Chương 17:
phong hoa đỉnh
13/01/2023
Ỷ vào có chỗ dựa là Ô Nha ở đây, Hổ ca có thể nói là đã không kiêng nể gì nữa, thậm chí loại yêu cầu như bảo Tô Mạn Thanh ngủ cùng mình cũng thốt ra khỏi miệng.
Tô Mạn Thanh chịu nhục nhã như vậy, nhưng dưới sự uy hiếp của đám người Hổ ca, nàng làm sao dám làm gì, tức thì mặt đỏ bừng, vừa khẩn trương vừa lo lắng nói: "Hổ ca... Chuyện tiền bạc thì dễ nói, chỉ cần ngươi không thương tổn Cát Vũ, ta có thể gọi điện thoại cho người trong nhà của ta đem một ít tiền đến đây. Ngài cần bao nhiêu cứ ra giá đi."
Tô Mạn Thanh thực sự không đành lòng nhìn Cát Vũ bị đánh, dù sao lúc trước hắn cũng đã cứu mình một lần, nên nàng lại càng không định bỏ Cát Vũ lại mà rời khỏi đây. Cho dù có thế nào, nàng cũng phải thử giải quyết ổn thỏa chuyện này.
Nhưng nàng chỉ là một sinh viên và không hiểu sự hỗn loạn trong xã hội này. Đây đã không phải là chuyện có thể giải quyết được chỉ với mấy đồng tiền ít ỏi.
Mà sau khi nghe Hổ ca nói những lời thiếu tôn trọng như vậy với Tô Mạn Thanh, nụ cười nhàn nhạt trên khuôn mặt Cát Vũ đột nhiên biến mất, trong mắt dần hiện ra vẻ hung ác không dễ phát hiện.
Vốn nghĩ rằng chỉ phạt cảnh cáo Hổ ca này một chút, nhưng sự tình phát triển đến mức này, hắn sẽ không thể cho hắn ta được hời như vậy nữa.
Hổ ca cũng không để ý đến vẻ mặt của Cát Vũ có gì khác thường, đáy mắt hắn ta đầy duc v0ng, không kiêng nể gì lia qua lia lại trên dáng người vô cùng thướt tha của Tô Mạn Thanh. Nếu không phải chung quanh có nhiều người vây xem như vậy, phỏng chừng Hổ ca đã giở trò với Tô Mạn Thanh rồi.
Không dễ dàng gì mới nắm bắt được cơ hội, nắm bắt được điểm yếu của Tô Mạn Thanh, sao Hổ ca có thể buông tha cho nàng dễ dàng chứ.
Dáng người cao gầy, bộ nguc nở nang, còn cả cặp đùi trắng nõn, mịn màng và thẳng tắp, quả thực là báu vật cực phẩm mà.
“Mỹ nữ, chỉ cần nàng ngoan ngoãn nghe lời Hổ ca, hôm nay đi cùng Hổ ca một chuyến, Hổ ca sẽ thả tên nhóc này đi, nàng thấy thế nào?” Hổ ca li3m môi nói, như thế rất đói khát.
Hổ ca tức thì tức đến phát hỏa, vừa định nói chuyện, đột nhiên ông chủ của tiệm cơm bước tới, nơm nớp lo sợ nói: "Hổ ca, cái tiệm nhỏ này của ta chỉ là buôn bán nhỏ. Các người có thể đừng động thủ đánh người ở trong này được không, ta...”
"Cút ngay cho ông đây! Có tin ông đây đánh cả ngươi hay không?" Hổ ca quay đầu lại trừng mắt liếc nhìn ông chủ tiệm cơm kia, dọa cho người nọ run lẩy bẩy cả người.
Thấy không thể thuyết phục được Hổ ca, ông chủ tiệm cơm lại bước tới gần Cát Vũ, hết sức đáng thương mà nói: “Anh bạn bảo vệ này, xin ngài hãy nhận lỗi với Hổ ca đi, nói không chừng Hổ ca đại nhân có đại lượng sẽ tha cho ngươi lần này. Bản thân ngươi chịu thiệt thì trái lại không vấn đề gì, nhưng bạn gái của ngươi xinh đẹp như vậy cũng phải chịu liên lụy theo, như vậy không ổn lắm đâu..."
"Đúng đó, bảo vệ nhỏ à, đừng làm khó em gái xinh đẹp như vậy, nhanh chóng quỳ xuống dập đầu nhận sai đi, nói không chừng Hổ ca có thể tha cho ngươi một con đường sống..." Có người trong đám người lớn gan nói, có lẽ thật sự không nhìn nổi dáng vẻ Tô Mạn Thanh chịu khổ.
“Bảo vệ nhỏ, ngươi vênh váo gì chứ, cúi đầu nhận lỗi thôi mà, bồi thường một ít tiền… thì sẽ giải trừ tai họa…” Một người khác thuyết phục.
Nghe mọi người nói, Hổ ca dường như đã nghĩ ra điều gì đó, đột nhiên bật cười ha ha, nhìn về phía Cát Vũ và nói: "Cát Vũ... Mọi người nói cũng đúng, hôm nay Hổ ca rất vui, chỉ cần ngươi quỳ trên mặt đất dập đầu ba cái với Hổ ca, sau đó chui qua háng ta, gọi ba tiếng "cha", Hổ ca có thể sẽ bỏ qua chuyện cũ."
Nói rồi, Hổ ca dang hai chân ra và vẫy tay với Cát Vũ, lại chỉ vào giữa h4i chân của mình. Thế này hoàn toàn là đang khiêu khích Cát Vũ.
Cát Vũ vẫn luôn ngồi đó không nói nhiều, trên mặt chẳng còn chút ý cười nào, điều này cho thấy Hổ ca đã chạm vào điểm mấu chốt của Cát Vũ, tiếp theo chắc chắn sẽ có người gặp tai ương rồi.
"Mạn Thanh, ngươi ngồi xuống, đừng nhúc nhích, chờ ta."
Cát Vũ thờ ơ nói, đột nhiên đứng lên, một cỗ khí tức mạnh mẽ từ trong cơ thể hắn phát ra, lan tràn ra chung quanh.
Giờ khắc này, khi Tô Mạn Thanh lại nhìn Cát Vũ, trong lòng không khỏi giật mình.
Lúc này, Cát Vũ trông rất khác so với Cát Vũ trước đây. Cụ thể khác biệt như thế nào, Tô Mạn Thanh không thể nói rõ được. Nhưng vào lúc này, Tô Mạn Thanh có thể cảm nhận được sự kiên định và quyết tuyệt từ trên người Cát Vũ, như thể hắn là một vị Chiến thần bất khả chiến bại vậy, khiến trái tim bối rối khôn cùng của nàng cũng nguôi ngoai phần nào.
Cát Vũ vừa đứng dậy như thế, cao thủ lợi hại như Ô Nha lần đầu tiên cảm giác được uy áp vô hình phát ra từ trên người Cát Vũ, trong lòng không khỏi kinh hoảng. Nhân viên bảo vệ nhỏ bé của Đại học Giang Thành này mạnh mẽ hơn nhiều so với những gì hắn ta tưởng tượng. Luồng khí tức phát ra trên người hắn không hiểu sao khiến mí mắt Ô Nha giật liên hồi.
“Trương Tam Hổ, dẫn người của ngươi lui ra phía sau mười thước đi!” Ô Nha nhìn về phía Cát Vũ rồi trầm giọng nói.
"Ô Nha ca, chỉnh đốn tên bảo vệ nho nhỏ này không cần thiết phải hưng sư động chúng như vậy chứ? Ngài cứ ở bên cạnh mà nhìn, để cho bọn ta động thủ là được, ta cũng không tin thằng nhóc này dám đánh trả." Hổ ca không biết sâu cạn mà nói.
“Biến đi!” Ô Nha mắng mỏ mà không thèm nhìn lại.
Hổ ca sợ hãi co rụt đầu lại, vội vàng xua tay với bốn phía. Thủ hạ của hắn và mấy tay đấm Ô Nha mang đến đều lùi ra phía sau mười thước. Đám người vây xem chung quanh đã không ngừng lui về phía sau, không ai rời đi mà ngược lại càng ngày tụ tập càng nhiều.
Ô Nha bước vài bước đến cạnh bàn và đưa tay làm một động tác mời với Cát Vũ.
Cát Vũ cười khẽ, liếc nhìn Tô Mạn Thanh một cái, ra hiệu cho nàng yên tâm rồi bước ra đứng đối diện với Ô Nha.
Xung quanh có rất đông người xem, để lại một khoảng không gian rộng rãi cho hai người họ.
Trái tim của Tô Mạn Thanh đập thình thịch, nhìn Cát Vũ đang mặc đồng phục bảo vệ, lại nhìn nhìn cận vệ Ô Nha của Đàm gia.
Ô Nha có thân thể cao lớn cường tráng, khoảng một mét chín mươi chín, toàn thân cơ bắp cuồn cuộn cứng như thép, đứng trước mặt Cát Vũ giống như một gã khổng lồ nhỏ bé, hoàn toàn không cân xứng.
Sở dĩ Ô Nha được gọi là Ô Nha là bởi vì hắn ta đã đi theo bên cạnh Đàm gia nhiều năm như vậy vẫn luôn bách chiến bách thắng, hơn nữa người này xuống tay cực kỳ hung ác, không chết cũng tàn phế.
Chỉ cần hắn ta vừa xuất hiện, nhất định sẽ có người gặp nạn, còn có khả năng chết oan chết uổng.
Thành công của Đàm gia ở thành phố Giang Thành cũng có một phần công lao của Ô Nha.
Ô Nha rất ít khi coi trọng một người nào, nhất là khi động thủ với người khác, nhưng bảo vệ nhỏ bé trước mặt này khiến Ô Nha vô cùng kiêng kị.
Hắn ta không thể nhìn thấu người bảo vệ nhỏ bé trước mặt mình, trên người hắn dường như ẩn chứa một sức mạnh đáng sợ vô cùng.
"Ô Nha, đi theo làm thuộc hạ Đàm gia kiếm cơm. Không biết vị bằng hữu này có lai lịch gì?" Ô Nha nhìn Cát Vũ, muốn tìm hiểu gốc rễ của hắn.
“Cát Vũ.” Cát Vũ chỉ nói tên của mình rồi không nói thêm gì nữa.
Xem ra không hỏi ra được gì từ trong miệng của Cát Vũ.
Thần sắc của Ô Nha chẳng mấy chốc trở nên ngưng trọng. Hắn ta nhìn chằm chằm vào Cát Vũ, nhìn vào mọi điểm trọng yếu trên cơ thể của hắn. Một khi động thủ,, mặc dù không giết hắn nhưng cũng phải đánh cho thằng nhóc này trọng thương.
Ô Nha vốn là bộ đội đặc chủng xuất ngũ, tất cả những gì hắn ta học được trong quân đội là kỹ thuật gi3t ch3t trong một chiêu, chưa bao giờ có nhiều chiêu thức hoa mỹ. Một khi động thủ chính là trực tiếp lấy mạng người khác.
Theo một tiếng nổ "lách tách" như hạt đậu, Ô Nha chỉ đơn giản hoạt động gân cốt một chút, thực hiện một số động tác chuẩn bị trước cuộc chiến.
Bên trong đám người vây xem nhất thời truyền đến một tràng thốt lên kinh hãi.
"Bảo vệ nhỏ bé này thật sự là không biết sống chết mà. Chỉ bằng thân hình nhỏ bé kia của hắn mà còn đánh nhau với một tên vạm vỡ như vậy, rõ ràng là muốn tìm cái chết mà."
"Tay đấm Ô Nha số một bên cạnh Đàm gia, chưa từng nghe nói có ai trên đất thành phố Giang Thành là đối thủ của Ô Nha cả. Nhân viên bảo vệ nhỏ bé này có lẽ sẽ bị đánh chết đấy. Thời buổi này vẫn còn có người không sợ chết nhỉ."
"Tiếc thật. Có được một cô bạn gái xinh đẹp như vậy cũng không có phúc hưởng thụ. Không biết thằng khốn nạn nào sẽ được hời nữa."
Người xem đều không có ai xem trọng Cát Vũ, họ đều cho rằng lần này Cát Vũ nhất định sẽ thua, hơn nữa còn bị đánh rất thảm.
Trước mặt một người tu hành, chung quy Ô Nha vẫn quá yếu ớt, có thể nói là hoàn toàn không phải cùng một đẳng cấp.
Người như Ô Nha hẳn là phân loại vào trong phạm trù giới võ đạo.
Đối với chuyện của giới võ đạo, Cát Vũ cũng biết ít nhiều.
Mặc dù giới võ đạo và giới tu hành không cùng một phạm trù, nhưng từ lúc còn rất nhỏ, Cát Vũ đã được sư phụ truyền thụ quyền cước công phu, trên cơ bản xem như là thủ đoạn nhập môn của người tu hành. Mặc dù là Ô Nha có lợi hại thế nào đi chăng nữa thì làm thế nào có thể chống lại người tu hành chứ?
Truyền thừa của võ đạo có thể nói là có từ lâu đời, và đó là một phương pháp quyền thuật được lưu truyền ở Hoa Hạ từ xa xưa đến nay.
Trở về cội nguồn, lẽ ra phương pháp võ đạo này hẳn là được truyền ra từ Đạo gia hay Phật gia, rồi lại được các thế hệ sau tiếp nối, khai sinh ra cái mới, như vậy mới có các loại nội kình công pháp và thuật quyền thuật khác nhau.
Võ đạo tổng cộng được chia thành ba cảnh giới, lần lượt là công pháp ngoại gia, công pháp nội gia, cuối cùng là hóa cảnh.
Đại đa số những người luyện võ trên thế giới này đều bị mắc kẹt ở trình độ công pháp ngoại gia, cho dù là Đường Lang Quyền, Thiếu Lâm Quyền, hay đao pháp và thương pháp gì đó, tất cả đều nằm trong phạm trù công pháp ngoại gia, vận dụng lực gân cốt của thân mình, không ngừng cường hóa bản thân. Loại cường hóa này cũng chỉ là cường hóa gân cốt và cơ thể, dù có lợi hại đến đâu thì cũng chỉ là người thường, cũng chẳng mạnh đến mấy.
Ô Nha thuộc loại cao thủ của công pháp ngoại gia, nhưng lại không phải là loại cao thủ công pháp ngoại gia đứng đầu. Trong mắt Cát Vũ, hắn ta cũng chỉ là những nhân vật hạng hai, hạng ba mà thôi.
Mà đến giai đoạn công pháp nội gia, số người cũng đã cực kỳ ít ỏi rồi. Công pháp nội gia còn chia làm bốn cấp độ, lần lượt là Sơ Thành, Đại Thành, Điên Phong và Quy Chân.
Trong giới võ thuật Hoa Hạ có truyền lưu một câu nói là nội luyện hơi thở, ngoại luyện gân cốt da.
Lần lượt là công pháp ngoại gia và công pháp nội gia.
Muốn luyện thành công pháp nội gia rất khó, ví như người tu luyện thành công công pháp nội gia đã là người tiếp cận rất gần cảnh giới của người tu hành, nhưng vẫn có khác biệt rất lớn cùng với người tu hành.
Ví dụ, khí công mọi người thường nói là một loại pháp môn của công pháp nội gia, đã luyện thành công công pháp nội gia thì sẽ không giống với người thường. Có một số cao thủ công pháp nội gia có thể cách không di vật, dùng công pháp nội gia chữa thương cho người khác, trong mắt người thường cứ như là có được siêu năng lực vậy.
Tuy nhiên, cho dù là người tập võ luyện đến cảnh giới Quy Chân và Hóa Cảnh, đối phó với người tu hành bình thường thì còn có thể. Nhưng nếu gặp phải người tu hành như đạo trưởng và chân nhân trên dưới của Mao Sơn thì vẫn không phải là đối thủ.
Người tu hành có thể mượn dùng lực thiên địa ngũ hành, biết được thuật Kỳ Môn Độn Giáp, bùa trên tay lại có được muôn vàn tác dụng. Cát Vũ chỉ biết Mao Sơn có một loại bùa độn thổ, một khi động bùa, có thể nháy mắt chuyển dời đến địa phương trong vòng mười dặm, có thể nói là thần kỳ vô cùng.
Ô Nha trước mặt này, được mệnh danh là cao thủ số một thành phố Giang Thành, không khỏi có hơi ngoa.
Kỳ thật chỉ là khổ luyện công phu ngoại gia cao hơn người khác một bậc, rèn luyện gân cốt khác hẳn với người thường, dù là khả năng phản ứng và khả năng hành động nhanh nhẹn đều mạnh hơn người bình thường một chút.
Tùy ý tìm bất cứ một cao thủ nội gia nào đến, dù chỉ ở giai đoạn Sơ Thành, cũng có thể dễ dàng hạ gục Ô Nha, huống chi là một người tu hành mà bắt đầu tu hành từ năm ba tuổi như Cát Vũ.
Ô Nha hoạt động một phen, nhắm vào điểm trọng yếu trên cơ thể Cát Vũ, cất bước tiến lên, đấm thẳng vào thái dương của Cát Vũ.
Quả đấm thật to bằng cái nồi, một quyền này đánh tới, uy vũ sinh phong. Nếu phía trước có hơn chục viên gạch, quả đấm này cũng có thể đập tan.
Cú đấm này quá nhanh nên khiến người ta khó có thể tránh khỏi. Sau khi người xem nhìn thấy cú đánh của Ô Nha đều phát ra một tiếng thét kinh hãi.
Không khí do nắm đấm kéo đi tạo ra âm thanh vù vù.
Tô Mạn Thanh ở cách đó không xa nhìn thấy rõ ràng, lo lắng đan hai tay vào nhau. Khi Ô Nha đánh ra một quyền kia, nàng thậm chí không dám nhìn, không đành lòng chứng kiến tình cảnh Cát Vũ bị một quyền đánh bay.
Tuy nhiên, cú đấm của Ô Nha đánh qua cũng không như mọi người mong đợi.
Khi nắm đấm của Ô Nha vẫn còn cách Cát Vũ một khoảng, Cát Vũ mới đưa một bàn tay ra, nắm lấy nắm đấm của Ô Nha một cách nhẹ nhàng.
Đúng vậy, chính là nắm lấy.
Ô Nha tức khắc hoảng sợ, sức lực mạnh như vậy, nhưng vừa chạm vào lòng bàn tay của Cát Vũ đã bị dừng lại, không thể tiến thêm một tấc, dùng hết sức lực của mình cũng chẳng thể khiến nắm đấm di chuyển về phía trước dù chỉ một milimet.
Khi nhìn Cát Vũ một lần nữa, hắn ta phát hiện khóe miệng thằng nhóc này hiện lên một nụ cười khinh thường, không hề coi trọng bản thân mình một chút nào.
Ngoài hết sức kinh hãi, Ô Nha cũng theo đó mà nổi giận. Ở toàn bộ thành phố Giang Thành vẫn chưa có người nào dám can đảm trêu đùa mình như vậy, vì thế hắn ta giơ nắm đấm còn lại lên, đánh về phía Cát Vũ.
Nhưng khi Ô Nha vừa mới giơ nắm đấm còn lại lên, vẫn chưa kịp đấm xuống thì Cát Vũ bất ngờ dùng một chiêu mượn lực đánh lực. Trong lúc vừa kéo vừa ném, cơ thể nặng hơn một trăm kí của Ô Nha đã bay lên không trung, bị văng ra xa bốn năm mét, rồi rơi xuống đất.
Tô Mạn Thanh chịu nhục nhã như vậy, nhưng dưới sự uy hiếp của đám người Hổ ca, nàng làm sao dám làm gì, tức thì mặt đỏ bừng, vừa khẩn trương vừa lo lắng nói: "Hổ ca... Chuyện tiền bạc thì dễ nói, chỉ cần ngươi không thương tổn Cát Vũ, ta có thể gọi điện thoại cho người trong nhà của ta đem một ít tiền đến đây. Ngài cần bao nhiêu cứ ra giá đi."
Tô Mạn Thanh thực sự không đành lòng nhìn Cát Vũ bị đánh, dù sao lúc trước hắn cũng đã cứu mình một lần, nên nàng lại càng không định bỏ Cát Vũ lại mà rời khỏi đây. Cho dù có thế nào, nàng cũng phải thử giải quyết ổn thỏa chuyện này.
Nhưng nàng chỉ là một sinh viên và không hiểu sự hỗn loạn trong xã hội này. Đây đã không phải là chuyện có thể giải quyết được chỉ với mấy đồng tiền ít ỏi.
Mà sau khi nghe Hổ ca nói những lời thiếu tôn trọng như vậy với Tô Mạn Thanh, nụ cười nhàn nhạt trên khuôn mặt Cát Vũ đột nhiên biến mất, trong mắt dần hiện ra vẻ hung ác không dễ phát hiện.
Vốn nghĩ rằng chỉ phạt cảnh cáo Hổ ca này một chút, nhưng sự tình phát triển đến mức này, hắn sẽ không thể cho hắn ta được hời như vậy nữa.
Hổ ca cũng không để ý đến vẻ mặt của Cát Vũ có gì khác thường, đáy mắt hắn ta đầy duc v0ng, không kiêng nể gì lia qua lia lại trên dáng người vô cùng thướt tha của Tô Mạn Thanh. Nếu không phải chung quanh có nhiều người vây xem như vậy, phỏng chừng Hổ ca đã giở trò với Tô Mạn Thanh rồi.
Không dễ dàng gì mới nắm bắt được cơ hội, nắm bắt được điểm yếu của Tô Mạn Thanh, sao Hổ ca có thể buông tha cho nàng dễ dàng chứ.
Dáng người cao gầy, bộ nguc nở nang, còn cả cặp đùi trắng nõn, mịn màng và thẳng tắp, quả thực là báu vật cực phẩm mà.
“Mỹ nữ, chỉ cần nàng ngoan ngoãn nghe lời Hổ ca, hôm nay đi cùng Hổ ca một chuyến, Hổ ca sẽ thả tên nhóc này đi, nàng thấy thế nào?” Hổ ca li3m môi nói, như thế rất đói khát.
Hổ ca tức thì tức đến phát hỏa, vừa định nói chuyện, đột nhiên ông chủ của tiệm cơm bước tới, nơm nớp lo sợ nói: "Hổ ca, cái tiệm nhỏ này của ta chỉ là buôn bán nhỏ. Các người có thể đừng động thủ đánh người ở trong này được không, ta...”
"Cút ngay cho ông đây! Có tin ông đây đánh cả ngươi hay không?" Hổ ca quay đầu lại trừng mắt liếc nhìn ông chủ tiệm cơm kia, dọa cho người nọ run lẩy bẩy cả người.
Thấy không thể thuyết phục được Hổ ca, ông chủ tiệm cơm lại bước tới gần Cát Vũ, hết sức đáng thương mà nói: “Anh bạn bảo vệ này, xin ngài hãy nhận lỗi với Hổ ca đi, nói không chừng Hổ ca đại nhân có đại lượng sẽ tha cho ngươi lần này. Bản thân ngươi chịu thiệt thì trái lại không vấn đề gì, nhưng bạn gái của ngươi xinh đẹp như vậy cũng phải chịu liên lụy theo, như vậy không ổn lắm đâu..."
"Đúng đó, bảo vệ nhỏ à, đừng làm khó em gái xinh đẹp như vậy, nhanh chóng quỳ xuống dập đầu nhận sai đi, nói không chừng Hổ ca có thể tha cho ngươi một con đường sống..." Có người trong đám người lớn gan nói, có lẽ thật sự không nhìn nổi dáng vẻ Tô Mạn Thanh chịu khổ.
“Bảo vệ nhỏ, ngươi vênh váo gì chứ, cúi đầu nhận lỗi thôi mà, bồi thường một ít tiền… thì sẽ giải trừ tai họa…” Một người khác thuyết phục.
Nghe mọi người nói, Hổ ca dường như đã nghĩ ra điều gì đó, đột nhiên bật cười ha ha, nhìn về phía Cát Vũ và nói: "Cát Vũ... Mọi người nói cũng đúng, hôm nay Hổ ca rất vui, chỉ cần ngươi quỳ trên mặt đất dập đầu ba cái với Hổ ca, sau đó chui qua háng ta, gọi ba tiếng "cha", Hổ ca có thể sẽ bỏ qua chuyện cũ."
Nói rồi, Hổ ca dang hai chân ra và vẫy tay với Cát Vũ, lại chỉ vào giữa h4i chân của mình. Thế này hoàn toàn là đang khiêu khích Cát Vũ.
Cát Vũ vẫn luôn ngồi đó không nói nhiều, trên mặt chẳng còn chút ý cười nào, điều này cho thấy Hổ ca đã chạm vào điểm mấu chốt của Cát Vũ, tiếp theo chắc chắn sẽ có người gặp tai ương rồi.
"Mạn Thanh, ngươi ngồi xuống, đừng nhúc nhích, chờ ta."
Cát Vũ thờ ơ nói, đột nhiên đứng lên, một cỗ khí tức mạnh mẽ từ trong cơ thể hắn phát ra, lan tràn ra chung quanh.
Giờ khắc này, khi Tô Mạn Thanh lại nhìn Cát Vũ, trong lòng không khỏi giật mình.
Lúc này, Cát Vũ trông rất khác so với Cát Vũ trước đây. Cụ thể khác biệt như thế nào, Tô Mạn Thanh không thể nói rõ được. Nhưng vào lúc này, Tô Mạn Thanh có thể cảm nhận được sự kiên định và quyết tuyệt từ trên người Cát Vũ, như thể hắn là một vị Chiến thần bất khả chiến bại vậy, khiến trái tim bối rối khôn cùng của nàng cũng nguôi ngoai phần nào.
Cát Vũ vừa đứng dậy như thế, cao thủ lợi hại như Ô Nha lần đầu tiên cảm giác được uy áp vô hình phát ra từ trên người Cát Vũ, trong lòng không khỏi kinh hoảng. Nhân viên bảo vệ nhỏ bé của Đại học Giang Thành này mạnh mẽ hơn nhiều so với những gì hắn ta tưởng tượng. Luồng khí tức phát ra trên người hắn không hiểu sao khiến mí mắt Ô Nha giật liên hồi.
“Trương Tam Hổ, dẫn người của ngươi lui ra phía sau mười thước đi!” Ô Nha nhìn về phía Cát Vũ rồi trầm giọng nói.
"Ô Nha ca, chỉnh đốn tên bảo vệ nho nhỏ này không cần thiết phải hưng sư động chúng như vậy chứ? Ngài cứ ở bên cạnh mà nhìn, để cho bọn ta động thủ là được, ta cũng không tin thằng nhóc này dám đánh trả." Hổ ca không biết sâu cạn mà nói.
“Biến đi!” Ô Nha mắng mỏ mà không thèm nhìn lại.
Hổ ca sợ hãi co rụt đầu lại, vội vàng xua tay với bốn phía. Thủ hạ của hắn và mấy tay đấm Ô Nha mang đến đều lùi ra phía sau mười thước. Đám người vây xem chung quanh đã không ngừng lui về phía sau, không ai rời đi mà ngược lại càng ngày tụ tập càng nhiều.
Ô Nha bước vài bước đến cạnh bàn và đưa tay làm một động tác mời với Cát Vũ.
Cát Vũ cười khẽ, liếc nhìn Tô Mạn Thanh một cái, ra hiệu cho nàng yên tâm rồi bước ra đứng đối diện với Ô Nha.
Xung quanh có rất đông người xem, để lại một khoảng không gian rộng rãi cho hai người họ.
Trái tim của Tô Mạn Thanh đập thình thịch, nhìn Cát Vũ đang mặc đồng phục bảo vệ, lại nhìn nhìn cận vệ Ô Nha của Đàm gia.
Ô Nha có thân thể cao lớn cường tráng, khoảng một mét chín mươi chín, toàn thân cơ bắp cuồn cuộn cứng như thép, đứng trước mặt Cát Vũ giống như một gã khổng lồ nhỏ bé, hoàn toàn không cân xứng.
Sở dĩ Ô Nha được gọi là Ô Nha là bởi vì hắn ta đã đi theo bên cạnh Đàm gia nhiều năm như vậy vẫn luôn bách chiến bách thắng, hơn nữa người này xuống tay cực kỳ hung ác, không chết cũng tàn phế.
Chỉ cần hắn ta vừa xuất hiện, nhất định sẽ có người gặp nạn, còn có khả năng chết oan chết uổng.
Thành công của Đàm gia ở thành phố Giang Thành cũng có một phần công lao của Ô Nha.
Ô Nha rất ít khi coi trọng một người nào, nhất là khi động thủ với người khác, nhưng bảo vệ nhỏ bé trước mặt này khiến Ô Nha vô cùng kiêng kị.
Hắn ta không thể nhìn thấu người bảo vệ nhỏ bé trước mặt mình, trên người hắn dường như ẩn chứa một sức mạnh đáng sợ vô cùng.
"Ô Nha, đi theo làm thuộc hạ Đàm gia kiếm cơm. Không biết vị bằng hữu này có lai lịch gì?" Ô Nha nhìn Cát Vũ, muốn tìm hiểu gốc rễ của hắn.
“Cát Vũ.” Cát Vũ chỉ nói tên của mình rồi không nói thêm gì nữa.
Xem ra không hỏi ra được gì từ trong miệng của Cát Vũ.
Thần sắc của Ô Nha chẳng mấy chốc trở nên ngưng trọng. Hắn ta nhìn chằm chằm vào Cát Vũ, nhìn vào mọi điểm trọng yếu trên cơ thể của hắn. Một khi động thủ,, mặc dù không giết hắn nhưng cũng phải đánh cho thằng nhóc này trọng thương.
Ô Nha vốn là bộ đội đặc chủng xuất ngũ, tất cả những gì hắn ta học được trong quân đội là kỹ thuật gi3t ch3t trong một chiêu, chưa bao giờ có nhiều chiêu thức hoa mỹ. Một khi động thủ chính là trực tiếp lấy mạng người khác.
Theo một tiếng nổ "lách tách" như hạt đậu, Ô Nha chỉ đơn giản hoạt động gân cốt một chút, thực hiện một số động tác chuẩn bị trước cuộc chiến.
Bên trong đám người vây xem nhất thời truyền đến một tràng thốt lên kinh hãi.
"Bảo vệ nhỏ bé này thật sự là không biết sống chết mà. Chỉ bằng thân hình nhỏ bé kia của hắn mà còn đánh nhau với một tên vạm vỡ như vậy, rõ ràng là muốn tìm cái chết mà."
"Tay đấm Ô Nha số một bên cạnh Đàm gia, chưa từng nghe nói có ai trên đất thành phố Giang Thành là đối thủ của Ô Nha cả. Nhân viên bảo vệ nhỏ bé này có lẽ sẽ bị đánh chết đấy. Thời buổi này vẫn còn có người không sợ chết nhỉ."
"Tiếc thật. Có được một cô bạn gái xinh đẹp như vậy cũng không có phúc hưởng thụ. Không biết thằng khốn nạn nào sẽ được hời nữa."
Người xem đều không có ai xem trọng Cát Vũ, họ đều cho rằng lần này Cát Vũ nhất định sẽ thua, hơn nữa còn bị đánh rất thảm.
Trước mặt một người tu hành, chung quy Ô Nha vẫn quá yếu ớt, có thể nói là hoàn toàn không phải cùng một đẳng cấp.
Người như Ô Nha hẳn là phân loại vào trong phạm trù giới võ đạo.
Đối với chuyện của giới võ đạo, Cát Vũ cũng biết ít nhiều.
Mặc dù giới võ đạo và giới tu hành không cùng một phạm trù, nhưng từ lúc còn rất nhỏ, Cát Vũ đã được sư phụ truyền thụ quyền cước công phu, trên cơ bản xem như là thủ đoạn nhập môn của người tu hành. Mặc dù là Ô Nha có lợi hại thế nào đi chăng nữa thì làm thế nào có thể chống lại người tu hành chứ?
Truyền thừa của võ đạo có thể nói là có từ lâu đời, và đó là một phương pháp quyền thuật được lưu truyền ở Hoa Hạ từ xa xưa đến nay.
Trở về cội nguồn, lẽ ra phương pháp võ đạo này hẳn là được truyền ra từ Đạo gia hay Phật gia, rồi lại được các thế hệ sau tiếp nối, khai sinh ra cái mới, như vậy mới có các loại nội kình công pháp và thuật quyền thuật khác nhau.
Võ đạo tổng cộng được chia thành ba cảnh giới, lần lượt là công pháp ngoại gia, công pháp nội gia, cuối cùng là hóa cảnh.
Đại đa số những người luyện võ trên thế giới này đều bị mắc kẹt ở trình độ công pháp ngoại gia, cho dù là Đường Lang Quyền, Thiếu Lâm Quyền, hay đao pháp và thương pháp gì đó, tất cả đều nằm trong phạm trù công pháp ngoại gia, vận dụng lực gân cốt của thân mình, không ngừng cường hóa bản thân. Loại cường hóa này cũng chỉ là cường hóa gân cốt và cơ thể, dù có lợi hại đến đâu thì cũng chỉ là người thường, cũng chẳng mạnh đến mấy.
Ô Nha thuộc loại cao thủ của công pháp ngoại gia, nhưng lại không phải là loại cao thủ công pháp ngoại gia đứng đầu. Trong mắt Cát Vũ, hắn ta cũng chỉ là những nhân vật hạng hai, hạng ba mà thôi.
Mà đến giai đoạn công pháp nội gia, số người cũng đã cực kỳ ít ỏi rồi. Công pháp nội gia còn chia làm bốn cấp độ, lần lượt là Sơ Thành, Đại Thành, Điên Phong và Quy Chân.
Trong giới võ thuật Hoa Hạ có truyền lưu một câu nói là nội luyện hơi thở, ngoại luyện gân cốt da.
Lần lượt là công pháp ngoại gia và công pháp nội gia.
Muốn luyện thành công pháp nội gia rất khó, ví như người tu luyện thành công công pháp nội gia đã là người tiếp cận rất gần cảnh giới của người tu hành, nhưng vẫn có khác biệt rất lớn cùng với người tu hành.
Ví dụ, khí công mọi người thường nói là một loại pháp môn của công pháp nội gia, đã luyện thành công công pháp nội gia thì sẽ không giống với người thường. Có một số cao thủ công pháp nội gia có thể cách không di vật, dùng công pháp nội gia chữa thương cho người khác, trong mắt người thường cứ như là có được siêu năng lực vậy.
Tuy nhiên, cho dù là người tập võ luyện đến cảnh giới Quy Chân và Hóa Cảnh, đối phó với người tu hành bình thường thì còn có thể. Nhưng nếu gặp phải người tu hành như đạo trưởng và chân nhân trên dưới của Mao Sơn thì vẫn không phải là đối thủ.
Người tu hành có thể mượn dùng lực thiên địa ngũ hành, biết được thuật Kỳ Môn Độn Giáp, bùa trên tay lại có được muôn vàn tác dụng. Cát Vũ chỉ biết Mao Sơn có một loại bùa độn thổ, một khi động bùa, có thể nháy mắt chuyển dời đến địa phương trong vòng mười dặm, có thể nói là thần kỳ vô cùng.
Ô Nha trước mặt này, được mệnh danh là cao thủ số một thành phố Giang Thành, không khỏi có hơi ngoa.
Kỳ thật chỉ là khổ luyện công phu ngoại gia cao hơn người khác một bậc, rèn luyện gân cốt khác hẳn với người thường, dù là khả năng phản ứng và khả năng hành động nhanh nhẹn đều mạnh hơn người bình thường một chút.
Tùy ý tìm bất cứ một cao thủ nội gia nào đến, dù chỉ ở giai đoạn Sơ Thành, cũng có thể dễ dàng hạ gục Ô Nha, huống chi là một người tu hành mà bắt đầu tu hành từ năm ba tuổi như Cát Vũ.
Ô Nha hoạt động một phen, nhắm vào điểm trọng yếu trên cơ thể Cát Vũ, cất bước tiến lên, đấm thẳng vào thái dương của Cát Vũ.
Quả đấm thật to bằng cái nồi, một quyền này đánh tới, uy vũ sinh phong. Nếu phía trước có hơn chục viên gạch, quả đấm này cũng có thể đập tan.
Cú đấm này quá nhanh nên khiến người ta khó có thể tránh khỏi. Sau khi người xem nhìn thấy cú đánh của Ô Nha đều phát ra một tiếng thét kinh hãi.
Không khí do nắm đấm kéo đi tạo ra âm thanh vù vù.
Tô Mạn Thanh ở cách đó không xa nhìn thấy rõ ràng, lo lắng đan hai tay vào nhau. Khi Ô Nha đánh ra một quyền kia, nàng thậm chí không dám nhìn, không đành lòng chứng kiến tình cảnh Cát Vũ bị một quyền đánh bay.
Tuy nhiên, cú đấm của Ô Nha đánh qua cũng không như mọi người mong đợi.
Khi nắm đấm của Ô Nha vẫn còn cách Cát Vũ một khoảng, Cát Vũ mới đưa một bàn tay ra, nắm lấy nắm đấm của Ô Nha một cách nhẹ nhàng.
Đúng vậy, chính là nắm lấy.
Ô Nha tức khắc hoảng sợ, sức lực mạnh như vậy, nhưng vừa chạm vào lòng bàn tay của Cát Vũ đã bị dừng lại, không thể tiến thêm một tấc, dùng hết sức lực của mình cũng chẳng thể khiến nắm đấm di chuyển về phía trước dù chỉ một milimet.
Khi nhìn Cát Vũ một lần nữa, hắn ta phát hiện khóe miệng thằng nhóc này hiện lên một nụ cười khinh thường, không hề coi trọng bản thân mình một chút nào.
Ngoài hết sức kinh hãi, Ô Nha cũng theo đó mà nổi giận. Ở toàn bộ thành phố Giang Thành vẫn chưa có người nào dám can đảm trêu đùa mình như vậy, vì thế hắn ta giơ nắm đấm còn lại lên, đánh về phía Cát Vũ.
Nhưng khi Ô Nha vừa mới giơ nắm đấm còn lại lên, vẫn chưa kịp đấm xuống thì Cát Vũ bất ngờ dùng một chiêu mượn lực đánh lực. Trong lúc vừa kéo vừa ném, cơ thể nặng hơn một trăm kí của Ô Nha đã bay lên không trung, bị văng ra xa bốn năm mét, rồi rơi xuống đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.