Chương 521: Âm Binh Khai Đạo 2
Thanh Tử
14/04/2018
Tiếp theo xảy ra một cảnh khôi hài: Lũ quỷ lần lượt giải tán, đều quay về nhà của mình, đóng chặt cửa không ra nữa
"Còn quỷ tiên đâu, ta nhổ vào!" Diệp Thiếu Dương vô ngữ, bất quá như vậy cũng tốt, rốt cuộc mình cũng không có ý định ra tay với những vong hồn đáng thương kia.
Lập tức chạy nhanh đến nhà Tam Thẩm, trên đường gặp phải rất nhiều quỷ đèn lồng, một đám bay tới, hướng hắn đuổi theo.
Diệp Thiếu Dương không có thời gian đối phó với bọn chúng, cất bước chạy nhanh, đi vào trước nhà Tam Thẩm, lúc này mới xoay người,từ đai lưng lấy ra một xấp Địa Hỏa Phù, ở mỗi đoạn Dây Câu Hồn dán một lá, dán phía dưới thêm tám lá, ngẩng đầu vừa thấy, những con quỷ đèn lồng đã bay tới gần đây.
"Đến đúng lúc lắm!" Diệp Thiếu Dương niệm Địa Hỏa Phù, đem Câu Hồn Tác quét ngang ra ngoài, tám là Địa Hỏa Phù bốc cháy, ngọn lửa màu lam trải rộng trên Dây Câu Hồn, tựa như con Hỏa Xà, quật liên tiếp vào đám quỷ đèn lồng.
Quỷ đèn lồng chính là da của quỷ anh tạo thành, gặp phải Địa Hỏa, lập tức bốc cháy dữ dội, bị Địa Hỏa vây quanh, muốn thoát cũng không được, vang lên những tiếng khóc thảm của quỷ anh, đám quỷ đèn lồng bị đốt thành tro, quỷ anh chính là song quỷ, nên không có tinh phách.
Diệp Thiếu Dương dùng Dây Câu Hồn đánh nát mấy con quỷ đèn lồng may mắn không bị thiêu đốt, sau đó quay mặt lại cửa phòng.
Cửa phòng bị đóng chặt. Thời gian cấp bách, Diệp Thiếu Dương bất chấp lễ phép, đẩy cửa, kết quả phát hiện trên cửa có một nguồn quỷ lực khống chế. Bất quá quỷ lực còn yếu chứng tỏ kẻ tạo ra trình độ không cao, nhẹ nhàng lấy pháp thuật hóa giải, sau đó đẩy cửa đi vào, kêu lớn: "Tam thẩm!"
Ngẩng đầu vừa thấy, tam thẩm ôm hai đầu gối, cuộn tròn trên giường, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương tiến vào, lùi sát vào trong, vẻ mặt hoảng sợ nhìn hắn, "Ngươi, ngươi tránh ra!"
Diệp Thiếu Dương vô ngữ, nghĩ thầm thẩm tốt xấu gì cũng là quỷ, tại sao lại bị dọa thành như thế này. Đột nhiên nghĩ đến, đại khái là do Tam Thúc bị mình bắt đi, thẩm luôn canh cánh trong lòng, hơn nữa lúc nãy chỉnh mình lao xộc vào, mới bị dọa thành bộ dáng này.
Lập tức tiến về phía trước hai bước, dang tay, cố ý để lộ ra vẻ ôn hóa, nói: "Tam thẩm đừng sợ a, ta không làm gì người!"
"Ngươi, ngươi đừng lừa ta. Đừng tới đây, ta xin ngươi, ngươi mà lại gần đây ta sẽ kêu lớn lên đó!"
Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, nghĩ thầm cảnh này giống trong các bộ phim, hơn nữa cũng có chút không đúng, một người đàn bà nằm trên giường, mình thì lại đang tiến đến, dù thế nào cũng có cảm giác, mấu chốt là, đối phương thân là lệ quỷ, cư nhiên bị chính mình dọa thành như vậy, thực sự có điểm vô ngữ, có thể ngày đó mình ra tay quá tàn bạo hung hiểm, thẩm biết mình không phải là đối thủ, dứt khoát đều không phản kháng.
Vì thế đứng lạo, ra vẻ thành khẩn nhìn thẩm nói: "Tam thẩm ta không phải tới hại thẩm, tam thúc cũng không có việc gì, vẫn khỏe, ta với người là thân nhân, ta làm sao có thể hại thẩm được!"
Tam thẩm nghe thế, òa khóc nói, "Ngươi thật không có lương tâm, Tam Thúc đối tốt với ngươi như vậy, muốn đưa ngươi với Tiểu Manh đến Quỷ Tiên Thôn hưởng phúc, ngươi lại bắt Tam Thúc mang đi, không có giờ thế nào!"
Diệp Thiếu Dương viện cớ, nói: "Ngày đó thời gian cấp bách, ta có một số việc chưa tiện hỏi, đành phải mang Tam Thúc đi, hiện tại Tam Thúc đang sống tốt, ta đến đây để đưa thẩm đi gặp Tam Thúc."
Tam thẩm ngẩn ra một hồi, hiển nhiên tin lời hắn, nhưng lại lắc lắc đầu, "Ta không đi, ta sẽ không rời khỏi đây, ngươi hãy đưa Tam Thúc của người về đây, bằng không ta sống một mình lâu quá, bọn họ lại ép ta kết hôn lần nữa, ta đã sống với Tam Thúc hơn 50 năm, không muốn tái giá với ai nữa!"
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một chút, nói: "Ta có thể đưa Tam Thúc về đây, nhưng hôm nay thẩm phải đi theo ta để giúp ta chuyện này." Dùng lời nói dối lừa Tam Thẩm, cũng không riêng gì vì chính mình, Diệp Thiếu Dương muốn ổn định tâm lí của Tam Thẩm, xong xuôi sẽ đưa Tam Thẩm ra khỏi Quỷ Tiên Thôn, làm thẩm tỉnh táo lại, giúp Tam Thẩm đi độ kiếp.
Thấy Tam Thẩm không nói, xem như đã đống ý, Diệp Thiếu Dương lúc này mới hỏi: "Tam thẩm, người có biết Vương Lão Tứ?"
Tam Thẩm gật gật đầu, "Ngươi tìm hắn làm gì?"
"Ngươi đừng hỏi, thẩm dẫn ta đi tìm hắn, đi ngay đi."
Diệp Thiếu Dương tiến đến một tay đỡ lấy Tam Thẩm, đi ra ngoài cửa, vừa đến cửa, lập tức ngây dại: Mới có một lúc, mà ngoài cửa đã xuất hiện một đám đông Quỷ Đèn Lồng, còn có một đám quỷ tốt, ở phía sau gò đất cao còn có vài tên Thống soái: Một là tên Nhật Tuần, cùng với một tên giống Thần Tuần Đêm, chỉ là thẻ bài của hắn có khắc hai chữ "Nhật Tuần" .
Bên cạnh hai tên đó, Báo Mắt Hoàn Tình. Tên thân, trên người làn da giống như Thiềm Thừ, có vô số con mắt, nhìn qua ghê tởm phát ói, tóc chia làm ba nhánh, dựng cao lên, kiểu tóc này chắc chắn là trào lưu của giới trẻ thời đó, trong tay cầm một đài sen, liên tục phóng ra lục quang.
Đây là Quỷ Vương! Tất nhiên là giả, mà có là Quỷ Vương đi chăng nữa, cũng không thể cho là Vương được, cùng lắm chỉ là một âm thần, làm công việc quản lí luân hồi, dưới trướng có một chút quỷ tốt mà thôi.
Bên cạnh Quỷ Vương, là một ông râu quai nón mặc y phục quan lại nhà Đại Hán, tay cầm bút phán quan, được gọi là "Phán quan" .
Thần Tuần ngày đêm, Quỷ Vương, Phán Quan. Trong đó Thần Tuần Đêm trước khi đã bị mình xử lí, vì vậy còn dư lại ba tên kia.
Ở phía sau bọn họ, còn bốn mĩ nữ tay cầm tịnh bình, Diệp Thiếu Dương suy đoán, các nàng hẳn là thứ mà tam thúc gọi là tiên nữ tiếp dẫn, nếu đứng phía sau mấy âm thần kia, có lẽ tu vi của các nàng cao hơn bọn họ một chút.
Từng hàng này, từ tiểu tốt đến tinh anh, tổng cộng phải đến mấy trăm người, chỉ sợ toàn thể Quỷ Tiên Thôn đều xuất động chăng?
"Diệp Thiếu Dương, ngươi còn dám vác mặt tới sao!" Quỷ Vương giọng the thé kêu to, "Hôm nay cho dù ngươi có bản lĩnh thông thiên, cũng không thể chạy thoát!"
Diệp Thiếu Dương cười, hướng nó chu chu môi, "Vậy tới đây đi, ta quyết một trận tử chiến."
Quỷ Vương gào to một tiếng, xem như hạ lệnh, nhất thời rất nhiều quỷ tốt gầm to lao lên, trong nháy mắt bọn quỷ đèn lồng cũng đồng loạt xuất kích.
Nhiều quỷ cùng lao lên như vậy, tính đi tính lại còn không chắc đã thắng dễ dàng, không thì có đánh đến canh ba còn không hết, cũng may, Diệp Thiếu Dương căn bản không muốn liều mạng theo chúng, nhìn Quỷ Vương thè lưỡi, sao đó kéo Tam Thẩm, xoay người hướng cửa cốc phóng ra, vung Dây Câu Hồn, tạo một đường máu, chạy ra ngoài như bay, sau đó chạy ngược theo hướng hắn đã đi vào, tốc độ thật nhanh, trong nháy mắt đã cao chạy xa bay.
Bọn quỷ tốt mất đi mục tiêu, một đám đứng ngây ngốc, ngay cả Quỷ Vương đầu óc cũng khó hiểu: Tên này vừa tới chưa đánh đã bỏ chạy, chẳng phải mới vừa rồi khẩu khí hắn còn lớn lắm sao?
Mặc kệ thế nào, không thể để hắn thoát, vì thế Quỷ Vương ra lệnh một tiếng, thống lĩnh quỷ tốt, toàn thể hướng cửa cốc đuổi theo.
Trước hết Diệp Thiếu Dương thu tam thẩm vào linh phù, một hơi chạy đến cửa cốc, lấy ra một chén lớn, vẽ một lá bùa thả vào, sau đó trộn một số pháp dược, lại cắt qua ngón tay, nhỏ một giọt máu vào, hóa thành pháp thủy.
Sau đó hắn vẽ ra một Đạo Tinh Thần Phù, chấm pháp thủy, hướng đám người giấy mà hắn bày ra, cởi chuông kinh hồn từ bên hông xuống, dùng sức, la lớn: "Thiên Sư Triệu Hoán, Âm Binh Khai Đạo!"
"Còn quỷ tiên đâu, ta nhổ vào!" Diệp Thiếu Dương vô ngữ, bất quá như vậy cũng tốt, rốt cuộc mình cũng không có ý định ra tay với những vong hồn đáng thương kia.
Lập tức chạy nhanh đến nhà Tam Thẩm, trên đường gặp phải rất nhiều quỷ đèn lồng, một đám bay tới, hướng hắn đuổi theo.
Diệp Thiếu Dương không có thời gian đối phó với bọn chúng, cất bước chạy nhanh, đi vào trước nhà Tam Thẩm, lúc này mới xoay người,từ đai lưng lấy ra một xấp Địa Hỏa Phù, ở mỗi đoạn Dây Câu Hồn dán một lá, dán phía dưới thêm tám lá, ngẩng đầu vừa thấy, những con quỷ đèn lồng đã bay tới gần đây.
"Đến đúng lúc lắm!" Diệp Thiếu Dương niệm Địa Hỏa Phù, đem Câu Hồn Tác quét ngang ra ngoài, tám là Địa Hỏa Phù bốc cháy, ngọn lửa màu lam trải rộng trên Dây Câu Hồn, tựa như con Hỏa Xà, quật liên tiếp vào đám quỷ đèn lồng.
Quỷ đèn lồng chính là da của quỷ anh tạo thành, gặp phải Địa Hỏa, lập tức bốc cháy dữ dội, bị Địa Hỏa vây quanh, muốn thoát cũng không được, vang lên những tiếng khóc thảm của quỷ anh, đám quỷ đèn lồng bị đốt thành tro, quỷ anh chính là song quỷ, nên không có tinh phách.
Diệp Thiếu Dương dùng Dây Câu Hồn đánh nát mấy con quỷ đèn lồng may mắn không bị thiêu đốt, sau đó quay mặt lại cửa phòng.
Cửa phòng bị đóng chặt. Thời gian cấp bách, Diệp Thiếu Dương bất chấp lễ phép, đẩy cửa, kết quả phát hiện trên cửa có một nguồn quỷ lực khống chế. Bất quá quỷ lực còn yếu chứng tỏ kẻ tạo ra trình độ không cao, nhẹ nhàng lấy pháp thuật hóa giải, sau đó đẩy cửa đi vào, kêu lớn: "Tam thẩm!"
Ngẩng đầu vừa thấy, tam thẩm ôm hai đầu gối, cuộn tròn trên giường, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương tiến vào, lùi sát vào trong, vẻ mặt hoảng sợ nhìn hắn, "Ngươi, ngươi tránh ra!"
Diệp Thiếu Dương vô ngữ, nghĩ thầm thẩm tốt xấu gì cũng là quỷ, tại sao lại bị dọa thành như thế này. Đột nhiên nghĩ đến, đại khái là do Tam Thúc bị mình bắt đi, thẩm luôn canh cánh trong lòng, hơn nữa lúc nãy chỉnh mình lao xộc vào, mới bị dọa thành bộ dáng này.
Lập tức tiến về phía trước hai bước, dang tay, cố ý để lộ ra vẻ ôn hóa, nói: "Tam thẩm đừng sợ a, ta không làm gì người!"
"Ngươi, ngươi đừng lừa ta. Đừng tới đây, ta xin ngươi, ngươi mà lại gần đây ta sẽ kêu lớn lên đó!"
Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, nghĩ thầm cảnh này giống trong các bộ phim, hơn nữa cũng có chút không đúng, một người đàn bà nằm trên giường, mình thì lại đang tiến đến, dù thế nào cũng có cảm giác, mấu chốt là, đối phương thân là lệ quỷ, cư nhiên bị chính mình dọa thành như vậy, thực sự có điểm vô ngữ, có thể ngày đó mình ra tay quá tàn bạo hung hiểm, thẩm biết mình không phải là đối thủ, dứt khoát đều không phản kháng.
Vì thế đứng lạo, ra vẻ thành khẩn nhìn thẩm nói: "Tam thẩm ta không phải tới hại thẩm, tam thúc cũng không có việc gì, vẫn khỏe, ta với người là thân nhân, ta làm sao có thể hại thẩm được!"
Tam thẩm nghe thế, òa khóc nói, "Ngươi thật không có lương tâm, Tam Thúc đối tốt với ngươi như vậy, muốn đưa ngươi với Tiểu Manh đến Quỷ Tiên Thôn hưởng phúc, ngươi lại bắt Tam Thúc mang đi, không có giờ thế nào!"
Diệp Thiếu Dương viện cớ, nói: "Ngày đó thời gian cấp bách, ta có một số việc chưa tiện hỏi, đành phải mang Tam Thúc đi, hiện tại Tam Thúc đang sống tốt, ta đến đây để đưa thẩm đi gặp Tam Thúc."
Tam thẩm ngẩn ra một hồi, hiển nhiên tin lời hắn, nhưng lại lắc lắc đầu, "Ta không đi, ta sẽ không rời khỏi đây, ngươi hãy đưa Tam Thúc của người về đây, bằng không ta sống một mình lâu quá, bọn họ lại ép ta kết hôn lần nữa, ta đã sống với Tam Thúc hơn 50 năm, không muốn tái giá với ai nữa!"
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một chút, nói: "Ta có thể đưa Tam Thúc về đây, nhưng hôm nay thẩm phải đi theo ta để giúp ta chuyện này." Dùng lời nói dối lừa Tam Thẩm, cũng không riêng gì vì chính mình, Diệp Thiếu Dương muốn ổn định tâm lí của Tam Thẩm, xong xuôi sẽ đưa Tam Thẩm ra khỏi Quỷ Tiên Thôn, làm thẩm tỉnh táo lại, giúp Tam Thẩm đi độ kiếp.
Thấy Tam Thẩm không nói, xem như đã đống ý, Diệp Thiếu Dương lúc này mới hỏi: "Tam thẩm, người có biết Vương Lão Tứ?"
Tam Thẩm gật gật đầu, "Ngươi tìm hắn làm gì?"
"Ngươi đừng hỏi, thẩm dẫn ta đi tìm hắn, đi ngay đi."
Diệp Thiếu Dương tiến đến một tay đỡ lấy Tam Thẩm, đi ra ngoài cửa, vừa đến cửa, lập tức ngây dại: Mới có một lúc, mà ngoài cửa đã xuất hiện một đám đông Quỷ Đèn Lồng, còn có một đám quỷ tốt, ở phía sau gò đất cao còn có vài tên Thống soái: Một là tên Nhật Tuần, cùng với một tên giống Thần Tuần Đêm, chỉ là thẻ bài của hắn có khắc hai chữ "Nhật Tuần" .
Bên cạnh hai tên đó, Báo Mắt Hoàn Tình. Tên thân, trên người làn da giống như Thiềm Thừ, có vô số con mắt, nhìn qua ghê tởm phát ói, tóc chia làm ba nhánh, dựng cao lên, kiểu tóc này chắc chắn là trào lưu của giới trẻ thời đó, trong tay cầm một đài sen, liên tục phóng ra lục quang.
Đây là Quỷ Vương! Tất nhiên là giả, mà có là Quỷ Vương đi chăng nữa, cũng không thể cho là Vương được, cùng lắm chỉ là một âm thần, làm công việc quản lí luân hồi, dưới trướng có một chút quỷ tốt mà thôi.
Bên cạnh Quỷ Vương, là một ông râu quai nón mặc y phục quan lại nhà Đại Hán, tay cầm bút phán quan, được gọi là "Phán quan" .
Thần Tuần ngày đêm, Quỷ Vương, Phán Quan. Trong đó Thần Tuần Đêm trước khi đã bị mình xử lí, vì vậy còn dư lại ba tên kia.
Ở phía sau bọn họ, còn bốn mĩ nữ tay cầm tịnh bình, Diệp Thiếu Dương suy đoán, các nàng hẳn là thứ mà tam thúc gọi là tiên nữ tiếp dẫn, nếu đứng phía sau mấy âm thần kia, có lẽ tu vi của các nàng cao hơn bọn họ một chút.
Từng hàng này, từ tiểu tốt đến tinh anh, tổng cộng phải đến mấy trăm người, chỉ sợ toàn thể Quỷ Tiên Thôn đều xuất động chăng?
"Diệp Thiếu Dương, ngươi còn dám vác mặt tới sao!" Quỷ Vương giọng the thé kêu to, "Hôm nay cho dù ngươi có bản lĩnh thông thiên, cũng không thể chạy thoát!"
Diệp Thiếu Dương cười, hướng nó chu chu môi, "Vậy tới đây đi, ta quyết một trận tử chiến."
Quỷ Vương gào to một tiếng, xem như hạ lệnh, nhất thời rất nhiều quỷ tốt gầm to lao lên, trong nháy mắt bọn quỷ đèn lồng cũng đồng loạt xuất kích.
Nhiều quỷ cùng lao lên như vậy, tính đi tính lại còn không chắc đã thắng dễ dàng, không thì có đánh đến canh ba còn không hết, cũng may, Diệp Thiếu Dương căn bản không muốn liều mạng theo chúng, nhìn Quỷ Vương thè lưỡi, sao đó kéo Tam Thẩm, xoay người hướng cửa cốc phóng ra, vung Dây Câu Hồn, tạo một đường máu, chạy ra ngoài như bay, sau đó chạy ngược theo hướng hắn đã đi vào, tốc độ thật nhanh, trong nháy mắt đã cao chạy xa bay.
Bọn quỷ tốt mất đi mục tiêu, một đám đứng ngây ngốc, ngay cả Quỷ Vương đầu óc cũng khó hiểu: Tên này vừa tới chưa đánh đã bỏ chạy, chẳng phải mới vừa rồi khẩu khí hắn còn lớn lắm sao?
Mặc kệ thế nào, không thể để hắn thoát, vì thế Quỷ Vương ra lệnh một tiếng, thống lĩnh quỷ tốt, toàn thể hướng cửa cốc đuổi theo.
Trước hết Diệp Thiếu Dương thu tam thẩm vào linh phù, một hơi chạy đến cửa cốc, lấy ra một chén lớn, vẽ một lá bùa thả vào, sau đó trộn một số pháp dược, lại cắt qua ngón tay, nhỏ một giọt máu vào, hóa thành pháp thủy.
Sau đó hắn vẽ ra một Đạo Tinh Thần Phù, chấm pháp thủy, hướng đám người giấy mà hắn bày ra, cởi chuông kinh hồn từ bên hông xuống, dùng sức, la lớn: "Thiên Sư Triệu Hoán, Âm Binh Khai Đạo!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.