Chương 13: BẠCH CHU ÂN CHỦ ĐỘNG
Đỗ Quyên
27/11/2024
Chiếc xe dừng ngay trước một ngôi nhà thiết kế theo dạng hình hộp, hai tầng khang trang, có cả giàn dây leo trước cổng. Tuy nhiên, ngay khi bước vào trong, Bạch Chu Ân không khỏi trầm trồ vì độ rộng lớn ở bên trong với nhiều nội thất sang trọng, đậm chất phương Tây.
- "Chồng à, anh mua nhà này từ khi nào thế?"
Bạch Chu Ân tròn xoe mắt nhìn người trước mặt, tò mò lên tiếng hỏi. Nhạc Nam Vũ mỉm cười nhìn cô vợ nhỏ. Anh khẽ đưa tay xoa xoa mái tóc của thiếu nữ, trầm giọng ôn nhu nói:
- "Căn nhà này do chính tay anh thiết kế trước lúc sang Anh quốc sinh sống một thời gian. Cũng không ngờ sẽ có ngày cần đến nó."
Nghe đến đây, hàng lông mày Bạch Chu Ân khẽ chau lại. Ánh mắt cô lúc này có chút nghi ngờ, lập tức lên tiếng hỏi:
- "Bắc Vũ, anh đã từng sinh sống ở Anh quốc sao? Sao em chưa từng nghe cha anh nhắc đến."
Biết mình đã lỡ miệng, ngay lập tức, Nhạc Nam Vũ phá lên cười lớn, gỏn gọn lên tiếng giải thích:
- "À, chỉ là chuyến đi chơi ngắn hạn mà thôi. Thực ra anh chỉ ở bên đấy có vài ngày."
Dứt lời, Nhạc Nam Vũ chỉ tay về phía căn phòng ngủ ở bên trên tầng lầu nhằm muốn đối phương lên tham quan. Bạch Chu Ân lúc này cũng không nghĩ ngợi nhiều. Cô chậm rãi bước lên lầu khiến người còn lại thở phào nhẹ nhõm.
Cạch....
Ngay khi cánh cửa phòng mở ra, Bạch Chu Ân tỏ ra thích thú khi nhìn thấy căn phòng ngủ được trang trí bằng những nội thất đúng với tông màu mà cô yêu thích liền tỏ ra thích thú nói:
- "Bắc Vũ, căn nhà này hơn cả mong đợi của em."
Bạch Chu Ân không giấu nổi sự hạnh phúc trên gương mặt mà nhón chân hôn lấy Nhạc Nam Vũ khiến anh phút chốc ngẩn người đứng lặng.
- "Bắc Vũ, em quả thật không sai khi quyết định kết hôn với anh."
Ngay khi thốt ra những lời xuất phát từ tận đáy lòng mình khiến Bạch Chu Ân cảm thấy vô cùng thoải mái. Tuy nhiên, trái ngược với cô, Nhạc Nam Vũ tại tỏ ra có chút không vui ngay khi nghe cô gọi mình bằng cái tên là Nhạc Bắc Vũ. Thế nhưng, anh vẫn gượng cười với cô.
Tối đến, Nhạc Nam Vũ vẻ mặt chứa nhiều tâm sự. Anh chẳng biết sau này chuyện gì sẽ xảy đến với mình nếu như Nhạc Bắc Vũ quay trở về từ Anh quốc. Bởi lẽ, anh hiện tại không hề muốn trả lại thân phận cho anh trai mình. Vốn hiểu rõ con người Nhạc Bắc Vũ ích kỷ, bỉ ổi ra sao, cho nên anh càng không muốn Bạch Chu Ân rơi vào tay người anh trai song sinh của mình. Tốt nhất là Nhạc Bắc Vũ không bất ngờ nảy sinh tình cảm với cô.
Vì trong lòng khá nhiều tâm sự, không thể giải bày với ai, cho nên Nhạc Nam Vũ lập tức nhảy xuống hồ bơi để giải tỏa tâm trạng bất an của mình. Lúc lâu sau, từ phía bên trong nhà bước ra, Bạch Chu Ân trên tay cầm chai rượu vang, chậm rãi tiến ra phía hồ bơi, dõng dạc lên tiếng nói:
- "Chúng ta cùng nâng ly cho tổ ấm nhỏ này nào."
Chưa kịp dứt câu, Bạch Chu Ân tròn xoe mắt bất ngờ ngay khi tay còn lại của mình bị người đàn ông ở trong hồ nắm lấy. Liền lập tức, Nhạc Nam Vũ kéo cô ngã xuống hồ. Phút chốc, cả người Bạch Chu Ân ướt sũng đến mức lộ cả nội y bên trong. Cô đưa tay dụi mắt, miệng không ngừng trách móc Nhạc Nam Vũ.
- "Anh kéo bất ngờ khiến nước văng trúng mắt em rồi này."
Nghe đến đây, Nhạc Nam Vũ cảm thấy có lỗi mà lập tức bơi lại gần, khẽ đưa tay chạm lên mặt cô vợ nhỏ, cất giọng vỗ về:
- "Vợ yêu, anh không có ý. Em không bị làm sao chứ?"
Nhạc Nam Vũ vừa nói dứt câu thì đã bị đối phương dùng tay hất nước vào mặt khiến anh theo phản xạ mà nhắm mắt lại. Biểu cảm này của anh khiến Bạch Chu Ân vô cùng khoái chí mà phá lên cười giòn tan, cất giọng châm chọc:
- "Nhạc Bắc Vũ, đáng đời anh lắm."
Sau khi đùa giỡn ở hồ bơi, Nhạc Nam Vũ nhẹ nhàng bế cô vợ nhỏ của mình trở lên trên phòng tắm lại nước ấm. Ngay khi anh định xoay người bước trở ra thì đã bị bàn tay của người phía sau níu lại. Bạch Chu Ân trìu mến nhìn anh, nhỏ giọng lên tiếng nói:
- "Chồng à, chúng ta tắm cùng nhau có được không?"
Nhạc Nam Vũ chưa kịp lên tiếng thì Bạch Chu Ân đã đưa tay nhấn nước từ vòi sen xả xuống lên cả người cô và Nhạc Nam Vũ đang đứng cạnh. Liền sau đó, cô chủ động vòng tay ôm lấy người trước mặt khiến anh không tài nào phản kháng, sau đó nhẹ nhàng đưa đầu lưỡi của mình vào bên trong khoang miệng Nhạc Nam Vũ mà hôn lấy.
- "Chồng à, anh mua nhà này từ khi nào thế?"
Bạch Chu Ân tròn xoe mắt nhìn người trước mặt, tò mò lên tiếng hỏi. Nhạc Nam Vũ mỉm cười nhìn cô vợ nhỏ. Anh khẽ đưa tay xoa xoa mái tóc của thiếu nữ, trầm giọng ôn nhu nói:
- "Căn nhà này do chính tay anh thiết kế trước lúc sang Anh quốc sinh sống một thời gian. Cũng không ngờ sẽ có ngày cần đến nó."
Nghe đến đây, hàng lông mày Bạch Chu Ân khẽ chau lại. Ánh mắt cô lúc này có chút nghi ngờ, lập tức lên tiếng hỏi:
- "Bắc Vũ, anh đã từng sinh sống ở Anh quốc sao? Sao em chưa từng nghe cha anh nhắc đến."
Biết mình đã lỡ miệng, ngay lập tức, Nhạc Nam Vũ phá lên cười lớn, gỏn gọn lên tiếng giải thích:
- "À, chỉ là chuyến đi chơi ngắn hạn mà thôi. Thực ra anh chỉ ở bên đấy có vài ngày."
Dứt lời, Nhạc Nam Vũ chỉ tay về phía căn phòng ngủ ở bên trên tầng lầu nhằm muốn đối phương lên tham quan. Bạch Chu Ân lúc này cũng không nghĩ ngợi nhiều. Cô chậm rãi bước lên lầu khiến người còn lại thở phào nhẹ nhõm.
Cạch....
Ngay khi cánh cửa phòng mở ra, Bạch Chu Ân tỏ ra thích thú khi nhìn thấy căn phòng ngủ được trang trí bằng những nội thất đúng với tông màu mà cô yêu thích liền tỏ ra thích thú nói:
- "Bắc Vũ, căn nhà này hơn cả mong đợi của em."
Bạch Chu Ân không giấu nổi sự hạnh phúc trên gương mặt mà nhón chân hôn lấy Nhạc Nam Vũ khiến anh phút chốc ngẩn người đứng lặng.
- "Bắc Vũ, em quả thật không sai khi quyết định kết hôn với anh."
Ngay khi thốt ra những lời xuất phát từ tận đáy lòng mình khiến Bạch Chu Ân cảm thấy vô cùng thoải mái. Tuy nhiên, trái ngược với cô, Nhạc Nam Vũ tại tỏ ra có chút không vui ngay khi nghe cô gọi mình bằng cái tên là Nhạc Bắc Vũ. Thế nhưng, anh vẫn gượng cười với cô.
Tối đến, Nhạc Nam Vũ vẻ mặt chứa nhiều tâm sự. Anh chẳng biết sau này chuyện gì sẽ xảy đến với mình nếu như Nhạc Bắc Vũ quay trở về từ Anh quốc. Bởi lẽ, anh hiện tại không hề muốn trả lại thân phận cho anh trai mình. Vốn hiểu rõ con người Nhạc Bắc Vũ ích kỷ, bỉ ổi ra sao, cho nên anh càng không muốn Bạch Chu Ân rơi vào tay người anh trai song sinh của mình. Tốt nhất là Nhạc Bắc Vũ không bất ngờ nảy sinh tình cảm với cô.
Vì trong lòng khá nhiều tâm sự, không thể giải bày với ai, cho nên Nhạc Nam Vũ lập tức nhảy xuống hồ bơi để giải tỏa tâm trạng bất an của mình. Lúc lâu sau, từ phía bên trong nhà bước ra, Bạch Chu Ân trên tay cầm chai rượu vang, chậm rãi tiến ra phía hồ bơi, dõng dạc lên tiếng nói:
- "Chúng ta cùng nâng ly cho tổ ấm nhỏ này nào."
Chưa kịp dứt câu, Bạch Chu Ân tròn xoe mắt bất ngờ ngay khi tay còn lại của mình bị người đàn ông ở trong hồ nắm lấy. Liền lập tức, Nhạc Nam Vũ kéo cô ngã xuống hồ. Phút chốc, cả người Bạch Chu Ân ướt sũng đến mức lộ cả nội y bên trong. Cô đưa tay dụi mắt, miệng không ngừng trách móc Nhạc Nam Vũ.
- "Anh kéo bất ngờ khiến nước văng trúng mắt em rồi này."
Nghe đến đây, Nhạc Nam Vũ cảm thấy có lỗi mà lập tức bơi lại gần, khẽ đưa tay chạm lên mặt cô vợ nhỏ, cất giọng vỗ về:
- "Vợ yêu, anh không có ý. Em không bị làm sao chứ?"
Nhạc Nam Vũ vừa nói dứt câu thì đã bị đối phương dùng tay hất nước vào mặt khiến anh theo phản xạ mà nhắm mắt lại. Biểu cảm này của anh khiến Bạch Chu Ân vô cùng khoái chí mà phá lên cười giòn tan, cất giọng châm chọc:
- "Nhạc Bắc Vũ, đáng đời anh lắm."
Sau khi đùa giỡn ở hồ bơi, Nhạc Nam Vũ nhẹ nhàng bế cô vợ nhỏ của mình trở lên trên phòng tắm lại nước ấm. Ngay khi anh định xoay người bước trở ra thì đã bị bàn tay của người phía sau níu lại. Bạch Chu Ân trìu mến nhìn anh, nhỏ giọng lên tiếng nói:
- "Chồng à, chúng ta tắm cùng nhau có được không?"
Nhạc Nam Vũ chưa kịp lên tiếng thì Bạch Chu Ân đã đưa tay nhấn nước từ vòi sen xả xuống lên cả người cô và Nhạc Nam Vũ đang đứng cạnh. Liền sau đó, cô chủ động vòng tay ôm lấy người trước mặt khiến anh không tài nào phản kháng, sau đó nhẹ nhàng đưa đầu lưỡi của mình vào bên trong khoang miệng Nhạc Nam Vũ mà hôn lấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.