Chương 20: VỆ SĨ BẢO VỆ
Đỗ Quyên
27/11/2024
Chiếc xe nhanh chóng lướt qua rồi khuất dạng. Lúc này, Nhạc Nam Vũ vẫn ôm chặt lấy người của Bạch Chu Ân. Anh lo lắng nên mức toát cả mồ hôi trán, khóe mắt lúc này đã bắt đầu rưng rưng:
- "Ân Ân, em không làm sao chứ?"
Bạch Chu Ân gương mặt tái xanh sau khi thoát nạn. Cô lúc này vẫn chưa hoàn hồn thế nhưng lại cảm nhận được sự run rẩy từ phía người đàn ông hiện vẫn còn ôm chặt lấy người cô. Liền lập tức, cô lên tiếng nói:
- "Em không sao, chẳng qua là...."
Bạch Chu Ân chưa nói hết câu thì đã bị người đối diện lên tiếng cắt ngang. Nhạc Nam Vũ vẻ mặt vẫn chưa hết hoảng sợ. Anh nắm chặt đôi bàn tay của Bạch Chu Ân không buông, giọng nghẹn ngào nói:
- "Anh xin lỗi. Suýt chút nữa anh đã trở thành lý do khiến em gặp nguy hiểm rồi."
Thực ra trước đây, mỗi lần cãi nhau với Nhạc Bắc Vũ, Bạch Chu Ân đều chọn cách đi khỏi trước khi khiến cuộc trò chuyện trở nên căng thẳng hơn. Bởi lẽ, dù cho bất cứ nguyên nhân gì, đúng hay là sai thì cô luôn là người nhượng bộ. Tất cả đều là vì cô rất yêu Nhạc Bắc Vũ. Tuy nhiên, đã có biết bao nhiêu lần cả hai tranh cãi như vậy, Nhạc Bắc Vũ chưa từng đuổi theo cô giống như lần này. Thậm chí là cô phải chủ động làm hòa với anh.
- "Vũ, em không giận anh đâu. Chuyện này chẳng phải quá đỗi bình thường sao? Em chỉ là tạm thời lánh mặt cho đến khi anh nguôi giận thôi."
Nhạc Nam Vũ khẽ đưa tay chạm lên gương mặt của người đối diện mà nhìn Bạch Chu Ân một lúc lâu. Anh khẽ vuốt nhẹ mái tóc dài của cô, giọng trầm khàn, có chút nghẹn ngào nói:
- "Em cứ như vậy, chẳng phải tự ôm nỗi khổ vào mình sao? Em cứ bao dung như thế thì làm sao anh có thể..."
Nhạc Nam Vũ chưa nói hết câu thì người đối diện đã dùng tay chặn trước môi anh, mỉm cười vô tư đáp:
- "Nhạc Bắc Vũ, đây là em cam tâm tình nguyện. Chỉ một mình em đơn phương anh. Vì vậy, cho dù anh có đối xử với em như thế nào đi chăng nữa, em cũng không hề oán trách anh. Bởi vì em cảm nhận được, anh không phải là một người tệ bạc."
Bạch Chu Ân đôi mắt sáng long lanh, cất giọng tự hào nói. Cô quả thật ngày càng yêu sâu đậm người đàn ông này đến mức mất đi lý trí. Thế nhưng, bản thân cô nào đâu hay biết rằng người trước mặt mình lúc này không phải là Nhạc Bắc Vũ, mà là một người hoàn toàn khác với thân phận là kẻ mạo danh.
Anh quốc....
Biệt thự Tiêu gia....
Sau khi bẻ mặt ở công ty, Nhạc Bắc Vũ với vẻ mặt hậm hực lái xe về thẳng Tiêu gia. Hiện tại, Tiêu Bá Hiên vẫn chưa quay trở về. Ông không ngờ rằng sẽ sắp có chuyện chẳng lành xảy ra với cô con gái cưng Tiêu Ngọc của mình.
Nhạc Bắc Vũ vừa vào đến cửa đã hùm hổ đi thẳng về phía phòng riêng của Tiêu Ngọc, mặc cho gia nhân ra sức ngăn cản:
- "Nhạc thiếu gia, cậu không thể vào phòng cô chủ lúc này được."
Liền lập tức, Nhạc Bắc Vũ trợn trừng mắt nhìn nữ hầu khiến cô sợ hãi mà lùi ra xa. Không nói không rằng, Nhạc Bắc Vũ mạnh tay giật lấy chiếc chìa khóa dự phòng từ phía nữ hầu rồi xông thẳng về phía căn phòng của Tiêu Ngọc.
Rầm....
Nhạc Bắc Vũ đá cửa bước vào vừa hay đúng lúc Tiêu Ngọc đang ở bên trong nhà tắm bước ra. Cô hiện tại vẫn chưa biết Nhạc Bắc Vũ vì cay cú chuyện Tiêu Bá Hiên mà trút giận lên người mình.
- "Anh họ? Tại sao anh lại vào phòng em mà không gõ cửa?"
Tiêu Ngọc vẻ mặt ngơ ngác trước sự xuất hiện của Nhạc Bắc Vũ. Tuy nhiên, cô vừa nói dứt câu thì đã bị Nhạc Bắc Vũ bế gọn lên cao, mà dõng dạc ném mạnh người cô về phía giường.
- "Áaaaaa, Nhạc Bắc Vũ anh đang làm cái trò gì vậy?"
Bị ném bất ngờ khiến Tiêu Ngọc bị đau mà tức giận mắng. Nhạc Bắc Vũ ánh mắt hừng hực lửa giận, không nói không rằng mà lao đến xé quần áo trên người Tiêu Ngọc khiến cô ra sức vùng vẫy:
- "Nhạc Bắc Vũ, anh bị điên à? Chúng ta là anh em họ hàng đấy."
Nghe đến đây, Nhạc Bắc Vũ nhếch môi cười khinh bỉ, hắng giọng đáp:
- "Mày nghĩ tao sẽ cư.ỡng b.ức mày sao? Còn lâu. Thằng cha khốn nạn của mày làm tao bẻ mặt trước tất cả mọi người. Vậy nên, tao sẽ chụp ảnh kh.ỏa th.ân của mày mà tung lên các trang bìa khiến Tiêu gia bẻ mặt."
Dứt lời, Nhạc Bắc Vũ vội rút chiếc điện thoại từ bên trong túi áo ra hướng về phía người của Tiêu Ngọc. Cô hiện tại bị anh xé rách chiếc áo thun đang mặc bên ngoài. Cả cánh tay cũng bị Nhạc Bắc Vũ dùng lực đẩy mạnh, vô tình để lại vài vết xước. Ngay khi Nhạc Bắc Vũ chuẩn bị tóm lấy móc gài dây áo ngực của Tiêu Ngọc thì bất ngờ từ đằng sau, một dáng người cao ráo trong bộ vest đen của vệ sĩ vung chân đá mạnh khiến cả người Nhạc Bắc Vũ hất văng vào một góc tường.
- "Ân Ân, em không làm sao chứ?"
Bạch Chu Ân gương mặt tái xanh sau khi thoát nạn. Cô lúc này vẫn chưa hoàn hồn thế nhưng lại cảm nhận được sự run rẩy từ phía người đàn ông hiện vẫn còn ôm chặt lấy người cô. Liền lập tức, cô lên tiếng nói:
- "Em không sao, chẳng qua là...."
Bạch Chu Ân chưa nói hết câu thì đã bị người đối diện lên tiếng cắt ngang. Nhạc Nam Vũ vẻ mặt vẫn chưa hết hoảng sợ. Anh nắm chặt đôi bàn tay của Bạch Chu Ân không buông, giọng nghẹn ngào nói:
- "Anh xin lỗi. Suýt chút nữa anh đã trở thành lý do khiến em gặp nguy hiểm rồi."
Thực ra trước đây, mỗi lần cãi nhau với Nhạc Bắc Vũ, Bạch Chu Ân đều chọn cách đi khỏi trước khi khiến cuộc trò chuyện trở nên căng thẳng hơn. Bởi lẽ, dù cho bất cứ nguyên nhân gì, đúng hay là sai thì cô luôn là người nhượng bộ. Tất cả đều là vì cô rất yêu Nhạc Bắc Vũ. Tuy nhiên, đã có biết bao nhiêu lần cả hai tranh cãi như vậy, Nhạc Bắc Vũ chưa từng đuổi theo cô giống như lần này. Thậm chí là cô phải chủ động làm hòa với anh.
- "Vũ, em không giận anh đâu. Chuyện này chẳng phải quá đỗi bình thường sao? Em chỉ là tạm thời lánh mặt cho đến khi anh nguôi giận thôi."
Nhạc Nam Vũ khẽ đưa tay chạm lên gương mặt của người đối diện mà nhìn Bạch Chu Ân một lúc lâu. Anh khẽ vuốt nhẹ mái tóc dài của cô, giọng trầm khàn, có chút nghẹn ngào nói:
- "Em cứ như vậy, chẳng phải tự ôm nỗi khổ vào mình sao? Em cứ bao dung như thế thì làm sao anh có thể..."
Nhạc Nam Vũ chưa nói hết câu thì người đối diện đã dùng tay chặn trước môi anh, mỉm cười vô tư đáp:
- "Nhạc Bắc Vũ, đây là em cam tâm tình nguyện. Chỉ một mình em đơn phương anh. Vì vậy, cho dù anh có đối xử với em như thế nào đi chăng nữa, em cũng không hề oán trách anh. Bởi vì em cảm nhận được, anh không phải là một người tệ bạc."
Bạch Chu Ân đôi mắt sáng long lanh, cất giọng tự hào nói. Cô quả thật ngày càng yêu sâu đậm người đàn ông này đến mức mất đi lý trí. Thế nhưng, bản thân cô nào đâu hay biết rằng người trước mặt mình lúc này không phải là Nhạc Bắc Vũ, mà là một người hoàn toàn khác với thân phận là kẻ mạo danh.
Anh quốc....
Biệt thự Tiêu gia....
Sau khi bẻ mặt ở công ty, Nhạc Bắc Vũ với vẻ mặt hậm hực lái xe về thẳng Tiêu gia. Hiện tại, Tiêu Bá Hiên vẫn chưa quay trở về. Ông không ngờ rằng sẽ sắp có chuyện chẳng lành xảy ra với cô con gái cưng Tiêu Ngọc của mình.
Nhạc Bắc Vũ vừa vào đến cửa đã hùm hổ đi thẳng về phía phòng riêng của Tiêu Ngọc, mặc cho gia nhân ra sức ngăn cản:
- "Nhạc thiếu gia, cậu không thể vào phòng cô chủ lúc này được."
Liền lập tức, Nhạc Bắc Vũ trợn trừng mắt nhìn nữ hầu khiến cô sợ hãi mà lùi ra xa. Không nói không rằng, Nhạc Bắc Vũ mạnh tay giật lấy chiếc chìa khóa dự phòng từ phía nữ hầu rồi xông thẳng về phía căn phòng của Tiêu Ngọc.
Rầm....
Nhạc Bắc Vũ đá cửa bước vào vừa hay đúng lúc Tiêu Ngọc đang ở bên trong nhà tắm bước ra. Cô hiện tại vẫn chưa biết Nhạc Bắc Vũ vì cay cú chuyện Tiêu Bá Hiên mà trút giận lên người mình.
- "Anh họ? Tại sao anh lại vào phòng em mà không gõ cửa?"
Tiêu Ngọc vẻ mặt ngơ ngác trước sự xuất hiện của Nhạc Bắc Vũ. Tuy nhiên, cô vừa nói dứt câu thì đã bị Nhạc Bắc Vũ bế gọn lên cao, mà dõng dạc ném mạnh người cô về phía giường.
- "Áaaaaa, Nhạc Bắc Vũ anh đang làm cái trò gì vậy?"
Bị ném bất ngờ khiến Tiêu Ngọc bị đau mà tức giận mắng. Nhạc Bắc Vũ ánh mắt hừng hực lửa giận, không nói không rằng mà lao đến xé quần áo trên người Tiêu Ngọc khiến cô ra sức vùng vẫy:
- "Nhạc Bắc Vũ, anh bị điên à? Chúng ta là anh em họ hàng đấy."
Nghe đến đây, Nhạc Bắc Vũ nhếch môi cười khinh bỉ, hắng giọng đáp:
- "Mày nghĩ tao sẽ cư.ỡng b.ức mày sao? Còn lâu. Thằng cha khốn nạn của mày làm tao bẻ mặt trước tất cả mọi người. Vậy nên, tao sẽ chụp ảnh kh.ỏa th.ân của mày mà tung lên các trang bìa khiến Tiêu gia bẻ mặt."
Dứt lời, Nhạc Bắc Vũ vội rút chiếc điện thoại từ bên trong túi áo ra hướng về phía người của Tiêu Ngọc. Cô hiện tại bị anh xé rách chiếc áo thun đang mặc bên ngoài. Cả cánh tay cũng bị Nhạc Bắc Vũ dùng lực đẩy mạnh, vô tình để lại vài vết xước. Ngay khi Nhạc Bắc Vũ chuẩn bị tóm lấy móc gài dây áo ngực của Tiêu Ngọc thì bất ngờ từ đằng sau, một dáng người cao ráo trong bộ vest đen của vệ sĩ vung chân đá mạnh khiến cả người Nhạc Bắc Vũ hất văng vào một góc tường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.