta”. Sau khi thấy mập mạp phế Monroe, giết Gandi, giờ phút này, tiếng nói của mập mạp mặc dù không lớn, thế nhưng rơi vào tai của các học viên lại có một lực điều khiển không ai có thể chống cự.
Hễ ai bị ánh mắt của mập mạp đảo qua, đều không tự chủ được mà đi ra cửa.
Ngoài cửa lớn của phân quán Genel giờ phút này đã đầy chật người. Tin tức Monroe của Thái lưu bị phế đi hai tay rồi vứt ra ngoài, sớm đã truyền khắp cả Cảng Tự Do. Giữa biển người vây xem, người chen chúc muôn hình đủ loại. Nhiều nhất, chính là các huấn luyện viên, học viên từ hơn mười võ quán Robot xung quanh đại lộ số 1.
Ngả tư đường vốn đang ồn ào huyên náo, trong nháy mắt khi cửa lớn của Thái lưu mở ra liền trở nên lặng ngắt như tờ.
“Coi kìa, người của Thái lưu đi ra rồi.”
Dưới ánh mắt theo dõi của muôn người, một gã mập mạp đang đi đầu ra khỏi cửa lớn, theo ngay phía sau, chính là hơn trăm thành viên Thái lưu với ánh mắt mờ mịt cùng hành động chậm chạp.
“Oa, thật sự là nội chiến. Các ngươi nhìn xem, bọn họ hoàn toàn không để ý đến đám người Monroe.”
“Gã mập mạp kia là ai? Tại sao từ trước đến nay chưa thấy bao giờ?”
“Có phải là cái tên trưởng lão Thái lưu vừa mới xuất hiện, kiêm nhiệm luôn quán trưởng phân quán Genel kia không nhỉ? Nghe nói tên kia đúng là một gã mập mạp.”
“Không phải đâu, một gã mập mạp như vậy, trong mấy tập đoàn tài chính vơ một cái có thể được cả đống, hắn mà cũng có thể trở thành trưởng lão? Hắc, hắn lái Robot hay là Robot lái hắn?”
“Ta nói chính là hắn, người không thấy là hắn dẫn đầu sao.....sao lại đi đến Thiên Quân Đạo ở kế bên vậy?”
Đám người bỗng chốc trở nên rối loạn, mọi người bàn tán sôi nổi, đoán chuyện này đến cùng là có quan hệ gì với Thiên Quân Đạo ở kế bên Thái lưu. Mà mấy chục đệ tử Thiên Quân Đạo đang xem náo nhiệt thì lại hai mặt nhìn nhau, giống như nắm tóc hòa thượng mà không hiểu có chuyện gì.
Dưới ánh mắt chăm chú của mấy nghìn người trên đại lộ, mập mạp đi đến trước cửa lớn của phân quán robot Genel Thiên Quân Đạo, nho nhã lễ độ mà gõ gõ lên cửa lớn.........
Không đợi người từ trong võ quán Robot ra tiếp đón, trong số mấy đệ tử Thiên Quân Đạo, một người đã sớm lách mình đi lên phía trước, hiển nhiên là đệ tử có uy vọng cao nhất, đi đến trước mặt mập mạp, hoang mang nói: “Các ngươi có việc gì sao?”
“À, là như thế này.....” Mập mạp chà xát hai tay, vẻ mặt đầy xấu hổ nói: “Làm phiền thông báo một chút, chúng ta muốn thích quán.”
Chỉ sau chốc lát yên tĩnh, cả ngàn người đang vây xem trên đại lộ số 1 thị trấn Genel, đã lập tức trở nên náo động.
Cần chặt thì liền chặt, Cooper quyết không cho phép chính mình phạm phải sai lầm tương tự lần thứ hai. Hắn muốn giải quyết hết thảy trước khi gã mập kia làm loạn lớn hơn nữa.
Vì thế, hắn thậm chí đã hủy bỏ chuyến đi đến công ty chế tạo robot Ngân Hà. Đối với hắn mà nói, ngay cả khi con vịt đã nấu chín này có vỗ cánh bay mất thì cũng tốt hơn là để cho cái gã mập mạp chết tiệt kia sống lâu thêm một giây đồng hồ.
Về đến tổng quán robot Thái Lưu trên quảng trường thương mại Rinai ở thành Trung Tâm, Cooper liền nhốt mình một người ở trong phòng làm việc, gọi liên tiếp bốn cuộc điện thoại.
Trong số những thế lực cấu thành Thái Lưu, bộ phận quan trọng nhất, đương nhiên là Cooper cùng mười vị trưởng lão. Nếu đem bọn họ ví như bộ xương của Thái lưu, như vậy, ở trên đầu mỗi một khớp xương này, đều bám vào một tổ chức cơ bắp cường tráng. Đó chính là đủ loại thế lực do các đệ tử nòng cốt lãnh đạo.
Đã quyết tâm hạ sát thủ, Cooper lần này không do dự gì nữa. Bốn cuộc điện thoại này, lần lượt gọi cho bốn người thích hợp nhất để thực hiện kế hoạch này.
Đoàn hải tặc Mắt Ác Ma (ác ma chi nhãn, tập đoàn sát thủ Cáo U Linh (U Linh Hồ), đoàn đánh thuê Đấu Sĩ Đấu Bò (đấu ngưu sĩ), cùng với tổ chức xã hội đen lớn nhất thành Trung Tâm, Hội Răng Nanh (lão nha hội).
Bốn tổ chức này, cùng Thái lưu có quan hệ tầng tầng lớp lớp. Các thành viên trong đó, phần lớn là đệ tử ngoại vi của Thái lưu. Mà thủ lĩnh của chúng, lại càng là thành viên trung tâm của Thái lưu. Về mặt lợi ích, đều là cùng chung cùng hưởng với Thái lưu. Bên trong cấu thành thế lực, cũng không thoát khỏi từ Thái lưu tập hợp và duy trì.
Nhìn từ bề ngoài, Thái lưu chỉ giống như một cái bậc nền để cho các loại thế lực tập hợp lại với nhau. Thế nhưng trên thực tế, gọi những tổ chức đã bị Thái lưu ảnh hưởng đến tận xương tủy này là các chi nhánh thuộc hạ của Thái Lưu , cũng không quá mức một chút nào. Ở Cảng Tự Do, không riêng gì Thái lưu, các lưu phái khác cũng tương tự như thế.
Những lưu phái đã tồn tại vài trăm thậm chí hơn một ngàn năm này, lực lượng lắng đọng lại, chính là người bình thường tuyệt đối không thể tưởng tượng nổi. Ở thế giới Tự Do, đây là phương thức để bọn họ sinh tồn, cũng là căn bản (gốc rễ) của bọn họ. Dưới sự thao túng của bọn họ trong một thời gian dài, các tập đoàn, xí nghiệp cùng các thế lực vũ trang lớn, đều đã sớm có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu, bị buộc chặt cùng với lưu phái.
Một khi có sự việc nảy sinh, lưu phái có thể nhanh chóng triệu tập cho những thế lực phụ thuộc này toàn lực ra tay. Thực lực tương đương, tự nhiên là một trận long tranh hổ đấu ngươi chết ta sống. Mà nếu như đối địch chỉ là một người, không cần nghĩ, kết quả không ngoài bốn chữ “hóa thành tro bụi”.
Đối phó với mập mạp, Cooper thực ra chỉ cần sử dụng Cáo U Linh.
Sở dĩ gọi bốn cuộc điện thoại, ý đồ của Cooper đã rất rõ ràng --- hắn muốn cho Huyễn Ảnh lưu cùng cái gã mập mạp kia, đồng thời biến mất!
Đặt điện thoại xuống, Cooper nhắm mắt lại, ngả đầu lên ghế dựa nghỉ ngơi. Hiện tại, việc hắn cần làm, chỉ là chờ đợi mà thôi.
Trong phòng làm việc yên tĩnh, chiếc đồng hồ cổ kiểu cũ, đang đong đưa quả lắc một cách bất biên. Âm thanh đơn điệu, giống như là tiếng bước chân của tử thần, đang tiến về phía con mồi đã được chỉ định.
Cooper mặt xám đen lại, lộ ra một nét cười tàn nhẫn. Nếu như gã mập kia đã đem mình bức đến tình trạng này, vậy thì mình cũng không cần phải quan tâm đến chuyện đã xảy ra ở võ quán Robot Kỵ sĩ Griffin có bị phơi bày hay không. Vứt bỏ vướng bận, bây giờ, chính là lúc Huyễn Ảnh lưu cùng cái gã mập mạp kia phải trả giá rồi.
Hắn không tin, dưới tình huống mình ra tay toàn lực, cái gã mập mạp đáng chết kia còn có thể tạo nên được sóng gió gì nữa!
Khi trời tối, chính là lúc chết của gã mập cùng Huyễn Ảnh lưu!
***************************
“Quán trưởng Cooper đối với hiện trạng của phân quán Genel cảm thấy hết sức thất vọng cùng đau lòng!” Trong đại sảnh yên tĩnh của phân quán Genel, mập mạp đang chém gió đến nước miếng bay loạn: “Ta được lão nhân gia ngài phân phó, đến lãnh đạo phân quán Genel, chính là muốn mang đến cho tất cả thành viên của phân quán một tương lai tươi sáng!”
Nhìn gã mập mạp đang đứng giữa đại sảnh mà phát biểu diễn thuyết nhận chức một cách hùng hồn, tất cả mọi người đều có một cảm giác như đang đi trong mộng.
Ở trong vũng máu tươi dưới chân mập mạp, chính là phó quán trưởng Gandi đã làm ở phân quán Genel gần 20 năm. Mà ở bên ngoài cánh cửa lớn của phân quán đang đóng chặt, người đứng đầu trong thế hệ trẻ tuổi của Thái lưu, Monroe, hiện đang kêu rên thống khổ trong ánh mắt ngạc nhiên cười nhạo của các lưu phái khác. Đây là tương lai tươi sáng mà mập mạp mang đến sao?
“Ta đến đây, thấy được lại là những gì?” Tên béo lừa đảo đã nhập tâm làm trò, giờ phút này đang lắc cái đầu to lớn ra vẻ cực kì đau lòng: “Liên tiếp 6 năm trượt khỏi ba hạng đầu trong giải thi đấu cách đấu Genel, tỉ lệ thu nhận đệ tử mỗi năm giảm xuống, tỉ lệ Thống Lĩnh robot lên cấp chưa đến 3%, tỉ lệ Kỵ Sĩ robot lên cấp chưa đến 8%! Thị trường nắm giữ, chiếm chưa đến 20%! Các ngươi vẫn còn chưa thấy đỏ mặt sao?”
Tất cả các huấn luyện viên, học viên đều có chút xấu hổ. Những điều mà mập mạp vừa nói, đúng là chỗ đau mà lâu nay giữa các phân quán lớn của Thái lưu, phân quán Genel vẫn bị người ta cười nhạo chế giễu! Nếu là một lưu phái bình thường khác, số liệu như vậy cũng coi như cho qua. Thế nhưng, đối với một lưu phái đang mạnh mẽ khuếch trương như Thái lưu hiện tại, các số liệu của phân quán Genel, quả thực chính là không ngẩng đầu lên nổi.
“Thành tích như vậy ai có thể hài lòng?” Mập mạp tiếp tục mượn oai hùm: “Quán trưởng Cooper không hài lòng, các trưởng lão không hài lòng, từng thành viên Thái lưu cũng không hài lòng!”
“Càng làm cho người đau lòng chính là.....” Ánh mắt mập mạp đặc biệt thẳng tắp sắc bén: “Ta mới vừa đến đã phát hiện ra, vinh quang của Thái lưu, ở cái phân quán này, vậy mà đã sa đọa đến tình trạng này! Có mấy gã học viên không tôn trọng sư trưởng hoành hành ngang ngược không coi ai ra gì còn chưa tính, vậy mà lại vẫn còn có một tên phó quán trưởng ỷ mạnh hiếp yếu háo sắc ngập trời!”
Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau. Mặc dù không dám lên tiếng phản bác, thế nhưng trong lòng mọi người mơ hồ lại có chút buồn bực, Thái lưu không phải tất cả đều là như vậy sao? Tại sao từ miệng gã mập mạp này lại trở thành một đơn vị gương mẫu rồi?
“Chuyện này tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ!” Mập mạp tỏ ra đầy chính nghĩa: “Có học viên như vậy, phó quán trưởng như vậy, phân quán Genel chúng ta làm sao có thể ngẩng đầu lên được, làm sao có thể làm rạng rỡ truyền thống cho được?”
Trong cái nhìn quét qua của mập mạp, tất cả mọi người đều né tránh ánh mắt của hắn. Mơ mơ màng màng, tiếp tục nghe mấy lời nói thấm thía của hắn: “Khi ta đến, quán trưởng Cooper đã nói lại với ta về tình huống ở nơi này, lại yêu cầu ta dùng thủ đoạn sét đánh để chỉnh đốn lại bầu không khí, ta còn không tin...”
“Gã mập mạp này, thực sự là mang theo Thượng Phương Bảo Kiếm mà đến sao?” Đây là ý nghĩ đầu tiên không hẹn mà cùng hiện lên trong lòng mọi người, sau khi nghe thấy lời này của mập mạp. Theo đó, ý nghĩ tiếp theo mà não bộ không kiềm chế được chính là: “Monroe cùng Gandi, bởi vì đắc tội với Cooper nên mới bị mượn tay thanh trừ?”
“Là ta quá ngây thơ rồi....” Trong ánh mắt của gã lừa đảo, ánh lên sự cô đơn: “Ta không nghĩ đến, những lời mà quán trưởng Cooper nói, hóa ra đều là sự thật. Lão nhân gia ngài cũng đã sớm nhìn rõ bộ mặt thật của những kẻ này!”
Trong đại sảnh võ quán Robot, không kiềm được mà bộc phát ra một trận rối loạn nho nhỏ.
Sự thật, dường như đang dần dần trồi lên khỏi mặt nước!
“Đến nơi này ta mới hiểu được, không dùng đến thủ đoạn sét đánh, cơ bản là không thể làm cho phân quán Genel khởi tử hồi sinh!” Mập mạp ngẩng đầu ưỡn ngực, thanh âm vang vọng: “Nhịn đau nhất thời, trừ đi tận gốc khối u ác tính, quán trưởng Cooper nói không sai. Ta làm cũng không có sai!”
Rối loạn, càng lúc càng lớn. Một số học viên, đã không nhịn được bắt đầu rỉ tai nhau thì thầm.
Ở trong đủ loại ánh mắt phức tạp như kinh nghi, hoang mang, sợ hãi, bỗng nhiên tỉnh ngộ, mập mạp biết, một kẻ được Cooper sử dụng quyền hạn đặc biệt thăng lên làm trưởng lão cùng quán trưởng phân quán như mình, bây giờ mỗi một câu nói, đều trở thành chiếc đinh đóng vào trong lòng của những người này.
Bất kể là có hoàn toàn tin tưởng hay không. ít nhất, bọn họ đã có thêm một số ý nghĩ, như vậy cũng đủ rồi. Tuy vậy, hắn vẫn quyết định cho thêm một mồi lửa.
“Mọi người đều biết. Hiện tại, cuộc chiến tranh giữa Tây Ước và Phỉ Minh, đã cuốn theo toàn bộ xã hội loài người. Hiển nhiên, Cảng tự do Mars của chúng ta, cũng đã bị ảnh hưởng đến! Đây là một cơ hội, đồng thời, cũng có thể là một hồi tai họa!” Ánh mắt của mập mạp như thường đảo qua trên đám người Bazz, tiếp tục nói: “Mà muốn lấy được hạt dẻ trong cái lò lửa chiến tranh này, chúng ta không những phải đối phó với địch nhân và các lưu phái khác, mà còn phải hợp nhất lại thành một Thái lưu đoàn kết!”
“Mà Thái lưu, phải đoàn kết xung quanh một cá nhân!” Mập mạp lớn tiếng nói: “Cá nhân này, chỉ có thể là lãnh đạo của chúng ta, quán trưởng Cooper! Đối với tất cả những nhân tố bất lợi cho việc đoàn kết, chúng ta phải quyết đoán bóp chết nó từ trong trứng nước!”
“Xôn xao” Trong đại sảnh Robot liền trở nên ồn ào.
Mọi người cũng biết, điều mà cái gã mập mạp kia đang nói, tất nhiên là việc tranh đấu giữa các trưởng lão. Mà Monroe và Gandhi, trong cuộc tranh đấu này hiển nhiên đã chọn sai vị trí. Dù cho còn chưa nghĩ ra được hai người kia vì lí do gì và cùng trưởng lão nào cấu kết, thế nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc mọi người đưa ra đủ loại suy đoán.
“Mà phân quán Genel, là phải đoàn kết xung quanh ta!” Mập mạp hoàn toàn không biết xấu hổ, nhanh chóng đội lên trên đầu mình vòng hào quang: “Từ hôm nay trở đi, từ giờ trở đi, ta muốn thay đổi hoàn toàn phân quán Genel. Ta muốn cho tất cả mọi người tự hào vì có thể là một phần của phân quán Genel. Ta cũng muốn cho mọi người hiểu rõ, thủ đoạn sét đánh, không chỉ riêng trong nội bộ! Mà còn phải đối với bên ngoài!”
“Bên ngoài?” Đám học viên ngơ ngác nhìn mập mạp, không rõ gã mập mạp này cuối cùng là muốn làm gì. Mà ngay cả Helen vốn đã ngừng khóc từ lâu, cũng ngẩn ra mà nhìn mập mạp.
Trải qua trận kinh hoàng này, Helen không thể không cẩn thận đánh giá lại mập mạp một lần nữa. Những cái khác không nói, chỉ riêng bản lĩnh ở bất luận hoàn cảnh nào, đối mặt với bất cứ ai cũng đều có thể nắm giữ thế chủ động, cũng đã khiến cho Helen cảm thấy không bằng... Nơi này chính là địa bàn của Thái lưu, vậy mà mập mạp lại có thể vì mình mà giết chết phó quán trưởng Thái lưu trước mắt bao người, còn đánh bị thương nhiều học viên như vậy. Trong đó, còn có cả kẻ đứng đầu một thế hệ tuổi trẻ Thái lưu, Monroe!
Mà hiện tại, hắn chẳng những không việc gì, ngược lại còn đứng giữa đại sảnh mà giáo huấn mọi người ở nơi này. Chuyện như vậy, có lẽ cũng chỉ có gã mập mạp chết tiệt này có thể làm ra được thôi.
“Đúng thế!” Giọng nói của mập mạp như chém đinh chặt sắt, quanh quẩn trong đại sảnh: “Phân quán Genel, không thể tiếp tục im lặng như vậy được nữa. Mở cửa lớn ra, đi nghe tiếng cười điên cuồng của địch nhân chúng ta. Bọn chúng tưởng rằng bọn chúng tụ tập lại một đám thì Thái lưu cũng vĩnh viễn không đoạt được thị trấn Genel, tưởng rằng như vậy là có thể ngăn cản được bước tiến của chúng ta. Bây giờ, ta sẽ dẫn mọi người, đi cho bọn chúng một cái bạt tai vang dội!”
Nói xong, mập mạp đi luôn ra trước cửa lớn, mở rộng cửa.
“ Hắn muốn làm gì?” Các học viên có chút dự cảm không rõ ràng --- Quán trưởng mới tới này, là một người quyết đoán, quyết đoán đến mức ngươi khó mà tưởng tượng được tiếp theo hắn sẽ làm ra chuyện gì.
Quyết đoán đi ra cửa lớn, nhìn xung quanh một chút, ngoảnh mặt lại nói: “Đi theo ta”. Sau khi thấy mập mạp phế Monroe, giết Gandi, giờ phút này, tiếng nói của mập mạp mặc dù không lớn, thế nhưng rơi vào tai của các học viên lại có một lực điều khiển không ai có thể chống cự.
Hễ ai bị ánh mắt của mập mạp đảo qua, đều không tự chủ được mà đi ra cửa.
Ngoài cửa lớn của phân quán Genel giờ phút này đã đầy chật người. Tin tức Monroe của Thái lưu bị phế đi hai tay rồi vứt ra ngoài, sớm đã truyền khắp cả Cảng Tự Do. Giữa biển người vây xem, người chen chúc muôn hình đủ loại. Nhiều nhất, chính là các huấn luyện viên, học viên từ hơn mười võ quán Robot xung quanh đại lộ số 1.
Ngả tư đường vốn đang ồn ào huyên náo, trong nháy mắt khi cửa lớn của Thái lưu mở ra liền trở nên lặng ngắt như tờ.
“Coi kìa, người của Thái lưu đi ra rồi.”
Dưới ánh mắt theo dõi của muôn người, một gã mập mạp đang đi đầu ra khỏi cửa lớn, theo ngay phía sau, chính là hơn trăm thành viên Thái lưu với ánh mắt mờ mịt cùng hành động chậm chạp.
“Oa, thật sự là nội chiến. Các ngươi nhìn xem, bọn họ hoàn toàn không để ý đến đám người Monroe.”
“Gã mập mạp kia là ai? Tại sao từ trước đến nay chưa thấy bao giờ?”
“Có phải là cái tên trưởng lão Thái lưu vừa mới xuất hiện, kiêm nhiệm luôn quán trưởng phân quán Genel kia không nhỉ? Nghe nói tên kia đúng là một gã mập mạp.”
“Không phải đâu, một gã mập mạp như vậy, trong mấy tập đoàn tài chính vơ một cái có thể được cả đống, hắn mà cũng có thể trở thành trưởng lão? Hắc, hắn lái Robot hay là Robot lái hắn?”
“Ta nói chính là hắn, người không thấy là hắn dẫn đầu sao.....sao lại đi đến Thiên Quân Đạo ở kế bên vậy?”
Đám người bỗng chốc trở nên rối loạn, mọi người bàn tán sôi nổi, đoán chuyện này đến cùng là có quan hệ gì với Thiên Quân Đạo ở kế bên Thái lưu. Mà mấy chục đệ tử Thiên Quân Đạo đang xem náo nhiệt thì lại hai mặt nhìn nhau, giống như nắm tóc hòa thượng mà không hiểu có chuyện gì.
Dưới ánh mắt chăm chú của mấy nghìn người trên đại lộ, mập mạp đi đến trước cửa lớn của phân quán robot Genel Thiên Quân Đạo, nho nhã lễ độ mà gõ gõ lên cửa lớn.........
Không đợi người từ trong võ quán Robot ra tiếp đón, trong số mấy đệ tử Thiên Quân Đạo, một người đã sớm lách mình đi lên phía trước, hiển nhiên là đệ tử có uy vọng cao nhất, đi đến trước mặt mập mạp, hoang mang nói: “Các ngươi có việc gì sao?”
“À, là như thế này.....” Mập mạp chà xát hai tay, vẻ mặt đầy xấu hổ nói: “Làm phiền thông báo một chút, chúng ta muốn thích quán.”
Chỉ sau chốc lát yên tĩnh, cả ngàn người đang vây xem trên đại lộ số 1 thị trấn Genel, đã lập tức trở nên náo động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.