Chương 755: Ba chữ (2)
Thanh Tử
06/06/2018
Trên đường đi, mọi người cũng không nói gì nhiều,
Nhuế Lãnh Ngọc kiên quyết muốn đưa Diệp Thiếu Dương đi bệnh viện xử lý
vết thương: lúc trước hắn dùng Bức Dực Song Hoàn cắt mấy nhát trên đỉnh
đầu với hai vai của mình, còn để lại ba vết thương dài, tuy chỉ là bị
thương ngoài da, nhưng thân thể Diệp Thiếu Dương rốt cuộc cũng là máu
thịt, xử lý thì vẫn tốt hơn.
Diệp Thiếu Dương đành phải nghe lời nàng. Vì vậy Lâm Tiêu Hiền liền lái xe đưa bọn họ đến bệnh viện, tìm bác sĩ khoa ngoại, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương cả người thương tích, trên người lại có ba vết thương kỳ quái, bác sĩ tò mò hỏi han nguyên nhân, Diệp Thiếu Dương cũng chỉ trả lừoi cho có lệ.
Nằm trên giường bệnh, lúc bác sĩ dùng cồn làm vệ sinh vết thương, Diệp Thiếu Dương đau đến mức phồng mang trợn mắt, vặn vẹo không yên.
Cũng may có Nhuế Lãnh Ngọc bên cạnh nắm chặt tay hắn, cũng coi như an ủi phần nào.
Ba vết thương được khâu lại, bôi thuốc chống uốn ván, băng bó lại, sau đó Lâm Tiêu Hiền lái xe dưa bọn họ về khách sạn, ai về phòng nấy.
Trần Lộ vẫn luôn chờ trong phòng, thấy bộ dáng thất thểu của Diệp Thiếu Dương, lắp bắp kinh hãi, hỏi han sự tình, Diệp Thiếu Dương đành phải đơn giản nói qua một lượt, Trần Lộ nghe xong thổn thức không thôi.
Hai người đang nói chuyện, bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa, Diệp Thiếu Dương mở cửa ra thì thấy, đó là Nhuế Lãnh Ngọc, nàng đã tắm rửa xong, thay đổi áo ngủ, là một chiếc váy dài kẻ ca rô đơn giản, nhìn bộ dáng nàng như vậy, đã giảm bớt vài phần khí phách, mà thay vào đó là sự mê hoặc chết người, đặc biệt là những phần da thịt trắng ngần như tuyết lộ ra ngoài. . .
"Xem đủ chưa?" Nhuế Lãnh Ngọc lạnh lùng nói.
Diệp Thiếu Dương lúc này mới phục hồi tinh thần, muốn tìm cớ, Nhuế Lãnh Ngọc liền đẩy hắn sang một bên, tự mình vào phòng, ngồi lên trên giường, ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: "Vết thương của ngươi sao rồi?"
"Chỉ hơi đau một chút, không có gì nghiêm trọng." Ánh mắt Diệp Thiếu Dương không tự chủ được dừng lại trên đôi chân thon trắng mịn của nàng, cảm thấy cổ họng khô khốc, quay đầu đi, ngập ngừng nói: "Cô tìm tôi có việc gì. . ."
"Đương nhiên là có việc."
"Được rồi," Diệp Thiếu Dương quay đầu tìm Trần Lộ, định bảo cô ta tránh mặt một lát, kết quả phát hiện Trần Lộ đã không thấy bóng dáng đâu nữa, cô nương này. . . đúng là rất tâm lý a.
Nhuế Lãnh Ngọc đưa một tay lên, hai ngón tay kẹp một đồng tiền sáng lấp lánh, nói: "Lúc chạy khỏi căn nhà hoang, ta đã thu lại hồn phách của Ngô Nhạc Ý, ngươi xử lý hắn đi."
Diệp Thiếu Dương sửng sốt, không khỏi thầm tự nhủ cô quả là tâm tư kín đáo, tuy Lương Đạo sinh đã chết, cũng không cần tìm Ngô Nhạc Ý truy vấn gì nữa, tuy nhiên có một chút chuyện muốn nói với hắn, nên lập tức gật đầu.
Nhuế Lãnh Ngọc quăng đồng tiền xuống mặt đất, kim quang loé lên, một bóng người hiện ra.
Diệp Thiếu Dương vội lao tới, đứng chắn trước mặt Nhuế Lãnh Ngọc.
"Ngươi làm cái gì vậy?" Nhuế Lãnh Ngọc khó hiểu.
"Hiện tại cô ăn mặc thế này, không tiện gặp người khác, tuy hắn là quỷ hồn, nhưng cũng là một nam nhân."
Nhuế Lãnh Ngọc vô ngữ, nói: "Áo ngủ thôi, có can hệ gì chứ, hơn nữa không phải ngươi cũng đã nhìn thấy rồi sao, còn để ý đến hắn làm gì."
"Sao có thể giống nhau!"
"Sao lại không giống?"
Diệp Thiếu Dương mặt đỏ vô ngữ, đành phải làm như không nghe thấy gì, đúng lúc này quỷ ảnh Ngô Nhạc Ý đã hiện lên, có chút do dự nhìn Diệp Thiếu Dương, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi.
Tuy không bắt buộc, nhưng Diệp Thiếu Dương vẫn đem những việc vừa mới trải qua, kể lại một lần. Ngô Nhạc Ý nghe được Lương Đạo Sinh đã chết, khóc lóc bi thảm. Sau đó quay sang chắp tay bái Diệp Thiếu Dương mấy cái, nói: "Đa tạ Diệp thiên sư đã siêu độ vong hồn hắn."
Diệp Thiếu Dương nói: "Lâm Du hiện cũng đã đi rồi, sẽ không tìm ông báo thù nữa, mọi chuyện đều đã kết thúc, ông cũng không cần canh cánh trong lòng, lát nữa tôi sẽ đưa ông quay về thể xác, chúng ta hai bên không ai nợ ai, nếu sau này ông còn dám cản trở tôi phá trận, sẽ chẳng còn Lương Đạo Sinh chống lưng cho ông nữa đâu."
Ngô Nhạc Ý vội vàng nói lời cảm tạ, tỏ vẻ không dám.
Diệp Thiếu Dương thực hài lòng, gia hỏa này dù sao cũng là thổ hào một phương, nếu vì cái chết của Lương Đạo Sinh mà trả thù, bản thân mình sẽ rất phiền phức. Nghĩ một hồi, bảo hắn ngày mai phái người đến phong toả toà nhà giải phẫu, không để bất kỳ ai tiến vào, rốt cuộc thân thể Tử Nguyệt vẫn còn ở đó, vạn nhất bị phá hư, hậu quả thực nghiêm trọng.
Ngô Nhạc Ý lập tức đồng ý.
"Được rồi, tôi đưa ông quay về, nhớ nói lại với con trai của ông, bắt quỷ hàng yêu là việc tốt, nhưng không được sát sinh, bằng không lệ khí quá nặng, sẽ không được thiện chung." Diệp Thiếu Dương lấy ra Đào Mộc Kiếm, bắt đầu làm phép, đột nhiên vỗ gáy một cái, nói: "Thiếu chút nữa đã quên một chuyện quan trọng!"
Ngô Nhạc Ý vừa nghe, vội vàng tỏ vẻ nghiêm túc chờ hắn nói.
Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng nói: "Trở về nói lại với cháu trai của ông, thù lao mà hắn đã hứa với tôi, một ngày ba ngàn, tính từ. . . từ từ để tôi tính lại đã, hôm . . à. . . không đúng, bắt đầu tính từ thứ sáu tuần trước, tôi có hóa đơn làm chứng, đến lúc đó phải trả đủ cho tôi, một ngày cũng không thể thiếu!"
Ngô Nhạc Ý khóc không ra nước mắt, nói: "Đây là chút lòng thành, ta quay về sẽ bảo hắn trả nhiều tiền thù lao cho cậu."
"Không cần nhiều, tôi chỉ không muốn hắn mắc nợ ân tình mà thôi, cứ trả đủ là được, được rồi. . . ông đi đi." Nói rồi lập tức làm phép, để lại một chút linh khí của Đào Mộc Kiếm trên người ông ta, hướng ra ngoài cửa sổ thổi đi.
Thân thể ông ta chưa diệt, linh hồn sẽ tự động tìm đường trở về bản thể, lưu lại một chút linh lực, là lo ông ta đi đường xa, giữa đường không bị quỷ hồn nào nhận ra hoặc bị pháp sư thu phục.
Một tia linh khí nhưng thực ra tác dụng không lớn, tuy nhiên do trên đó có khí tức của Thiên sư, vạn quỷ cũng không dám tới gần, dù có là tà tu ác quỷ, cũng không dám tự mình tìm xúi quẩy, đắc tội Thiên sư, trốn còn không kịp nữa là.
Buông Đào Mộc Kiếm xuống, Diệp Thiếu Dương phủi phủi tay, quay sang cười với Nhuế Lãnh Ngọc nói: "Xong xuôi."
Nhuế Lãnh Ngọc đứng dậy, Diệp Thiếu Dương vốn tưởng nàng định rời đi, đứng dậy mở cửa, kết quả Nhuế Lãnh Ngọc nói: "Ta còn có việc."
"Ặc. . . Còn có chuyện gì nữa đây?"
"Trên người ngươi đều là thi huyết quỷ khí, còn có máu của chính ngươi, đi tắm rửa đi đã," Nhuế Lãnh Ngọc nhìn đầu cùng hai vai băng bó của hắn, nói, "Bất quá ngươi mới vừa bôi thuốc, không nên để dính nước, tự ngươi khó có thể làm được, đểta giúp ngươi."
Diệp Thiếu Dương vừa nghe, cả người cứng đờ, thất thanh nói: "Cô giúp tôi tắm rửa sao!"
Nhuế Lãnh Ngọc sắc mặt trầm xuống, "Ngươi nghĩ đi đâu thế, ngươi rửa sạch từ vai trở xuống, thay quần áo mới, rồi ra đây ta dùng khăn lông giúp ngươi lau rửa chỗ bị thương. Mau đi đi."
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra một hồi, từ trong ngăn tủ cầm áo choàng tắm, đi vào nhà vệ sinh, cọ rửa sạch sẽ từ bả vai trở xuống dưới, thay áo rồi ra ngoài.
"Bây giờ mới ra bộ dáng." Nhuế Lãnh Ngọc chỉ lên giường, "Ngươi nằm lên đó đi."
"Cái này. . . hay là thôi đi? Bằng không nhỡ Tứ Bảo tới." Chuyện diễn ra trước mắt, Diệp Thiếu Dương có chút e dè.
"Tứ Bảo là đàn ông con trai, tay chân vụng về, làm được cái gì," Nhuế Lãnh Ngọc nhìn hắn, khóe miệng khẽ mỉm cười, "Lúc trước chẳng phải ngươi còn muốn ta hô hấp nhân tạo sao, giờ lại tỏ ra e dè ngượng ngùng gì chứ?"
Bị Nhuế Lãnh Ngọc thúc giục, Diệp Thiếu Dương đành phải lên giường nằm xuống, cởi bỏ áo choàng tắm, lộ ra hai bả vai vẫn còn chưa rửa.
Nhuế Lãnh Ngọc vào buồng vệ sinh hứng một chậu nước, mang ra đặt trên tủ đầu giường, ngồi sát bên cạnh hắn, dùng khăn lông thấm nước, thật cẩn thận lau rửa mặt mũi, sau đó đến cổ cùng hai bên vai.
Diệp Thiếu Dương dần dần cũng không cảm thấy khẩn trương như trước nữa, khẽ nhắm mắt lại, trộm quan sát khuôn mặt của nàng.
Diệp Thiếu Dương đành phải nghe lời nàng. Vì vậy Lâm Tiêu Hiền liền lái xe đưa bọn họ đến bệnh viện, tìm bác sĩ khoa ngoại, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương cả người thương tích, trên người lại có ba vết thương kỳ quái, bác sĩ tò mò hỏi han nguyên nhân, Diệp Thiếu Dương cũng chỉ trả lừoi cho có lệ.
Nằm trên giường bệnh, lúc bác sĩ dùng cồn làm vệ sinh vết thương, Diệp Thiếu Dương đau đến mức phồng mang trợn mắt, vặn vẹo không yên.
Cũng may có Nhuế Lãnh Ngọc bên cạnh nắm chặt tay hắn, cũng coi như an ủi phần nào.
Ba vết thương được khâu lại, bôi thuốc chống uốn ván, băng bó lại, sau đó Lâm Tiêu Hiền lái xe dưa bọn họ về khách sạn, ai về phòng nấy.
Trần Lộ vẫn luôn chờ trong phòng, thấy bộ dáng thất thểu của Diệp Thiếu Dương, lắp bắp kinh hãi, hỏi han sự tình, Diệp Thiếu Dương đành phải đơn giản nói qua một lượt, Trần Lộ nghe xong thổn thức không thôi.
Hai người đang nói chuyện, bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa, Diệp Thiếu Dương mở cửa ra thì thấy, đó là Nhuế Lãnh Ngọc, nàng đã tắm rửa xong, thay đổi áo ngủ, là một chiếc váy dài kẻ ca rô đơn giản, nhìn bộ dáng nàng như vậy, đã giảm bớt vài phần khí phách, mà thay vào đó là sự mê hoặc chết người, đặc biệt là những phần da thịt trắng ngần như tuyết lộ ra ngoài. . .
"Xem đủ chưa?" Nhuế Lãnh Ngọc lạnh lùng nói.
Diệp Thiếu Dương lúc này mới phục hồi tinh thần, muốn tìm cớ, Nhuế Lãnh Ngọc liền đẩy hắn sang một bên, tự mình vào phòng, ngồi lên trên giường, ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: "Vết thương của ngươi sao rồi?"
"Chỉ hơi đau một chút, không có gì nghiêm trọng." Ánh mắt Diệp Thiếu Dương không tự chủ được dừng lại trên đôi chân thon trắng mịn của nàng, cảm thấy cổ họng khô khốc, quay đầu đi, ngập ngừng nói: "Cô tìm tôi có việc gì. . ."
"Đương nhiên là có việc."
"Được rồi," Diệp Thiếu Dương quay đầu tìm Trần Lộ, định bảo cô ta tránh mặt một lát, kết quả phát hiện Trần Lộ đã không thấy bóng dáng đâu nữa, cô nương này. . . đúng là rất tâm lý a.
Nhuế Lãnh Ngọc đưa một tay lên, hai ngón tay kẹp một đồng tiền sáng lấp lánh, nói: "Lúc chạy khỏi căn nhà hoang, ta đã thu lại hồn phách của Ngô Nhạc Ý, ngươi xử lý hắn đi."
Diệp Thiếu Dương sửng sốt, không khỏi thầm tự nhủ cô quả là tâm tư kín đáo, tuy Lương Đạo sinh đã chết, cũng không cần tìm Ngô Nhạc Ý truy vấn gì nữa, tuy nhiên có một chút chuyện muốn nói với hắn, nên lập tức gật đầu.
Nhuế Lãnh Ngọc quăng đồng tiền xuống mặt đất, kim quang loé lên, một bóng người hiện ra.
Diệp Thiếu Dương vội lao tới, đứng chắn trước mặt Nhuế Lãnh Ngọc.
"Ngươi làm cái gì vậy?" Nhuế Lãnh Ngọc khó hiểu.
"Hiện tại cô ăn mặc thế này, không tiện gặp người khác, tuy hắn là quỷ hồn, nhưng cũng là một nam nhân."
Nhuế Lãnh Ngọc vô ngữ, nói: "Áo ngủ thôi, có can hệ gì chứ, hơn nữa không phải ngươi cũng đã nhìn thấy rồi sao, còn để ý đến hắn làm gì."
"Sao có thể giống nhau!"
"Sao lại không giống?"
Diệp Thiếu Dương mặt đỏ vô ngữ, đành phải làm như không nghe thấy gì, đúng lúc này quỷ ảnh Ngô Nhạc Ý đã hiện lên, có chút do dự nhìn Diệp Thiếu Dương, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi.
Tuy không bắt buộc, nhưng Diệp Thiếu Dương vẫn đem những việc vừa mới trải qua, kể lại một lần. Ngô Nhạc Ý nghe được Lương Đạo Sinh đã chết, khóc lóc bi thảm. Sau đó quay sang chắp tay bái Diệp Thiếu Dương mấy cái, nói: "Đa tạ Diệp thiên sư đã siêu độ vong hồn hắn."
Diệp Thiếu Dương nói: "Lâm Du hiện cũng đã đi rồi, sẽ không tìm ông báo thù nữa, mọi chuyện đều đã kết thúc, ông cũng không cần canh cánh trong lòng, lát nữa tôi sẽ đưa ông quay về thể xác, chúng ta hai bên không ai nợ ai, nếu sau này ông còn dám cản trở tôi phá trận, sẽ chẳng còn Lương Đạo Sinh chống lưng cho ông nữa đâu."
Ngô Nhạc Ý vội vàng nói lời cảm tạ, tỏ vẻ không dám.
Diệp Thiếu Dương thực hài lòng, gia hỏa này dù sao cũng là thổ hào một phương, nếu vì cái chết của Lương Đạo Sinh mà trả thù, bản thân mình sẽ rất phiền phức. Nghĩ một hồi, bảo hắn ngày mai phái người đến phong toả toà nhà giải phẫu, không để bất kỳ ai tiến vào, rốt cuộc thân thể Tử Nguyệt vẫn còn ở đó, vạn nhất bị phá hư, hậu quả thực nghiêm trọng.
Ngô Nhạc Ý lập tức đồng ý.
"Được rồi, tôi đưa ông quay về, nhớ nói lại với con trai của ông, bắt quỷ hàng yêu là việc tốt, nhưng không được sát sinh, bằng không lệ khí quá nặng, sẽ không được thiện chung." Diệp Thiếu Dương lấy ra Đào Mộc Kiếm, bắt đầu làm phép, đột nhiên vỗ gáy một cái, nói: "Thiếu chút nữa đã quên một chuyện quan trọng!"
Ngô Nhạc Ý vừa nghe, vội vàng tỏ vẻ nghiêm túc chờ hắn nói.
Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng nói: "Trở về nói lại với cháu trai của ông, thù lao mà hắn đã hứa với tôi, một ngày ba ngàn, tính từ. . . từ từ để tôi tính lại đã, hôm . . à. . . không đúng, bắt đầu tính từ thứ sáu tuần trước, tôi có hóa đơn làm chứng, đến lúc đó phải trả đủ cho tôi, một ngày cũng không thể thiếu!"
Ngô Nhạc Ý khóc không ra nước mắt, nói: "Đây là chút lòng thành, ta quay về sẽ bảo hắn trả nhiều tiền thù lao cho cậu."
"Không cần nhiều, tôi chỉ không muốn hắn mắc nợ ân tình mà thôi, cứ trả đủ là được, được rồi. . . ông đi đi." Nói rồi lập tức làm phép, để lại một chút linh khí của Đào Mộc Kiếm trên người ông ta, hướng ra ngoài cửa sổ thổi đi.
Thân thể ông ta chưa diệt, linh hồn sẽ tự động tìm đường trở về bản thể, lưu lại một chút linh lực, là lo ông ta đi đường xa, giữa đường không bị quỷ hồn nào nhận ra hoặc bị pháp sư thu phục.
Một tia linh khí nhưng thực ra tác dụng không lớn, tuy nhiên do trên đó có khí tức của Thiên sư, vạn quỷ cũng không dám tới gần, dù có là tà tu ác quỷ, cũng không dám tự mình tìm xúi quẩy, đắc tội Thiên sư, trốn còn không kịp nữa là.
Buông Đào Mộc Kiếm xuống, Diệp Thiếu Dương phủi phủi tay, quay sang cười với Nhuế Lãnh Ngọc nói: "Xong xuôi."
Nhuế Lãnh Ngọc đứng dậy, Diệp Thiếu Dương vốn tưởng nàng định rời đi, đứng dậy mở cửa, kết quả Nhuế Lãnh Ngọc nói: "Ta còn có việc."
"Ặc. . . Còn có chuyện gì nữa đây?"
"Trên người ngươi đều là thi huyết quỷ khí, còn có máu của chính ngươi, đi tắm rửa đi đã," Nhuế Lãnh Ngọc nhìn đầu cùng hai vai băng bó của hắn, nói, "Bất quá ngươi mới vừa bôi thuốc, không nên để dính nước, tự ngươi khó có thể làm được, đểta giúp ngươi."
Diệp Thiếu Dương vừa nghe, cả người cứng đờ, thất thanh nói: "Cô giúp tôi tắm rửa sao!"
Nhuế Lãnh Ngọc sắc mặt trầm xuống, "Ngươi nghĩ đi đâu thế, ngươi rửa sạch từ vai trở xuống, thay quần áo mới, rồi ra đây ta dùng khăn lông giúp ngươi lau rửa chỗ bị thương. Mau đi đi."
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra một hồi, từ trong ngăn tủ cầm áo choàng tắm, đi vào nhà vệ sinh, cọ rửa sạch sẽ từ bả vai trở xuống dưới, thay áo rồi ra ngoài.
"Bây giờ mới ra bộ dáng." Nhuế Lãnh Ngọc chỉ lên giường, "Ngươi nằm lên đó đi."
"Cái này. . . hay là thôi đi? Bằng không nhỡ Tứ Bảo tới." Chuyện diễn ra trước mắt, Diệp Thiếu Dương có chút e dè.
"Tứ Bảo là đàn ông con trai, tay chân vụng về, làm được cái gì," Nhuế Lãnh Ngọc nhìn hắn, khóe miệng khẽ mỉm cười, "Lúc trước chẳng phải ngươi còn muốn ta hô hấp nhân tạo sao, giờ lại tỏ ra e dè ngượng ngùng gì chứ?"
Bị Nhuế Lãnh Ngọc thúc giục, Diệp Thiếu Dương đành phải lên giường nằm xuống, cởi bỏ áo choàng tắm, lộ ra hai bả vai vẫn còn chưa rửa.
Nhuế Lãnh Ngọc vào buồng vệ sinh hứng một chậu nước, mang ra đặt trên tủ đầu giường, ngồi sát bên cạnh hắn, dùng khăn lông thấm nước, thật cẩn thận lau rửa mặt mũi, sau đó đến cổ cùng hai bên vai.
Diệp Thiếu Dương dần dần cũng không cảm thấy khẩn trương như trước nữa, khẽ nhắm mắt lại, trộm quan sát khuôn mặt của nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.