Chương 6: VỀ BẠCH GIA
Đỗ Quyên
27/11/2024
Vài ngày sau, Nhạc Nam Vũ lái xe đưa Bạch Chu Ân trở về Bạch gia thăm cha mẹ. Anh còn đích thân tự tay chuẩn bị quà cho cha mẹ vợ khiến Bạch Chu Ân cảm thấy có chút ấm áp mà rạng rỡ suốt đoạn đường đi.
Quãng đường đến Bạch gia khoảng chừng hơn bốn tiếng. Lúc này, Bạch Chu Ân bắt đầu lim dim mắt. Cô ngồi ở ghế phụ, thi thoảng mở hờ mắt rồi lại cụp xuống. Về phần Nhạc Nam Vũ, anh vẫn vô cùng tỉnh táo mà tập trung lái xe. Phút lâu sau, Bạch Chu Ân không kiềm được cơn buồn ngủ mà khép chặt mắt. Đầu cô bất giác nghiêng sang phía anh, còn chút nữa thôi sẽ ngã khỏi ghế tựa.
Thấy người con gái bên cạnh còn chút nữa sẽ ngã, liền lập tức, Nhạc Nam Vũ tấp xe vào lề. Anh nhẹ nhàng đưa tay đỡ lấy đầu của Bạch Chu Ân, cẩn thận tựa lên đùi mình. Cô vì thế mà ngủ ngon lành cho đến khi chiếc xe dừng ngay ở trước cổng Bạch gia.
- "Ân Ân, chúng ta đến nơi rồi."
Giọng nói trầm ấm của người đàn ông phút chốc khiến Bạch Chu Ân tỉnh giấc. Cô khẽ vươn vai, đôi mắt long lanh hé mở, giật mình thốt thành tiếng ngay khi phát hiện bản thân đang nằm tựa lên đùi của Nhạc Nam Vũ.
- "Hả? Em ngủ quên trên đùi anh sao? Chồng à, anh không cảm thấy khó chịu chứ? Em...em thật là vô ý tứ quá mà."
Bạch Chu Ân vẻ mặt áy náy, cúi mặt lắp bắp nói. Cô sợ rằng đối phương sẽ khó chịu mà trách móc mình. Nhưng không, Nhạc Nam Vũ lại tỏ ra vô cùng dễ chịu. Anh khẽ đưa tay, vuốt nhẹ lên mái tóc suôn mềm của thiếu nữ, trầm giọng ôn nhu nói:
- "Là anh dìu em nằm tựa lên đùi của mình. Anh không cảm thấy khó chịu hay bất tiện trong lúc lái xe gì cả bởi vì cô vợ nhỏ của anh ngủ rất là ngoan."
Nghe đến đây, hai má của Bạch Chu Ân ửng hồng vì ngại ngùng. Cô vội vàng mở cửa bước xuống xe. Nhìn dáng vẻ lúng túng này của cô, Nhạc Nam Vũ cảm thấy vô cùng đáng yêu mà dõi mắt nhìn theo, khóe môi khẽ nở nụ cười.
Đại sảnh nhà họ Bạch...
Nhìn đôi vợ chồng mới cưới đang chậm rãi bước vào khiến Bạch lão gia và Bạch phu nhân khá bất ngờ mà mỉm cười thật tươi, lên tiếng hỏi han:
- "Bắc Vũ, Chu Ân, các con đi đường xa có mệt lắm không?"
Bạch lão gia cất giọng quan tâm hỏi. Ông vẫy tay ra hiệu cho gia nhân mau chóng đến giúp con rể cầm lấy số quà ở trên tay mà nhanh chóng mời anh ngồi xuống ghế. Nhạc Nam Vũ khẽ đảo mắt nhìn chung quanh một lượt. Đây là lần đầu anh được đặt chân đến Bạch gia. Quả thật, nhà họ Bạch cũng chẳng kém Nhạc gia là mấy. Thế mà Nhạc Bắc Vũ cứ khăng khăng cho rằng Bạch Chu Ân nằng nặc muốn kết hôn với anh ta đều là vì gia sản.
- "Bắc Vũ à, cha thực sự rất vui khi thấy con thay đổi chỉ trong thời gian ngắn thế này. Còn nhớ ngày mà Nhạc gia đến dạm ngõ, thực hiện lời giao ước năm xưa, con đã từng nói sẽ không làm theo sự sắp đặt của trưởng bối."
Bạch phu nhân đứng gần đó nghe chồng mình nói chuyện với con rể rồi lại nhìn sang nét mặt đang tỏ ra căng thẳng của Bạch Chu Ân. Bà khẽ nắm lấy tay cô, lên tiếng đề nghị:
- "Ân Ân à, mẹ con ta vài ngày chưa gặp, chi bằng chúng ta vào phòng tâm sự. Phía ngoài này, hãy để cha con và Bắc Vũ nói chuyện với nhau."
Bạch Chu Ân khẽ nhìn về phía Nhạc Nam Vũ đang ngồi nghiêm túc lắng nghe. Cô có chút lo lắng vì không biết cha mình sẽ nói chuyện gì với anh. Phải chăng là có phần trách móc về chuyện năm xưa anh từng tuyên bố. Nhưng trước sự thúc giục từ Bạch phu nhân, cô cũng miễn cưỡng đi theo bà. Để lại không gian riêng cho hai người đàn ông trò chuyện.
Bạch lão gia trầm ngâm, khẽ quan sát biểu cảm của người ngồi đối diện. Nét mặt này chẳng khác lúc trước là bao. Nhưng chẳng hiểu tại sao, thâm tâm ông cảm thấy chàng trai ở trước mặt mình là một người hoàn toàn khác.
Khẽ ho nhẹ một tiếng, Bạch lão gia trầm giọng vào thẳng vấn đề:
- "Bắc Vũ à, thực ra ta vốn biết con không hề yêu Chu Ân. Nhưng biết làm sao được. Chu Ân vốn là người sâu nặng. Con bé nói rằng đã yêu thầm con từ thuở nhỏ, và chỉ muốn sống cạnh con đến suốt cuộc đời."
Sắc mặt Nhạc Nam Vũ bỗng trầm lặng ngay khi nghe Bạch lão gia tâm sự. Hai tay anh khẽ đan lại, gắng gượng tỏ ra thoải mái nhất. Lúc lâu sau, Bạch lão gia khàn giọng nói tiếp:
- "Bắc Vũ à, chẳng biết bây giờ con có thực sự rung động mà yêu con gái của ta hay không? Nhưng nếu đến một lúc nào đó, con sa vào lưới tình với một người con gái khác thì hãy li hôn với Chu Ân, chứ đừng cưới thêm vợ lẻ. Ta thà để con bé chịu đau khổ một lần, còn hơn là phải chịu cảnh chung chồng với người phụ nữ khác."
Việc Bạch lão gia nói thẳng cũng là vì ông đã từng nghe lời đồn đãi về sự phong lưu, đào hoa vốn có trước đây của con rể mình.
Quãng đường đến Bạch gia khoảng chừng hơn bốn tiếng. Lúc này, Bạch Chu Ân bắt đầu lim dim mắt. Cô ngồi ở ghế phụ, thi thoảng mở hờ mắt rồi lại cụp xuống. Về phần Nhạc Nam Vũ, anh vẫn vô cùng tỉnh táo mà tập trung lái xe. Phút lâu sau, Bạch Chu Ân không kiềm được cơn buồn ngủ mà khép chặt mắt. Đầu cô bất giác nghiêng sang phía anh, còn chút nữa thôi sẽ ngã khỏi ghế tựa.
Thấy người con gái bên cạnh còn chút nữa sẽ ngã, liền lập tức, Nhạc Nam Vũ tấp xe vào lề. Anh nhẹ nhàng đưa tay đỡ lấy đầu của Bạch Chu Ân, cẩn thận tựa lên đùi mình. Cô vì thế mà ngủ ngon lành cho đến khi chiếc xe dừng ngay ở trước cổng Bạch gia.
- "Ân Ân, chúng ta đến nơi rồi."
Giọng nói trầm ấm của người đàn ông phút chốc khiến Bạch Chu Ân tỉnh giấc. Cô khẽ vươn vai, đôi mắt long lanh hé mở, giật mình thốt thành tiếng ngay khi phát hiện bản thân đang nằm tựa lên đùi của Nhạc Nam Vũ.
- "Hả? Em ngủ quên trên đùi anh sao? Chồng à, anh không cảm thấy khó chịu chứ? Em...em thật là vô ý tứ quá mà."
Bạch Chu Ân vẻ mặt áy náy, cúi mặt lắp bắp nói. Cô sợ rằng đối phương sẽ khó chịu mà trách móc mình. Nhưng không, Nhạc Nam Vũ lại tỏ ra vô cùng dễ chịu. Anh khẽ đưa tay, vuốt nhẹ lên mái tóc suôn mềm của thiếu nữ, trầm giọng ôn nhu nói:
- "Là anh dìu em nằm tựa lên đùi của mình. Anh không cảm thấy khó chịu hay bất tiện trong lúc lái xe gì cả bởi vì cô vợ nhỏ của anh ngủ rất là ngoan."
Nghe đến đây, hai má của Bạch Chu Ân ửng hồng vì ngại ngùng. Cô vội vàng mở cửa bước xuống xe. Nhìn dáng vẻ lúng túng này của cô, Nhạc Nam Vũ cảm thấy vô cùng đáng yêu mà dõi mắt nhìn theo, khóe môi khẽ nở nụ cười.
Đại sảnh nhà họ Bạch...
Nhìn đôi vợ chồng mới cưới đang chậm rãi bước vào khiến Bạch lão gia và Bạch phu nhân khá bất ngờ mà mỉm cười thật tươi, lên tiếng hỏi han:
- "Bắc Vũ, Chu Ân, các con đi đường xa có mệt lắm không?"
Bạch lão gia cất giọng quan tâm hỏi. Ông vẫy tay ra hiệu cho gia nhân mau chóng đến giúp con rể cầm lấy số quà ở trên tay mà nhanh chóng mời anh ngồi xuống ghế. Nhạc Nam Vũ khẽ đảo mắt nhìn chung quanh một lượt. Đây là lần đầu anh được đặt chân đến Bạch gia. Quả thật, nhà họ Bạch cũng chẳng kém Nhạc gia là mấy. Thế mà Nhạc Bắc Vũ cứ khăng khăng cho rằng Bạch Chu Ân nằng nặc muốn kết hôn với anh ta đều là vì gia sản.
- "Bắc Vũ à, cha thực sự rất vui khi thấy con thay đổi chỉ trong thời gian ngắn thế này. Còn nhớ ngày mà Nhạc gia đến dạm ngõ, thực hiện lời giao ước năm xưa, con đã từng nói sẽ không làm theo sự sắp đặt của trưởng bối."
Bạch phu nhân đứng gần đó nghe chồng mình nói chuyện với con rể rồi lại nhìn sang nét mặt đang tỏ ra căng thẳng của Bạch Chu Ân. Bà khẽ nắm lấy tay cô, lên tiếng đề nghị:
- "Ân Ân à, mẹ con ta vài ngày chưa gặp, chi bằng chúng ta vào phòng tâm sự. Phía ngoài này, hãy để cha con và Bắc Vũ nói chuyện với nhau."
Bạch Chu Ân khẽ nhìn về phía Nhạc Nam Vũ đang ngồi nghiêm túc lắng nghe. Cô có chút lo lắng vì không biết cha mình sẽ nói chuyện gì với anh. Phải chăng là có phần trách móc về chuyện năm xưa anh từng tuyên bố. Nhưng trước sự thúc giục từ Bạch phu nhân, cô cũng miễn cưỡng đi theo bà. Để lại không gian riêng cho hai người đàn ông trò chuyện.
Bạch lão gia trầm ngâm, khẽ quan sát biểu cảm của người ngồi đối diện. Nét mặt này chẳng khác lúc trước là bao. Nhưng chẳng hiểu tại sao, thâm tâm ông cảm thấy chàng trai ở trước mặt mình là một người hoàn toàn khác.
Khẽ ho nhẹ một tiếng, Bạch lão gia trầm giọng vào thẳng vấn đề:
- "Bắc Vũ à, thực ra ta vốn biết con không hề yêu Chu Ân. Nhưng biết làm sao được. Chu Ân vốn là người sâu nặng. Con bé nói rằng đã yêu thầm con từ thuở nhỏ, và chỉ muốn sống cạnh con đến suốt cuộc đời."
Sắc mặt Nhạc Nam Vũ bỗng trầm lặng ngay khi nghe Bạch lão gia tâm sự. Hai tay anh khẽ đan lại, gắng gượng tỏ ra thoải mái nhất. Lúc lâu sau, Bạch lão gia khàn giọng nói tiếp:
- "Bắc Vũ à, chẳng biết bây giờ con có thực sự rung động mà yêu con gái của ta hay không? Nhưng nếu đến một lúc nào đó, con sa vào lưới tình với một người con gái khác thì hãy li hôn với Chu Ân, chứ đừng cưới thêm vợ lẻ. Ta thà để con bé chịu đau khổ một lần, còn hơn là phải chịu cảnh chung chồng với người phụ nữ khác."
Việc Bạch lão gia nói thẳng cũng là vì ông đã từng nghe lời đồn đãi về sự phong lưu, đào hoa vốn có trước đây của con rể mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.