Chương 15: QUẺ BÓI SỐ PHẬN
Đỗ Quyên
27/11/2024
Cứ ngỡ ngọn lửa tình sẽ cháy rực cho đến khi những sự việc trong quá khứ và câu nói của Nhạc lão gia khi ấy cứ vang lên văng vẳng bên tai khiến gương mặt Nhạc Nam Vũ phút chốc trở nên xanh xao. Anh bất ngờ chững lại. Lập tức đưa ôm lấy đầu mà cắn lấy môi vì những âm thanh cứ ám ảnh bên tai mình, sau đó hét thật lớn khiến Bạch Chu Ân vốn đang mơ màng trong men say ái tình mà giật mình ngồi thụt lùi về sau.
- "Nhạc Nam Vũ, mày nên nhớ, việc mày kết hôn với Chu Ân chỉ là tạm bợ. Cho dù hiện tại, Bắc Vũ chưa nhắc đến chuyện nó có quay trở về đây hay không? Thì có một điều luôn luôn là sự thật, đó chính là... Bạch Chu Ân là vợ danh chính ngôn thuận của Bắc Vũ."
Aaaaaaa.....
Nhạc Nam Vũ ôm đầu, sau đó gào thật lớn khiến người trên giường bất giác hoảng sợ theo. Liền sau đó, anh bất ngờ quay lại nhìn về phía Bạch Chu Ân với vẻ mặt ngây thơ bằng một ánh mắt băng lạnh, đầy sát khí khiến cô bất giác run nhẹ người, nhỏ giọng quan tâm hỏi:
- "Bắc Vũ, anh....anh bị gì thế? Em....em đã làm điều gì khiến anh không hài lòng sao?"
Mặc cho cô không ngừng lên tiếng hỏi, thế nhưng đối phương vẫn không hề hồi đáp mà chỉ trừng trừng mắt nhìn cô, tựa hồ như chất chứa biết bao nhiêu ân oán vậy. Nhạc Nam Vũ không ngừng thở dốc. Anh căng thẳng đến mức vầng trán nổi đầy gân xanh, cả cơ thể lúc này ướt đẫm mồ hôi. Vài phút sau, bàn tay anh bất ngờ giơ cao như thể có kẻ nào đó đang điều khiển, toan vung mạnh về phía gương mặt ngơ ngác của người con gái đang tỏ ra hoang mang ở góc giường. Bạch Chu Ân hoảng sợ. Cô nhanh chóng nhắm nghiền mắt lại. Bởi lẽ lúc này, chính cô cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra với chồng của mình. Tuy nhiên, ngay khi cô nhắm mắt, chẳng hề có chuyện gì xảy ra cả. Mà bên tai lúc này chỉ nghe hơi thở nặng trịch từ phía Nhạc Nam Vũ. Anh thở dốc nói:
- "Chu Ân, em không bị thương chứ? Anh đã kịp thời ngăn cản bàn tay không tự chủ này rồi."
Nghe đến đây, Bạch Chu Ân lập tức mở bừng mắt của mình. Cô nhìn thấy người trước mặt tự lấy một bên tay để ngăn đôi tay còn lại của chính mình. Cô cảm nhận có điều gì bất thường ở đây, định cất giọng hỏi thì Nhạc Nam Vũ đã lên tiếng cắt ngang:
- "Anh xin lỗi vì những chuyện vừa mới xảy ra. Bản thân anh khi nãy cũng chẳng hiểu nổi tại sao mình lại có hành động kì quái đến vậy. Anh...anh đi ra ngoài bình tâm lại đã."
Dứt lời, Nhạc Nam Vũ mặc lại quần áo, sau đó bước trở ra ngoài, khép chặt cửa lại.
- "Kì lạ? Chẳng lẽ Bắc Vũ gặp vấn đề về tâm lí gì sao?"
Lúc này bên ngoài trời đã khuya, Nhạc Nam Vũ bước đi loạng choạng như kẻ mất hồn. Sau đó, anh ngồi phịch xuống chiếc ghế tựa ở phía ngoài hiên mà cố gắng hít sâu, lấy lại bình tĩnh. Hàng loạt kí ức lúc nhỏ liên tục ùa về, khoảng thời gian khi anh và Nhạc Bắc Vũ chỉ mới lên năm. Cứ ngỡ đó sẽ là kí ức tốt đẹp của cả hai người. Nhưng không, nó chỉ đẹp đối với Nhạc Bắc Vũ mà thôi.
- "Cha à, tại sao lại có một đứa trông y hệt con thế chứ? Nhạc Bắc Vũ này chỉ muốn bản thân là phiên bản duy nhất trên thế giới này mà thôi."
Nhạc Bắc Vũ chạy về phía Nhạc lão gia, vòng tay ôm lấy người ông nũng nịu nói rồi chỉ thẳng về phía người em trai song sinh của mình, mếu môi khó chịu ra mặt. Nhạc Nam Vũ ánh mắt đượm buồn, tròn xoe mắt nhìn người anh với vẻ ngoài giống hệt mình. Anh chưa kịp cất lời thì đã thấy Nhạc lão gia nhấc bổng Nhạc Bắc Vũ lên cao, sau đó ôm vào lòng với ánh mắt chiều chuộng, chỉ hướng về người trên tay, nhỏ giọng xoa dịu nói:
- "Đúng rồi, đúng rồi. Bắc Vũ của cha là độc nhất. Chẳng có bất cứ ai giống hệt con về cả khí chất, lẫn ngoại hình cả."
Nhạc lão gia không biết rằng câu nói vốn để xoa dịu Nhạc Nam Vũ khi ấy lại khiến đứa con trai còn lại vô cùng tủi thân. Bởi lẽ, trước khi cặp song sinh này ra đời, đã có một thầy bói gieo quẻ cho Nhạc lão gia về chuyện ông tò mò về số mệnh rày sau của cặp song sinh yêu dấu của mình. Thầy bói phán rằng, đứa song sinh nào được sinh ra trước sẽ mang đến may mắn về mọi mặt cho ông. Tuy nhiên, đứa bé còn lại sẽ là ngôi sao xấu, kìm hãm đi sự hưng thịnh của Nhạc gia. Ngoài ra, đứa trẻ ấy sẽ gieo rắc hàng loạt tai ương cho người anh song sinh của mình, nếu như cả hai cùng sống chung một nhà. Chính vì lẽ đó, Nhạc lão gia không hề day dứt khi đưa ra quyết định để Tiêu Bá Hiên nuôi dưỡng Nhạc Nam Vũ ở bên tận Anh quốc.
- "Nhạc Nam Vũ, mày nên nhớ, việc mày kết hôn với Chu Ân chỉ là tạm bợ. Cho dù hiện tại, Bắc Vũ chưa nhắc đến chuyện nó có quay trở về đây hay không? Thì có một điều luôn luôn là sự thật, đó chính là... Bạch Chu Ân là vợ danh chính ngôn thuận của Bắc Vũ."
Aaaaaaa.....
Nhạc Nam Vũ ôm đầu, sau đó gào thật lớn khiến người trên giường bất giác hoảng sợ theo. Liền sau đó, anh bất ngờ quay lại nhìn về phía Bạch Chu Ân với vẻ mặt ngây thơ bằng một ánh mắt băng lạnh, đầy sát khí khiến cô bất giác run nhẹ người, nhỏ giọng quan tâm hỏi:
- "Bắc Vũ, anh....anh bị gì thế? Em....em đã làm điều gì khiến anh không hài lòng sao?"
Mặc cho cô không ngừng lên tiếng hỏi, thế nhưng đối phương vẫn không hề hồi đáp mà chỉ trừng trừng mắt nhìn cô, tựa hồ như chất chứa biết bao nhiêu ân oán vậy. Nhạc Nam Vũ không ngừng thở dốc. Anh căng thẳng đến mức vầng trán nổi đầy gân xanh, cả cơ thể lúc này ướt đẫm mồ hôi. Vài phút sau, bàn tay anh bất ngờ giơ cao như thể có kẻ nào đó đang điều khiển, toan vung mạnh về phía gương mặt ngơ ngác của người con gái đang tỏ ra hoang mang ở góc giường. Bạch Chu Ân hoảng sợ. Cô nhanh chóng nhắm nghiền mắt lại. Bởi lẽ lúc này, chính cô cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra với chồng của mình. Tuy nhiên, ngay khi cô nhắm mắt, chẳng hề có chuyện gì xảy ra cả. Mà bên tai lúc này chỉ nghe hơi thở nặng trịch từ phía Nhạc Nam Vũ. Anh thở dốc nói:
- "Chu Ân, em không bị thương chứ? Anh đã kịp thời ngăn cản bàn tay không tự chủ này rồi."
Nghe đến đây, Bạch Chu Ân lập tức mở bừng mắt của mình. Cô nhìn thấy người trước mặt tự lấy một bên tay để ngăn đôi tay còn lại của chính mình. Cô cảm nhận có điều gì bất thường ở đây, định cất giọng hỏi thì Nhạc Nam Vũ đã lên tiếng cắt ngang:
- "Anh xin lỗi vì những chuyện vừa mới xảy ra. Bản thân anh khi nãy cũng chẳng hiểu nổi tại sao mình lại có hành động kì quái đến vậy. Anh...anh đi ra ngoài bình tâm lại đã."
Dứt lời, Nhạc Nam Vũ mặc lại quần áo, sau đó bước trở ra ngoài, khép chặt cửa lại.
- "Kì lạ? Chẳng lẽ Bắc Vũ gặp vấn đề về tâm lí gì sao?"
Lúc này bên ngoài trời đã khuya, Nhạc Nam Vũ bước đi loạng choạng như kẻ mất hồn. Sau đó, anh ngồi phịch xuống chiếc ghế tựa ở phía ngoài hiên mà cố gắng hít sâu, lấy lại bình tĩnh. Hàng loạt kí ức lúc nhỏ liên tục ùa về, khoảng thời gian khi anh và Nhạc Bắc Vũ chỉ mới lên năm. Cứ ngỡ đó sẽ là kí ức tốt đẹp của cả hai người. Nhưng không, nó chỉ đẹp đối với Nhạc Bắc Vũ mà thôi.
- "Cha à, tại sao lại có một đứa trông y hệt con thế chứ? Nhạc Bắc Vũ này chỉ muốn bản thân là phiên bản duy nhất trên thế giới này mà thôi."
Nhạc Bắc Vũ chạy về phía Nhạc lão gia, vòng tay ôm lấy người ông nũng nịu nói rồi chỉ thẳng về phía người em trai song sinh của mình, mếu môi khó chịu ra mặt. Nhạc Nam Vũ ánh mắt đượm buồn, tròn xoe mắt nhìn người anh với vẻ ngoài giống hệt mình. Anh chưa kịp cất lời thì đã thấy Nhạc lão gia nhấc bổng Nhạc Bắc Vũ lên cao, sau đó ôm vào lòng với ánh mắt chiều chuộng, chỉ hướng về người trên tay, nhỏ giọng xoa dịu nói:
- "Đúng rồi, đúng rồi. Bắc Vũ của cha là độc nhất. Chẳng có bất cứ ai giống hệt con về cả khí chất, lẫn ngoại hình cả."
Nhạc lão gia không biết rằng câu nói vốn để xoa dịu Nhạc Nam Vũ khi ấy lại khiến đứa con trai còn lại vô cùng tủi thân. Bởi lẽ, trước khi cặp song sinh này ra đời, đã có một thầy bói gieo quẻ cho Nhạc lão gia về chuyện ông tò mò về số mệnh rày sau của cặp song sinh yêu dấu của mình. Thầy bói phán rằng, đứa song sinh nào được sinh ra trước sẽ mang đến may mắn về mọi mặt cho ông. Tuy nhiên, đứa bé còn lại sẽ là ngôi sao xấu, kìm hãm đi sự hưng thịnh của Nhạc gia. Ngoài ra, đứa trẻ ấy sẽ gieo rắc hàng loạt tai ương cho người anh song sinh của mình, nếu như cả hai cùng sống chung một nhà. Chính vì lẽ đó, Nhạc lão gia không hề day dứt khi đưa ra quyết định để Tiêu Bá Hiên nuôi dưỡng Nhạc Nam Vũ ở bên tận Anh quốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.