Chương 733: Âm mưu của Lâm Du (2)
Thanh Tử
02/06/2018
"Ngươi. . ." Lâm Du cắn răng một cái nói, "Ta đích
thực không phải đối thủ của ngươi, nhưng nếu ta muốn chạy, chưa chắc
ngươi đã giữ được, ta ra ngoài đó gieo họa thế nhân, lạm sát kẻ vô tội,
Diệp thiên sư, đến lúc đó ngươi hối hận cũng không kịp!"
Diệp Thiếu Dương đứng phắt dậy, nhìn cô ta, lạnh lùng nói ra bốn chữ: "Ngươi uy hiếp ta?"
Từ trên người hắn toát ra một loại khí thế, khiến Lâm Du bất chợt hoài nghi thực lực của chính mình, hoài nghi rằng mình không có cách nào thoát khỏi tay hắn.
Diệp Thiếu Dương chậm rãi bước lên một bước, đưa tay chỉ vào cô ta, lạnh lùng nói: "Hiện tại chỉ cần ngươi tiến thêm một bước, ta sẽ liều mạng đến lưỡng bại câu thương, dù có máu chảy thành sông, cũng nhất quyết phải giữ ngươi lại, không tin, ngươi có thể thử một lần xem sao!"
Nói xong, soạt một tiếng rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, thanh quang bắn ra bốn phía, đẩy lui âm khí xung quanh ra cách thân mình ba trượng.
Lâm Du vừa thấy Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, trong lòng càng thêm khẩn trương, cô ta vốn tin rằng, với tu vi của mình, cho dù đối mặt với Đạo môn pháp khí mạnh như Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, cũng hoàn toàn có thể đào tẩu, thực sự khiến cô ta e sợ, chính là Diệp Thiếu Dương.
Không biết vì sao, người này đơn giản nói mấy câu, chỉ một ánh mắt, tức khắc khiến cô ta cảm thấy chẳng còn chút hy vọng nào, nội tâm giằng xé một hồi, cô ta đành từ bỏ, đột nhiên khom người quỳ xuống, khóc lóc bi thương.
"Diệp thiên sư, cầu xin ngươi, ta chết thảm như vậy, tha cho ta lần này, ta thề với trời, chỉ cần giết chết Lương Đạo Sinh với Tử Nguyệt, tùy ý ngươi xử lý, tuyệt không lưu lại nhân gian nửa khắc, Diệp thiên sư, sinh thời ta cũng là pháp sư, cầu xin ngươi. . ."
Diệp Thiếu Dương âm thầm cau mày, nghĩ cô ta tuy lừa gạt mình, cũng gián tiếp giết nhiều người, nhưng cô ta thực sự đã phải chịu không ít khổ cực, thù hận. . . có thể khiến một người điên cuồng, cho dù là quỷ cũng không thể tránh khỏi.
Không đợi hắn lên tiếng, Lâm Du đưa tay trái về phía hắn đối hắn, một đạo ánh sáng lấp lánh từ lòng bàn tay bay ra, chậm rãi tới trước mặt Diệp Thiếu Dương.
"Đây là hồn tinh của ta, ngươi thu ta thành quỷ phó hay siêu độ cũng được, đã đến nước này, mặc cho ngươi xử trí, ta quyết không oán than."
Diệp Thiếu Dương do dự một chút, lấy ra một tấm linh phù, hồn tinh lập tức nhập ào, hóa thành hồn ấn.
Hắn không nghĩ sẽ thu Lâm Du thành quỷ phó, nhưng nhận lấy hồn tinh thì có thể, đến lúc đó chỉ cần cô ta có dị động, mình sẽ huỷ linh phù, hồn thể cô ta cũng sẽ lập tức tan thành mây khói.
Lâm du thấy hắn thu lại hồn tinh, trong lòng nhẹ nhõm, muốn cúi xuống dập đầu. Diệp Thiếu Dương vội vàng tránh đi, khoát tay nói, "Ta là Thiên sư nhân gian, không chịu quỷ bái, ngươi không cần làm ta gia tăng nghiệp chướng."
"Xin lỗi, nhất thời kích động đã quên." Lâm Du đứng dậy, dùng cách hành lễ của đệ tử Nga Mi, vái Diệp Thiếu Dương một cái.
"Diệp thiên sư, ta sẽ tiếp tục điều tra nghe ngóng phía Lương Đạo Sinh, một khi có kết quả, lập tức tới tìm ngươi!" Nói xong phi thân ra ngoài cửa sổ bay đi.
Diệp Thiếu Dương thở dài, xoay người hướng Tạ Vũ Tình bất đắc dĩ cười, "Cô cảm thấy tôi làm như vậy, là đúng hay sai?"
"Là đúng, nhường một bước, đẹp cả đôi đàng."
Diệp Thiếu Dương lắc đầu, "Thấy ác quỷ mà không thu, tôi đã vi phạm một trong bảy quy định của Đạo môn."
Tạ Vũ Tình khẩn trương nói: "Sẽ có hậu quả gì?"
"Giảm âm đức, sau khi chết xuống Âm Ty xét hỏi, bài vị không thể nhập tông môn từ đường."
"Việc này. . ."
Diệp Thiếu Dương cười cười, thu hồi Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, đi xuống dưới lầu, nhàn nhạt nói: "Diệp Thiếu Dương tôi từ lúc nào để ý tới mấy môn quy giới luật đó chứ, vậy không phải là tôi nữa rồi."
Không tuân thủ môn quy giới luật, không để tâm đến việc sau khi chết sẽ không được nhập vào từ đường, không nghĩ sẽ xuống Địa Phủ làm quan, không nghĩ sẽ lên trời thành tiên, chỉ cầu không thẹn với lương tâm, làm theo ý mình.
Đi tới phía trước cánh cửa sổ cũ nát ở lầu hai, Diệp Thiếu Dương cuốn dây Câu Hồn lên trên cửa sổ, vừa định đỡ Tạ Vũ Tình leo xuống, đột nhiên phía sau vang lên một tiếng khóc yếu ớt: "Thiếu Dương ca. . ."
Diệp Thiếu Dương bỗng nhiên ngẩn ra, quay đầu lại nhìn, thì ra là Dương Tư Linh, vẻ mặt đau khổ, nước mắt giàn giụa.
Không xong rồi!
Diệp Thiếu Dương ngơ ngẩn nhìn cô, "Cô. . . đến đây từ lúc nào?"
"Lúc trước đã tới rồi, thấy huynh đấu pháp, nên đứng một bên né tránh, sợ ảnh hưởng đến huynh, đối thoại của các người tôi đều nghe được, Cường Tử. . . thực sự đã hồn bay phách tán ư?"
Diệp Thiếu Dương ngạc nhiên, sau một hồi lâu lẩm bẩm thốt ra một câu, "Thực xin lỗi, tôi không nghĩ sẽ lừa gạt cô. . ."
Dương Tư Linh lắc đầu, "Tôi thực cảm ơn huynh, thật đó, một chút cũng không trách huynh, huynh làm như vậy. . . ngược lại còn rất có nhân tình, huynh không giống như những pháp sư đó. . ."
Diệp Thiếu Dương xua xua tay, "Đừng khen tôi, tôi đã không chốn dung thân rồi."
Lừa thần dối quỷ, chính là phạm vào một giới. . .
Dương Tư Linh đi đến trước mặt hắn, nói: "Tôi không trách huynh, tôi chỉ cảm thấy bi thương cho Cường Tử. . ."
Nói xong, che mặt khóc oà lên.
Tạ Vũ Tình tiến lên muốn vỗ vai cô an ủi, kết quả xuyên qua thân thể trong suốt của cô, bất đắc dĩ đành phải đứng trước mặt, nói mấy câu Lý Hiếu Cường vì nước hy sinh thân mình đầu rơi máu chảy linh tinh an ủi, Tạ Vũ Tình không nghĩ sẽ nói ra những lời này, nhưng thân là nữ hán tử, chưa bao giờ biết an ủi người khác như thế nào.
Dương Tư Linh cuối cùng cũng ngừng khóc, ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: "Thiếu Dương ca, tro cốt Cường Tử đã hạ táng chưa vậy, chuyện này mong huynh giúp đỡ."
"Được rồi, đi làm ngay thôi, cô đi theo tôi."
Dương Tư Linh chui vào tấm linh phù trên đai lưng hắn.
Diệp Thiếu Dương dẫn Tạ Vũ Tình xuống lầu, ra khỏi cổng trường, bảo Tạ Vũ Tình lái xe, đưa mình tới nhà tang lễ.
"Thì ra hết thảy chuyện này đều là do Lâm Du làm ra, tâm cơ cô ta cũng thật là thâm a," Tạ Vũ Tình vừa lái xe, vừa phát biểu cảm tưởng, "May mà ngươi pháp lực cao cường, không bị Tử Nguyệt làm hại, bằng không sẽ giống. . ." Đột nhiên nghĩ đến Dương Tư Linh đang có trên người hắn, sợ cô có thể nghe được, nên không nói tiếp nữa.
"Bất quá Lâm Du cũng đã thành công, rốt cuộc cô ta đã khiến ngươi, vì cô ta mà báo thù."
Diệp Thiếu Dương thở dài, "Lão già Thái Lan kia thực rất khó đối phó, hơn nữa còn có Tử Nguyệt, đánh thắng hay không cũng là một vấn đề, cô đừng thấy tôi trước đây nói cứng như vậy mà tưởng bở, lòng tôi cũng không chắc chắn lắm đâu."
Tạ Vũ Tình nói: "Tử Nguyệt có phải lợi hại hơn nhiều so với Lâm Du hay không?"
"Haiiiiiiz, nếu Lâm Du có thể đánh bại Tử Nguyệt, thì còn tìm tôi làm gì?"
"Vậy ngươi còn có Tứ Bảo với Lão Quách hỗ trợ a, được thôi, Lão Quách không tính, còn có mình Tứ Bảo."
Diệp Thiếu Dương nghĩ một hồi nói: "Một mình Tứ Bảo không được, tôi còn phải tìm thêm một người giúp đỡ, tôi đã liên hệ với cô ấy, muộn nhất thì mai ngày kia sẽ đến."
Tạ Vũ Tình cau mày: "Ngươi nói ai?"
"Nhuế Lãnh Ngọc a, pháp lực cô ấy mạnh hơn nhiều so với Tứ Bảo."
Nghĩ đến sắp được gặp Nhuế Lãnh Ngọc, trong lòng Diệp Thiếu Dương bỗng xuất hiện một cảm xúc kỳ quái, không rõ là cái gì.
Tạ Vũ Tình ý vị sâu xa "À" một tiếng, "Hai người các ngươi thực đúng là rất xứng đôi a."
Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn cô một cái, không biết nên trả lời như thế nào.
"Không cần phải khó xử, ngươi làm chính sự ta không quấy rầy." Tạ Vũ Tình một bàn tay rời khỏi tay lái, đập "bốp" con ruồi đang vo ve gần cửa kính trước mặt, đưa cho hắn xem, "Đồ vật thuộc về ta, vĩnh viễn sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay ta. . . ha ha. . . ."
Diệp Thiếu Dương khóe miệng khẽ run run, những lời này nghe sao mà giống uy hiếp thế?
Diệp Thiếu Dương đứng phắt dậy, nhìn cô ta, lạnh lùng nói ra bốn chữ: "Ngươi uy hiếp ta?"
Từ trên người hắn toát ra một loại khí thế, khiến Lâm Du bất chợt hoài nghi thực lực của chính mình, hoài nghi rằng mình không có cách nào thoát khỏi tay hắn.
Diệp Thiếu Dương chậm rãi bước lên một bước, đưa tay chỉ vào cô ta, lạnh lùng nói: "Hiện tại chỉ cần ngươi tiến thêm một bước, ta sẽ liều mạng đến lưỡng bại câu thương, dù có máu chảy thành sông, cũng nhất quyết phải giữ ngươi lại, không tin, ngươi có thể thử một lần xem sao!"
Nói xong, soạt một tiếng rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, thanh quang bắn ra bốn phía, đẩy lui âm khí xung quanh ra cách thân mình ba trượng.
Lâm Du vừa thấy Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, trong lòng càng thêm khẩn trương, cô ta vốn tin rằng, với tu vi của mình, cho dù đối mặt với Đạo môn pháp khí mạnh như Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, cũng hoàn toàn có thể đào tẩu, thực sự khiến cô ta e sợ, chính là Diệp Thiếu Dương.
Không biết vì sao, người này đơn giản nói mấy câu, chỉ một ánh mắt, tức khắc khiến cô ta cảm thấy chẳng còn chút hy vọng nào, nội tâm giằng xé một hồi, cô ta đành từ bỏ, đột nhiên khom người quỳ xuống, khóc lóc bi thương.
"Diệp thiên sư, cầu xin ngươi, ta chết thảm như vậy, tha cho ta lần này, ta thề với trời, chỉ cần giết chết Lương Đạo Sinh với Tử Nguyệt, tùy ý ngươi xử lý, tuyệt không lưu lại nhân gian nửa khắc, Diệp thiên sư, sinh thời ta cũng là pháp sư, cầu xin ngươi. . ."
Diệp Thiếu Dương âm thầm cau mày, nghĩ cô ta tuy lừa gạt mình, cũng gián tiếp giết nhiều người, nhưng cô ta thực sự đã phải chịu không ít khổ cực, thù hận. . . có thể khiến một người điên cuồng, cho dù là quỷ cũng không thể tránh khỏi.
Không đợi hắn lên tiếng, Lâm Du đưa tay trái về phía hắn đối hắn, một đạo ánh sáng lấp lánh từ lòng bàn tay bay ra, chậm rãi tới trước mặt Diệp Thiếu Dương.
"Đây là hồn tinh của ta, ngươi thu ta thành quỷ phó hay siêu độ cũng được, đã đến nước này, mặc cho ngươi xử trí, ta quyết không oán than."
Diệp Thiếu Dương do dự một chút, lấy ra một tấm linh phù, hồn tinh lập tức nhập ào, hóa thành hồn ấn.
Hắn không nghĩ sẽ thu Lâm Du thành quỷ phó, nhưng nhận lấy hồn tinh thì có thể, đến lúc đó chỉ cần cô ta có dị động, mình sẽ huỷ linh phù, hồn thể cô ta cũng sẽ lập tức tan thành mây khói.
Lâm du thấy hắn thu lại hồn tinh, trong lòng nhẹ nhõm, muốn cúi xuống dập đầu. Diệp Thiếu Dương vội vàng tránh đi, khoát tay nói, "Ta là Thiên sư nhân gian, không chịu quỷ bái, ngươi không cần làm ta gia tăng nghiệp chướng."
"Xin lỗi, nhất thời kích động đã quên." Lâm Du đứng dậy, dùng cách hành lễ của đệ tử Nga Mi, vái Diệp Thiếu Dương một cái.
"Diệp thiên sư, ta sẽ tiếp tục điều tra nghe ngóng phía Lương Đạo Sinh, một khi có kết quả, lập tức tới tìm ngươi!" Nói xong phi thân ra ngoài cửa sổ bay đi.
Diệp Thiếu Dương thở dài, xoay người hướng Tạ Vũ Tình bất đắc dĩ cười, "Cô cảm thấy tôi làm như vậy, là đúng hay sai?"
"Là đúng, nhường một bước, đẹp cả đôi đàng."
Diệp Thiếu Dương lắc đầu, "Thấy ác quỷ mà không thu, tôi đã vi phạm một trong bảy quy định của Đạo môn."
Tạ Vũ Tình khẩn trương nói: "Sẽ có hậu quả gì?"
"Giảm âm đức, sau khi chết xuống Âm Ty xét hỏi, bài vị không thể nhập tông môn từ đường."
"Việc này. . ."
Diệp Thiếu Dương cười cười, thu hồi Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, đi xuống dưới lầu, nhàn nhạt nói: "Diệp Thiếu Dương tôi từ lúc nào để ý tới mấy môn quy giới luật đó chứ, vậy không phải là tôi nữa rồi."
Không tuân thủ môn quy giới luật, không để tâm đến việc sau khi chết sẽ không được nhập vào từ đường, không nghĩ sẽ xuống Địa Phủ làm quan, không nghĩ sẽ lên trời thành tiên, chỉ cầu không thẹn với lương tâm, làm theo ý mình.
Đi tới phía trước cánh cửa sổ cũ nát ở lầu hai, Diệp Thiếu Dương cuốn dây Câu Hồn lên trên cửa sổ, vừa định đỡ Tạ Vũ Tình leo xuống, đột nhiên phía sau vang lên một tiếng khóc yếu ớt: "Thiếu Dương ca. . ."
Diệp Thiếu Dương bỗng nhiên ngẩn ra, quay đầu lại nhìn, thì ra là Dương Tư Linh, vẻ mặt đau khổ, nước mắt giàn giụa.
Không xong rồi!
Diệp Thiếu Dương ngơ ngẩn nhìn cô, "Cô. . . đến đây từ lúc nào?"
"Lúc trước đã tới rồi, thấy huynh đấu pháp, nên đứng một bên né tránh, sợ ảnh hưởng đến huynh, đối thoại của các người tôi đều nghe được, Cường Tử. . . thực sự đã hồn bay phách tán ư?"
Diệp Thiếu Dương ngạc nhiên, sau một hồi lâu lẩm bẩm thốt ra một câu, "Thực xin lỗi, tôi không nghĩ sẽ lừa gạt cô. . ."
Dương Tư Linh lắc đầu, "Tôi thực cảm ơn huynh, thật đó, một chút cũng không trách huynh, huynh làm như vậy. . . ngược lại còn rất có nhân tình, huynh không giống như những pháp sư đó. . ."
Diệp Thiếu Dương xua xua tay, "Đừng khen tôi, tôi đã không chốn dung thân rồi."
Lừa thần dối quỷ, chính là phạm vào một giới. . .
Dương Tư Linh đi đến trước mặt hắn, nói: "Tôi không trách huynh, tôi chỉ cảm thấy bi thương cho Cường Tử. . ."
Nói xong, che mặt khóc oà lên.
Tạ Vũ Tình tiến lên muốn vỗ vai cô an ủi, kết quả xuyên qua thân thể trong suốt của cô, bất đắc dĩ đành phải đứng trước mặt, nói mấy câu Lý Hiếu Cường vì nước hy sinh thân mình đầu rơi máu chảy linh tinh an ủi, Tạ Vũ Tình không nghĩ sẽ nói ra những lời này, nhưng thân là nữ hán tử, chưa bao giờ biết an ủi người khác như thế nào.
Dương Tư Linh cuối cùng cũng ngừng khóc, ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: "Thiếu Dương ca, tro cốt Cường Tử đã hạ táng chưa vậy, chuyện này mong huynh giúp đỡ."
"Được rồi, đi làm ngay thôi, cô đi theo tôi."
Dương Tư Linh chui vào tấm linh phù trên đai lưng hắn.
Diệp Thiếu Dương dẫn Tạ Vũ Tình xuống lầu, ra khỏi cổng trường, bảo Tạ Vũ Tình lái xe, đưa mình tới nhà tang lễ.
"Thì ra hết thảy chuyện này đều là do Lâm Du làm ra, tâm cơ cô ta cũng thật là thâm a," Tạ Vũ Tình vừa lái xe, vừa phát biểu cảm tưởng, "May mà ngươi pháp lực cao cường, không bị Tử Nguyệt làm hại, bằng không sẽ giống. . ." Đột nhiên nghĩ đến Dương Tư Linh đang có trên người hắn, sợ cô có thể nghe được, nên không nói tiếp nữa.
"Bất quá Lâm Du cũng đã thành công, rốt cuộc cô ta đã khiến ngươi, vì cô ta mà báo thù."
Diệp Thiếu Dương thở dài, "Lão già Thái Lan kia thực rất khó đối phó, hơn nữa còn có Tử Nguyệt, đánh thắng hay không cũng là một vấn đề, cô đừng thấy tôi trước đây nói cứng như vậy mà tưởng bở, lòng tôi cũng không chắc chắn lắm đâu."
Tạ Vũ Tình nói: "Tử Nguyệt có phải lợi hại hơn nhiều so với Lâm Du hay không?"
"Haiiiiiiz, nếu Lâm Du có thể đánh bại Tử Nguyệt, thì còn tìm tôi làm gì?"
"Vậy ngươi còn có Tứ Bảo với Lão Quách hỗ trợ a, được thôi, Lão Quách không tính, còn có mình Tứ Bảo."
Diệp Thiếu Dương nghĩ một hồi nói: "Một mình Tứ Bảo không được, tôi còn phải tìm thêm một người giúp đỡ, tôi đã liên hệ với cô ấy, muộn nhất thì mai ngày kia sẽ đến."
Tạ Vũ Tình cau mày: "Ngươi nói ai?"
"Nhuế Lãnh Ngọc a, pháp lực cô ấy mạnh hơn nhiều so với Tứ Bảo."
Nghĩ đến sắp được gặp Nhuế Lãnh Ngọc, trong lòng Diệp Thiếu Dương bỗng xuất hiện một cảm xúc kỳ quái, không rõ là cái gì.
Tạ Vũ Tình ý vị sâu xa "À" một tiếng, "Hai người các ngươi thực đúng là rất xứng đôi a."
Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn cô một cái, không biết nên trả lời như thế nào.
"Không cần phải khó xử, ngươi làm chính sự ta không quấy rầy." Tạ Vũ Tình một bàn tay rời khỏi tay lái, đập "bốp" con ruồi đang vo ve gần cửa kính trước mặt, đưa cho hắn xem, "Đồ vật thuộc về ta, vĩnh viễn sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay ta. . . ha ha. . . ."
Diệp Thiếu Dương khóe miệng khẽ run run, những lời này nghe sao mà giống uy hiếp thế?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.