Chương 3: BIẾT RÕ KHẨU VỊ
Đỗ Quyên
27/11/2024
Bạch Chu Ân vẻ mặt có chút tội lỗi ngay khi chứng kiến số thức ăn đổ hết ra sàn. Thậm chí còn bắn lên chiếc áo thun của người đối diện mà lắp bắp lên tiếng giải thích đến mức quên mất đang có một bàn tay đưa về phía mình với ngụ ý muốn đỡ cô đứng dậy.
- "Bắc Vũ, em...em thật sự không cố ý gây phiền phức vào ngày đầu tiên sau khi chúng ta kết hôn đâu."
Khóe môi người đàn ông vốn đang khép chặt, vì những câu nói lúng túng của cô vợ nhỏ này khiến anh không nhịn được mà phì cười. Liền sau đó, Nhạc Nam Vũ cúi người, nở nụ cười ôn nhu, vòng tay ôm lấy chiếc eo nhỏ của Bạch Chu Ân, nhẹ nhàng nâng người cô đứng dậy, trầm giọng ôn nhu đáp:
- "Anh không trách em đâu. Thức ăn đổ thì có thể nấu lại. Nhưng nếu như để em bị thương thì càng khiến anh khó chịu hơn đấy."
Nói rồi, Nhạc Nam Vũ vội vàng dìu người con gái đi về phía bàn ăn, mặc cho ánh mắt của Bạch Chu Ân lúc này đang không ngừng nhìn anh chằm chằm. Thâm tâm Bạch Chu Ân có chút ngờ hoặc trước cách đối xử quá đỗi ôn nhu này. Khiến trong lòng cô luôn có một cảm giác rằng người đàn ông trước mặt mình lúc này không phải là Nhạc Bắc Vũ. Người mà cô nghĩ đến chính là....À...mà thôi. Dù sao thì giữa cô và Nhạc Bắc Vũ cũng đã kết hôn. Nếu như, để anh biết được người mà cô đang nghĩ đến...thì có khi, cách đối xử dịu dàng mà cô luôn mong chờ từ người đàn ông này sẽ sớm tan biến. Cô rất yêu Nhạc Bắc Vũ, chắc chắn sẽ không muốn chuyện tồi tệ ấy xảy ra.
Nhìn người con gái với vẻ mặt có chút thẫn thờ, trầm tư, ngay lập tức, Nhạc Nam Vũ vội lên tiếng để phá tan bầu không khí trầm lắng của buổi sáng sớm với một giọng điệu tươi vui:
- "Nào, đừng nghĩ ngợi gì nữa. Chúng ta mau chóng ăn sáng thôi. May mắn là anh đã sớm bày biện một vài món lên bàn ăn trước. Đều là những món em thích ăn đấy."
Dứt lời, Nhạc Nam Vũ cẩn thận gắp thức ăn cho vào chén của đối phương. Anh lựa chọn những phần ngon nhất của món ăn mà gắp cho Bạch Chu Ân. Nhìn biểu cảm khá đỗi ôn nhu, có phần khác biệt so với tính cách lạnh lùng, đến nỗi vô tâm của Nhạc Bắc Vũ khi trước, Bạch Chu Ân có chút khó hiểu mà cất giọng hỏi, khiến đối phương phút chốc trở nên sượng trân:
- "Bắc Vũ, anh biết được em thích ăn món gì sao?"
Câu hỏi bất thình lình này của Bạch Chu Ân như thể nói trúng tim đen khiến vành tai của Nhạc Nam Vũ bất giác trở nên đỏ ửng. Động tác gắp thức ăn cho cô cũng vì thế mà dừng lại. Liền lập tức, anh khẽ ho nhẹ một tiếng, gượng cười đáp:
- "Tất nhiên là biết chứ. Dù sao chúng ta đã quen biết nhau từ lâu, chí ít thì anh cũng ghi nhớ được vài điều về em chứ?"
Câu trả lời tinh tế này của anh khiến thâm tâm Bạch Chu Ân vô cùng hạnh phúc. Cô không kiềm được sự xúc động mà bất ngờ rưng rưng mắt, nghẹn ngào mỉm cười nói:
- "Bắc Vũ, em cứ tưởng anh sẽ không bao giờ để tâm đến những điều nhỏ nhặt về em. Hôm nay, được chính tai nghe những lời này, khiến em cảm thấy việc kết hôn cùng anh chính là một quyết định đúng đắn."
Nét mặt Nhạc Nam Vũ sau khi nghe những lời này liền trở nên trầm lắng nhưng cố mỉm cười. Nội tâm anh lúc này có chút dằn xé vì đã dùng thân phận của anh trai mình đánh lừa Bạch Chu Ân. Một phần là vì, anh không muốn cho cô biết sự thật rằng Nhạc Bắc Vũ vốn không hề yêu cô, không muốn làm theo cuộc hôn nhân sắp đặt này của bề trên. Bàn tay Nhạc Nam Vũ khẽ nắm lại rồi lại duỗi thẳng ra, sau đó gật nhẹ đầu đáp lại. Ánh mắt anh lúc này không đủ can đảm để nhìn vào mắt của đối phương mà giả vờ lánh sang chuyện khác:
- "Em nếm thử đồ ăn xem có hợp khẩu vị không?"
Bạch Chu Ân vẻ mặt rạng rỡ, không chút nghĩ ngợi mà ngoan ngoãn gật đầu, cẩn thận nếm thử món ăn. Vừa mới cho một muỗng vào miệng, nếm thử dư vị của miếng cá dần tan nơi đầu lưỡi khiến cô không khỏi thích thú mà gắp lấy gắp để, miệng nhỏ chúm chím không ngừng cảm thán:
- "Đúng là chẳng khác khẩu vị lúc em còn ở Bạch gia. Công thức này cũng chỉ có mỗi mẹ em nấu mà thôi. Làm....làm sao anh biết được chứ?"
Trước lời khen tấm tắc từ cô vợ nhỏ khiến Nhạc Nam Vũ bất giác bật cười, trầm giọng ngọt ngào đáp:
- "Là chồng, tất nhiên phải biết khẩu vị của vợ mình chứ? Anh nói có đúng không?"
- "Bắc Vũ, em...em thật sự không cố ý gây phiền phức vào ngày đầu tiên sau khi chúng ta kết hôn đâu."
Khóe môi người đàn ông vốn đang khép chặt, vì những câu nói lúng túng của cô vợ nhỏ này khiến anh không nhịn được mà phì cười. Liền sau đó, Nhạc Nam Vũ cúi người, nở nụ cười ôn nhu, vòng tay ôm lấy chiếc eo nhỏ của Bạch Chu Ân, nhẹ nhàng nâng người cô đứng dậy, trầm giọng ôn nhu đáp:
- "Anh không trách em đâu. Thức ăn đổ thì có thể nấu lại. Nhưng nếu như để em bị thương thì càng khiến anh khó chịu hơn đấy."
Nói rồi, Nhạc Nam Vũ vội vàng dìu người con gái đi về phía bàn ăn, mặc cho ánh mắt của Bạch Chu Ân lúc này đang không ngừng nhìn anh chằm chằm. Thâm tâm Bạch Chu Ân có chút ngờ hoặc trước cách đối xử quá đỗi ôn nhu này. Khiến trong lòng cô luôn có một cảm giác rằng người đàn ông trước mặt mình lúc này không phải là Nhạc Bắc Vũ. Người mà cô nghĩ đến chính là....À...mà thôi. Dù sao thì giữa cô và Nhạc Bắc Vũ cũng đã kết hôn. Nếu như, để anh biết được người mà cô đang nghĩ đến...thì có khi, cách đối xử dịu dàng mà cô luôn mong chờ từ người đàn ông này sẽ sớm tan biến. Cô rất yêu Nhạc Bắc Vũ, chắc chắn sẽ không muốn chuyện tồi tệ ấy xảy ra.
Nhìn người con gái với vẻ mặt có chút thẫn thờ, trầm tư, ngay lập tức, Nhạc Nam Vũ vội lên tiếng để phá tan bầu không khí trầm lắng của buổi sáng sớm với một giọng điệu tươi vui:
- "Nào, đừng nghĩ ngợi gì nữa. Chúng ta mau chóng ăn sáng thôi. May mắn là anh đã sớm bày biện một vài món lên bàn ăn trước. Đều là những món em thích ăn đấy."
Dứt lời, Nhạc Nam Vũ cẩn thận gắp thức ăn cho vào chén của đối phương. Anh lựa chọn những phần ngon nhất của món ăn mà gắp cho Bạch Chu Ân. Nhìn biểu cảm khá đỗi ôn nhu, có phần khác biệt so với tính cách lạnh lùng, đến nỗi vô tâm của Nhạc Bắc Vũ khi trước, Bạch Chu Ân có chút khó hiểu mà cất giọng hỏi, khiến đối phương phút chốc trở nên sượng trân:
- "Bắc Vũ, anh biết được em thích ăn món gì sao?"
Câu hỏi bất thình lình này của Bạch Chu Ân như thể nói trúng tim đen khiến vành tai của Nhạc Nam Vũ bất giác trở nên đỏ ửng. Động tác gắp thức ăn cho cô cũng vì thế mà dừng lại. Liền lập tức, anh khẽ ho nhẹ một tiếng, gượng cười đáp:
- "Tất nhiên là biết chứ. Dù sao chúng ta đã quen biết nhau từ lâu, chí ít thì anh cũng ghi nhớ được vài điều về em chứ?"
Câu trả lời tinh tế này của anh khiến thâm tâm Bạch Chu Ân vô cùng hạnh phúc. Cô không kiềm được sự xúc động mà bất ngờ rưng rưng mắt, nghẹn ngào mỉm cười nói:
- "Bắc Vũ, em cứ tưởng anh sẽ không bao giờ để tâm đến những điều nhỏ nhặt về em. Hôm nay, được chính tai nghe những lời này, khiến em cảm thấy việc kết hôn cùng anh chính là một quyết định đúng đắn."
Nét mặt Nhạc Nam Vũ sau khi nghe những lời này liền trở nên trầm lắng nhưng cố mỉm cười. Nội tâm anh lúc này có chút dằn xé vì đã dùng thân phận của anh trai mình đánh lừa Bạch Chu Ân. Một phần là vì, anh không muốn cho cô biết sự thật rằng Nhạc Bắc Vũ vốn không hề yêu cô, không muốn làm theo cuộc hôn nhân sắp đặt này của bề trên. Bàn tay Nhạc Nam Vũ khẽ nắm lại rồi lại duỗi thẳng ra, sau đó gật nhẹ đầu đáp lại. Ánh mắt anh lúc này không đủ can đảm để nhìn vào mắt của đối phương mà giả vờ lánh sang chuyện khác:
- "Em nếm thử đồ ăn xem có hợp khẩu vị không?"
Bạch Chu Ân vẻ mặt rạng rỡ, không chút nghĩ ngợi mà ngoan ngoãn gật đầu, cẩn thận nếm thử món ăn. Vừa mới cho một muỗng vào miệng, nếm thử dư vị của miếng cá dần tan nơi đầu lưỡi khiến cô không khỏi thích thú mà gắp lấy gắp để, miệng nhỏ chúm chím không ngừng cảm thán:
- "Đúng là chẳng khác khẩu vị lúc em còn ở Bạch gia. Công thức này cũng chỉ có mỗi mẹ em nấu mà thôi. Làm....làm sao anh biết được chứ?"
Trước lời khen tấm tắc từ cô vợ nhỏ khiến Nhạc Nam Vũ bất giác bật cười, trầm giọng ngọt ngào đáp:
- "Là chồng, tất nhiên phải biết khẩu vị của vợ mình chứ? Anh nói có đúng không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.