Chương 9: CON TRAI CƯNG
Đỗ Quyên
27/11/2024
Tại Anh quốc
Hộp đêm Terra Blues....
Nhạc Bắc Vũ diện trên người chiếc áo sơmi đen, cởi đi vài cúc nhằm khoe trọn cơ ngực săn chắc của mình. Tay phải anh ôm trọn lấy vòng eo của một cô gái diện trên người chiếc váy ôm màu đỏ quyến rũ, cánh môi dày, cùng màu son rượu vang đậm gợi cảm đang ra sức chuốc say người đàn ông bên cạnh.
Nhạc Bắc Vũ vẻ mặt tận hưởng, nốc cạn sạch hết ly rượu. Ánh mắt phong lưu, cúi nhìn vào rãnh đồi bồng đảo của người ngồi cạnh mà nhếch môi cười khẩy hài lòng. Sợi dây mỏng manh của chiếc váy trên người thiếu nữ được đôi bàn tay thuần thục của Nhạc Bắc Vũ nhẹ nhàng kéo thấp xuống. Đầu ngón tay thon dài của anh chậm rãi trêu chọc lên trên làn da mềm mại đã được thoa kem dưỡng ẩm của thiếu nữ khiến cô tỏ ra vô cùng thích thú với biểu cảm vô cùng gợi tình.
- "Chỉ cần em phục vụ tốt thì Nhạc Bắc Vũ này sẽ không đối xử tệ bạc với em đâu."
Dứt lời, Nhạc Bắc Vũ cúi người hôn lên nơi rãnh núi eo hẹp của người con gái, để lại chút vết tích lên trên một đỉnh núi trắng hồng, sau đó rút ra một sấp tiền, từ nơi hõm vai của thiếu nữ dần dà di chuyển xuống nơi đẫy đà nhất.
- "Phần thưởng của em đấy."
Nhận được số tiền lớn, vẻ mặt cô gái lập tức tỏ ra rạng rỡ mà nhanh chóng hôn vào má người bên cạnh, vòng tay ôm chặt lấy người anh không buông, vui vẻ nói:
- "Vũ ca của em tuyệt vời nhất."
Vừa nói, cô ta khẽ đưa tay vén cao tà váy của mình lên đến mức lộ cả quần nhỏ bên trong. Sớm đã hiểu ý, Nhạc Bắc Vũ khẽ nhếch môi cười gian xảo. Anh lập tức đứng bật dậy, định dùng tay bế gọn người con gái lên cao thì tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên. Là cha của anh gọi đến. Khi không bị người khác làm mất hứng ngang, khiến Nhạc Bắc Vũ vô cùng khó chịu. Tuy nhiên, anh vẫn bắt máy, giọng điệu có chút hậm hực mà lên tiếng hỏi:
- "Cha gọi có chuyện gì không?"
Trong lúc đang cao hứng thì bị gọi phá ngang khiến Nhạc Bắc Vũ vô cùng khó chịu mà mở miệng nói trống không. Trái ngược với thái độ không mấy tôn trọng của anh, người ở phía đầu dây bên kia lại vô cùng nhẹ nhàng. Nhạc lão gia cất giọng quan tâm, ôn tồn hỏi:
- "Bắc Vũ, con ở Anh quốc vẫn tốt chứ? Chuyện lễ cưới với Chu Ân cha cũng đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi. Con bé vốn không biết được người kết hôn với nó là em trai con, Nam Vũ đâu."
Người phụ nữ ngồi cạnh vô tình nghe được việc Nhạc Bắc Vũ kết hôn với ai đó liền lập tức chau mày. Cô định cất lời thì cánh môi đã bị đầu ngón tay của Nhạc Bắc Vũ chặn lại. Anh nhướng mày, khẽ giơ điện thoại lên cao nhằm không muốn bị người ở đầu dây bên kia nghe thấy, tay còn lại của anh khẽ nâng cao cằm thiếu nữ, cuồng bạo hôn lấy cánh môi thay cho lời trấn an ngọn lửa ghen tuông trong người cô lại.
Liền sau đó, người bên cạnh phút chốc trở nên mềm lòng mà nhoẻn miệng cười nhẹ, ngoan ngoãn tựa vào bờ vai vững chãi của Nhạc Bắc Vũ, để anh thoải mái tiếp tục cuộc hội thoại với người bên kia.
- "Nam Vũ nó quả thật là một thằng ngu ngốc, đặt đâu nằm đấy. Nhưng với cảm nhận của con thì nó ắt hẳn cũng chỉ chơi đùa với Bạch Chu Ân mà thôi. Ai đời lại kết hôn với một người con gái mà bản thân chưa từng tiếp xúc, hay quen biết gì. Nhưng nếu có li hôn, thì cũng chẳng liên can đến con cả."
Ngừng một lát, Nhạc Bắc Vũ dõng dạc lên tiếng kể lể mọi chuyện ở bên đây cho cha của mình nghe:
- "Cha à, Tiêu Bá Hiên ngày càng không xem con ra gì. Chắc có lẽ, ông ta nghĩ rằng việc gầy dựng Tiêu thị đều có mỗi ông ta mà quên mất rằng, cũng có một phần công sức đóng góp của mẹ con."
Nhắc đến em vợ, sắc mặt Nhạc lão gia có chút khó chịu. Ông nhíu mày, trầm giọng căn dặn con trai cưng của mình:
- "Bắc Vũ, con phải tìm mọi cách ép Tiêu Bá Hiên xếp cho con một vị trí quan trọng ở Tiêu thị. Dù sao thì, nhà họ Tiêu cũng không có con trai nối dõi. Cho nên, đúng theo lý lẽ thì Tiêu thị cũng là của con."
Khóe môi Nhạc Bắc Vũ khẽ nhếch. Ánh mắt tràn ngập sự tự tin mà dõng dạc lên tiếng nói:
- "Cha yên tâm, phía Tiêu gia cũng chỉ còn mỗi Tiêu Ngọc là người thừa kế. Chỉ cần con dùng chút nhan sắc của mình, thì sớm muộn gì, con bé đó cũng sẽ tự tay giao hết toàn bộ Tiêu thị cho nhà chúng ta mà thôi."
Câu nói này của anh khiến Nhạc lão gia vô cùng hài lòng mà cất giọng tự hào, khen ngợi tắm tắc.
- "Bắc Vũ, con đúng là đứa con trai khiến cha tự hào nhất."
Hộp đêm Terra Blues....
Nhạc Bắc Vũ diện trên người chiếc áo sơmi đen, cởi đi vài cúc nhằm khoe trọn cơ ngực săn chắc của mình. Tay phải anh ôm trọn lấy vòng eo của một cô gái diện trên người chiếc váy ôm màu đỏ quyến rũ, cánh môi dày, cùng màu son rượu vang đậm gợi cảm đang ra sức chuốc say người đàn ông bên cạnh.
Nhạc Bắc Vũ vẻ mặt tận hưởng, nốc cạn sạch hết ly rượu. Ánh mắt phong lưu, cúi nhìn vào rãnh đồi bồng đảo của người ngồi cạnh mà nhếch môi cười khẩy hài lòng. Sợi dây mỏng manh của chiếc váy trên người thiếu nữ được đôi bàn tay thuần thục của Nhạc Bắc Vũ nhẹ nhàng kéo thấp xuống. Đầu ngón tay thon dài của anh chậm rãi trêu chọc lên trên làn da mềm mại đã được thoa kem dưỡng ẩm của thiếu nữ khiến cô tỏ ra vô cùng thích thú với biểu cảm vô cùng gợi tình.
- "Chỉ cần em phục vụ tốt thì Nhạc Bắc Vũ này sẽ không đối xử tệ bạc với em đâu."
Dứt lời, Nhạc Bắc Vũ cúi người hôn lên nơi rãnh núi eo hẹp của người con gái, để lại chút vết tích lên trên một đỉnh núi trắng hồng, sau đó rút ra một sấp tiền, từ nơi hõm vai của thiếu nữ dần dà di chuyển xuống nơi đẫy đà nhất.
- "Phần thưởng của em đấy."
Nhận được số tiền lớn, vẻ mặt cô gái lập tức tỏ ra rạng rỡ mà nhanh chóng hôn vào má người bên cạnh, vòng tay ôm chặt lấy người anh không buông, vui vẻ nói:
- "Vũ ca của em tuyệt vời nhất."
Vừa nói, cô ta khẽ đưa tay vén cao tà váy của mình lên đến mức lộ cả quần nhỏ bên trong. Sớm đã hiểu ý, Nhạc Bắc Vũ khẽ nhếch môi cười gian xảo. Anh lập tức đứng bật dậy, định dùng tay bế gọn người con gái lên cao thì tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên. Là cha của anh gọi đến. Khi không bị người khác làm mất hứng ngang, khiến Nhạc Bắc Vũ vô cùng khó chịu. Tuy nhiên, anh vẫn bắt máy, giọng điệu có chút hậm hực mà lên tiếng hỏi:
- "Cha gọi có chuyện gì không?"
Trong lúc đang cao hứng thì bị gọi phá ngang khiến Nhạc Bắc Vũ vô cùng khó chịu mà mở miệng nói trống không. Trái ngược với thái độ không mấy tôn trọng của anh, người ở phía đầu dây bên kia lại vô cùng nhẹ nhàng. Nhạc lão gia cất giọng quan tâm, ôn tồn hỏi:
- "Bắc Vũ, con ở Anh quốc vẫn tốt chứ? Chuyện lễ cưới với Chu Ân cha cũng đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi. Con bé vốn không biết được người kết hôn với nó là em trai con, Nam Vũ đâu."
Người phụ nữ ngồi cạnh vô tình nghe được việc Nhạc Bắc Vũ kết hôn với ai đó liền lập tức chau mày. Cô định cất lời thì cánh môi đã bị đầu ngón tay của Nhạc Bắc Vũ chặn lại. Anh nhướng mày, khẽ giơ điện thoại lên cao nhằm không muốn bị người ở đầu dây bên kia nghe thấy, tay còn lại của anh khẽ nâng cao cằm thiếu nữ, cuồng bạo hôn lấy cánh môi thay cho lời trấn an ngọn lửa ghen tuông trong người cô lại.
Liền sau đó, người bên cạnh phút chốc trở nên mềm lòng mà nhoẻn miệng cười nhẹ, ngoan ngoãn tựa vào bờ vai vững chãi của Nhạc Bắc Vũ, để anh thoải mái tiếp tục cuộc hội thoại với người bên kia.
- "Nam Vũ nó quả thật là một thằng ngu ngốc, đặt đâu nằm đấy. Nhưng với cảm nhận của con thì nó ắt hẳn cũng chỉ chơi đùa với Bạch Chu Ân mà thôi. Ai đời lại kết hôn với một người con gái mà bản thân chưa từng tiếp xúc, hay quen biết gì. Nhưng nếu có li hôn, thì cũng chẳng liên can đến con cả."
Ngừng một lát, Nhạc Bắc Vũ dõng dạc lên tiếng kể lể mọi chuyện ở bên đây cho cha của mình nghe:
- "Cha à, Tiêu Bá Hiên ngày càng không xem con ra gì. Chắc có lẽ, ông ta nghĩ rằng việc gầy dựng Tiêu thị đều có mỗi ông ta mà quên mất rằng, cũng có một phần công sức đóng góp của mẹ con."
Nhắc đến em vợ, sắc mặt Nhạc lão gia có chút khó chịu. Ông nhíu mày, trầm giọng căn dặn con trai cưng của mình:
- "Bắc Vũ, con phải tìm mọi cách ép Tiêu Bá Hiên xếp cho con một vị trí quan trọng ở Tiêu thị. Dù sao thì, nhà họ Tiêu cũng không có con trai nối dõi. Cho nên, đúng theo lý lẽ thì Tiêu thị cũng là của con."
Khóe môi Nhạc Bắc Vũ khẽ nhếch. Ánh mắt tràn ngập sự tự tin mà dõng dạc lên tiếng nói:
- "Cha yên tâm, phía Tiêu gia cũng chỉ còn mỗi Tiêu Ngọc là người thừa kế. Chỉ cần con dùng chút nhan sắc của mình, thì sớm muộn gì, con bé đó cũng sẽ tự tay giao hết toàn bộ Tiêu thị cho nhà chúng ta mà thôi."
Câu nói này của anh khiến Nhạc lão gia vô cùng hài lòng mà cất giọng tự hào, khen ngợi tắm tắc.
- "Bắc Vũ, con đúng là đứa con trai khiến cha tự hào nhất."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.